Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 19: Hỗ trợ

Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 19: Hỗ trợ

Sau khi Kỳ Yến làm mất hung khí trong tay cậu con trai, vài thanh niên cường tráng canh giữ ở bên cạnh cố lấy dũng khí, giúp đỡ Kỳ Yến đem cậu trai đó chặt chẽ ấn trên đất, có người vây xem cảm xúc kích động thậm chí nhân cơ hội trộm đạp cậu trai hai cái.

Vài người qua đường nữ an ủi Lâm Lâm bị dọa chấn kinh, Lâm Lâm vừa khóc vừa lau nước mắt, đôi mắt trang điểm rất nhanh liền lem nhem thành mắt gấu mèo.

“May mắn vừa rồi thằng nhóc kia thông minh, khuyên nhủ được người ta." Một bà dì nhiệt tình mua đồ uống ướp lạnh đến, vặn nắp ra đưa cho Lâm Lâm, “Nào, cô bé uống nước hòa hoãn đi."

“Cám ơn." Lâm Lâm tiếp nhận đồ uống uống một hơi, quay đầu nhìn người trẻ tuổi vừa rồi cứu cô, đối phương… đang bị một đám cô dì chú bác vây đến kín không kẽ hở, cô mơ mơ hồ hồ còn có thể nghe được các cô dì chú bác đang không ngừng khích lệ ân nhân cứu mạng.

Cảnh sát rất nhanh liền chạy tới, thấy người hành hung chưa toại đã bị quần chúng nhiệt tình khống chế, nhóm cảnh sát đều thả lỏng một hơi, sau khi đeo lên còng tay cho nghi phạm, liền mang Lâm Lâm cùng với vài người làm chứng nhìn thấy tận mắt lên xe cảnh sát. Bởi vì lo lắng cảm xúc của Lâm Lâm còn chưa ổn định, cảnh sát cố ý an bài hai vị nữ cảnh sát ở bên cạnh Lâm Lâm, trấn an cảm xúc của cô.

“Ông chủ, chúng ta có cần đi qua xem không?" Lương Phong ngồi ở ghế phó lái làm thế nào cũng thật không ngờ, chẳng qua là theo ông chủ ra ngoài ký cái hợp đồng thôi, lại có thể gặp hiện tường thấy việc nghĩa hăng hái làm, mà đương sự thấy việc nghĩa hăng hái làm còn là Kỳ đại sư mà bọn họ đã từng gặp qua.

Sầm Bách Hạc nhìn xe cảnh sát đi xa không nói gì.

“Nhìn không ra vị Kỳ đại sư này rất biết lừa dối người khác, " thấy ông chủ không để ý tới hắn, Lương Phong cũng không thèm để ý, tiếp tục nói, “Cơ mà con người thì ngược lại rất nhiệt tình."

Sầm Bách Hạc giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nói với tài xế: “Theo sau."

Làm đương sự thấy việc nghĩa hăng hái làm cứu người bị hại, Kỳ Yến cũng bị mời đến cục cảnh sát làm ghi chép, dọc theo đường đi còn cùng cảnh sát đơn giản giải thích một chút về việc xảy ra.

“Lần này thật sự là rất cảm ơn cậu, " một vị cảnh sát lớn tuổi cảm khái, “Loại tội phạm cảm xúc quá mức kích động giống vầy, có đôi khi phạm tội giết người chỉ là việc trong chớp mắt, nếu hôm nay không có cậu xuất hiện, chỉ sợ…"

Bọn họ làm cảnh sát, từng gặp các loại vụ án kỳ ba, hai năm trước có một chàng trai cầu hôn một cô gái, cô gái không đồng ý, chàng trai tại chỗ rút dao ra, liên tiếp đâm cô gái hơn mười dao, cuối cùng cô gái đó không cứu được mà chết. Sau đó bọn họ hỏi chàng trai này, vì sao lại muốn làm như vậy, kết quả chàng trai lại nói là hắn vô tâm, chính là lúc ấy đại não không bị khống chế, đầy đầu chỉ còn lại có phẫn hận, không còn gì khác.

