Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 35: Báo ứng
Căn phòng quỷ dị an tĩnh lại, Lương Phong lo lắng em gái chịu không nổi loại đả kích này, khẩn trương nhìn về phía cửa phòng bếp.
Lương Vân đứng ở đó, biểu tình trên mặt còn mang theo mờ mịt và không thể tin, dường như còn không biết vì cái gì vị hôn phu mình lại rống to với anh trai mình, cô cởi tạp dề bên hông xuống, trầm mặc đi đến phòng khách, ánh mắt đảo qua trên mặt ba người, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Lương Phong, nhìn về phía Chu Văn Hàn: “Văn Hàn, anh làm sao vậy?"
Chu Văn Hàn tức giận chỉ vào Kỳ Yến: “Vân Vân, đại sư này đến tột cùng là em mời đến từ đâu vậy, cậu ta có bản lĩnh hay không anh không nhìn ra, nhưng mà nói hươu nói vượn thì ngược lại có bản lĩnh, anh đường đường tốt nghiệp đại học danh giáo, không làm ra được việc hèn hạ như vậy!"
Lương Vân quay đầu nhìn Kỳ Yến, dường như muốn biết cậu nói cái gì.
Chỉ tiếc thái độ ác liệt của Chu Văn Hàn căn bản không kích thích được Kỳ Yến, cậu chậm rì rì uống một ngụm nước, “Tôi bất quá chỉ nói một câu là gần đây Chu tiên sinh mệnh phạm hoa đào, Chu tiên sinh liền giận thành như vậy, này thật đúng là…"
Cậu buông tách trà xuống, một tiếng cạch vang lên, như là gõ vào trái tim mọi người.
“Dù là người đã kết hôn, cũng có khả năng phạm hoa đào, hoa đào trêu chọc anh, cũng không phải muốn anh tiếp nhận đóa hoa đào này, Chu tiên sinh kích động như vậy làm gì?" Kỳ Yến cười nhạo một tiếng, lười biếng nói, “Không biết còn tưởng rằng anh làm chuyện gì chột dạ, dựa vào rống to để che giấu đó."
“Cậu…" Sắc mặt Chu Văn Hàn có chút không được tự nhiên, hắn quay đầu thật cẩn thận đánh giá biểu tình Lương Vân, phát hiện trên mặt bạn gái đã không còn ý cười, nhăn mặt khiến hắn nhìn không rõ vui giận.
“Kỳ đại sư, xin lỗi, Văn Hàn không hiểu quy củ, nói chuyện có chỗ đắc tội ngài, mong ngài không lấy làm phiền lòng, " Lương Vân không nói chuyện với Chu Văn Hàn, ngược lại trịnh trọng giải thích với Kỳ Yến, “Mong ngài tiếp tục nói."
Kỳ Yến mỉm cười nói: “Không sao, tôi hiểu đây gọi là thẹn quá thành giận." Cậu nhìn Lương Phong mang biểu tình không tốt lắm, “Lương tiểu thư cô ăn ngay nói thật, căn nhà này Chu tiên sinh thật sự ra bốn mươi vạn à?" Cậu nói gia cảnh Chu Văn Hàn bình thường là nói khách khí, trên thực tế nhìn từ tướng mạo Chu Văn Hàn, ở trên hắn có ít nhất ba anh chị, mà một người trong đó còn là tàn tật, mà gia cảnh từ nhỏ hẳn là vô cùng bần hàn.
Ba năm trước đây, hai người bọn họ tốt nghiệp hẳn là không quá hai năm, đừng nói Chu Văn Hàn không có bao nhiêu tiền gửi, trong nhà hắn có phải thiếu nợ hay không vẫn là khó nói, hắn làm sao có thể lấy ra bốn mươi vạn?
Lương Phong không phải kẻ ngốc, nghe Kỳ Yến hỏi câu này, liền biết năm đó em gái làm việc ngốc gì, hắn nhìn Lương Vân thật sâu, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nói dối bị vạch trần, trên mặt Lương Vân có chút xấu hổ, cô há mồm muốn giải thích, ước chừng cũng biết mình bị ngốc, cho nên một câu cũng nói không nên lời, thậm chí không dám đối diện với ánh mắt của Lương Phong.
Không có lòng dạ quản chuyện nhà người khác, Kỳ Yến cũng không thèm nhìn tới biểu tình của anh em hai người, nói thẳng: “Trên thực tế, gần đây Chu tiên sinh không chỉ phạm hoa đào, mà còn có vận con nối dòng. Có điều tôi nhìn tướng mạo Lương tiểu thư, cũng không giống dáng vẻ có đứa nhỏ."
Ông!
Lương Vân cảm thấy đại não mình giống như bị cái gì đánh trúng, trong đầu ngoại trừ vang ong ong, cái gì cũng không nghĩ ra được.
“Rầm!" Lương Phong vốn còn nhã nhã nhặn nhặn ngồi trên ghế sa lông, trong chớp mắt liền nhảy vọt lên, nắm cổ áo Chu Văn Hàn mấy quyền hạ xuống, đánh cho Chu Văn Hàn bụm mặt ngao ngao kêu to, quả thực không có chút lực đánh trả.
Kỳ Yến: …
Tốc độ ra tay cũng quá nhanh rồi, cậu còn chưa kịp nói xong đâu. Quay đầu nhìn Lương Vân, cô còn ngồi ngơ ngơ ngác ngác, giống như người kêu ngao ngao thảm thiết không phải vị hôn phu cô, mà là một con lừa hoa tâm không có quan hệ với cô.
Sau khi Lương Phong hung hăng đánh Chu Văn Hàn mấy quyền, mới ném hắn ta vào góc tường, phủi phủi tay áo sơmi mình, mặt không đỏ thở không gấp ngồi lại chỗ cũ.
Chu Văn Hàn ngã trên mặt đất mơ hồ vài giây, mới lấy điện thoại di động ra ồn ào nói muốn báo cảnh sát.
“Tôi cũng thấy báo cảnh sát không tồi đâu, dù sao thì việc này còn có nghi án lừa gạt, " Kỳ Yến nói với Lương Phong, “Căn nhà này hiện tại có giá trị khoảng ba trăm vạn, dựa theo kim ngạch này…" Cậu liếc Chu Văn Hàn chỗ góc tường, đối phương rút lại đầu ngón tay ấn di động.
Đem phản ứng của Chu Văn Hàn xem ở trong mắt, dù Lương Vân là kẻ ngốc, cũng biết hắn ta có vấn đề. Cô kinh ngạc nhìn nam nhân ngồi xổm ở góc tường có vẻ hơi khiếp nhược, cảm thấy trong lòng vắng vẻ, như là bị gió xuyên qua. Nam nhân này là người cô kết giao tám năm sắp bàn cưới luận gả, thậm chí bọn họ từng cùng nhau thương lượng rằng tương lai lấy tên con là gì, trường học nào tốt.
Chỉ là sau khi biểu hiện giả dối đó bị xé rách, Lương Vân mới giật mình phát hiện, mấy năm nay mình vì nam nhân này, làm bao nhiêu việc ngốc.
