Lửa Hận Rừng Xanh
Chương 6: Người đẹp hồng cẩu quẩy

Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 6: Người đẹp hồng cẩu quẩy

Đường khuya rong ruổi, lát sau vừa leo lên một ngọn đồi thưa, chợt một cơn gió rừng thổi vù vào mặt, Võ Minh Thần bỗng thấy tối tăm mặt mũi, lảo đảo muốn sụm xuống bờm ngựa. Hai tai ù hẳn, trong một thoáng giây, tiếng động rừng đêm như vụt lùi về cõi xa xăm nào, chàng tuổi trẻ chỉ kịp la lên một tiếng, rồi tứ chi bủn rủn, đồi núi đổ nhào, chàng tuổi trẻ lăn xuống chân ngựa.

Bỗng nghe bên tai mơ hồ có tiếng ai gọi mình, giọng trong vắt thánh thót như suối đàn, rõ giọng đàn bà Kinh:

-Minh Thần! Minh Thần! Tỉnh dậy mau! Chàng tuổi trẻ giật mình mở choàng mắt ra ngạc nhiên thấy mình ngồi trên lưng ngựa, trên ngọn đồi gió, dòm trước sau chẳng thấy Quản Kình đâu. Kinh ngạc, chàng trai vừa toan cất tiếng gọi, bỗng thấy từ đâu trôi đến một đám sương mù dày đặc, lơ lửng dừng lại ngay trước đầu ngựa cách khoảng năm, sáu thước. Trong đám sương mù bỗng có tiếng âm trầm phát ra thỏ thẻ như tiếng chim oanh:

-Minh Thần! Mau tắt rừng đi lên hướng Cao Bằng! Tính mạng đang nguy, chỉ mấy chục giờ nữa sẽ lìa trần! Đi mau! Đi mau! Gần đây có đường xuyên sơn!

Giật thót mình, chàng trai nghĩ ngay đến câu đe dọa của Giao Long chúa sau khi vồ trúng lưng chàng, chàng trai vùng kêu lên:

-Bà... là ai... mà lại biết kẻ này lâm nguy?

Vầng khói mù lừ lừ trôi lại gần thêm, tiếng đàn bà thánh thót vụt trở nên não nùng khôn xiết:

-Minh Thần con ơi! Mẹ con đây! Mười bảy năm rồi, hồn oan nương theocây cao bóng mát sương gió canh khuya vật vờ trong cõi u minh, nghiệp chướng nặng nề, chưa thể siêu sinh. Mẫu tử tình thâm, thương con côi cút, mẹ dạt về báo tin dữ cho con hay! Mau lên thẳng Cao Bằng may còn cơ sống sót!

Nghe tiếng dị xưng là mẹ, chàng mồ côi bỗng rúng động tâm thần, mừng mừng tủi tủi, vùng lên kêu:

-Trời! Mẹ... mẹ ơi! Mẹ! Từ ngày mẹ thác oan, mười bảy năm lưu lạc, lớn lên, con không nhớ mặt mẹ. Trời ơi! Mẹ đâu? Sao mẹ không cho con thấy mặt? Im mấy khắc, rồi tiếng đàn bà lại nổi lên buồn thảm lạ thường:

-Âm dương cách trở, ngàn đời cách ngăn. Con chớ hỏi gì! Để mẹ chữa tạm cho con "vết thương oan nghiệt" kéo dài mạng sống mong gặp được thầy hay.

Tiếng nói giọng Kinh êm ái như xoa dịu tận linh hồn cô đơn của chàng tuổi trẻ mồ côi, khiến chàng trai vùng sa nước mắt, chới với hai tay, tiếng nói vừa dứt, bỗng đám sương lừ lừ trôi sát lại đầu ngựa, tan loãng dần, rồi ngay trước mắt Võ Minh Thần, chợt hiện lên một bóng trắng toát như vôi.

Rào cơn gió nhẹ, cái bóng nổi rõ từng đường nét rồi dưới ánh trăng khuya, sực hiện ra thành một thiếu phụ trẻ đẹp tuyệt trần, tuy khuôn mặt dáng thân vẫn phảng phất có một làn sương mỏng che phủ như tấm "voan" trắng, nhưng Võ cũng cảm thấy rõ ràng đường nét đậm đà: Mắt phượng mày ngài, mũi dọc dừa, môi cong, má lúm đồng tiền, cổ cao thon, mặc xiêm y Thái trắng phá lãnh quét gót, gấu thủy ba kim tuyến vàng óng ánh bó sát thân tròn lẳn, đẹp nghiêm trang phúc hậu khác thường, riêng hai con mắt long lanh sâu thăm thẳm và bí ẩn như dòng sông khiến gỗ đá cũng phải mủi lòng như thấy "cả nỗi buồn số kiếp oan tình thê lương trùm thiên địa khôn nói nên lời".

Vừa thấy thiếu phụ, Võ Minh Thần chợt mang máng như đã gặp đâu rồi, hình ảnh mười bảy năm xưa in sâu trong tiềm thức đứa bé lên hai vụt dậy. Chàng tuổi trẻ vùng kêu "mẹ, mẹ" vọt luôn ngựa tới, định sà ôm lấy. Thiếu phụ đưa hai tay như đỡ lại, ngựa đã chồm lên đứng hai chân sâu, hạ xuống, mãi khắc đó Võ mới để ý thấy trước mặt chỉ là vực thẳm vì ngựa đứng chênh vênh chỏm núi.

Chàng trai vừa toan gọi nữa, tự nhiên lưỡi như cứng đơ không sao nói được nữa, toàn thân tê dại, chỉ đứng giương mắt nhìn. Thiếu phụ nhè nhẹ lướt đến bên cổ ngựa, đứng ngó chàng sâu thăm thẳm. Dưới trăng rõ ràng cặp mắt phượng từ từ ứa lệ, thiếu phụ đi ra phía sau lưng chàng.

Võ cảm rõ có bàn tay mát dịu xoa vào lưng chàng, dưới gáy chừng nửa ngón tay, nhưng không ngoái trông lại nổi. Độ mấy khắc, thiếu phụ lại đi ra phía trước, đứng ngay đầu ngựa, ánh mắt chứa đựng đầy vẻ thương mến khổ đau.

Võ định gào lên, nhưng không sao mở miệng được. Chàng thấy rõ sương mù bỗng đùn lên đầy dần, thoắt đã xóa nhòa hình bóng thiếu phụ, bên tai mơ hồ có tiếng thánh thót như tiếng chim oanh:

-Minh Thần! Âm dương cách trở... Mẹ về cõi u minh... con mau đi về hướng tắt Cao Bằng! Đi ngay cho kịp!

Võ ú ớ, sương mù lùi xa dần, bỗng có một bàn tay đưa ra xô mạnh một cái, cả người ngựa lộn nhào xuống vực.

Võ Minh Thần kinh sợ la lên tiếng lớn, vùng tỉnh dậy, mới hay như vừa trải giấc chiêm bao. Chàng trai mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên mặt cỏ ngọn đồi gió, gối đầu lên đùi Quản Kình.

Thấy chàng tỉnh, Quản Kình bật reo mừng rỡ, mặt mày chưa dứt vẻ lo sợ:

-Trời cậu hai sao thế? Cậu hai! Tự nhiên cậu hai la lên ngã lăn xuống, may đỡ kịp! Tưởng trúng phong tôi giật tóc lay gọi, vẫn nằm đờ, tôi sờ lưng thấy vết thương rất lạ đúng năm lỗ đỏ chót như chấm son đã tưởng...

Võ Minh Thần bàng hoàng hết sức, vội nhỏm dậy, kể qua cho Quản Kình nghe chuyện vừa xảy ra... như trong chiêm bao. Quản Kình cũng cho là lạ, vội vạch áo giáp tiểu chủ, bật đèn bấm soi lại.

Áo chàm ngoài, áo giáp trong có một vết búa chém trúng sâu, xế dưới gáy, lại có đúng năm lỗ thủng xuyên qua như năm lỗ khoan dùi rất "ngọt" chạm mặt da in lằn năm vết rành rành.

Nhưng Quản Kình bỗng bật kêu kinh dị, vì năm vết đỏ chót vừa rồi y thấy rõ, giờ chỉ còn là năm vết đỏ rất mờ như năm vết cắn nhẹ, nhìn kỹ mới thấy.

-Ồ lạ chưa! Vết đỏ mờ gần hết! Thôi đúng vong hồn bà linh thiêng về độ cho cậu hai rồi! Đằng kia, đúng có lối mòn xuyên Cao Bằng, biên giới ta phải đi ngang ngả đó mới được, chớ lấy làm thường.

Võ thấy đỡ choáng váng, lưng không còn tê như trước, chàng trai tin là hồn oan mẫu thân về chỉ bảo cho con côi, chàng trai phủ phục xuống vọng thinh không, khấn khứa, nước mắt đầm đìa, càng đau nỗi mẹ thác oan.

Đoạn gạt lệ, lần túi kiếm linh đơn uống, chàng tuổi trẻ cùng Quản Kình nhảy lên lưng ngựa, đi liền.

Qua mấy cánh thung đồi, vừa tới gần đầu đường mòn, bỗng thấy phía đường Bắc Kạn có một toán nhân mã lố nhố đi tới, ngựa chạy nước kiệu nhỡ, hai người chưa nhìn rõ bọn nào, vội tránh dạt sang vệ đường, cố ý ẩn sau cây rậm cho tiện.

Nhưng vừa dạt vào thì toán kia cũng vừa sịch tới, mới hay đó là một toán lính nhà nước khoảng hơn ba mươi người, vừa bộ vừa kỵ, vừa võng, tàn che, trống gióng, loa kêu, tiền hô hậu ủng coi rất lạ mắt.

Đoàn người tiền hô hậu ủng này đi rất nhanh, thoắt đã gần kề. Dưới trăng, dòm kỹ, coi càng lạ vì thấy có bọn mặc áo nâu, đội nón chóp cầm giáo dài, kẻ che tàn vàng tán tía, túi roi tay thước, bắc loa dẹp đường, lố nhố lại có lẫn lính khố xanh, lính dõng, lính khố đỏ, sắc phục đúng lính nhà nước Đông Dương đương thời. Ngạc nhiên, Võ ghé tai Quản Kình thì thào:

-Sao lại có đám rước giữa rừng khuya thế này? Cả lính, có cả tàn tán... lạthật!

Quản Kình nghển cổ dòm, chưa kịp nói chi, bỗng thấy tên lính áo nâu đỏ cao lênh khênh chạy bộ, bắc loa hô vang rền:

-Phủ... u... ủ phụ... u... ục...! Bái! Tiếng loa đồng rên rỉ canh khuya kéo lê thê khắp cánh thung rừng âm chưa tắt hẳn, đoàn nhân mã kỳ dị đã trẩy tới chỗ thầy trò Võ đứng, cứ nghiễm nhiên đi qua, mắt ngó thẳng. Ngay lúc đó, bỗng một tốp kỵ lực xăm xăm đi tới, dừng trước mặt hai người, dẫn đầu là một người to lớn râu ria xồm xoàm mặc lối quan võ cổ, tay xách cây búa to, dòm hai người, trợn mắt hỏi:

-Không thấy xe giá chúa thượng giáng lâm sao? Triều bái mau! Hai người ngơ ngác nhìn nhau, Quản Kình buột miệng hỏi:

-Chúa thượng nào? Mà ngài là ai?

Viên tướng cổ râu xồm đảo cây búa lớn tiếng hét chìm như sợ kinh động thánh giá:

-Khắp thiên hạ thượng du này còn ai không biết, các ngươi ở xó rừng nào không hay? Ta là quan Tư Mã Điện Tiền chỉ huy cấm vệ! Quỳ xuống mau! Xe giá tới nơi rồi!

Càng ngơ ngác, thầy trò Võ Minh Thần đưa mắt dòm ra, thấy một tốp áo nâu bốn người chạy bộ khiêng một cái cáng gấm lớn, bốn người đều cao lêu nghêu, cái cáng còn có khung cao quá đầu, vắt vẻo trên cao coi như cái kiệu, có mui gấm, hai bên có bốn người che tàn vàng tán tía, sát hai bên lại có mấy cô gái xiêm y rực rỡ khiêng đòn gánh chạm trổ, trên treo lủng lẳng đủ thứ.

Dọc trước sau tả hữu lại có lính khố xanh, dõng, khố đỏ cưỡi ngựa theo "phò", sau cùng còn có một đội mang đủ kèn Tây trống Tây, đi cùng một đội bát âm đàn sáo kèn Tàu như sênh tiền... v. v... coi càng lạ, tài thánh cũng không đoán nổi đám rước thần rước vua hay một đám rước cổ kim hỗn hợp từ cõi âm lên.

Nên khi đoàn khiêng cáng tới gần, thầy trò Võ vẫn cứ ngồi nguyên trên lưng ngựa lẩm bẩm: "lạ dữ", "người hay ma", "lính trần hay lính âm", "cái cáng sao bảo xe giá"... Viên tướng cổ trợn mắt quát:

-Khi quân nghịch thượng tội đáng chém đầu!

Lời dứt búa đã khua tít bổ xuống đầu thầy trò Võ nhanh như chớp. Võ

Minh Thần giật mình còn ngơ ngác, Quản Kình đã giơ tấm khiên lên đỡ "xoảng" tiếng lớn, lưỡi búa trườn đi, viên tướng mất đà chúi người, Quản Kình rút luôn gậy xương Mạc thú gạt "chát" cái văng ngay lưỡi búa lên cành cây cắm "phập".

-Lão này là ai dám chém chủ mỗ? Quen thói nạt người!

Viên tướng cổ bị mất búa suýt ngã, vừa thẹn vừa giận, vùng lui ra, hét:

-Phạm xe giá, đánh quan Tư Mã! Quân đâu! Bắt lại! Toán lính nhao nhao xông tới, Võ Minh Thần vùng quát lớn:

-Dang ra! Bọn ta đã tránh bên đường còn muốn gì nữa? Các chú là binh vua lính chúa thật, cũng phải có phép chứ! Cáng vừa tới, bỗng trong cáng có tiếng người cười nói lớn vọng ra:

-A, người nào ăn nói nghe được lắm, vừa tai trẫm đó! Bay dừng! Bay lui! Tiếng truyền nghe rất tự nhiên, nhưng đầy oai quyền, sĩ tốt dạ ran, lùi dạt cả lại răm rắp. Cáng gấm tàn vàng tán tía dừng xế trước mặt thầy trò Võ. Hai người dòm vào, mui phủ kín chẳng thấy gì cả. Bỗng có tiếng phát ra:

-Nhà ngươi là ai đêm hôm khuya khoắt còn lang thang trên đường này? Phải mới từ hồ Ba Bể tới không?

Hai thầy trò Võ Minh Thần liếc nhìn nhau ngạc nhiên vì chợt nhận ra tiếng vừa nói câu trước đúng giọng đàn ông, câu sau lại đúng giọng đàn bà. Võ từ tốn cũng đáp bằng tiếng Thổ:

-Quả nhiên đúng vậy. Bọn mỗ đang có việc gấp, cần phải đi liền, xin có lời chào quý nhân.

Dứt lời, hất nhẹ Quản Kình cùng nghiêng chào, giục ngựa đi luôn. Chợt trong cáng tiếng dị lại đưa ra, lần này lại là tiếng trẻ con léo nhéo, hai người lấy làm lạ:

-Khoan! Chớ vội! Trẫm hỏi đã! Gặp nhau giữa đường, không duyên cũng nợ, nghe khẩu khí rõ khách hào hoa! Bay đâu! Thắp đuốc lên, quả nhân xem mặt xem duyên hay nợ, vợ hay chồng, ông hay cụ, cú chết hay chim sa, mặt xấu như hoa hay đóa hoa vương giả, kết tinh cặn bã hay kết quả tinh hoa, dòng dõi con nhà hay giống mãng phu ngũ đại!

Tiếng từ trong cáng hắt ra dập dồn như nước chảy, có vần có điệu như đọc vè, cứ mỗi câu, thầy trò Võ lại giật tim một cái vì cứ mỗi câu lại một thứ giọng, đủ giọng nam phụ lão ấu, giọng Kinh giọng Thổ, êm ái, chói tai, ồm ồm lệnh vỡ, nỉ non tiếng đờn v... v và càng nói càng nhanh, cứ mỗi tiếng lại một giọng khiến hai người tưởng chừng có hàng trăm miệng chõ vào lại cùng nói nghe như chiêng khua trống thúc lệnh vỡ chuông rè, như dùi xiên vuốt cào muốn điên đầu nhức óc.

Quản Kình chợt biến sắc mặt ghé tai chủ thì thầm:

-Ôi thôi! Đúng "nó" rồi! Tai họa! Tai họa! Hung thần trăm giọng! Phải liệu cách rút mau! Đúng "nó"!

Võ nghe bốn tiếng "hung thần trăm giọng" giật mình vừa sực nhớ đến lời chúa Thập Vạn kể về một nhân vật quái gở có cả trăm giọng trăm bộ mặt, chưa ai thấy mặt thật, bỗng nghe "xòe xòe" nhiều tiếng điểm đánh, ánh đuốc đã sáng rực khúc đường rừng, bọn vệ tốt cổ kim dàn hàng ngang tiến luôn lại gần hai người, ánh lửa soi bừng lên mặt, rõ từng chân tơ kẽ tóc. Võ Minh Thần, Quản Kình hơi cau mày, nâng luôn vành khiên lên tận cằm phòng hờ, bỗng nghe trong cáng có tiếng cười thét vọng ra:

-Ha ha! Hảo tướng quân! Hảo tướng quân! Một chủ một tớ, mỗi người một vẻ xứng bậc trượng phu! Chủ đẹp như Công Tôn Ái, Tử Đô, mặt lạnh như nước đá mà gỗ đá phải mê, tớ mặt đen đủi cô hồn gan lì cóc tía, lấy vợ Dạ Xoa, Dạ Xoa phải sợ! Gặp gỡ giữa đường, ngàn năm một thủa, có nợ nhau rồi! Bay đâu! Đình binh! Tiến tửu!