Tình huống hôm nay có rất nhiều chỗ tương đồng với vụ án lúc ấy, thứ duy nhất khác biệt chính là, hôm nay trước khi nghi phạm hành hung thì có người ngăn hắn lại, mà cô gái hai năm trước lại không may mắn như vậy, cuối cùng rơi vào kết cục hương tiêu ngọc vẫn.

“Tôi cũng chỉ là làm hết sức, không tạo thành hậu quả tệ hơn là tốt rồi." Sau khi Kỳ Yến cứu cô gái kia, đã nghĩ nhân cơ hội chuồn mất, nào biết nhóm cô dì chú bác quá nhiệt tình, cậu muốn chạy cũng không chạy được.

“Cậu xử lý thực đúng lúc, cứu được mạng người trong tay kẻ bắt cóc." Cảnh sát lớn tuổi nghĩ nghĩ, “Sau khi vụ án này chấm dứt, cảnh sát chúng tôi sẽ suy xét việc xin cho cậu phần thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm, không biết quý tính của tiên sinh là gì?"

Người tốt bụng thấy việc nghĩa hăng hái làm giống như vầy, cảnh sát không thể cưỡng chế lưu lại tên tuổi hoặc địa chỉ của bọn họ, cho nên hắn mới có thể cố ý hỏi cái này.

“Tôi chỉ làm một chút việc nhỏ đủ khả năng mà thôi." Kỳ Yến cười có chút xấu hổ, hiện tại nghề nghiệp của cậu là thần côn, cứu người chỉ là nhân tiện thôi, “phần thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm" cầm vào có chút phỏng tay. Nghĩ đến việc về sau người khác tìm cậu xem phong thuỷ, kết quả cái nhìn đầu tiên liền nói “cậu có phải là ai ai ai từng lấy phần thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm không", hình ảnh đó có chút đẹp, cậu gần như không nhìn nổi.

“Đây cũng không phải là việc nhỏ gì, " cảnh sát thấy Kỳ Yến không nguyện ý lộ ra thông tin cá nhân của mình, cũng không tiện cưỡng cầu. Sau khi đến đồn công an, Kỳ Yến lại thuật lại một lần với cảnh sát về chuyện xảy ra, lúc chuẩn bị rời đi, Đặng Lâm Lâm chờ ở ngoài cửa liền đi tới.

Cảm xúc của Đặng Lâm Lâm đã vững vàng hơn rất nhiều, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, mặc cho ai cũng không nghĩ rằng không lâu trước đó cô mới trải qua cái gì.

Cô không ngừng nói lời cảm ơn, tràn ngập cảm kích đối với Kỳ Yến đã cứu mạng mình.

“Đừng khách khí, cô đừng để ý mấy lời vừa rồi tôi nói với kẻ bắt cóc là được, tôi là vì mê hoặc hắn, cũng không phải nói thật lòng." Kỳ Yến nhìn gương mặt Đặng Lâm Lâm tẩy đi đồ trang điểm, đó là một cô gái rất xinh đẹp, cho dù là mặt mộc, ngũ quan cũng vô cùng tinh xảo, là một tướng mạo rất tốt.

Tâm địa thiện lương, gia đình hạnh phúc, năm bổn mạng phạm hoa đào ác, gặp quý nhân tương trợ có thể phá vận rủi, còn ngược lại có khả năng sẽ chết.

“Tôi biết, nếu hôm nay không nhờ có anh, có lẽ tôi đã mất mạng." Đặng Lâm Lâm nhìn cậu con trai ngại ngùng, năm nay cô hai mươi bốn tuổi, cậu trai trước mắt nhìn còn nhỏ hơn hai tuổi so với cô, nhưng mà cậu lại có thể dũng cảm đứng lên vì một người qua đường không có quan hệ, đấu trí đấu dũng với kẻ bắt cóc mang theo hung khí, điều này làm cho cô không thể không cảm động, cũng không thể không kính nể.

“Lâm Lâm!" Một phụ nữ trung niên vội vàng chạy vào, trên mặt còn mang theo khủng hoảng và hấp tấp nóng nảy, một nam nhân mặc tây trang đi theo phía sau bà, vẻ mặt thoạt nhìn cũng không khá hơn người phụ nữ trung niên bao nhiêu.

