Lửa Lòng Nam Nữ
Chương 46
Edit: Thanh Hưng
Quách Bách Vĩ khiêng Mễ Tiệp đến giường lớn bên trong phòng ngủ, không để ý Mễ Tiệp đá đạp lung tung một phen đặt Mễ Tiệp vào trong giường đệm mềm mại, Mễ Tiệp trong miệng kêu lung tung lại nhìn thấy Quách Bách Vĩ nhe răng cười xấu xa động tác nhanh như hổ đói vồ mồi, hoàn toàn đè ở trên người mình.
“Oh ~" không khí trong phổi Mễ Tiệp “hưu" thoát ra, thiếu chút nữa hít thở không thông, kéo một cái chân ra, giơ tay lên lấy dép mềm giơ lên cao nhẹ nhàng đánh xuống đầu Quách Bách Vĩ, “ba ba" đánh lên bộ muỗng của anh, trong miệng kêu lên: “Cút ngay, cái đồ xú nam nhân không biết xấu hổ này."
Quách Bách Vĩ vừa đoạt dép của cô đi vừa cười xấu xa nói: “Hắc nha, cô dâu nhỏ xinh đẹp này, nhanh lên bồi tiểu gia anh chơi đùa một chút, để cho tiểu gia anh hài lòng, sẽ có thưởng."
Mễ Tiệp cười khanh khách trốn tránh đến gần miệng Quách Bách Vĩ nói: “Không cần a, cứu mạng a, có sắc lang a."
Quách Bách Vĩ tới lui tìm cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của Mễ Tiệp, nhất định phải hôn lên, vật nhỏ trong quần đã sớm cứng rắn chờ mệnh, đè ở trên đùi Mễ Tiệp, Mễ Tiệp tốn sức rút một chân ra đạp ở hông của Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ theo sức lực lật ở trên giường, lập tức lại nhào tới, trong miệng nói: “Mẹ nó, còn dám phản kháng? Xem anh Du Long Hý Phượng tay cầm vú." Nói xong năm ngón tay mở rộng bắt tới ngực Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp vừa tránh vừa cười: “Khanh khách...... Đừng ép em sử dụng tuyệt chiêu với anh...... Ai cái đồ không biết xấu hổ này, hôm nay em sẽ thay trời hành đạo diệt ác trừ gian, nhóc con, tiếp chiêu." Mễ Tiệp vừa vặn nhào vào trên người của Quách Bách Vĩ hai cái tay sờ soạng bên sườn Quách Bách Vĩ.
Quách Bách Vĩ “HAAA" một tiếng, vội vàng chôn mặt ở trong giường đệm, kẹp chặt cánh tay không để cho Mễ Tiệp được như ý, mơ hồ kêu to: “Nữ hiệp tha mạng a ——"
Mễ Tiệp tiếp tục không để ý tới.
Quách Bách Vĩ bị cô chọc thật sự ngứa ngáy không chịu đựng nổi, bắt đầu “khanh khách" cười to uốn éo người, “Nữ hiệp, nữ hiệp, võ công của em thật sự là quá cao, tiểu nhân bái phục, bái phục, mau dừng tay."
Mễ Tiệp thở dốc hỏi: “Cái gì? Không phục? Em để cho anh cố chấp."
“Phục rồi, thật sự phục rồi, tha mạng a."
Mễ Tiệp hài lòng, mới vừa xê dịch thân thể lại không nghĩ tới Quách Bách Vĩ vểnh mông lên một cái lập tức đã đè cô nằm ở trên giường, hai người ở trên giường giống như tranh tài té ngã, một lát anh ở bên trên một lát anh lại bên dưới, cả phòng đều là âm thanh hai người vui vẻ cười khúc khích. Nimmo đứng ở cửa nhìn bọn họ ngoắt ngoắt cái đuôi liếm lỗ mũi, đàng hoàng làm nhân vật người đứng xem này.
Quách Bách Vĩ đã cởi quần xuống đang tìm hiểu dây quần áo ngủ của Mễ Tiệp, vừa nghiêng đầu đã thấy thằng ngốc Nimmo kia lại có thể đang rình coi, cởi truồng xuống giường một phen đóng sầm cửa phòng ngủ nói: “Ngủ đi, cấm trẻ nhỏ." Nói xong xoay người xoa xoa tay trơ mặt ra nói: “Cô dâu nhỏ, anh tới nữa ha ha."
Mễ Tiệp nằm ở bên giường nghiêng đầu nhìn Quách Bách Vĩ thân thể trần truồng từng bước bước đi qua, bắp thịt mạnh mẽ rối rắm, hai chân thon dài có lực, cơ bụng tràn đầy sức dụ dỗ, người đàn ông ở trước mắt này cho dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, đều tràn đầy hoàn mỹ, Mễ Tiệp chỉ cần nhìn Quách Bách Vĩ như vậy, đã cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết, giờ phút này mỗi một sợi tóc gáy toàn thân cô đều tràn đầy tình yêu nồng đậm, thật muốn cứ như vậy chợt già đi, tóc trắng xoá, chỉ cần có thể nhìn Quách Bách Vĩ như vậy, nếu có thể cùng anh trải qua cuộc sống an tâm hạnh phúc, cô nguyện ý dùng tất cả những thứ quý báu nhất để đổi lấy, cô thật sự là quá yêu người đàn ông trước mắt, yêu đến mức tận cùng trong lòng lại có thể tràn đầy đau đớn, đưa tay ra vuốt ve Quách Bách Vĩ đã đến gần, ngón tay trắng mịn đặt lên cơ bụng cường tráng của anh, như mộng ảo mà nói: “Thời điểm lần đầu tiên em nhìn thấy anh, anh mặc nhiều hơn hiện tại một cái quần bốn góc, còn là nhuốm máu đào, người đàn ông cợt nhả."
Quách Bách Vĩ thật thấp bật cười, nhìn ánh đèn mờ nhạt trên tường rơi xuống gò má Mễ Tiệp, giống như là ẩn sau một tấm lụa mỏng, như là trong sương mù nở rộ một đóa hoa hồng, xinh đẹp tựa như mộng ảo không thành thật, mềm mại trong lòng anh lại bắt đầu tỏa ra ngoài đến có thể hòa tan cả tâm tình, oh, anh nghĩ, hiện tại bộ dáng này của Mễ Tiệp nằm tại đây là bởi vì anh, anh đã thỏa mãn.
“Ha ha, lúc ấy em nghĩ gì?"
“Lúc đó em nghĩ, vóc người của người đàn ông này thật tốt a, em rất muốn đi sờ sờ cơ bụng sáu múi của anh, nó làm cho em chảy nước miếng."
“Trời ơi, em tại sao không làm như vậy? Nếu như em thật sự làm như vậy, anh thề anh sẽ dùng tốc độ phá kỷ lục vác em vào trong phòng ngủ của anh, ném lên giường, tận tình giày xéo em."
“Ha ha ha, em còn nghĩ, thì ra là một mặt trắng nhỏ."
“Cái gì? Mặt trắng nhỏ? Người nào? Anh sao?"
“Ai, chính là anh a mặt trắng nhỏ."
“Mẹ nó, anh ngất, đây là ca ngợi tình cảm nhất mà đời này anh nghe được."
“Khanh khách, mặt trắng nhỏ?"
“A trời ạ, thật hấp dẫn a, kêu một tiếng nữa?"
“Mặt trắng nhỏ."
“Mẹ nó, anh không nhẫn nhịn được, thật sự là dục hỏa đốt người, đến đây đi cô gái, nhanh lên một chút dập lửa cho anh."
Mễ Tiệp cười khanh khách ôm Quách Bách Vĩ nói: “Nói cho anh một bí mật, em còn đã từng từ trong cửa sổ dùng ống nhòm rình coi anh."
“Cái gì?" Quách Bách Vĩ giật mình ngẩng đầu lên, không dám tin hỏi: “Gì? Ống nhòm? Rình coi anh!"
Mễ Tiệp ngẩng đầu lên hôn miệng của anh một cái gật gật đầu mà nói: “Không sai, rình coi."
Quách Bách Vĩ “Oh" một tiếng lấy tay phất ở trên trán rên rỉ mà nói: “Mẹ nó, rình coi, anh lại có thể bị em rình coi, sắc nữ này!" Sau đó chợt đấm một cái lên nệm lại có thể cắn răng nói: “Điều này thật sự là, điều này thật sự là quá con mẹ nó kích thích! Nói mau lúc ấy anh đang làm gì nha? Ngàn vạn đừng nói với anh anh đang tắm a, nếu không anh sẽ điên mất."
“Khanh khách, là anh mới vừa tắm xong ra ngoài, đang ở trong phòng khách của anh, anh uống đồ uống, sau đó ra sức đánh bao cát đáng thương kia."
“Mặc hay không mặc quần áo?"
“Ừ ——"
“Không mặc??"
“Ừ ——"
“Mẹ nó, em lại có thể nhìn lén anh cởi truồng chơi túi cát? Anh bóp chết em a."
“Ha ha, mặc mà mặc á..., anh mặc một cái quần thể thao ngắn a, cho dù em rất hi vọng anh không mặc, bởi vì em ý dâm anh mấy trăm lần ha ha."
“Em...em cái này, cái người không biết xấu hổ này...... Chỉ là may mà người em rình coi là anh, nếu là người khác, hừ hừ."
“Hừ hừ cái gì nha?"
“Anh nhất định nhất định lột sach em, sau đó cưỡng gian em một trăm lần."
“Khanh khách......"
“Bây giờ còn không nhanh giao công cụ gây án của em ra? Hả? Chẳng lẽ còn muốn ông đây tự mình lục soát hay sao?"
Mễ Tiệp lật người từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra ống nhòm hồng ngoại có độ phóng đại lớn, Quách Bách Vĩ một phen đoạt lấy qua lại lật xem, trong miệng lầu bầu: “Mẹ kiếp, chuyên nghiệp như vậy." Nói xong cầm lên đặt ở trước mắt, sau đó vứt bỏ lại nhào tới đè ở trên người của Mễ Tiệp cắn răng nghiến lợi hỏi: “Nói, có nhìn lén anh đi tiểu trước nhà cầu hay không?"
Mễ Tiệp “Nôn ——" một tiếng, “Em còn không có biến thái như vậy, ít ghê tởm em, hơn nữa trừ phi em chạy đến nhà anh, nếu không nhìn lén thế nào a."
Quách Bách Vĩ không dám tin chỉ vào ống nhòm nói: “Mẹ nó, cái này còn biến thái như vậy, em ngay cả đồ chơi kia cũng dùng đến, thành thật khai báo đi, ai, chính sách của anh vĩnh viễn đều là thẳng thắn được khoan hồng."
“Em đã nói rõ toàn bộ, còn phải khai báo cái gì a."
“Vậy, vậy em có nhìn lén huynh đệ anh hay không? Hả?"
“Dựa vào a, nói mấy trăm lần rồi, nếu em muốn trộm xem anh cũng phải cho anh cơ hội a."
“Trời ơi, xem ra về sau anh ở nhà phải cởi truồng chạy khắp phòng, nói không chừng lúc nào đó sẽ có mỹ nữ cầm ống nhòm rình coi anh...anh lại có diễm phúc nữa ha ha ha."
“Quách Bách Vĩ, anh là muốn huynh đệ anh trưng bày ở trong viện bảo tàng hả."
“...... Em có ý gì?"
“Chỉ vì muốn hình tượng cao lớn của anh không bị sét đánh, vẫn là cắt bỏ thôi."
Một tay Mễ Tiệp nhấc “huynh đệ" của Quách Bách Vĩ lên, một cái tay khác làm thành cây kéo ở gốc rễ của nó cắt cắt, vật kia lập tức giống như khí cầu bình thường bị thổi hơi nhanh chóng nổi lên, Quách Bách Vĩ rên rỉ lên tiếng rù rì nói: “Trời ơi, khoái chết anh, bà xã, nhanh lên qua đây để cho anh sờ sờ."
Mễ Tiệp “phi" anh một hớp lại bị Quách Bách Vĩ nắm lấy, vén lên cởi áo ngủ của cô xuống, mặt nhanh chóng vùi vào trong bộ ngực cô, dùng lực bú làm cho Mễ Tiệp có chút cảm giác đau, nhưng cô vẫn là nhẹ nhàng nắm ở đầu Quách Bách Vĩ, từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi cực hạn ngọt ngào lúc hai người hợp làm một......
Quách Bách Vĩ nghiêng thân thể quay mặt ra ngoài cửa sổ, Mễ Tiệp theo sát phía sau dính vào trên lưng của anh, một cánh tay xuyên qua ôm hông của anh, nhẹ nhàng, dịu dàng, chậm rãi vuốt bắp thịt bên hông anh, hô hấp êm ái của cô thổi tới phía sau cổ của Quách Bách Vĩ ngứa một chút, Quách Bách Vĩ giơ tay xoa lên trên tay cô, bàn tay Mễ Tiệp mềm mại không xương, bóng loáng nhẵn nhụi, anh nghĩ anh vĩnh viễn cũng không chán ghét bị bàn tay mềm như nước này sờ tới sờ lui ở trên người của anh, hơi thở bình thường của hai người bọn họ đã sớm chuyển sang kích tình thở dốc, Quách Bách Vĩ lặng lẽ cong khóe miệng lên không tiếng động cười, anh luôn vì Mễ Tiệp ở dưới thân mình điên cuồng kích tình mà ngây người, tối nay Mễ Tiệp nhiệt tình giống như là một khối nồi áp suất thiếu chút nữa hòa tan anh, không ngừng ở dưới thân anh giãy dụa nâng lên cái mông nghênh hợp anh mỗi lần tiến vào, cô thậm chí điên cuồng lật người áp đảo anh nhào lên gặm nuốt toàn thân của anh, trời ơi, cho đến bây giờ trong lòng anh vẫn kích động, chính cái dáng vẻ kia của Mễ Tiệp thật sự là, thật sự là cực kỳ giống bị dục hỏa đốt người, hơn nữa còn là người phụ nữ phóng túng đói khát mười năm, trước kia biểu hiện ở trên giường của cô cho dù cũng rất nhiệt tình, nhưng chưa từng giống như tối nay để cho anh như vậy, nói như thế nào đây, đúng, rung động a, tuyệt đối, vừa điên cuồng vừa phóng đãng, vừa gọi vừa kêu, thậm chí anh còn cao triều hai lần a, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, quả thực là kỳ tích, khi anh lần đầu tiên bắt đầu xuất tinh, bị Mễ Tiệp hung hăng nắm chặt rễ, loại cảm giác đó khó chịu muốn chết, nhưng thời điểm lần thứ hai, cũng không khó chịu muốn chết giống vậy, cực hạn vui thích cùng sảng khoái không trở ngại buông thả để cho hai con mắt anh đều là đen tối, anh thiếu chút nữa bị choáng ở trên bụng Mễ Tiệp, tràn đầy hạnh phúc vui sướng chiếm cứ để anh nhớ thương, anh nhỏ giọng nói: “Mễ Tiệp, chúng ta kết hôn đi."
Tay nhỏ bé ma lực của Mễ Tiệp không di động nữa, chỉ lẳng lặng dán sau lưng anh.
Quách Bách Vĩ xoay người ôm Mễ Tiệp vào trong ngực dịu dàng hôn miệng của cô, âm thanh vang lên tựa như mộng ảo: “Chúng ta kết hôn, ngày mai sẽ đi cục dân chính đăng ký."
Mễ Tiệp lẳng lặng không nói lời nào chỉ tiến sát trong ngực của anh ôm thật chặt anh.
“Chúng ta trước tiên lĩnh chứng, sau đó đi đến nhà của em, gặp mặt người nhà của em, sau đó sẽ cử hành hôn lễ, em nói cha mẹ của em có đồng ý anh không? Hai ta cũng qua lại lâu như vậy anh còn không có tới cửa chào hỏi, bọn họ có thể giận anh hay không? Em nói xem nếu như bị cha mẹ của em đuổi đi thì anh nên làm thế nào? Anh có cần quỳ xuống hay không a, ha ha."
Lỗ mũi Mễ Tiệp ê ẩm, thở ra một hơi dài, ôm Quách Bách Vĩ chặt hơn nhẹ nhàng nói: “Con gái bọn họ tìm cho bọn họ con rể vừa đẹp trai lại quan tâm như vậy, bọn họ vui mừng còn không kịp sao có thể đuổi anh đi chứ."
“Thật?" Quách Bách Vĩ lại bắt đầu cười, lỗ tai Mễ Tiệp dính vào trên ngực Quách Bách Vĩ, nghe trong ngực của anh truyền đến âm thanh “ông ông" chấn động, chỉ cảm giác lòng của cô cũng nhanh chóng muốn vỡ nát, cùng Quách Bách Vĩ kết hôn sống qua một đời, đề nghị này cỡ nào hạnh phúc cỡ nào lãng mạn, cô còn phải sinh đứa bé cho Quách Bách Vĩ, đứa bé có dòng máu của Quách Bách Vĩ, lỗ mũi mặt mày đều cực kỳ giống Quách Bách Vĩ, để cho mọi người vừa nhìn thấy sẽ lập tức khẳng định đây là đứa bé Mễ Tiệp cô sinh cho Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp khụt khà khụt khịt nhỏ giọng nói: “Thật, bọn họ khẳng định thích anh, còn có anh chị em của em, bọn họ cũng sẽ thích anh, giống em thích anh."
Quách Bách Vĩ vui sướng không khép được miệng rồi, ngây ngốc cười, giống như đã nhìn thấy cha mẹ vợ lôi kéo mình đối với mình vô cùng nhiệt tình, lại hỏi: “Ai, anh đến nhà em phải mang những thứ gì a, ba em thích uống rượu sao? Mua mấy rương rượu ngon hiếu kính cha vợ tương lai nịnh bợ ông ấy thật tốt, ông ấy khẳng định chào đón anh, còn anh em của em nữa, ai, bọn họ thích cái gì có thể nói cho anh biết, anh phải nịnh bợ thật tốt, tránh khỏi về sau mỗi lần chọc em tức giận bỏ về nhà mẹ, bọn họ lại chạy tới tìm anh tính sổ, ha ha."
Mễ Tiệp nghe Quách Bách Vĩ hưng phấn hoạch định cho cái này mua cái gì, cho cái đó mua cái gì, cô từ từ nhắm mắt lại, có lệ từ khóe mắt chảy xuống, vẫn chảy tới trong tai cô, ngứa một chút.
“...... Ngày mai chúng ta đi cục dân chính đi, chẳng qua là không thể nói trước cho mẹ anh biết, nếu bà ấy biết anh trước lĩnh chứng sau kết hôn, khẳng định sẽ chém anh, nếu biết đến tận bây giờ anh còn không đến nhà em, bà ấy sẽ chém anh lần nữa, trước gạt, sau đó lại nói, đoán chừng đến bây giờ bà ấy còn không biết anh đã trở về, trước khi đi học tập bà ấy còn nói với anh đấy, muốn anh trở lại hãy nhanh chóng làm xong chuyện của chúng ta, bà ấy chờ không kịp muốn bế cháu, ha ha."
Quách Bách Vĩ vẫn còn dài dòng nói thầm, nói cho Mễ Tiệp biết kết hôn sẽ mua một tòa biệt thự làm thành phòng tân hôn, địa phương to lớn rộng rãi, về sau người nhà của cô tùy tiện tới cũng có nơi nghỉ ngơi, anh còn nói sau khi mua phòng nhất định phải lắp đặt một phòng trẻ con có thiết bị sang trọng, chuẩn bị sẵn cho đứa bé của bọn họ, bởi vì anh sợ bọn nhỏ không nói trước ngày nào đó lại đột nhiên tới, đến lúc đó anh sẽ không kịp ứng phó.
“Chờ em sinh đứa bé, anh cũng giống Lý Gia Thành xin mười bảo mẫu, phục vụ mẹ con các em giống như Hoàng thượng Hoàng thái hậu......"
Mễ Tiệp chảy nước mắt nghe mơ ước của Quách Bách Vĩ, ôm anh thật chặt, gật đầ, nói: “Được, được, tốt."
Quách Bách Vĩ khiêng Mễ Tiệp đến giường lớn bên trong phòng ngủ, không để ý Mễ Tiệp đá đạp lung tung một phen đặt Mễ Tiệp vào trong giường đệm mềm mại, Mễ Tiệp trong miệng kêu lung tung lại nhìn thấy Quách Bách Vĩ nhe răng cười xấu xa động tác nhanh như hổ đói vồ mồi, hoàn toàn đè ở trên người mình.
“Oh ~" không khí trong phổi Mễ Tiệp “hưu" thoát ra, thiếu chút nữa hít thở không thông, kéo một cái chân ra, giơ tay lên lấy dép mềm giơ lên cao nhẹ nhàng đánh xuống đầu Quách Bách Vĩ, “ba ba" đánh lên bộ muỗng của anh, trong miệng kêu lên: “Cút ngay, cái đồ xú nam nhân không biết xấu hổ này."
Quách Bách Vĩ vừa đoạt dép của cô đi vừa cười xấu xa nói: “Hắc nha, cô dâu nhỏ xinh đẹp này, nhanh lên bồi tiểu gia anh chơi đùa một chút, để cho tiểu gia anh hài lòng, sẽ có thưởng."
Mễ Tiệp cười khanh khách trốn tránh đến gần miệng Quách Bách Vĩ nói: “Không cần a, cứu mạng a, có sắc lang a."
Quách Bách Vĩ tới lui tìm cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của Mễ Tiệp, nhất định phải hôn lên, vật nhỏ trong quần đã sớm cứng rắn chờ mệnh, đè ở trên đùi Mễ Tiệp, Mễ Tiệp tốn sức rút một chân ra đạp ở hông của Quách Bách Vĩ, Quách Bách Vĩ theo sức lực lật ở trên giường, lập tức lại nhào tới, trong miệng nói: “Mẹ nó, còn dám phản kháng? Xem anh Du Long Hý Phượng tay cầm vú." Nói xong năm ngón tay mở rộng bắt tới ngực Mễ Tiệp.
Mễ Tiệp vừa tránh vừa cười: “Khanh khách...... Đừng ép em sử dụng tuyệt chiêu với anh...... Ai cái đồ không biết xấu hổ này, hôm nay em sẽ thay trời hành đạo diệt ác trừ gian, nhóc con, tiếp chiêu." Mễ Tiệp vừa vặn nhào vào trên người của Quách Bách Vĩ hai cái tay sờ soạng bên sườn Quách Bách Vĩ.
Quách Bách Vĩ “HAAA" một tiếng, vội vàng chôn mặt ở trong giường đệm, kẹp chặt cánh tay không để cho Mễ Tiệp được như ý, mơ hồ kêu to: “Nữ hiệp tha mạng a ——"
Mễ Tiệp tiếp tục không để ý tới.
Quách Bách Vĩ bị cô chọc thật sự ngứa ngáy không chịu đựng nổi, bắt đầu “khanh khách" cười to uốn éo người, “Nữ hiệp, nữ hiệp, võ công của em thật sự là quá cao, tiểu nhân bái phục, bái phục, mau dừng tay."
Mễ Tiệp thở dốc hỏi: “Cái gì? Không phục? Em để cho anh cố chấp."
“Phục rồi, thật sự phục rồi, tha mạng a."
Mễ Tiệp hài lòng, mới vừa xê dịch thân thể lại không nghĩ tới Quách Bách Vĩ vểnh mông lên một cái lập tức đã đè cô nằm ở trên giường, hai người ở trên giường giống như tranh tài té ngã, một lát anh ở bên trên một lát anh lại bên dưới, cả phòng đều là âm thanh hai người vui vẻ cười khúc khích. Nimmo đứng ở cửa nhìn bọn họ ngoắt ngoắt cái đuôi liếm lỗ mũi, đàng hoàng làm nhân vật người đứng xem này.
Quách Bách Vĩ đã cởi quần xuống đang tìm hiểu dây quần áo ngủ của Mễ Tiệp, vừa nghiêng đầu đã thấy thằng ngốc Nimmo kia lại có thể đang rình coi, cởi truồng xuống giường một phen đóng sầm cửa phòng ngủ nói: “Ngủ đi, cấm trẻ nhỏ." Nói xong xoay người xoa xoa tay trơ mặt ra nói: “Cô dâu nhỏ, anh tới nữa ha ha."
Mễ Tiệp nằm ở bên giường nghiêng đầu nhìn Quách Bách Vĩ thân thể trần truồng từng bước bước đi qua, bắp thịt mạnh mẽ rối rắm, hai chân thon dài có lực, cơ bụng tràn đầy sức dụ dỗ, người đàn ông ở trước mắt này cho dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, đều tràn đầy hoàn mỹ, Mễ Tiệp chỉ cần nhìn Quách Bách Vĩ như vậy, đã cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết, giờ phút này mỗi một sợi tóc gáy toàn thân cô đều tràn đầy tình yêu nồng đậm, thật muốn cứ như vậy chợt già đi, tóc trắng xoá, chỉ cần có thể nhìn Quách Bách Vĩ như vậy, nếu có thể cùng anh trải qua cuộc sống an tâm hạnh phúc, cô nguyện ý dùng tất cả những thứ quý báu nhất để đổi lấy, cô thật sự là quá yêu người đàn ông trước mắt, yêu đến mức tận cùng trong lòng lại có thể tràn đầy đau đớn, đưa tay ra vuốt ve Quách Bách Vĩ đã đến gần, ngón tay trắng mịn đặt lên cơ bụng cường tráng của anh, như mộng ảo mà nói: “Thời điểm lần đầu tiên em nhìn thấy anh, anh mặc nhiều hơn hiện tại một cái quần bốn góc, còn là nhuốm máu đào, người đàn ông cợt nhả."
Quách Bách Vĩ thật thấp bật cười, nhìn ánh đèn mờ nhạt trên tường rơi xuống gò má Mễ Tiệp, giống như là ẩn sau một tấm lụa mỏng, như là trong sương mù nở rộ một đóa hoa hồng, xinh đẹp tựa như mộng ảo không thành thật, mềm mại trong lòng anh lại bắt đầu tỏa ra ngoài đến có thể hòa tan cả tâm tình, oh, anh nghĩ, hiện tại bộ dáng này của Mễ Tiệp nằm tại đây là bởi vì anh, anh đã thỏa mãn.
“Ha ha, lúc ấy em nghĩ gì?"
“Lúc đó em nghĩ, vóc người của người đàn ông này thật tốt a, em rất muốn đi sờ sờ cơ bụng sáu múi của anh, nó làm cho em chảy nước miếng."
“Trời ơi, em tại sao không làm như vậy? Nếu như em thật sự làm như vậy, anh thề anh sẽ dùng tốc độ phá kỷ lục vác em vào trong phòng ngủ của anh, ném lên giường, tận tình giày xéo em."
“Ha ha ha, em còn nghĩ, thì ra là một mặt trắng nhỏ."
“Cái gì? Mặt trắng nhỏ? Người nào? Anh sao?"
“Ai, chính là anh a mặt trắng nhỏ."
“Mẹ nó, anh ngất, đây là ca ngợi tình cảm nhất mà đời này anh nghe được."
“Khanh khách, mặt trắng nhỏ?"
“A trời ạ, thật hấp dẫn a, kêu một tiếng nữa?"
“Mặt trắng nhỏ."
“Mẹ nó, anh không nhẫn nhịn được, thật sự là dục hỏa đốt người, đến đây đi cô gái, nhanh lên một chút dập lửa cho anh."
Mễ Tiệp cười khanh khách ôm Quách Bách Vĩ nói: “Nói cho anh một bí mật, em còn đã từng từ trong cửa sổ dùng ống nhòm rình coi anh."
“Cái gì?" Quách Bách Vĩ giật mình ngẩng đầu lên, không dám tin hỏi: “Gì? Ống nhòm? Rình coi anh!"
Mễ Tiệp ngẩng đầu lên hôn miệng của anh một cái gật gật đầu mà nói: “Không sai, rình coi."
Quách Bách Vĩ “Oh" một tiếng lấy tay phất ở trên trán rên rỉ mà nói: “Mẹ nó, rình coi, anh lại có thể bị em rình coi, sắc nữ này!" Sau đó chợt đấm một cái lên nệm lại có thể cắn răng nói: “Điều này thật sự là, điều này thật sự là quá con mẹ nó kích thích! Nói mau lúc ấy anh đang làm gì nha? Ngàn vạn đừng nói với anh anh đang tắm a, nếu không anh sẽ điên mất."
“Khanh khách, là anh mới vừa tắm xong ra ngoài, đang ở trong phòng khách của anh, anh uống đồ uống, sau đó ra sức đánh bao cát đáng thương kia."
“Mặc hay không mặc quần áo?"
“Ừ ——"
“Không mặc??"
“Ừ ——"
“Mẹ nó, em lại có thể nhìn lén anh cởi truồng chơi túi cát? Anh bóp chết em a."
“Ha ha, mặc mà mặc á..., anh mặc một cái quần thể thao ngắn a, cho dù em rất hi vọng anh không mặc, bởi vì em ý dâm anh mấy trăm lần ha ha."
“Em...em cái này, cái người không biết xấu hổ này...... Chỉ là may mà người em rình coi là anh, nếu là người khác, hừ hừ."
“Hừ hừ cái gì nha?"
“Anh nhất định nhất định lột sach em, sau đó cưỡng gian em một trăm lần."
“Khanh khách......"
“Bây giờ còn không nhanh giao công cụ gây án của em ra? Hả? Chẳng lẽ còn muốn ông đây tự mình lục soát hay sao?"
Mễ Tiệp lật người từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra ống nhòm hồng ngoại có độ phóng đại lớn, Quách Bách Vĩ một phen đoạt lấy qua lại lật xem, trong miệng lầu bầu: “Mẹ kiếp, chuyên nghiệp như vậy." Nói xong cầm lên đặt ở trước mắt, sau đó vứt bỏ lại nhào tới đè ở trên người của Mễ Tiệp cắn răng nghiến lợi hỏi: “Nói, có nhìn lén anh đi tiểu trước nhà cầu hay không?"
Mễ Tiệp “Nôn ——" một tiếng, “Em còn không có biến thái như vậy, ít ghê tởm em, hơn nữa trừ phi em chạy đến nhà anh, nếu không nhìn lén thế nào a."
Quách Bách Vĩ không dám tin chỉ vào ống nhòm nói: “Mẹ nó, cái này còn biến thái như vậy, em ngay cả đồ chơi kia cũng dùng đến, thành thật khai báo đi, ai, chính sách của anh vĩnh viễn đều là thẳng thắn được khoan hồng."
“Em đã nói rõ toàn bộ, còn phải khai báo cái gì a."
“Vậy, vậy em có nhìn lén huynh đệ anh hay không? Hả?"
“Dựa vào a, nói mấy trăm lần rồi, nếu em muốn trộm xem anh cũng phải cho anh cơ hội a."
“Trời ơi, xem ra về sau anh ở nhà phải cởi truồng chạy khắp phòng, nói không chừng lúc nào đó sẽ có mỹ nữ cầm ống nhòm rình coi anh...anh lại có diễm phúc nữa ha ha ha."
“Quách Bách Vĩ, anh là muốn huynh đệ anh trưng bày ở trong viện bảo tàng hả."
“...... Em có ý gì?"
“Chỉ vì muốn hình tượng cao lớn của anh không bị sét đánh, vẫn là cắt bỏ thôi."
Một tay Mễ Tiệp nhấc “huynh đệ" của Quách Bách Vĩ lên, một cái tay khác làm thành cây kéo ở gốc rễ của nó cắt cắt, vật kia lập tức giống như khí cầu bình thường bị thổi hơi nhanh chóng nổi lên, Quách Bách Vĩ rên rỉ lên tiếng rù rì nói: “Trời ơi, khoái chết anh, bà xã, nhanh lên qua đây để cho anh sờ sờ."
Mễ Tiệp “phi" anh một hớp lại bị Quách Bách Vĩ nắm lấy, vén lên cởi áo ngủ của cô xuống, mặt nhanh chóng vùi vào trong bộ ngực cô, dùng lực bú làm cho Mễ Tiệp có chút cảm giác đau, nhưng cô vẫn là nhẹ nhàng nắm ở đầu Quách Bách Vĩ, từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi cực hạn ngọt ngào lúc hai người hợp làm một......
Quách Bách Vĩ nghiêng thân thể quay mặt ra ngoài cửa sổ, Mễ Tiệp theo sát phía sau dính vào trên lưng của anh, một cánh tay xuyên qua ôm hông của anh, nhẹ nhàng, dịu dàng, chậm rãi vuốt bắp thịt bên hông anh, hô hấp êm ái của cô thổi tới phía sau cổ của Quách Bách Vĩ ngứa một chút, Quách Bách Vĩ giơ tay xoa lên trên tay cô, bàn tay Mễ Tiệp mềm mại không xương, bóng loáng nhẵn nhụi, anh nghĩ anh vĩnh viễn cũng không chán ghét bị bàn tay mềm như nước này sờ tới sờ lui ở trên người của anh, hơi thở bình thường của hai người bọn họ đã sớm chuyển sang kích tình thở dốc, Quách Bách Vĩ lặng lẽ cong khóe miệng lên không tiếng động cười, anh luôn vì Mễ Tiệp ở dưới thân mình điên cuồng kích tình mà ngây người, tối nay Mễ Tiệp nhiệt tình giống như là một khối nồi áp suất thiếu chút nữa hòa tan anh, không ngừng ở dưới thân anh giãy dụa nâng lên cái mông nghênh hợp anh mỗi lần tiến vào, cô thậm chí điên cuồng lật người áp đảo anh nhào lên gặm nuốt toàn thân của anh, trời ơi, cho đến bây giờ trong lòng anh vẫn kích động, chính cái dáng vẻ kia của Mễ Tiệp thật sự là, thật sự là cực kỳ giống bị dục hỏa đốt người, hơn nữa còn là người phụ nữ phóng túng đói khát mười năm, trước kia biểu hiện ở trên giường của cô cho dù cũng rất nhiệt tình, nhưng chưa từng giống như tối nay để cho anh như vậy, nói như thế nào đây, đúng, rung động a, tuyệt đối, vừa điên cuồng vừa phóng đãng, vừa gọi vừa kêu, thậm chí anh còn cao triều hai lần a, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, quả thực là kỳ tích, khi anh lần đầu tiên bắt đầu xuất tinh, bị Mễ Tiệp hung hăng nắm chặt rễ, loại cảm giác đó khó chịu muốn chết, nhưng thời điểm lần thứ hai, cũng không khó chịu muốn chết giống vậy, cực hạn vui thích cùng sảng khoái không trở ngại buông thả để cho hai con mắt anh đều là đen tối, anh thiếu chút nữa bị choáng ở trên bụng Mễ Tiệp, tràn đầy hạnh phúc vui sướng chiếm cứ để anh nhớ thương, anh nhỏ giọng nói: “Mễ Tiệp, chúng ta kết hôn đi."
Tay nhỏ bé ma lực của Mễ Tiệp không di động nữa, chỉ lẳng lặng dán sau lưng anh.
Quách Bách Vĩ xoay người ôm Mễ Tiệp vào trong ngực dịu dàng hôn miệng của cô, âm thanh vang lên tựa như mộng ảo: “Chúng ta kết hôn, ngày mai sẽ đi cục dân chính đăng ký."
Mễ Tiệp lẳng lặng không nói lời nào chỉ tiến sát trong ngực của anh ôm thật chặt anh.
“Chúng ta trước tiên lĩnh chứng, sau đó đi đến nhà của em, gặp mặt người nhà của em, sau đó sẽ cử hành hôn lễ, em nói cha mẹ của em có đồng ý anh không? Hai ta cũng qua lại lâu như vậy anh còn không có tới cửa chào hỏi, bọn họ có thể giận anh hay không? Em nói xem nếu như bị cha mẹ của em đuổi đi thì anh nên làm thế nào? Anh có cần quỳ xuống hay không a, ha ha."
Lỗ mũi Mễ Tiệp ê ẩm, thở ra một hơi dài, ôm Quách Bách Vĩ chặt hơn nhẹ nhàng nói: “Con gái bọn họ tìm cho bọn họ con rể vừa đẹp trai lại quan tâm như vậy, bọn họ vui mừng còn không kịp sao có thể đuổi anh đi chứ."
“Thật?" Quách Bách Vĩ lại bắt đầu cười, lỗ tai Mễ Tiệp dính vào trên ngực Quách Bách Vĩ, nghe trong ngực của anh truyền đến âm thanh “ông ông" chấn động, chỉ cảm giác lòng của cô cũng nhanh chóng muốn vỡ nát, cùng Quách Bách Vĩ kết hôn sống qua một đời, đề nghị này cỡ nào hạnh phúc cỡ nào lãng mạn, cô còn phải sinh đứa bé cho Quách Bách Vĩ, đứa bé có dòng máu của Quách Bách Vĩ, lỗ mũi mặt mày đều cực kỳ giống Quách Bách Vĩ, để cho mọi người vừa nhìn thấy sẽ lập tức khẳng định đây là đứa bé Mễ Tiệp cô sinh cho Quách Bách Vĩ, Mễ Tiệp khụt khà khụt khịt nhỏ giọng nói: “Thật, bọn họ khẳng định thích anh, còn có anh chị em của em, bọn họ cũng sẽ thích anh, giống em thích anh."
Quách Bách Vĩ vui sướng không khép được miệng rồi, ngây ngốc cười, giống như đã nhìn thấy cha mẹ vợ lôi kéo mình đối với mình vô cùng nhiệt tình, lại hỏi: “Ai, anh đến nhà em phải mang những thứ gì a, ba em thích uống rượu sao? Mua mấy rương rượu ngon hiếu kính cha vợ tương lai nịnh bợ ông ấy thật tốt, ông ấy khẳng định chào đón anh, còn anh em của em nữa, ai, bọn họ thích cái gì có thể nói cho anh biết, anh phải nịnh bợ thật tốt, tránh khỏi về sau mỗi lần chọc em tức giận bỏ về nhà mẹ, bọn họ lại chạy tới tìm anh tính sổ, ha ha."
Mễ Tiệp nghe Quách Bách Vĩ hưng phấn hoạch định cho cái này mua cái gì, cho cái đó mua cái gì, cô từ từ nhắm mắt lại, có lệ từ khóe mắt chảy xuống, vẫn chảy tới trong tai cô, ngứa một chút.
“...... Ngày mai chúng ta đi cục dân chính đi, chẳng qua là không thể nói trước cho mẹ anh biết, nếu bà ấy biết anh trước lĩnh chứng sau kết hôn, khẳng định sẽ chém anh, nếu biết đến tận bây giờ anh còn không đến nhà em, bà ấy sẽ chém anh lần nữa, trước gạt, sau đó lại nói, đoán chừng đến bây giờ bà ấy còn không biết anh đã trở về, trước khi đi học tập bà ấy còn nói với anh đấy, muốn anh trở lại hãy nhanh chóng làm xong chuyện của chúng ta, bà ấy chờ không kịp muốn bế cháu, ha ha."
Quách Bách Vĩ vẫn còn dài dòng nói thầm, nói cho Mễ Tiệp biết kết hôn sẽ mua một tòa biệt thự làm thành phòng tân hôn, địa phương to lớn rộng rãi, về sau người nhà của cô tùy tiện tới cũng có nơi nghỉ ngơi, anh còn nói sau khi mua phòng nhất định phải lắp đặt một phòng trẻ con có thiết bị sang trọng, chuẩn bị sẵn cho đứa bé của bọn họ, bởi vì anh sợ bọn nhỏ không nói trước ngày nào đó lại đột nhiên tới, đến lúc đó anh sẽ không kịp ứng phó.
“Chờ em sinh đứa bé, anh cũng giống Lý Gia Thành xin mười bảo mẫu, phục vụ mẹ con các em giống như Hoàng thượng Hoàng thái hậu......"
Mễ Tiệp chảy nước mắt nghe mơ ước của Quách Bách Vĩ, ôm anh thật chặt, gật đầ, nói: “Được, được, tốt."
Tác giả :
Tả Tình Hữu Ái