Luận Anh Hùng
Chương 129: Truy Kích
Trên Tư Phòng sơn, chiến đấu nhanh chóng diễn ra.
Cố Thiết Tam đấu với Thiết Du Hạ.
Quyền của Cố Thiết Tam rất nhanh, là khoái quyền.
Quyền pháp của hắn rất kỳ lạ, thân hình di chuyển như tia chớp, nắm tay như sấm sét, nhẹ nhàng như lông chim, lại nhanh như tên bắn, chỉ tấn công vào đầu, huyệt thái dương và bụng dưới của kẻ địch.
Chỉ tấn công vào những bộ phận này, qua lại xuất chiêu, biến đổi linh hoạt, như vậy là đủ rồi.
Có đôi khi trước tiên đánh đầu, sau đó đánh hông, lại đánh huyệt thái dương.
Có lúc là huyệt thái dương bên trái, bụng, bụng, huyệt thái dương bên phải.
Có lúc là đầu, bụng, bụng, bụng, đầu.
Có lúc là đầu, đầu, đầu, đầu, đầu… liên tục đánh vào đầu, không đánh những nơi khác.
Biến ảo không ngớt, biến hóa khó lường.
Lúc mới bắt đầu, Thiết Thủ vẫn bình tĩnh ứng phó, ung dung hóa giải, thấy chiêu phá chiêu.
Y lại nhún nhường nói:
- Cố huynh, chúng ta cần gì vừa lên đã đánh nhau sống chết…
Lời của y sai rồi, bởi vì người khác đã liều mạng, y không liều cũng không được, trừ khi là y muốn chết.
Nhưng cái sai không phải là đạo lý của câu này, mà là y không nên nói chuyện. Điều này khiến cho chiêu thức của y chậm đi, chưởng chậm lại.
Y vừa mở miệng thì đã trút khí.
Cao thủ chiến đấu chỉ hơn nhau trong phút chốc, một chút này cũng đủ phân định sống chết cao thấp.
Cố Thiết Tam liên tục tấn công, quyền của hắn nhanh, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự mạnh mẽ, sắc bén và chuẩn xác của mỗi quyền. Thậm chí là quyền càng nhanh thì lực càng mạnh, sức sát thương cũng càng lớn.
Lúc đầu Thiết Thủ không hề có ý liều mạng, như vậy thì không ổn, cho nên bây giờ y chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Y tuy dùng chưởng lực hùng hậu độ lượng bao dung, nhưng mỗi khi Cố Thiết Tam đánh một quyền thì y phải lui lại một bước, đó là một bước dài.
Cố Thiết Tam đánh tám quyền mười quyền, Thiết Thủ đã lui đến bên vách đá.
Thiết Thủ vội vã kêu lên:
- Đừng có…
Lúc này quyền của Cố Thiết Tam mới chậm lại.
Chậm mới đáng sợ, càng đáng sợ hơn.
Hóa ra quyền của Cố Thiết Tam đánh chậm còn lợi hại hơn so với đánh nhanh.
Vừa rồi mỗi quyền của hắn giống như một cái dùi sắt, tấn công vào đầu, bụng hoặc huyệt thái dương. Bây giờ mỗi quyền của hắn lại tựa như một tia sét, tuy chỉ đánh vào một nơi nhưng kình lực lại đồng thời phân tán đến đầu, bụng và trán.
Thiết Thủ không chống đỡ được, lại lui thêm một bước.
Không thể lui nữa.
Bước này đã lui ra khỏi vách đá, một chân của y đã bước giữa không trung, nội lực hùng hậu đã không còn điểm tựa.
Cố Thiết Tam lập tức truy kích, đây rõ ràng là thời cơ tốt nhất để giết chết Thiết Thủ.
Đối mặt với công kích của đối phương, Thiết Thủ đành phải đón đỡ.
Đương nhiên, đây là thời điểm không nên “đón đỡ" nhất. Cho nên đón thêm một chưởng này, hai chân Thiết Thủ đồng loạt lui ra khỏi vách đá, lơ lửng giữa không trung.
Y đương nhiên không thể đứng lâu giữa không trung.
Cố Thiết Tam không cho đối phương một cơ hội sống sót nào, hắn tuyệt đối không để Thiết Thủ lại vùng lên sườn dốc, cho nên lần này hai tay của hắn đều xuất kích.
Truy kích, truy kích, lại truy kích, cần phải giết chết kẻ địch mới thôi.
Thiết Thủ không có cách nào, phải đánh hạ kẻ địch.
Không có lựa chọn, y đành phải dùng hai tay đẩy ngang, lại đón lấy hai quyền này của Cố Thiết Tam.
Lần này quyền chưởng đụng nhau, khiến cho Cố Thiết Tam chợt hiểu được một chuyện, thừa thắng truy kích cũng chưa hẳn có thể hoàn toàn thắng lợi.
Hắn sai rồi, bởi vì hắn không nên truy kích.
Hai chân Thiết Thủ đứng giữa hư không, nhưng hai chưởng này càng mạnh hơn so với lúc chân đạp trên đất, hơn nữa còn hoàn toàn không cần mượn lực.
Nguồn gốc lực lượng của y chính là hai nắm tay của Cố Thiết Tam. Y áp chế ngược quyền kình của Cố Thiết Tam, sau đó lại phát ra nội kình của mình. Bởi vì y lơ lửng giữa trời, lực lượng trống rỗng mới là khắc tinh thật sự.
Cố Thiết Tam giống như bị hai tầng công kích, hắn nghe được xương cánh tay của mình đang rên rỉ. Quyền kình của hắn có lớn, lực cánh tay có mạnh, cũng không thể trước tiên hóa giải lực đạo của mình, sau đó còn phải đối phó với chưởng công của Thiết Thủ.
Hắn hối hận vì đã truy kích.
Hắn gần như có thể nghe được tiếng xương cánh tay của mình rạn nứt.
oOo
Gia Cát tiên sinh đang trầm ngâm.
Nếu như y không bị thương, với công lực của y, muốn cứu Lão Lâm thiền sư từ trong tay cô gái này, mặc dù mạo hiểm nhưng vẫn nắm chắc.
Nhưng bây giờ thì không.
- Ông suy nghĩ thế nào?
Vô Mộng Nữ nóng nảy:
- Ông đừng vì muốn làm hào kiệt mà hi sinh người bạn già của mình.
Lão Lâm thiền sư giận dữ như muốn nói gì đó, nhưng lại nói không ra, bởi vì cổ của y đang bị móng tay dính độc nắm lấy.
- Y vừa mới ra tay cứu Thiên Y Cư Sĩ, các người là bạn cũ.
Vô Mộng Nữ nói:
- Đến cái tuổi này của các người, nhất định là không còn nhiều bạn cũ lắm, chết một người thì ít đi một người. Nếu như ông thật sự là hào kiệt, trước tiên nên bảo vệ bạn cũ.
Gia Cát vuốt râu mỉm cười.
Lúc này y vẫn còn cười được.
- Ta không phải là hào kiệt.
Y nói:
- Nhưng hào kiệt cũng không phải là kẻ điên, hào kiệt chẳng qua chỉ dám làm những chuyện mà người khác không dám nhưng lại rất muốn làm mà thôi.
Sau đó y nói:
- Đây là sai lầm thứ nhất của cô.
Vô Mộng Nữ rất ngạc nhiên:
- Thứ hai thì sao?
Nàng hỏi.
Cố Thiết Tam đấu với Thiết Du Hạ.
Quyền của Cố Thiết Tam rất nhanh, là khoái quyền.
Quyền pháp của hắn rất kỳ lạ, thân hình di chuyển như tia chớp, nắm tay như sấm sét, nhẹ nhàng như lông chim, lại nhanh như tên bắn, chỉ tấn công vào đầu, huyệt thái dương và bụng dưới của kẻ địch.
Chỉ tấn công vào những bộ phận này, qua lại xuất chiêu, biến đổi linh hoạt, như vậy là đủ rồi.
Có đôi khi trước tiên đánh đầu, sau đó đánh hông, lại đánh huyệt thái dương.
Có lúc là huyệt thái dương bên trái, bụng, bụng, huyệt thái dương bên phải.
Có lúc là đầu, bụng, bụng, bụng, đầu.
Có lúc là đầu, đầu, đầu, đầu, đầu… liên tục đánh vào đầu, không đánh những nơi khác.
Biến ảo không ngớt, biến hóa khó lường.
Lúc mới bắt đầu, Thiết Thủ vẫn bình tĩnh ứng phó, ung dung hóa giải, thấy chiêu phá chiêu.
Y lại nhún nhường nói:
- Cố huynh, chúng ta cần gì vừa lên đã đánh nhau sống chết…
Lời của y sai rồi, bởi vì người khác đã liều mạng, y không liều cũng không được, trừ khi là y muốn chết.
Nhưng cái sai không phải là đạo lý của câu này, mà là y không nên nói chuyện. Điều này khiến cho chiêu thức của y chậm đi, chưởng chậm lại.
Y vừa mở miệng thì đã trút khí.
Cao thủ chiến đấu chỉ hơn nhau trong phút chốc, một chút này cũng đủ phân định sống chết cao thấp.
Cố Thiết Tam liên tục tấn công, quyền của hắn nhanh, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự mạnh mẽ, sắc bén và chuẩn xác của mỗi quyền. Thậm chí là quyền càng nhanh thì lực càng mạnh, sức sát thương cũng càng lớn.
Lúc đầu Thiết Thủ không hề có ý liều mạng, như vậy thì không ổn, cho nên bây giờ y chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Y tuy dùng chưởng lực hùng hậu độ lượng bao dung, nhưng mỗi khi Cố Thiết Tam đánh một quyền thì y phải lui lại một bước, đó là một bước dài.
Cố Thiết Tam đánh tám quyền mười quyền, Thiết Thủ đã lui đến bên vách đá.
Thiết Thủ vội vã kêu lên:
- Đừng có…
Lúc này quyền của Cố Thiết Tam mới chậm lại.
Chậm mới đáng sợ, càng đáng sợ hơn.
Hóa ra quyền của Cố Thiết Tam đánh chậm còn lợi hại hơn so với đánh nhanh.
Vừa rồi mỗi quyền của hắn giống như một cái dùi sắt, tấn công vào đầu, bụng hoặc huyệt thái dương. Bây giờ mỗi quyền của hắn lại tựa như một tia sét, tuy chỉ đánh vào một nơi nhưng kình lực lại đồng thời phân tán đến đầu, bụng và trán.
Thiết Thủ không chống đỡ được, lại lui thêm một bước.
Không thể lui nữa.
Bước này đã lui ra khỏi vách đá, một chân của y đã bước giữa không trung, nội lực hùng hậu đã không còn điểm tựa.
Cố Thiết Tam lập tức truy kích, đây rõ ràng là thời cơ tốt nhất để giết chết Thiết Thủ.
Đối mặt với công kích của đối phương, Thiết Thủ đành phải đón đỡ.
Đương nhiên, đây là thời điểm không nên “đón đỡ" nhất. Cho nên đón thêm một chưởng này, hai chân Thiết Thủ đồng loạt lui ra khỏi vách đá, lơ lửng giữa không trung.
Y đương nhiên không thể đứng lâu giữa không trung.
Cố Thiết Tam không cho đối phương một cơ hội sống sót nào, hắn tuyệt đối không để Thiết Thủ lại vùng lên sườn dốc, cho nên lần này hai tay của hắn đều xuất kích.
Truy kích, truy kích, lại truy kích, cần phải giết chết kẻ địch mới thôi.
Thiết Thủ không có cách nào, phải đánh hạ kẻ địch.
Không có lựa chọn, y đành phải dùng hai tay đẩy ngang, lại đón lấy hai quyền này của Cố Thiết Tam.
Lần này quyền chưởng đụng nhau, khiến cho Cố Thiết Tam chợt hiểu được một chuyện, thừa thắng truy kích cũng chưa hẳn có thể hoàn toàn thắng lợi.
Hắn sai rồi, bởi vì hắn không nên truy kích.
Hai chân Thiết Thủ đứng giữa hư không, nhưng hai chưởng này càng mạnh hơn so với lúc chân đạp trên đất, hơn nữa còn hoàn toàn không cần mượn lực.
Nguồn gốc lực lượng của y chính là hai nắm tay của Cố Thiết Tam. Y áp chế ngược quyền kình của Cố Thiết Tam, sau đó lại phát ra nội kình của mình. Bởi vì y lơ lửng giữa trời, lực lượng trống rỗng mới là khắc tinh thật sự.
Cố Thiết Tam giống như bị hai tầng công kích, hắn nghe được xương cánh tay của mình đang rên rỉ. Quyền kình của hắn có lớn, lực cánh tay có mạnh, cũng không thể trước tiên hóa giải lực đạo của mình, sau đó còn phải đối phó với chưởng công của Thiết Thủ.
Hắn hối hận vì đã truy kích.
Hắn gần như có thể nghe được tiếng xương cánh tay của mình rạn nứt.
oOo
Gia Cát tiên sinh đang trầm ngâm.
Nếu như y không bị thương, với công lực của y, muốn cứu Lão Lâm thiền sư từ trong tay cô gái này, mặc dù mạo hiểm nhưng vẫn nắm chắc.
Nhưng bây giờ thì không.
- Ông suy nghĩ thế nào?
Vô Mộng Nữ nóng nảy:
- Ông đừng vì muốn làm hào kiệt mà hi sinh người bạn già của mình.
Lão Lâm thiền sư giận dữ như muốn nói gì đó, nhưng lại nói không ra, bởi vì cổ của y đang bị móng tay dính độc nắm lấy.
- Y vừa mới ra tay cứu Thiên Y Cư Sĩ, các người là bạn cũ.
Vô Mộng Nữ nói:
- Đến cái tuổi này của các người, nhất định là không còn nhiều bạn cũ lắm, chết một người thì ít đi một người. Nếu như ông thật sự là hào kiệt, trước tiên nên bảo vệ bạn cũ.
Gia Cát vuốt râu mỉm cười.
Lúc này y vẫn còn cười được.
- Ta không phải là hào kiệt.
Y nói:
- Nhưng hào kiệt cũng không phải là kẻ điên, hào kiệt chẳng qua chỉ dám làm những chuyện mà người khác không dám nhưng lại rất muốn làm mà thôi.
Sau đó y nói:
- Đây là sai lầm thứ nhất của cô.
Vô Mộng Nữ rất ngạc nhiên:
- Thứ hai thì sao?
Nàng hỏi.
Tác giả :
Ôn Thụy An