Kỳ Yến suy đoán hai người này hẳn là cha mẹ của người bị hại, không thì cũng sẽ không sợ hãi thành cái dạng này.

Quả nhiên cậu đoán không sai, sau khi hai người kia nhìn thấy Đặng Lâm Lâm, liền xem Đặng Lâm Lâm như hi thế trân bảo mà đánh giá, khi nói chuyện còn mang theo âm run, có thể thấy việc này làm cho bọn họ sợ hãi. Nhìn dáng vẻ lòng còn sợ hãi của một nhà ba người này, Kỳ Yến thừa dịp bọn họ không chú ý, xoay người đi ra khỏi phòng.

“Tiên sinh, " cảnh sát trực ban ở bên ngoài nhìn thấy Kỳ Yến chuẩn bị rời đi, đứng lên nói, “Ngài…"

Làm cảnh sát, hắn cũng bội phục từ đáy lòng đối với dân chúng thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Kỳ Yến cười cười với hắn, sau đó làm một thủ thế hẹn gặp lại. Cảnh sát há miệng, muốn mở miệng khuyên nhủ khuyên nhủ, chẳng qua thấy người tốt bụng vẻ mặt tươi cười sắc mặt thoải mái đi ra cửa, hắn cảm thấy vẫn là tôn trọng ý nguyện của đối phương.

Khi người khác thích làm chuyện tốt không để lại tên, cảnh sát bọn họ cũng phải tôn trọng ý kiến đương sự.

Kỳ Yến mới vừa đi ra cửa đồn công an, cúi đầu nhìn hai tay trống trơn, nhất thời lòng như đao cắt.

Cậu xếp hàng một giờ mới mua được vịt nướng, vừa rồi quên cầm!

Trong nháy mắt này, Kỳ Yến cảm thấy bước chân mình đều trở nên nặng nề, trên thế giới còn có cái gì tuyệt vọng hơn so với việc không ăn được mỹ thực chờ đợi đã lâu?

Sầm Bách Hạc ngồi ở trong xe, nhìn Kỳ Yến cười đến mặt mày cong cong đi ra khỏi đồn công an, chỉ là đi chưa được hai bước lại trở thành vẻ mặt uể oải, nhịn không được cũng nhíu mày theo.

Hắn mở cửa xe, đi đến trước mặt Kỳ Yến ủ rũ: “Kỳ đại sư?"

“Sầm ngũ gia?" Kỳ Yến còn chưa ngẩng đầu đã đoán ra được người đến là ai, bởi vì ngoại trừ Sầm Bách Hạc thì không ai có thể mang theo hiệu ứng từng đám từng đám mây tía, cho dù cái hiệu ứng này chỉ mỗi mình cậu có thể nhìn thấy. Ở trước mặt người xa lạ, Kỳ Yến vẫn luôn giữ vững phong thái.

Dù thế nào thì cậu cũng là ăn chén cơm huyền học, nên cảm giác thần bí cũng không thể thiếu.

“Thật khéo, " Sầm Bách Hạc nhìn bảng hiệu treo trên cửa đồn công an, “Gặp nhau chính là có duyên, không biết Kỳ đại sư có thể vinh hạnh cho tại hạ mời ngài ăn cơm không?"

“Ngài quá khách khí." Kỳ Yến nhìn theo ánh mắt Sầm Bách Hạc, sau khi nhìn thấy năm chữ “đồn công an Đông thành", nội tâm có chút phức tạp, vị Sầm ngũ gia này có thể cho rằng cậu tuyên truyền tư tưởng mê tín phong kiến nên bị bắt vào không?

Sầm Bách Hạc mỉm cười, xoay người thay Kỳ Yến mở cửa xe, giọng điệu ôn hòa nói: “Kỳ đại sư không chê là tốt."

Đối phương đã nói đến mức này, Kỳ Yến cũng không cự tuyệt nữa, huống chi cậu còn rất tò mò với mệnh cách vài chục năm khó gặp được một lần của Sầm Bách Hạc. Đối với người của một mạch huyền học bọn họ mà nói, gặp được loại mệnh cách hiếm lạ này cũng giống như bác sĩ gặp được chứng bệnh kỳ dị, tuy rằng tạm thời không tìm được phương pháp trị liệu, nhưng lại không thể đánh tan lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Chờ sau khi Kỳ Yến ngồi vào trong xe, Lương Phong ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại nói: “Kỳ đại sư, chào ngài."

Kỳ Yến nhìn Sầm Bách Hạc ngồi ở bên cạnh mình, gật gật đầu với Lương Phong, thái độ có vẻ thực bình tĩnh, hiển nhiên Lương Phong xuất hiện, cũng không thể khiến cậu cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng đối với Lương Phong mà nói, cao nhân giống như Kỳ đại sư, thái độ đối với hắn ta như vậy là một chút cũng không ngoài ý muốn, cho nên sau khi lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn với Kỳ Yến, hắn ta liền quay đầu quy củ ngồi lại.

Nơi mà Sầm Bách Hạc mời Kỳ Yến dùng cơm, là tiệm ăn nổi danh đế đô, là cái loại mà không có thẻ hội viên thì ngay cả cửa cũng không thể vào.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, khi tất cả đồ ăn đều bày lên, có một món trong đó chính là vịt nướng. Kỳ Yến nhìn vịt nướng dưới ánh dao của đầu bếp biến thành từng miếng thịt thơm ngào ngạt, ngửi được mùi vịt nướng trong không khí.

“Nước sốt mà bọn họ dùng là nước sốt đặc chế cung đình, " Sầm Bách Hạc mang bao tay lên, đem nước sốt quét đều trên lớp da mỏng manh, rồi lại chọn miếng thịt vịt ngon nhất, kẹp với đồ ăn chung, sau khi gói kỹ lưỡng liền đưa tới trước mặt Kỳ Yến, “Kỳ đại sư nếm thử."

“Cám ơn." Kỳ Yến tiếp nhận cúi đầu cắn một hơi, hương vị quả thật ngon hơn vịt nướng mà trước kia cậu từng ăn, cái mùi vị này gần như chui vào mỗi một cái răng, chiếm cứ đầu lưỡi cậu, trong miệng còn chưa có nuốt xuống, cậu đã nhịn không được muốn ăn thêm một miếng.

Thấy Kỳ Yến dường như rất thích khẩu vị nơi này, Sầm Bách Hạc gỡ bao tay dùng một lần xuống, bưng nước lã trên bàn lên uống một hơi, sau đó cùng Kỳ Yến ngụm có ngụm không ăn cơm.

Kỳ Yến chú ý tới, tứ khi bắt đầu ăn cơm đến hiện tại, gần như Sầm Bách Hạc không hề ăn thứ có khẩu vị nặng, đồ mặn cũng chỉ ăn hai đũa bụng cá. Thời gian còn lại, đều ăn thức ăn chay nhạt nhẽo vô vị.

“Dạ dày tôi không tốt lắm, ăn không được đồ vật nhiều dầu mỡ, Kỳ đại sư đừng để ý." Sầm Bách Hạc xoa xoa tay, tự mình rót cho Kỳ Yến một ly nước uống ướp lạnh, “Trên thực tế từ sau lần trước đi qua nhà tổ, gần đây khẩu vị của tôi liền khá hơn nhiều, nếu là trước kia, thì không thể ăn cơm với Kỳ đại sư giống như bây giờ đâu."

Kỳ Yến để đũa xuống, lau sạch tay bưng đồ uống lên giơ giơ với Sầm Bách Hạc, “Chúc thân thể Sầm tiên sinh càng ngày càng khỏe mạnh."

“Cám ơn." Sầm Bách Hạc bưng ly rượu chân cao lên uống một ngụm nước lã, nhẹ nhàng thả cái ly lại mặt bàn, “Mấy ngày nay thậm chí tôi thường thường suy nghĩ, hiện tại tinh thần tôi tốt như vậy, có phải là khi Kỳ đại sư bảo tôi xòe bàn tay ra, đã giúp cái đại ân này hay không?"

Hết chương 19
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại