Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 67: Vương Siêu đích kiên trì
"Vốn tưởng rằng có thể ở một thời gian, hiểu rõ càng nhiều càng tốt. Nghĩ không ra chỉ mới một buổi tối, thân phận đã không che dấu được".
Ngày thứ hai.
Tại một địa điểm bí mật tại Quảng Châu. Vương Siêu đang cùng "Đại Thạch Đầu" Tôn Lỗi thương lượng chuyện báo cáo cho tổ chức.
Mặc dù chỉ mới trải qua một đêm, nhưng hiểu rõ tình hình cũng không tính là ít. Nhất là cũng đã gặp được Trần Bân là một nhân vật chủ yếu trong gia tộc tập đoàn Trần thị.
"Hoàn thành nhiệm vụ quá nửa là phải trông vào vận khí. Vận khí của ngươi thật không tốt, trận đầu tiên đã đem một nhân vật có danh tiếng đánh chết. Cứ tiếp tục nữa sẽ bại lộ mục tiêu, đến lúc đó càng nguy hiểm, rất có thể còn bại lộ ý đồ của tổ chức".
Chuyện Vương Siêu đánh chết Tần Mậu Giao, hiện tại đang gây chấn động trong giới đổ quyền.
Đại Thạch Đầu vừa nói chuyện, vừa gõ lia lịa trên máy tính, thỉnh thoảng còn vẽ ra các loại đồ hình, hiển nhiên là hắn căn cứ vào lời thuật lại của Vương Siêu mà viết báo cáo sau đó thông qua mạng lưới bí mật chuyển cho thượng cấp.
"Được rồi, các người chuyện ngày hôm qua đã xử lý như thế nào? Không để cho người ta nhìn ra sơ hở chứ?" Vương Siêu còn có chút lo lắng chuyện tối qua mấy người Đại Thạch Đầu đột nhiên tập kích.
Ngay cả hỏa tiển cũng dùng tới, ồn ào quả thật quá lớn.
"Ngươi cứ yên tâm, chúng ta làm việc tuyệt đối ổn. Chúng ta đã bố trí lại hiện trường, giống như là các băng nhóm va chạm. Còn cố ý để lại đầu mối khác, cho dù có người muốn điều tra, cũng sẽ tra được là có lính đánh thuê của nước ngoài tham gia. Hiện tại có một số thế lực xã hội đen tranh chấp với nhau, cũng bỏ tiền ra thuê lính đánh thuê Campuchia, Indonesia, Philippines vượt biên qua đánh".
Đại Thạch Đầu ngón tay như nhảy múa vậy, trên bàn phím xao động không ngừng, làm cho Vương Siêu có một loại cảm giácthưởng thức.
"Xã hội đen mà mời cả lính đánh thuê tới đánh? Thật sự là tiên tiến hơn trước nhiều".
TỶong sự hiểu biết của Vương Siêu đối với việc các thế lực xã hội đen thanh toán nhau, cũng chỉ dừng lại như trong loạt phim "Người trong giang hồ (Young & Dangerous)" của những năm 90. Hai bên tung người ra dùng dao chém giết nhau trên đường phố.
"Đúng là tiến tiến hơn trước nhiều. Bất quá đám lính đánh thuê này, nhiều nhất cũng chỉ có thể vượt biên được mấy chục người tới đây mà thôi".
Vương Siêu gật đầu tỏ vẻ hiểu ra. Nếu như vượt biên một lần cả trăm người, mục tiêu lớn, đã sớm bị phát hiện mà tiêu diệt.
Lách tách, một loạt tiếng động vang lên. Đại Thạch Đầu log vào một website bí mật, liên tiếp gõ vào một chuỗi mật mã, sau đó nhìn mật mã chuyển động, rồi lại nhập vào, nhấn enter. Báo cáo đã được chuyển đi thành công.
"Báo cáo đã hoàn thành, chờ tổ chức hồi âm. Hai ngày nay có thể nghỉ ngơi một chút. Hai mươi vạn Đảng phí của ngươi ta đã chuyển vào tài khỏan của tổ chức, trong báo cáo cũng nói rõ nguyên nhân. Nộp một lần hai mươi vạn Đảng phí, ngươi thật không đơn giản. Dựa theo quy định, số tiền này thật ra ngươi có thể hưởng".
Đại Thạch Đầu mặc dù năng lực đánh nhau thua xa Vương Siêu, nhưng hắn tinh thông tác chiến trong rừng, máy tính, thuốc nổ, kỹ thuật bắn súng cao siêu, năng lực điều tra trinh sát và phản gián cao cường, lại có kinh nghiệm thực chiến. Nói về tố chất tống hợp thì vượt xa Vương Siêu.
So sánh thì Vương Siêu ngoại trừ võ thuật tinh thông, còn lại cái gì cũng không thông. Hai loại người này mà thả và trong xã hội, Đại Thạch Đầu thả vào đâu cũng giỏi hơn Vương Siêu vô số lần.
"Người như các ngươi, mới thực là chiến sĩ chân chính. Quốc gia cần, chính là những người như các ngươi" Vương Siêu cảm khái, "Giống như ta chỉ là một gã võ phu, ngoại trừ một chút thân thủ linh hoạt ra, thì cái gì cũng không biết. Tối hôm qua nếu không phải là các người xông vào tiếp ứng cho ta ra, ta tám chín phần mười là sẽ thua ở trong tay đám người xã hội đen Lỗ Thành Văn kia".
Vương Siêu cảm khái thật ra cũng phát từ nội tâm, ngày hôm qua đám trợ thủ của Lỗ Thành Văn kia có súng, nếu như không có bọn người Đại Thạch Đầu xông vào, hắn muốn thoát khỏi sự khống chế cũng không dể.
"Cũng không thể nói như vậy được. Thân thủ của ngươi, mọi người chúng ta đều bội phục. Nhất là Lang Đầu ngày đó tỷ thí với ngươi, hiện tại đang dưỡng thương. Hắn nói với chúng ta, nói rằng tháng sau khi lành vết thương, muốn đi theo ngươi để học tập".
Sau khi ở chung một thời gian, Đại Thạch Đầu cũng hiểu được Vương Siêu võ nghệ cao cường, cũng không ý mạnh hiếp yếu, không có chút ngạo khí. Hơn nữa các chiến sĩ đều sùng kính người mạnh, hơn nữa chuyện Đảng phí ngày hôm qua, đám lính này cảm giác Vương Siêu rất hjợp với khẩu vị của bọn họ.
"Bất quá nói đi cũng nói lại" Đại Thạch Đầu cũng rất thành khẩn nói, "Hiện tại vô luận là thân thủ cao cường cỡ nào, đều đánh không lại uy lực của súng. Thời của võ thuật cũng đã qua rồi. Không bằng thế này, ta dạy cho ngươi sử dụng súng. Kỹ thuật bắn súng luyện cũng nhanh, một khẩu súng nho nhỏ, bắn chết cả chục võ lâm cao thủ cũng không thành vấn đề".
"Luyện... súng…" Vương Siêu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy tư. Những lời này của Đại Thạch Đầu, cũng đã chạm đến tâm tư của hắn.
Trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều khuôn mặt, thân hình của các cao thủ võ thuật cổ truyền trong sử sách ghi chép lại đã chết dưới súng đều nhất nhất hiện lên.
Hắn lại nghĩ tới kinh nghiệm của mình.
"Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn.
Ngũ lĩnh uy dĩ đằng tế lãng, ô mông bàng bạc tẩu nê hoàn…
(Hồng quân nào sợ bước viễn chinh, vạn suối ngàn non vẫn thấy nhàn,
Ngũ lĩnh uy nghi mây nổi sóng, bùn đen bát ngát bước gian nan…"
Vương Siêu lẩm bẩm bài Trường Chinh.
"Năm đó những người lính đó, cũng là vì lý tưởng mà cơ hồ không có khả năng đạt tới, đi trên con đường gian nan cửu tử nhất sinh, cũng không buông bỏ, thay đổi lý tưởng cùng ý chí cảu mình" Vương Siêu lẩm bẩm nói.
"Con người mặc dù sống trong thực tế, nhưng vẫn có những lý tưởng cao đẹp. Cho dù nó không có khả năng đạt tới, cũng vẫn có hy vọng ở phía trước. Ài! Đại Thạch Đầu, ta không luyện súng".
"Nghề nhiều sẽ không tinh. Ta nếu như học súng, nhất định phải bỏ bê võ nghệ. Khi đã dùng súng, tất sẽ dao động niềm tin của ta. Tinh lực của con người có hạn, ta không phải là thiên tài, cũng không phải là siêu nhân, không thể phân tâm ra nhiều thứ khác. Hơn nữa, võ giả chết dưới súng, đó là một loại bi ai".
Vương Siêu tâm theo đuổi võ thuật, cũng không có vì sự chênh lệch giữa võ thuật và hỏa khí, mà thay đổi con đường khác.
Đại Thạch Đầu là quân nhân, cũng hiểu rõ ý của Vương Siêu.
"Trong thời buổi hiện đại niềm tin vào võ thuật bị súng bắn tan, thủy chung vẫn có tâm kiên trì với võ nghệ, tư tưởng này có lẽ cũng buồn cười, thậm chí là ngu muội cổ hủ. Nhưng loại kiên trì trì, cũng đáng được người ta tôn kính. Có lẽ… có lẽ… rất nhiều người năm đó, cũng cho rằng đám người trường chinh băng sông lội đạp núi kia là đáng buồn cười. Thậm chí những con người hiện đại, cũng nhận thấy bọn họ vì hy vọng vào một lý tưởng khong có khả năng thực hiện mà đi tới, không để ý tới thực tế, đó là điều vô cùng ngu muội. Rất nhiều người không hiểu, nhưng ta là quân nhân, ta hiểu!"
