Lột Xác
Chương 153-1: Sẽ không cho là tôi để ý cô chứ (1)
Phó Cảnh Phi nói được là làm được, lập tức bảo thủ hạ đem video ra.
Mộc Lạp Lạp không biết Phó Cảnh Phi làm thế nào để video nối với màn ảnh lớn của phòng tiệc. Tóm lại, anh vừa ra lệnh một tiếng là trên màn hình lớn của phòng tiệc bắt đầu phát hình video.
Mộc Lạp Lạp đặc biệt chú ý đến phản ứng của Mộc Diệp. Lúc hình ảnh thứ nhất phát ra, trong mắt ả là một mảnh xám tro.
Đối mặt với chứng cứ vô cùng xác thật như vậy, ả còn có biện pháp gì đây?
Mộc Lạp Lạp nghĩ, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, những gì cô muốn trả lại cho Mộc Diệp há chỉ là cái này? Tiếp theo cô sẽ để cho Mộc Diệp biết, kiếp trước ả đã làm bao nhiêu chuyện xấu, kiếp này sẽ bị báo ứng bấy nhiêu.
“Thật là đặc sắc, tự mình đạo diễn một màn kịch như thế." Giọng nói của Phó Cảnh Phi vắng lặng, trào phúng, càng khiến cho người ta như bị ngàn vạn thương tổn.
Cả người Mộc Diệp nhìn có vẻ như lung lay sắp đổ, thần sắc trên gương mặt đó vô cùng đặc sắc.
Nhất là khi tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ đặt ở trên người Mộc Diệp, Mộc Diệp càng cảm nhận được sự mất mặt trước nay chưa từng có.
Ả không hề nghĩ tới có một ngày như vậy, bị vạch trần chuyện mình từng làm ở trước mặt nhiều người nhìn thế này.
Cho dù lần kia ả hãm hại Mộc Lạp Lạp bị Thẩm Văn Xương biết, ả cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ thật sự bại bởi Mộc Lạp Lạp.
Nhưng chuyện ả gặp hôm nay lại như một thau nước lạnh tưới lên đầu ả, ướt lạnh thấu tim.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp vô cùng vui sướng, rốt cuộc khiến Mộc Diệp nếm được mùi vị mình đã từng hưởng qua. Cái loại trải nghiệm bị ánh mắt khinh thường của mọi người nhìn này, chắc hẳn rất là vui vẻ hử?
Đương nhiên, Mộc Lạp Lạp cũng không chỉ bằng chuyện này mà có thể hoàn toàn thắng ngược trở lại Mộc Diệp.
Suy cho cùng hình tượng của ả trước đây ở trong lòng mọi người mười phân vẹn mười, cho dù lúc này vì chuyện vậy mà trên lưng mang một chút vết nhơ, nhưng Mộc Diệp hoàn toàn có thể nói là bị Mộc Lạp Lạp ức hiếp quá sâu cho nên mới muốn trả thù.
Bởi vì Mộc Lạp Lạp quả thật làm chuyện xấu không chỉ một lần đối với Mộc Diệp, nhưng tiếc là hết lần này đến lần khác cô đều thất bại, còn bị Mộc Diệp tìm được cơ hội cắn ngược lại cô một cái.
Nhưng mà lúc này đây, ít ra có thể cho mọi người hiểu rõ Mộc Diệp cũng không phải ngây thơ vô hại như nhìn bề ngoài vậy. Chỉ cần mọi người bắt đầu có cái nhìn khác đối với Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp sẽ thật hài lòng.
Lần này là cô muốn cho Mộc Diệp nếm thử xem mùi vị bị người ta phỉ nhổ mà thôi.
“Được rồi, nếu mọi người đều biết chân tướng, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nói chung đây là chuyện quá khứ, trên thực tế không có quan hệ gì với tôi, nên nói xin lỗi tôi cũng đã nói rồi, sau này mọi người gặp tôi cũng không cần mắng tôi điểm này nữa nhé. Còn những thứ khác các người muốn mắng thì tiếp tục mắng đi." Mộc Lạp Lạp cười tủm tỉm nói với mọi người một câu, sau đó nhìn Mộc Diệp sắp lộ ra như bị uất ức to lớn gì: “Cô cũng đừng làm bộ nữa, hận tôi thì hận tôi đi, tôi biết cô đều đang suy nghĩ gì. Chẳng phải là nghĩ sau này làm sao chỉnh tôi sao? Tuỳ cô đi, muốn làm cái gì thì cứ việc làm đi, tôi sẽ chuẩn bị cho tốt khai chiến với cô."
Mộc Lạp Lạp ung dung thản nhiên nói xong, lộ ra một nụ cười vô cùng rực rỡ.
Mấy câu nói của cô lập tức lại tạo nên một hình tượng hoàn toàn khác biệt cho mình.
Có người lẩm bẩm một câu: “Không hiểu sao cảm thấy Mộc Lạp Lạp rất bảnh phải không?"
Sau khi xem xong video, vẻ mặt của Mộc Chính Thịnh rất là xấu hổ.
Ông ta luôn nhận định là lỗi của Mộc Lạp Lạp, nhưng bây giờ lại bị sự thật bẽ mặt, biết được chuyện này đều chỉ là Mộc Diệp tự biên tự diễn, cố ý hãm hại Mộc Lạp Lạp.
Mặc kệ rốt cuộc nguyên nhân Mộc Diệp làm chuyện này là gì, có phải là trả thù vì bị Mộc Lạp Lạp ức hiếp đã lâu hay không, nhưng nếu là ả làm thì ả không thể thoát khỏi trách nhiệm này.
Mộc Chính Thịnh nhìn Mộc Lạp Lạp, áy náy nói: “Lạp Lạp… Trước đây ba đã trách oan con."
“Đừng, ngài không cần nói với tôi những lời này, tôi không chịu nổi." Mộc Lạp Lạp cười lạnh một tiếng. Bây giờ cho dù Mộc Chính Thịnh muốn để cho cô quay về Mộc gia, cô cũng không thể nào trở lại.
Chờ đến ngày cô trở về, nhất định phải khiến toàn bộ dấu vết tồn tại của Mộc Diệp ở Mộc gia biến mất hết. Cô muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình, những thứ bị Mộc Diệp chiếm lấy, cô sẽ đoạt lại.
Có những thứ nhất định là của ai thì chính là của người đó, người khác vĩnh viễn không giành đi được.
Mộc Chính Thịnh bị thái độ của Mộc Lạp Lạp làm nổi giận, xụ mặt: “Ba đều đã nói xin lỗi với con, con còn muốn thế nào!"
Xin lỗi ư, nếu không phải vì mặt mũi của ông ta, ông ta biết nói xin lỗi sao?
Huống hồ, người cha này của cô e là thấy Phó Cảnh Phi ở chỗ này, mới có thể nghĩ đến phải nói xin lỗi.
Trước kia khi cô rời khỏi, tuy rằng Phó Cảnh Phi mang cô đi, nhưng cũng không phải ai cũng biết, cho dù biết cũng không phải ai cũng tin. Rất nhiều người cũng không muốn tin Phó Cảnh Phi ấy mà thích người như Mộc Lạp Lạp.
Ở trong mắt bọn họ, Mộc Lạp Lạp tất nhiên là không xứng với Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi trong mắt rất nhiều phụ nữ tuyệt đối là một bông hoa lạnh lùng cao ngạo không thể đụng vào, sinh trưởng trên bờ vực thật cao, còn tản ra sức quyến rũ, để cho bọn họ ở dưới nhìn lên là tốt rồi.
Nhưng một ngày nào đó có người có thể chạm vào anh, những người ở dưới nhìn lên gần gãy cả cổ này đương nhiên sẽ ghen tỵ.
“Cha, tôi không cần ngài nói xin lỗi tôi, tôi cũng không nghĩ ngài đã sai lầm, ngài chỉ là không chọn tin tưởng tôi mà thôi, việc này cũng không sai."
Mộc Chính Thịnh thấy Mộc Lạp Lạp không nể mặt ông ta như thế, tức giận vung tay lên, đi thẳng.
Vẻ mặt Thẩm Văn Xương rất phức tạp.
Hắn vẫn ôm Mộc Diệp, nhưng cánh tay hắn ôm ả đã sắp buông lỏng ra.
Có rất nhiều lời, nhưng nơi này không thích hợp nói ra.
Mộc Diệp không nói một lời, vành mắt hồng hồng, vẫn rất khiến người thương yêu.
Tuy rằng mọi người đều biết chuyện này là Mộc Diệp làm, nhưng ở trong mắt nhiều người, đầu sỏ gây nên vẫn là Mộc Lạp Lạp.
Nếu không phải là Mộc Lạp Lạp trước đây vừa đánh vừa mắng người em gái này, Mộc Diệp sẽ không chịu không nổi mà làm ra chuyện như vậy, một cô gái tốt bao nhiêu.
Đây cũng bởi vì Mộc Diệp trước đó đã tạo nên hình tượng thật quá tốt, cho nên tất cả mọi người càng muốn chọn tha thứ cho Mộc Diệp.
Vả lại, bọn họ không phải là muốn tha thứ Mộc Diệp, bọn họ chỉ bởi vì không dám nhìn thẳng vào một sai lầm mình phạm phải mà thôi. Nếu bọn họ không tha thứ cho Mộc Diệp, vậy chẳng phải sẽ chứng minh trước kia ánh mắt nhìn người của bọn họ có sai lầm sao… Rất nhiều người đâm lao thì phải theo lao.
Mộc Lạp Lạp bắt đầu từ giây phút này sẽ không định tiếp tục giả bộ nữa.
Lúc trước còn muốn lợi dụng Mộc Diệp khinh địch đối với mình mà đi làm một ít chuyện, đến bây giờ đã hoàn toàn không cần giả bộ nữa.
Dù sao thì chỗ cô đã nắm giữ rất nhiều chứng cứ bất lợi đối với Mộc Diệp, cũng bắt đầu giao chiến chính diện cùng Mộc Diệp, sau này cô sẽ từng bước một trả lại những chuyện Mộc Diệp đã làm, tiếp tục giả bộ nữa cũng không có nghĩa gì. Huống hồ với sự thông minh của Mộc Diệp, sau chuyện này hôm nay cũng sẽ bắt đầu hoài nghi cô.
Nhưng mà hôm nay Mộc Lạp Lạp còn bỏ quên một người. Ngôn Viễn gần như không có lên tiếng bắt đầu từ giây phút Thẩm Văn Xương tới.
Trước khi đi Mộc Lạp Lạp liếc nhìn y. Ánh mắt của y và Mộc Lạp Lạp đối diện, trong đôi mắt ôn hoà kia của y viết đầy cảm xúc phức tạp, có áy náy, hổ thẹn, còn có thật nhiều thứ Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu.
Mộc Lạp Lạp thở dài trong lòng một hơi, e là Ngôn Viễn cũng đoán được lúc trước mình lợi dụng y.
Nhưng những việc cô làm so với Mộc Diệp thì tính là cái gì chứ?
Hôm nay Ngôn Viễn thấy Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương ở cùng với nhau, ghen tỵ trong đầu chắc cũng đã lên tới đỉnh.
Mộc Lạp Lạp biết, Ngôn Viễn sớm muộn sẽ có một ngày bùng nổ, cho dù cô không hề làm gì.
Đây coi như là Mộc Diệp tự chôn một quả mìn cho mình, đến lúc đó bị nổ tan xương thì cũng là ả tự mình chuốc khổ, không trách được ai.
Về phần Ngôn Viễn có chịu bị nổ tan xương cùng Mộc Diệp hay không, đó là chuyện của y.
Mộc Lạp Lạp từ lâu đã không xem y là bạn bè của mình, cũng sẽ không đi quan tâm tương lai của y.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình trước đây đã quá coi trọng Ngôn Viễn, cũng không phải là coi trọng con người y, mà là quá coi trọng kỷ niệm cùng y. Những ngây thơ chất phác cùng thời thiếu niên này đã từng chiếm giữ một phần vô cùng quan trọng ở trong lòng cô, khiến cô sẵn lòng đi tin tưởng Ngôn Viễn hoàn toàn.
Nhưng mà sau đó Mộc Lạp Lạp lại bị Ngôn Viễn đoạt đi tất cả ký ức tốt đẹp, trong cô không còn có khoảng thời gian kia, khoảng thời gian từng khiến cô quý trọng bằng mọi giá đều trở thành một chuyện cười.
Tuy nhiên bây giờ cô nhìn rất thoáng, nếu đã không có nữa, vậy cũng không thèm nghĩ tới nữa.
Mộc Lạp Lạp coi như năm tháng thanh xuân của mình bị chó gặm…
Không có cố kỵ, Mộc Lạp Lạp thẳng thắn khoác tay Phó Cảnh Phi, tựa vào bên người của anh, nói: “Chúng ta đi chứ?"
Phó Cảnh Phi nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Đi thôi."
Hai người bọn họ đứng chung một chỗ khiến người xung quanh đột nhiên sinh ra một loại ảo giác: trong thế giới của bọn họ tựa như chỉ có đối phương, người khác tuyệt đối không có khả năng chen chân vào thế giới của bọn họ.
Những người cảm thấy Mộc Lạp Lạp không xứng với Phó Cảnh Phi hơi ghen tỵ nghĩ… Bất kể nói thế nào, ít ra Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi đứng chung với nhau là một hình ảnh đẹp mắt.
Đến đây, bữa tiệc hôm nay triệt để trở thành một vở hài kịch.
Có người vẫn đứng về phía Mộc Diệp, còn trái lương tâm an ủi: “Không sao đâu Mộc Diệp, chúng tôi còn không biết cô là ai sao, chuyện kia khẳng định là nhất thời hồ đồ."
Có người bắt đầu lung lay bất định, cảm thấy Mộc Lạp Lạp không phải xấu xa như trong tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay mục đích trả thù Mộc Diệp của Mộc Lạp Lạp đã triệt để đạt được, cũng hiểu được quá trình vạch trần Mộc Diệp vô cùng thoả nguyện, nhất là sau khi nhìn vẻ mặt biến hoá của Mộc Diệp, càng cảm thấy đặc sắc.
Người phụ nữ khóc sướt mướt được mang đi, khách khứa cũng đều tản đi.
Mặt Thẩm Văn Xương đen thui, hắn nói: “Chúng ta trở về hãy nói."
Như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không chất vấn ngay trước mặt nhiều người, như vậy cũng là vứt đi mặt mũi của hắn.
Dưới một số tình huống, Thẩm Văn Xương đúng là một người đủ bình tĩnh. Cho dù Mộc Diệp lần nữa lưng mang hành vi hãm hại Mộc Lạp Lạp, nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục bình tĩnh.
Mộc Diệp nghiến răng, đã bắt đầu tự hỏi làm thế nào giải quyết phiền toái ngày hôm nay, đồng thời sau này nên đối phó với Mộc Lạp Lạp ra sao.
Ngay lúc bọn họ đi, Ngôn Viễn luôn không nói gì, ngũ quan ôn hoà của y hơi vặn vẹo, kéo Mộc Diệp lại: “Mộc Diệp."
Thẩm Văn Xương sắc bén nhìn Ngôn Viễn, hỏi Mộc Diệp: “Các người còn có chuyện nói?"
Trong lòng Mộc Diệp mắng Ngôn Viễn không có chuyện gì mà kiếm chuyện, nhưng nét mặt bình tĩnh nói: “Ngôn Viễn, có chuyện gì sau này hãy nói đi… Hôm nay em rất mệt."
Ngôn Viễn vẫn kéo cổ tay Mộc Diệp, ánh mắt rất uể oải, nhưng lại cố chấp như thế.
Mộc Diệp quyết tâm, trực tiếp gắng sức rút tay của mình đi. Bấy giờ ả mới phát hiện, vừa rồi Ngôn Viễn kéo cổ tay của ả rốt cuộc dùng sức cỡ nào, khiến trên cổ tay ả xuất hiện một vệt đỏ.
“Mộc Diệp…" Giọng Ngôn Viễn rất yếu ớt, tựa như đang vớt vát cuối cùng.
Mộc Diệp lạnh lùng xoay người, nói với Thẩm Văn Xương: “Văn Xương, chúng ta đi thôi."
Ngôn Viễn cứ cố chấp đứng tại chỗ như vậy, nhìn bóng dáng của Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp đi xa. Bóng lưng của y dĩ nhiên cũng viết đầy cô đơn.
Trên đường về nhà cùng Thẩm Văn Xương, Mộc Diệp luôn rất thấp thỏm.
Thẩm Văn Xương quặm mặt lại không nói gì cả, như là bình yên trước khi giông tố tới.
Mộc Lạp Lạp không biết Phó Cảnh Phi làm thế nào để video nối với màn ảnh lớn của phòng tiệc. Tóm lại, anh vừa ra lệnh một tiếng là trên màn hình lớn của phòng tiệc bắt đầu phát hình video.
Mộc Lạp Lạp đặc biệt chú ý đến phản ứng của Mộc Diệp. Lúc hình ảnh thứ nhất phát ra, trong mắt ả là một mảnh xám tro.
Đối mặt với chứng cứ vô cùng xác thật như vậy, ả còn có biện pháp gì đây?
Mộc Lạp Lạp nghĩ, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, những gì cô muốn trả lại cho Mộc Diệp há chỉ là cái này? Tiếp theo cô sẽ để cho Mộc Diệp biết, kiếp trước ả đã làm bao nhiêu chuyện xấu, kiếp này sẽ bị báo ứng bấy nhiêu.
“Thật là đặc sắc, tự mình đạo diễn một màn kịch như thế." Giọng nói của Phó Cảnh Phi vắng lặng, trào phúng, càng khiến cho người ta như bị ngàn vạn thương tổn.
Cả người Mộc Diệp nhìn có vẻ như lung lay sắp đổ, thần sắc trên gương mặt đó vô cùng đặc sắc.
Nhất là khi tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ đặt ở trên người Mộc Diệp, Mộc Diệp càng cảm nhận được sự mất mặt trước nay chưa từng có.
Ả không hề nghĩ tới có một ngày như vậy, bị vạch trần chuyện mình từng làm ở trước mặt nhiều người nhìn thế này.
Cho dù lần kia ả hãm hại Mộc Lạp Lạp bị Thẩm Văn Xương biết, ả cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ thật sự bại bởi Mộc Lạp Lạp.
Nhưng chuyện ả gặp hôm nay lại như một thau nước lạnh tưới lên đầu ả, ướt lạnh thấu tim.
Trong lòng Mộc Lạp Lạp vô cùng vui sướng, rốt cuộc khiến Mộc Diệp nếm được mùi vị mình đã từng hưởng qua. Cái loại trải nghiệm bị ánh mắt khinh thường của mọi người nhìn này, chắc hẳn rất là vui vẻ hử?
Đương nhiên, Mộc Lạp Lạp cũng không chỉ bằng chuyện này mà có thể hoàn toàn thắng ngược trở lại Mộc Diệp.
Suy cho cùng hình tượng của ả trước đây ở trong lòng mọi người mười phân vẹn mười, cho dù lúc này vì chuyện vậy mà trên lưng mang một chút vết nhơ, nhưng Mộc Diệp hoàn toàn có thể nói là bị Mộc Lạp Lạp ức hiếp quá sâu cho nên mới muốn trả thù.
Bởi vì Mộc Lạp Lạp quả thật làm chuyện xấu không chỉ một lần đối với Mộc Diệp, nhưng tiếc là hết lần này đến lần khác cô đều thất bại, còn bị Mộc Diệp tìm được cơ hội cắn ngược lại cô một cái.
Nhưng mà lúc này đây, ít ra có thể cho mọi người hiểu rõ Mộc Diệp cũng không phải ngây thơ vô hại như nhìn bề ngoài vậy. Chỉ cần mọi người bắt đầu có cái nhìn khác đối với Mộc Diệp, Mộc Lạp Lạp sẽ thật hài lòng.
Lần này là cô muốn cho Mộc Diệp nếm thử xem mùi vị bị người ta phỉ nhổ mà thôi.
“Được rồi, nếu mọi người đều biết chân tướng, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nói chung đây là chuyện quá khứ, trên thực tế không có quan hệ gì với tôi, nên nói xin lỗi tôi cũng đã nói rồi, sau này mọi người gặp tôi cũng không cần mắng tôi điểm này nữa nhé. Còn những thứ khác các người muốn mắng thì tiếp tục mắng đi." Mộc Lạp Lạp cười tủm tỉm nói với mọi người một câu, sau đó nhìn Mộc Diệp sắp lộ ra như bị uất ức to lớn gì: “Cô cũng đừng làm bộ nữa, hận tôi thì hận tôi đi, tôi biết cô đều đang suy nghĩ gì. Chẳng phải là nghĩ sau này làm sao chỉnh tôi sao? Tuỳ cô đi, muốn làm cái gì thì cứ việc làm đi, tôi sẽ chuẩn bị cho tốt khai chiến với cô."
Mộc Lạp Lạp ung dung thản nhiên nói xong, lộ ra một nụ cười vô cùng rực rỡ.
Mấy câu nói của cô lập tức lại tạo nên một hình tượng hoàn toàn khác biệt cho mình.
Có người lẩm bẩm một câu: “Không hiểu sao cảm thấy Mộc Lạp Lạp rất bảnh phải không?"
Sau khi xem xong video, vẻ mặt của Mộc Chính Thịnh rất là xấu hổ.
Ông ta luôn nhận định là lỗi của Mộc Lạp Lạp, nhưng bây giờ lại bị sự thật bẽ mặt, biết được chuyện này đều chỉ là Mộc Diệp tự biên tự diễn, cố ý hãm hại Mộc Lạp Lạp.
Mặc kệ rốt cuộc nguyên nhân Mộc Diệp làm chuyện này là gì, có phải là trả thù vì bị Mộc Lạp Lạp ức hiếp đã lâu hay không, nhưng nếu là ả làm thì ả không thể thoát khỏi trách nhiệm này.
Mộc Chính Thịnh nhìn Mộc Lạp Lạp, áy náy nói: “Lạp Lạp… Trước đây ba đã trách oan con."
“Đừng, ngài không cần nói với tôi những lời này, tôi không chịu nổi." Mộc Lạp Lạp cười lạnh một tiếng. Bây giờ cho dù Mộc Chính Thịnh muốn để cho cô quay về Mộc gia, cô cũng không thể nào trở lại.
Chờ đến ngày cô trở về, nhất định phải khiến toàn bộ dấu vết tồn tại của Mộc Diệp ở Mộc gia biến mất hết. Cô muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình, những thứ bị Mộc Diệp chiếm lấy, cô sẽ đoạt lại.
Có những thứ nhất định là của ai thì chính là của người đó, người khác vĩnh viễn không giành đi được.
Mộc Chính Thịnh bị thái độ của Mộc Lạp Lạp làm nổi giận, xụ mặt: “Ba đều đã nói xin lỗi với con, con còn muốn thế nào!"
Xin lỗi ư, nếu không phải vì mặt mũi của ông ta, ông ta biết nói xin lỗi sao?
Huống hồ, người cha này của cô e là thấy Phó Cảnh Phi ở chỗ này, mới có thể nghĩ đến phải nói xin lỗi.
Trước kia khi cô rời khỏi, tuy rằng Phó Cảnh Phi mang cô đi, nhưng cũng không phải ai cũng biết, cho dù biết cũng không phải ai cũng tin. Rất nhiều người cũng không muốn tin Phó Cảnh Phi ấy mà thích người như Mộc Lạp Lạp.
Ở trong mắt bọn họ, Mộc Lạp Lạp tất nhiên là không xứng với Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi trong mắt rất nhiều phụ nữ tuyệt đối là một bông hoa lạnh lùng cao ngạo không thể đụng vào, sinh trưởng trên bờ vực thật cao, còn tản ra sức quyến rũ, để cho bọn họ ở dưới nhìn lên là tốt rồi.
Nhưng một ngày nào đó có người có thể chạm vào anh, những người ở dưới nhìn lên gần gãy cả cổ này đương nhiên sẽ ghen tỵ.
“Cha, tôi không cần ngài nói xin lỗi tôi, tôi cũng không nghĩ ngài đã sai lầm, ngài chỉ là không chọn tin tưởng tôi mà thôi, việc này cũng không sai."
Mộc Chính Thịnh thấy Mộc Lạp Lạp không nể mặt ông ta như thế, tức giận vung tay lên, đi thẳng.
Vẻ mặt Thẩm Văn Xương rất phức tạp.
Hắn vẫn ôm Mộc Diệp, nhưng cánh tay hắn ôm ả đã sắp buông lỏng ra.
Có rất nhiều lời, nhưng nơi này không thích hợp nói ra.
Mộc Diệp không nói một lời, vành mắt hồng hồng, vẫn rất khiến người thương yêu.
Tuy rằng mọi người đều biết chuyện này là Mộc Diệp làm, nhưng ở trong mắt nhiều người, đầu sỏ gây nên vẫn là Mộc Lạp Lạp.
Nếu không phải là Mộc Lạp Lạp trước đây vừa đánh vừa mắng người em gái này, Mộc Diệp sẽ không chịu không nổi mà làm ra chuyện như vậy, một cô gái tốt bao nhiêu.
Đây cũng bởi vì Mộc Diệp trước đó đã tạo nên hình tượng thật quá tốt, cho nên tất cả mọi người càng muốn chọn tha thứ cho Mộc Diệp.
Vả lại, bọn họ không phải là muốn tha thứ Mộc Diệp, bọn họ chỉ bởi vì không dám nhìn thẳng vào một sai lầm mình phạm phải mà thôi. Nếu bọn họ không tha thứ cho Mộc Diệp, vậy chẳng phải sẽ chứng minh trước kia ánh mắt nhìn người của bọn họ có sai lầm sao… Rất nhiều người đâm lao thì phải theo lao.
Mộc Lạp Lạp bắt đầu từ giây phút này sẽ không định tiếp tục giả bộ nữa.
Lúc trước còn muốn lợi dụng Mộc Diệp khinh địch đối với mình mà đi làm một ít chuyện, đến bây giờ đã hoàn toàn không cần giả bộ nữa.
Dù sao thì chỗ cô đã nắm giữ rất nhiều chứng cứ bất lợi đối với Mộc Diệp, cũng bắt đầu giao chiến chính diện cùng Mộc Diệp, sau này cô sẽ từng bước một trả lại những chuyện Mộc Diệp đã làm, tiếp tục giả bộ nữa cũng không có nghĩa gì. Huống hồ với sự thông minh của Mộc Diệp, sau chuyện này hôm nay cũng sẽ bắt đầu hoài nghi cô.
Nhưng mà hôm nay Mộc Lạp Lạp còn bỏ quên một người. Ngôn Viễn gần như không có lên tiếng bắt đầu từ giây phút Thẩm Văn Xương tới.
Trước khi đi Mộc Lạp Lạp liếc nhìn y. Ánh mắt của y và Mộc Lạp Lạp đối diện, trong đôi mắt ôn hoà kia của y viết đầy cảm xúc phức tạp, có áy náy, hổ thẹn, còn có thật nhiều thứ Mộc Lạp Lạp nhìn không hiểu.
Mộc Lạp Lạp thở dài trong lòng một hơi, e là Ngôn Viễn cũng đoán được lúc trước mình lợi dụng y.
Nhưng những việc cô làm so với Mộc Diệp thì tính là cái gì chứ?
Hôm nay Ngôn Viễn thấy Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương ở cùng với nhau, ghen tỵ trong đầu chắc cũng đã lên tới đỉnh.
Mộc Lạp Lạp biết, Ngôn Viễn sớm muộn sẽ có một ngày bùng nổ, cho dù cô không hề làm gì.
Đây coi như là Mộc Diệp tự chôn một quả mìn cho mình, đến lúc đó bị nổ tan xương thì cũng là ả tự mình chuốc khổ, không trách được ai.
Về phần Ngôn Viễn có chịu bị nổ tan xương cùng Mộc Diệp hay không, đó là chuyện của y.
Mộc Lạp Lạp từ lâu đã không xem y là bạn bè của mình, cũng sẽ không đi quan tâm tương lai của y.
Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình trước đây đã quá coi trọng Ngôn Viễn, cũng không phải là coi trọng con người y, mà là quá coi trọng kỷ niệm cùng y. Những ngây thơ chất phác cùng thời thiếu niên này đã từng chiếm giữ một phần vô cùng quan trọng ở trong lòng cô, khiến cô sẵn lòng đi tin tưởng Ngôn Viễn hoàn toàn.
Nhưng mà sau đó Mộc Lạp Lạp lại bị Ngôn Viễn đoạt đi tất cả ký ức tốt đẹp, trong cô không còn có khoảng thời gian kia, khoảng thời gian từng khiến cô quý trọng bằng mọi giá đều trở thành một chuyện cười.
Tuy nhiên bây giờ cô nhìn rất thoáng, nếu đã không có nữa, vậy cũng không thèm nghĩ tới nữa.
Mộc Lạp Lạp coi như năm tháng thanh xuân của mình bị chó gặm…
Không có cố kỵ, Mộc Lạp Lạp thẳng thắn khoác tay Phó Cảnh Phi, tựa vào bên người của anh, nói: “Chúng ta đi chứ?"
Phó Cảnh Phi nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Đi thôi."
Hai người bọn họ đứng chung một chỗ khiến người xung quanh đột nhiên sinh ra một loại ảo giác: trong thế giới của bọn họ tựa như chỉ có đối phương, người khác tuyệt đối không có khả năng chen chân vào thế giới của bọn họ.
Những người cảm thấy Mộc Lạp Lạp không xứng với Phó Cảnh Phi hơi ghen tỵ nghĩ… Bất kể nói thế nào, ít ra Mộc Lạp Lạp cùng Phó Cảnh Phi đứng chung với nhau là một hình ảnh đẹp mắt.
Đến đây, bữa tiệc hôm nay triệt để trở thành một vở hài kịch.
Có người vẫn đứng về phía Mộc Diệp, còn trái lương tâm an ủi: “Không sao đâu Mộc Diệp, chúng tôi còn không biết cô là ai sao, chuyện kia khẳng định là nhất thời hồ đồ."
Có người bắt đầu lung lay bất định, cảm thấy Mộc Lạp Lạp không phải xấu xa như trong tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay mục đích trả thù Mộc Diệp của Mộc Lạp Lạp đã triệt để đạt được, cũng hiểu được quá trình vạch trần Mộc Diệp vô cùng thoả nguyện, nhất là sau khi nhìn vẻ mặt biến hoá của Mộc Diệp, càng cảm thấy đặc sắc.
Người phụ nữ khóc sướt mướt được mang đi, khách khứa cũng đều tản đi.
Mặt Thẩm Văn Xương đen thui, hắn nói: “Chúng ta trở về hãy nói."
Như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không chất vấn ngay trước mặt nhiều người, như vậy cũng là vứt đi mặt mũi của hắn.
Dưới một số tình huống, Thẩm Văn Xương đúng là một người đủ bình tĩnh. Cho dù Mộc Diệp lần nữa lưng mang hành vi hãm hại Mộc Lạp Lạp, nhưng hắn vẫn có thể tiếp tục bình tĩnh.
Mộc Diệp nghiến răng, đã bắt đầu tự hỏi làm thế nào giải quyết phiền toái ngày hôm nay, đồng thời sau này nên đối phó với Mộc Lạp Lạp ra sao.
Ngay lúc bọn họ đi, Ngôn Viễn luôn không nói gì, ngũ quan ôn hoà của y hơi vặn vẹo, kéo Mộc Diệp lại: “Mộc Diệp."
Thẩm Văn Xương sắc bén nhìn Ngôn Viễn, hỏi Mộc Diệp: “Các người còn có chuyện nói?"
Trong lòng Mộc Diệp mắng Ngôn Viễn không có chuyện gì mà kiếm chuyện, nhưng nét mặt bình tĩnh nói: “Ngôn Viễn, có chuyện gì sau này hãy nói đi… Hôm nay em rất mệt."
Ngôn Viễn vẫn kéo cổ tay Mộc Diệp, ánh mắt rất uể oải, nhưng lại cố chấp như thế.
Mộc Diệp quyết tâm, trực tiếp gắng sức rút tay của mình đi. Bấy giờ ả mới phát hiện, vừa rồi Ngôn Viễn kéo cổ tay của ả rốt cuộc dùng sức cỡ nào, khiến trên cổ tay ả xuất hiện một vệt đỏ.
“Mộc Diệp…" Giọng Ngôn Viễn rất yếu ớt, tựa như đang vớt vát cuối cùng.
Mộc Diệp lạnh lùng xoay người, nói với Thẩm Văn Xương: “Văn Xương, chúng ta đi thôi."
Ngôn Viễn cứ cố chấp đứng tại chỗ như vậy, nhìn bóng dáng của Thẩm Văn Xương và Mộc Diệp đi xa. Bóng lưng của y dĩ nhiên cũng viết đầy cô đơn.
Trên đường về nhà cùng Thẩm Văn Xương, Mộc Diệp luôn rất thấp thỏm.
Thẩm Văn Xương quặm mặt lại không nói gì cả, như là bình yên trước khi giông tố tới.
Tác giả :
Hương Thái Ngưu