Luận Anh Hùng
Chương 169: Ngộ Cơ (bỏ Lỡ Thời Cơ)
Mọi người nhanh chóng chạy đến gốc cây lớn đã bị chặt đứt kia, bốn người “Cát Tường Như Ý" đi ở phía trước, Bạch Sầu Phi đi giữa, còn Lôi Mị theo sát phía sau.
Bạch Sầu Phi vừa ra khỏi tháp ngọc, liền nghe được tiếng hoan hô của những thủ hạ mà hắn đã sớm bố trí, đang đứng đối diện với những thuộc hạ thần phục Tô Mộng Chẩm.
Hai hổ giao đấu, người có thể ra khỏi tháp ngọc đương nhiên chính là người thắng.
Đây là tiếng hoan hô mà Bạch Sầu Phi muốn nghe, thích nghe, khao khát được nghe đã rất lâu rồi. Hắn thật sự hi vọng tiếng hoan hô này sẽ không dừng lại.
Nhưng không biết vì sao sau khi nghe được, trong lòng hắn lại không hề vui mừng và hài lòng như trong tưởng tượng, hơn nữa còn có phần mất mát. Giống như cả người và trái tim đều trống rỗng, không nơi nương tựa.
Hơn nữa, trong lòng hắn vẫn còn một cái gai.
Tô Mộng Chẩm đã thua, chắc chắn phải chết, nhưng y vẫn còn chưa chết.
Điểm này rất quan trọng. Chỉ cần đối thủ vẫn còn sống, vẫn chưa mất đi tính mạng, thắng lợi trước mắt này không thể xem là thắng lợi tuyệt đối, thắng lợi tất yếu, thắng lợi cuối cùng.
(Tô Mộng Chẩm vẫn chưa chết.)
(Không được, ta nhất định phải giết chết hắn!)
Mọi người cao hứng vây quanh Bạch Sầu Phi, đi đến sân trong của Thanh lâu. Nơi ấy vốn có một gốc cây gọi là “Thương thụ", hiện giờ chỉ còn lại một vết thương.
Cây đã không còn, nhưng rễ vẫn chưa chết. Vòng tuổi không nói lên được những năm tháng tang thương mà gốc cây này đã trải qua, lại chết đi trong một trận huynh đệ tranh đấu như vậy.
Bên mặt cây bị chặt đứt lại mọc ra không ít mầm non xanh tươi ẩm ướt.
Bạch Sầu Phi vừa nhìn thấy gốc cây kia, sắc mặt lại trắng lên, sau đó đột nhiên quay đầu hỏi Lôi Mị:
- Ngươi luôn theo sát phía sau ta để làm gì?
Lôi Mị nghe được câu hỏi đột ngột này, ngay cả mắt cũng không chớp:
- Ta đang lo lắng.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Lo lắng điều gì?
Lôi Mị nói:
- Ngươi mệt mỏi.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng.
Lôi Mị nói thêm một câu:
- Hơn nữa còn rất mệt.
Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại:
- Ngươi đang chờ ta ngã xuống?
Lôi Mị thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng, nếu như ngươi ngã xuống, ta sẽ có thể lập tức đỡ ngươi. Đến hôm nay, lúc này, giờ phút này, ngươi đã là một người không thể ngã. Nếu như ngươi ngã, những cành lá trên cây đều sẽ chết hết.
Lúc này bọn họ đã chạy tới bên cạnh gốc cây lớn kia. Nó vốn là một gốc cây cành lá rậm rạp, vươn thẳng lên trời, nhưng lại bị chặt đi, chỉ còn lại phần rễ. Cho nên Bạch Sầu Phi nghe Lôi Mị nói như vậy, chỉ cười lạnh chứ không nói gì. Gốc cây lớn kia mặc dù đã ngã xuống, nhưng hắn vẫn phải tập trung tinh thần đối phó với rễ cây.
Nơi ấy đã sớm có người, hơn nữa cũng đã sớm tiến hành đào cây bới rễ.
Bọn họ vừa nhìn thấy pháo lệnh, lập tức bắt đầu đào bới cây này, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy bất cứ người nào từ phía dưới nhô lên sẽ lập tức ra tay giết chết.
- Thảo nào ngươi nhất định phải chặt bỏ cây này.
Lôi Mị cảm thán nói:
- Hóa ra lần này đường lui của Tô Mộng Chẩm đã bị ngươi cắt đứt đóng kín.
Bạch Sầu Phi là người, chỉ cần là người đều thích nghe ca ngợi. Huống hồ Bạch Sầu Phi vốn rất ham quyền, cho nên càng hi vọng được nghe ca ngợi. Những việc làm của người ham quyền, chẳng qua là muốn được nghe những lời ca ngợi càng lớn, càng nhiều hoặc càng vĩnh cửu. Cho dù bọn họ muốn nghe phê bình, cũng chỉ là để được ca ngợi nhiều hơn. Ngươi dám phê bình người có quyền, hơn nữa người có quyền lại chịu nghe ngươi phê bình, chỉ riêng chuyện này đã là một sự ca ngợi rất lớn rồi.
Bạch Sầu Phi luôn rất lãnh khốc, nhưng nghe lời ca ngợi, hơn nữa còn xuất phát từ một cô gái xinh đẹp, thông mẫn, lanh lợi, cơ trí khó lường, cũng không khỏi cảm thấy lâng lâng:
- Ta đoán cây này nhất định là đầu mối then chốt của cơ quan do hắn bố trí. Ta phá hủy nó, hắn cũng chỉ có cách trốn dưới lòng đất, tiến lùi không được.
Hơn nữa sau khi Tô Mộng Chẩm rơi xuống giường, chiếc giường kia đã bị nổ tan, dĩ nhiên không còn đường lui, trong khi đường ra lại bị bịt kín.
Lúc này Lôi Mị mới hiểu được, vì sao khi Tô Mộng Chẩm chui xuống đáy giường chạy trốn, Bạch Sầu Phi lại không hề vội vã. Bạch Sầu Phi phát động tấn công tháp ngà voi, mục đích có thể chỉ là muốn bức Tô Mộng Chẩm phải dùng đến quân bài sát thủ cuối cùng, sau đó sẽ bắt rùa trong hũ. Tô Mộng Chẩm trúng độc mang bệnh, có muốn trốn cũng không trốn đi đâu được.
Khi Lôi Mị hiểu được vì sao Bạch Sầu Phi không hề nôn nóng, Bạch Sầu Phi lại cảm thấy nôn nóng.
Rễ cây đã bị đào lên, địa đạo đã bị khai quật, nhưng Tô Mộng Chẩm lại không có ở đó.
Lúc khai quật địa đạo, mọi người đều đã bày trận chờ địch.
Người đào bới thông đạo chính là Bát Đại Đao Vương.
“Trận Vũ Nhị Thập Bát" Triệu Lan Dung.
Thiếu trang chủ “Kinh Hồn đao" Tập gia trang, “Kinh Mộng đao" Tập Luyện Thiên.
“Bát Phương Tàng Đao Thức", “Tàng Long đao" Miêu Bát Phương.
“Linh Đình đao" Thái Tiểu Đầu.
“Ngũ Hổ Đoạn Hồn đao" Bành Tiêm trong Bành Môn Ngũ Hổ.
Tín Dương “Đại Khai Thiên", “Tiểu Tích Địa" tuyệt môn đao pháp Tiêu Sát.
Tương Dương “Thất Thập Nhất Gia Thân đao pháp" Tiêu Bạch.
“Tương Kiến bảo đao" Mạnh Không Không.
Bát Đại Đao Vương này đều giống như gặp phải đại địch.
Cầm đầu nhóm người này lại là một người cao gầy, mặc áo bào xám, trên lưng có một bọc vải. Tướng mạo của hắn xấu xí, nhưng đã sớm dương danh thiên hạ, đó là Thiên Hạ Đệ Thất.
Nhưng lại đào không ra bất cứ thứ gì.
Từ địa đạo đào xuống vẫn là địa đạo, hơn nữa còn giống như mê cung, rắc rối phức tạp, đan xen vào nhau. Muốn lùng sục hết những địa đạo như hang chuột này, e rằng mặt trời và mặt trăng đã sớm thay ca với nhau ba ngàn bốn trăm hai mươi mốt lần rồi.
Bạch Sầu Phi trợn mắt. Bát Đại Đao Vương không khỏi nhức đầu. Lôi Mị le lưỡi, còn khẽ nở một nụ cười khó mà phát giác. Thiên Hạ Đệ Thất nhất thời cũng ngẩn ra.
Trong địa đạo lại có địa đạo, hơn nữa trong địa đạo còn không chỉ có một địa đạo. Mỗi địa đạo đều không biết dẫn đến nơi nào, không biết có gì nguy hiểm, giống như chạy thẳng đến tận âm phủ.
- Ngươi vẫn đánh giá thấp hai người.
Lôi Mị lại như “cười trên nỗi đau của người khác", nói:
- Tô Mộng Chẩm dĩ nhiên là một người chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình, nhưng y cũng là một người luôn chừa lại đường lui cho mình.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng, hắn muốn nghe tiếp xem một người khác là ai.
- Diệu Thủ Ban gia.
Lôi Mị nói:
- Nếu bọn họ đã nhúng tay vào, từ trước đến giờ, cơ quan trong thiên hạ có ai hơn được người của Ban gia? Gốc cây “Thương thụ" này chỉ là thủ thuật che mắt. Y không từ nơi này chạy trốn ra ngoài, vậy càng không biết chạy đến nơi nào.
Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên nói:
- Ngộ cơ.
Bạch Sầu Phi nhất thời không nghe rõ:
- Cái gì?
Thiên Hạ Đệ Thất âm trầm nói:
- Cơ hội giết Tô Mộng Chẩm, một khi bỏ lỡ nhất định sẽ hối hận, hậu họa vô cùng.
Bạch Sầu Phi dường như cũng có phần e ngại Thiên Hạ Đệ Thất, chỉ căm phẫn nói:
- Ta thật không ngờ cơ quan phía dưới lại phức tạp như vậy.
Hắn giận dữ nói:
- Nhưng ta đã kiểm tra địa hình thượng tầng kỹ càng, chỗ mà hắn đi ra chỉ có nơi này. Cây này đã bị phá hủy, nếu hắn tiến vào phạm vi thế lực của Lục Phân Bán đường, chính là tìm chết, còn nếu hắn chạy trốn khỏi phạm vi thế lực của Kim Phong Tế Vũ lâu, chỉ có một đường…
Ánh mắt của Lôi Mị và Thiên Hạ Đệ Thất đều sáng lên:
- Đường thủy.
Bạch Sầu Phi kiêu ngạo nói:
- Hắn đừng mơ lẻn ra từ cửa sông.
Thiên Hạ Đệ Thất hỏi:
- Nếu như hắn không tìm đường trốn, chỉ ẩn sâu dưới lòng đất thì sao?
Bạch Sầu Phi nói một cách quả quyết:
- Vậy thì ta sẽ cho nổ tung khu vực này.
Lôi Mị nói ngay:
- Nhưng đây là căn cơ của Thanh lâu.
Bạch Sầu Phi nổi sát tính lên:
- Ta sẽ san bằng nó.
Hắn vừa nói xong, liền xoay người hạ lệnh đem tất cả những thứ hữu dụng trong tháp ngọc và Thanh lâu ra ngoài, chuyển đến Bạch lâu và Hồng lâu; lại truyền đạt xuống, từ nay tất cả hiệu lệnh quan trọng đều sẽ được đưa ra từ Hoàng lâu, nơi mà hắn trấn giữ.
Mệnh lệnh này vừa truyền ra, nửa canh giờ sau, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, tháp ngọc và Thanh lâu hoàn toàn sụp đổ.
Trung tâm quyền lực đại biểu cho đệ nhất bang phái trong kinh thành là Kim Phong Tế Vũ lâu mấy chục năm qua, trong tiếng nổ lớn đã hóa thành một đống phế tích như vậy.
Tiếng nổ mãnh liệt, đất rung núi chuyển, khiến cho trong hoàng cung cũng phái ra kỵ binh trinh sát, truy hỏi xem có chuyện gì. Ngay cả mấy chục nguồn suối trong thành cũng đột nhiên phun trào, nghe nói có nơi còn chảu ra máu đỏ. Phía dưới ba tòa lầu còn lại của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng loáng thoáng có tiếng rồng ngâm nức nở.
Phá hủy lầu tháp, san thành đất bằng như vậy, khiến cho không ít người cảm thấy tiếc nuối. Nên biết Kim Phong Tế Vũ lâu nằm ở nơi hiểm yếu trong kinh thành, hơn nữa còn ở khu vực cao ráo, chắn giữ phong thủy long mạch, nước vây núi ôm, vượt trên thiên hạ. Ngay cả phạm vi thế lực của Lục Phân Bán đường cũng phải khuất mình phía dưới. Vào thời kỳ đấu tranh ban đầu, bởi vì mảnh “đất lành" từ trên cao nhìn xuống này, giữa đệ tử hai phái đã xảy ra mười mấy trận chiến tàn khốc, cuối cùng vẫn bị Kim Phong Tế Vũ lâu chiếm giữ. Rất nhiều người đều cho rằng, những năm gần đây Kim Phong Tế Vũ lâu có thể áp đảo Lục Phân Bán đường, hoàn toàn là nhờ trong Kim Phong Tế Vũ lâu có một “tam giác sắt", bao gồm tháp ngà voi, Thanh lâu và Hồng lâu, chiếm cứ linh địa đứng đầu quần long, mới có thể hùng bá kinh thành như vậy. Hiện giờ lại bị nổ tan, chỉ còn lại Hồng lâu miễn cưỡng cao hàng thứ ba, nguy nga sừng sững.
Mấy ngày sau vụ nổ, các đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu đều cảm thấy lâng lâng, trong giấc mơ cũng đứng không vững.
Nếu như Tô Mộng Chẩm còn trốn trong địa đạo dưới lòng đất, cho dù có thân thể kim cương bất hoại cũng phải bị chôn xác.
Sau một phen giày vò, mấy phen huyên náo, Bạch Sầu Phi đã dốc hết nhân lực, vật lực, tài lực và năng lực, tiến hành đào bới trong đống đổ nát, nhưng lại hoàn toàn không tìm ra bóng dáng của Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm rốt cuộc đã đi đâu?
Chẳng lẽ y đã bị nổ đến hài cốt không còn?
Bạch Sầu Phi mặc dù giành được thắng lợi, nhưng hắn vẫn là một người tỉnh táo. Hắn luôn luôn bình tĩnh đến mức lãnh khốc.
Hắn không tin điều này, hắn nhất định phải tìm ra Tô Mộng Chẩm.
Cho dù lật tung trời đất, xuống đến hoàng tuyền, hắn cũng phải tìm cho ra Tô Mộng Chẩm sống hoặc chết, hoặc là nửa sống nửa chết, như vậy hắn mới có thể ăn ngon ngủ yên.
Cho dù Tô Mộng Chẩm bị nổ chỉ còn lại một cọng lông, hắn cũng phải tìm ra nó. Nếu không, hắn giống như xương mắc trong họng, gai cắm trên lưng, đinh chọc vào mắt, kim đâm vào lòng.
Bạch Sầu Phi vừa ra khỏi tháp ngọc, liền nghe được tiếng hoan hô của những thủ hạ mà hắn đã sớm bố trí, đang đứng đối diện với những thuộc hạ thần phục Tô Mộng Chẩm.
Hai hổ giao đấu, người có thể ra khỏi tháp ngọc đương nhiên chính là người thắng.
Đây là tiếng hoan hô mà Bạch Sầu Phi muốn nghe, thích nghe, khao khát được nghe đã rất lâu rồi. Hắn thật sự hi vọng tiếng hoan hô này sẽ không dừng lại.
Nhưng không biết vì sao sau khi nghe được, trong lòng hắn lại không hề vui mừng và hài lòng như trong tưởng tượng, hơn nữa còn có phần mất mát. Giống như cả người và trái tim đều trống rỗng, không nơi nương tựa.
Hơn nữa, trong lòng hắn vẫn còn một cái gai.
Tô Mộng Chẩm đã thua, chắc chắn phải chết, nhưng y vẫn còn chưa chết.
Điểm này rất quan trọng. Chỉ cần đối thủ vẫn còn sống, vẫn chưa mất đi tính mạng, thắng lợi trước mắt này không thể xem là thắng lợi tuyệt đối, thắng lợi tất yếu, thắng lợi cuối cùng.
(Tô Mộng Chẩm vẫn chưa chết.)
(Không được, ta nhất định phải giết chết hắn!)
Mọi người cao hứng vây quanh Bạch Sầu Phi, đi đến sân trong của Thanh lâu. Nơi ấy vốn có một gốc cây gọi là “Thương thụ", hiện giờ chỉ còn lại một vết thương.
Cây đã không còn, nhưng rễ vẫn chưa chết. Vòng tuổi không nói lên được những năm tháng tang thương mà gốc cây này đã trải qua, lại chết đi trong một trận huynh đệ tranh đấu như vậy.
Bên mặt cây bị chặt đứt lại mọc ra không ít mầm non xanh tươi ẩm ướt.
Bạch Sầu Phi vừa nhìn thấy gốc cây kia, sắc mặt lại trắng lên, sau đó đột nhiên quay đầu hỏi Lôi Mị:
- Ngươi luôn theo sát phía sau ta để làm gì?
Lôi Mị nghe được câu hỏi đột ngột này, ngay cả mắt cũng không chớp:
- Ta đang lo lắng.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
- Lo lắng điều gì?
Lôi Mị nói:
- Ngươi mệt mỏi.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng.
Lôi Mị nói thêm một câu:
- Hơn nữa còn rất mệt.
Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại:
- Ngươi đang chờ ta ngã xuống?
Lôi Mị thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng, nếu như ngươi ngã xuống, ta sẽ có thể lập tức đỡ ngươi. Đến hôm nay, lúc này, giờ phút này, ngươi đã là một người không thể ngã. Nếu như ngươi ngã, những cành lá trên cây đều sẽ chết hết.
Lúc này bọn họ đã chạy tới bên cạnh gốc cây lớn kia. Nó vốn là một gốc cây cành lá rậm rạp, vươn thẳng lên trời, nhưng lại bị chặt đi, chỉ còn lại phần rễ. Cho nên Bạch Sầu Phi nghe Lôi Mị nói như vậy, chỉ cười lạnh chứ không nói gì. Gốc cây lớn kia mặc dù đã ngã xuống, nhưng hắn vẫn phải tập trung tinh thần đối phó với rễ cây.
Nơi ấy đã sớm có người, hơn nữa cũng đã sớm tiến hành đào cây bới rễ.
Bọn họ vừa nhìn thấy pháo lệnh, lập tức bắt đầu đào bới cây này, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy bất cứ người nào từ phía dưới nhô lên sẽ lập tức ra tay giết chết.
- Thảo nào ngươi nhất định phải chặt bỏ cây này.
Lôi Mị cảm thán nói:
- Hóa ra lần này đường lui của Tô Mộng Chẩm đã bị ngươi cắt đứt đóng kín.
Bạch Sầu Phi là người, chỉ cần là người đều thích nghe ca ngợi. Huống hồ Bạch Sầu Phi vốn rất ham quyền, cho nên càng hi vọng được nghe ca ngợi. Những việc làm của người ham quyền, chẳng qua là muốn được nghe những lời ca ngợi càng lớn, càng nhiều hoặc càng vĩnh cửu. Cho dù bọn họ muốn nghe phê bình, cũng chỉ là để được ca ngợi nhiều hơn. Ngươi dám phê bình người có quyền, hơn nữa người có quyền lại chịu nghe ngươi phê bình, chỉ riêng chuyện này đã là một sự ca ngợi rất lớn rồi.
Bạch Sầu Phi luôn rất lãnh khốc, nhưng nghe lời ca ngợi, hơn nữa còn xuất phát từ một cô gái xinh đẹp, thông mẫn, lanh lợi, cơ trí khó lường, cũng không khỏi cảm thấy lâng lâng:
- Ta đoán cây này nhất định là đầu mối then chốt của cơ quan do hắn bố trí. Ta phá hủy nó, hắn cũng chỉ có cách trốn dưới lòng đất, tiến lùi không được.
Hơn nữa sau khi Tô Mộng Chẩm rơi xuống giường, chiếc giường kia đã bị nổ tan, dĩ nhiên không còn đường lui, trong khi đường ra lại bị bịt kín.
Lúc này Lôi Mị mới hiểu được, vì sao khi Tô Mộng Chẩm chui xuống đáy giường chạy trốn, Bạch Sầu Phi lại không hề vội vã. Bạch Sầu Phi phát động tấn công tháp ngà voi, mục đích có thể chỉ là muốn bức Tô Mộng Chẩm phải dùng đến quân bài sát thủ cuối cùng, sau đó sẽ bắt rùa trong hũ. Tô Mộng Chẩm trúng độc mang bệnh, có muốn trốn cũng không trốn đi đâu được.
Khi Lôi Mị hiểu được vì sao Bạch Sầu Phi không hề nôn nóng, Bạch Sầu Phi lại cảm thấy nôn nóng.
Rễ cây đã bị đào lên, địa đạo đã bị khai quật, nhưng Tô Mộng Chẩm lại không có ở đó.
Lúc khai quật địa đạo, mọi người đều đã bày trận chờ địch.
Người đào bới thông đạo chính là Bát Đại Đao Vương.
“Trận Vũ Nhị Thập Bát" Triệu Lan Dung.
Thiếu trang chủ “Kinh Hồn đao" Tập gia trang, “Kinh Mộng đao" Tập Luyện Thiên.
“Bát Phương Tàng Đao Thức", “Tàng Long đao" Miêu Bát Phương.
“Linh Đình đao" Thái Tiểu Đầu.
“Ngũ Hổ Đoạn Hồn đao" Bành Tiêm trong Bành Môn Ngũ Hổ.
Tín Dương “Đại Khai Thiên", “Tiểu Tích Địa" tuyệt môn đao pháp Tiêu Sát.
Tương Dương “Thất Thập Nhất Gia Thân đao pháp" Tiêu Bạch.
“Tương Kiến bảo đao" Mạnh Không Không.
Bát Đại Đao Vương này đều giống như gặp phải đại địch.
Cầm đầu nhóm người này lại là một người cao gầy, mặc áo bào xám, trên lưng có một bọc vải. Tướng mạo của hắn xấu xí, nhưng đã sớm dương danh thiên hạ, đó là Thiên Hạ Đệ Thất.
Nhưng lại đào không ra bất cứ thứ gì.
Từ địa đạo đào xuống vẫn là địa đạo, hơn nữa còn giống như mê cung, rắc rối phức tạp, đan xen vào nhau. Muốn lùng sục hết những địa đạo như hang chuột này, e rằng mặt trời và mặt trăng đã sớm thay ca với nhau ba ngàn bốn trăm hai mươi mốt lần rồi.
Bạch Sầu Phi trợn mắt. Bát Đại Đao Vương không khỏi nhức đầu. Lôi Mị le lưỡi, còn khẽ nở một nụ cười khó mà phát giác. Thiên Hạ Đệ Thất nhất thời cũng ngẩn ra.
Trong địa đạo lại có địa đạo, hơn nữa trong địa đạo còn không chỉ có một địa đạo. Mỗi địa đạo đều không biết dẫn đến nơi nào, không biết có gì nguy hiểm, giống như chạy thẳng đến tận âm phủ.
- Ngươi vẫn đánh giá thấp hai người.
Lôi Mị lại như “cười trên nỗi đau của người khác", nói:
- Tô Mộng Chẩm dĩ nhiên là một người chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình, nhưng y cũng là một người luôn chừa lại đường lui cho mình.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng, hắn muốn nghe tiếp xem một người khác là ai.
- Diệu Thủ Ban gia.
Lôi Mị nói:
- Nếu bọn họ đã nhúng tay vào, từ trước đến giờ, cơ quan trong thiên hạ có ai hơn được người của Ban gia? Gốc cây “Thương thụ" này chỉ là thủ thuật che mắt. Y không từ nơi này chạy trốn ra ngoài, vậy càng không biết chạy đến nơi nào.
Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên nói:
- Ngộ cơ.
Bạch Sầu Phi nhất thời không nghe rõ:
- Cái gì?
Thiên Hạ Đệ Thất âm trầm nói:
- Cơ hội giết Tô Mộng Chẩm, một khi bỏ lỡ nhất định sẽ hối hận, hậu họa vô cùng.
Bạch Sầu Phi dường như cũng có phần e ngại Thiên Hạ Đệ Thất, chỉ căm phẫn nói:
- Ta thật không ngờ cơ quan phía dưới lại phức tạp như vậy.
Hắn giận dữ nói:
- Nhưng ta đã kiểm tra địa hình thượng tầng kỹ càng, chỗ mà hắn đi ra chỉ có nơi này. Cây này đã bị phá hủy, nếu hắn tiến vào phạm vi thế lực của Lục Phân Bán đường, chính là tìm chết, còn nếu hắn chạy trốn khỏi phạm vi thế lực của Kim Phong Tế Vũ lâu, chỉ có một đường…
Ánh mắt của Lôi Mị và Thiên Hạ Đệ Thất đều sáng lên:
- Đường thủy.
Bạch Sầu Phi kiêu ngạo nói:
- Hắn đừng mơ lẻn ra từ cửa sông.
Thiên Hạ Đệ Thất hỏi:
- Nếu như hắn không tìm đường trốn, chỉ ẩn sâu dưới lòng đất thì sao?
Bạch Sầu Phi nói một cách quả quyết:
- Vậy thì ta sẽ cho nổ tung khu vực này.
Lôi Mị nói ngay:
- Nhưng đây là căn cơ của Thanh lâu.
Bạch Sầu Phi nổi sát tính lên:
- Ta sẽ san bằng nó.
Hắn vừa nói xong, liền xoay người hạ lệnh đem tất cả những thứ hữu dụng trong tháp ngọc và Thanh lâu ra ngoài, chuyển đến Bạch lâu và Hồng lâu; lại truyền đạt xuống, từ nay tất cả hiệu lệnh quan trọng đều sẽ được đưa ra từ Hoàng lâu, nơi mà hắn trấn giữ.
Mệnh lệnh này vừa truyền ra, nửa canh giờ sau, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, tháp ngọc và Thanh lâu hoàn toàn sụp đổ.
Trung tâm quyền lực đại biểu cho đệ nhất bang phái trong kinh thành là Kim Phong Tế Vũ lâu mấy chục năm qua, trong tiếng nổ lớn đã hóa thành một đống phế tích như vậy.
Tiếng nổ mãnh liệt, đất rung núi chuyển, khiến cho trong hoàng cung cũng phái ra kỵ binh trinh sát, truy hỏi xem có chuyện gì. Ngay cả mấy chục nguồn suối trong thành cũng đột nhiên phun trào, nghe nói có nơi còn chảu ra máu đỏ. Phía dưới ba tòa lầu còn lại của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng loáng thoáng có tiếng rồng ngâm nức nở.
Phá hủy lầu tháp, san thành đất bằng như vậy, khiến cho không ít người cảm thấy tiếc nuối. Nên biết Kim Phong Tế Vũ lâu nằm ở nơi hiểm yếu trong kinh thành, hơn nữa còn ở khu vực cao ráo, chắn giữ phong thủy long mạch, nước vây núi ôm, vượt trên thiên hạ. Ngay cả phạm vi thế lực của Lục Phân Bán đường cũng phải khuất mình phía dưới. Vào thời kỳ đấu tranh ban đầu, bởi vì mảnh “đất lành" từ trên cao nhìn xuống này, giữa đệ tử hai phái đã xảy ra mười mấy trận chiến tàn khốc, cuối cùng vẫn bị Kim Phong Tế Vũ lâu chiếm giữ. Rất nhiều người đều cho rằng, những năm gần đây Kim Phong Tế Vũ lâu có thể áp đảo Lục Phân Bán đường, hoàn toàn là nhờ trong Kim Phong Tế Vũ lâu có một “tam giác sắt", bao gồm tháp ngà voi, Thanh lâu và Hồng lâu, chiếm cứ linh địa đứng đầu quần long, mới có thể hùng bá kinh thành như vậy. Hiện giờ lại bị nổ tan, chỉ còn lại Hồng lâu miễn cưỡng cao hàng thứ ba, nguy nga sừng sững.
Mấy ngày sau vụ nổ, các đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu đều cảm thấy lâng lâng, trong giấc mơ cũng đứng không vững.
Nếu như Tô Mộng Chẩm còn trốn trong địa đạo dưới lòng đất, cho dù có thân thể kim cương bất hoại cũng phải bị chôn xác.
Sau một phen giày vò, mấy phen huyên náo, Bạch Sầu Phi đã dốc hết nhân lực, vật lực, tài lực và năng lực, tiến hành đào bới trong đống đổ nát, nhưng lại hoàn toàn không tìm ra bóng dáng của Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm rốt cuộc đã đi đâu?
Chẳng lẽ y đã bị nổ đến hài cốt không còn?
Bạch Sầu Phi mặc dù giành được thắng lợi, nhưng hắn vẫn là một người tỉnh táo. Hắn luôn luôn bình tĩnh đến mức lãnh khốc.
Hắn không tin điều này, hắn nhất định phải tìm ra Tô Mộng Chẩm.
Cho dù lật tung trời đất, xuống đến hoàng tuyền, hắn cũng phải tìm cho ra Tô Mộng Chẩm sống hoặc chết, hoặc là nửa sống nửa chết, như vậy hắn mới có thể ăn ngon ngủ yên.
Cho dù Tô Mộng Chẩm bị nổ chỉ còn lại một cọng lông, hắn cũng phải tìm ra nó. Nếu không, hắn giống như xương mắc trong họng, gai cắm trên lưng, đinh chọc vào mắt, kim đâm vào lòng.
Tác giả :
Ôn Thụy An