Đại Thạch Đầu đột nhiên cảm giác hốc mắt mình có chút ươn ướt, vội vàng lấy tay lau đi.
Trong trầm mặc, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một người tiến vào.
Vương Siêu chuyển ánh mắt qua, nhận ra người này gọi là "Phủ Đầu". Ngày hôm qua phóng pháo nổ tung cửa, chính là hắn sử dụng hỏa tiển, là một chuyên gia vũ khí.
"Phủ Đầu" trong tay cầm theo một cái túi da rắn, cùng với một cái lồng.
Bên trong túi có cái gì đang uốn lượn giãy dụa, có mùi tanh nhè nhẹ truyền ra, Đại Thạch Đầu am hiểu tác chiến trong rừng, vừa nhìn đã biết bên trong là mấy con rắn.
Mà trong cái lồng là một con mèo lớn màu xám đang há miệng nhe răng. Con mèo này to gấp đôi con mèo bình thường, hai con mắt xanh lục, thường xuyên dùng móng vuốt cào vào lồng thép, phát ra thanh âm chói tai.
"Những gì ngươi cần ta đã cho người mua về rồi!" "Phủ Đầu" vừa tiến vào, đem cái lồng cùng túi da rắn lắc lắc. Nhìn Vương Siêu cười cười. "Bất quá ngươi muốn rắn cùng con mèo này làm cái gì? Chẳng lẻ muốn ăn Long hổ đấu?"
Vùng Quảng Đông Quảng Tây có một loại món ăn gọi là Long hổ đấu, chính là đem rắn cùng mèo nấu thành món ăn.
"Bất quá con mèo thích đánh nhau mà ngươi muốn, cùng con rắn có tính cách hung mãnh. Ta phải chạy đi rất nhiều chỗ mới mua được, mệt chết người" Phủ Đầu sau khi thả hai thứ này xuống, vào phòng vệ sinh rửa mặt, lau khô mồ hôi trên người mới đi ra.
"Ta sao lại đi ăn Long hổ đấu" Vương Siêu như cười như không, đối với các món ăn ở đây hắn cũng không biết.
"Ta dùng để luyện công, còn có một tháng nữa là luận võ với Trương Uy trong Quảng Đông tam hổ. Vừa lúc nhiệm vụ tiềm phục điều tra lần này đã thất bại, trong lúc nhàn nhã khó được đợi tổ chức an bài. Ta đem một số quyền thuật đã luyện chỉnh lại cho tinh thuần".
Trong băng video vài năm trước, ám kình của Trương Uy đã luyện tới sau lưng, tới bây giờ, khẳng định còn có tiến bộ.
Vương Siêu biết, với năng lực của mình hiện tại, muốn chiến thắng Trương Uy chỉ nắm chắc được bốn năm phần.
Đối phương không phải như Tần Mậu Giao. Mà là Quảng Đông tam hổ uy danh hiển hách, thân kinh bách chiến, luyện thành ám kình! Huống chi Trương Uy hiện tại cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, thể lực còn xa mới tới bước giảm sút. Thậm chí có thể nói, hắn đang ở thời kỳ đỉnh điểm cũng không quá đáng.
Đối với người như vậy. Vương Siêu không thể không cẩn thận, thận trọng đến tột bực.
Huống chi lần luận võ này, là hắn điểm mấu chốt, bước ngoặt sinh tử quan trọng nhất từ khi hắn sinh ra đến nay.
Trong khi cùng Tần Mậu Giao luận võ, Vương Siêu đánh Hổ hình phách kình, trong lúc vô ý đã lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của quyền thuật này. Thượng tầng cảnh giới của Hình ý trong hình và ý hư hư thật thật, trong giả có thật.
Minh kình của hắn mặc dù luyện tới đỉnh điểm, nhưng kình là kình, quyền là quyền. Quyền vẫn phải có thần, có ý ở bên trong.
Trong tích tắc khi tấn công Tần Mậu Giao, Vương Siêu phát ra một đòn Hổ hình Phách tiến. Chẳng những hình dáng bề ngoài làm ra thật tới côt tủy. Ý cảnh mãnh hổ xuống núi, mãnh hổ nhảy vách núi, hổ đói xuống phố cũng xâm nhập tới ngũ tạng lục phủ, cơ bắp xương cốt toàn thân của hắn.
Bởi vậy, một đòn Hổ hình nọ, hắn đã phát ra thanh âm của hổ. Toàn thân ruột di động, phổi hô hấp, trái tim đập, cùng với tiếng gió của quyền cước, trong một tích tắc đã phối hợp lại với nhau, từ trong ra ngoài, Vương Siêu trong cơ thể lại như có thêm một con cọp dữ.
Đúng là bởi vì như vậy, mới làm cho Tần Mậu Giao trong lòng sinh ra dao động, thậm chí làm cho hắn trong tích hắn sinh ra ảo giác buồn cười, tưởng rằng Vương Siêu là một con cọp tinh biến thành người. Bị khí thế áp bức, Tần Mậu Giao mới luống cuống tay chân, đánh mất đi tinh mạng.
Nhưng sau khi đánh ra hình thần hổ hình này, Vương Siêu lại diễn luyện vài cái lần, nhưng thủy chung cũng không đạt được hiệu quả như lúc ấy, vẫn chỉ có hình, chứ không có được cái thần như lúc trước.
Hắn biết, một kích trên lôi đài, đó là trong sinh tử giao đấu đã vận dụng tiềm lực của tính mạng. Dùng từ ngữ hiện đại mà nói, chính là phát huy ra khả năng siêu đẳng.
Xem hình, để ngộ ra ý, cuối cùng lĩnh ngộ thần tủy, tích lũy ý nghĩa bên trong.
Võ học đều là từ động vật, từ tự nhiên mà lĩnh ngộ ra.
Năm đó Nghiêm Vịnh Xuân khi xem rắn và hạc đánh nhau, lĩnh ngộ đến thần tủy, dung hợp vào thân thể mình, sáng tạo ra Vịnh xuân quyền. Quỷ Cốc Tử xem bạch viên (vượn trắng) đánh nhau, lĩnh ngộ Thông bối quyền. Đều có đạo lý giống nhau.
Vương Siêu vì muốn quyền thuật của mình tiến bộ thêm một bước, mỗi một chiêu đều đánh ra xuất thần. Bởi vậy cũng chỉ có cách tham khảo sự tích của tiền bối, cẩn thận quan sát động vật. Để bản thân lĩnh ngộ.
Chính theo như lời của hắn tự nói, hắn không phải là thiên tài, cũng không phải là siêu nhân, tinh lực có hạn, không thể chuyên chú vào nhiều chuyện. Hắn sở dĩ có thành tựu như bây giờ, đều nhờ vào nhập thần, trầm mê, cùng kiên trì.
Mở túi da rắn ra, bên trong chợt bắn ra một cái đầu rắn như tia chớp.
Đây là một cái đầu rắn hình tam giác bèn bẹt lớn chừng quả trứng vịt, thân dài chừng hai thước, hàm răng sắc bén dữ tợn cùng cái lưỡi đỏ tươi không ngừng lấp ló, đều biểu hiện ra tính công kích rất mạnh, không phải là dạng rắn nuôi mà là dạng rắn tự sinh tồn nơi hoang dã.
Vương Siêu sớm đã có chuẩn bị, liền chộp ngya vào chỗ bảy tấc của nó, rồi nhấc lên. Con rắn kịch liệt giãy dụa, thân thể quấn xiết chặt vào trên cánh tay của Vương Siêu.
Rắn quấn, phải nói tới một chữ xiết, mấy con trăn khổng lồ ở vùng nhiệt đới, thường thường có thể xiết chết cả ngựa hoang, trâu rừng.
Trong Xà hình, cũng nói tới dùng hai cổ tay quấn lấy. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vương Siêu cẩn thận cảm thụ kình lực cùng với sự chuyển động của các khớp xương của con rắn đang quấn quanh tay mình.
Hắn đem công phu nghe kình trên lỗ chân lông vận dụng trên người động vật.
Cùng lúc đó, hắn mở cái lồng giam giữ con mèo ra. Con mèo nọ xương sống cong lên, trong nhẹ nhàng mang theo sự hung mãnh, nhảy phốc ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, Đại Thạch Đầu cùng Phủ Đầu đều ép sát tường, chừa một khoảng trống ở giữa phòng.
Vương Siêu đem con rắn tung ra mặt đất, con rắn nọ vừa rơi xuống đất, cũng muốn chạy lại cắn người, lại bị Vương Siêu dùng cước đá bay vào giữa sân. Sau khi chịu mấy cú đá, con rắn mới chịu ở lại tại chỗ, đầu ngóc lên, không xông tới nữa, chỉ là hai mắt đang nhìn chằm chằm về phía trước.
Mà con mèo kia cũng bị Vương Siêu bắt lấy, cũng quăng vào giữa sân cùng với con rắn.
Con rắn nhìn thấy có cái gì tới gần liền xông tới cắn, con mèo trong không trung cũng cảm giác được nguy hiểm, bốn chân tung ra, móng vuốt cào thẳng vào đầu con rắn.
Vừa rơi xuống đất, hai loại động vật lập tức giằng co với nhau.
Vương Siêu nhìn không nháy mắt, cẩn thận quan sát tư thế cùng thân pháp hai loài động vật này.
Miêu hình chính là Hổ hình, rắn tự nhiên là Xà hình, bên trong còn ẩn chứa Long hình.
Vương Siêu muốn đem hai hình này luyện tới thần tủy, xuất ra Phách kình nương theo tiếng hổ gầm, đồng thời cánh tay lại như trói buộc, chớp động nương theo thanh âm phì phì nhè nhẹ của con rắn.
Đây mới là động tác của quyền thuật tiến từ võ nghệ vào đạo nghệ. Có thể xưng là đại sư.
Ngày thứ hai.
Tại một địa điểm bí mật tại Quảng Châu. Vương Siêu đang cùng "Đại Thạch Đầu" Tôn Lỗi thương lượng chuyện báo cáo cho tổ chức.
Mặc dù chỉ mới trải qua một đêm, nhưng hiểu rõ tình hình cũng không tính là ít. Nhất là cũng đã gặp được Trần Bân là một nhân vật chủ yếu trong gia tộc tập đoàn Trần thị.
"Hoàn thành nhiệm vụ quá nửa là phải trông vào vận khí. Vận khí của ngươi thật không tốt, trận đầu tiên đã đem một nhân vật có danh tiếng đánh chết. Cứ tiếp tục nữa sẽ bại lộ mục tiêu, đến lúc đó càng nguy hiểm, rất có thể còn bại lộ ý đồ của tổ chức".
Chuyện Vương Siêu đánh chết Tần Mậu Giao, hiện tại đang gây chấn động trong giới đổ quyền.
Đại Thạch Đầu vừa nói chuyện, vừa gõ lia lịa trên máy tính, thỉnh thoảng còn vẽ ra các loại đồ hình, hiển nhiên là hắn căn cứ vào lời thuật lại của Vương Siêu mà viết báo cáo sau đó thông qua mạng lưới bí mật chuyển cho thượng cấp.
"Được rồi, các người chuyện ngày hôm qua đã xử lý như thế nào? Không để cho người ta nhìn ra sơ hở chứ?" Vương Siêu còn có chút lo lắng chuyện tối qua mấy người Đại Thạch Đầu đột nhiên tập kích.
Ngay cả hỏa tiển cũng dùng tới, ồn ào quả thật quá lớn.
"Ngươi cứ yên tâm, chúng ta làm việc tuyệt đối ổn. Chúng ta đã bố trí lại hiện trường, giống như là các băng nhóm va chạm. Còn cố ý để lại đầu mối khác, cho dù có người muốn điều tra, cũng sẽ tra được là có lính đánh thuê của nước ngoài tham gia. Hiện tại có một số thế lực xã hội đen tranh chấp với nhau, cũng bỏ tiền ra thuê lính đánh thuê Campuchia, Indonesia, Philippines vượt biên qua đánh".
Đại Thạch Đầu ngón tay như nhảy múa vậy, trên bàn phím xao động không ngừng, làm cho Vương Siêu có một loại cảm giácthưởng thức.
"Xã hội đen mà mời cả lính đánh thuê tới đánh? Thật sự là tiên tiến hơn trước nhiều".
TỶong sự hiểu biết của Vương Siêu đối với việc các thế lực xã hội đen thanh toán nhau, cũng chỉ dừng lại như trong loạt phim "Người trong giang hồ (Young & Dangerous)" của những năm 90. Hai bên tung người ra dùng dao chém giết nhau trên đường phố.
"Đúng là tiến tiến hơn trước nhiều. Bất quá đám lính đánh thuê này, nhiều nhất cũng chỉ có thể vượt biên được mấy chục người tới đây mà thôi".
Vương Siêu gật đầu tỏ vẻ hiểu ra. Nếu như vượt biên một lần cả trăm người, mục tiêu lớn, đã sớm bị phát hiện mà tiêu diệt.
Lách tách, một loạt tiếng động vang lên. Đại Thạch Đầu log vào một website bí mật, liên tiếp gõ vào một chuỗi mật mã, sau đó nhìn mật mã chuyển động, rồi lại nhập vào, nhấn enter. Báo cáo đã được chuyển đi thành công.
"Báo cáo đã hoàn thành, chờ tổ chức hồi âm. Hai ngày nay có thể nghỉ ngơi một chút. Hai mươi vạn Đảng phí của ngươi ta đã chuyển vào tài khỏan của tổ chức, trong báo cáo cũng nói rõ nguyên nhân. Nộp một lần hai mươi vạn Đảng phí, ngươi thật không đơn giản. Dựa theo quy định, số tiền này thật ra ngươi có thể hưởng".
Đại Thạch Đầu mặc dù năng lực đánh nhau thua xa Vương Siêu, nhưng hắn tinh thông tác chiến trong rừng, máy tính, thuốc nổ, kỹ thuật bắn súng cao siêu, năng lực điều tra trinh sát và phản gián cao cường, lại có kinh nghiệm thực chiến. Nói về tố chất tống hợp thì vượt xa Vương Siêu.
So sánh thì Vương Siêu ngoại trừ võ thuật tinh thông, còn lại cái gì cũng không thông. Hai loại người này mà thả và trong xã hội, Đại Thạch Đầu thả vào đâu cũng giỏi hơn Vương Siêu vô số lần.
"Người như các ngươi, mới thực là chiến sĩ chân chính. Quốc gia cần, chính là những người như các ngươi" Vương Siêu cảm khái, "Giống như ta chỉ là một gã võ phu, ngoại trừ một chút thân thủ linh hoạt ra, thì cái gì cũng không biết. Tối hôm qua nếu không phải là các người xông vào tiếp ứng cho ta ra, ta tám chín phần mười là sẽ thua ở trong tay đám người xã hội đen Lỗ Thành Văn kia".
Vương Siêu cảm khái thật ra cũng phát từ nội tâm, ngày hôm qua đám trợ thủ của Lỗ Thành Văn kia có súng, nếu như không có bọn người Đại Thạch Đầu xông vào, hắn muốn thoát khỏi sự khống chế cũng không dể.
"Cũng không thể nói như vậy được. Thân thủ của ngươi, mọi người chúng ta đều bội phục. Nhất là Lang Đầu ngày đó tỷ thí với ngươi, hiện tại đang dưỡng thương. Hắn nói với chúng ta, nói rằng tháng sau khi lành vết thương, muốn đi theo ngươi để học tập".
Sau khi ở chung một thời gian, Đại Thạch Đầu cũng hiểu được Vương Siêu võ nghệ cao cường, cũng không ý mạnh hiếp yếu, không có chút ngạo khí. Hơn nữa các chiến sĩ đều sùng kính người mạnh, hơn nữa chuyện Đảng phí ngày hôm qua, đám lính này cảm giác Vương Siêu rất hjợp với khẩu vị của bọn họ.
"Bất quá nói đi cũng nói lại" Đại Thạch Đầu cũng rất thành khẩn nói, "Hiện tại vô luận là thân thủ cao cường cỡ nào, đều đánh không lại uy lực của súng. Thời của võ thuật cũng đã qua rồi. Không bằng thế này, ta dạy cho ngươi sử dụng súng. Kỹ thuật bắn súng luyện cũng nhanh, một khẩu súng nho nhỏ, bắn chết cả chục võ lâm cao thủ cũng không thành vấn đề".
"Luyện... súng…" Vương Siêu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy tư. Những lời này của Đại Thạch Đầu, cũng đã chạm đến tâm tư của hắn.
Trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều khuôn mặt, thân hình của các cao thủ võ thuật cổ truyền trong sử sách ghi chép lại đã chết dưới súng đều nhất nhất hiện lên.
Hắn lại nghĩ tới kinh nghiệm của mình.
"Hồng quân bất phạ viễn chinh nan, vạn thủy thiên sơn chích đẳng nhàn.
Ngũ lĩnh uy dĩ đằng tế lãng, ô mông bàng bạc tẩu nê hoàn…
(Hồng quân nào sợ bước viễn chinh, vạn suối ngàn non vẫn thấy nhàn,
Ngũ lĩnh uy nghi mây nổi sóng, bùn đen bát ngát bước gian nan…"
Vương Siêu lẩm bẩm bài Trường Chinh.
"Năm đó những người lính đó, cũng là vì lý tưởng mà cơ hồ không có khả năng đạt tới, đi trên con đường gian nan cửu tử nhất sinh, cũng không buông bỏ, thay đổi lý tưởng cùng ý chí cảu mình" Vương Siêu lẩm bẩm nói.
"Con người mặc dù sống trong thực tế, nhưng vẫn có những lý tưởng cao đẹp. Cho dù nó không có khả năng đạt tới, cũng vẫn có hy vọng ở phía trước. Ài! Đại Thạch Đầu, ta không luyện súng".
"Nghề nhiều sẽ không tinh. Ta nếu như học súng, nhất định phải bỏ bê võ nghệ. Khi đã dùng súng, tất sẽ dao động niềm tin của ta. Tinh lực của con người có hạn, ta không phải là thiên tài, cũng không phải là siêu nhân, không thể phân tâm ra nhiều thứ khác. Hơn nữa, võ giả chết dưới súng, đó là một loại bi ai".
Vương Siêu tâm theo đuổi võ thuật, cũng không có vì sự chênh lệch giữa võ thuật và hỏa khí, mà thay đổi con đường khác.
Đại Thạch Đầu là quân nhân, cũng hiểu rõ ý của Vương Siêu.
"Trong thời buổi hiện đại niềm tin vào võ thuật bị súng bắn tan, thủy chung vẫn có tâm kiên trì với võ nghệ, tư tưởng này có lẽ cũng buồn cười, thậm chí là ngu muội cổ hủ. Nhưng loại kiên trì trì, cũng đáng được người ta tôn kính. Có lẽ… có lẽ… rất nhiều người năm đó, cũng cho rằng đám người trường chinh băng sông lội đạp núi kia là đáng buồn cười. Thậm chí những con người hiện đại, cũng nhận thấy bọn họ vì hy vọng vào một lý tưởng khong có khả năng thực hiện mà đi tới, không để ý tới thực tế, đó là điều vô cùng ngu muội. Rất nhiều người không hiểu, nhưng ta là quân nhân, ta hiểu!"
Đại Thạch Đầu đột nhiên cảm giác hốc mắt mình có chút ươn ướt, vội vàng lấy tay lau đi.
Trong trầm mặc, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một người tiến vào.
Vương Siêu chuyển ánh mắt qua, nhận ra người này gọi là "Phủ Đầu". Ngày hôm qua phóng pháo nổ tung cửa, chính là hắn sử dụng hỏa tiển, là một chuyên gia vũ khí.
"Phủ Đầu" trong tay cầm theo một cái túi da rắn, cùng với một cái lồng.
Bên trong túi có cái gì đang uốn lượn giãy dụa, có mùi tanh nhè nhẹ truyền ra, Đại Thạch Đầu am hiểu tác chiến trong rừng, vừa nhìn đã biết bên trong là mấy con rắn.
Mà trong cái lồng là một con mèo lớn màu xám đang há miệng nhe răng. Con mèo này to gấp đôi con mèo bình thường, hai con mắt xanh lục, thường xuyên dùng móng vuốt cào vào lồng thép, phát ra thanh âm chói tai.
"Những gì ngươi cần ta đã cho người mua về rồi!" "Phủ Đầu" vừa tiến vào, đem cái lồng cùng túi da rắn lắc lắc. Nhìn Vương Siêu cười cười. "Bất quá ngươi muốn rắn cùng con mèo này làm cái gì? Chẳng lẻ muốn ăn Long hổ đấu?"
Vùng Quảng Đông Quảng Tây có một loại món ăn gọi là Long hổ đấu, chính là đem rắn cùng mèo nấu thành món ăn.
"Bất quá con mèo thích đánh nhau mà ngươi muốn, cùng con rắn có tính cách hung mãnh. Ta phải chạy đi rất nhiều chỗ mới mua được, mệt chết người" Phủ Đầu sau khi thả hai thứ này xuống, vào phòng vệ sinh rửa mặt, lau khô mồ hôi trên người mới đi ra.
"Ta sao lại đi ăn Long hổ đấu" Vương Siêu như cười như không, đối với các món ăn ở đây hắn cũng không biết.
"Ta dùng để luyện công, còn có một tháng nữa là luận võ với Trương Uy trong Quảng Đông tam hổ. Vừa lúc nhiệm vụ tiềm phục điều tra lần này đã thất bại, trong lúc nhàn nhã khó được đợi tổ chức an bài. Ta đem một số quyền thuật đã luyện chỉnh lại cho tinh thuần".
Trong băng video vài năm trước, ám kình của Trương Uy đã luyện tới sau lưng, tới bây giờ, khẳng định còn có tiến bộ.
Vương Siêu biết, với năng lực của mình hiện tại, muốn chiến thắng Trương Uy chỉ nắm chắc được bốn năm phần.
Đối phương không phải như Tần Mậu Giao. Mà là Quảng Đông tam hổ uy danh hiển hách, thân kinh bách chiến, luyện thành ám kình! Huống chi Trương Uy hiện tại cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, thể lực còn xa mới tới bước giảm sút. Thậm chí có thể nói, hắn đang ở thời kỳ đỉnh điểm cũng không quá đáng.
Đối với người như vậy. Vương Siêu không thể không cẩn thận, thận trọng đến tột bực.
Huống chi lần luận võ này, là hắn điểm mấu chốt, bước ngoặt sinh tử quan trọng nhất từ khi hắn sinh ra đến nay.
Trong khi cùng Tần Mậu Giao luận võ, Vương Siêu đánh Hổ hình phách kình, trong lúc vô ý đã lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của quyền thuật này. Thượng tầng cảnh giới của Hình ý trong hình và ý hư hư thật thật, trong giả có thật.
Minh kình của hắn mặc dù luyện tới đỉnh điểm, nhưng kình là kình, quyền là quyền. Quyền vẫn phải có thần, có ý ở bên trong.
Trong tích tắc khi tấn công Tần Mậu Giao, Vương Siêu phát ra một đòn Hổ hình Phách tiến. Chẳng những hình dáng bề ngoài làm ra thật tới côt tủy. Ý cảnh mãnh hổ xuống núi, mãnh hổ nhảy vách núi, hổ đói xuống phố cũng xâm nhập tới ngũ tạng lục phủ, cơ bắp xương cốt toàn thân của hắn.
Bởi vậy, một đòn Hổ hình nọ, hắn đã phát ra thanh âm của hổ. Toàn thân ruột di động, phổi hô hấp, trái tim đập, cùng với tiếng gió của quyền cước, trong một tích tắc đã phối hợp lại với nhau, từ trong ra ngoài, Vương Siêu trong cơ thể lại như có thêm một con cọp dữ.
Đúng là bởi vì như vậy, mới làm cho Tần Mậu Giao trong lòng sinh ra dao động, thậm chí làm cho hắn trong tích hắn sinh ra ảo giác buồn cười, tưởng rằng Vương Siêu là một con cọp tinh biến thành người. Bị khí thế áp bức, Tần Mậu Giao mới luống cuống tay chân, đánh mất đi tinh mạng.
Nhưng sau khi đánh ra hình thần hổ hình này, Vương Siêu lại diễn luyện vài cái lần, nhưng thủy chung cũng không đạt được hiệu quả như lúc ấy, vẫn chỉ có hình, chứ không có được cái thần như lúc trước.
Hắn biết, một kích trên lôi đài, đó là trong sinh tử giao đấu đã vận dụng tiềm lực của tính mạng. Dùng từ ngữ hiện đại mà nói, chính là phát huy ra khả năng siêu đẳng.
Xem hình, để ngộ ra ý, cuối cùng lĩnh ngộ thần tủy, tích lũy ý nghĩa bên trong.
Võ học đều là từ động vật, từ tự nhiên mà lĩnh ngộ ra.
Năm đó Nghiêm Vịnh Xuân khi xem rắn và hạc đánh nhau, lĩnh ngộ đến thần tủy, dung hợp vào thân thể mình, sáng tạo ra Vịnh xuân quyền. Quỷ Cốc Tử xem bạch viên (vượn trắng) đánh nhau, lĩnh ngộ Thông bối quyền. Đều có đạo lý giống nhau.
Vương Siêu vì muốn quyền thuật của mình tiến bộ thêm một bước, mỗi một chiêu đều đánh ra xuất thần. Bởi vậy cũng chỉ có cách tham khảo sự tích của tiền bối, cẩn thận quan sát động vật. Để bản thân lĩnh ngộ.
Chính theo như lời của hắn tự nói, hắn không phải là thiên tài, cũng không phải là siêu nhân, tinh lực có hạn, không thể chuyên chú vào nhiều chuyện. Hắn sở dĩ có thành tựu như bây giờ, đều nhờ vào nhập thần, trầm mê, cùng kiên trì.
Mở túi da rắn ra, bên trong chợt bắn ra một cái đầu rắn như tia chớp.
Đây là một cái đầu rắn hình tam giác bèn bẹt lớn chừng quả trứng vịt, thân dài chừng hai thước, hàm răng sắc bén dữ tợn cùng cái lưỡi đỏ tươi không ngừng lấp ló, đều biểu hiện ra tính công kích rất mạnh, không phải là dạng rắn nuôi mà là dạng rắn tự sinh tồn nơi hoang dã.
Vương Siêu sớm đã có chuẩn bị, liền chộp ngya vào chỗ bảy tấc của nó, rồi nhấc lên. Con rắn kịch liệt giãy dụa, thân thể quấn xiết chặt vào trên cánh tay của Vương Siêu.
Rắn quấn, phải nói tới một chữ xiết, mấy con trăn khổng lồ ở vùng nhiệt đới, thường thường có thể xiết chết cả ngựa hoang, trâu rừng.
Trong Xà hình, cũng nói tới dùng hai cổ tay quấn lấy. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vương Siêu cẩn thận cảm thụ kình lực cùng với sự chuyển động của các khớp xương của con rắn đang quấn quanh tay mình.
Hắn đem công phu nghe kình trên lỗ chân lông vận dụng trên người động vật.
Cùng lúc đó, hắn mở cái lồng giam giữ con mèo ra. Con mèo nọ xương sống cong lên, trong nhẹ nhàng mang theo sự hung mãnh, nhảy phốc ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, Đại Thạch Đầu cùng Phủ Đầu đều ép sát tường, chừa một khoảng trống ở giữa phòng.
Vương Siêu đem con rắn tung ra mặt đất, con rắn nọ vừa rơi xuống đất, cũng muốn chạy lại cắn người, lại bị Vương Siêu dùng cước đá bay vào giữa sân. Sau khi chịu mấy cú đá, con rắn mới chịu ở lại tại chỗ, đầu ngóc lên, không xông tới nữa, chỉ là hai mắt đang nhìn chằm chằm về phía trước.
Mà con mèo kia cũng bị Vương Siêu bắt lấy, cũng quăng vào giữa sân cùng với con rắn.
Con rắn nhìn thấy có cái gì tới gần liền xông tới cắn, con mèo trong không trung cũng cảm giác được nguy hiểm, bốn chân tung ra, móng vuốt cào thẳng vào đầu con rắn.
Vừa rơi xuống đất, hai loại động vật lập tức giằng co với nhau.
Vương Siêu nhìn không nháy mắt, cẩn thận quan sát tư thế cùng thân pháp hai loài động vật này.
Miêu hình chính là Hổ hình, rắn tự nhiên là Xà hình, bên trong còn ẩn chứa Long hình.
Vương Siêu muốn đem hai hình này luyện tới thần tủy, xuất ra Phách kình nương theo tiếng hổ gầm, đồng thời cánh tay lại như trói buộc, chớp động nương theo thanh âm phì phì nhè nhẹ của con rắn.
Đây mới là động tác của quyền thuật tiến từ võ nghệ vào đạo nghệ. Có thể xưng là đại sư.
Tác giả :
Mộng Nhập Thần Cơ