Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 145: Thiên sư đã sớm không còn
Tâm tình Hách Mỹ Lệ có chút phức tạp.
Mặc cho ai nhìn thấy một người vĩ đại không được ba giây, liền chen đến trước quán thịt nướng mua mấy xâu thịt dê nướng, tâm tình đều sẽ giống bà.
Có điều còn đừng nói, thịt dê này nướng thật ngon, ngoài giòn trong nộn, thật sự là thơm đến tận xương tủy. Bà và Kỳ Yến mỗi người một cây ăn xong tất cả xiên nướng, mới lắc la lắc lư về nhà.
“Đến, uống chút trà nóng, " Hách Mỹ Lệ mở hệ thống sưởi hơi, bỏ đi áo khoác trên người, “Cậu ăn cơm chiều chưa?"
Kỳ Yến gật đầu: “Ăn rồi ạ."
“Vậy thì tốt, " Hách Mỹ Lệ mang trái cây điểm tâm đặt lên bàn, “Kỳ thật ta cũng không thích nấu cơm."
Kỳ Yến: vậy dì hỏi cháu như vậy, chỉ là muốn khách khí một chút thôi sao?
Hách Mỹ Lệ thả lỏng, Kỳ Yến cũng không khách khí với bà, túm một nắm đậu phộng bắt đầu lột: “Dì Hách, việc này có dì tới hỗ trợ mới được, cháu trẻ tuổi, cũng không biết đại nhân vật giới huyền thuật chúng ta, cho nên còn mong dì mời những cao nhân ẩn cư nơi phố phường đó ra."
“Việc này không dễ làm, " Hách Mỹ Lệ lắc lắc đầu, “Mấy người đó hiện tại đều là tính tình không quản chuyện, nếu bọn họ muốn ra thì đã sớm lộ ra rồi."
Kỳ Yến nghe vậy hiểu rõ gật gật đầu, “Nếu như vậy, cháu lại suy nghĩ biện pháp khác đi."
“Người trẻ tuổi dễ dàng từ bỏ như vậy hả?" Hách Mỹ Lệ nhướn mày, “Đây cũng không phải là thói quen tốt."
Đậu phộng hơi khô, Kỳ Yến muốn uống miếng nước, nhớ tới khi còn bé sư phụ nói khi ăn đậu phộng không thể uống nước, không thì dễ dàng tiêu chảy, vì thế cậu thu tay trở về: “Người lớn tuổi, muốn sống cuộc sống bình thản là đúng. Nếu sư phụ của cháu còn tại thế, cháu cũng hy vọng ông ấy sống hài lòng, khiến người ta khó khăn không phải là ước nguyện ban đầu của cháu."
“Huống chi… thiên sư cũng là dân chúng, hạnh phúc của họ cũng nên được người ta bảo vệ." Kỳ Yến cười hì hì nói, “Cháu chính là thanh niên tốt kính già yêu trẻ."
Hách Mỹ Lệ bật cười: “Ta thấy cậu là thanh niên mặt dày đấy chứ."
Kỳ Yến cười hì hì gãi gãi đầu, không có đề cập chuyện trước đó với Hách Mỹ Lệ nữa, mà là hàn huyên với Hách Mỹ Lệ một hai giờ.
“Nói chuyện lâu như vậy, ta cũng quên thời gian, " Hách Mỹ Lệ nhìn giờ, “Lúc này cũng đã qua thời gian ngủ dưỡng sinh của ta rồi, cậu cần đi về."
Kỳ Yến bị ghét bỏ được Hách Mỹ Lệ nhét một túi các loại đồ ăn vặt, sau đó đẩy ra ngoài cửa.
“Tuổi còn trẻ, đừng suy xét nhiều chuyện như vậy, cẩn thận chưa già đã yếu, " Hách Mỹ Lệ nắm khung cửa, khoát tay nói, “Mấy người già bọn ta, dạng sóng gió gì mà chưa từng trải qua, chúng ta cũng không vội, cậu gấp cái gì?"
“Cháu…"
“Rầm!"
Cửa đóng sập trước mặt Kỳ Yến, Kỳ Yến sờ sờ mũi, xách theo đầy một túi đồ vật đi xuống lầu.
“Kỳ đại sư, " Hoàng Hà chờ ở dưới lầu, thấy cậu xuống lầu vội kéo cửa xe ra, “Cuối cùng ngài cũng xuống rồi?"
