Lột Xác
Chương 19: Lối hẹp gặp gỡ
Công ty Mộc Lạp Lạp phỏng vấn là Văn Vũ, một trong những công ty tầm thường nhất của Thẩm Văn Xương
Giống như mọi năm, doanh thu hàng năm của công ty đều đứng vị trí chót nhất. Ông chủ lớn như Thẩm Văn Xương theo lý mà nói thì không nên xuất hiện ở đây, nhưng khi Mộc Lạp Lạp vừa mới phỏng vấn xong, đi ra phòng phỏng vấn thì thấy một người được nhiều người vây quanh đang đi tới ở đầu kia hành lang.
Thẩm Văn Xương ở giữa đám người có vẻ vô cùng nổi bật. Thân hình cao lớn được bao bọc bên trong tây trang, trên mặt là vẻ “ta là người đệ nhất thiên hạ" khiến cho người ta đều có chút không dám nhìn hắn.
Thật ra khoảnh khắc nhìn thấy hắn, trong đầu Mộc Lạp Lạp còn nghĩ đến chuyện tình yêu của người này và Mộc Diệp, đó chẳng phải là truyện truyền thuyết “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi" sao?
Cho nên Mộc Lạp Lạp nhịn không được cười ra tiếng.
Thẩm Văn Xương vốn cũng không có chú ý tới cô, sau khi nghe được tiếng cười thì đưa mắt nhìn qua.
Trên khuôn mặt uy nghiêm của Thẩm Văn Xương xuất hiện một tia nghi hoặc, bỏ lại người ở bên cạnh, đi thẳng về phía Mộc Lạp Lạp.
Lúc này Mộc Lạp Lạp rốt cuộc mới biết khẩn trương. Trong kế hoạch của cô hoàn toàn không có nghĩ tới chạm mặt với Thẩm Văn Xương nhanh như vậy. Cô muốn trước tiên là vào công ty của Thẩm Văn Xương, sau khi thông qua thời gian làm việc thì nghĩ cách vào tổng công ty, đạt được công nhận với thực lực làm việc của bản thân, sau đó mới tới gần Thẩm Văn Xương, rồi nghĩ cách ở trước mặt hắn vạch trần bộ mặt thật của Mộc Diệp.
Con người Thẩm Văn Xương tính tình hơi nóng nảy, nhưng hắn đối với Mộc Diệp thật là tốt, lúc trước cũng nổi tiếng là cao thủ tình trường, nhưng sau khi quen Mộc Diệp thì thu hồi tất cả tâm địa gian xảo, rất một lòng một dạ.
Mà điểm tốt duy nhất của người này là từ trước đến nay trong công việc đều không có tình cảm cá nhân, chỉ cần thật sự có năng lực làm việc thì đều được hắn thưởng thức, nhưng nếu năng lực làm việc kém thì tuyệt đối sẽ bị hắn sa thải không chút do dự.
Cho nên Mộc Lạp Lạp muốn chờ đến sau khi thực lực làm việc của mình được công nhận thì phần thắng tiếp cận Thẩm Văn Xương sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng cô cũng thật không ngờ sẽ gặp phải Thẩm Văn Xương ở đây sớm như vậy. Cô biết người ta chán ghét mình cỡ nào, ít ra hiện giờ mà nói, Thẩm Văn Xương tuyệt đối xem mình như là rác rưởi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mộc Lạp Lạp rất là bất đắc dĩ.
Đều do kiếp trước cô đã quá ngây thơ, hoàn toàn không có cách đấu thắng Mộc Diệp tâm tư thâm trầm, đến có chuẩn bị.
Hôm nay gặp Thẩm Văn Xương ở chỗ này, Mộc Lạp Lạp cảm thấy kế hoạch của mình nhất định phải thay đổi, cách ban đầu hoàn toàn không thể tiếp tục nữa.
“Mộc Lạp Lạp, sao cô ở đây?" Thẩm Văn Xương đứng ở trước mặt Mộc Lạp Lạp, con ngươi vô cùng sắc bén dùng một loại ánh mắt hơi khinh thường nhìn cô, trong giọng nói tràn đầy miệt thị.
Mộc Lạp Lạp khẽ thở dài một tiếng, không nói sạo, dứt khoát trả lời: “Tìm việc làm."
“Tìm việc làm?" Sau khi Thẩm Văn Xương nhìn Mộc Lạp Lạp một hồi thì nở nụ cười hết sức giễu cợt. “Cô hai của nhà họ Mộc cũng cần tìm việc làm ư?"
“Đúng, tìm việc làm." Mộc Lạp Lạp làm bộ như không nghe thấy châm chọc của Thẩm Văn Xương, hiền lành giải thích. “Anh cũng đã biết chuyện của tôi, chắc chắn biết tôi bây giờ không nhà để về, không có nguồn thu nhập. Không tìm việc làm thì làm sao có thể nuôi sống bản thân?"
Xét thấy ấn tượng Mộc Lạp Lạp lưu lại cho người ta luôn quá mức xấu xa, cho nên sự thành thật của cô của bây giờ lại khiến cho Thẩm Văn Xương càng đề phòng.
“Vậy cũng thật khéo, tìm được chỗ này của tôi."
Mộc Lạp Lạp hít một hơi, cười rạng rỡ với Thẩm Văn Xương: “Tôi cũng thật bất ngờ, thì ra công ty này là của anh."
Ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Văn Xương vẫn đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp. Mộc Lạp Lạp đúng là loại khuôn mặt rất rực rỡ, lúc cười lên càng có thể nói là gợi tình, đôi mắt kia luôn vô thức toát ra vẻ quyến rũ. Có lẽ cũng bởi như thế, chỉ với ngoại hình của cô cũng sẽ khiến cho người ta có ấn tượng khó gần, hơi vênh váo hống hách.
Ánh mắt chuyển động, Thẩm Văn Xương nhớ tới những chuyện Mộc Lạp Lạp đã làm đối với người mình thích, trong lòng từ từ nổi giận, giọng nói càng không tốt: “Ai biết cô lại đang có ý định quỷ quái gì."
“Anh không muốn tin tôi, tôi còn có cách nào? Cùng lắm thì tôi không tới đây làm việc thôi, tôi đi nơi khác xin việc là được rồi?" Mộc Lạp Lạp không muốn tiếp tục dây dưa với Thẩm Văn Xương, dù sao cũng có rất nhiều cách tiếp cận hắn, từ từ đi, bây giờ không cần gấp.
Kết quả là lúc cô chuẩn bị đi thì Thẩm Văn Xương trầm giọng nói: “Đứng lại."
Mộc Lạp Lạp thầm mắng một tiếng, tên này cho mình là ai hả, lời nói giống như ra lệnh cho cô như thế!
Nhưng Mộc Lạp Lạp rốt cuộc vẫn xoay người, vô cùng hiền lành hỏi: “Còn có chuyện ư?"
Nếu cô đổi thành trước kia, thái độ của Mộc Lạp Lạp tuyệt đối không thể nào như vậy.
Lúc trước khi rạn nứt với Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp gặp Thẩm Văn Xương còn xem người này là bạn trai của em gái mình, không có bất kỳ mâu thuẫn gì.
Nhưng sau khi rạn nứt với Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp liên đới gặp Thẩm Văn Xương cũng cảm thấy khó chịu, lời nói luôn quái gở, cũng khiến cho Thẩm Văn Xương dần dần chán ghét cô.
Sau đó nếu cô nhìn thấy Thẩm Văn Xương, hai người khẳng định nói không được ba câu thì sẽ cải vã. Hôm nay lại kiên nhẫn trả lời như thế, khiến Thẩm Văn Xương nghi ngờ vô cùng.
Thật ra lúc bọn họ nói chuyện, ở bên cạnh nhiều cấp cao từ tổng công ty theo Thẩm Văn Xương thị sát đều lấy làm kinh hãi. Bọn họ từ trước đến nay chưa từng thấy ai dám nói chuyện như thế với tổng giám đốc. Bạn gái cuả tổng giám đốc khi ở cùng với anh ta đều là dịu dàng như mưa phùn. Cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc như vậy, tất cả cảm xúc đều viết ở trên mặt.
Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng không biết được suy nghĩ của những người này, cô kiên nhẫn đợi lời tiếp theo của Thẩm Văn Xương.
“Cô hôm nay thật sự tới xin việc?" Thẩm Văn Xương lạnh lùng hỏi.
Mộc Lạp Lạp thầm đảo mắt ở trong lòng, nhưng giọng nói thì hết sức dịu dàng: “Vâng."
Trong mắt Thẩm Văn Xương có vẻ giống như nhìn thấy quỷ, hắn nhìn chằm chằm nghiên cứu Mộc Lạp Lạp sau một hồi thì chợt nói: “Được, cô theo tôi đi làm ở tổng công ty."
Mộc Lạp Lạp không che giấu nổi kềm nén bản thân, cau mày: “Anh đang nói đùa ư?"
Giống như mọi năm, doanh thu hàng năm của công ty đều đứng vị trí chót nhất. Ông chủ lớn như Thẩm Văn Xương theo lý mà nói thì không nên xuất hiện ở đây, nhưng khi Mộc Lạp Lạp vừa mới phỏng vấn xong, đi ra phòng phỏng vấn thì thấy một người được nhiều người vây quanh đang đi tới ở đầu kia hành lang.
Thẩm Văn Xương ở giữa đám người có vẻ vô cùng nổi bật. Thân hình cao lớn được bao bọc bên trong tây trang, trên mặt là vẻ “ta là người đệ nhất thiên hạ" khiến cho người ta đều có chút không dám nhìn hắn.
Thật ra khoảnh khắc nhìn thấy hắn, trong đầu Mộc Lạp Lạp còn nghĩ đến chuyện tình yêu của người này và Mộc Diệp, đó chẳng phải là truyện truyền thuyết “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi" sao?
Cho nên Mộc Lạp Lạp nhịn không được cười ra tiếng.
Thẩm Văn Xương vốn cũng không có chú ý tới cô, sau khi nghe được tiếng cười thì đưa mắt nhìn qua.
Trên khuôn mặt uy nghiêm của Thẩm Văn Xương xuất hiện một tia nghi hoặc, bỏ lại người ở bên cạnh, đi thẳng về phía Mộc Lạp Lạp.
Lúc này Mộc Lạp Lạp rốt cuộc mới biết khẩn trương. Trong kế hoạch của cô hoàn toàn không có nghĩ tới chạm mặt với Thẩm Văn Xương nhanh như vậy. Cô muốn trước tiên là vào công ty của Thẩm Văn Xương, sau khi thông qua thời gian làm việc thì nghĩ cách vào tổng công ty, đạt được công nhận với thực lực làm việc của bản thân, sau đó mới tới gần Thẩm Văn Xương, rồi nghĩ cách ở trước mặt hắn vạch trần bộ mặt thật của Mộc Diệp.
Con người Thẩm Văn Xương tính tình hơi nóng nảy, nhưng hắn đối với Mộc Diệp thật là tốt, lúc trước cũng nổi tiếng là cao thủ tình trường, nhưng sau khi quen Mộc Diệp thì thu hồi tất cả tâm địa gian xảo, rất một lòng một dạ.
Mà điểm tốt duy nhất của người này là từ trước đến nay trong công việc đều không có tình cảm cá nhân, chỉ cần thật sự có năng lực làm việc thì đều được hắn thưởng thức, nhưng nếu năng lực làm việc kém thì tuyệt đối sẽ bị hắn sa thải không chút do dự.
Cho nên Mộc Lạp Lạp muốn chờ đến sau khi thực lực làm việc của mình được công nhận thì phần thắng tiếp cận Thẩm Văn Xương sẽ lớn hơn nhiều.
Nhưng cô cũng thật không ngờ sẽ gặp phải Thẩm Văn Xương ở đây sớm như vậy. Cô biết người ta chán ghét mình cỡ nào, ít ra hiện giờ mà nói, Thẩm Văn Xương tuyệt đối xem mình như là rác rưởi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mộc Lạp Lạp rất là bất đắc dĩ.
Đều do kiếp trước cô đã quá ngây thơ, hoàn toàn không có cách đấu thắng Mộc Diệp tâm tư thâm trầm, đến có chuẩn bị.
Hôm nay gặp Thẩm Văn Xương ở chỗ này, Mộc Lạp Lạp cảm thấy kế hoạch của mình nhất định phải thay đổi, cách ban đầu hoàn toàn không thể tiếp tục nữa.
“Mộc Lạp Lạp, sao cô ở đây?" Thẩm Văn Xương đứng ở trước mặt Mộc Lạp Lạp, con ngươi vô cùng sắc bén dùng một loại ánh mắt hơi khinh thường nhìn cô, trong giọng nói tràn đầy miệt thị.
Mộc Lạp Lạp khẽ thở dài một tiếng, không nói sạo, dứt khoát trả lời: “Tìm việc làm."
“Tìm việc làm?" Sau khi Thẩm Văn Xương nhìn Mộc Lạp Lạp một hồi thì nở nụ cười hết sức giễu cợt. “Cô hai của nhà họ Mộc cũng cần tìm việc làm ư?"
“Đúng, tìm việc làm." Mộc Lạp Lạp làm bộ như không nghe thấy châm chọc của Thẩm Văn Xương, hiền lành giải thích. “Anh cũng đã biết chuyện của tôi, chắc chắn biết tôi bây giờ không nhà để về, không có nguồn thu nhập. Không tìm việc làm thì làm sao có thể nuôi sống bản thân?"
Xét thấy ấn tượng Mộc Lạp Lạp lưu lại cho người ta luôn quá mức xấu xa, cho nên sự thành thật của cô của bây giờ lại khiến cho Thẩm Văn Xương càng đề phòng.
“Vậy cũng thật khéo, tìm được chỗ này của tôi."
Mộc Lạp Lạp hít một hơi, cười rạng rỡ với Thẩm Văn Xương: “Tôi cũng thật bất ngờ, thì ra công ty này là của anh."
Ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu của Thẩm Văn Xương vẫn đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp. Mộc Lạp Lạp đúng là loại khuôn mặt rất rực rỡ, lúc cười lên càng có thể nói là gợi tình, đôi mắt kia luôn vô thức toát ra vẻ quyến rũ. Có lẽ cũng bởi như thế, chỉ với ngoại hình của cô cũng sẽ khiến cho người ta có ấn tượng khó gần, hơi vênh váo hống hách.
Ánh mắt chuyển động, Thẩm Văn Xương nhớ tới những chuyện Mộc Lạp Lạp đã làm đối với người mình thích, trong lòng từ từ nổi giận, giọng nói càng không tốt: “Ai biết cô lại đang có ý định quỷ quái gì."
“Anh không muốn tin tôi, tôi còn có cách nào? Cùng lắm thì tôi không tới đây làm việc thôi, tôi đi nơi khác xin việc là được rồi?" Mộc Lạp Lạp không muốn tiếp tục dây dưa với Thẩm Văn Xương, dù sao cũng có rất nhiều cách tiếp cận hắn, từ từ đi, bây giờ không cần gấp.
Kết quả là lúc cô chuẩn bị đi thì Thẩm Văn Xương trầm giọng nói: “Đứng lại."
Mộc Lạp Lạp thầm mắng một tiếng, tên này cho mình là ai hả, lời nói giống như ra lệnh cho cô như thế!
Nhưng Mộc Lạp Lạp rốt cuộc vẫn xoay người, vô cùng hiền lành hỏi: “Còn có chuyện ư?"
Nếu cô đổi thành trước kia, thái độ của Mộc Lạp Lạp tuyệt đối không thể nào như vậy.
Lúc trước khi rạn nứt với Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp gặp Thẩm Văn Xương còn xem người này là bạn trai của em gái mình, không có bất kỳ mâu thuẫn gì.
Nhưng sau khi rạn nứt với Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp liên đới gặp Thẩm Văn Xương cũng cảm thấy khó chịu, lời nói luôn quái gở, cũng khiến cho Thẩm Văn Xương dần dần chán ghét cô.
Sau đó nếu cô nhìn thấy Thẩm Văn Xương, hai người khẳng định nói không được ba câu thì sẽ cải vã. Hôm nay lại kiên nhẫn trả lời như thế, khiến Thẩm Văn Xương nghi ngờ vô cùng.
Thật ra lúc bọn họ nói chuyện, ở bên cạnh nhiều cấp cao từ tổng công ty theo Thẩm Văn Xương thị sát đều lấy làm kinh hãi. Bọn họ từ trước đến nay chưa từng thấy ai dám nói chuyện như thế với tổng giám đốc. Bạn gái cuả tổng giám đốc khi ở cùng với anh ta đều là dịu dàng như mưa phùn. Cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc như vậy, tất cả cảm xúc đều viết ở trên mặt.
Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng không biết được suy nghĩ của những người này, cô kiên nhẫn đợi lời tiếp theo của Thẩm Văn Xương.
“Cô hôm nay thật sự tới xin việc?" Thẩm Văn Xương lạnh lùng hỏi.
Mộc Lạp Lạp thầm đảo mắt ở trong lòng, nhưng giọng nói thì hết sức dịu dàng: “Vâng."
Trong mắt Thẩm Văn Xương có vẻ giống như nhìn thấy quỷ, hắn nhìn chằm chằm nghiên cứu Mộc Lạp Lạp sau một hồi thì chợt nói: “Được, cô theo tôi đi làm ở tổng công ty."
Mộc Lạp Lạp không che giấu nổi kềm nén bản thân, cau mày: “Anh đang nói đùa ư?"
Tác giả :
Hương Thái Ngưu