Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 131: Tiệc rượu cho phép mang theo người yêu
“Cô…"
Lời Đào Ngôn chưa nói ra khỏi miệng, đã tắt âm trong tầm mắt lạnh nhạt của Đào Nghệ Như, tính tình hắn luôn không tốt lắm, lại không dám nói một câu phản bác.
“Hôm nay tôi cho cậu bước vào cánh cửa này, chính là để nói cho cậu biết, cánh cửa này về sau người Đào gia không thể bước vào nữa, " Đào Nghệ Như hạ mí mắt xuống, “Không thì mấy người sẽ hối hận."
Người đại diện sợ tới mức run vai, hắn nghe ra Đào Nghệ Như không phải là đang nói giỡn.
Bị mất mặt mũi lớn như vậy, Đào Ngôn lại không phẫn nộ giống vừa rồi, hắn một đường trầm mặc trở lại trên xe, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô hắn đứng ở trên thềm đá trước cửa nhà, trên mặt một chút biểu tình cũng không có mà nhìn hắn.
Hắn xem không hiểu ý tứ trong ánh mắt đó, nhưng ước chừng đã nhận ra bi thương và hận ý trong ánh mắt đó.
Xe chậm rãi lái ra khỏi khu biệt thự, người đại diện tìm một chỗ dừng xe, dùng khăn tay lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay sau đó mới tiếp tục lái xe về trước: “A Ngôn, không nghĩ tới… Đào Nghệ Như lại là cô của cậu."
Đào Ngôn không phải người có thể giấu được lời, trước kia hắn không có nhìn thấy Đào Nghệ Như, còn có thể nhịn xuống không đề cập tới bà, hiện tại gặp bà, còn thấy được biệt thự xa hoa, nhân viên phục vụ chuyên nghiệp bên trong, cảm xúc trong nội tâm của hắn thực phức tạp.
Có chút oán giận trưởng bối trong nhà năm đó đắc tội cô, lại có chút sợ hãi cô sẽ trả thù hắn.
Cùng với… một chút ảo tưởng không thực tế trong lòng. Cô không có con cái, chờ sau khi bà ấy qua đời, số di sản đó sẽ giao cho ai? Lý trí nói cho hắn biết, cái đó không có quan hệ gì với hắn, cô cũng không có khả năng đem tiền tài cho hắn. Nhưng cái này cũng giống như một người tham thịt, đột nhiên thấy được một bàn thịt cá, cho dù không thể ăn, nhưng vẫn sẽ ảo tưởng trong đầu, rằng mình phải làm sao ăn hết một bàn thịt này.
Càng biết loại ảo tưởng này không cách nào thực hiện, hắn lại càng khó chịu.
“Hai mươi hai năm trước, nhà chúng tôi với cô có chút hiểu lầm." Đào Ngôn cắn cắn môi dưới, “Từ đó về sau, ba mẹ tôi liền không còn lui tới với cô nữa. Ngay cả ông nội bà nội của tôi qua đời, cô cũng không có lộ mặt, chỉ phái người đến đưa mấy thứ tiền giấy hương nến áo liệm."
“A Ngôn, lời này tôi vốn không nên hỏi, chỉ là tôi lo lắng những mâu thuẫn quá khứ đó sẽ ảnh hưởng con đường ngôi sao của cậu, " người đại diện nhịn không được nói, “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhà cậu mới có thể ầm ĩ ra loại chuyện này?"
Giữa người một nhà, nếu tình cảm bình thường, dù khắc khẩu vài câu, qua một đoạn thời gian cũng ổn, sao lại biến thành nông nỗi sống chết không gặp gỡ?
“Hai mươi hai năm trước, cô tôi có một đứa con, cũng là huyết mạch duy nhất sau khi chú tôi chết lưu lại, " đối với ký ức khi còn bé Đào Ngôn có chút mơ hồ, thậm chí đứa nhỏ kia đến tột cùng sinh ra trước hay là sau khi chú qua đời cũng không nhớ rõ, thứ duy nhất nhớ rõ chính là đứa nhỏ kia thiếu một ngón chân, tiếng kêu đặc biệt lớn, dường như ông nội bà nội cũng không thích nó, còn từng nói ngày nó sinh ra không tốt, trời sinh thiếu ngón chính là dấu hiệu xấu.
Sau đó lại xảy ra chuyện gì, hắn đã không nhớ rõ, chỉ biết là ngày đó tuyết thực lớn, ông nội bà nội nói dựa theo quy củ, đứa nhỏ đầy tháng phải do trưởng bối trong nhà ôm đi ra ngoài, không thì sau khi lớn lên không có tiền đồ. Ngày đó cô không ở trong biệt thự, trông đứa bé chính là một bà dì hơn bốn mươi tuổi hòa ái, nhưng mà bà nội lại không thích người này, ghét bỏ dì ấy hơn bốn mươi tuổi, ngày đông lạnh còn mặc váy.
Ông nội bà nội thừa dịp bà dì đó không chú ý, liền bế đứa nhỏ đi ra ngoài.
Sau đó nữa chính là ông nội bà nội đột nhiên chạy về nói, mất đứa nhỏ rồi.
Phải rồi, hắn nghĩ tới, ông nội bà nội làm mất đứa con duy nhất của cô, chú với cô yêu nhau như vậy, chú chết bệnh, đứa nhỏ kia chính là ký thác tình cảm duy nhất của cô, đứa nhỏ lại mất, cô có thể không hận mới là lạ.
Người đại diện thấy Đào Ngôn luôn giấu không được chuyện đột nhiên trở nên im lặng, nhịn không được nói giỡn: “Cũng không thể là ông nội bà nội hoặc ba mẹ cậu làm mất con của người ta đi?"
Vốn là một câu thuận miệng, chính người đại diện cũng không có xem là thật, kết quả nhìn thấy vẻ mặt Đào Ngôn ngầm thừa nhận, hắn thiếu chút nữa đụng vào trên hàng cây xanh bên cạnh lối đi bộ, “Thật sự là nhà cậu làm mất đứa nhỏ hả?"
Theo đạo lý, nếu chân tướng thật sự là như vậy, hắn cảm thấy thái độ vừa rồi của Đào Nghệ Như đã rất tốt, nếu như là hắn, sớm cầm dao chém rồi.
Con gái học thành tích tốt, lấy cớ không có tiền không cho người ta đến trường, người ta thật vất vả sống những ngày tốt đẹp, kết quả khi người ta cần trợ giúp nhất, lại làm mất con của người ta. Đây không phải ba ruột mẹ ruột, đây là kẻ đòi nợ chuyên đến hại con gái.
Người đại diện cảm thấy mình không có hứng thú phản ứng tới Đào Ngôn, mặc dù lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, hắn cũng không có cái gì gọi là tam quan, nhưng mà việc này cả nhà Đào Ngôn thật sự làm rất ghê tởm, hắn muốn nhắm mắt lại nói dối vài câu, cũng sợ tổn hại âm đức.
Nửa đêm, đúng là thời gian mộng đẹp đang sâu.
Kỳ Yến đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, chăn từ ngực cậu chảy xuống đến bên hông, mơ hồ mang theo vài phần gợi cảm.
“Tiền Tiền, làm sao vậy?" Sầm Bách Hạc nằm ở bên cạnh cậu nhận thấy không thích hợp, vội vàng ngồi dậy theo, “Muốn đi vệ sinh ư?"
“Chẳng lẽ… anh cảm thấy em muốn đi vệ sinh, còn cần anh theo hả?" Kỳ Yến ngáp một cái, kéo chăn lên trên, che khuất lồng ngực trắng nõn của mình.
“Nếu em không để ý, anh ôm em đi tiểu cũng được."
“Ba ba, con không có muốn tiểu." Thật sự tưởng cậu là đứa nhỏ hai ba tuổi, nửa đêm đi vệ sinh còn muốn người ta ôm một cái hả?
“Vừa rồi em làm sao vậy?" Sầm Bách Hạc vươn tay sờ trán cậu, phát hiện trên trán cậu có một lớp mồ hôi mỏng manh, vội dùng tay áo ngủ thay cậu lau sạch sẽ, lại đi sờ phía sau lưng cậu, sau khi phát hiện khô ráo mới yên tâm lại.
Ấn người vào trong ổ chăn, Sầm Bách Hạc dém góc chăn cho Kỳ Yến: “Có phải gặp ác mộng hay không?"
“Em là một phong thuỷ sư, sợ ác mộng gì, " Kỳ Yến cọ cọ trên người Sầm Bách Hạc, “Không nhớ rõ."
“Không nhớ rõ?"
“Ừm, " Kỳ Yến nhíu mày, “Cảm giác hình như em bị người ta cất vào trong một cái rổ, không ngừng lắc đến lắc đi, những thứ khác bị anh lau một cái vừa nãy, quên sạch rồi."
“Quên thì thôi, " Sầm Bách Hạc khoát tay lên trên lưng Kỳ Yến, “Dù sao chỉ là một giấc mộng mà thôi."
Khi trận tuyết lớn đầu tiên của đế đô rơi xuống, trong xí nghiệp Viên thị sinh ra náo động thật lớn, con dâu Viên Sùng An bởi vì là người đại diện pháp lý của công ty sản phẩm sữa của xí nghiệp Viên thị, bị cơ quan kiểm tra mang đi hiệp trợ điều tra, cha con Viên Sùng An ngược lại tránh được một kiếp.
Nhưng mà đây không phải là chấm dứt, mà chỉ là bắt đầu.
Lúc cửa ải cuối năm gần tới, Viên thị còn chưa có lấy hơi lại tuôn ra tin tức mặt trái, chẳng hạn như hiện tượng trốn thuế lậu thuế trong xí nghiệp nghiêm trọng, hoặc là con trai Viên Sùng An quy tắc ngầm nữ viên chức, nữ diễn viên, trên cơ bản chuyện tốt nên làm đều không có làm, chuyện xấu nên làm hắn đều chiếm hết. Cái này cũng chưa tính là thiếu đạo đức, thiếu đạo đức nhất chính là lúc trước sau khi sản phẩm sữa phát sinh vấn đề, cha con Viên Sùng An liền đem người đại diện pháp lý của công ty đổi thành con dâu Viên Sùng An, cho cô đến gánh thùng nước đen này.
Con dâu Viên Sùng An cũng không phải bánh bao mềm im tiếng chịu uất ức, cho nên việc này liền bạo phát.
Vào mùa đông rét lạnh, nhóm dân mạng hoàn toàn dựa vào trò hay ở Viên gia, mới có thể giết thời gian nhàm chán. Có điều người Viên gia quả thật không phúc hậu, xảy ra chuyện liền đem tội lỗi ném lên trên đầu người phụ nữ gả đến nhà mình, bọn họ xem phụ nữ trở thành cái gì?
Quỷ dị nhất chính là, huyên náo ra chuyện lớn như vậy, các bộ ngành lại không có dẫn đường dư luận, rất có ý tứ mắt lạnh nhìn Viên gia ngã xuống.
“Cái trò hay này, còn hay hơn phim truyền hình nhiều, " Kỳ Yến vừa ăn đậu phộng rang, vừa lướt diễn đàn giải trí bát quái, “ Người phụ nữ tên Đào Nghệ Như này là ai, thậm chí có người bới ra, con trai Viên Sùng An từng muốn quy tắc ngầm bà ấy, kết quả bị bà ấy đánh đến rớt một cái răng. Bách Hạc, cái răng trồng lại của con trai Viên Sùng An, thật sự là vì nguyên nhân đó mới có hả?"
“Đồn đãi có một phần khoa trương, nhưng mà tám chín phần là thật, " Sầm Bách Hạc chỉ chỉ người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu đỏ trong topic, “Bà ấy là một thương nhân vô cùng có thủ đoạn trong thương giới, người có thể chiếm được tiện nghi từ tay bà ấy không nhiều lắm."
“Em cảm thấy tướng mạo bà ấy có chút kỳ quái." Kỳ Yến cẩn thận tỉ mỉ xem tấm ảnh này, mắc bệnh nghề nghiệp.
“Chỗ nào kỳ quái?"
“Không biết, " Kỳ Yến lắc đầu, “Có thể là vì ảnh chụp có chút sai lệch, em xem không quá chuẩn quỹ đạo vận mệnh của bà ấy."
Sầm Bách Hạc nhìn tấm ảnh độ rõ ràng coi như cao này, gật gật đầu: “Hiện tại kỹ thuật chụp ảnh quả thật rất lợi hại, góc độ khác nhau có thể chụp ra hiệu quả khác nhau."
Kỳ Yến sâu sắc chấp nhận, gật đầu nói: “Còn có khi trang điểm khác với khi tẩy trang, khác biệt lớn đến mức khiến người ta rung động."
Cậu lại nhìn ảnh chụp người phụ nữ này vài lần: “Đây là một người phụ nữ nửa đời trước sống vô cùng gian nan đau khổ, dường như có mệnh cách cô độc sống quãng đời còn lại, nhưng lại dường như không quá giống, " Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Thôi, dù sao xem tướng cho bà ấy em lại không kiếm được tiền, không xem."
“Chúng ta đi xuống uống canh gà, " Sầm Bách Hạc nói, “Bác sĩ trung y nói, thể chất em có hàn khí, phải chậm rãi nuôi mới có thể khôi phục toàn bộ, không thì đến già sẽ phải chịu tội đó."
“Ai già rồi không bệnh?" Kỳ Yến ngáp một cái, bỏ vỏ đậu phộng và bịch đậu phộng vào trong thùng rác, “Bảo dưỡng có tốt nữa, lúc nên bệnh thì vẫn cứ theo lẽ thường mà bệnh thôi."
“Em không thể suy nghĩ tốt một chút sao?" Sầm Bách Hạc kéo người dậy từ trên ghế, “Đi, đi xuống."
“Nghĩ ăn ngon, hay là nghĩ có lẽ mình là phú nhị đại giá trị con người trăm tỷ?" Kỳ Yến mang dép lê, đi theo Sầm Bách Hạc xuống lầu.
“Phú nhị đại tuy rằng không có cơ hội, nhưng hiện tại có khả năng em có tài sản trăm tỷ giàu cả đời, " Sầm Bách Hạc ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói, “Anh chính là của em."
Kỳ Yến nghe vậy thở dài: “Thân ái, đi theo em, chỉ có thể cho anh từ phú ông trăm tỷ biến thành phú ông trăm vạn, có điều em sẽ mau chóng cho anh biến thành phú ông ngàn vạn."
“Không có việc gì, dù là phú ông một vạn anh cũng đồng ý."
Hai người xuống lầu, ước chừng đi năm phút đồng hồ mới đến nhà ăn. Ngồi ở trên sô pha nhìn dáng vẻ hai người dịu dàng thắm thiết, Sầm tam ca nhịn không được xoa mặt một phen, người rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt, ánh sáng show ân ái quá mạnh mẽ, hắn có chút không chịu nổi.
“Bách Hạc, tiểu Kỳ, " Sầm tam ca vẫy vẫy tay với hai người, “Đêm mai có một buổi tiệc rượu, hai đứa cũng đi chung đi."
“Tiệc rượu?"
“Yên tâm đi, là tiệc rượu vô cùng chính quy, không có mấy thứ nằm ngang nằm dọc linh ta linh tinh, " Sầm tam ca liếc cái bản mặt không đổi sắc của em trai nhà mình, “Đêm mai có nhiều đại nhân vật, em còn có thể giới thiệu bọn họ cho Tiền Tiền biết."
Sầm Bách Hạc nhất thời hiểu rõ dụng ý của anh trai, gật đầu đồng ý.
Tiệc rượu cho phép mang theo người yêu, đúng là một chuyện khiến kẻ thắng cuộc đời vui vẻ, khiến chó fa hoài nghi nhân sinh.
Hết chương 131
Lời Đào Ngôn chưa nói ra khỏi miệng, đã tắt âm trong tầm mắt lạnh nhạt của Đào Nghệ Như, tính tình hắn luôn không tốt lắm, lại không dám nói một câu phản bác.
“Hôm nay tôi cho cậu bước vào cánh cửa này, chính là để nói cho cậu biết, cánh cửa này về sau người Đào gia không thể bước vào nữa, " Đào Nghệ Như hạ mí mắt xuống, “Không thì mấy người sẽ hối hận."
Người đại diện sợ tới mức run vai, hắn nghe ra Đào Nghệ Như không phải là đang nói giỡn.
Bị mất mặt mũi lớn như vậy, Đào Ngôn lại không phẫn nộ giống vừa rồi, hắn một đường trầm mặc trở lại trên xe, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô hắn đứng ở trên thềm đá trước cửa nhà, trên mặt một chút biểu tình cũng không có mà nhìn hắn.
Hắn xem không hiểu ý tứ trong ánh mắt đó, nhưng ước chừng đã nhận ra bi thương và hận ý trong ánh mắt đó.
Xe chậm rãi lái ra khỏi khu biệt thự, người đại diện tìm một chỗ dừng xe, dùng khăn tay lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay sau đó mới tiếp tục lái xe về trước: “A Ngôn, không nghĩ tới… Đào Nghệ Như lại là cô của cậu."
Đào Ngôn không phải người có thể giấu được lời, trước kia hắn không có nhìn thấy Đào Nghệ Như, còn có thể nhịn xuống không đề cập tới bà, hiện tại gặp bà, còn thấy được biệt thự xa hoa, nhân viên phục vụ chuyên nghiệp bên trong, cảm xúc trong nội tâm của hắn thực phức tạp.
Có chút oán giận trưởng bối trong nhà năm đó đắc tội cô, lại có chút sợ hãi cô sẽ trả thù hắn.
Cùng với… một chút ảo tưởng không thực tế trong lòng. Cô không có con cái, chờ sau khi bà ấy qua đời, số di sản đó sẽ giao cho ai? Lý trí nói cho hắn biết, cái đó không có quan hệ gì với hắn, cô cũng không có khả năng đem tiền tài cho hắn. Nhưng cái này cũng giống như một người tham thịt, đột nhiên thấy được một bàn thịt cá, cho dù không thể ăn, nhưng vẫn sẽ ảo tưởng trong đầu, rằng mình phải làm sao ăn hết một bàn thịt này.
Càng biết loại ảo tưởng này không cách nào thực hiện, hắn lại càng khó chịu.
“Hai mươi hai năm trước, nhà chúng tôi với cô có chút hiểu lầm." Đào Ngôn cắn cắn môi dưới, “Từ đó về sau, ba mẹ tôi liền không còn lui tới với cô nữa. Ngay cả ông nội bà nội của tôi qua đời, cô cũng không có lộ mặt, chỉ phái người đến đưa mấy thứ tiền giấy hương nến áo liệm."
“A Ngôn, lời này tôi vốn không nên hỏi, chỉ là tôi lo lắng những mâu thuẫn quá khứ đó sẽ ảnh hưởng con đường ngôi sao của cậu, " người đại diện nhịn không được nói, “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhà cậu mới có thể ầm ĩ ra loại chuyện này?"
Giữa người một nhà, nếu tình cảm bình thường, dù khắc khẩu vài câu, qua một đoạn thời gian cũng ổn, sao lại biến thành nông nỗi sống chết không gặp gỡ?
“Hai mươi hai năm trước, cô tôi có một đứa con, cũng là huyết mạch duy nhất sau khi chú tôi chết lưu lại, " đối với ký ức khi còn bé Đào Ngôn có chút mơ hồ, thậm chí đứa nhỏ kia đến tột cùng sinh ra trước hay là sau khi chú qua đời cũng không nhớ rõ, thứ duy nhất nhớ rõ chính là đứa nhỏ kia thiếu một ngón chân, tiếng kêu đặc biệt lớn, dường như ông nội bà nội cũng không thích nó, còn từng nói ngày nó sinh ra không tốt, trời sinh thiếu ngón chính là dấu hiệu xấu.
Sau đó lại xảy ra chuyện gì, hắn đã không nhớ rõ, chỉ biết là ngày đó tuyết thực lớn, ông nội bà nội nói dựa theo quy củ, đứa nhỏ đầy tháng phải do trưởng bối trong nhà ôm đi ra ngoài, không thì sau khi lớn lên không có tiền đồ. Ngày đó cô không ở trong biệt thự, trông đứa bé chính là một bà dì hơn bốn mươi tuổi hòa ái, nhưng mà bà nội lại không thích người này, ghét bỏ dì ấy hơn bốn mươi tuổi, ngày đông lạnh còn mặc váy.
Ông nội bà nội thừa dịp bà dì đó không chú ý, liền bế đứa nhỏ đi ra ngoài.
Sau đó nữa chính là ông nội bà nội đột nhiên chạy về nói, mất đứa nhỏ rồi.
Phải rồi, hắn nghĩ tới, ông nội bà nội làm mất đứa con duy nhất của cô, chú với cô yêu nhau như vậy, chú chết bệnh, đứa nhỏ kia chính là ký thác tình cảm duy nhất của cô, đứa nhỏ lại mất, cô có thể không hận mới là lạ.
Người đại diện thấy Đào Ngôn luôn giấu không được chuyện đột nhiên trở nên im lặng, nhịn không được nói giỡn: “Cũng không thể là ông nội bà nội hoặc ba mẹ cậu làm mất con của người ta đi?"
Vốn là một câu thuận miệng, chính người đại diện cũng không có xem là thật, kết quả nhìn thấy vẻ mặt Đào Ngôn ngầm thừa nhận, hắn thiếu chút nữa đụng vào trên hàng cây xanh bên cạnh lối đi bộ, “Thật sự là nhà cậu làm mất đứa nhỏ hả?"
Theo đạo lý, nếu chân tướng thật sự là như vậy, hắn cảm thấy thái độ vừa rồi của Đào Nghệ Như đã rất tốt, nếu như là hắn, sớm cầm dao chém rồi.
Con gái học thành tích tốt, lấy cớ không có tiền không cho người ta đến trường, người ta thật vất vả sống những ngày tốt đẹp, kết quả khi người ta cần trợ giúp nhất, lại làm mất con của người ta. Đây không phải ba ruột mẹ ruột, đây là kẻ đòi nợ chuyên đến hại con gái.
Người đại diện cảm thấy mình không có hứng thú phản ứng tới Đào Ngôn, mặc dù lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, hắn cũng không có cái gì gọi là tam quan, nhưng mà việc này cả nhà Đào Ngôn thật sự làm rất ghê tởm, hắn muốn nhắm mắt lại nói dối vài câu, cũng sợ tổn hại âm đức.
Nửa đêm, đúng là thời gian mộng đẹp đang sâu.
Kỳ Yến đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, chăn từ ngực cậu chảy xuống đến bên hông, mơ hồ mang theo vài phần gợi cảm.
“Tiền Tiền, làm sao vậy?" Sầm Bách Hạc nằm ở bên cạnh cậu nhận thấy không thích hợp, vội vàng ngồi dậy theo, “Muốn đi vệ sinh ư?"
“Chẳng lẽ… anh cảm thấy em muốn đi vệ sinh, còn cần anh theo hả?" Kỳ Yến ngáp một cái, kéo chăn lên trên, che khuất lồng ngực trắng nõn của mình.
“Nếu em không để ý, anh ôm em đi tiểu cũng được."
“Ba ba, con không có muốn tiểu." Thật sự tưởng cậu là đứa nhỏ hai ba tuổi, nửa đêm đi vệ sinh còn muốn người ta ôm một cái hả?
“Vừa rồi em làm sao vậy?" Sầm Bách Hạc vươn tay sờ trán cậu, phát hiện trên trán cậu có một lớp mồ hôi mỏng manh, vội dùng tay áo ngủ thay cậu lau sạch sẽ, lại đi sờ phía sau lưng cậu, sau khi phát hiện khô ráo mới yên tâm lại.
Ấn người vào trong ổ chăn, Sầm Bách Hạc dém góc chăn cho Kỳ Yến: “Có phải gặp ác mộng hay không?"
“Em là một phong thuỷ sư, sợ ác mộng gì, " Kỳ Yến cọ cọ trên người Sầm Bách Hạc, “Không nhớ rõ."
“Không nhớ rõ?"
“Ừm, " Kỳ Yến nhíu mày, “Cảm giác hình như em bị người ta cất vào trong một cái rổ, không ngừng lắc đến lắc đi, những thứ khác bị anh lau một cái vừa nãy, quên sạch rồi."
“Quên thì thôi, " Sầm Bách Hạc khoát tay lên trên lưng Kỳ Yến, “Dù sao chỉ là một giấc mộng mà thôi."
Khi trận tuyết lớn đầu tiên của đế đô rơi xuống, trong xí nghiệp Viên thị sinh ra náo động thật lớn, con dâu Viên Sùng An bởi vì là người đại diện pháp lý của công ty sản phẩm sữa của xí nghiệp Viên thị, bị cơ quan kiểm tra mang đi hiệp trợ điều tra, cha con Viên Sùng An ngược lại tránh được một kiếp.
Nhưng mà đây không phải là chấm dứt, mà chỉ là bắt đầu.
Lúc cửa ải cuối năm gần tới, Viên thị còn chưa có lấy hơi lại tuôn ra tin tức mặt trái, chẳng hạn như hiện tượng trốn thuế lậu thuế trong xí nghiệp nghiêm trọng, hoặc là con trai Viên Sùng An quy tắc ngầm nữ viên chức, nữ diễn viên, trên cơ bản chuyện tốt nên làm đều không có làm, chuyện xấu nên làm hắn đều chiếm hết. Cái này cũng chưa tính là thiếu đạo đức, thiếu đạo đức nhất chính là lúc trước sau khi sản phẩm sữa phát sinh vấn đề, cha con Viên Sùng An liền đem người đại diện pháp lý của công ty đổi thành con dâu Viên Sùng An, cho cô đến gánh thùng nước đen này.
Con dâu Viên Sùng An cũng không phải bánh bao mềm im tiếng chịu uất ức, cho nên việc này liền bạo phát.
Vào mùa đông rét lạnh, nhóm dân mạng hoàn toàn dựa vào trò hay ở Viên gia, mới có thể giết thời gian nhàm chán. Có điều người Viên gia quả thật không phúc hậu, xảy ra chuyện liền đem tội lỗi ném lên trên đầu người phụ nữ gả đến nhà mình, bọn họ xem phụ nữ trở thành cái gì?
Quỷ dị nhất chính là, huyên náo ra chuyện lớn như vậy, các bộ ngành lại không có dẫn đường dư luận, rất có ý tứ mắt lạnh nhìn Viên gia ngã xuống.
“Cái trò hay này, còn hay hơn phim truyền hình nhiều, " Kỳ Yến vừa ăn đậu phộng rang, vừa lướt diễn đàn giải trí bát quái, “ Người phụ nữ tên Đào Nghệ Như này là ai, thậm chí có người bới ra, con trai Viên Sùng An từng muốn quy tắc ngầm bà ấy, kết quả bị bà ấy đánh đến rớt một cái răng. Bách Hạc, cái răng trồng lại của con trai Viên Sùng An, thật sự là vì nguyên nhân đó mới có hả?"
“Đồn đãi có một phần khoa trương, nhưng mà tám chín phần là thật, " Sầm Bách Hạc chỉ chỉ người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu đỏ trong topic, “Bà ấy là một thương nhân vô cùng có thủ đoạn trong thương giới, người có thể chiếm được tiện nghi từ tay bà ấy không nhiều lắm."
“Em cảm thấy tướng mạo bà ấy có chút kỳ quái." Kỳ Yến cẩn thận tỉ mỉ xem tấm ảnh này, mắc bệnh nghề nghiệp.
“Chỗ nào kỳ quái?"
“Không biết, " Kỳ Yến lắc đầu, “Có thể là vì ảnh chụp có chút sai lệch, em xem không quá chuẩn quỹ đạo vận mệnh của bà ấy."
Sầm Bách Hạc nhìn tấm ảnh độ rõ ràng coi như cao này, gật gật đầu: “Hiện tại kỹ thuật chụp ảnh quả thật rất lợi hại, góc độ khác nhau có thể chụp ra hiệu quả khác nhau."
Kỳ Yến sâu sắc chấp nhận, gật đầu nói: “Còn có khi trang điểm khác với khi tẩy trang, khác biệt lớn đến mức khiến người ta rung động."
Cậu lại nhìn ảnh chụp người phụ nữ này vài lần: “Đây là một người phụ nữ nửa đời trước sống vô cùng gian nan đau khổ, dường như có mệnh cách cô độc sống quãng đời còn lại, nhưng lại dường như không quá giống, " Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Thôi, dù sao xem tướng cho bà ấy em lại không kiếm được tiền, không xem."
“Chúng ta đi xuống uống canh gà, " Sầm Bách Hạc nói, “Bác sĩ trung y nói, thể chất em có hàn khí, phải chậm rãi nuôi mới có thể khôi phục toàn bộ, không thì đến già sẽ phải chịu tội đó."
“Ai già rồi không bệnh?" Kỳ Yến ngáp một cái, bỏ vỏ đậu phộng và bịch đậu phộng vào trong thùng rác, “Bảo dưỡng có tốt nữa, lúc nên bệnh thì vẫn cứ theo lẽ thường mà bệnh thôi."
“Em không thể suy nghĩ tốt một chút sao?" Sầm Bách Hạc kéo người dậy từ trên ghế, “Đi, đi xuống."
“Nghĩ ăn ngon, hay là nghĩ có lẽ mình là phú nhị đại giá trị con người trăm tỷ?" Kỳ Yến mang dép lê, đi theo Sầm Bách Hạc xuống lầu.
“Phú nhị đại tuy rằng không có cơ hội, nhưng hiện tại có khả năng em có tài sản trăm tỷ giàu cả đời, " Sầm Bách Hạc ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói, “Anh chính là của em."
Kỳ Yến nghe vậy thở dài: “Thân ái, đi theo em, chỉ có thể cho anh từ phú ông trăm tỷ biến thành phú ông trăm vạn, có điều em sẽ mau chóng cho anh biến thành phú ông ngàn vạn."
“Không có việc gì, dù là phú ông một vạn anh cũng đồng ý."
Hai người xuống lầu, ước chừng đi năm phút đồng hồ mới đến nhà ăn. Ngồi ở trên sô pha nhìn dáng vẻ hai người dịu dàng thắm thiết, Sầm tam ca nhịn không được xoa mặt một phen, người rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt, ánh sáng show ân ái quá mạnh mẽ, hắn có chút không chịu nổi.
“Bách Hạc, tiểu Kỳ, " Sầm tam ca vẫy vẫy tay với hai người, “Đêm mai có một buổi tiệc rượu, hai đứa cũng đi chung đi."
“Tiệc rượu?"
“Yên tâm đi, là tiệc rượu vô cùng chính quy, không có mấy thứ nằm ngang nằm dọc linh ta linh tinh, " Sầm tam ca liếc cái bản mặt không đổi sắc của em trai nhà mình, “Đêm mai có nhiều đại nhân vật, em còn có thể giới thiệu bọn họ cho Tiền Tiền biết."
Sầm Bách Hạc nhất thời hiểu rõ dụng ý của anh trai, gật đầu đồng ý.
Tiệc rượu cho phép mang theo người yêu, đúng là một chuyện khiến kẻ thắng cuộc đời vui vẻ, khiến chó fa hoài nghi nhân sinh.
Hết chương 131
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh