Lột Xác
Chương 57: Vô tội thả ra
Nể tình Mộc Diệp?
Mộc Lạp Lạp nghĩ, đây nhất định là chuyện tiếu lâm nhất mà cô đã nghe được từ lúc sống lại tới nay.
Chỉ bằng quan hệ kẻ thù không đội trời chung giữa cô và Mộc Diệp, Thẩm Văn Xương lại có thể nói ra lời nể tình Mộc Diệp mà huỷ bỏ khởi tố cô như vậy?
Chẳng lẽ hắn cho mình là đấng cứu thế, đứng ở trên cao nắm giữ sự sống chết của cô sao?
Sự trào phúng trong lòng Mộc Lạp Lạp dần dần viết đến trên mặt, cô có chút khinh thường nhìn Thẩm Văn Xương: “Đừng nói bây giờ tôi không phải là người làm ra chuyện tiết lộ bí mật gì, cho dù tôi làm, cũng không cần anh cùng với Mộc Diệp quý báu của anh có bất cứ bố thí gì đối với tôi. Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì?"
Thẩm Văn Xương bị Mộc Lạp Lạp nói cho nghẹn họng, ánh mắt lập tức nhìn như muốn ăn thịt người.
“Chứng cứ đều ở nơi này, Mộc Lạp Lạp, cô còn muốn tiếp tục khăng khăng?" Trong ánh mắt Thẩm Văn Xương nhìn Mộc Lạp Lạp tràn đầy thương hại, giống như nếu Mộc Lạp Lạp không thừa nhận tội ác của mình thì sẽ không nhận được thương hại của Thẩm Văn Xương nữa, sẽ có kết cục thê thảm gì đó.
Mộc Lạp Lạp đan ngón tay chống trên cằm, vẻ mặt lại không có chút thay đổi nào: “Muốn để tôi thừa nhận, đem chứng cứ ra trước đi, bày ở trước mặt tôi, khiến cho tôi không lời nào để nói thì tôi mới có thể thừa nhận á, không phải sao?"
Cô đang cố ý kích thích Thẩm Văn Xương, bởi vì bây giờ cô cũng không biết chi tiết tội ác mà Mộc Diệp vu cho cô là gì, thậm chí ngay cả cô còn không biết rốt cuộc mình tiết lộ bí mật gì của công ty.
Nhưng nếu như Thẩm Văn Xương đem những chứng cứ này ra, ít nhất cô sẽ biết ở giai đoạn nào đã để cho Mộc Diệp lấy được cơ hội, như vậy cô tối thiểu biết nên đối phó với tất cả chuyện tiếp theo như thế nào.
Mộc Lạp Lạp trước sau tin tưởng, chỉ cần là chuyện mình không hề làm, bất kể Mộc Diệp vạch kế hoạc tỉ mỉ ra sao cũng sẽ lộ ra chân tướng.
Huống hồ cô cũng chẳng phải là không có bản lĩnh phản kích, không phải sao? Chẳng qua là đang chờ đợi cơ hội thích hợp hơn mà thôi.
Tuy nhiên chỉ hy vọng người vệ sĩ cô nhờ kia có thể lanh lợi một chút, an bài xong xuôi tất cả kế hoạch của cô…
Nhìn thấy Mộc Lạp Lạp như vịt chết còn mạnh miệng, nhất định không chịu thừa nhận tội của mình, hơn nữa không lơi miệng chút nào, Thẩm Văn Xương đại khái đã dùng hết kiên nhẫn cuối cùng của mình, không nhìn Mộc Lạp Lạp nữa, khép mắt lại khoát tay: “Các người tới nói cho cô ta biết đi, để xem cô ta còn có thể nói cái gì."
Thật ra lúc này Mộc Lạp Lạp cũng rất biết ơn kiếp trước của mình, ít ra luyện thành bản lĩnh nhanh mồm nhanh miệng như thế, không để cho người ta nhìn ra một chút tâm tình nào của cô.
Ngay sau đó thư ký của Thẩm Văn Xương đứng dậy, giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Hợp đồng của công ty hôm qua bị tiết lộ, tổn thất thật lớn, qua một hồi điều tra cùng sau khi xác định nhân chứng vật chứng mới đoán được Mộc Lạp Lạp là người bị tình nghi nhất."
“Há, các người nói là cái gì thì là cái đó à? Cho tôi là con nít ba tuổi ư?" Mộc Lạp Lạp tiếp tục phát động kỹ năng trào phúng, vẻ mỉa mai in đầy trên mặt.
Đương nhiên cái bộ dạng này của cô ở trong mắt rất nhiều người, bao gồm Thẩm Văn Xương, cũng chỉ là phô trương thanh thế lần chót mà thôi, cô sẽ không có đường sống vẹn toàn nữa.
“Chứng cứ, chúng tôi đương nhiên có." Thư ký gật đầu. “Nhân chứng là Ric, cô ta có thể chứng minh phần văn kiện kia là đích thân cô ta bảo cô giao đến trong tay tổng giám đốc, ở giữa lại không có người nào khác tiếp xúc qua, cho nên tình nghi cô là lớn nhất."
Cảm xúc trong đáy mắt Mộc Lạp Lạp sôi trào. Quả nhiên a quả nhiên, hôm qua hợp đồng bị tiết lộ ứng với sau khi kế hoạch thứ nhất của Mộc Diệp không thành thì lại ra chiêu thứ hai. Hơn nữa kế hoạch của ả thật đúng là mắc xích với nhau, Mộc Lạp Lạp mà không chú ý tới chi tiết bên trong, không chừng còn khiến cô bị sập bẫy.
Ngày đầu tiên chính thức đến công ty làm việc, Ric đã để cô làm chân chạy vặt giao văn kiện. Ngay lúc đó Mộc Lạp Lạp nghĩ là hành động rất bình thường, bởi vì không chỉ Ric mà những đồng nghiệp khác đều bảo cô giúp đỡ, cô vốn cũng không để ý.
Bây giờ nghĩ lại, nội dung phần văn kiện dĩ nhiên là Ric biết đến, chọn ngày hôm qua tiết lộ khẳng định cũng là Mộc Diệp bày mưu đặt kế.
Lòng có phán đoán, ánh mắt Mộc Lạp Lạp càng thêm trấn định vài phần: “Một nhân chứng mà thôi, căn cứ vào lời của anh mà nói, người có thể tiếp xúc với phần văn kiện đó cũng không chỉ một mình tôi, Ric cũng bị tình nghi không phải sao. Thậm chí nói Thẩm tổng của chúng ta, anh cũng xem qua, anh cũng tương tự bị tình nghi."
Một câu nói của Mộc Lạp Lạp liền xếp Thẩm Văn Xương vào phạm vi bị tình nghi, thật khiến người ta trở tay không kịp.
Nhưng cũng may không có người nào sẽ tin lời của cô, bởi vì dưới ra hiệu của Thẩm Văn Xương, thư ký lại lấy ra phần chứng cứ thứ hai.
“Phần chứng cứ thứ hai, Mộc Lạp Lạp, cô có muốn tới tự mình nhìn hay không? Hòm thư tiết lộ văn kiện có phải là địa chỉ của cô hay không? Chúng tôi điều tra địa chỉ IP thì email chính là gởi đi từ máy tính trong phòng làm việc của cô. Lần này cô còn có lời gì muốn nói?"
Chứng cứ này xuất hiện, còn có thêm Ric, dường như đã thật sự nhận định tội danh của Mộc Lạp Lạp, khiến cho cô hết đường chối cãi.
Thế nhưng Mộc Lạp Lạp lại cũng không nhận tội như bọn họ tưởng, mà bỗng nhiên hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?"
Không ai trả lời cô, trái lại Thẩm Văn Xương mở miệng: “Bốn giờ sáng."
Mộc Lạp Lạp nói không đầu không đuôi: “Giữa đường anh ấy sẽ phải đi Hồng Kông một chuyến, rồi bay đi Châu Âu, coi như lúc này đã xuống máy bay."
Đầu chân mày Thẩm Văn Xương cau chặt: “Cô đang nói cái gì?"
Mộc Lạp Lạp mắt cong cong, cười đẹp một cách lẳng lơ: “Ý của tôi đây là tôi sắp được vô tội thả ra."
Mộc Lạp Lạp nghĩ, đây nhất định là chuyện tiếu lâm nhất mà cô đã nghe được từ lúc sống lại tới nay.
Chỉ bằng quan hệ kẻ thù không đội trời chung giữa cô và Mộc Diệp, Thẩm Văn Xương lại có thể nói ra lời nể tình Mộc Diệp mà huỷ bỏ khởi tố cô như vậy?
Chẳng lẽ hắn cho mình là đấng cứu thế, đứng ở trên cao nắm giữ sự sống chết của cô sao?
Sự trào phúng trong lòng Mộc Lạp Lạp dần dần viết đến trên mặt, cô có chút khinh thường nhìn Thẩm Văn Xương: “Đừng nói bây giờ tôi không phải là người làm ra chuyện tiết lộ bí mật gì, cho dù tôi làm, cũng không cần anh cùng với Mộc Diệp quý báu của anh có bất cứ bố thí gì đối với tôi. Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì?"
Thẩm Văn Xương bị Mộc Lạp Lạp nói cho nghẹn họng, ánh mắt lập tức nhìn như muốn ăn thịt người.
“Chứng cứ đều ở nơi này, Mộc Lạp Lạp, cô còn muốn tiếp tục khăng khăng?" Trong ánh mắt Thẩm Văn Xương nhìn Mộc Lạp Lạp tràn đầy thương hại, giống như nếu Mộc Lạp Lạp không thừa nhận tội ác của mình thì sẽ không nhận được thương hại của Thẩm Văn Xương nữa, sẽ có kết cục thê thảm gì đó.
Mộc Lạp Lạp đan ngón tay chống trên cằm, vẻ mặt lại không có chút thay đổi nào: “Muốn để tôi thừa nhận, đem chứng cứ ra trước đi, bày ở trước mặt tôi, khiến cho tôi không lời nào để nói thì tôi mới có thể thừa nhận á, không phải sao?"
Cô đang cố ý kích thích Thẩm Văn Xương, bởi vì bây giờ cô cũng không biết chi tiết tội ác mà Mộc Diệp vu cho cô là gì, thậm chí ngay cả cô còn không biết rốt cuộc mình tiết lộ bí mật gì của công ty.
Nhưng nếu như Thẩm Văn Xương đem những chứng cứ này ra, ít nhất cô sẽ biết ở giai đoạn nào đã để cho Mộc Diệp lấy được cơ hội, như vậy cô tối thiểu biết nên đối phó với tất cả chuyện tiếp theo như thế nào.
Mộc Lạp Lạp trước sau tin tưởng, chỉ cần là chuyện mình không hề làm, bất kể Mộc Diệp vạch kế hoạc tỉ mỉ ra sao cũng sẽ lộ ra chân tướng.
Huống hồ cô cũng chẳng phải là không có bản lĩnh phản kích, không phải sao? Chẳng qua là đang chờ đợi cơ hội thích hợp hơn mà thôi.
Tuy nhiên chỉ hy vọng người vệ sĩ cô nhờ kia có thể lanh lợi một chút, an bài xong xuôi tất cả kế hoạch của cô…
Nhìn thấy Mộc Lạp Lạp như vịt chết còn mạnh miệng, nhất định không chịu thừa nhận tội của mình, hơn nữa không lơi miệng chút nào, Thẩm Văn Xương đại khái đã dùng hết kiên nhẫn cuối cùng của mình, không nhìn Mộc Lạp Lạp nữa, khép mắt lại khoát tay: “Các người tới nói cho cô ta biết đi, để xem cô ta còn có thể nói cái gì."
Thật ra lúc này Mộc Lạp Lạp cũng rất biết ơn kiếp trước của mình, ít ra luyện thành bản lĩnh nhanh mồm nhanh miệng như thế, không để cho người ta nhìn ra một chút tâm tình nào của cô.
Ngay sau đó thư ký của Thẩm Văn Xương đứng dậy, giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Hợp đồng của công ty hôm qua bị tiết lộ, tổn thất thật lớn, qua một hồi điều tra cùng sau khi xác định nhân chứng vật chứng mới đoán được Mộc Lạp Lạp là người bị tình nghi nhất."
“Há, các người nói là cái gì thì là cái đó à? Cho tôi là con nít ba tuổi ư?" Mộc Lạp Lạp tiếp tục phát động kỹ năng trào phúng, vẻ mỉa mai in đầy trên mặt.
Đương nhiên cái bộ dạng này của cô ở trong mắt rất nhiều người, bao gồm Thẩm Văn Xương, cũng chỉ là phô trương thanh thế lần chót mà thôi, cô sẽ không có đường sống vẹn toàn nữa.
“Chứng cứ, chúng tôi đương nhiên có." Thư ký gật đầu. “Nhân chứng là Ric, cô ta có thể chứng minh phần văn kiện kia là đích thân cô ta bảo cô giao đến trong tay tổng giám đốc, ở giữa lại không có người nào khác tiếp xúc qua, cho nên tình nghi cô là lớn nhất."
Cảm xúc trong đáy mắt Mộc Lạp Lạp sôi trào. Quả nhiên a quả nhiên, hôm qua hợp đồng bị tiết lộ ứng với sau khi kế hoạch thứ nhất của Mộc Diệp không thành thì lại ra chiêu thứ hai. Hơn nữa kế hoạch của ả thật đúng là mắc xích với nhau, Mộc Lạp Lạp mà không chú ý tới chi tiết bên trong, không chừng còn khiến cô bị sập bẫy.
Ngày đầu tiên chính thức đến công ty làm việc, Ric đã để cô làm chân chạy vặt giao văn kiện. Ngay lúc đó Mộc Lạp Lạp nghĩ là hành động rất bình thường, bởi vì không chỉ Ric mà những đồng nghiệp khác đều bảo cô giúp đỡ, cô vốn cũng không để ý.
Bây giờ nghĩ lại, nội dung phần văn kiện dĩ nhiên là Ric biết đến, chọn ngày hôm qua tiết lộ khẳng định cũng là Mộc Diệp bày mưu đặt kế.
Lòng có phán đoán, ánh mắt Mộc Lạp Lạp càng thêm trấn định vài phần: “Một nhân chứng mà thôi, căn cứ vào lời của anh mà nói, người có thể tiếp xúc với phần văn kiện đó cũng không chỉ một mình tôi, Ric cũng bị tình nghi không phải sao. Thậm chí nói Thẩm tổng của chúng ta, anh cũng xem qua, anh cũng tương tự bị tình nghi."
Một câu nói của Mộc Lạp Lạp liền xếp Thẩm Văn Xương vào phạm vi bị tình nghi, thật khiến người ta trở tay không kịp.
Nhưng cũng may không có người nào sẽ tin lời của cô, bởi vì dưới ra hiệu của Thẩm Văn Xương, thư ký lại lấy ra phần chứng cứ thứ hai.
“Phần chứng cứ thứ hai, Mộc Lạp Lạp, cô có muốn tới tự mình nhìn hay không? Hòm thư tiết lộ văn kiện có phải là địa chỉ của cô hay không? Chúng tôi điều tra địa chỉ IP thì email chính là gởi đi từ máy tính trong phòng làm việc của cô. Lần này cô còn có lời gì muốn nói?"
Chứng cứ này xuất hiện, còn có thêm Ric, dường như đã thật sự nhận định tội danh của Mộc Lạp Lạp, khiến cho cô hết đường chối cãi.
Thế nhưng Mộc Lạp Lạp lại cũng không nhận tội như bọn họ tưởng, mà bỗng nhiên hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?"
Không ai trả lời cô, trái lại Thẩm Văn Xương mở miệng: “Bốn giờ sáng."
Mộc Lạp Lạp nói không đầu không đuôi: “Giữa đường anh ấy sẽ phải đi Hồng Kông một chuyến, rồi bay đi Châu Âu, coi như lúc này đã xuống máy bay."
Đầu chân mày Thẩm Văn Xương cau chặt: “Cô đang nói cái gì?"
Mộc Lạp Lạp mắt cong cong, cười đẹp một cách lẳng lơ: “Ý của tôi đây là tôi sắp được vô tội thả ra."
Tác giả :
Hương Thái Ngưu