Lừa Dối Em, Anh Thích Lắm Sao?
Chương 14
Vài ngày sau tin đồn cũng đã lắng xuống nhưng tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì trên các trang mạng xã hội lại ngập tràn những bức ảnh tôi đi xuống từ những chiếc xe đắt tiền khác nhau. Tôi vô cùng tức giận, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
"Là tên nào dám chụp lén mình rồi đưa lên mạng?" Tôi kéo xuống cuối trang, người đăng chỉ có ba dấu hỏi chấm. Là tên nào? Tôi gập chiếc máy tính lại sau đó định đi thay đồ thì điện thoại đổ chuông. Tôi nhìn vào dãy số trên màn hình, là Kiều Kiều. Tôi nhấn nút nghe, chưa kịp áp điện thoại vào tai thì đã nghe thấy giọng của cô bạn phiền phức này:
"Lam Lam cậu ăn ở thế nào mà sao dạo này toàn bị dính mấy vụ lùm xùm vậy?"
Chẳng lẽ cậu ấy không biết hiện tại đầu tôi đang muốn nổ tung hay sao mà lại còn thêm dầu vào lửa? Tôi hít một hơi thật sâu, nói:
"Tốt nhất cậu ngậm miệng lại cho mình, cậu có tin mình qua chỗ cậu mượn dao giết người hay không hả?"
Kiều Kiều cười hì hì không biết sợ là gì, ỷ mình có chỗ dựa vững chãi lên đáp:
"Cậu qua đây đi, mình có La Trí bảo vệ rồi sao phải sợ cậu nữa." Sau đó còn nghe thấy bên kia phát ra tiếng cười khúc khích khiến tôi sởn hết cả da gà.
"Tiến triển của hai người nhanh một cách ghê gớm nhỉ?" Tôi châm biếm nói.
"Haizz..thôi không đùa nữa. Mình đã nhờ La Trí đi tìm ID của tác giả đăng bài báo đó lên rồi. Anh ấy nói chắc phải mất hai hoặc ba ngày là sẽ tìm ra. Nói thật tớ mà biết tên khốn nào dám làm hại cậu thì tớ sẽ không bỏ qua đâu." Lúc đầu nghe Kiều Kiều nói có vẻ nghiêm túc nhưng đến khi nói câu cuối cùng khiến tôi không thể nào yên tâm được.
Tôi cố ý chọc Kiều Kiều, đáp:"Bởi vì cậu có La Trí bảo vệ rồi mà, đâu còn sợ ai nữa."
"Đừng có chọc mình!" Sau đó là tiếng tút tút.
Đúng là dễ thương thật. Tôi đặt máy xuống giường rồi đi thay đồ.
Không biết người nào lại đi cố ý hãm hại tôi nhỉ? Tôi nhớ mình đâu có mắc oán với ai. Hay là tại trước kia dây dưa với nhiều tên đàn ông quá nên có nhiều đứa con gái nó ghét. Nhưng người này phải theo dõi tôi lâu rồi thì mới chụp được nhiều tấm ảnh như vậy chứ. Rốt cuộc là ai?
Bước xuống nhà thì nhà vắng tanh. Gọi Hoàng Như đại nhân mấy tiếng mà cũng chẳng nghe thấy tiếng đáp lại. Hay là ra ngoài rồi nhỉ? Lê người vào phòng bếp uống tạm cốc nước thì thấy mảnh giấy nhớ được dán trên tủ lạnh. Nét chữ này là của Hoàng Như địa nhân mà. Tôi cầm tờ giấy lên xem, ở đó có ghi:
"Mẹ đi du lịch với bạn một tuần ở nước ngoài. Có gì cần giúp đừng gọi cho mẹ mà hãy gọi cho con rể tương lai của mẹ nhé!"
Cái gì vậy trời? Đây có phải là mẹ của tôi không vậy. Sao lại có thể giao con gái mình cho người lạ nhanh như vậy chứ. Lại còn "con rể tương lai". Nhưng mà thế cũng tốt, mẹ không ở nhà thì cũng đỡ phải xem cái vụ lùm xùm của mình.
Vừa uống xong cốc nước thì có người nhấn chuông cửa. Tôi đặt lại cốc nước về chỗ cũ rồi chạy ra mở cửa. Lúc đầu tôi còn tưởng Chúc Vũ Huyền hoặc Kiều Kiều đến nhưng người đến lại là người tôi không ngờ nhất, Đông Phong. Hắn ta ăn mặc kín mít từ trên xuống dưới khiến tôi lúc đầu cũng không nhận ra đó là ai. Phải đến khi hắn ta tháo kính râm và khẩu trang xuống tôi mới nhận ra.
"Anh tới đây làm gì?" Tôi chỉ hé cửa đủ để tôi thò đầu ra nói chuyện hòng không cho hắn có cơ hội xông vào nhà.
Nhìn thấy dáng vẻ dự phòng của tôi, Đông Phong liền tỏ ra thân mật búng vào trán tôi một cái, nói:
"Không định mời tôi vào nhà hả?"
"Không!"
"Vậy tôi cứ đứng ở đây, nhỡ đâu có người nhận ra tôi rồi chụp tôi đưa lên mạng lúc đó chắc cũng không sao nhỉ?"
Hắn ta dám buông lời đe dọa tôi! May mà hắn thành công nếu không tôi đã cho hắn vài cước rồi tiện thể nhập viện luôn cũng được. Tôi miễn cười mở cửa ra cho hắn. Vẻ mặt của hắn khá hài lòng sau đó đẩy tôi ra tự nhiên như nhà của mình mà bước vào. Tôi đóng cửa lại rồi theo sau hắn.
"Anh muốn uống gì?"
"Nước gì cũng được!"
"Vậy tôi đi lấy nước lọc."
"Tôi là khách đó, sao lại có thể lấy nước lọc để tiếp đãi được."
Tôi bực mình nhìn hắn sau đó mới lấy bình tĩnh lại.
"Nếu anh muốn uống rượu vang hay sinh tố thì mời ra cửa hàng nước."
Khóe môi của Đông Phong khẽ nhếch lên.
"Vậy thì tôi uống nước lọc."
Tôi bực dọc lườm hắn một cái rồi vào trong nhà lấy một cốc nước lọc. Đột nhiên tôi lại nghĩ ra một loại nước sẽ khiến hắn đang ở mười mấy tầng mây rồi đột nhiên xuống thẳng mười mấy tầng địa ngục. Anh cứ chờ đó...
"Là tên nào dám chụp lén mình rồi đưa lên mạng?" Tôi kéo xuống cuối trang, người đăng chỉ có ba dấu hỏi chấm. Là tên nào? Tôi gập chiếc máy tính lại sau đó định đi thay đồ thì điện thoại đổ chuông. Tôi nhìn vào dãy số trên màn hình, là Kiều Kiều. Tôi nhấn nút nghe, chưa kịp áp điện thoại vào tai thì đã nghe thấy giọng của cô bạn phiền phức này:
"Lam Lam cậu ăn ở thế nào mà sao dạo này toàn bị dính mấy vụ lùm xùm vậy?"
Chẳng lẽ cậu ấy không biết hiện tại đầu tôi đang muốn nổ tung hay sao mà lại còn thêm dầu vào lửa? Tôi hít một hơi thật sâu, nói:
"Tốt nhất cậu ngậm miệng lại cho mình, cậu có tin mình qua chỗ cậu mượn dao giết người hay không hả?"
Kiều Kiều cười hì hì không biết sợ là gì, ỷ mình có chỗ dựa vững chãi lên đáp:
"Cậu qua đây đi, mình có La Trí bảo vệ rồi sao phải sợ cậu nữa." Sau đó còn nghe thấy bên kia phát ra tiếng cười khúc khích khiến tôi sởn hết cả da gà.
"Tiến triển của hai người nhanh một cách ghê gớm nhỉ?" Tôi châm biếm nói.
"Haizz..thôi không đùa nữa. Mình đã nhờ La Trí đi tìm ID của tác giả đăng bài báo đó lên rồi. Anh ấy nói chắc phải mất hai hoặc ba ngày là sẽ tìm ra. Nói thật tớ mà biết tên khốn nào dám làm hại cậu thì tớ sẽ không bỏ qua đâu." Lúc đầu nghe Kiều Kiều nói có vẻ nghiêm túc nhưng đến khi nói câu cuối cùng khiến tôi không thể nào yên tâm được.
Tôi cố ý chọc Kiều Kiều, đáp:"Bởi vì cậu có La Trí bảo vệ rồi mà, đâu còn sợ ai nữa."
"Đừng có chọc mình!" Sau đó là tiếng tút tút.
Đúng là dễ thương thật. Tôi đặt máy xuống giường rồi đi thay đồ.
Không biết người nào lại đi cố ý hãm hại tôi nhỉ? Tôi nhớ mình đâu có mắc oán với ai. Hay là tại trước kia dây dưa với nhiều tên đàn ông quá nên có nhiều đứa con gái nó ghét. Nhưng người này phải theo dõi tôi lâu rồi thì mới chụp được nhiều tấm ảnh như vậy chứ. Rốt cuộc là ai?
Bước xuống nhà thì nhà vắng tanh. Gọi Hoàng Như đại nhân mấy tiếng mà cũng chẳng nghe thấy tiếng đáp lại. Hay là ra ngoài rồi nhỉ? Lê người vào phòng bếp uống tạm cốc nước thì thấy mảnh giấy nhớ được dán trên tủ lạnh. Nét chữ này là của Hoàng Như địa nhân mà. Tôi cầm tờ giấy lên xem, ở đó có ghi:
"Mẹ đi du lịch với bạn một tuần ở nước ngoài. Có gì cần giúp đừng gọi cho mẹ mà hãy gọi cho con rể tương lai của mẹ nhé!"
Cái gì vậy trời? Đây có phải là mẹ của tôi không vậy. Sao lại có thể giao con gái mình cho người lạ nhanh như vậy chứ. Lại còn "con rể tương lai". Nhưng mà thế cũng tốt, mẹ không ở nhà thì cũng đỡ phải xem cái vụ lùm xùm của mình.
Vừa uống xong cốc nước thì có người nhấn chuông cửa. Tôi đặt lại cốc nước về chỗ cũ rồi chạy ra mở cửa. Lúc đầu tôi còn tưởng Chúc Vũ Huyền hoặc Kiều Kiều đến nhưng người đến lại là người tôi không ngờ nhất, Đông Phong. Hắn ta ăn mặc kín mít từ trên xuống dưới khiến tôi lúc đầu cũng không nhận ra đó là ai. Phải đến khi hắn ta tháo kính râm và khẩu trang xuống tôi mới nhận ra.
"Anh tới đây làm gì?" Tôi chỉ hé cửa đủ để tôi thò đầu ra nói chuyện hòng không cho hắn có cơ hội xông vào nhà.
Nhìn thấy dáng vẻ dự phòng của tôi, Đông Phong liền tỏ ra thân mật búng vào trán tôi một cái, nói:
"Không định mời tôi vào nhà hả?"
"Không!"
"Vậy tôi cứ đứng ở đây, nhỡ đâu có người nhận ra tôi rồi chụp tôi đưa lên mạng lúc đó chắc cũng không sao nhỉ?"
Hắn ta dám buông lời đe dọa tôi! May mà hắn thành công nếu không tôi đã cho hắn vài cước rồi tiện thể nhập viện luôn cũng được. Tôi miễn cười mở cửa ra cho hắn. Vẻ mặt của hắn khá hài lòng sau đó đẩy tôi ra tự nhiên như nhà của mình mà bước vào. Tôi đóng cửa lại rồi theo sau hắn.
"Anh muốn uống gì?"
"Nước gì cũng được!"
"Vậy tôi đi lấy nước lọc."
"Tôi là khách đó, sao lại có thể lấy nước lọc để tiếp đãi được."
Tôi bực mình nhìn hắn sau đó mới lấy bình tĩnh lại.
"Nếu anh muốn uống rượu vang hay sinh tố thì mời ra cửa hàng nước."
Khóe môi của Đông Phong khẽ nhếch lên.
"Vậy thì tôi uống nước lọc."
Tôi bực dọc lườm hắn một cái rồi vào trong nhà lấy một cốc nước lọc. Đột nhiên tôi lại nghĩ ra một loại nước sẽ khiến hắn đang ở mười mấy tầng mây rồi đột nhiên xuống thẳng mười mấy tầng địa ngục. Anh cứ chờ đó...
Tác giả :
Samsam2003