“Anh lại đây lúc nào?" Kỳ Yến hít hai ngụm khí lạnh, chui vào trong xe, “Lạnh như thế, sao không ngồi ở trong xe chờ?"
“Tôi cũng là vừa đến, " Hoàng Hà chà tay, mở hệ thống sưởi hơi trong xe, “Kỳ đại sư, chúng ta trở về."
“Ừm." Kỳ Yến gật gật đầu, nhìn bông tuyết lại bay bay bên ngoài, chuyện thứ nhất nghĩ đến là sáng mai dì Hách lại không thể đi múa quảng trường.
Về Sầm gia, những người khác đều đã ngủ. Kỳ Yến đẩy cửa phòng ra, Sầm Bách Hạc mặc áo ngủ, ngồi ở đầu giường đọc sách, thấy cậu trở về buông sách xuống cười nói với cậu, “Nhanh đi ngâm nước ấm tắm rửa đi ngủ."
“Ừ." Kỳ Yến đi đến bên giường, hôn một chút trên cằm hắn, xoay người vào phòng tắm.
Sầm Bách Hạc sờ sờ cằm mình, nhẹ giọng cười cười với bóng dáng Kỳ Yến.
Qua chốc lát, Kỳ Yến mặc áo ngủ vừa ngáp vừa đi ra, cả người tựa trên mình Sầm Bách Hạc, không muốn nói chuyện.
“Làm sao vậy?" Sầm Bách Hạc nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, động tác dịu dàng đến mức tận cùng.
“Không có việc gì, " Kỳ Yến ôm cổ hắn, cười nói, “Em chỉ là đang nghĩ, chờ lúc chúng ta già rồi, liền nuôi một con chó, không có việc gì liền đi múa quảng trường, cũng rất có ý tứ."
“Được, " Sầm Bách Hạc nắm vai cậu, “Em thích chó gì?"
“Không biết…" Kỳ Yến nghĩ nghĩ, “Ít nhất chỉ số thông minh phải bình thường đi."
“Được."
Tình cảm mãnh liệt qua đi, tối hôm đó Kỳ Yến ngủ thật sâu, lúc Hách Mỹ Lệ gọi điện thoại cho cậu, cậu còn có chút không biết hôm nay là hôm nào.
“Vâng, cháu lập tức tới ngay."
Sau khi nghe rõ dì Hách nói cái gì, cậu từ trên giường nhảy vọt xuống, sau đó lấy ra tốc độ mặc quần áo rửa mặt nhanh nhất ở thời kì đại học.
Phòng hoạt động người lớn tuổi xã khu, Hách Mỹ Lệ với vài ông cụ bà cụ ngồi tụ lại chơi mạt chược, trong phòng còn mở hệ thống sưởi hơi, vô cùng ấm áp.
Khi Kỳ Yến ngựa không ngừng vó chạy tới phòng hoạt động, hình ảnh nhìn thấy không phải là vài lão tiền bối nghiêm túc thảo luận, mà là cảnh Hách Mỹ Lệ với một ông lão vỗ bàn tính sổ.
“Dì Hách…"
“Lão Lý, thua thì phải trả tiền, sao có thể mỗi lần thua đều ghi sổ, cứ ghi đến ghi đi, bài vận của tui đều bị ông ghi cho bay mất rồi, " Vừa rồi Hách Mỹ Lệ chọn trúng pháo nổ hai lần, tâm tình vô cùng không thoải mái, “Tui mặc kệ, trước hết ông kết sổ cho tui đi!"
Kỳ Yến vẻ mặt mộng mị nhìn mấy cụ ông cụ bà vì mấy đồng tiền mạt chược mà mặt đỏ tai hồng, cậu rúc ở trong góc, không dám đi trêu chọc bọn họ.
Chờ hai bên rốt cuộc tính toán rõ ràng, lúc này Hách Mỹ Lệ mới nhớ tới trong phòng có thêm một người. Bà đứng lên đi đến trước mặt Kỳ Yến, nói với vài ông bà kia: “Đây chính là tiểu Kỳ tui đã nói với mấy người, thằng nhóc này nhìn rất vui mắt có đúng không?"
“Tướng mạo có chút kỳ quái nha."
“Nhóc con vận khí rất không tồi, đời này gặp được quý nhân."
“Tuy là tướng mạo chết yểu, nhưng lại ẩn mang phúc tướng, người trẻ tuổi làm qua không ít chuyện tốt đi, đầy người phúc báo này cũng thật sự không thấy nhiều lắm."
“Không tồi không tồi, là một cậu nhóc đoan chính."
Lúc này Kỳ Yến mới phát hiện, lão Lý cãi nhau với dì Hách, là ông chủ cửa hàng hoa quả gần tiểu khu, bà lão cầm kim chỉ đan áo len trong góc phòng, là một đại biểu trong nhóm cụ bà của tiểu khu bình thường thích tán gẫu buôn dưa nhất, còn có ông lão lén đổi mạt chược kia, là ông chủ tiệm thuê sách của xã khu, bình thường không thấy ông có mối làm ăn gì, thời gian mở cửa tiệm cũng vô cùng tùy tính.
Nhân gian thật sự là nơi chốn có cao nhân mà, mấy ông lão bà lão tu vi cao thâm đó vừa ẩn giấu hơi thở quanh thân mình, cậu còn thật sự không phát hiện bọn họ có cái gì khác biệt với người già bình thường.
Có thể thấy tu vi của cậu vẫn không quá tốt, không thì sớm nên nhận ra bọn họ.
“Bà Hách đã nói chuyện với chúng ta, " lão Lý một phen chụp lấy quân mạt chược của ông cụ tiệm thuê sách, “Không cho trộm đổi bài, lần sau còn vậy, bọn tui không chơi với ông nữa."
Ông chủ tiệm thuê sách hừ một tiếng: “Làm như ai hiếm lạ vậy." Ông quay đầu nhìn về phía Kỳ Yến, “Cậu còn trẻ như vậy, có thể trở thành thiên sư, thật đúng là khó được, sư phụ cậu là ai?"
“Gia sư Vô Húy," Kỳ Yến cười trả lời, “Chào tiền bối."
“Cậu là người Thiên Nhất môn à?" Ông chủ tiệm thuê sách họ Vương, bạn bè đều gọi ông là Vương lão đầu. Trên mặt Vương lão đầu lộ ra một tia hiểu rõ, “Khó trách có tướng mạo kỳ quái như vậy, Thiên Nhất môn mấy người, chính là không giống người thường."
Kỳ Yến không biết lời này là khích lệ hay là trêu chọc, cho nên dứt khoát không mở miệng.
“Thiên Nhất môn làm sao hả, " Hách Mỹ Lệ nghe nói như thế không quá vui lòng, “Đứa nhỏ nhà người ta có bản lĩnh, có quan hệ gì với môn phái của cậu ấy?"
Vương lão đầu biết Hách Mỹ Lệ rất thưởng thức cậu thanh niên này, vội giải thích, “Tui cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy đứa bé này lợi hại, bà nghĩ đi đâu vậy?"
“Nhóc con, cậu muốn lập kết giới như thế nào?" Bà cụ đang đan khăn quàng cổ vừa chọt kim, vừa nói chuyện với Kỳ Yến, “Ý tưởng này rất lớn mật."
“Phương pháp này cháu từng thấy trong sách, tục truyền thời kì Viêm Hoàng, Thần Châu đại địa có yêu tà tác loạn, thiên sư lấy số mệnh Thần Châu trấn áp, từ đó về sau Thần Châu đại địa bình an ngàn năm, " Kỳ Yến ngượng ngùng cười nói, “Vãn bối tuy rằng không thể so với thiên sư thượng cổ, nhưng mà có thể làm ra một cái để trấn áp người ngoài có tâm tư tà ác là được."
“Lòng người phức tạp, há là một cái kết giới có thể ngăn chặn?" Bà cụ đan áo len lắc lắc đầu, dáng vẻ người từng trải nói, “Nếu người của chính chúng ta, sinh ra tâm tư sai lệch thì làm sao "
“Lòng người phức tạp, chính nhân loại chúng ta xem không hiểu, nhưng mà thiên nhiên có thể nhìn rõ ràng, " Kỳ Yến nói, “Cho nên cháu mới muốn mượn khí long mạch đến trấn áp."
“Long mạch…" Tay bà cụ đan áo len vừa lệch, kim thiếu chút nữa đâm vào tay mình, “Cậu có biết long mạch ở chỗ nào không?"
“Long mạch không chỗ nào không có, long mạch có thể tìm ra ở xung quanh, " Kỳ Yến trả lời, “Chúng ta chỉ cần bày trận pháp ở năm sông bốn biển là được."
“Việc này…" Bà cụ đan áo len có chút động lòng, bà nhìn vài lão đồng bọn khác, “Việc này… không phải vài người chúng ta có thể làm được."
“Chúng ta làm không được, còn có quốc gia, " Kỳ Yến cười, “Các vị tiền bối hẳn cũng biết tiểu tổ đặc biệt tồn tại, việc vặt vãnh chúng ta không muốn làm, có thể gọi bọn họ đi làm."
“Việc này ngược lại rất thú vị, " lão Lý xoa tay nói, “Cũng nên để mấy người trẻ tuổi đó nhìn thấy sự lợi hại của mấy lão già chúng ta."
Ông Vương cũng có chút động lòng, có điều ông nghĩ nhiều hơn ông Lý một chút, “Quốc gia sẽ trả lộ phí xe cho chúng ta sao?"
“Trả, không chỉ trả tiền xe, còn cho đãi ngộ cao nhất."
“Đây không phải là du lịch miễn phí hả?" Bà cụ đan áo len ánh mắt sáng ngời, “Bà già cách vách mỗi ngày chém gió là bà ta đi đây đi kia du lịch, tui nghe mà lỗ tai cũng mọc kén luôn, lần này tui đi ra ngoài lắc lư một tuần, rảnh rỗi cũng nhắc tới với bà ta, phiền chết bà ta."
Kỳ Yến: bà à, trọng điểm của ngài có phải có chút không đúng không?
Lúc này trong tiểu tổ đặc biệt, Triệu Chí Thành đột nhiên hắt xì vài cái, hắn sờ sờ cái mũi mình, nghi hoặc nhìn chốt mở hệ thống sưởi hơi, hệ thống sưởi mở mà, sao hắn cảm thấy có chỗ nào là lạ?
“Đội trưởng, " Ân Na ôm di động vẻ mặt kích động chạy tới, “Thiên sư, thiên sư…"
“Thiên sư gì?" Triệu Chí Thành lật một tờ báo cáo trong tay, có chút không để ý.
Thiên sư đã sớm không còn, kích động nữa cũng vô dụng.
Hết chương 145
Mặc cho ai nhìn thấy một người vĩ đại không được ba giây, liền chen đến trước quán thịt nướng mua mấy xâu thịt dê nướng, tâm tình đều sẽ giống bà.
Có điều còn đừng nói, thịt dê này nướng thật ngon, ngoài giòn trong nộn, thật sự là thơm đến tận xương tủy. Bà và Kỳ Yến mỗi người một cây ăn xong tất cả xiên nướng, mới lắc la lắc lư về nhà.
“Đến, uống chút trà nóng, " Hách Mỹ Lệ mở hệ thống sưởi hơi, bỏ đi áo khoác trên người, “Cậu ăn cơm chiều chưa?"
Kỳ Yến gật đầu: “Ăn rồi ạ."
“Vậy thì tốt, " Hách Mỹ Lệ mang trái cây điểm tâm đặt lên bàn, “Kỳ thật ta cũng không thích nấu cơm."
Kỳ Yến: vậy dì hỏi cháu như vậy, chỉ là muốn khách khí một chút thôi sao?
Hách Mỹ Lệ thả lỏng, Kỳ Yến cũng không khách khí với bà, túm một nắm đậu phộng bắt đầu lột: “Dì Hách, việc này có dì tới hỗ trợ mới được, cháu trẻ tuổi, cũng không biết đại nhân vật giới huyền thuật chúng ta, cho nên còn mong dì mời những cao nhân ẩn cư nơi phố phường đó ra."
“Việc này không dễ làm, " Hách Mỹ Lệ lắc lắc đầu, “Mấy người đó hiện tại đều là tính tình không quản chuyện, nếu bọn họ muốn ra thì đã sớm lộ ra rồi."
Kỳ Yến nghe vậy hiểu rõ gật gật đầu, “Nếu như vậy, cháu lại suy nghĩ biện pháp khác đi."
“Người trẻ tuổi dễ dàng từ bỏ như vậy hả?" Hách Mỹ Lệ nhướn mày, “Đây cũng không phải là thói quen tốt."
Đậu phộng hơi khô, Kỳ Yến muốn uống miếng nước, nhớ tới khi còn bé sư phụ nói khi ăn đậu phộng không thể uống nước, không thì dễ dàng tiêu chảy, vì thế cậu thu tay trở về: “Người lớn tuổi, muốn sống cuộc sống bình thản là đúng. Nếu sư phụ của cháu còn tại thế, cháu cũng hy vọng ông ấy sống hài lòng, khiến người ta khó khăn không phải là ước nguyện ban đầu của cháu."
“Huống chi… thiên sư cũng là dân chúng, hạnh phúc của họ cũng nên được người ta bảo vệ." Kỳ Yến cười hì hì nói, “Cháu chính là thanh niên tốt kính già yêu trẻ."
Hách Mỹ Lệ bật cười: “Ta thấy cậu là thanh niên mặt dày đấy chứ."
Kỳ Yến cười hì hì gãi gãi đầu, không có đề cập chuyện trước đó với Hách Mỹ Lệ nữa, mà là hàn huyên với Hách Mỹ Lệ một hai giờ.
“Nói chuyện lâu như vậy, ta cũng quên thời gian, " Hách Mỹ Lệ nhìn giờ, “Lúc này cũng đã qua thời gian ngủ dưỡng sinh của ta rồi, cậu cần đi về."
Kỳ Yến bị ghét bỏ được Hách Mỹ Lệ nhét một túi các loại đồ ăn vặt, sau đó đẩy ra ngoài cửa.
“Tuổi còn trẻ, đừng suy xét nhiều chuyện như vậy, cẩn thận chưa già đã yếu, " Hách Mỹ Lệ nắm khung cửa, khoát tay nói, “Mấy người già bọn ta, dạng sóng gió gì mà chưa từng trải qua, chúng ta cũng không vội, cậu gấp cái gì?"
“Cháu…"
“Rầm!"
Cửa đóng sập trước mặt Kỳ Yến, Kỳ Yến sờ sờ mũi, xách theo đầy một túi đồ vật đi xuống lầu.
“Kỳ đại sư, " Hoàng Hà chờ ở dưới lầu, thấy cậu xuống lầu vội kéo cửa xe ra, “Cuối cùng ngài cũng xuống rồi?"
“Anh lại đây lúc nào?" Kỳ Yến hít hai ngụm khí lạnh, chui vào trong xe, “Lạnh như thế, sao không ngồi ở trong xe chờ?"
“Tôi cũng là vừa đến, " Hoàng Hà chà tay, mở hệ thống sưởi hơi trong xe, “Kỳ đại sư, chúng ta trở về."
“Ừm." Kỳ Yến gật gật đầu, nhìn bông tuyết lại bay bay bên ngoài, chuyện thứ nhất nghĩ đến là sáng mai dì Hách lại không thể đi múa quảng trường.
Về Sầm gia, những người khác đều đã ngủ. Kỳ Yến đẩy cửa phòng ra, Sầm Bách Hạc mặc áo ngủ, ngồi ở đầu giường đọc sách, thấy cậu trở về buông sách xuống cười nói với cậu, “Nhanh đi ngâm nước ấm tắm rửa đi ngủ."
“Ừ." Kỳ Yến đi đến bên giường, hôn một chút trên cằm hắn, xoay người vào phòng tắm.
Sầm Bách Hạc sờ sờ cằm mình, nhẹ giọng cười cười với bóng dáng Kỳ Yến.
Qua chốc lát, Kỳ Yến mặc áo ngủ vừa ngáp vừa đi ra, cả người tựa trên mình Sầm Bách Hạc, không muốn nói chuyện.
“Làm sao vậy?" Sầm Bách Hạc nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cậu, động tác dịu dàng đến mức tận cùng.
“Không có việc gì, " Kỳ Yến ôm cổ hắn, cười nói, “Em chỉ là đang nghĩ, chờ lúc chúng ta già rồi, liền nuôi một con chó, không có việc gì liền đi múa quảng trường, cũng rất có ý tứ."
“Được, " Sầm Bách Hạc nắm vai cậu, “Em thích chó gì?"
“Không biết…" Kỳ Yến nghĩ nghĩ, “Ít nhất chỉ số thông minh phải bình thường đi."
“Được."
Tình cảm mãnh liệt qua đi, tối hôm đó Kỳ Yến ngủ thật sâu, lúc Hách Mỹ Lệ gọi điện thoại cho cậu, cậu còn có chút không biết hôm nay là hôm nào.
“Vâng, cháu lập tức tới ngay."
Sau khi nghe rõ dì Hách nói cái gì, cậu từ trên giường nhảy vọt xuống, sau đó lấy ra tốc độ mặc quần áo rửa mặt nhanh nhất ở thời kì đại học.
Phòng hoạt động người lớn tuổi xã khu, Hách Mỹ Lệ với vài ông cụ bà cụ ngồi tụ lại chơi mạt chược, trong phòng còn mở hệ thống sưởi hơi, vô cùng ấm áp.
Khi Kỳ Yến ngựa không ngừng vó chạy tới phòng hoạt động, hình ảnh nhìn thấy không phải là vài lão tiền bối nghiêm túc thảo luận, mà là cảnh Hách Mỹ Lệ với một ông lão vỗ bàn tính sổ.
“Dì Hách…"
“Lão Lý, thua thì phải trả tiền, sao có thể mỗi lần thua đều ghi sổ, cứ ghi đến ghi đi, bài vận của tui đều bị ông ghi cho bay mất rồi, " Vừa rồi Hách Mỹ Lệ chọn trúng pháo nổ hai lần, tâm tình vô cùng không thoải mái, “Tui mặc kệ, trước hết ông kết sổ cho tui đi!"
Kỳ Yến vẻ mặt mộng mị nhìn mấy cụ ông cụ bà vì mấy đồng tiền mạt chược mà mặt đỏ tai hồng, cậu rúc ở trong góc, không dám đi trêu chọc bọn họ.
Chờ hai bên rốt cuộc tính toán rõ ràng, lúc này Hách Mỹ Lệ mới nhớ tới trong phòng có thêm một người. Bà đứng lên đi đến trước mặt Kỳ Yến, nói với vài ông bà kia: “Đây chính là tiểu Kỳ tui đã nói với mấy người, thằng nhóc này nhìn rất vui mắt có đúng không?"
“Tướng mạo có chút kỳ quái nha."
“Nhóc con vận khí rất không tồi, đời này gặp được quý nhân."
“Tuy là tướng mạo chết yểu, nhưng lại ẩn mang phúc tướng, người trẻ tuổi làm qua không ít chuyện tốt đi, đầy người phúc báo này cũng thật sự không thấy nhiều lắm."
“Không tồi không tồi, là một cậu nhóc đoan chính."
Lúc này Kỳ Yến mới phát hiện, lão Lý cãi nhau với dì Hách, là ông chủ cửa hàng hoa quả gần tiểu khu, bà lão cầm kim chỉ đan áo len trong góc phòng, là một đại biểu trong nhóm cụ bà của tiểu khu bình thường thích tán gẫu buôn dưa nhất, còn có ông lão lén đổi mạt chược kia, là ông chủ tiệm thuê sách của xã khu, bình thường không thấy ông có mối làm ăn gì, thời gian mở cửa tiệm cũng vô cùng tùy tính.
Nhân gian thật sự là nơi chốn có cao nhân mà, mấy ông lão bà lão tu vi cao thâm đó vừa ẩn giấu hơi thở quanh thân mình, cậu còn thật sự không phát hiện bọn họ có cái gì khác biệt với người già bình thường.
Có thể thấy tu vi của cậu vẫn không quá tốt, không thì sớm nên nhận ra bọn họ.
“Bà Hách đã nói chuyện với chúng ta, " lão Lý một phen chụp lấy quân mạt chược của ông cụ tiệm thuê sách, “Không cho trộm đổi bài, lần sau còn vậy, bọn tui không chơi với ông nữa."
Ông chủ tiệm thuê sách hừ một tiếng: “Làm như ai hiếm lạ vậy." Ông quay đầu nhìn về phía Kỳ Yến, “Cậu còn trẻ như vậy, có thể trở thành thiên sư, thật đúng là khó được, sư phụ cậu là ai?"
“Gia sư Vô Húy," Kỳ Yến cười trả lời, “Chào tiền bối."
“Cậu là người Thiên Nhất môn à?" Ông chủ tiệm thuê sách họ Vương, bạn bè đều gọi ông là Vương lão đầu. Trên mặt Vương lão đầu lộ ra một tia hiểu rõ, “Khó trách có tướng mạo kỳ quái như vậy, Thiên Nhất môn mấy người, chính là không giống người thường."
Kỳ Yến không biết lời này là khích lệ hay là trêu chọc, cho nên dứt khoát không mở miệng.
“Thiên Nhất môn làm sao hả, " Hách Mỹ Lệ nghe nói như thế không quá vui lòng, “Đứa nhỏ nhà người ta có bản lĩnh, có quan hệ gì với môn phái của cậu ấy?"
Vương lão đầu biết Hách Mỹ Lệ rất thưởng thức cậu thanh niên này, vội giải thích, “Tui cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy đứa bé này lợi hại, bà nghĩ đi đâu vậy?"
“Nhóc con, cậu muốn lập kết giới như thế nào?" Bà cụ đang đan khăn quàng cổ vừa chọt kim, vừa nói chuyện với Kỳ Yến, “Ý tưởng này rất lớn mật."
“Phương pháp này cháu từng thấy trong sách, tục truyền thời kì Viêm Hoàng, Thần Châu đại địa có yêu tà tác loạn, thiên sư lấy số mệnh Thần Châu trấn áp, từ đó về sau Thần Châu đại địa bình an ngàn năm, " Kỳ Yến ngượng ngùng cười nói, “Vãn bối tuy rằng không thể so với thiên sư thượng cổ, nhưng mà có thể làm ra một cái để trấn áp người ngoài có tâm tư tà ác là được."
“Lòng người phức tạp, há là một cái kết giới có thể ngăn chặn?" Bà cụ đan áo len lắc lắc đầu, dáng vẻ người từng trải nói, “Nếu người của chính chúng ta, sinh ra tâm tư sai lệch thì làm sao "
“Lòng người phức tạp, chính nhân loại chúng ta xem không hiểu, nhưng mà thiên nhiên có thể nhìn rõ ràng, " Kỳ Yến nói, “Cho nên cháu mới muốn mượn khí long mạch đến trấn áp."
“Long mạch…" Tay bà cụ đan áo len vừa lệch, kim thiếu chút nữa đâm vào tay mình, “Cậu có biết long mạch ở chỗ nào không?"
“Long mạch không chỗ nào không có, long mạch có thể tìm ra ở xung quanh, " Kỳ Yến trả lời, “Chúng ta chỉ cần bày trận pháp ở năm sông bốn biển là được."
“Việc này…" Bà cụ đan áo len có chút động lòng, bà nhìn vài lão đồng bọn khác, “Việc này… không phải vài người chúng ta có thể làm được."
“Chúng ta làm không được, còn có quốc gia, " Kỳ Yến cười, “Các vị tiền bối hẳn cũng biết tiểu tổ đặc biệt tồn tại, việc vặt vãnh chúng ta không muốn làm, có thể gọi bọn họ đi làm."
“Việc này ngược lại rất thú vị, " lão Lý xoa tay nói, “Cũng nên để mấy người trẻ tuổi đó nhìn thấy sự lợi hại của mấy lão già chúng ta."
Ông Vương cũng có chút động lòng, có điều ông nghĩ nhiều hơn ông Lý một chút, “Quốc gia sẽ trả lộ phí xe cho chúng ta sao?"
“Trả, không chỉ trả tiền xe, còn cho đãi ngộ cao nhất."
“Đây không phải là du lịch miễn phí hả?" Bà cụ đan áo len ánh mắt sáng ngời, “Bà già cách vách mỗi ngày chém gió là bà ta đi đây đi kia du lịch, tui nghe mà lỗ tai cũng mọc kén luôn, lần này tui đi ra ngoài lắc lư một tuần, rảnh rỗi cũng nhắc tới với bà ta, phiền chết bà ta."
Kỳ Yến: bà à, trọng điểm của ngài có phải có chút không đúng không?
Lúc này trong tiểu tổ đặc biệt, Triệu Chí Thành đột nhiên hắt xì vài cái, hắn sờ sờ cái mũi mình, nghi hoặc nhìn chốt mở hệ thống sưởi hơi, hệ thống sưởi mở mà, sao hắn cảm thấy có chỗ nào là lạ?
“Đội trưởng, " Ân Na ôm di động vẻ mặt kích động chạy tới, “Thiên sư, thiên sư…"
“Thiên sư gì?" Triệu Chí Thành lật một tờ báo cáo trong tay, có chút không để ý.
Thiên sư đã sớm không còn, kích động nữa cũng vô dụng.
Hết chương 145
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh