Lửa Lòng Nam Nữ
Chương 40
Edit: Thanh Hưng
Mễ Tiệp ném lịch để bàn trong tay qua một bên, trượt vào ghế da trong phòng làm việc, xoay xoay, lại xem đồng hồ treo trên tường một chút, “Mẹ nó", Mễ Tiệp cắn cắn môi thầm mắng một tiếng, mới hai giờ chiều, sao lại khó chịu đựng như vậy a, trước kia lúc Quách Bách Vĩ ở nhà thời gian trôi qua thật nhanh, mong đợi tốt nhất là ngẩng đầu nhìn bên ngoài, ơ, năm giờ rưỡi á..., mau về nhà nấu cơm đi, nhưng bây giờ kể từ lúc Quách Bách Vĩ đi tỉnh học tập mới được một tuần lễ, cô ngay cả một bữa cơm cũng chưa từng làm, ngày ngày đều là Tiểu Hồng chuẩn bị tốt cho cô, buổi tối nếu không phải còn phục vụ Nimmo cô nhất định giày vò đến nửa đêm mới trở về, trong nhà không có Quách Bách Vĩ ồn ào có vẻ vắng lạnh cực kỳ, không thể làm gì khác hơn là chơi đùa với Nimmo, túm túm lỗ tai của nó, nhéo lông mày của nó, Nimmo bất đắc dĩ từ trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng bày tỏ bất mãn, uốn éo cái mông vẫy đuôi bỏ đi, Mễ Tiệp hận hận nhìn Nimmo vặn vẹo cái mông nói: “Chảnh cái gì mà chảnh, mày không cùng bà đây chơi bà đây liền tự mình đếm đầu ngón chân chơi."
Tiểu Hồng đẩy cửa đi vào thấy Mễ Tiệp đang ngồi ở bên trong ngẩn người, không cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Nhìn chị đi, một chút tinh thần cũng không có, giống như là một pho tượng tượng sáp, bài biện, chính là sau khi họ Quách kia đi em thấy chị ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng không có, cắt ~ khinh bỉ chị."
Mễ Tiệp rốt cuộc giật giật, xoay cổ vô lực hỏi: “Tiểu Hồng, mau nói với chị một chút, em với bạn trai thời gian dài như vậy không gặp nhau, có khó chịu không?"
“Khó chịu cái gì nha? Chưa từng nghe nói tiểu biệt thắng tân hôn sao."
“Mẹ nó, tiểu biệt? Tên kia nói rồi, phải một hai tháng, thật con mẹ nó gian nan a."
Tiểu Hồng ngồi xuống cẩn thận nhìn mặt của Mễ Tiệp, Mễ Tiệp sờ sờ mặt của mình hỏi: “Sao?"
“Chị Mễ, em đã nhìn ra, chị nha, đây là yêu."
“Cắt ~" Mễ Tiệp đảo trắng mắt nói: “Toàn thế giới cũng biết là chị em yêu, em giờ mới nhìn ra sao."
“Không phải,“ Tiểu Hồng dùng cánh tay chống lên trên bàn nâng cằm lên nói: “Chị Mễ, em cũng kỳ quái, trước kia chị không phải thật hận họ Quách kia sao, mỗi lần đều mắng họ Quách kia anh chính là đồ khốn kiếp, khốn kiếp, thế nào chưa được bao lâu đã bị người ta bắt làm tù binh? Đảng Cộng Sản còn kiên trì kháng chiến tám năm, chị thì nhanh như vậy đã đầu hàng, chị không phải là một cộng đảng mà nhất định là cái Hán gian."
Mễ Tiệp khinh thường nhìn Tiểu Hồng một cái nói: “Là họ Quách anh ấy bị chị bắt làm tù binh có được hay không, cám ơn."
“Chỉ là họ Quách lớn lên thật đúng là dễ nhìn, gương mặt kia, chậc chậc, bổ mắt, chị Mễ, chị sao lại tốt số như vậy, em chưa từng gặp người đàn ông chất lượng như vậy đâu."
“Gặp được sẽ thế nào?"
“Nhào tới, giày xéo!"
“Ờ, nhưng mà lời này đừng để Tiểu Hạ nghe được, thằng bé kia nóng tính, nghe thấy còn không trực tiếp xỉu vì tức."
“Ai, Tiểu Hạ, em coi như là đã biết, người này so với người bình thường... Ai, thật tức chết người khác mà."
Mễ Tiệp nhớ tới dáng vẻ mỗi lần xấu hổ của Tiểu Hạ, nếu so với Quách Bách Vĩ thì hai người, một là học sinh cấp 3, một là càng già càng lão luyện, lại nghĩ tới Quách Bách Vĩ có lúc sẽ trần truồng đi tới phòng ngủ, thuận tiện khoe ra cặp bắp đùi quấn quýt tràn đầy sức mạnh kia, nếu nhân vật chính đổi thành Tiểu Hạ, sao có thể xứng với danh hiệu chân nhỏ được phụ nữ hâm mộ, khẳng định giống chân gà đông lạnh làm sẵn trong siêu thị, Mễ Tiệp bắt đầu cười khúc khích, càng nghĩ càng thấy thật buồn cười, cười không ngừng làm cho Tiểu Hồng không giải thích được, trong lòng phỏng đoán người phụ nữ cười ngửa tới ngửa lui trước mặt nhất định là chưa hiểu chuyện, hận hận nói: “Cho là em khen họ Quách kia mấy câu, chị cũng không cần đắc ý thành ra như vậy đâu, thật tự cho mình là bà Quách à."
Mễ Tiệp kiêu ngạo nâng mặt lên tự hào nói: “Anh ấy nói anh ấy yêu chị."
“Thôi đi,“ Tiểu Hồng đứng lên, gõ gõ ly nước đã lạnh trên bàn làm việc của Mễ Tiệp: “Vậy khẳng định là trong trạng thái không tỉnh táo, chị thế nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho em biết anh ấy nói ở trên giường."
Nhìn gương mặt cười hả hê của Mễ Tiệp lập tức cứng đờ giống như bị điểm huyệt, Tiểu Hồng cố làm vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ? Thật bị em nói trúng? Chậc chậc, Tiểu Hạ cũng đã nói anh ấy yêu em, chỉ là nha, anh ấy nói với em tại ngày Lễ Tình nhân đó, muốn em gả cho anh ấy nhé, ha ha."
“...... Lễ Tình nhân? Bọn chị còn chưa trải qua Lễ Tình nhân."
“Tiểu Hạ trong ngày Lễ Tình nhân cầu hôn với em, cái này gọi là lãng mạn, một câu nói ở trên giường của họ Quách kia chị đã tin? Hôm nay có lẽ còn chưa gọi điện thoại cho chị đi, chậc chậc, người đàn ông này, ai, lần này đi giống như ngựa hoang được cởi cương rồi, rõ ràng, cẩn thận nha, ngoài tầm tay với."
“...... Đủ rồi, em muốn tức chết chị sao?"
“Sao có thể, chỉ là muốn nhắc nhở chị, cẩn thận thì tốt hơn nha chị gái."
“...... Đi ra ngoài, nếu không chị đánh em."
“Đi thì đi, đừng nói em không nhắc nhở chị, đàn ông đều là mèo ưa thích ăn vụng, cẩn thận một chút đi."
“......"
Nhìn Mễ Tiệp nghẹn đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, Tiểu Hồng biết mục đích đã đạt được, trong lòng cười trộm mãi, trên mặt còn cố làm vẻ nghiêm chỉnh nói: “Chị à, cái tên Quách Bách Vĩ này thoạt nhìn là vừa ngầu lại vừa đẹp, hiện tại đầu năm nay người phụ nữ nào không là hoa si, mặc dù chị trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhưng người trẻ tuổi xinh đẹp cũng không phải là chỉ có một mình chị, em gái đây chỉ có thể nói, tự giải quyết cho tốt."
“...... Cái người đầu óc ngốc nghếc này, em thì biết cái rắm gì!"
Tiểu Hồng bị mắng còn vui mừng rốt cuộc uốn éo người đi ra ngoài, sắc mặt Mễ Tiệp cũng là âm trầm lẳng lặng oán thầm, đáng chết khốn kiếp, hôm nay thế nào bây giờ vẫn chưa gọi điện thoại tới, mấy ngày trước buổi trưa vẫn kiên trì gọi điện thoại, nhắc nhở mình ăn uống cho tốt, chờ anh trở về nếu biết mình dấu diếm nhất định sẽ cho mình đẹp mắt, hôm nay là xảy ra chuyện gì đây.
Mễ Tiệp ở trong tâm trạng lo lắng bất an đợi đến hơn sáu giờ, mấy nam huấn luyện viên mới ở phòng dụng cụ vừa tan lớp trực tiếp chạy tới phòng làm việc của Mễ Tiệp huyên thuyên, nhìn những cậu trai trẻ tuổi kích tình tâm tình Mễ Tiệp mới xem như khá hơn một chút, cô cuối cùng cũng đình chỉ ý tưởng muốn gọi điện thoại cho Quách Bách Vĩ bởi vì cô luôn muốn trong mọi chuyện phải kiên trì “nguyên tắc" của mình, đàn ông nên chịu trách nhiệm tất cả, bao gồm việc chủ động gọi điện thoại cho người mình yêu này, mà phụ nữ thì phải “dè dặt", nếu cô gọi điện thoại thường xuyên, sẽ hạ giá, sẽ làm cho Quách Bách Vĩ càng thêm kiêu căng đắc ý, mấy nam huấn luyện viên kiện mỹ lại anh tuấn trước mặt đã thành công giải cứu Mễ Tiệp dè dặt đáng thương, bởi vì cô mới vừa không nhịn được cầm điện thoại lên nhưng còn chưa kịp quay số, bọn họ liền rùm beng nháo nhào hi hi ha ha đi vào, Mễ Tiệp vội vàng vứt bỏ điện thoại, cười hì hì nghe từng người một đàm luận về hội viên cấp dưới của bọn họ, còn có chuyện lý thú giữa họ với bạn gái, dời đi lực chú ý của Mễ Tiệp.
Tiểu Hồng uốn éo một cái đẩy cửa đi vào, thấy khắp phòng làm việc là nam nữ nhiệt tình, trừng mắt hỏi: “Đều không đi làm việc đi ngồi ở chỗ này làm cái gì."
Mễ Tiệp vội vàng đứng dậy xem một chút khói màu xanh phía bên ngoài cửa sổ: “Cái gì? Trời mưa à? Sao tôi không phát hiện a."
Bầu trời âm u giống như Ngày Tận Thế đang tới, mây đen nặng nề đông nghẹt bao phủ khắp bầu trời thành phố, đã có giọt mưa lớn như hạt đậu đập xuống cửa sổ thủy tinh, trên lối đi bộ cách đó không xa người đi đường bắt đầu vội vã hối hả ngược xuôi, bởi vì cái dạng thời tiết này vừa nhìn đã làm cho người ta có cảm giác đè nén, nếu mưa này rơi xuống chắc chắn sẽ không nhỏ, sau lưng truyền đến âm thanh từ một huấn luyện viên: “Mẹ nó, mới vừa rồi điện thoại di động có tin nhắn, bảo khoảng sáu giờ hôm nay sẽ có mưa rào kèm theo sấm chớp màu cam báo hiệu trước, xem ra không giả, bây giờ không phải là bắt đầu sao."
Mễ Tiệp lại lề mề trở về ghế da, phiền não gãi gãi đầu: “Mưa rào có sấm chớp? Tôi ghét sấm đánh, ban đêm mà nghe được tiếng sấm quả thật làm cho người ta kinh khủng sống không bằng chết." Đặc biệt là ban đêm lại không có Quách Bách Vĩ, càng khó nhịn hơn.
Tiểu Hồng cũng đi ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, mưa đã rơi càng lớn, đập vào trên cửa thủy tinh “bồm bộp" vang, xen lẫn một chút những viên lớn nhỏ trong suốt kết tinh, mưa đá như vậy giống như anh bạn già mấy chục năm không gặp, đột nhiên xuất hiện, làm cho người ta vừa hưng phấn lại lo lắng, nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, sắp bảy giờ, đến giờ ăn cơm.
“Ơ, không phải mưa đá rồi sao, cảnh lạ ngàn năm không gặp a, xem ra mọi người phải đợi mưa nhỏ chút mới có thể về, chúng ta dứt khoát đợi bọn Trịnh Lâm một chút, đi quán rượu Quảng Đông ăn cơm đi.
“Này -- vẫn là chị Hồng tốt, suy nghĩ thật chu đáo a." Mấy huấn luyện viên nhỏ bắt đầu hoan hô.
Tiểu Hồng quay lại ngồi vào trên sô pha chỉ vào Mễ Tiệp nói: “Tôi mời khách, chị Mễ các người trả tiền."
Mễ Tiệp cười mắng: “Nhìn một chút, ai, nhân tinh, thời giờ nào cũng không quên lừa đảo, chỉ là tinh thần lừa đảo của chị Hồng các cậu có thể khen, thôi, bữa này tính cho tôi, lần sau nhớ bảo chị Hồng các cậu mời khách, cái người vắt cổ chày ra nước này quả thật là vắt chày ra nước."
Một đám người ở trong nhà hàng của quán rượu Quảng Đông sát vách “Nhiệt lực" náo náo nhiệt nhiệt ăn cơm tối, có mấy huấn luyện viên là học sinh có tính hài hước, nam Giáp đề nghị: “Ai, chúng ta tập trung lại ăn cơm như vậy cũng không dễ dàng có được, chúng ta phải náo nhiệt một phen cho tốt, như vậy đi, chúng ta kể chuyện cười, của người nào lạnh nhất không buồn cười nhất chúng ta sẽ phạt người đó, như thế nào?"
Đề nghị của nam Giáp nhận được sự ủng hộ của mọi người, nữ Ất hỏi: “Vậy phạt thế nào nha?"
Mễ Tiệp trừng mắt nói: “Oa oh, biến thái như vậy."
Tiểu Hồng vỗ tay cười nói: “Ai? Được a, tôi chỉ thích biến thái, cứ như vậy."
Vì vậy từ nam Giáp bắt đầu: “Có một ngày Khắc Lâm Đốn tìm hiểu hoa đến nhà lãnh đạo làm khách, trong nhà lãnh đạo nuôi một con vẹt, kéo chân trái nói “ngài mạnh khỏe", kéo chân phải nói “gặp lại", Khắc Lâm Đốn rất yêu thích, dứt khoát kéo cả hai cái chân, xem nó sẽ nói gì? Ai ngờ vẹt kêu lên một tiếng nói: ôi mẹ nó, thằng chó, ông đây muốn ngã rồi!!!"
“Ai yêu thật buồn cười a." Tiểu Hồng hô to một tiếng ngã ở trong ngực Trịnh Lâm cười đến không đứng lên được, Trịnh Lâm cũng đấm lưng Tiểu Hồng cười đến chảy nước mắt, một lũ người lớn nằm ở trên bàn ha ha cười ầm, Mễ Tiệp lau lau nước mắt chảy ra nói: “Cậu...cậu mạnh khỏe, Khắc, Khắc Lâm Đốn ngu ngốc, oa ha ha......"
Đến phiên một cái nam Bính khác nói: “Trường học của chúng ta phỏi biến đi nhà cầu xem người ta xuỵt xuỵt, từ đó là có thể nhìn ra được cá tính một người, là như vậy: đi tiểu tình hình đặc biệt lúc ấy thả ra không có âm thanh nhưng rắm rất thối – kiểu âm hiểm, dùng đi tiểu đẩy lui con ruồi dừng lại trong bình nước tiểu -- kiểu ngây thơ, lấy huýt gió trợ hứng -- kiểu vui vẻ, giúp người khác huýt gió -- kiểu nhiều chuyện, thích cùng người khác cùng lúc lên -- kiểu xã giao, xoay tròn “thủy quản" -- kiểu đáng đánh, đi tiểu ở bồn rửa tay -- kiểu tùy tiện, nằm trên mặt đất đi tiểu -- kiểu giọt nước, nhảy đi tiểu -- kiểu bệnh thần kinh."
“Phốc", ngược lại một người đẹp trên bàn sát vách phun ra một ngụm, Mễ Tiệp nghiêng đầu nhìn một chút rồi nói với nam Bính: “Không cần nhìn cậu xuỵt xuỵt cũng biết cậu là kiểu ghê tởm, có để người khác ăn cơm hay không."
Các nữ sinh vẫn tương đối căng thẳng, đi hết một vòng ngược lại là Mễ Tiệp với Tiểu Hồng uống không ít, cuối cùng mượn cớ lái xe có thể tránh sẽ tránh.
Vừa ăn cơm xong ra ngoài nhìn, mưa rơi chẳng những không có nhỏ lại có thể càng lớn, quả thật giống như dùng chậu trực tiếp đổ từ trên trời xuống, mấy huấn luyện viên là học sinh bắt đầu rầu rĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ a, nhìn mưa rơi này, đi như thế nào a."
Tiểu Hồng nhìn trời lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại nhìn sau lưng Mễ Tiệp một chút nói: “Chị Mễ, giờ cũng chín giờ, hai chúng ta dứt khoát chia nhau đưa bọn họ về, hôm nay trời mưa hội viên đã sớm về hết, em đưa nam, thuận tiện đi chi nhánh thu tiền, chị đưa bọn Trịnh Lâm, cũng là thuận đường."
Không thể làm gì khác hơn là như vậy, Mễ Tiệp thu thập đồ đạc xong vọt vào trong mưa đi lấy xe, lúc ngồi vào trong xe cũng đã ướt sũng rồi, kéo váy đã dính vào trên người, ngay đến quần lót cũng ướt rồi, lạnh đến mức cô run lập cập, cô cũng rất gấp gáp, Nimmo vẫn còn ở trong nhà, chẳng những không có cơm ăn còn chưa có “Thông khí" đâu. Mấy người Trịnh Lâm ở tại Thành Đông, Mễ Tiệp thận trọng lái xe, mưa bây giờ quá lớn cần gạt nước cũng không kịp quét, cống thoát nước trên đường bị tắc đã bắt đầu đọng nước, nhìn nước văng lên hai bên bánh xe có thể so sánh với xe tưới nước, trên đường đã không có người đi đường, chỉ có một chiếc xe cẩn thận run run rẩy rẩy đi xuyên trong nước, bình thường lộ trình hơn bốn mươi phút Mễ Tiệp đi hết hai giờ, nhìn các cô gái từng người một vọt vào trong hành lang Mễ Tiệp mới bắt đầu quay đầu lái về nhà, nghĩ thầm Nimmo khẳng định đói bụng lắm, nhưng đường xá này muốn nhanh cũng không nhanh được a, Mễ Tiệp dứt khoát bình tĩnh chậm rãi, cho đến khi lên cầu thành đường có địa thế cao mới không có nước đọng, không khỏi cảm thấy bắt đầu muốn đi nhanh một chút, ai biết lúc này lại nhận được điện thoại của Quách Bách Vĩ.
“Bảo bối?"
Mễ Tiệp dùng cổ kẹp điện thoại, nhìn chằm chằm chiếc xe container phía trước, đi theo phía sau nó phải tập trung tinh thần, nhìn thấy xe phía trước phanh lại Mễ Tiệp cũng phanh lại, bây giờ cô mới có thể phân thần ra nhận điện thoại của Quách Bách Vĩ, giảm tốc độ xe xuống dùng một tay cầm điện thoại lên bắt đầu oán giận: “Anh hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, đã trễ thế này mới gọi điện thoại?"
“Hắc hắc, hôm nay cùng lãnh đạo trên tỉnh gặp mặt có uống nhiều thêm mấy chén, ngủ thẳng đến bây giờ vẫn còn khó chịu đây này, em thì sao? Còn chưa ngủ à."
“Đang trên đường về nhà nhưng còn chưa về tới nhà đâu, nơi này trời mưa, mưa to, anh nghe một chút,“ Mễ Tiệp đưa điện thoại đến trước kính xe, mưa lớn mang theo sức lực nện ở trên cửa sổ xe “đùng" hỗn loạn, “Anh nghe được không?"
“Nghe được, mưa lớn như thế, sao em không về nhà sớm một chút?"
“Lúc ấy mưa đá, vào lúc này là mưa lớn, mới vừa đưa bọn Trịnh Lâm về giờ mới xong, cũng sắp đến nhà."
Chiếc container trước mặt kia đột nhiên tăng tốc, Mễ Tiệp không hề nghĩ ngợi từ từ nhấn chân ga theo sát, Quách Bách Vĩ cười nhẹ hỏi: “Nhớ anh không?"
Mễ Tiệp nhìn chằm chằm container trước mặt bên môi hiện lên nụ cười: “Nhớ, muốn chết, anh bao giờ thì quay lại vậy."
Quách Bách Vĩ cười nhẹ làm cho Mễ Tiệp nghe được trong lòng ngứa một chút: “Muốn anh về? Vậy được, em bây giờ gọi mấy tiếng cho anh nghe, anh muốn nghe em rên rỉ."
“Muốn chết à." Mễ Tiệp nũng nịu mắng anh một tiếng: “Em đang lái xe đấy."
Hô hấp của Quách Bách Vĩ ở trong điện thoại đột nhiên nặng nề, “Mễ Tiệp...... Mễ Tiệp......"
Mễ Tiệp phối hợp “Ai" hai tiếng, Quách Bách Vĩ vẫn đang gọi tên cô, Mễ Tiệp cầm điện thoại lên xem một chút, đèn sáng mà, lại đặt ở bên tai hỏi: “Quách Bách Vĩ? Có thể nghe được không?"
“Mễ Tiệp...... Biết anh đang làm gì không? Mẹ nó, vừa nghe thấy âm thanh của em anh liền không nhịn được...... Anh đang giải quyết đây, em mau gọi mấy tiếng bảo bối...... Anh lập tức sẽ phóng ra......"
Mễ Tiệp chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lòng nhột muốn chết, trong miệng lại hận hận nói: “Anh đi chết đi!"
Phía trước là một ngã tư đường, xe container bật đèn xi nhan, Mễ Tiệp vừa muốn phanh xe, đã nhìn thấy thùng chứa hàng đột nhiên mở ra, mưa rơi quá lớn Mễ Tiệp chỉ thấy một bóng đen từ trong buồng xe đột nhiên bị ném ra ngoài, Mễ Tiệp vội vàng đạp phanh xe, đáng tiếc mặt đường thật sự quá trơn, cô chỉ cảm giác dưới bánh xe có âm thanh “Dập đầu dập đầu đăng đăng" từ cái vật thể gì đó bị đè qua, xe ở trong tiếng phanh xe bén nhọn lại lao đi hơn 10m mới hoàn toàn dừng lại, trong tay Mễ Tiệp còn siết chặt điện thoại, Quách Bách Vĩ vẫn còn đang gọi tên của cô: “...... Mễ Tiệp... “
Mễ Tiệp ném lịch để bàn trong tay qua một bên, trượt vào ghế da trong phòng làm việc, xoay xoay, lại xem đồng hồ treo trên tường một chút, “Mẹ nó", Mễ Tiệp cắn cắn môi thầm mắng một tiếng, mới hai giờ chiều, sao lại khó chịu đựng như vậy a, trước kia lúc Quách Bách Vĩ ở nhà thời gian trôi qua thật nhanh, mong đợi tốt nhất là ngẩng đầu nhìn bên ngoài, ơ, năm giờ rưỡi á..., mau về nhà nấu cơm đi, nhưng bây giờ kể từ lúc Quách Bách Vĩ đi tỉnh học tập mới được một tuần lễ, cô ngay cả một bữa cơm cũng chưa từng làm, ngày ngày đều là Tiểu Hồng chuẩn bị tốt cho cô, buổi tối nếu không phải còn phục vụ Nimmo cô nhất định giày vò đến nửa đêm mới trở về, trong nhà không có Quách Bách Vĩ ồn ào có vẻ vắng lạnh cực kỳ, không thể làm gì khác hơn là chơi đùa với Nimmo, túm túm lỗ tai của nó, nhéo lông mày của nó, Nimmo bất đắc dĩ từ trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng bày tỏ bất mãn, uốn éo cái mông vẫy đuôi bỏ đi, Mễ Tiệp hận hận nhìn Nimmo vặn vẹo cái mông nói: “Chảnh cái gì mà chảnh, mày không cùng bà đây chơi bà đây liền tự mình đếm đầu ngón chân chơi."
Tiểu Hồng đẩy cửa đi vào thấy Mễ Tiệp đang ngồi ở bên trong ngẩn người, không cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Nhìn chị đi, một chút tinh thần cũng không có, giống như là một pho tượng tượng sáp, bài biện, chính là sau khi họ Quách kia đi em thấy chị ngay cả linh hồn nhỏ bé cũng không có, cắt ~ khinh bỉ chị."
Mễ Tiệp rốt cuộc giật giật, xoay cổ vô lực hỏi: “Tiểu Hồng, mau nói với chị một chút, em với bạn trai thời gian dài như vậy không gặp nhau, có khó chịu không?"
“Khó chịu cái gì nha? Chưa từng nghe nói tiểu biệt thắng tân hôn sao."
“Mẹ nó, tiểu biệt? Tên kia nói rồi, phải một hai tháng, thật con mẹ nó gian nan a."
Tiểu Hồng ngồi xuống cẩn thận nhìn mặt của Mễ Tiệp, Mễ Tiệp sờ sờ mặt của mình hỏi: “Sao?"
“Chị Mễ, em đã nhìn ra, chị nha, đây là yêu."
“Cắt ~" Mễ Tiệp đảo trắng mắt nói: “Toàn thế giới cũng biết là chị em yêu, em giờ mới nhìn ra sao."
“Không phải,“ Tiểu Hồng dùng cánh tay chống lên trên bàn nâng cằm lên nói: “Chị Mễ, em cũng kỳ quái, trước kia chị không phải thật hận họ Quách kia sao, mỗi lần đều mắng họ Quách kia anh chính là đồ khốn kiếp, khốn kiếp, thế nào chưa được bao lâu đã bị người ta bắt làm tù binh? Đảng Cộng Sản còn kiên trì kháng chiến tám năm, chị thì nhanh như vậy đã đầu hàng, chị không phải là một cộng đảng mà nhất định là cái Hán gian."
Mễ Tiệp khinh thường nhìn Tiểu Hồng một cái nói: “Là họ Quách anh ấy bị chị bắt làm tù binh có được hay không, cám ơn."
“Chỉ là họ Quách lớn lên thật đúng là dễ nhìn, gương mặt kia, chậc chậc, bổ mắt, chị Mễ, chị sao lại tốt số như vậy, em chưa từng gặp người đàn ông chất lượng như vậy đâu."
“Gặp được sẽ thế nào?"
“Nhào tới, giày xéo!"
“Ờ, nhưng mà lời này đừng để Tiểu Hạ nghe được, thằng bé kia nóng tính, nghe thấy còn không trực tiếp xỉu vì tức."
“Ai, Tiểu Hạ, em coi như là đã biết, người này so với người bình thường... Ai, thật tức chết người khác mà."
Mễ Tiệp nhớ tới dáng vẻ mỗi lần xấu hổ của Tiểu Hạ, nếu so với Quách Bách Vĩ thì hai người, một là học sinh cấp 3, một là càng già càng lão luyện, lại nghĩ tới Quách Bách Vĩ có lúc sẽ trần truồng đi tới phòng ngủ, thuận tiện khoe ra cặp bắp đùi quấn quýt tràn đầy sức mạnh kia, nếu nhân vật chính đổi thành Tiểu Hạ, sao có thể xứng với danh hiệu chân nhỏ được phụ nữ hâm mộ, khẳng định giống chân gà đông lạnh làm sẵn trong siêu thị, Mễ Tiệp bắt đầu cười khúc khích, càng nghĩ càng thấy thật buồn cười, cười không ngừng làm cho Tiểu Hồng không giải thích được, trong lòng phỏng đoán người phụ nữ cười ngửa tới ngửa lui trước mặt nhất định là chưa hiểu chuyện, hận hận nói: “Cho là em khen họ Quách kia mấy câu, chị cũng không cần đắc ý thành ra như vậy đâu, thật tự cho mình là bà Quách à."
Mễ Tiệp kiêu ngạo nâng mặt lên tự hào nói: “Anh ấy nói anh ấy yêu chị."
“Thôi đi,“ Tiểu Hồng đứng lên, gõ gõ ly nước đã lạnh trên bàn làm việc của Mễ Tiệp: “Vậy khẳng định là trong trạng thái không tỉnh táo, chị thế nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho em biết anh ấy nói ở trên giường."
Nhìn gương mặt cười hả hê của Mễ Tiệp lập tức cứng đờ giống như bị điểm huyệt, Tiểu Hồng cố làm vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ? Thật bị em nói trúng? Chậc chậc, Tiểu Hạ cũng đã nói anh ấy yêu em, chỉ là nha, anh ấy nói với em tại ngày Lễ Tình nhân đó, muốn em gả cho anh ấy nhé, ha ha."
“...... Lễ Tình nhân? Bọn chị còn chưa trải qua Lễ Tình nhân."
“Tiểu Hạ trong ngày Lễ Tình nhân cầu hôn với em, cái này gọi là lãng mạn, một câu nói ở trên giường của họ Quách kia chị đã tin? Hôm nay có lẽ còn chưa gọi điện thoại cho chị đi, chậc chậc, người đàn ông này, ai, lần này đi giống như ngựa hoang được cởi cương rồi, rõ ràng, cẩn thận nha, ngoài tầm tay với."
“...... Đủ rồi, em muốn tức chết chị sao?"
“Sao có thể, chỉ là muốn nhắc nhở chị, cẩn thận thì tốt hơn nha chị gái."
“...... Đi ra ngoài, nếu không chị đánh em."
“Đi thì đi, đừng nói em không nhắc nhở chị, đàn ông đều là mèo ưa thích ăn vụng, cẩn thận một chút đi."
“......"
Nhìn Mễ Tiệp nghẹn đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, Tiểu Hồng biết mục đích đã đạt được, trong lòng cười trộm mãi, trên mặt còn cố làm vẻ nghiêm chỉnh nói: “Chị à, cái tên Quách Bách Vĩ này thoạt nhìn là vừa ngầu lại vừa đẹp, hiện tại đầu năm nay người phụ nữ nào không là hoa si, mặc dù chị trẻ tuổi lại xinh đẹp, nhưng người trẻ tuổi xinh đẹp cũng không phải là chỉ có một mình chị, em gái đây chỉ có thể nói, tự giải quyết cho tốt."
“...... Cái người đầu óc ngốc nghếc này, em thì biết cái rắm gì!"
Tiểu Hồng bị mắng còn vui mừng rốt cuộc uốn éo người đi ra ngoài, sắc mặt Mễ Tiệp cũng là âm trầm lẳng lặng oán thầm, đáng chết khốn kiếp, hôm nay thế nào bây giờ vẫn chưa gọi điện thoại tới, mấy ngày trước buổi trưa vẫn kiên trì gọi điện thoại, nhắc nhở mình ăn uống cho tốt, chờ anh trở về nếu biết mình dấu diếm nhất định sẽ cho mình đẹp mắt, hôm nay là xảy ra chuyện gì đây.
Mễ Tiệp ở trong tâm trạng lo lắng bất an đợi đến hơn sáu giờ, mấy nam huấn luyện viên mới ở phòng dụng cụ vừa tan lớp trực tiếp chạy tới phòng làm việc của Mễ Tiệp huyên thuyên, nhìn những cậu trai trẻ tuổi kích tình tâm tình Mễ Tiệp mới xem như khá hơn một chút, cô cuối cùng cũng đình chỉ ý tưởng muốn gọi điện thoại cho Quách Bách Vĩ bởi vì cô luôn muốn trong mọi chuyện phải kiên trì “nguyên tắc" của mình, đàn ông nên chịu trách nhiệm tất cả, bao gồm việc chủ động gọi điện thoại cho người mình yêu này, mà phụ nữ thì phải “dè dặt", nếu cô gọi điện thoại thường xuyên, sẽ hạ giá, sẽ làm cho Quách Bách Vĩ càng thêm kiêu căng đắc ý, mấy nam huấn luyện viên kiện mỹ lại anh tuấn trước mặt đã thành công giải cứu Mễ Tiệp dè dặt đáng thương, bởi vì cô mới vừa không nhịn được cầm điện thoại lên nhưng còn chưa kịp quay số, bọn họ liền rùm beng nháo nhào hi hi ha ha đi vào, Mễ Tiệp vội vàng vứt bỏ điện thoại, cười hì hì nghe từng người một đàm luận về hội viên cấp dưới của bọn họ, còn có chuyện lý thú giữa họ với bạn gái, dời đi lực chú ý của Mễ Tiệp.
Tiểu Hồng uốn éo một cái đẩy cửa đi vào, thấy khắp phòng làm việc là nam nữ nhiệt tình, trừng mắt hỏi: “Đều không đi làm việc đi ngồi ở chỗ này làm cái gì."
Mễ Tiệp vội vàng đứng dậy xem một chút khói màu xanh phía bên ngoài cửa sổ: “Cái gì? Trời mưa à? Sao tôi không phát hiện a."
Bầu trời âm u giống như Ngày Tận Thế đang tới, mây đen nặng nề đông nghẹt bao phủ khắp bầu trời thành phố, đã có giọt mưa lớn như hạt đậu đập xuống cửa sổ thủy tinh, trên lối đi bộ cách đó không xa người đi đường bắt đầu vội vã hối hả ngược xuôi, bởi vì cái dạng thời tiết này vừa nhìn đã làm cho người ta có cảm giác đè nén, nếu mưa này rơi xuống chắc chắn sẽ không nhỏ, sau lưng truyền đến âm thanh từ một huấn luyện viên: “Mẹ nó, mới vừa rồi điện thoại di động có tin nhắn, bảo khoảng sáu giờ hôm nay sẽ có mưa rào kèm theo sấm chớp màu cam báo hiệu trước, xem ra không giả, bây giờ không phải là bắt đầu sao."
Mễ Tiệp lại lề mề trở về ghế da, phiền não gãi gãi đầu: “Mưa rào có sấm chớp? Tôi ghét sấm đánh, ban đêm mà nghe được tiếng sấm quả thật làm cho người ta kinh khủng sống không bằng chết." Đặc biệt là ban đêm lại không có Quách Bách Vĩ, càng khó nhịn hơn.
Tiểu Hồng cũng đi ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, mưa đã rơi càng lớn, đập vào trên cửa thủy tinh “bồm bộp" vang, xen lẫn một chút những viên lớn nhỏ trong suốt kết tinh, mưa đá như vậy giống như anh bạn già mấy chục năm không gặp, đột nhiên xuất hiện, làm cho người ta vừa hưng phấn lại lo lắng, nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, sắp bảy giờ, đến giờ ăn cơm.
“Ơ, không phải mưa đá rồi sao, cảnh lạ ngàn năm không gặp a, xem ra mọi người phải đợi mưa nhỏ chút mới có thể về, chúng ta dứt khoát đợi bọn Trịnh Lâm một chút, đi quán rượu Quảng Đông ăn cơm đi.
“Này -- vẫn là chị Hồng tốt, suy nghĩ thật chu đáo a." Mấy huấn luyện viên nhỏ bắt đầu hoan hô.
Tiểu Hồng quay lại ngồi vào trên sô pha chỉ vào Mễ Tiệp nói: “Tôi mời khách, chị Mễ các người trả tiền."
Mễ Tiệp cười mắng: “Nhìn một chút, ai, nhân tinh, thời giờ nào cũng không quên lừa đảo, chỉ là tinh thần lừa đảo của chị Hồng các cậu có thể khen, thôi, bữa này tính cho tôi, lần sau nhớ bảo chị Hồng các cậu mời khách, cái người vắt cổ chày ra nước này quả thật là vắt chày ra nước."
Một đám người ở trong nhà hàng của quán rượu Quảng Đông sát vách “Nhiệt lực" náo náo nhiệt nhiệt ăn cơm tối, có mấy huấn luyện viên là học sinh có tính hài hước, nam Giáp đề nghị: “Ai, chúng ta tập trung lại ăn cơm như vậy cũng không dễ dàng có được, chúng ta phải náo nhiệt một phen cho tốt, như vậy đi, chúng ta kể chuyện cười, của người nào lạnh nhất không buồn cười nhất chúng ta sẽ phạt người đó, như thế nào?"
Đề nghị của nam Giáp nhận được sự ủng hộ của mọi người, nữ Ất hỏi: “Vậy phạt thế nào nha?"
Mễ Tiệp trừng mắt nói: “Oa oh, biến thái như vậy."
Tiểu Hồng vỗ tay cười nói: “Ai? Được a, tôi chỉ thích biến thái, cứ như vậy."
Vì vậy từ nam Giáp bắt đầu: “Có một ngày Khắc Lâm Đốn tìm hiểu hoa đến nhà lãnh đạo làm khách, trong nhà lãnh đạo nuôi một con vẹt, kéo chân trái nói “ngài mạnh khỏe", kéo chân phải nói “gặp lại", Khắc Lâm Đốn rất yêu thích, dứt khoát kéo cả hai cái chân, xem nó sẽ nói gì? Ai ngờ vẹt kêu lên một tiếng nói: ôi mẹ nó, thằng chó, ông đây muốn ngã rồi!!!"
“Ai yêu thật buồn cười a." Tiểu Hồng hô to một tiếng ngã ở trong ngực Trịnh Lâm cười đến không đứng lên được, Trịnh Lâm cũng đấm lưng Tiểu Hồng cười đến chảy nước mắt, một lũ người lớn nằm ở trên bàn ha ha cười ầm, Mễ Tiệp lau lau nước mắt chảy ra nói: “Cậu...cậu mạnh khỏe, Khắc, Khắc Lâm Đốn ngu ngốc, oa ha ha......"
Đến phiên một cái nam Bính khác nói: “Trường học của chúng ta phỏi biến đi nhà cầu xem người ta xuỵt xuỵt, từ đó là có thể nhìn ra được cá tính một người, là như vậy: đi tiểu tình hình đặc biệt lúc ấy thả ra không có âm thanh nhưng rắm rất thối – kiểu âm hiểm, dùng đi tiểu đẩy lui con ruồi dừng lại trong bình nước tiểu -- kiểu ngây thơ, lấy huýt gió trợ hứng -- kiểu vui vẻ, giúp người khác huýt gió -- kiểu nhiều chuyện, thích cùng người khác cùng lúc lên -- kiểu xã giao, xoay tròn “thủy quản" -- kiểu đáng đánh, đi tiểu ở bồn rửa tay -- kiểu tùy tiện, nằm trên mặt đất đi tiểu -- kiểu giọt nước, nhảy đi tiểu -- kiểu bệnh thần kinh."
“Phốc", ngược lại một người đẹp trên bàn sát vách phun ra một ngụm, Mễ Tiệp nghiêng đầu nhìn một chút rồi nói với nam Bính: “Không cần nhìn cậu xuỵt xuỵt cũng biết cậu là kiểu ghê tởm, có để người khác ăn cơm hay không."
Các nữ sinh vẫn tương đối căng thẳng, đi hết một vòng ngược lại là Mễ Tiệp với Tiểu Hồng uống không ít, cuối cùng mượn cớ lái xe có thể tránh sẽ tránh.
Vừa ăn cơm xong ra ngoài nhìn, mưa rơi chẳng những không có nhỏ lại có thể càng lớn, quả thật giống như dùng chậu trực tiếp đổ từ trên trời xuống, mấy huấn luyện viên là học sinh bắt đầu rầu rĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ a, nhìn mưa rơi này, đi như thế nào a."
Tiểu Hồng nhìn trời lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lại nhìn sau lưng Mễ Tiệp một chút nói: “Chị Mễ, giờ cũng chín giờ, hai chúng ta dứt khoát chia nhau đưa bọn họ về, hôm nay trời mưa hội viên đã sớm về hết, em đưa nam, thuận tiện đi chi nhánh thu tiền, chị đưa bọn Trịnh Lâm, cũng là thuận đường."
Không thể làm gì khác hơn là như vậy, Mễ Tiệp thu thập đồ đạc xong vọt vào trong mưa đi lấy xe, lúc ngồi vào trong xe cũng đã ướt sũng rồi, kéo váy đã dính vào trên người, ngay đến quần lót cũng ướt rồi, lạnh đến mức cô run lập cập, cô cũng rất gấp gáp, Nimmo vẫn còn ở trong nhà, chẳng những không có cơm ăn còn chưa có “Thông khí" đâu. Mấy người Trịnh Lâm ở tại Thành Đông, Mễ Tiệp thận trọng lái xe, mưa bây giờ quá lớn cần gạt nước cũng không kịp quét, cống thoát nước trên đường bị tắc đã bắt đầu đọng nước, nhìn nước văng lên hai bên bánh xe có thể so sánh với xe tưới nước, trên đường đã không có người đi đường, chỉ có một chiếc xe cẩn thận run run rẩy rẩy đi xuyên trong nước, bình thường lộ trình hơn bốn mươi phút Mễ Tiệp đi hết hai giờ, nhìn các cô gái từng người một vọt vào trong hành lang Mễ Tiệp mới bắt đầu quay đầu lái về nhà, nghĩ thầm Nimmo khẳng định đói bụng lắm, nhưng đường xá này muốn nhanh cũng không nhanh được a, Mễ Tiệp dứt khoát bình tĩnh chậm rãi, cho đến khi lên cầu thành đường có địa thế cao mới không có nước đọng, không khỏi cảm thấy bắt đầu muốn đi nhanh một chút, ai biết lúc này lại nhận được điện thoại của Quách Bách Vĩ.
“Bảo bối?"
Mễ Tiệp dùng cổ kẹp điện thoại, nhìn chằm chằm chiếc xe container phía trước, đi theo phía sau nó phải tập trung tinh thần, nhìn thấy xe phía trước phanh lại Mễ Tiệp cũng phanh lại, bây giờ cô mới có thể phân thần ra nhận điện thoại của Quách Bách Vĩ, giảm tốc độ xe xuống dùng một tay cầm điện thoại lên bắt đầu oán giận: “Anh hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, đã trễ thế này mới gọi điện thoại?"
“Hắc hắc, hôm nay cùng lãnh đạo trên tỉnh gặp mặt có uống nhiều thêm mấy chén, ngủ thẳng đến bây giờ vẫn còn khó chịu đây này, em thì sao? Còn chưa ngủ à."
“Đang trên đường về nhà nhưng còn chưa về tới nhà đâu, nơi này trời mưa, mưa to, anh nghe một chút,“ Mễ Tiệp đưa điện thoại đến trước kính xe, mưa lớn mang theo sức lực nện ở trên cửa sổ xe “đùng" hỗn loạn, “Anh nghe được không?"
“Nghe được, mưa lớn như thế, sao em không về nhà sớm một chút?"
“Lúc ấy mưa đá, vào lúc này là mưa lớn, mới vừa đưa bọn Trịnh Lâm về giờ mới xong, cũng sắp đến nhà."
Chiếc container trước mặt kia đột nhiên tăng tốc, Mễ Tiệp không hề nghĩ ngợi từ từ nhấn chân ga theo sát, Quách Bách Vĩ cười nhẹ hỏi: “Nhớ anh không?"
Mễ Tiệp nhìn chằm chằm container trước mặt bên môi hiện lên nụ cười: “Nhớ, muốn chết, anh bao giờ thì quay lại vậy."
Quách Bách Vĩ cười nhẹ làm cho Mễ Tiệp nghe được trong lòng ngứa một chút: “Muốn anh về? Vậy được, em bây giờ gọi mấy tiếng cho anh nghe, anh muốn nghe em rên rỉ."
“Muốn chết à." Mễ Tiệp nũng nịu mắng anh một tiếng: “Em đang lái xe đấy."
Hô hấp của Quách Bách Vĩ ở trong điện thoại đột nhiên nặng nề, “Mễ Tiệp...... Mễ Tiệp......"
Mễ Tiệp phối hợp “Ai" hai tiếng, Quách Bách Vĩ vẫn đang gọi tên cô, Mễ Tiệp cầm điện thoại lên xem một chút, đèn sáng mà, lại đặt ở bên tai hỏi: “Quách Bách Vĩ? Có thể nghe được không?"
“Mễ Tiệp...... Biết anh đang làm gì không? Mẹ nó, vừa nghe thấy âm thanh của em anh liền không nhịn được...... Anh đang giải quyết đây, em mau gọi mấy tiếng bảo bối...... Anh lập tức sẽ phóng ra......"
Mễ Tiệp chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, trong lòng nhột muốn chết, trong miệng lại hận hận nói: “Anh đi chết đi!"
Phía trước là một ngã tư đường, xe container bật đèn xi nhan, Mễ Tiệp vừa muốn phanh xe, đã nhìn thấy thùng chứa hàng đột nhiên mở ra, mưa rơi quá lớn Mễ Tiệp chỉ thấy một bóng đen từ trong buồng xe đột nhiên bị ném ra ngoài, Mễ Tiệp vội vàng đạp phanh xe, đáng tiếc mặt đường thật sự quá trơn, cô chỉ cảm giác dưới bánh xe có âm thanh “Dập đầu dập đầu đăng đăng" từ cái vật thể gì đó bị đè qua, xe ở trong tiếng phanh xe bén nhọn lại lao đi hơn 10m mới hoàn toàn dừng lại, trong tay Mễ Tiệp còn siết chặt điện thoại, Quách Bách Vĩ vẫn còn đang gọi tên của cô: “...... Mễ Tiệp... “
Tác giả :
Tả Tình Hữu Ái