Võ Minh Thần đang có việc gấp, vội đưa mắt cho Quản Kình, hai người lững thững men dọc đường, toan bỏ đi, nào ngờ sĩ tốt đã nhích lại, dàn ngang trước ngựa, một ả nữ thoăn thoắt tiến lại gần cúi rạp đầu kính cẩn:

-Thỉnh công tử hạ mã, thiếp dâng ngự tửu! Võ cứ ngồi nói lớn:

-Cảm ơn! Bọn mỗ có việc, cần gấp không thể trì hoãn! Xin miễn cho... khi khác!

Mặc! Mấy ả nữ đã lôi bình vàng chén ngọc xuống rót rượu, cầm tiến lại đứng giữa khoảng cáng và bọn Võ. Ả vừa nói với Minh Thần vừa toan giơ tay cầm chén rượu dâng, chợt tiếng dị trong cáng phát ra trầm khô:

-Cho lui! Khách kỳ ngộ, đối ẩm, quả nhân ban! Tử Đô! Hãy uống cùng ta chén rượu đào!

Võ nói luôn:

-Cảm ơn! Mỗ đang bệnh phải cữ!

-Rượu vua rượu chúa uống vào bá bệnh tiêu trừ! Nào!

-Mỗ không uống rượu của người ẩn mặt! Mỗ kiếu!

-Khoan! Phải uống! Ai gặp trẫm cũng phải uống, không được chối! Bay đâu! Đưa "con trùng rượu" ra đây cho khách coi!

Từ nẻo hậu, có tiếng "dạ" ran, rồi hai tên lực lưỡng khiêng lên một cái cáng phủ vải điều, đứng xế bên cáng gấm. Chợt mảnh vải điều lật cuộn lên, để lộ trong cáng có một người mặc áo đoạn, đội khăn xếp, quần ống sớ, mặt mũi phương phi, nằm ngáy khò khò, mê man như chết.

-Y xưng Tửu Chúa, đấu rượu với ta mới có hai ngày đêm, uống có mười hũrượu độc đã gục! Ta phải cho khiêng y từ miệt Phổ Lu xuống đây, vẫn chưa tỉnh đó!

Nhờ ánh đuốc, thầy trò Võ chú mục dòm nhận ngay ra ra chính Tửu Chúa mới gặp bên Hồ Kiều. Tiếng trong cáng gấm hắt ra:

-Y đấu thua, từ nay làm đầy tớ, quân hầu y cũng thuộc về ta! Nào!

-Khoan! "Người" là ai? Nếu không nói tên đàng hoàng, mỗ quyết không thèm uống!

-Hà hà! Cứ cạn ly đầu, sau diện kiến! Ta cùng nhau có nợ, sao nỡ chối từ? Bỗng thấy mép mui tua cuộn lên, rồi một chén đầy rượu lừ lừ dâng lên bay vù lại đầu ngựa Võ.

Đã vận sẵn điện công, Võ đẩy phắt lại, cứ thế chén rượu nay qua lại đến chục lần, vẫn không đổ, chợt xẹt lại gần một ngọn đuốc, dốc ngược, rượu đổ luôn vào ngọn lửa, "bùng" một tiếng, lửa bốc cao tận tàn cây, cháy không còn một giọt.

Võ quát:

-Vô thù vô oán sao đãi rượu độc? "Vạn độc cường toan tửu", tượng sắt uống vào cũng thủng ruột, định hại mỗ sao?

Tiếng cười ré lên:

-A! Giỏi! Ngửi qua đã biết! Uống nổi chăng?

-Sao không? Nhưng ta đang bệnh không thích "đắng cay ngậm bồ hòn"! Vừa nghe Võ nói xong, tiếng cáng cười ré lên, khoái chí:

-Ông Tử Đô này còn giỏi rượu hơn lão Tửu Chúa kia. Y biết đủ thứ, lại không biết ngậm bồ hòn uống rượu cường toan. Có ngủ không? Sâu rượu! Dậy coi! Dậy coi!

Lạ thay! Đang gáy gỗ khò khò, vừa dứt tiếng gọi, người nằm võng bò nhỏm dậy ngay như kẻ ngủ vờ. Mắt nhắm mắt mở, kêu lớn:

-Ôi chao! Buồn ngủ chết thôi! Đứa nào gọi... phá giấc ngủ của trẫm tội khi quân đáng chết.

Kêu xong, dụi mắt, định lăn ra ngủ tiếp, nhưng vừa ghé xuống lại lật đật chồm dậy, dáo dác nhìn quanh kêu:

-Bay đâu! Phải chúa thượng gọi ta? Ôi chao! Ta ngủ ai gọi nổi, trừ chúa thượng! Phải chúa thượng gọi trẫm... úy! Gọi hạ thần có chuyện chi?

-Quả nhân có khách, mời không chịu uống, quả nhân muốn nhà ngươi mời khách thay cho trẫm! Cứ ngồi nguyên trên cáng!

Võ Minh Thần, Quản Kình nhìn quả Tửu Chúa không sai, nhưng coi lúc này y chẳng còn vẻ chi là oai vệ tuy vẫn xưng mình là bậc đế vương tửu có ngai vàng, mà coi vẻ xun xoe khép nép không khác một viên lý trưởng đang đứng trước quan huyện, lại nghe y "khải chúa thượng", hai thầy trò suýt phì cười, tưởng coi diễn tuồng.

Tửu Chúa cúi lom khom, liếc dòm sang phía cáng gấm, vừa nghe dứt, y vùng nói lớn "hạ thần xin lĩnh mệnh", và ngẩng mặt lên, đưa cặp mắt còn ngái ngủ dòm về phía trước, miệng cười nhạt dọa dẫm:

-Người anh em nào đó đêm hôm khuya khoắt đi đâu có phước được gặp "bực đế vương thánh tửu bách diện thiên âm" cho không uống mà lại từ chối? Uống rượu thua còn được ngủ vài ngày, không uống rượu nghe âm nhạc, ngủ giấc nghìn thu đàng nào hơn chú?

-Nhà ngươi khoe Tửu Chúa không dám uống rượu cường toan, y còn trẻ chỉ ngửi qua đã biết "đắng cay ngậm bồ hòn" uống rượu át xít thành vôi đó.

Tửu Chúa chói mắt, giơ tay che ngang mày dòm lia, lúc đó thầy trò Võ cố ý đứng khuất xế sau cành cây rủ, thoạt tiên y tưởng quân hộ tống, chợt lại có hai tên cầm hai ngọn đuốc lớn tiến đến y mới sực thấy dáng áo chàm, khiên loe, giật nảy mình trợn mắt vùng kêu lên một tràng như lệnh vỡ:

-Y a! Tưởng khách nào, hóa "chú Thổ vòng xanh"! Ôi chao! Chính chú Thổ đeo cái vòng càn khôn đây! Đêm nọ đã ném kẻ hạ thần từ trên cầu Trấn Phòng xuống sông, quỷ quái tinh ma, bà già gặp kẻ cắp! Mặt lạnh hơn tiền, lắm mẹo nhiều mưu, Song Ma đều bị lừa đau hơn hoạn! Ha ha! Trấn Hồ Kiều, đường Bắc Kạn hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chú mày chẳng chịu. Vô duyên đối diện bất tương phùng, không chịu không xuôi!

Ngay khi đó, trong cáng gấm, tiếng dị vọng ra đầy kẻ cả:

-Sâu rượu hoa ngôn uống nhiều nói lắm! Thôi! Cho nhà ngươi nằm ngủ thêm vài ngày nữa. Để trẫm đích thân tiếp món khách quý này!

Đang nói bô bô, Tửu Chúa im luôn nằm lăn ngay xuống, nhưng y vẫn cố ngóc cổ lên "tâu":

-Khải... Thổ vòng xanh nhiều mẹo, cao tài. Chúa thượng nếu cho "bái yết long nhan" xin cho hạ thần được thức hầu rượu để... để được thấy mặt rồng một phen!

Tiếng trong cáng hắt ra lạnh lùng:

-Sâu rượu! Muốn ngủ giấc ngàn thu? Đấu nổi ba ngày ba đêm mới được thấy mặt, đã quên sao? Gáy gỗ!

Lạ thay! Lời vừa dứt, Tửu Chúa lập tức kêu: "dạ dạ xin tuân lệnh... Gáy gỗ" và nằm thẳng cẳng ra võng, bắt đầu nhắm nghiền mắt ngủ im thin thít, không dám hé, không đầy mười khắc đã nghe tiếng y ngáy khò khò không thua một kẻ vô tư lự nhất đời. Thầy trò Võ Minh Thần bất giác đưa mắt nhìn nhau, càng lấy làm lạ.

Quái gở! Một kẻ phương phi bệ vệ, cao bản lãnh như Tửu Chúa kia sao có vẻ phục tùng kẻ nằm trong cáng đến thế được, không khác một đứa con nít nghe theo lệnh người lớn vậy, coi chẳng còn gì là thể thống con nhà võ nữa! Chắc kẻ kia phải là tay lợi hại khác thường! Lôi thôi! Làm cách nào rút lui cho êm mới được!

Đang thì thầm, chợt nghe trong cáng tiếng dị truyền ra:

-Khiêng xuống phía sau cho ngủ! Quân dạ ran, khiêng luôn cáng Tửu Chúa về nẻo hậu, tiếng khò khò hét chìm. Thầy trò Võ đưa mắt nhìn địa thế, chỗ đứng ngựa là đồi cây rậm, xế phía trước con đường chạy quanh co vào một khu có nương đồi thưa, có thể xuyên được, nhưng bọn này lại cản mất lối vây quanh. Đang tính kế, bỗng lại nghe tiếng dị quát trầm:

-Đình binh! Kiếm chỗ phong quang sơn thủy! Chúa mời khách uống rượu tương phùng! Lệnh vừa ra, lập tức có tiếng dạ ran, bọn lính cổ lính kim xách súng ống dáo mác chạy như đèn cù quanh chỗ thầy trò Võ đứng.

Võ tò mò đứng dòm, thấy bọn khiêng cáng cùng đám gái hầu vẫn đứng nguyên, nãy giờ tuy thản nhiên, nhưng Võ vẫn ngầm vận điện công, thình lình thấy nóng mặt khiên, rồi rõ ràng như có một bàn tay vô hình đang trôi trên nền thép "đi" về phía mép khiên, chạm vào khuỷu tay trái. Giật thót người, Võ Minh Thần vội ngầm vận thêm nhân điện, bất thần thấy rõ động ống tay áo, Võ đưa luôn tay phải đẩy vụt một cái, đồng thời đè luôn lên cái vòng đeo tay.

Bàn tay vô hình rụt ngay lại. Võ đẩy vụt cái nữa, bỗng thấy hết chạm sức nóng, chàng trai liếc nhìn ra cáng gấm, thấy góc mui động nhẹ rõ vừa cuốn hạ xuống. Sực nghe phát một tràng cười lanh lảnh:

-Sâu rượu nói không ngoa! Đúng khách có vòng xanh! Hà hà! Kỳ ngộ! Khách vòng xanh! Hãy nán uống cùng ta vài hũ rượu, ta có điểm muốn nói cùng khách.

Ngặt nghèo khó xử. Kẻ bí mật trong càng vừa sờ thấy chiếc vòng tay, giọng người nhu hòa đầy áp lực, bản lãnh y tới mức nào cứ nhìn Tửu Chúa thân bại danh liệt nằm gáy gỗ đủ rõ. Khi theo tôn sư và ngày tới miền Thập Vạn chàng đã được nghe qua một nhân vật thần bí khét tiếng võ lâm nhưng chưa từng thấy mặt.

Nhân vật này có hàng trăm bộ mặt, nói trăm giọng và bản lãnh cũng lợi hại hàng trăm mặt... Y không tên, không tuổi, thiên hạ không biết gọi bằng gì, chỉ bằng cứ vào "trăm giọng" và lối tự xưng của ý để gọi.

Nhân vật thần bí này có tính quái gở là rất ghét ai gọi "vương, chúa, đế", ghét luôn kẻ xưng thế, y chỉ thích chữ "quân", xưng "trẫm, quả nhân", nhưng ai muốn gọi chi cũng mặc, không hề nói ra, chỉ biểu lộ bằng hành động.

Thiên hạ thường gọi y là "ma quân", "thiên diện", "thiên âm" và những kẻ được gọi là "ma quân", "thiên diện"... v. v xưng vương, chúa, đế đều được y mời "uống rượu", không uống, sẽ "nghe nhạc", gục chết như chơi. Ngược lại, nếu gọi đúng ý, dẫu kẻ thù, y cũng đáp lại bằng mấy cử chỉ tốt đó, nếu vô can y lại giúp hết mình. Nhưng rất ít ai biết được ý y.

Nên giới tứ chiếng coi như một hung thần, thường cứ thấy tàn vàng tán tía nghênh ngang loa dậy là kiếm cách lánh cho xa. Thầy trò Võ Minh Thần không may ngộ hung thần giữa lúc khí lực suy kiệt, tiến thối lưỡng nan, nghe tiếng trong cáng phát ra, lại thấy thủ hạ y chạy như đèn cù, Võ hơi nhíu mày, chưa biết tính cách nào cho ổn, chợt Quản Kình sực nhớ ra điều chi, vùng ghé tai chủ thì thào:

-Cậu hai à! Nguy dữ! Đúng "hắn" rồi! Sát thần! Bá diên thiên âm quỷ sát ma quân... v. v... lắm tên không kể xiết! Gặp "hắn" là gặp tử thần rồi! Cậu hai đã bị thương, địch sao nổi. Ông Trưởng Sềnh có lần suýt chết về tay hắn đó. Không ai biết hắn là giống gì. Tuy nhiên ông Trưởng Sềnh nhà ta có kể: Hắn có tính lạ hình như không thích người ta gọi "quân" như "ma quân", "tinh quân" là nguy, phải gọi là "thánh quân", "bá diện", "bá âm" đi kèm nữa càng hay.

Quản Kình vừa dứt, đã nghe tiếng loa rền rĩ không khác tiếng loa đồng dẹp đám rước thần, tiếp theo có tiếng hô "tiến... iến... nhạc... ạc" dõng dạc trịnh trọng không khác quan viên tế đọc "khải trình cô" trước bệ thờ vậy. Tiếng loa rền vừa dứt, chợt "rập"! Người ngựa đứng im phăng phắc, thầy trò Võ nhìn quanh đã thấy ánh đuốc sáng rực cách bên chỗ Võ đứng khoảng bốn năm chục thước, ngay trên một gò đất xế bên hữu đường đi, từ gò đến chỗ cáng đậu, ngựa đứng cũng có lính cầm đuốc, khí giới dàn quanh co như khúc rắn đến tận sau lưng hai người thành hai hàng, chung quanh lại cắm cả cờ coi rất lạ mắt.

Ngay khi đó, âm nhạc bỗng nổi dậy inh ỏi kèn Tây trống Tây, đàn sáo bát âm, sênh tiền lẫn lộn, trôi theo điệu "Lưu Thủy" nhịp nhàng vang động rừng khuya. Quản Kình xưa từng đi lính nhà nước, nghe buột miệng kêu:

-Ngộ dữ! Kèn "bú díc" hòa với "bát âm", thổi bài đi tế... cổ kim lẫn lộn. Sực nghe tiếng loa kéo dài, thình lình bọn khiêng cáng nâng vụt cáng lên cao, lừ lừ tiến lại trước mặt Võ Minh Thần, còn cách chừng hai thước tây, chợt mấy ả gái hầu thoăn thoắt bước lại, viên tướng cổ xưng Điện Tiền Tư Mã văng búa vừa nãy cũng dẫn một tốp lính áo nâu nón chóp sấn tới, cùng cúi đầu lễ phép, rồi tốp lính kèm hai bên, cứ thế tiến về phía gò. Cáng đi được hai, ba thước, Võ vẫn đứng yên, chàng trai vụt quát:

-Khoan! Mỗ muốn hỏi! Đoàn nhân mã dừng lại, tiếng nhạc hạ trầm. Minh Thần nói lớn:

-Bá Diện Thánh Quân! Mời vào Bát quái Trường xà có ý gì? Nếu không nói rõ, mỗ quyết không vào!

Im mươi khắc. Bỗng trong cáng gấm tiếng dị vọng ra cao giọng:

-À khách đeo vòng càn khôn cũng biết ta sao? Hà hà! Khách cưỡi ngựa bắn súng phải lập trận đồ uống rượu mới được chứ! Uống rượu còn nghe nhạc.

Võ Minh Thần định kiếu bận, nhưng lại thôi, tính cứ thử coi, sẽ tùy cơ ứng biến bèn nói lớn:

-Bá Diện đã có hậu ý mỗ há phụ lòng! Nào nhập!

-À có thế! Tiếng nhạc nổi cao, rừng khuya xao động, chim chóc bay tan tác, thầy trò Võ theo cáng tiến lên gò, không khỏi khen thầm tụi phu cáng chạy lên gò nhanh như kiệu bay. Thoắt đã tới đỉnh gò. Đuốc cháy bập bùng, gò khá thưa, đứng trên gò nhìn thấy khu nương đồi nằm dưới trăng vơi, xa xa có ánh lửa nhà sàn le lói trong sương như ngọn đèn ma. Bọn phu đặt cáng xuống dưới một tàn cây, khúc "Trường Xà" đã nhập cả vào bốn "bát quái", lính tráng cổ kim kỵ bộ tràn lố nhố khắp mặt gò, cách Võ khoảng vài mươi bộ. Tên cầm đầu chợt hô:

-Tiến... tiến... tư... tửu!

Tiếng nhạc trỗi bài khác, nghe như "đăng đàn cung", mấy ả nữ lăng xăng sửa soạn dâng rượu, Võ thấy tình thế cấp bách vùng nói lớn:

-Bá Âm thần quân! Nghe tiếng Bá âm Bá diện ai cũng phải sợ! Riêng mỗ hết sức cái "bát quái trận" này! Phải bố trận mới uống rượu với khách sao? Tiếng trong cáng hắt ra âm trầm:

-Vào bát trận uống cho trọng thể, khách không thích, ta cho triệt sao đâu! Tư Mã! Giải trận! Xuống! Sĩ tốt dạ ran, nháy mắt đã cắp đuốc, kéo nhau xuống chân gò đứng tụ cả một chỗ. Chỉ còn mấy tên khiêng cáng, che tàn, cùng mấy gái hầu. Nhưng lại có tiếng truyền ra, lũ khiêng cáng cũng rập đầu rút đi nốt.

Gái hầu ôm ra một vò lớn bằng pha lê, trong đựng một thứ rượu đen kịt như mực tàu. Hai nàng khác cầm hai cái ly lớn, bước lại, tiếng dị trong cáng phát ra:

-Dâng khách vòng xanh ly đầu mừng cuộc gặp gỡ giữa đường! Võ Minh Thần tuy không phải tay chúa rượu, nhưng ở với tôn sư từ nhỏ, tôn sư vốn tay hay rượu nhất thiên hạ, từng dạy chàng đủ thứ, nên Võ có thể chỉ nhìn qua ngửi thoáng, đã phân tách được loại nào. Chàng lại còn học được thuật uống rượu độc bằng cách lọc thải độc tính, nên cũng không ngán mấy, ngặt trong mình lại đang thọ thương nguy hiểm uống vào bất lợi khôn lường, nên vừa nghe dứt chàng trai đã vùng cao giọng:

-Cám ơn có hậu tình cho mỗ uống "rượu nhựa sui" nguyên chất, rất tiếc mỗ phải cữ lúc này, xin hẹn khi khác.

Tiếng dị phát trầm âm:

-Khách vòng xanh biết được tính rượu, phải biết uống! Bay đâu! Tiến tửu! Võ vùng bảo:

-Khoan! Tiền chủ hậu khách! Không một tiếng đáp, nhưng cặp gái hầu vừa rót đầy hai ly, chợt mép mui phủ cáng hơi cuốn lên mấy phân, rồi cách khoảng thước rưỡi, gái hầu đội khay đứng im, bỗng thấy rượu trong ly xao động, rồi "chót" tiếng, rượu vọt lên thành một luồng nước cầu vồng nhảy tót vào trong cáng không khác con rắn nước trườn quăng, khiến Quản Kình hơi giật mình một cái, dòm vào ly đã cạn sạch không còn một giọt rượu đen nào. Võ nghĩ thầm:

-À! Y dùng nội lực hút rượu... hay ma thuật nào? Phải "đánh tháo" mới được!

Bèn vùng nói lớn:

-Bá Diện Thánh Quân! Hút rượu không thấy người, đổ đi chán chết! Mỗbình sinh chỉ quen đối ẩm nhãn tiền, uống cách bức bách quả tình không thích.

Tiếng bí ẩn trong cáng vọng ra rất trầm:

-Sợ ư? Nãy giờ, mỗi lần phát lại một thứ giọng, mỗi giọng một thổ ngữ nghe chẳng khác trong cáng có hàng chục người Thổ Thái Mán Mèo Mường Nhắng

Tàu... đủ già trẻ lớn bé nam nữ nằm trong cáng khiến thầy trò Võ Minh Thần càng lúc càng ngạc nhiên, trí tò mò bị khích động hết sức, bất giác nghĩ thầm:

-Chưa kể bản lãnh, cứ nguyên tài nói thạo nhiều thổ ngữ, giả giọng lắm hạng người y hệt, kể cũng... thánh thật! Bất luận chính, tà, thiện, ác, nhân vật thần bí này tất phải là tay trí xảo hơn người, hiểu nhiều biết rộng. Biết đâu y chẳng rõ vụ con tinh hấp sát mẹ ta mười bảy năm trước trên biên thùy phân mao? Đối diện y, may ra dò hỏi được vài tia sáng không chừng! Tiếc thay gặp y đúng lúc vừa thọ thương, nhưng chưa đến nỗi vong mạng ngay, ta phải kiếm cách lân la trò truyện mới được!

Bèn nghiêm sắc mặt lạnh lùng bảo:

-Mỗ bình sinh chỉ biết mỗi cái sợ là giết kẻ vô thù hận! Nhưng chưa hềuống rượu với kẻ nào mà không thấy mặt! Đã gọi đối đãi, đối ẩm, đối đầu hay đối địch, đối thủ... chi cũng phải đối diện mới là bực chính đính. Đối mà không thấy mặt, khác nào uống rượu với cái bóng nói chuyện với tiếng vang, ma quái còn thú gì.

Có tiếng cười thét trong cáng bất ngờ phát ra một tràng tiếng Tây, lần này là giọng đàn bà thánh thót nghe không khác giọng "đầm":

-Ha ha! Khách vòng xanh có tài biện thuyết, khéo kiếm cớ thoái thác! Nhưng lệ đã đặt không làm khác được! Phải uống ba ngày ba đêm liền, hết các thứ rượu của ta, nghe thêm nhạc, mới được diện kiến! Không nhìn thấy Tửu Chúa ư? Hắn uống có hai ngày hai đêm đã ngủ vùi, cũng chưa được đối diện.

Võ Minh Thần giật thót mình. Tuy chàng lìa gia đình từ nhỏ, theo tôn sư đi khắp thiên sơn vạn thủy, suốt mười bảy năm ròng thường ở rừng, ít khi ra phố, nhưng tôn sư chàng là bực thông kim quán cổ, đa tài, đa cảm, biết nhiều thứ tiếng, nên có dạy cả tiếng Tây, một dạo còn gửi chàng học tại Quảng Châu mấy năm. Tuy thông minh hiếu học, nhưng cũng chỉ biết qua, lại ít chung đụng với Tây đầm, nên giờ chợt nghe tiếng đầm nói như gió, chàng chỉ lõm bõm đôi ba phần, muốn ngẩn ra, đưa mắt nhìn Quản Kình.

Rất may Quản Kình lại hiểu tiếng Tây, tuy chẳng giỏi gì hơn tiểu chủ, nhưng nhờ trước từng đi lính sang Tây đóng đến "quản ách", nên chú ta nghe Tây đầm nói đã quen, nhanh mấy cũng hiểu. Thấy Võ ngơ ngác, chú ta ghé sát làm "thông ngôn" liền, Võ Minh Thần vùng lớn tiếng:

-Lệ đó đâu phải phép vua luật nước, bắt thiên hạ theo? Ngu mỗ đây cũng có lệ riêng, nếu không thích...!

Lần này Võ nghe tiếng dị vọng ra lạnh lùng, lần này lại léo nhéo y hệt quan viên có giọng kim uống say cãi lý giữa đình:

-Phép vua thua lệ làng, lệ làng hàng phép thánh, phép thánh cũng tránh luật "quân"! Luật "quân" đã ra, không uống rượu, phải nghe nhạc!

Tiếng bí ẩn nói một tràng như đọc vè. Võ Minh Thần càng cho là quái gở, óc tò mò nổi lên cực độ, vùng cười lớn:

-Hay dữ à! Đêm trăng, rừng khuya, gió lộng, gò cao nghe nhạc kể cũng thích. Nhưng tiếng nhạc nổi đêm trường, mà không thấy người tấu nhạc, khác nào nghe đàn ma Sư Diên gảy khúc My My cung âm vong quốc!

Dứt lời, chàng trai vận điện, tay trái nhẹ nâng khiên lên tận cằm, tay phải chống trên đùi sau vành khiên kín đáo thò ra hai ngón, phát ra hai luồng điện chỉ nhón ngay lấy mép mui phủ cáng, vén phứa lên.

Ánh đuốc hắt vào lòng cáng lót tía thấy đầu cáng có để một cái gối da sơn son thếp vàng coi như gối thờ, nhưng... chàng trai họ Võ cùng Quản Kình bỗng rởn óc muốn dựng tóc gáy cả lên vì trên lòng cáng trũng vòng cung nông chẳng có người nào nằm cả, chỉ là một cái cáng không.

Trống trơn, chan hòa ánh hỏa đuốc vật vờ, cũng không thể có người đu bám trần cáng, vì Võ lật soạt lên cao, tia mắt thấy rõ toàn diện. Nói rõ hơn, chỉ có một cái gối sơn son đặt hàng đầu "nhìn" thẳng ra chỗ hai người đứng ngựa, chỉ cách có ba thước, và một chùm vài lá cây in bóng đen ngòm lắc la lắc lư vật vờ trên nền vóc, dưới cái gối son vài gang tay, coi không khác chính mấy cái bóng lá đen thui nằm đó vừa nói chuyện với hai thầy trò, Võ cũng phát ớn!

Đến hơn phút, Võ sực nhớ, thu điện chỉ, rèm lại phủ xuống như cũ.

-Sao? Muốn xem mặt thánh quân ư? Đã bảo phải uống rượu, nghe nhạc đã... Hà hà! Khách Thổ vòng xanh sao cứ muốn...

Tiếng dị lại từ trong cáng vang lên, vẻ cao hứng. Đang khi tiếng vang trăm giọng thao thao bất tuyệt, thình lình Võ xòe luôn trảo kình túm hất "phạch" rèm mui cán thêm lần nữa, rất nhanh.

Song, rèm cửa vừa hất cao, hai thầy trò nhìn vào trong liền bật kêu lớn, giật nảy mình như chạm phải điện. Vì ngay giữa lòng cáng, một hình thù bốn chân, lông vàng, có bờm đang "nằm khểnh" đầu gối lên một chiếc gối son, hai con mắt đỏ khé dòm chết ra ngoài. Một con Hồng Cẩu quẩy!

-Tinh sói! Bá Diện Bá Âm... là giống sài lang tứ túc! Hừ, hay nó chính là...

Vụt tưởng nhớ đến chuyện mẹ hiền sa vào nanh vuốt quỷ dữ bị bức hại thảm tử, Võ Minh Thần xúc động ghê gớm, thở phì liền mấy giây, cố trấn tĩnh tinh thần.

"Phạch" rèm mui như bị ngọn gió nhẹ hất xuống lại. Võ mím môi, đưa mắt ngó sang Quản Kình, định ngầm hội ý.

Bộ mặt da nâu đen lỳ hằn nét phong trần chiến đấu của Quản Kình vẫn còn in rõ vẻ kinh hoàng quá sức, có lẽ còn xúc động hơn cả tiểu chủ. Hai con mắt y còn mở trợn ngược như đã mất tinh lạc và dù rèm đã buông kín, mắt y vẫn trừng trừng như tê dại vành mi không chớp được nữa.

Thì ra Quản Kình kinh dị đến chết lặng người đi, muốn tê cứng cả giác quan và "con tinh sói nằm trong cáng" đã làm y thành pho tượng đất, chừng cũng liên tưởng ngay đến chuyện thảm sát năm xưa. Mãi khắc Võ Minh Thần ngó sang, thích nhẹ vành khiên, Quản Kình mới sực tỉnh cơn kinh sững, ngoảnh sang khều tay tiểu chủ, thì thào:

-Trời! Ghê dữ a! Con chó sói nằm trong cáng... Vừa giờ cáng trống trơn... Nó nói trăm giọng, biến hiện, con chó sói thành tinh!

Hai thầy trò nhìn nhau, nhìn cáng rồi như không còn đủ bình tâm tính toán lợi hại, Võ Minh Thần thở phào một hơi, vùng quát chìm, giọng vẫn còn rung mãnh liệt:

-Tinh sói! Bá Diện Thánh Quân ngươi... ngươi là con chó sói thành tinh? Trong cáng tiếng quái gở phát ra thé nhọn:

-Khách Thổ vòng xanh lạ lắm sao? Hà hà! Thánh quân trăm giọng trăm mặt có gì là lạ? Sao hai thầy trò vòng xanh mặt ngẩn như chúa Tàu nghe kèn? Giờ nghe "khúc nhạc oan hồn" cho tăng tuổi thọ!

Võ Minh Thần cắn răng trấn tĩnh tinh thần, quắc mắt hét:

-Sói tinh! Còn nhớ chuyện trên biên thùy phân mao mười bảy năm về trước? Người đàn bà mặc xiêm y Thái trắng bị sói hấp sát dưới gốc tùng, một chiều thu muộn... còn đứa bé lên hai sống sót, mười bảy năm về trước...?

Tiếng dị hắt ra:

-À ta có biết chuyện đó! Nghe đồn người đàn bà ấy là trang quốc sắc, con tinh hồng cẩu quẩy mê say nàng như điếu đổ, đuổi ép làm vợ không được, nó nổi hung giết chết, đi sục tìm đứa bé vòng xanh mười bảy năm liền không ra! Ta có biết! Thôi! Nghe nhạc đã! Võ nghiến răng:

-Im! Con tinh sói đó lông vàng bờm sư tử biết nói tiếng người, sau khi hấp sát người đàn bà đó, nó dùng đủ thuật ma pháp quái đánh hơi tìm bắt nốt đứa bé vòng xanh. Nhưng lòng trời còn tựa, đứa bé được dị nhân cứu mạng dưỡng dục, đem đi khắp thiên sơn vạn thủy... Mười bảy năm oan khổ trôi qua, nay đứa bé lớn khôn lần về cố quốc tìm thù báo oán. Sói tinh! Đứa bé mồ côi oan khổ đó chính là ta, con con chó sói thành tinh nanh ác đó là... mi!

Tiếng Võ rung nghẹn, trong phút sôi hận cừu chàng trai quên cả chuyện mình đã mang thương trầm trọng, khí lực giảm nhiều, nói xong chàng từ từ nâng khiên lên sát mi mắt dưới, mắt đảo lia một vòng, không khỏi ngạc nhiên thấy lũ phu cáng gái hầu vẫn đứng im phăng phắc mặt không hề đổi sắc, kẻ đội đèn, ả đội khay, như không hề nghe rõ lời "khách vòng xanh" vừa mắng vị chúa tể của chúng.

Cáng gấm cũng yên như không, mấy giây, có tiếng cười vọng ra, đượm chút ngạc nhiên:

-À khách Thổ chính là đứa bé vòng xanh ngày nào đó đấy ư? Ta có lời chia buồn! Chính ta cũng đang tìm "nó"!

Cau mày, Võ dằn giọng:

-Sói tinh! Khỏi mất công tìm, "nó" đã đứng trước mặt mi! Tiếng trong cáng vẫn nhu hòa:

-"Nó"... con tinh tứ túc Hồng Cẩu Quẩy đã giết mẹ nhà ngươi lẩn quất không kém loài ma quỷ, kiếm "nó" như kiếm bóng chim tăm cá!

Võ Minh Thần muốn thừa cơ xả luôn súng vào cáng gấm, nhưng lại muốn biết rõ ngọn ngành thân thế, đành nén, quát bảo:

-Sói tinh! Mi chối tội? Tưởng ta hậu sinh không biết rõ hình dung con quái vật giết mẹ ta sao? Bờm sư tử, lông vàng, mắt khé, nói tiếng người, nanh chìa... nó chính là...

-Hấp sát quỷ tứ túc tinh quân Hồng Cẩu Quẩy Ma Vương Sắc! Nó là con sói chúa đầu đàn, hiểu tiếng loài người, loài vật, khắp mấy cõi người, vật đều sợ hãi, con chó sói tinh chỉ mê nhan sắc đàn bà, nó là Tây Sắc Hấp Tinh quân!

Chàng trai họ Võ sững sờ liếc nhìn người đồng hành, cau hẳn chân mày, nhớ lại lời căn dặn của viên chúa núi Mã Đầu Quảng Tây cùng vợ chồng chúa tể miền Mười Vạn Núi Vân Nam.

Khắp lục địa Á châu, hiện có nhiều quái nhân quái thú dị thường, lắm "con" phi nhân phi thú, lẫn lộn với chính nhân hào kiệt! Với những câu truyền tụng lắp thiên hạ, trong đó có câu "Đông Tửu, Tây Sắc, Bắc Yên, Nam Đổ", câu "Nam Khấp, Tây Gầm, Đông Âm, Bắc Tiếu"...

Trong Tứ Hung, Tứ Khoái, Bát Quái, Lục Yêu, Tam Kiều, Ngũ Quỷ, Lưỡng Dị, Nhất Khùng, phương Tây có Ma Vương Sắc bản lãnh cao cường, cứ mỗi năm lại cao một bậc, xuất quỷ nhập thần, chúng nhân đồn "vua nhan sắc" này có hàng trăm vợ đẹp, thuộc nhiều sắc dân, không kể gái hầu mỹ nữ, động vương phủ của y không thua cung Tần Thủy Hoàng ngày xưa hay cung vương Ả Rập bây giờ, đêm ngày phấp phới bóng mỹ nữ yêu kiều.

Nhưng thực ra có lẽ cũng chưa khi nào vào được tới động của Ma Vương Sắc, chẳng ai biết "động nhan sắc" này ở phương nào. Lòng ngờ vực, Võ Minh Thần vùng cao giọng:

-Tây Sắc Ma Vương có thể là loài chó sói được ư?

-Chính thế! Tây Sắc chiếm hàng tứ trụ tứ hung, còn hào hoa phong nhã hơn người, biết thưởng thức sắc đẹp người ta, nhưng người đẹp nào vô phúc lọt vào động nó, không có ngày ra, như nhập lãnh cung!

Võ Minh Thần dằn giọng:

-Hư ngôn! Tìm cách đánh lạc hướng thù! Tây Sắc không phải sói tinh! Chính mi là con quỷ chó bốn chân năm xưa đã hấp sát mẹ ta!

Bất ngờ có tiếng cười ré trong cáng, tiếp liền tiếng quát lanh lảnh, lần này là giọng nữ nhân:

-Ngốc tử! Ta sợ gì ngươi mà phải nói dối? Ta Bá Diện Bá Âm Thánh quân có cả trăm mặt, ta là Âm Sát Thánh Quân "Đông Âm" sao có thể là Tây Sắc? Dẫu mi có cho hình sói là đích diện Thánh quân, ta cũng không là kẻ hấp sát mẹ ngươi, vì... chỉ là Hồng Cẩu Quẩy nữ!

Lời nói trong cáng phát ra khiến cả hai thầy trò Minh Thần cùng động lòng, nhìn nhau, Võ nghĩ thầm:

-À có điều đó ta cũng quên mất! Phải, sói tinh không mặc quần áo, cũng dễ nhận ra đực cái!

Bèn xuất kỳ bất ý thò luôn chỉ thủ phát điện nhón mép vải phủ cáng soạt lên! Và lại một phen giật thót mình kinh dị, chưng hửng đến ngẩn người ra, vì... trong cáng trống trơn! Con hồng cẩu quẩy lông xồm xoàm vừa rồi như đã biến vào trăng gió rừng già, chỉ còn lại cái gối son.

Cả hai người đều thuộc hạng lỳ, không hề biết sợ bóng sợ gió là gì, vậy mà cả hai đều giật thót mình trước "cái cáng không người nằm vừa phát âm đủ giọng". Võ buột miệng kêu "ơ", Quản Kình bật "ơ", Võ còn cố nghiêng ngó mấy khắc mới vội buông rèm che xuống, hai thầy trò trợn mắt nhìn nhau, chưa dứt kinh dị. Quản Kình thở phì, lẩm bẩm ghé sát tai chủ:

-Cáng ma cáng quỷ! Thầy trò ta gặp con yêu rồi! Con yêu trăm giọng! Đúng rồi! Mới léo xéo đây, đã biến đâu mất!

Võ đảo mắt dòm khắp gò, chỉ thấy lá cây lòa xòa, gió thổi rì rào, chàng trai ngơ ngác, rờn rợn, tuy từ nhỏ chưa biết mọc ốc "sợ ma":

-Ma! Lạ thật! Thế còn lũ gái đứng kia? Còn đoàn nhân mã? Tửu Chúa nằm kia?

Đầu óc đảo lộn, hoang mang, nghĩ ngay đến mấy tiếng "ma thiêng nước độc", bỗng nghe tiếng quái gở vừa trở lại từ trong cáng vọng ra:

-Trai vòng xanh sao dám nhìn trộm? Tội khi quân phạm thượng đáng trừng phạt! Vòng xanh phải nghe một cung âm túc sát! Lời dứt, từ trong "cáng không người" bỗng phát ra mấy tiếng kỳ dị, nghe như tiếng kèn, mỗi tiếng như một nhát búa đóng vào màng tai Võ Minh Thần!

Rồi như một cơn phong ba, âm thanh vụt hắt ra ầm ầm như sấm sét, chẳng có cung trầm bổng gì cả, toàn một loạt tiếng túc sát lắt léo trúc trắc nặng nề thình thịch không khác tiếng chày vồ, có đoạn lại như dao nạo mặt nứa, cứ thế cuồn cuộn tuôn tràn như thác đổ, sấm rền sét đánh, dùi xiên vuốt cào móc nạo, gió rít mưa gào đạn réo, quật vào màng tai Võ gây một cảm giác đau buốt, ngứa ngáy tê cóng, giá băng nhức nhối, cực kỳ khó chịu, đến ớn da ớn thịt, đảo ruột lộn gan điên đầu nhức óc, loạn thần như đang chứng kiến cảnh tuốt nứa, bị tuốt, lóc thịt, nạo xương, đục tủy, cưa gân, mài óc, làm cho kẻ vững tinh thần mấy cũng phải đảo điên, ớn xương sống.

Trước còn thấy cung âm túc sát này đi qua thính giác vào người gây cảm giác, sau tiếng nhạc quỷ này trực tiếp như những mũi dùi, răng cưa, lưỡi "lam" xiên nạo thẳng vào tế bào, chui qua lỗ chân lông cào cấu ngũ tạng lục phủ, tưởng kẻ thiếu bản lãnh không chịu nổi giây phút, khiến Võ rúng động tâm thần, không khỏi kinh tâm, nghĩ thầm:

-Cung âm quái gở này giết người trong nháy mắt! "Âm thanh công" này lợi hại hết sức, quện lẫn điện công, ma quỷ gì lại sử dụng được môn võ công cao siêu của con nhà võ? Sơ ý nguy ngay!

Bèn ngầm vận điện công bế tỏa huyệt đạo, ngồi im như cây gỗ mặc cho sấm sét nổ bên mình. Lại lo cho Quản Kình và hai con ngựa, nhưng rất may Kình và hai con ngựa vẫn đứng như thường. Nhìn ra, lũ gái hầu, tụi khiêng cáng xế ngoài cũng vậy. Mới rõ "cáng không người" có tài thu gọn âm thanh chỉ hướng độc vào chàng.

Được một phút, bỗng lại nghe tiếng dị trong cáng vọng ra như đọc một bản án, cứ mười tiếng lại thay một giọng, bảy thứ thổ ngữ, sắc, gai, nhọn, ầm, léo nhéo nhanh vô cùng hòa với tiếng nhạc, trúc trắc the thé, nhức nhối, như có cả một cái chợ người vạn quốc, chõ cả mồm loa mép dải vào lỗ nhĩ chàng mà gào thét, nghe đinh tai nhức óc, đã thế, tiếng vạn quốc Tây Tàu Ta Thổ, v.v... lại cứ vang lên toàn tiếng trúc trắc nghe còn ngứa tai khó đọc hơn nghe hàng ngàn đứa con nít ê a học: "a xê ác, ê xê hát ếch, a xê hát ách, co co, y cờ rét ê y yêu...".

Biết không phải chuyện chơi, Võ phải vận sức chịu đựng hóa giải có lúc đến chấn động toàn thân, lại không may đang lúc thọ thương sức giảm nhiều, nhưng cũng có cái may là mặc giáp, đỡ được nhiều. Vừa chống, Võ vừa lấy làm lạ hết sức, khó tưởng tượng một người có thể cùng lúc phát ra lắm âm ma tiếng mãnh đến thế.

Tới phút thứ ba, chàng vừa thấy trong lòng xao xuyến, thì âm quái vụt im, Võ thở phào, lưng ướt đẫm mồ hôi. Sực nghe tiếng kia hắt ra lẫn tiếng cười the thé:

-Cung phạt túc sát đã hết, giờ canh khuya rừng vắng, vòng xanh nghe khúc "dạ khấp" cho tăng thêm sức khỏe!

Lần này, tiếng trong cáng giọng lanh lảnh rõ giọng gái còn trẻ, đài các nói. Võ Minh Thần vụt nghĩ:

-"Y" lợi hại như ma quỷ! Sức ta bị thương, nghe một cung đã mệt, ở đây nghe nữa e nguy hại! Xem ý "y" muốn tấn công dồn dập cho ta gục, chưa thể gợi dò gì được, đành chờ dịp khác! Tức thật! Y làm gì mà như ma xó!

Nghĩ là làm liền, vừa nghe dứt chàng trai vận sẵn nhân điện, lại thò tay ra, lần này đưa cả trảo thủ chụp mép rèm phủ lật phăng đến "phạch" cái, rung cả cáng, đến độ cáng đu đưa như võng.

Và, như chạm phải điện, không nén nổi, chàng trai vùng hét lên một tiếng "trời", kinh sững, gai ốc mọc lởm chởm đầy mình, vì dưới vùng sáng đuốc vật vờ trên cáng chỉ thấy một hình thù bốn chân nằm gối đầu lên gối son cực kỳ quái đản: một con sói to như người, mõm nhọn hoắt, hai con mắt đỏ ké dòm ra phát tia nóng bỏng!

Chỉ suýt nữa, Võ Minh Thần đã kêu thét lên kinh dị vì quá bất ngờ. Nhưng nhờ sống khổ độc gian lao từ nhỏ bên cạnh vị tôn sư kỳ dị mặt lúc nào cũng đầy nét suy tư trầm mặc như buồn thảm "kiếp người mong manh phi lý", hết lòng rèn luyện, lại thường ở rừng sâu cốc thẳm, chàng tuổi trẻ có tình bình tĩnh hết sức, ít khi hoảng động ra mặt, nên lúc thấy hình thù con chó sói to lớn dị thường, chàng trai chỉ giật người một cái đã hãm ngay được tiếng kêu, lặng người đi khá lâu.

Và cắn chặt hàm răng, nín thở mở trừng hai con mắt dòm chòng chọc, đầu óc bàng hoàng tưởng mê ngủ. Ánh đuốc bập bùng soi tỏ, vẫn chùm lá trên cành hắt bóng đen vật vờ nham nhở vào lòng cáng, lắc la lắc lư trên hình thù quái đản, đúng là một con chó sói, không thể lầm lẫn được. Một con sơn cẩu thuộc giống sài kíu to lớn, hung tợn nhất trong các giống bốn chân hung tợn, nói rõ hơn là một con "Hồng Cẩu Quẩy" lông vàng óng ánh, đầu có lông bờm như bờm sư tử cái, nó nằm nghiêng gác đầu lên cái gối son, mõm ngậm còn chìa ra mấy cái răng nanh dài trắng nhởn như mấy cái dùi nhọn hoắt. Thấy mép rèm vén lên, nó chỉ hơi ngóc đầu lên dòm ra coi dáng điệu như người ta, kẻ bạo gan cũng phát ớn.

Ngó trừng trừng vào lòng cáng đến bảy, tám giây, chàng trai họ Võ mới rung giọng kêu "trời" rất trầm như phào nhẹ ngoài miệng, buông rèm xuống.

Choáng váng, kinh hoàng cực độ! Rung động tâm thần vì sự hiện diện của con sài kíu to lớn trong lòng cáng, hình thù chó sói lông bờm, nghĩ ngay tới con chó sói thành tinh đã hấp sát mẹ chàng trên biên thùy phân mao mười bảy năm xưa! Võ Minh Thần liếc mắt nhìn người đồng hành đứng ngựa sát cạnh.

Quản Kình cũng nhìn thấy rõ vật gì trong cáng, người đàn ông gan lỳ này ngồi im không động đậy trơ như đá, trong dáng của tay bình tĩnh phi thường, nhưng dòm kỹ nét mặt, lại khác hẳn.

Lần này thì sự kinh dị lên đến cực điểm. Ngọn gò thưa gió thổi rì rào, vài tán lá loang lổ vật vờ lay động ánh đuốc ánh trăng quện giao nhau, cáng gấm hơi đu đưa, lũ phu cáng gái hầu đứng im như tượng gỗ, khung cảnh càng trở nên quái gở. Không còn ngờ vực gì nữa, đúng con tinh mới có thể chợt hiện chợt biến như thế.

Không hẹn nhau, cả hai thầy trò cũng dằn động vành khiên, đưa mắt lừ lừ nhìn mấy phía cùng có cảm giác như bóng vô hình nanh ác lởn vởn quanh mình, mất thần chụp vuốt xuống. Quản Kình thì thào, tiếng rung mạnh vì xúc động:

-Nguy rồi! Thì ra "nó" là con tinh, "nó" biết biến hóa. Bá Diện Ma Quân là con tinh quỷ bốn chân! Phải tìm kế rút mau... Cậu hai! Ta chờ dịp khác! Phải có phép phù thủy mới trị nổi nó.

Võ Minh Thần cũng hiểu hiện hai hai người chưa đủ tài thuật trừ loài yêu quái. Vì loài này thuộc âm, đã thoát khỏi các định luật thông thường về vật lý trên cõi dương trần, súng gươm thường khó phạm nổi. Chàng trai vụt nhớ giấc mơ kỳ lạ vừa nãy trên đồi cao, hồn oan mẹ chàng đã giục đi mau, và hôm rời miền Thập Vạn, vợ chồng chúa soái lạc thảo vô địch có căn dặn phải tìm đến vùng Thanh Âm động học thuật pháp sư rừng của bà Chúa ngàn thiêng, phòng trừ loài yêu nghiệt.

Thoáng khắc, chàng trai nghĩ ngay tới chuyện bôn tẩu, chờ dịp khác phục thù, nhưng trong lòng mang cừu hận như biển, lại vừa xúc động cảnh mẹ hiền thác oan, hiện về, chàng tuổi trẻ chí hiếu nhịn sao nổi, bèn quắc mắt long sòng sọc, nghiến răng thét:

-Sói tinh! Chính mi là con "quỷ mắt đỏ" bốn chân đã hấp sát mẹ ta trên biên thùy năm xưa... sao còn dám đổ cho Tây Sắc? Chỉ loài tinh mới biết biến hóa. Mẫu thân! Mẫu thân! Hồn mẹ khôn thiêng hãy về phù hộ cho con tru diệt con tinh, báo cừu tuyệt hận!

Dứt lời, Võ Minh Thần cắn nghiến chót lưỡi bắn máu tươi giơ luôn tay phải phun phù vào lưỡi dao gài dọc cổ tay, chưa kịp chém xả, bỗng nghe trong cáng có tiếng cười khanh khách ma âm vọng ra:

-Vòng xanh! Nhà ngươi làm gì thế? Sao lại cắn lưỡi phun máu? À! Phải nhà ngươi định thư phù? Ha ha! Ngốc tử! Bá Diện Thánh Quân có trăm mặt trăm giọng, cứ gì phải Hấp Sát Tinh Quân Tây Sắc mới có tài ẩn hiện?

Võ Minh Thần không nói nửa lời, đưa mắt nhìn quanh, thấy đám quân mã vẫn tụ cả dưới gò, chàng trai vùng lẩm bẩm "mẫu thân chứng giám hồn thiêng độ trì", bất thần đánh vụt tay phải về phía cáng gấm.

Từ cổ tay, lưỡi liễu diệp đao sắc như nước vấy máu thâm cừu bay vút ra phát một tiếng "véo" gần như tiếng đạn đi, nháng luồng sáng cầu vồng đâm xuyên qua lần mui rèm che phủ cáng, luồng sáng tắt, bức rèm hơi động chút, tiếp theo tiếng thụt phập rất ngọt, mạnh đến nỗi Võ Minh Thần muốn chồn cả tay.

Vẫn im phăng phắc! Nhưng khi Võ giật tay di động đường thép, bỗng giật mình kinh hãi thấy rõ lưỡi dao cắm sâu lút cán như bị vật kia hút chặt lấy, không vọt bay đi được. Võ vội vận hết sức kéo mạnh về cố rút dao ra, bỗng nghe tiếng trong cáng phát cười sằng sặc:

-À! Vòng xanh tài nghệ cao cường, biết cả thuật phi đao! Gan nhà ngươi to lắm! Dám chém Bá Diện Thánh Quân! Nhà ngươi tên họ chi! Ta quên chưa hỏi! Nói mau còn uống rượu nghe nhạc! Đêm này kỳ ngộ, phải cũng ta say một bữa ngả nghiêng.

Võ Minh Thần phụt luôn dao tay trái, đưa mép khiên lên miệng cắn chặt, nhanh như chớp, phóng vụt lưỡi dao vào chỗ phát âm trong cáng. Véo, phập! Lần này chàng cũng phóng đâm như phóng giáo, mũi thép nháng sáng cái đã xuyên qua lần rèm phủ, và cũng bị vật kia hút thụt, Võ rúng động cả thân hình, tay chồn lại, y hệt nhát chém trước! Cả kinh, chàng trai lật đật vận hết sức lay giật rút ra, chỉ hơi nhúc nhích, vụt nghĩ thầm:

-Lạ dữ à! Sao quái gở thế này? Từ khi hạ sơn, chưa bao giờ ta phóng dao lại không rút về được, dẫu có cắm vào thân xác, cũng không đến nỗi hút dính thế! Nó có sức phi phàm hút dao kiếm chăng? Bất biết, tình thế khẩn cấp rồi, không làm không xong!

Bèn quay sang phía Quản Kình, Kình cũng vừa liếc sang ra hiệu, Võ hất hàm, Kình chụp luôn cây súng cối Saint Etienne bên sườn, vẩy "đoàng" một phát vào trong cáng, nào ngờ đạn vừa bắn ra, bỗng "bùng" một tiếng, một luồng kình phong quật trúng mặt khiên đến "xoảng" một cái mạnh như trời giáng, cả thân hình to lớn của Quản Kình lập tức bật ngửa về đằng sau, khoác cả tấm khiên ngã nhào xuống chân ngựa.

Võ Minh Thần mắc cả hai tay rút dao không đỡ kịp, thấy Kình ngã thất kinh, đang khó nghĩ, đã thấy Quản Kình nhảy vọt lên lưng ngựa, tiếng trong cáng hét ra:

-Thổ hầu sao dám bắn Thánh quân? Lần sau, ta quật chết! Vòng xanh! Tên họ?

Nổi giận, Võ vừa rút dao vừa hét:

-Sói tinh! Chính ta đang định hỏi mi điều đó! Mi còn lạ gì mười bảy năm xưa, chiều đó, ta còn là đứa bé lên hai lên ba!

Tiếng dị phát âm trầm:

-À, kẻ không biết cội nguồn! Vậy nhà ngươi đúng đứa bé vòng xanh cả thiên hạ đang đi tìm rồi! Hà hà! Càng phải uống rượu nghe nhạc cùng.

Võ Minh Thần vẫn đinh ninh "con tinh" sẽ hạ đòn độc, vẫn thấy yên, Võ vừa bực tức vừa cay đắng gặp địch thủ đang lúc thọ thương, vùng quát:

-Tinh sói! Ta muốn uống máu mi, không uống rượu với sài lang!

-Không uống rượu nghe âm nhạc ta rộng ban ân, nộp vòng xanh vậy! Để thân lại báo cừu, ta sẽ giúp cho!

Võ toan mắng, sực nhớ ra "bí ẩn của vòng xanh điểm huyết" đeo tay, chàng trai thở phào dịu hỏi:

-Tại sao mi cùng cả thiên hạ loài người, loài vật thành tinh đều tìm chiếm đoạt chiếc vòng xanh? Nếu nói rõ, ta tính sau!

Tiếng trong cáng cười âm âm:

-À khách vòng xanh lại không biết vòng xanh là gì! Lạ dữ! Càn khôn, càn khôn, hựu càn khôn, càn khôn đảo lộn! Hà hà! Nếu nhà ngươi biết rõ, nhà ngươi sẽ mất mạng, vì nhà ngươi sẽ liều chết giữ lại, mà sức ngươi chưa giữ được đâu. Tốt nhất đưa ta cầm cho!

-Nếu vậy ta càng cần giữ cái vòng này! Sói tinh! Năm xưa...

-Ngốc tử! Ta đã bảo c
Tác giả : Hoàng Ly
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại