Lũ Học Sinh Cá Biệt
Chương 42: Đến đòi người
Một người đàn ông với khuôn mặt không góc chết đang ngồi vắt chân trên một chiếc ghế xa hoa trong căn phòng rộng lớn mà lạnh lẽo âm u đến quỷ dị. Anh, Satan, Minh Thiên Khánh, đại boss ngàn vàng của bang hội hùng mạnh nhất thế giới ngầm – TK.
- Mang Phong Lãng về
Anh ra lệnh cho Phong Kiêu - Đại sư huynh ngàn năm không đổi sắc mặt của nhóc. Phong Kiêu bình tĩnh nhìn Satan, lên tiếng:
- ... Rõ!
Nói rồi, Phong Kiêu rời đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình anh. Bóng dáng cô độc, đôi mắt xa xăm nhìn về nơi nào đó
...
- Ắt trììììììì!!
Nhóc đang vui vẻ ăn kem với nó thì đột nhiên hắt hơi. Mợ nó, thằng chó đẻ nào nói xấu sau lưng bố hả??
Rồi điện thoại của nhóc vang lên, báo có tin nhắn. Nhóc mở ra, đập vào mắt nhóc là tin nhắn gửi đi từ số điện thoại mà cả đời nhóc chả bao giờ quên được. Số của Đại sư huynh...
Tin nhắn chỉ vẻn vẹn đúng 3 chữ, chuẩn phong cách của Đại sư huynh
[ Tối, ngoại ô ]
Nhóc mặt méo xệch. Này này, có cần dọa người thế không, nhóc vừa mới rời khỏi sư môn thôi đấy nhé! Đừng nói... đừng nói Đại sư huynh muốn tận diệt nha. Aaaaa, nhóc còn trẻ lắm, chưa muốn chết sớm đâu
Nhóc cầm điện thoại mà tay run run, nói với nó:
- Tao đi có việc lát ha
Nói xong, chẳng để nó kịp phản ứng gì thì nhóc đã chạy mất hút. Nó đứng đơ như cây cơ. Ơ, thế là nó bị bỏ rơi à??
...
- Nhị sư huynh, huynh còn ở trong nước không??
Nhóc ngồi trên cái ghế đá trong công viên gọi điện. Đầu dây kia, Nhị sư huynh của nhóc nói:
- Còn, sao?
- Đến chỗ muội đi. Công viên X
- Ok
Nhị sư huynh cúp máy, vội vã tới chỗ nhóc vừa nói, vừa tới nơi đã liến thoắng:
- Sao, sao? Thấy nhớ Satan, quyết định quay lại tổ chức hả??
Nhóc ôm đầu, vẻ khổ sở. Sao nhóc lại có tên Nhị sư huynh lắm mồm như vậy nhỉ?
- Nhớ cái em gái huynh! Huynh có biết tại sao Đại sư huynh lại quay về gặp muội không?
- Hả??
Nhị sư huynh ngạc nhiên. Nhóc nhìn biểu cảm trên mặt của tên này là biết rằng: “Nhị sư huynh chả biết cái quái gì cả!"
Nhóc đứng dậy, không nói lời nào liền rời đi. Nhị sư huynh ngơ ngác nhìn theo
...
Buổi tối ác mộng đã đến. Nhóc chuẩn bị tinh thần, phóng xe ra ngoại ô từ 7h30’. Đến nơi. Ở đây thật âm u lạnh lẽo, vắng vẻ khiến nhóc bất giác rùng mình, không biết do ở đây ghê rợn hay do nghĩ tới việc Đại sư huynh tận diệt nhóc nữa.
Nhóc đứng chán chê, nhìn đồng hồ đã tới 9h, nhóc chán, liền trèo lên cái cây cao ở gần đấy. Nhóc có sở thích trèo lên cây để ngủ từ nhỏ mà
Ngủ được một giấc, nhóc bị đánh thức bởi tiếng trực thăng ầm ĩ. Ngước nhìn lên. Là máy bay trực thăng của bang TK.
Nhóc nhìn đồng hồ. Đúng 12h đêm. Sặc, đến chuẩn giờ ghê luôn! Dù đã chuẩn bị tinh thần, song, nhóc vẫn cảm thấy sợ.
Đại sư huynh từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống...
- Đạ... Đại sư huynh... huynh tìm muội có việc gì không??
Nhóc run run hỏi. Đại sư huynh của nhóc thì lại chả thèm nói gì, cứ đứng lặng im như phỗng
5 phút trôi qua mà nhóc tưởng chừng như dài nửa thế kỉ. Cuối cùng, Đại sư huynh cũng lên tiếng, chỉ vẻn vẹn đúng 1 chữ:
- Đến đòi người
Cùng chiến đấu với Đại sư huynh nhiều năm, nhóc cũng có thể hiểu, ý huynh ấy là bắt nhóc quay trở về tổ chức! Nhóc nghĩ đến đó, liều chết lắc đầu nguầy nguậy
- Không không không!!
Đại sư huynh nhíu mày, tính bỏ cuộc luôn nhưng nghĩ lại, thôi dù gì cũng là nhiệm vụ cấp S, tốt nhất nên làm có tâm chút. Và thế là Đại sư huynh lại mở miệng, giọng nói có tia nguy hiểm:
- Chắc chắn?
Nhóc sợ hãi, nuốt nước bọt, lời ra đến họng lại nuốt trở về. Lát sau, nhóc mới dè dặt lên tiếng:
- Đú... đúng... Muội sẽ... sẽ không về...
Chẳng để nhóc kịp nghĩ ngợi hay nó thêm một từ nào nữa, Đại sư huynh lao tới, ánh mắt như một con dã thú, vô cùng dọa người. Nhóc sợ hãi, lùi lại phía sau, được một đạn thì đập lưng vào tường. Huynh đấm nhóc liên tiếp. Nhóc vội vã vận dụng hết những chiêu võ mà nhóc học được trong bao năm qua, né tránh những đòn đánh cứng như thép của huynh. Huynh vẫn điên cuồng đấm, mặc kệ nhóc cứ chật vật né tránh. Khi cảm thấy được đã sắp đến cực hạn, nhóc nói:
- Sao huynh không... ý... không tìm Nhị sư huynh... á... mà luyện tập??
- Mang Phong Lãng về
Anh ra lệnh cho Phong Kiêu - Đại sư huynh ngàn năm không đổi sắc mặt của nhóc. Phong Kiêu bình tĩnh nhìn Satan, lên tiếng:
- ... Rõ!
Nói rồi, Phong Kiêu rời đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại mình anh. Bóng dáng cô độc, đôi mắt xa xăm nhìn về nơi nào đó
...
- Ắt trììììììì!!
Nhóc đang vui vẻ ăn kem với nó thì đột nhiên hắt hơi. Mợ nó, thằng chó đẻ nào nói xấu sau lưng bố hả??
Rồi điện thoại của nhóc vang lên, báo có tin nhắn. Nhóc mở ra, đập vào mắt nhóc là tin nhắn gửi đi từ số điện thoại mà cả đời nhóc chả bao giờ quên được. Số của Đại sư huynh...
Tin nhắn chỉ vẻn vẹn đúng 3 chữ, chuẩn phong cách của Đại sư huynh
[ Tối, ngoại ô ]
Nhóc mặt méo xệch. Này này, có cần dọa người thế không, nhóc vừa mới rời khỏi sư môn thôi đấy nhé! Đừng nói... đừng nói Đại sư huynh muốn tận diệt nha. Aaaaa, nhóc còn trẻ lắm, chưa muốn chết sớm đâu
Nhóc cầm điện thoại mà tay run run, nói với nó:
- Tao đi có việc lát ha
Nói xong, chẳng để nó kịp phản ứng gì thì nhóc đã chạy mất hút. Nó đứng đơ như cây cơ. Ơ, thế là nó bị bỏ rơi à??
...
- Nhị sư huynh, huynh còn ở trong nước không??
Nhóc ngồi trên cái ghế đá trong công viên gọi điện. Đầu dây kia, Nhị sư huynh của nhóc nói:
- Còn, sao?
- Đến chỗ muội đi. Công viên X
- Ok
Nhị sư huynh cúp máy, vội vã tới chỗ nhóc vừa nói, vừa tới nơi đã liến thoắng:
- Sao, sao? Thấy nhớ Satan, quyết định quay lại tổ chức hả??
Nhóc ôm đầu, vẻ khổ sở. Sao nhóc lại có tên Nhị sư huynh lắm mồm như vậy nhỉ?
- Nhớ cái em gái huynh! Huynh có biết tại sao Đại sư huynh lại quay về gặp muội không?
- Hả??
Nhị sư huynh ngạc nhiên. Nhóc nhìn biểu cảm trên mặt của tên này là biết rằng: “Nhị sư huynh chả biết cái quái gì cả!"
Nhóc đứng dậy, không nói lời nào liền rời đi. Nhị sư huynh ngơ ngác nhìn theo
...
Buổi tối ác mộng đã đến. Nhóc chuẩn bị tinh thần, phóng xe ra ngoại ô từ 7h30’. Đến nơi. Ở đây thật âm u lạnh lẽo, vắng vẻ khiến nhóc bất giác rùng mình, không biết do ở đây ghê rợn hay do nghĩ tới việc Đại sư huynh tận diệt nhóc nữa.
Nhóc đứng chán chê, nhìn đồng hồ đã tới 9h, nhóc chán, liền trèo lên cái cây cao ở gần đấy. Nhóc có sở thích trèo lên cây để ngủ từ nhỏ mà
Ngủ được một giấc, nhóc bị đánh thức bởi tiếng trực thăng ầm ĩ. Ngước nhìn lên. Là máy bay trực thăng của bang TK.
Nhóc nhìn đồng hồ. Đúng 12h đêm. Sặc, đến chuẩn giờ ghê luôn! Dù đã chuẩn bị tinh thần, song, nhóc vẫn cảm thấy sợ.
Đại sư huynh từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống...
- Đạ... Đại sư huynh... huynh tìm muội có việc gì không??
Nhóc run run hỏi. Đại sư huynh của nhóc thì lại chả thèm nói gì, cứ đứng lặng im như phỗng
5 phút trôi qua mà nhóc tưởng chừng như dài nửa thế kỉ. Cuối cùng, Đại sư huynh cũng lên tiếng, chỉ vẻn vẹn đúng 1 chữ:
- Đến đòi người
Cùng chiến đấu với Đại sư huynh nhiều năm, nhóc cũng có thể hiểu, ý huynh ấy là bắt nhóc quay trở về tổ chức! Nhóc nghĩ đến đó, liều chết lắc đầu nguầy nguậy
- Không không không!!
Đại sư huynh nhíu mày, tính bỏ cuộc luôn nhưng nghĩ lại, thôi dù gì cũng là nhiệm vụ cấp S, tốt nhất nên làm có tâm chút. Và thế là Đại sư huynh lại mở miệng, giọng nói có tia nguy hiểm:
- Chắc chắn?
Nhóc sợ hãi, nuốt nước bọt, lời ra đến họng lại nuốt trở về. Lát sau, nhóc mới dè dặt lên tiếng:
- Đú... đúng... Muội sẽ... sẽ không về...
Chẳng để nhóc kịp nghĩ ngợi hay nó thêm một từ nào nữa, Đại sư huynh lao tới, ánh mắt như một con dã thú, vô cùng dọa người. Nhóc sợ hãi, lùi lại phía sau, được một đạn thì đập lưng vào tường. Huynh đấm nhóc liên tiếp. Nhóc vội vã vận dụng hết những chiêu võ mà nhóc học được trong bao năm qua, né tránh những đòn đánh cứng như thép của huynh. Huynh vẫn điên cuồng đấm, mặc kệ nhóc cứ chật vật né tránh. Khi cảm thấy được đã sắp đến cực hạn, nhóc nói:
- Sao huynh không... ý... không tìm Nhị sư huynh... á... mà luyện tập??
Tác giả :
AQ - Siêu Quậy