Vì mặt mũi của hắn, thay hắn ra bốn mươi vạn mua phòng ở, vì hắn mà học nấu cơm, học tiết kiệm. Từ nhỏ cô được cha mẹ nuông chiều lớn lên, sống cuộc sống công chúa, trước khi hai người ở chung, có bao giờ cô từng làm cơm?
Trên thực tế cô biết người trong nhà cũng không quá thích Chu Văn Hàn, chỉ là vì băn khoăn tâm tình của cô nên vẫn không nói gì thêm, mà cô cũng liền làm bộ như cái gì cũng không biết.
Nhưng mà mấy năm nay cô kiên trì, đổi được bất quá chỉ là một trận chê cười mà thôi.
“Anh nói cho tôi biết, những cái gọi là chuyện ma quái đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu Lương Vân bình tĩnh đến lạnh run, “Những thứ máu loãng, quỷ ảnh, còn có âm thanh kỳ quái đó có phải anh làm ra hay không? Anh khuyến khích tôi bán giá thấp căn nhà này, lại là vì cái gì?"
Văn Hàn cảm thấy ánh mắt Lương Vân tràn ngập xem thường, giống như cô là công chúa cao cao tại thượng, mà mình là thằng nhóc nghèo nịnh bợ công chúa: “Anh không muốn giải thích!"
“Được, tôi không hỏi anh cái này, " Lương Vân trừng mắt nhìn, ép nước mắt trở về, “Vậy anh nói cho tôi biết, có phải thật sự cấu kết với người khác hay không?"
Văn Hàn trầm mặc một khắc: “Vân Vân, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, hiện tại trong bụng cô ấy có đứa con của anh, hơn nữa còn là con trai. Em biết tình huống nhà anh mà, anh lớn của anh tàn tật, hai người chị đều gả cho nam nhân nghèo, toàn bộ gia đình đều dựa vào anh chống đỡ, người trong nhà vẫn luôn hy vọng anh có thể có con trai…"
“Đủ, " Lương Vân không chút lưu tình cắt ngang Chu Văn Hàn giải thích, “Tôi không muốn nghe một đống bất đắc dĩ của anh, anh nói không chê ghê tởm, tôi nghe cũng ngại phiền. Nói nhiều như vậy, đơn giản là anh không đủ yêu tôi, chứng minh ánh mắt tôi có bao nhiêu mù, đầu óc có bao nhiêu ngốc mà thôi."
Chu Văn Hàn nhất thời giống như gà bị bóp cổ, hắn kinh ngạc nhìn Lương Vân, làm thế nào cũng không nghĩ ra, sao chuyện lại phát triển đến bước này, “ngay cả giải thích của anh em cũng không muốn nghe, còn không phải bởi vì trong nội tâm vẫn luôn xem thường anh à. Anh biết một cái túi của em cũng có thể bằng một tháng tiền lương của anh, tùy tùy tiện tiện một món trang sức trên người em, cũng đủ để nhà anh tiêu phí một năm, tất cả những thứ đó mẹ và chị anh đều là nghĩ cũng không dám nghĩ …"
“Đúng, hiện tại tôi chính là xem thường anh, hiện tại anh cút cho tôi!" Lương Vân tùy tay xách cái gối ôm ném Chu Văn Hàn, giọng nói mang tiếng khóc nức nở, “Nhà anh nghèo, mẹ anh chị anh sống thế nào có quan hệ gì với tôi, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa đó, anh hiện tại liền cút cho tôi!"
“Cô, cô…" Chu Văn Hàn lắp bắp nói, “Cô đừng mơ bảo tôi cút, căn phòng này tôi cũng bỏ tiền."
Lương Vân quả thực bị hắn nói làm tức đến cười: “Quả nhiên anh nhớ thương căn nhà này, chỉ có điều anh phải rõ ràng, hiện tại chúng ta không có kết hôn, hợp đồng phòng ở cũng là viết tên tôi, anh muốn chia phòng chia tiền thì đi chết đi, chết rồi tôi đốt phòng đốt tiền cho anh!"
“Lương Vân, cô làm việc không cần ác như vậy, tôi ở đế đô đã lâu, cũng có mối quan hệ của mình, " Chu Văn Hàn thật cẩn thận nhìn Lương Phong, sợ hắn lại tới đánh mình, “Cô đừng ép tôi…"
“Cút cả nhà anh!" Lương Vân tiến lên trở tay quăng cho Chu Văn Hàn một bạt tai, “Cút!"
Lúc trước mua phòng ở, cô để lại một chút đề phòng, hết thảy đều là qua tay cô, Chu Văn Hàn căn bản không dính vào, cho nên mặc kệ hiện tại Chu Văn Hàn ồn ào thế nào, căn phòng này cũng không có quan hệ với hắn.
Kỳ Yến yên lặng vây xem tuồng cẩu huyết người thật này, đến khi Lương Vân tát Chu Văn Hàn, cậu liền phát hiện tướng mạo Lương Vân thay đổi. Cậu đặt tách trà xuống, đứng lên nói: “Chuyện đã xử lý xong, tôi nên trở về nhà."
Lương Phong cũng thật không ngờ mình chỉ mời Kỳ Yến đến xem phong thuỷ, kết quả kéo ra một đống việc như vậy. Chỉ có điều hắn đã vô cùng cảm kích Kỳ Yến, nếu hôm nay không nhờ Kỳ đại sư vạch trần bộ mặt thật của Chu Văn Hàn, không chừng em gái còn bị giấu kín như bưng, thậm chí cùng nam nhân ghê tởm này kết hôn…
Nghĩ đến loại khả năng này, tâm tình Lương Phong càng không tốt, quay đầu nhìn Chu Văn Hàn một cái, trong đầu đã suy nghĩ vô số phương pháp đối phó hắn ta.
Cơ mà hiện tại chuyện quan trọng nhất, vẫn là giữ Kỳ đại sư lại, hắn còn có rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi Kỳ đại sư.
Sau khi Lương Vân đánh Chu Văn Hàn một bàn tay, liền thối lui đến bên cạnh Lương Phong, cô sợ Chu Văn Hàn nổi điên tổn thương đến mình. Nói đến cũng kỳ quái, tình cảm tám năm của cô và Chu Văn Hàn, sau khi chuyện này vạch trần, cô lại không khổ sở như trong tưởng tượng.
Có lẽ vì cuộc sống chắt chiu gần hai năm dần dần hao mòn tình cảm của cô, cô tự cho là hy sinh, bất quá chỉ là đang cảm động chính mình mà thôi.
Hơn hai mươi năm cô được người nhà nuông chiều, quay đầu lại vì nam nhân này mà rửa tay nấu canh, mua đồ trang điểm bình ổn giá, thậm chí không mua túi hàng hiệu nữa, đáng tiếc đối với Chu Văn Hàn, vẫn là cảm thấy cô sống xa xỉ, không cách nào tiếp thu.
Cô cho rằng tiết kiệm, ở trong mắt của hắn lại là xa xỉ, thế giới quan và giá trị quan của bọn họ, có lẽ vẫn luôn không cùng một tuyến đường. Chỉ là lúc trước bọn họ không ở cùng nhau, đối với sinh hoạt của đối phương còn chưa đủ triệt để hiểu biết, khi bọn họ chân chính ở cùng nhau, sống cuộc sống củi gạo dầu muối tương dấm trà, mâu thuẫn mới chính thức lộ ra.
Có lẽ nội tâm của cô, đã không muốn sống những ngày khổ cực như thế, chỉ là để biểu hiện thâm tình của mình, mới không nguyện ý cúi đầu…
“Chúng ta chia tay đi, " giọng điệu Lương Vân dần dần trở nên bình tĩnh lại, cô nhìn căn phòng nhỏ ấm áp này, cuối cùng mới đem ánh mắt dừng trên mặt Chu Văn Hàn, “Anh cũng đừng khoe khoang cái gọi là vòng quan hệ của anh nữa, đi theo ông chủ nhà anh báo tên anh trai tôi, xem ông ta có phản ứng gì."
Cho tới bây giờ cô không nói cho Chu Văn Hàn biết công việc cụ thể của người nhà, hắn chỉ biết là trong nhà cô điều kiện không tồi, một người là trợ lý đặc biệt của tổng tài công ty nào đó, nhưng mà hắn lại không biết, tổng tài này chính là Sầm ngũ gia nổi danh kinh thành.
Chu Văn Hàn đối diện Lương Vân, luôn có chút chột dạ, nhưng mà sau khi Lương Vân nói ra lời chia tay, trên mặt hắn là nồng đậm không tha, hai người cùng một chỗ đã tám năm, hắn đối với Lương Vân không phải không có cảm tình.
Di động của hắn vừa vặn vang lên, hắn nhìn hiển thị cuộc gọi, ánh mắt trốn tránh có chút không dám đối mặt Lương Vân.
“Nhận đi, " Lương Vân trào phúng cười nói, “Lại có cái gì không thể nhận?"
Chu Văn Hàn do dự một khắc, vẫn cúp điện thoại, nhưng mà rất nhanh cuộc điện thoại đó lại gọi tới. Tắt rồi lại vang lên, tiếng chuông vang thanh thúy ở trong phòng có vẻ có chút châm chọc, bởi vì tiếng chuông là bài ghi âm tiếng hát của Lương Vân.
Bình thường biểu hiện tình cảm sâu đậm, hiện tại liền có vẻ có bao nhiêu châm chọc.
“Anh không nhận điện thoại, lỡ như bụng cô ấy không thoải mái thì sao?" Lương Vân rũ mắt xuống, giọng khẽ run, “Tôi cũng không dám gánh trách nhiệm."
Sắc mặt Chu Văn Hàn khẽ biến, vẫn là nhận điện thoại, tay hắn có chút phát run, vì thế ngón tay không cẩn thận liền đụng phải nút loa ngoài.
“Anh Hàn, bảo anh đi mua nho chua mà sao đi lâu như vậy, không phải anh lại đi gặp cô ta chứ?" Giọng cô gái trong điện thoại rất êm tai, mềm mại ôn nhu cho người ta một loại cảm giác ngây thơ trong sáng, có điều nội dung nói chuyện lại không ngây thơ như vậy.
Lúc này Chu Văn Hàn mới chú ý mình ấn phải nút loa ngoài, vội vươn tay tắt, kết quả bị Lương Vân một phen ngăn lại, cô đoạt di động nói với cô gái bên kia: “Yên tâm, bộ đồ rách tôi từng mặc này tôi từ bỏ, cô muốn thì cứ lấy đi."
Nói xong, cũng không quản bên kia có phản ứng gì, trực tiếp ngắt di động, quay đầu ném di động cho Chu Văn Hàn: “Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói, là anh tự mình cút, hay là chờ tôi ném hết đồ của anh ra?"
Giờ phút này dù Chu Văn Hàn có bao nhiêu tính toán và không cam lòng, cũng đều đã biến thành bọt nước. Rõ ràng hết thảy đều đã lên kế hoạch tốt, chỉ cần Lương Vân bán phòng giá thấp, hắn sai người mua đi, sau đó lại chờ đứa nhỏ trong bụng tình nhân sinh ra, hắn lại quyết định kết hôn với ai.
Nào biết…
Hắn oán hận nhìn Kỳ Yến, Kỳ đại sư này đến tột cùng là ở chỗ nào chui ra? Chẳng lẽ là thám tử Lương Phong mời, điều tra tất cả những việc hắn làm?
Kỳ Yến vô tội nằm cũng trúng đạn đối diện với ánh mắt phẫn hận này không hề có áp lực, cậu nhíu mày, không muốn vô nghĩa với loại nam nhân này.
“Mày phái người điều tra tao hả?" Chu Văn Hàn nhìn Lương Phong, “Có phải mày hay không?!"
Lương Phong không để ý tới hắn, chỉ là cúi đầu xắn tay áo. Chu Văn Hàn nhìn thấy động tác muốn đánh người của hắn ta, nhất thời ngậm miệng lại. Hắn lại nhìn nhìn Lương Vân mặt không đổi sắc, chuyện huyên náo đến nước này, hắn đã vô kế khả thi, huống chi Lương gia là người địa phương đế đô, khẳng định có không ít mối quan hệ, hắn không dám thật sự đắc tội quá mức.
Ở trong thôn bọn họ, hắn là phần tử trí thức duy nhất thi được danh giáo, mà còn ở lại đế đô làm việc, hắn không thể đắc tội Lương gia, hắn nhất định phải ở lại nơi này. Hiện tại nhà bọn họ, được toàn thôn nhìn lên cực kỳ hâm mộ, hắn không thể mặt xám mày tro trở về.
Đồ đạc của hắn không nhiều lắm, hơn phân nửa quần áo hàng hiệu đều là Lương Vân mua cho hắn, thêm cả giấy chứng minh, tổng cộng cũng chỉ hai thùng đồ. Kéo rương hành lý từ trong phòng đi ra, hắn nhỏ giọng nói câu xin lỗi với Lương Vân, có điều Lương Vân không phản ứng.
Có chút lưu luyến nhìn căn phòng giá trị ba trăm vạn này, hắn cắn chặt răng, xoay người bước đi.
“Ha, " Kỳ Yến đứng ở ngoài cửa thấy hắn đi ra, lộ ra một nụ cười thiện lương vô hại với hắn. Nhưng mà Chu Văn Hàn chỉ cảm thấy người này phá hủy hạnh phúc của mình, sắc mặt âm trầm lợi hại.
“Kỳ thật, tôi thật sự là xem bói, " hai tay Kỳ Yến khoanh trước ngực, hiếm thấy đại phát thiện tâm, “Vừa rồi tôi quên nói cho anh biết, vận con nối dòng chỉ nói lên là có người gọi anh là ba ba thôi."
Nhưng mà Chu Văn Hàn cũng không muốn để ý đến cậu, mà còn ném cho cậu một cái xem thường, sau đó vào thang máy.
Nhìn thang máy đóng cửa, Kỳ Yến nhún vai, “Thất tín bội nghĩa, tâm thuật bất chính, xứng đáng."
“Kỳ đại sư, " Lương Phong thấy Kỳ Yến đứng ở ngoài cửa, biết cậu muốn để lại không gian riêng cho hai anh em bọn họ, lòng mang cảm kích nói: “Đa tạ ngài giúp xá muội phá giải âm mưu, khiến em ấy rút ra khỏi bùn lầy."
Kỳ Yến đi vào trong phòng, nhìn Lương Vân hai mắt đỏ lên, an ủi: “Đừng quá khổ sở, ai mà lúc trẻ tuổi không gặp một hai tên khốn chứ."
“Cám ơn, " Lương Vân miễn cưỡng cười nói, “Tôi đi xem gà hầm trong nồi."
Nhìn Lương Vân đi vào phòng bếp, Kỳ Yến quay đầu nhìn Lương Phong ngồi đoan đoan chính chính: “Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn?" Lúc này rồi mà còn để người ta nấu cơm, có phải hơi tàn nhẫn rồi không?
“Không cần." Lương Phong nói, “Phá rồi lại lập, chỉ có trải qua đau khổ mới có thể trưởng thành."
Kỳ Yến giật mình, khó trách Lương Phong có thể làm trợ lý đặc biệt của Sầm Bách Hạc, chỉ phần tâm tính và quyết đoán này đã không phải người bình thường có thể so sánh được rồi. Nhưng mà không đến hai phút, Lương đặc trợ nghiêm túc chăm chỉ có quyết đoán tìm một cái cớ, chạy đến phòng bếp bồi em gái.
Kỳ Yến cầm remote TV, vẻ mặt không còn lời nào để nói.
Từ xưa thâm tình không giữ được, chỉ có hư ảo mới được lòng người, Lương đặc trợ cũng quá khẩu thị tâm phi.
Lúc Sầm Bách Hạc gọi điện thoại cho Kỳ Yến, cậu đang nhàm chán, nữ nhân vật chính trong TV vẫn luôn khóc lóc nói lời vô nghĩa, thê thảm đến mức khiến Kỳ Yến nhịn không được lại đổi kênh.
“Bách Hạc, " Kỳ Yến lười biếng dựa vào đệm sô pha, nghe giọng Sầm Bách Hạc trong di động, cười nói, “Tôi còn ở chỗ em gái của Lương đặc trợ, hai anh em bọn họ rất nhiệt tình hiếu khách, kiên trì muốn giữ tôi lại ăn cơm trưa."
Sau khi Sầm Bách Hạc cúp điện thoại, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, bấm số điện thoại nội tuyến của thư ký: “Giữa trưa không cần chuẩn bị cơm trưa cho tôi, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến."
Làm xong hết thảy, hắn lại gọi cho Lương Phong một cú điện thoại, uyển chuyển mà tỏ vẻ, giữa trưa mình muốn đi thăm hắn.
Sau khi Lương Phong cúp điện thoại, đầu óc có chút phản ứng không kịp, sao ông chủ lại đột nhiên quyết định đến tìm hắn?
“Anh, làm sao vậy?" Lương Vân đã bình phục cảm xúc chú ý tới biểu tình của anh trai không thích hợp, liền ân cần hỏi một câu.
“Chờ một lát ông chủ của bọn anh muốn lại đây ăn cơm, chúng ta làm đồ ăn đủ không?"
“Em làm rất nhiều, yên tâm đi, " Lương Vân cười cười, “Thật không ngờ Sầm ngũ gia cũng tới nhà nhân viên ăn cơm, cảm giác rất bình dân."
Lương Phong: ha hả, hắn cũng thật không ngờ ông chủ có lúc bình dân như vậy.
Chu Văn Hàn cảm thấy hôm nay mình phá lệ xui xẻo, sau khi ra cửa tiểu khu, hắn đợi hơn nửa giờ cũng không có một chiếc taxi đi ngang qua, thật vất vả hẹn được một chiếc xe trên phần mềm gọi xe, nào biết đối phương nửa ngày không đến, mình bất quá chỉ gọi điện thoại thúc giục hai câu, còn bị đối phương mắng một trận.
Khi tới giữa trưa, mặt trời càng ngày càng gắt, hắn nóng đến mức toàn thân có chút bực bội.
Xa xa nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen chạy đến bên này, biển số xe màu vàng đâm vào mắt người phát đau. Cho đến khi chiếc Maybach có giá trị hơn ngàn vạn này lái vào tiểu khu, Chu Văn Hàn mới thu hồi ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Hắn quay đầu phát hiện rốt cuộc có một chiếc xe taxi lái lại đây, vội vẫy tới ngồi lên.
Lương Vân nhận được một cuộc điện thoại, dãy số thực xa lạ, nhưng mà người ở đầu kia điện thoại tự xưng là cảnh sát giao thông, nói bạn trai cô bị tai nạn xe cộ, mặc dù không nguy hiểm tánh mạng, nhưng mà có khả năng tàn tật, hiện tại yêu cầu cô lấy tiền đến bệnh viện làm thủ tục.
“Ngại ngùng, ngài gọi nhầm rồi, bạn gái của Chu tiên sinh đang mang thai ở nhà, tôi và hắn đã sớm chia tay." Lương Vân cúp điện thoại, mở nắp nồi ra, dùng thìa múc đầu gà bên trong ra, ném vào trong túi rác.
Hiện tại trong nhà đã không còn ai thích gặm đầu gà mông gà, cô còn giữ cái này làm chi.
“Vân Vân, làm sao vậy?" Lương Phong quay đầu hỏi cô, “Ai gọi điện thoại tới?"
“Không có việc gì, gọi nhầm thôi." Lương Vân ấn nút tắt máy, quản hắn gãy chân hay là đứt tay, có quan hệ gì với cô?
Cô xoa khóe mắt đỏ lên một lần nữa, tận lực khiến vẻ mặt của mình thoải mái tự tại một chút.
Lương Phong nghe cô nói như vậy liềm không hỏi thêm nữa, vừa vặn lúc này vang lên tiếng chuông cửa, hắn xoay người đi ra khỏi phòng bếp, mở cửa.
Đầu kia di động, cảnh sát giao thông nhìn thông báo kết thúc trò chuyện, đầu óc có chút không xoay kịp, số điện thoại này, trong di động của người bị thương ghi chú là thân mến, kết quả gọi qua đối phương lại nói đã chia tay, còn nói bạn gái chân chính đã mang thai, thật sự là kỳ quái.
Hắn đang khó xử, di động vang lên, hiển thị cuộc gọi là đồng nghiệp, sau khi hắn nhận, bên kia điện thoại liền truyền đến một giọng nữ khóc nức nở, mở miệng chính là thân mến.
Cảnh sát giao thông nói với đối phương, chủ nhân di động bị tai nạn xe cộ, không biết bên kia nói gì đó, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Bạn gái cũ ghi chú là thân mến, bạn gái hiện tại ghi chú là đồng nghiệp…
Xem ra lại là một vở tuồng ân oán.
Hết chương 35
Lương Vân đứng ở đó, biểu tình trên mặt còn mang theo mờ mịt và không thể tin, dường như còn không biết vì cái gì vị hôn phu mình lại rống to với anh trai mình, cô cởi tạp dề bên hông xuống, trầm mặc đi đến phòng khách, ánh mắt đảo qua trên mặt ba người, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Lương Phong, nhìn về phía Chu Văn Hàn: “Văn Hàn, anh làm sao vậy?"
Chu Văn Hàn tức giận chỉ vào Kỳ Yến: “Vân Vân, đại sư này đến tột cùng là em mời đến từ đâu vậy, cậu ta có bản lĩnh hay không anh không nhìn ra, nhưng mà nói hươu nói vượn thì ngược lại có bản lĩnh, anh đường đường tốt nghiệp đại học danh giáo, không làm ra được việc hèn hạ như vậy!"
Lương Vân quay đầu nhìn Kỳ Yến, dường như muốn biết cậu nói cái gì.
Chỉ tiếc thái độ ác liệt của Chu Văn Hàn căn bản không kích thích được Kỳ Yến, cậu chậm rì rì uống một ngụm nước, “Tôi bất quá chỉ nói một câu là gần đây Chu tiên sinh mệnh phạm hoa đào, Chu tiên sinh liền giận thành như vậy, này thật đúng là…"
Cậu buông tách trà xuống, một tiếng cạch vang lên, như là gõ vào trái tim mọi người.
“Dù là người đã kết hôn, cũng có khả năng phạm hoa đào, hoa đào trêu chọc anh, cũng không phải muốn anh tiếp nhận đóa hoa đào này, Chu tiên sinh kích động như vậy làm gì?" Kỳ Yến cười nhạo một tiếng, lười biếng nói, “Không biết còn tưởng rằng anh làm chuyện gì chột dạ, dựa vào rống to để che giấu đó."
“Cậu…" Sắc mặt Chu Văn Hàn có chút không được tự nhiên, hắn quay đầu thật cẩn thận đánh giá biểu tình Lương Vân, phát hiện trên mặt bạn gái đã không còn ý cười, nhăn mặt khiến hắn nhìn không rõ vui giận.
“Kỳ đại sư, xin lỗi, Văn Hàn không hiểu quy củ, nói chuyện có chỗ đắc tội ngài, mong ngài không lấy làm phiền lòng, " Lương Vân không nói chuyện với Chu Văn Hàn, ngược lại trịnh trọng giải thích với Kỳ Yến, “Mong ngài tiếp tục nói."
Kỳ Yến mỉm cười nói: “Không sao, tôi hiểu đây gọi là thẹn quá thành giận." Cậu nhìn Lương Phong mang biểu tình không tốt lắm, “Lương tiểu thư cô ăn ngay nói thật, căn nhà này Chu tiên sinh thật sự ra bốn mươi vạn à?" Cậu nói gia cảnh Chu Văn Hàn bình thường là nói khách khí, trên thực tế nhìn từ tướng mạo Chu Văn Hàn, ở trên hắn có ít nhất ba anh chị, mà một người trong đó còn là tàn tật, mà gia cảnh từ nhỏ hẳn là vô cùng bần hàn.
Ba năm trước đây, hai người bọn họ tốt nghiệp hẳn là không quá hai năm, đừng nói Chu Văn Hàn không có bao nhiêu tiền gửi, trong nhà hắn có phải thiếu nợ hay không vẫn là khó nói, hắn làm sao có thể lấy ra bốn mươi vạn?
Lương Phong không phải kẻ ngốc, nghe Kỳ Yến hỏi câu này, liền biết năm đó em gái làm việc ngốc gì, hắn nhìn Lương Vân thật sâu, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Nói dối bị vạch trần, trên mặt Lương Vân có chút xấu hổ, cô há mồm muốn giải thích, ước chừng cũng biết mình bị ngốc, cho nên một câu cũng nói không nên lời, thậm chí không dám đối diện với ánh mắt của Lương Phong.
Không có lòng dạ quản chuyện nhà người khác, Kỳ Yến cũng không thèm nhìn tới biểu tình của anh em hai người, nói thẳng: “Trên thực tế, gần đây Chu tiên sinh không chỉ phạm hoa đào, mà còn có vận con nối dòng. Có điều tôi nhìn tướng mạo Lương tiểu thư, cũng không giống dáng vẻ có đứa nhỏ."
Ông!
Lương Vân cảm thấy đại não mình giống như bị cái gì đánh trúng, trong đầu ngoại trừ vang ong ong, cái gì cũng không nghĩ ra được.
“Rầm!" Lương Phong vốn còn nhã nhã nhặn nhặn ngồi trên ghế sa lông, trong chớp mắt liền nhảy vọt lên, nắm cổ áo Chu Văn Hàn mấy quyền hạ xuống, đánh cho Chu Văn Hàn bụm mặt ngao ngao kêu to, quả thực không có chút lực đánh trả.
Kỳ Yến: …
Tốc độ ra tay cũng quá nhanh rồi, cậu còn chưa kịp nói xong đâu. Quay đầu nhìn Lương Vân, cô còn ngồi ngơ ngơ ngác ngác, giống như người kêu ngao ngao thảm thiết không phải vị hôn phu cô, mà là một con lừa hoa tâm không có quan hệ với cô.
Sau khi Lương Phong hung hăng đánh Chu Văn Hàn mấy quyền, mới ném hắn ta vào góc tường, phủi phủi tay áo sơmi mình, mặt không đỏ thở không gấp ngồi lại chỗ cũ.
Chu Văn Hàn ngã trên mặt đất mơ hồ vài giây, mới lấy điện thoại di động ra ồn ào nói muốn báo cảnh sát.
“Tôi cũng thấy báo cảnh sát không tồi đâu, dù sao thì việc này còn có nghi án lừa gạt, " Kỳ Yến nói với Lương Phong, “Căn nhà này hiện tại có giá trị khoảng ba trăm vạn, dựa theo kim ngạch này…" Cậu liếc Chu Văn Hàn chỗ góc tường, đối phương rút lại đầu ngón tay ấn di động.
Đem phản ứng của Chu Văn Hàn xem ở trong mắt, dù Lương Vân là kẻ ngốc, cũng biết hắn ta có vấn đề. Cô kinh ngạc nhìn nam nhân ngồi xổm ở góc tường có vẻ hơi khiếp nhược, cảm thấy trong lòng vắng vẻ, như là bị gió xuyên qua. Nam nhân này là người cô kết giao tám năm sắp bàn cưới luận gả, thậm chí bọn họ từng cùng nhau thương lượng rằng tương lai lấy tên con là gì, trường học nào tốt.
Chỉ là sau khi biểu hiện giả dối đó bị xé rách, Lương Vân mới giật mình phát hiện, mấy năm nay mình vì nam nhân này, làm bao nhiêu việc ngốc.
Vì mặt mũi của hắn, thay hắn ra bốn mươi vạn mua phòng ở, vì hắn mà học nấu cơm, học tiết kiệm. Từ nhỏ cô được cha mẹ nuông chiều lớn lên, sống cuộc sống công chúa, trước khi hai người ở chung, có bao giờ cô từng làm cơm?
Trên thực tế cô biết người trong nhà cũng không quá thích Chu Văn Hàn, chỉ là vì băn khoăn tâm tình của cô nên vẫn không nói gì thêm, mà cô cũng liền làm bộ như cái gì cũng không biết.
Nhưng mà mấy năm nay cô kiên trì, đổi được bất quá chỉ là một trận chê cười mà thôi.
“Anh nói cho tôi biết, những cái gọi là chuyện ma quái đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Giọng điệu Lương Vân bình tĩnh đến lạnh run, “Những thứ máu loãng, quỷ ảnh, còn có âm thanh kỳ quái đó có phải anh làm ra hay không? Anh khuyến khích tôi bán giá thấp căn nhà này, lại là vì cái gì?"
Văn Hàn cảm thấy ánh mắt Lương Vân tràn ngập xem thường, giống như cô là công chúa cao cao tại thượng, mà mình là thằng nhóc nghèo nịnh bợ công chúa: “Anh không muốn giải thích!"
“Được, tôi không hỏi anh cái này, " Lương Vân trừng mắt nhìn, ép nước mắt trở về, “Vậy anh nói cho tôi biết, có phải thật sự cấu kết với người khác hay không?"
Văn Hàn trầm mặc một khắc: “Vân Vân, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, hiện tại trong bụng cô ấy có đứa con của anh, hơn nữa còn là con trai. Em biết tình huống nhà anh mà, anh lớn của anh tàn tật, hai người chị đều gả cho nam nhân nghèo, toàn bộ gia đình đều dựa vào anh chống đỡ, người trong nhà vẫn luôn hy vọng anh có thể có con trai…"
“Đủ, " Lương Vân không chút lưu tình cắt ngang Chu Văn Hàn giải thích, “Tôi không muốn nghe một đống bất đắc dĩ của anh, anh nói không chê ghê tởm, tôi nghe cũng ngại phiền. Nói nhiều như vậy, đơn giản là anh không đủ yêu tôi, chứng minh ánh mắt tôi có bao nhiêu mù, đầu óc có bao nhiêu ngốc mà thôi."
Chu Văn Hàn nhất thời giống như gà bị bóp cổ, hắn kinh ngạc nhìn Lương Vân, làm thế nào cũng không nghĩ ra, sao chuyện lại phát triển đến bước này, “ngay cả giải thích của anh em cũng không muốn nghe, còn không phải bởi vì trong nội tâm vẫn luôn xem thường anh à. Anh biết một cái túi của em cũng có thể bằng một tháng tiền lương của anh, tùy tùy tiện tiện một món trang sức trên người em, cũng đủ để nhà anh tiêu phí một năm, tất cả những thứ đó mẹ và chị anh đều là nghĩ cũng không dám nghĩ …"
“Đúng, hiện tại tôi chính là xem thường anh, hiện tại anh cút cho tôi!" Lương Vân tùy tay xách cái gối ôm ném Chu Văn Hàn, giọng nói mang tiếng khóc nức nở, “Nhà anh nghèo, mẹ anh chị anh sống thế nào có quan hệ gì với tôi, tôi không muốn nghe mấy lời vô nghĩa đó, anh hiện tại liền cút cho tôi!"
“Cô, cô…" Chu Văn Hàn lắp bắp nói, “Cô đừng mơ bảo tôi cút, căn phòng này tôi cũng bỏ tiền."
Lương Vân quả thực bị hắn nói làm tức đến cười: “Quả nhiên anh nhớ thương căn nhà này, chỉ có điều anh phải rõ ràng, hiện tại chúng ta không có kết hôn, hợp đồng phòng ở cũng là viết tên tôi, anh muốn chia phòng chia tiền thì đi chết đi, chết rồi tôi đốt phòng đốt tiền cho anh!"
“Lương Vân, cô làm việc không cần ác như vậy, tôi ở đế đô đã lâu, cũng có mối quan hệ của mình, " Chu Văn Hàn thật cẩn thận nhìn Lương Phong, sợ hắn lại tới đánh mình, “Cô đừng ép tôi…"
“Cút cả nhà anh!" Lương Vân tiến lên trở tay quăng cho Chu Văn Hàn một bạt tai, “Cút!"
Lúc trước mua phòng ở, cô để lại một chút đề phòng, hết thảy đều là qua tay cô, Chu Văn Hàn căn bản không dính vào, cho nên mặc kệ hiện tại Chu Văn Hàn ồn ào thế nào, căn phòng này cũng không có quan hệ với hắn.
Kỳ Yến yên lặng vây xem tuồng cẩu huyết người thật này, đến khi Lương Vân tát Chu Văn Hàn, cậu liền phát hiện tướng mạo Lương Vân thay đổi. Cậu đặt tách trà xuống, đứng lên nói: “Chuyện đã xử lý xong, tôi nên trở về nhà."
Lương Phong cũng thật không ngờ mình chỉ mời Kỳ Yến đến xem phong thuỷ, kết quả kéo ra một đống việc như vậy. Chỉ có điều hắn đã vô cùng cảm kích Kỳ Yến, nếu hôm nay không nhờ Kỳ đại sư vạch trần bộ mặt thật của Chu Văn Hàn, không chừng em gái còn bị giấu kín như bưng, thậm chí cùng nam nhân ghê tởm này kết hôn…
Nghĩ đến loại khả năng này, tâm tình Lương Phong càng không tốt, quay đầu nhìn Chu Văn Hàn một cái, trong đầu đã suy nghĩ vô số phương pháp đối phó hắn ta.
Cơ mà hiện tại chuyện quan trọng nhất, vẫn là giữ Kỳ đại sư lại, hắn còn có rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi Kỳ đại sư.
Sau khi Lương Vân đánh Chu Văn Hàn một bàn tay, liền thối lui đến bên cạnh Lương Phong, cô sợ Chu Văn Hàn nổi điên tổn thương đến mình. Nói đến cũng kỳ quái, tình cảm tám năm của cô và Chu Văn Hàn, sau khi chuyện này vạch trần, cô lại không khổ sở như trong tưởng tượng.
Có lẽ vì cuộc sống chắt chiu gần hai năm dần dần hao mòn tình cảm của cô, cô tự cho là hy sinh, bất quá chỉ là đang cảm động chính mình mà thôi.
Hơn hai mươi năm cô được người nhà nuông chiều, quay đầu lại vì nam nhân này mà rửa tay nấu canh, mua đồ trang điểm bình ổn giá, thậm chí không mua túi hàng hiệu nữa, đáng tiếc đối với Chu Văn Hàn, vẫn là cảm thấy cô sống xa xỉ, không cách nào tiếp thu.
Cô cho rằng tiết kiệm, ở trong mắt của hắn lại là xa xỉ, thế giới quan và giá trị quan của bọn họ, có lẽ vẫn luôn không cùng một tuyến đường. Chỉ là lúc trước bọn họ không ở cùng nhau, đối với sinh hoạt của đối phương còn chưa đủ triệt để hiểu biết, khi bọn họ chân chính ở cùng nhau, sống cuộc sống củi gạo dầu muối tương dấm trà, mâu thuẫn mới chính thức lộ ra.
Có lẽ nội tâm của cô, đã không muốn sống những ngày khổ cực như thế, chỉ là để biểu hiện thâm tình của mình, mới không nguyện ý cúi đầu…
“Chúng ta chia tay đi, " giọng điệu Lương Vân dần dần trở nên bình tĩnh lại, cô nhìn căn phòng nhỏ ấm áp này, cuối cùng mới đem ánh mắt dừng trên mặt Chu Văn Hàn, “Anh cũng đừng khoe khoang cái gọi là vòng quan hệ của anh nữa, đi theo ông chủ nhà anh báo tên anh trai tôi, xem ông ta có phản ứng gì."
Cho tới bây giờ cô không nói cho Chu Văn Hàn biết công việc cụ thể của người nhà, hắn chỉ biết là trong nhà cô điều kiện không tồi, một người là trợ lý đặc biệt của tổng tài công ty nào đó, nhưng mà hắn lại không biết, tổng tài này chính là Sầm ngũ gia nổi danh kinh thành.
Chu Văn Hàn đối diện Lương Vân, luôn có chút chột dạ, nhưng mà sau khi Lương Vân nói ra lời chia tay, trên mặt hắn là nồng đậm không tha, hai người cùng một chỗ đã tám năm, hắn đối với Lương Vân không phải không có cảm tình.
Di động của hắn vừa vặn vang lên, hắn nhìn hiển thị cuộc gọi, ánh mắt trốn tránh có chút không dám đối mặt Lương Vân.
“Nhận đi, " Lương Vân trào phúng cười nói, “Lại có cái gì không thể nhận?"
Chu Văn Hàn do dự một khắc, vẫn cúp điện thoại, nhưng mà rất nhanh cuộc điện thoại đó lại gọi tới. Tắt rồi lại vang lên, tiếng chuông vang thanh thúy ở trong phòng có vẻ có chút châm chọc, bởi vì tiếng chuông là bài ghi âm tiếng hát của Lương Vân.
Bình thường biểu hiện tình cảm sâu đậm, hiện tại liền có vẻ có bao nhiêu châm chọc.
“Anh không nhận điện thoại, lỡ như bụng cô ấy không thoải mái thì sao?" Lương Vân rũ mắt xuống, giọng khẽ run, “Tôi cũng không dám gánh trách nhiệm."
Sắc mặt Chu Văn Hàn khẽ biến, vẫn là nhận điện thoại, tay hắn có chút phát run, vì thế ngón tay không cẩn thận liền đụng phải nút loa ngoài.
“Anh Hàn, bảo anh đi mua nho chua mà sao đi lâu như vậy, không phải anh lại đi gặp cô ta chứ?" Giọng cô gái trong điện thoại rất êm tai, mềm mại ôn nhu cho người ta một loại cảm giác ngây thơ trong sáng, có điều nội dung nói chuyện lại không ngây thơ như vậy.
Lúc này Chu Văn Hàn mới chú ý mình ấn phải nút loa ngoài, vội vươn tay tắt, kết quả bị Lương Vân một phen ngăn lại, cô đoạt di động nói với cô gái bên kia: “Yên tâm, bộ đồ rách tôi từng mặc này tôi từ bỏ, cô muốn thì cứ lấy đi."
Nói xong, cũng không quản bên kia có phản ứng gì, trực tiếp ngắt di động, quay đầu ném di động cho Chu Văn Hàn: “Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói, là anh tự mình cút, hay là chờ tôi ném hết đồ của anh ra?"
Giờ phút này dù Chu Văn Hàn có bao nhiêu tính toán và không cam lòng, cũng đều đã biến thành bọt nước. Rõ ràng hết thảy đều đã lên kế hoạch tốt, chỉ cần Lương Vân bán phòng giá thấp, hắn sai người mua đi, sau đó lại chờ đứa nhỏ trong bụng tình nhân sinh ra, hắn lại quyết định kết hôn với ai.
Nào biết…
Hắn oán hận nhìn Kỳ Yến, Kỳ đại sư này đến tột cùng là ở chỗ nào chui ra? Chẳng lẽ là thám tử Lương Phong mời, điều tra tất cả những việc hắn làm?
Kỳ Yến vô tội nằm cũng trúng đạn đối diện với ánh mắt phẫn hận này không hề có áp lực, cậu nhíu mày, không muốn vô nghĩa với loại nam nhân này.
“Mày phái người điều tra tao hả?" Chu Văn Hàn nhìn Lương Phong, “Có phải mày hay không?!"
Lương Phong không để ý tới hắn, chỉ là cúi đầu xắn tay áo. Chu Văn Hàn nhìn thấy động tác muốn đánh người của hắn ta, nhất thời ngậm miệng lại. Hắn lại nhìn nhìn Lương Vân mặt không đổi sắc, chuyện huyên náo đến nước này, hắn đã vô kế khả thi, huống chi Lương gia là người địa phương đế đô, khẳng định có không ít mối quan hệ, hắn không dám thật sự đắc tội quá mức.
Ở trong thôn bọn họ, hắn là phần tử trí thức duy nhất thi được danh giáo, mà còn ở lại đế đô làm việc, hắn không thể đắc tội Lương gia, hắn nhất định phải ở lại nơi này. Hiện tại nhà bọn họ, được toàn thôn nhìn lên cực kỳ hâm mộ, hắn không thể mặt xám mày tro trở về.
Đồ đạc của hắn không nhiều lắm, hơn phân nửa quần áo hàng hiệu đều là Lương Vân mua cho hắn, thêm cả giấy chứng minh, tổng cộng cũng chỉ hai thùng đồ. Kéo rương hành lý từ trong phòng đi ra, hắn nhỏ giọng nói câu xin lỗi với Lương Vân, có điều Lương Vân không phản ứng.
Có chút lưu luyến nhìn căn phòng giá trị ba trăm vạn này, hắn cắn chặt răng, xoay người bước đi.
“Ha, " Kỳ Yến đứng ở ngoài cửa thấy hắn đi ra, lộ ra một nụ cười thiện lương vô hại với hắn. Nhưng mà Chu Văn Hàn chỉ cảm thấy người này phá hủy hạnh phúc của mình, sắc mặt âm trầm lợi hại.
“Kỳ thật, tôi thật sự là xem bói, " hai tay Kỳ Yến khoanh trước ngực, hiếm thấy đại phát thiện tâm, “Vừa rồi tôi quên nói cho anh biết, vận con nối dòng chỉ nói lên là có người gọi anh là ba ba thôi."
Nhưng mà Chu Văn Hàn cũng không muốn để ý đến cậu, mà còn ném cho cậu một cái xem thường, sau đó vào thang máy.
Nhìn thang máy đóng cửa, Kỳ Yến nhún vai, “Thất tín bội nghĩa, tâm thuật bất chính, xứng đáng."
“Kỳ đại sư, " Lương Phong thấy Kỳ Yến đứng ở ngoài cửa, biết cậu muốn để lại không gian riêng cho hai anh em bọn họ, lòng mang cảm kích nói: “Đa tạ ngài giúp xá muội phá giải âm mưu, khiến em ấy rút ra khỏi bùn lầy."
Kỳ Yến đi vào trong phòng, nhìn Lương Vân hai mắt đỏ lên, an ủi: “Đừng quá khổ sở, ai mà lúc trẻ tuổi không gặp một hai tên khốn chứ."
“Cám ơn, " Lương Vân miễn cưỡng cười nói, “Tôi đi xem gà hầm trong nồi."
Nhìn Lương Vân đi vào phòng bếp, Kỳ Yến quay đầu nhìn Lương Phong ngồi đoan đoan chính chính: “Nếu không chúng ta đi ra ngoài ăn?" Lúc này rồi mà còn để người ta nấu cơm, có phải hơi tàn nhẫn rồi không?
“Không cần." Lương Phong nói, “Phá rồi lại lập, chỉ có trải qua đau khổ mới có thể trưởng thành."
Kỳ Yến giật mình, khó trách Lương Phong có thể làm trợ lý đặc biệt của Sầm Bách Hạc, chỉ phần tâm tính và quyết đoán này đã không phải người bình thường có thể so sánh được rồi. Nhưng mà không đến hai phút, Lương đặc trợ nghiêm túc chăm chỉ có quyết đoán tìm một cái cớ, chạy đến phòng bếp bồi em gái.
Kỳ Yến cầm remote TV, vẻ mặt không còn lời nào để nói.
Từ xưa thâm tình không giữ được, chỉ có hư ảo mới được lòng người, Lương đặc trợ cũng quá khẩu thị tâm phi.
Lúc Sầm Bách Hạc gọi điện thoại cho Kỳ Yến, cậu đang nhàm chán, nữ nhân vật chính trong TV vẫn luôn khóc lóc nói lời vô nghĩa, thê thảm đến mức khiến Kỳ Yến nhịn không được lại đổi kênh.
“Bách Hạc, " Kỳ Yến lười biếng dựa vào đệm sô pha, nghe giọng Sầm Bách Hạc trong di động, cười nói, “Tôi còn ở chỗ em gái của Lương đặc trợ, hai anh em bọn họ rất nhiệt tình hiếu khách, kiên trì muốn giữ tôi lại ăn cơm trưa."
Sau khi Sầm Bách Hạc cúp điện thoại, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, bấm số điện thoại nội tuyến của thư ký: “Giữa trưa không cần chuẩn bị cơm trưa cho tôi, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến."
Làm xong hết thảy, hắn lại gọi cho Lương Phong một cú điện thoại, uyển chuyển mà tỏ vẻ, giữa trưa mình muốn đi thăm hắn.
Sau khi Lương Phong cúp điện thoại, đầu óc có chút phản ứng không kịp, sao ông chủ lại đột nhiên quyết định đến tìm hắn?
“Anh, làm sao vậy?" Lương Vân đã bình phục cảm xúc chú ý tới biểu tình của anh trai không thích hợp, liền ân cần hỏi một câu.
“Chờ một lát ông chủ của bọn anh muốn lại đây ăn cơm, chúng ta làm đồ ăn đủ không?"
“Em làm rất nhiều, yên tâm đi, " Lương Vân cười cười, “Thật không ngờ Sầm ngũ gia cũng tới nhà nhân viên ăn cơm, cảm giác rất bình dân."
Lương Phong: ha hả, hắn cũng thật không ngờ ông chủ có lúc bình dân như vậy.
Chu Văn Hàn cảm thấy hôm nay mình phá lệ xui xẻo, sau khi ra cửa tiểu khu, hắn đợi hơn nửa giờ cũng không có một chiếc taxi đi ngang qua, thật vất vả hẹn được một chiếc xe trên phần mềm gọi xe, nào biết đối phương nửa ngày không đến, mình bất quá chỉ gọi điện thoại thúc giục hai câu, còn bị đối phương mắng một trận.
Khi tới giữa trưa, mặt trời càng ngày càng gắt, hắn nóng đến mức toàn thân có chút bực bội.
Xa xa nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen chạy đến bên này, biển số xe màu vàng đâm vào mắt người phát đau. Cho đến khi chiếc Maybach có giá trị hơn ngàn vạn này lái vào tiểu khu, Chu Văn Hàn mới thu hồi ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Hắn quay đầu phát hiện rốt cuộc có một chiếc xe taxi lái lại đây, vội vẫy tới ngồi lên.
Lương Vân nhận được một cuộc điện thoại, dãy số thực xa lạ, nhưng mà người ở đầu kia điện thoại tự xưng là cảnh sát giao thông, nói bạn trai cô bị tai nạn xe cộ, mặc dù không nguy hiểm tánh mạng, nhưng mà có khả năng tàn tật, hiện tại yêu cầu cô lấy tiền đến bệnh viện làm thủ tục.
“Ngại ngùng, ngài gọi nhầm rồi, bạn gái của Chu tiên sinh đang mang thai ở nhà, tôi và hắn đã sớm chia tay." Lương Vân cúp điện thoại, mở nắp nồi ra, dùng thìa múc đầu gà bên trong ra, ném vào trong túi rác.
Hiện tại trong nhà đã không còn ai thích gặm đầu gà mông gà, cô còn giữ cái này làm chi.
“Vân Vân, làm sao vậy?" Lương Phong quay đầu hỏi cô, “Ai gọi điện thoại tới?"
“Không có việc gì, gọi nhầm thôi." Lương Vân ấn nút tắt máy, quản hắn gãy chân hay là đứt tay, có quan hệ gì với cô?
Cô xoa khóe mắt đỏ lên một lần nữa, tận lực khiến vẻ mặt của mình thoải mái tự tại một chút.
Lương Phong nghe cô nói như vậy liềm không hỏi thêm nữa, vừa vặn lúc này vang lên tiếng chuông cửa, hắn xoay người đi ra khỏi phòng bếp, mở cửa.
Đầu kia di động, cảnh sát giao thông nhìn thông báo kết thúc trò chuyện, đầu óc có chút không xoay kịp, số điện thoại này, trong di động của người bị thương ghi chú là thân mến, kết quả gọi qua đối phương lại nói đã chia tay, còn nói bạn gái chân chính đã mang thai, thật sự là kỳ quái.
Hắn đang khó xử, di động vang lên, hiển thị cuộc gọi là đồng nghiệp, sau khi hắn nhận, bên kia điện thoại liền truyền đến một giọng nữ khóc nức nở, mở miệng chính là thân mến.
Cảnh sát giao thông nói với đối phương, chủ nhân di động bị tai nạn xe cộ, không biết bên kia nói gì đó, rất nhanh liền cúp điện thoại.
Bạn gái cũ ghi chú là thân mến, bạn gái hiện tại ghi chú là đồng nghiệp…
Xem ra lại là một vở tuồng ân oán.
Hết chương 35
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh