Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 64: Nhất chiến thành danh (Hạ)
"Dáng đi trầm chân hơi cong, lưng hơi cúi xuống, hai tay thả lỏng, cổ nổi gân xanh theo nhịp bước mà phập phồng, giống như là viên hầu đi bộ vậy…"
"Thân pháp người này hiển nhiên phi thường tốt, rất linh hoạt, lông trên người dựng lên, cho thấy luyện nội gia quyền cũng tinh thuần".
Trong nháy mắt khi Tần Mậu Giao đi được vài bước, Vương Siêu cẩn thận quan sát, đã nhìn ra được một chút.
"Thân pháp như viên hầu, luyện lại là Thông tí quyền, vậy khẳng định là Bạch viên thông tí từ xa xưa" Trong nháy mắt, cũng đủ để cho Vương Siêu đã suy nghĩ ra rất nhiều điều.
Thông bối quyền tương truyền là do Quỷ Cốc Tử trong Vân Mông sơn nhìn thấy Bạch viên hầu nhảy nhót đánh nhau, từ đó bắt chước sáng tạo ra một loại quyền thuật.
Sự thật là như thế nào, thời gian cũng đã qua quá lâu, sớm đã không thể khảo chứng.
Nhưng võ công Trung Quốc, cũng không phải là không có ai quan sát tự nhiên, bắt chước các loài động vật.
Động vật thân thể mạnh khỏe linh hoạt, con người đầu óc thông minh, tạo hóa tự nhiên, một âm một dương, hình thành thế cân bằng.
Thông bối quyền trải qua vô số thế hệ nỗ lực phát triển, đã hình thành rất nhiều chi phái, có sớm nhất là Bạch viên thông bối, Ngũ hành thông bối, Phách quải thông bối vân vân, các loại quyền này đều có đặc điểm và sở trường riêng, đặc điểm của Bạch viên thông bối chính là khi giao đấu, thân thể đặc biệt linh hoạt, hơn nữa khi phát lực tấn công thì mạnh như sấm sét.
"Người có thân pháp linh hoạt, là khó đánh nhất".
Vương Siêu mặc dù luyện thành ám kình, có thể lưu lại quyền ấn trên tấm thép, nhưng người có lực lượng lớn, khi giao đấu cũng chưa chắc đã thắng, ám kình mặc dù hung mãnh, cũng phải đánh trúng người mới có tác dụng.
Những ví dụ như vậy từ cổ chí kim cũng có rất nhiều, hơn nữa vào thời Dân quốc giải Quốc thuật Hàng Châu năm 1929 là một minh chứng. Lôi đài năm ấy Thiết Sa chưởng đại sư Lưu Cao Thăng đấu với "Tào yến tử" Tào Yến Hải chính là như vậy.
Công phu Thiết chưởng của Lưu Cao Thăng có thể đánh vỡ gạch đá, nhưng trên lôi đài thủy chung đánh không trúng, cuối cùng bị Tào Yến Hải dùng cước đá ngã.
Quan sát trong nháy mắt, Vương Siêu căn cứ tư liệu của Từ Chấn, đã biết đặc điểm võ công của Tần Mậu Giao.
Thân pháp của đối phương linh hoạt, Vương Siêu cũng không dám sơ ý, để khỏi lật thuyền trong cống rãnh.
Khi hai người đứng đối diện nhau trên lôi đài, tiếng hò hét của người xem lập tức thay nhau vang lên.
"Nhanh lên một chút!"
"Đánh nhanh lên!"
"Mẹ kiếp, sao còn không mau đánh đi, đừng tốn thời gian nữa".
"Đánh chết tiểu tử kia đi, ta đã đặt ba vạn, một ăn hai là có lời rồi!"
"Ngươi có ba vạn thì ăn thua gì, ta đã đặt năm vạn".
Tiếng hò hét ở dưới lôi đài Vương Siêu tự nhiên là không để vào tai, nhưng khi ánh mắt của Trần Bân muội muội của Trần Ngả Dương nhìn đánh giá hắn, thì hắn lại có chút cảm giác khác thường.
Cao thủ đối với cao thủ phi thường mẫn cảm, thường thường chỉ cần ánh mắt là có thể phát giác ra.
"Bắt đầu!" Người tổ chức gõ một tiếng kẻng.
Tần Mậu Giao trong tích tắc tiếng kẻng vang lên đã động thủ.
Đối với Vương Siêu, hắn cũng không để vào mắt.
Một bước như tia chớp đạp tới, cánh tay thông thẳng, như một cây thương đâm thẳng vào mặt của Vương Siêu.
Y phục hấn mặc khá rộng, tay áo chuyển động, phát ra mỗi chuỗi tiếng vang bốp bốp liên tiếp, như là sóng đánh vào mạn thuyền.
Hiển nhiên công phu thông bối đã luyện tới nơi tới chốn.
"Tốc độ quả nhiên vượt xa đám người Đại Thạch Đầu kia, thậm chí càng mạnh hơn so với Triệu Tinh Long, thậm chí còn mạnh hơn cao thủ Vịnh xuân bạch hạc Lâm Lập Quân đã bị Chu Giai bắn chết".
Hành gia vừa ra tay, liền thấy rõ.
Chỉ nhìn thế tới một kích của Tần Mậu Giao, như sông lớn ập đến, kình phong đập vào mặt cơ hồ phong bế hô hấp của mình, Vương Siêu cũng biết đệ tử này của Từ Chấn minh kình đã luyện thấu, đạt tới bước quán thông trong quyền kinh, so với minh kình của mình hiện tại không có chênh lệch.
"Chỉ là trông bộ dáng của hắn, tính cách cao ngạo, chưa được gọt giũa, khẳng định không thể khống chế tâm tính, bộc phát ám kình".
Ám kình khi bộc phát, tâm phải gấp, phải độc, mà da lông trái lại phải thả lỏng, vùng da nơi phát kình phải nhẹ nhàng mềm dẻo.
Muốn không chế cả hai như vậy, phải có tâm cảnh rất tốt cùng ý chí kiên cường, người mà tâm cùng ý chưa được trải qua tôi luyện, cho dù thể năng có cường đại như thế nào, cũng không có thể phát ra ám kình.
Bộp! Tay trái của Vương Siêu vung ngang ra, lập tức ngăn lấy cánh tay của Tần Mậu Giao, đem một quyền hung mãnh vô cùng này đẩy ra, cánh tay hai người chạm nhau, phát ra tiếng da thịt đập vào nhau thật lớn.
Tần Mậu Giao hiện tại mới 26 tuổi, từ 15 tuổi đã bắt đầu luyện quyền, đến hiện tại đã được mười một năm công phu, mặc dù bởi vì tâm ý cao ngạo, không thể bước vào cảnh giới ám kình, nhưng sớm đã đem minh kình luyện tới đỉnh điểm thượng tầng, mỗi một quyền một cước đều có lực ngàn cân.
Vương Siêu được bí truyền Hổ báo lôi âm cải thiện thể chất, mặc dù chỉ có ba năm luyện quyền, nhưng cũng đã đem minh kình luyện tới đỉnh điểm.
"Nơi đây lại có cao thủ như vậy! Thông bối thiết tí của ta, so với sư phụ, cũng đã có tám phần hỏa hầu, tay của người này sao lại có thể đỡ được? Hoành quyền kình! Người nầy là cao thủ Hình ý" Tần Mậu Giao va chạm một lần, cánh tay đau đớn, lập tức cảnh giác, thân hình như một con khỉ bắn vọt về phía sau.
"Hình ý môn nói tới đánh mạnh tiến mạnh, chiếm trung tuyến, đạp trung cung, ta còn thân pháp linh hoạt chống lưng, trước né mũi nhọn, tiêu hao thể lực của hắn, đợi sơ hở, một kích lôi đình".
Tần Mậu Giao rốt cuộc cũng là cao thủ xuất thân danh môn, một khi phát hiện đối thủ có điểm khó nuốt, lập tức thu hồi tâm tư khinh thị, lợi dụng viên hình thân pháp (thân tháp giống con khỉ) linh hoạt né tránh, rồi tìm sơ hở ra đòn.
Viên hình thân pháp của Tần Mậu Giao, trong đồng môn cũng thuộc hạng xuất sắc. Khi hắn luyện thân pháp này, chuyên môn quan sát khỉ, tự mình học theo cách nhảy nhót của khỉ ở trên cây, liên tiếp hai năm, không biết đã té ngã bao nhiêu lần, cuối cùng đã luyện được tới mức xuất thần nhập hóa.
Mỗi một cao thủ, đều có quá khứ đặc sắc động lòng người.
Cùng lúc khi cánh tay chạm vào nhau, Vương Siêu cũng cảm giác được cánh tay của đối phương cứng rắn như thép, khó đối phó.
Một đòn đỡ của hắn, chính là Hoành quyền kình trong Hình ý môn.
"Hoành quyền ra tay như sắt nguội, trong ngang có dọc" Quyền kình một khi phát ra, hai cánh tay vung ra đánh, giống như là hai cái vòi voi vung ra vậy.
Một đòn va chạm này, Vương Siêu cũng không phát ra ám kình.
Ám kình phải thận trọng.
Nội gia cao thủ, lỗ chân lông cảm giác vô cùng nhạy cảm, chỉ cần có cơn gió thổi qua cũng né được, ứng biến cơ trí.
Hơn nữa cao thủ luyện Bạch viên thông bối như Tần Mậu Giao, thân thể như là viên hầu vậy, nhanh nhẹn không thể diễn tả được, Vương Siêu biết ám kình của mình cũng chưa luyện tới bước thu phóng tự nhiên, rất có thể khi phát ra đã bị đối phương né tránh được, tiêu hao thể lực một cách vô ích.
Chỉ cần hai đòn ám kình đánh không trúng người, Vương Siêu khẳng định là thua trận đổ quyền này.
Mà kết quả của kẻ thua không chết cũng là tàn phế!
Đấu võ đài chính là tàn khốc như vậy.
Hai người mới va chạm một hiệp, cũng chưa phân biệt được cao thấp.
Tần Mậu Giao nhảy nhót như viên hầu, cước bộ di chuyển, đã vòng ra sau Vương Siêu, lại một kích Thông bối kình đánh vào xương sống của Vương Siêu.
Với lực lượng một quyền của hắn, nếu đánh trúng, đừng nói là xương sống, ngay cả một cây trụ to cỡ cánh tay cũng bị đánh gãy.
"Hay!" Một số người xem có hiểu biết chứng kiến hai người giao thủ giữa sân, Tần Mậu Giao tung người một cách quỷ dị, thân hình quỷ mị luồn ra sau lưng đối thủ mà ra quyền.
"Viên hình xuất thần nhập hóa! Không quá năm năm, nếu như có thể tôi luyện được ngạo khí trong lòng, chánh trực bình ổn, luyện thành ám kình, đích xác là có tư cách khiêu chiến với ca của ta".
Chứng kiến thân pháp của Tần Mậu Giao như vậy, ngay cả Trần Bân ở dưới đài cũng ngừng động tácànang ty trà lên uống.
"Người tuổi trẻ cũng là cao thủ Hình ý, chỉ tiếc có chút cứng nhắc, khó mà ngăn được thân pháp biến hóa khó lường".
Trần Bân trong lòng cũng rút ra kết luận như vậy.
Ngay lúc này, Vương Siêu đột nhiên bước ngang ra, đạp Bát quái phương vị, làm cho một quyền của Tần Mậu Giao đánh vào khoảng không.
Đồng thời, hắn cướp lấy vị trí bên cạnh của đối thủ, hình thể khởi lên, cả người như Hùng ưng giương cánh vỗ tới, lại như lão hổ rời núi, cương mãnh vô cùng.
Ưng hình, Hổ hình hai loại thân pháp cùng khí thế hoàn mỹ phối hợp với nhau.
Thân thể của hắn đồng thời tấn công, hai tay chấn động, từ hai bên vỗ vào, như lão binh soát sơn, từ dưới lên trên, đem cả thân thể Tần Mậu Giao đều bao phủ trong vòng quyền thế. xem tại TruyenFull.vn
Hai tay mở rộng, phổi hô hấp chấn động, phối hợp với cơ bắp xương cốt toàn thân, trên người Vương Siêu lại truyền ra tiếng động như hổ gầm vậy.
Tiếng hô gầm thâm trầm nội liễm, phối hợp với khí thế, phảng phất như trong cơ thể Vương Siêu ẩn dấu một con hổ to lớn hung mãnh!
Hình ý hình ý, luyện kỳ hình, đắc kỳ ý, giả trung hữu chân, chân trung hữu giả, vô hổ dã hữu hổ. (Hình ý luyện hình được ý, trong giả có thật, trong thật có giả, không có hổ mà như có hổ)
Vương Siêu đột nhiên trong đầu hiện lên ý niệm như vậy!
Một chiêu này, vừa là hổ hình phách kình, lại ẩn chứa pháo quyền lăng không kình.
Một phép thông, trăm phép sẽ thông, tu luyện Long xà hợp kích, Vương Siêu đã hiểu mà suy ra, cũng dần dần có thể đem các loại thân hình biến hóa khác nhau cùng với quyền kình phối hợp với nhau vận dụng trong giao đấu.
Bộ pháp là Bát quái bộ, Vương Siêu luyện Bát quái bộ trong bể nước, chân đạp bể dầu, sự khổ công cũng không thua kém gì Tần Mậu Giao.
Tần Mậu Giao một quyền đánh vào người này, chỉ cảm thấy đối phương thân ảnh chợt lóe, như quỷ dị cướp lấy vị trí bên hông mình, sau đó trên đầu tối sầm lại, bên tai nghe thấy tiếng hổ gầm.
Trong giờ khắc này, thần kinh Tần Mậu Giao cũng có chút hoài nghi, đối thủ của mình có phải là một con hổ tinh hay không?
Kình lực của hắn mặc dù mạnh, nhưng tâm linh lại không kiên định được như Vương Siêu.
Hơn nữa Vương Siêu đã biết đwocj các chi tiết của hắn, hắn lại đối với Vương Siêu một chút cũng không biết gì.
Chỉ với hai điểm đó, cũng đủ khiến cho hắn mất đi tính mạng.
Trong sự vội vàng, Tần Mậu Giao vugn tay ngang ra để ngăn cản, thân thể lại nhảy lùi ra sau.
Nhưng tâm linh một khi đã loạn, hắn đã mất đi tiên cơ, rốt cuộc đã làm cho Vương Siêu tìm được một cơ hội, lập tức đánh mạnh vào cánh tay của hắn.
Ngay lúc này, Vương Siêu ám kình bộc phát!
Tần Mậu Giao cánh tay nhất thời đau đớn, tựa như vạn châm bắn vào, nhức nhối vô cùng.
Sự kích thích mãnh liệt khiến cho hắn không thể tiếp tục bế khí, lỗ chân lông toàn thân mở ra, khẽ xuất mồ hôi, thể lực bắt đầu thất thoát.
Vương Siêu tự nhiên sẽ không cho đối phương có cơ hội né tránh, hai tay phân ra, xông tới chiếm trung tuyến, một kích Hổ chưởng ám kình bổ vào ngực hắn.
Ọc! Rắc rắc rắc rắc! Những thanh âm trầm muộn từ miệng Tần Mậu Giao phát ra, nương theo xương lòng ngực vỡ vụn, nội tạng bị nghiền nát, phát ra âm thanh của tử vong.
Vương Siêu sau một kích trúng đích, lui về phía sau hai bước, nhìn thấy Tần Mậu Giao sắc mặt đỏ lên, cước bộ như tên say rượu ngã trái ngã phải, cánh tay muốn đưa lên nhưng lại không có khí lực.
Thân thể xoay tròn hai vòng, thịch, người thanh niên cao thủ này đã ngã lăn ra trên nền xi măng, máu từng ngụm từng ngụm từ trong miệng phun ra.
Hai tròng mắt của hắn mở thật to nhìn trừng trừng vào Vương Siêu, kịch liệt giãy dụa một lúc, muốn cố gắng đem tính mạng trở lại, chỉ tiếc cũng là phí công.
Giãy dụa một lúc, khí lực của hắn cũng tiêu hao hết, đồng tử cũng đã mất đi ánh sáng.
Hắn đã chết.
"Ám kình hổ hình!" Trần Bân ở dưới đài thấy rất rõ, nhưng hai người giao thủ quá nhanh, sấm gió một hồi nhanh chóng trôi qua, đả pháp của Vương Siêu thật sự là mãnh liệt hiếm thấy, ngay cả Thái Cực đại sư Trần Ngả Dương ca ca nàng có ở đây, cũng khó mà xông lên đài cứu người được.
"Sao lại có thể như vậy!"
Toàn trường một mảng vắng lặng chết chóc, Trần Bân đã bóp nát tách trà Vương Lão Cát trong tay.
Nước trà màu nâu tung tóe đầy trên người nàng, nhưng nàng vẫn không phát giác ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Siêu đang thu quyền ở trên lôi đài.
Tách trà Vương Lão Cát bị Trần Bân bóp nát, trong sân đấu yên tĩnh phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tiếng vang này như là tiếng sét đánh phá tan sự im lặng chết chóc, các người xem đều phản ứng lại, phát ra tiếng ồn ào thật lớn.
Có ngạc nhiên, có gào thét vì hưng phấn, có vì kích thích mà toàn thân run rẩy, còn có rất nhiều người vì thua bạc hết tiền, mà liên tục ảo não.
"Đổ quyền lần này, tập đoàn Đại Hưng chiến thắng, người phụ trách mời ra hâu đài nhận tiền, mà những người thắc bạc, cũng mời về phía hậu đài lĩnh tiền" Qua hồi lâu, người tổ chức mới hồi phục tinh thần, rất có chuyên nghiệp tuyên bố kết quả trận đổ quyền này.
Lỗ Thành Văn kia sớm đã trợn mắt há hốc mồm, đến khi người tổ chức tuyên bố kết quả, mới phục hồi tinh thần lại, thấp giọng phân phó nói: "Nhanh, nhanh, nhanh, đem tiểu tử kia xuống, nhanh chóng rời khỏi nơi này".
"Thân pháp người này hiển nhiên phi thường tốt, rất linh hoạt, lông trên người dựng lên, cho thấy luyện nội gia quyền cũng tinh thuần".
Trong nháy mắt khi Tần Mậu Giao đi được vài bước, Vương Siêu cẩn thận quan sát, đã nhìn ra được một chút.
"Thân pháp như viên hầu, luyện lại là Thông tí quyền, vậy khẳng định là Bạch viên thông tí từ xa xưa" Trong nháy mắt, cũng đủ để cho Vương Siêu đã suy nghĩ ra rất nhiều điều.
Thông bối quyền tương truyền là do Quỷ Cốc Tử trong Vân Mông sơn nhìn thấy Bạch viên hầu nhảy nhót đánh nhau, từ đó bắt chước sáng tạo ra một loại quyền thuật.
Sự thật là như thế nào, thời gian cũng đã qua quá lâu, sớm đã không thể khảo chứng.
Nhưng võ công Trung Quốc, cũng không phải là không có ai quan sát tự nhiên, bắt chước các loài động vật.
Động vật thân thể mạnh khỏe linh hoạt, con người đầu óc thông minh, tạo hóa tự nhiên, một âm một dương, hình thành thế cân bằng.
Thông bối quyền trải qua vô số thế hệ nỗ lực phát triển, đã hình thành rất nhiều chi phái, có sớm nhất là Bạch viên thông bối, Ngũ hành thông bối, Phách quải thông bối vân vân, các loại quyền này đều có đặc điểm và sở trường riêng, đặc điểm của Bạch viên thông bối chính là khi giao đấu, thân thể đặc biệt linh hoạt, hơn nữa khi phát lực tấn công thì mạnh như sấm sét.
"Người có thân pháp linh hoạt, là khó đánh nhất".
Vương Siêu mặc dù luyện thành ám kình, có thể lưu lại quyền ấn trên tấm thép, nhưng người có lực lượng lớn, khi giao đấu cũng chưa chắc đã thắng, ám kình mặc dù hung mãnh, cũng phải đánh trúng người mới có tác dụng.
Những ví dụ như vậy từ cổ chí kim cũng có rất nhiều, hơn nữa vào thời Dân quốc giải Quốc thuật Hàng Châu năm 1929 là một minh chứng. Lôi đài năm ấy Thiết Sa chưởng đại sư Lưu Cao Thăng đấu với "Tào yến tử" Tào Yến Hải chính là như vậy.
Công phu Thiết chưởng của Lưu Cao Thăng có thể đánh vỡ gạch đá, nhưng trên lôi đài thủy chung đánh không trúng, cuối cùng bị Tào Yến Hải dùng cước đá ngã.
Quan sát trong nháy mắt, Vương Siêu căn cứ tư liệu của Từ Chấn, đã biết đặc điểm võ công của Tần Mậu Giao.
Thân pháp của đối phương linh hoạt, Vương Siêu cũng không dám sơ ý, để khỏi lật thuyền trong cống rãnh.
Khi hai người đứng đối diện nhau trên lôi đài, tiếng hò hét của người xem lập tức thay nhau vang lên.
"Nhanh lên một chút!"
"Đánh nhanh lên!"
"Mẹ kiếp, sao còn không mau đánh đi, đừng tốn thời gian nữa".
"Đánh chết tiểu tử kia đi, ta đã đặt ba vạn, một ăn hai là có lời rồi!"
"Ngươi có ba vạn thì ăn thua gì, ta đã đặt năm vạn".
Tiếng hò hét ở dưới lôi đài Vương Siêu tự nhiên là không để vào tai, nhưng khi ánh mắt của Trần Bân muội muội của Trần Ngả Dương nhìn đánh giá hắn, thì hắn lại có chút cảm giác khác thường.
Cao thủ đối với cao thủ phi thường mẫn cảm, thường thường chỉ cần ánh mắt là có thể phát giác ra.
"Bắt đầu!" Người tổ chức gõ một tiếng kẻng.
Tần Mậu Giao trong tích tắc tiếng kẻng vang lên đã động thủ.
Đối với Vương Siêu, hắn cũng không để vào mắt.
Một bước như tia chớp đạp tới, cánh tay thông thẳng, như một cây thương đâm thẳng vào mặt của Vương Siêu.
Y phục hấn mặc khá rộng, tay áo chuyển động, phát ra mỗi chuỗi tiếng vang bốp bốp liên tiếp, như là sóng đánh vào mạn thuyền.
Hiển nhiên công phu thông bối đã luyện tới nơi tới chốn.
"Tốc độ quả nhiên vượt xa đám người Đại Thạch Đầu kia, thậm chí càng mạnh hơn so với Triệu Tinh Long, thậm chí còn mạnh hơn cao thủ Vịnh xuân bạch hạc Lâm Lập Quân đã bị Chu Giai bắn chết".
Hành gia vừa ra tay, liền thấy rõ.
Chỉ nhìn thế tới một kích của Tần Mậu Giao, như sông lớn ập đến, kình phong đập vào mặt cơ hồ phong bế hô hấp của mình, Vương Siêu cũng biết đệ tử này của Từ Chấn minh kình đã luyện thấu, đạt tới bước quán thông trong quyền kinh, so với minh kình của mình hiện tại không có chênh lệch.
"Chỉ là trông bộ dáng của hắn, tính cách cao ngạo, chưa được gọt giũa, khẳng định không thể khống chế tâm tính, bộc phát ám kình".
Ám kình khi bộc phát, tâm phải gấp, phải độc, mà da lông trái lại phải thả lỏng, vùng da nơi phát kình phải nhẹ nhàng mềm dẻo.
Muốn không chế cả hai như vậy, phải có tâm cảnh rất tốt cùng ý chí kiên cường, người mà tâm cùng ý chưa được trải qua tôi luyện, cho dù thể năng có cường đại như thế nào, cũng không có thể phát ra ám kình.
Bộp! Tay trái của Vương Siêu vung ngang ra, lập tức ngăn lấy cánh tay của Tần Mậu Giao, đem một quyền hung mãnh vô cùng này đẩy ra, cánh tay hai người chạm nhau, phát ra tiếng da thịt đập vào nhau thật lớn.
Tần Mậu Giao hiện tại mới 26 tuổi, từ 15 tuổi đã bắt đầu luyện quyền, đến hiện tại đã được mười một năm công phu, mặc dù bởi vì tâm ý cao ngạo, không thể bước vào cảnh giới ám kình, nhưng sớm đã đem minh kình luyện tới đỉnh điểm thượng tầng, mỗi một quyền một cước đều có lực ngàn cân.
Vương Siêu được bí truyền Hổ báo lôi âm cải thiện thể chất, mặc dù chỉ có ba năm luyện quyền, nhưng cũng đã đem minh kình luyện tới đỉnh điểm.
"Nơi đây lại có cao thủ như vậy! Thông bối thiết tí của ta, so với sư phụ, cũng đã có tám phần hỏa hầu, tay của người này sao lại có thể đỡ được? Hoành quyền kình! Người nầy là cao thủ Hình ý" Tần Mậu Giao va chạm một lần, cánh tay đau đớn, lập tức cảnh giác, thân hình như một con khỉ bắn vọt về phía sau.
"Hình ý môn nói tới đánh mạnh tiến mạnh, chiếm trung tuyến, đạp trung cung, ta còn thân pháp linh hoạt chống lưng, trước né mũi nhọn, tiêu hao thể lực của hắn, đợi sơ hở, một kích lôi đình".
Tần Mậu Giao rốt cuộc cũng là cao thủ xuất thân danh môn, một khi phát hiện đối thủ có điểm khó nuốt, lập tức thu hồi tâm tư khinh thị, lợi dụng viên hình thân pháp (thân tháp giống con khỉ) linh hoạt né tránh, rồi tìm sơ hở ra đòn.
Viên hình thân pháp của Tần Mậu Giao, trong đồng môn cũng thuộc hạng xuất sắc. Khi hắn luyện thân pháp này, chuyên môn quan sát khỉ, tự mình học theo cách nhảy nhót của khỉ ở trên cây, liên tiếp hai năm, không biết đã té ngã bao nhiêu lần, cuối cùng đã luyện được tới mức xuất thần nhập hóa.
Mỗi một cao thủ, đều có quá khứ đặc sắc động lòng người.
Cùng lúc khi cánh tay chạm vào nhau, Vương Siêu cũng cảm giác được cánh tay của đối phương cứng rắn như thép, khó đối phó.
Một đòn đỡ của hắn, chính là Hoành quyền kình trong Hình ý môn.
"Hoành quyền ra tay như sắt nguội, trong ngang có dọc" Quyền kình một khi phát ra, hai cánh tay vung ra đánh, giống như là hai cái vòi voi vung ra vậy.
Một đòn va chạm này, Vương Siêu cũng không phát ra ám kình.
Ám kình phải thận trọng.
Nội gia cao thủ, lỗ chân lông cảm giác vô cùng nhạy cảm, chỉ cần có cơn gió thổi qua cũng né được, ứng biến cơ trí.
Hơn nữa cao thủ luyện Bạch viên thông bối như Tần Mậu Giao, thân thể như là viên hầu vậy, nhanh nhẹn không thể diễn tả được, Vương Siêu biết ám kình của mình cũng chưa luyện tới bước thu phóng tự nhiên, rất có thể khi phát ra đã bị đối phương né tránh được, tiêu hao thể lực một cách vô ích.
Chỉ cần hai đòn ám kình đánh không trúng người, Vương Siêu khẳng định là thua trận đổ quyền này.
Mà kết quả của kẻ thua không chết cũng là tàn phế!
Đấu võ đài chính là tàn khốc như vậy.
Hai người mới va chạm một hiệp, cũng chưa phân biệt được cao thấp.
Tần Mậu Giao nhảy nhót như viên hầu, cước bộ di chuyển, đã vòng ra sau Vương Siêu, lại một kích Thông bối kình đánh vào xương sống của Vương Siêu.
Với lực lượng một quyền của hắn, nếu đánh trúng, đừng nói là xương sống, ngay cả một cây trụ to cỡ cánh tay cũng bị đánh gãy.
"Hay!" Một số người xem có hiểu biết chứng kiến hai người giao thủ giữa sân, Tần Mậu Giao tung người một cách quỷ dị, thân hình quỷ mị luồn ra sau lưng đối thủ mà ra quyền.
"Viên hình xuất thần nhập hóa! Không quá năm năm, nếu như có thể tôi luyện được ngạo khí trong lòng, chánh trực bình ổn, luyện thành ám kình, đích xác là có tư cách khiêu chiến với ca của ta".
Chứng kiến thân pháp của Tần Mậu Giao như vậy, ngay cả Trần Bân ở dưới đài cũng ngừng động tácànang ty trà lên uống.
"Người tuổi trẻ cũng là cao thủ Hình ý, chỉ tiếc có chút cứng nhắc, khó mà ngăn được thân pháp biến hóa khó lường".
Trần Bân trong lòng cũng rút ra kết luận như vậy.
Ngay lúc này, Vương Siêu đột nhiên bước ngang ra, đạp Bát quái phương vị, làm cho một quyền của Tần Mậu Giao đánh vào khoảng không.
Đồng thời, hắn cướp lấy vị trí bên cạnh của đối thủ, hình thể khởi lên, cả người như Hùng ưng giương cánh vỗ tới, lại như lão hổ rời núi, cương mãnh vô cùng.
Ưng hình, Hổ hình hai loại thân pháp cùng khí thế hoàn mỹ phối hợp với nhau.
Thân thể của hắn đồng thời tấn công, hai tay chấn động, từ hai bên vỗ vào, như lão binh soát sơn, từ dưới lên trên, đem cả thân thể Tần Mậu Giao đều bao phủ trong vòng quyền thế. xem tại TruyenFull.vn
Hai tay mở rộng, phổi hô hấp chấn động, phối hợp với cơ bắp xương cốt toàn thân, trên người Vương Siêu lại truyền ra tiếng động như hổ gầm vậy.
Tiếng hô gầm thâm trầm nội liễm, phối hợp với khí thế, phảng phất như trong cơ thể Vương Siêu ẩn dấu một con hổ to lớn hung mãnh!
Hình ý hình ý, luyện kỳ hình, đắc kỳ ý, giả trung hữu chân, chân trung hữu giả, vô hổ dã hữu hổ. (Hình ý luyện hình được ý, trong giả có thật, trong thật có giả, không có hổ mà như có hổ)
Vương Siêu đột nhiên trong đầu hiện lên ý niệm như vậy!
Một chiêu này, vừa là hổ hình phách kình, lại ẩn chứa pháo quyền lăng không kình.
Một phép thông, trăm phép sẽ thông, tu luyện Long xà hợp kích, Vương Siêu đã hiểu mà suy ra, cũng dần dần có thể đem các loại thân hình biến hóa khác nhau cùng với quyền kình phối hợp với nhau vận dụng trong giao đấu.
Bộ pháp là Bát quái bộ, Vương Siêu luyện Bát quái bộ trong bể nước, chân đạp bể dầu, sự khổ công cũng không thua kém gì Tần Mậu Giao.
Tần Mậu Giao một quyền đánh vào người này, chỉ cảm thấy đối phương thân ảnh chợt lóe, như quỷ dị cướp lấy vị trí bên hông mình, sau đó trên đầu tối sầm lại, bên tai nghe thấy tiếng hổ gầm.
Trong giờ khắc này, thần kinh Tần Mậu Giao cũng có chút hoài nghi, đối thủ của mình có phải là một con hổ tinh hay không?
Kình lực của hắn mặc dù mạnh, nhưng tâm linh lại không kiên định được như Vương Siêu.
Hơn nữa Vương Siêu đã biết đwocj các chi tiết của hắn, hắn lại đối với Vương Siêu một chút cũng không biết gì.
Chỉ với hai điểm đó, cũng đủ khiến cho hắn mất đi tính mạng.
Trong sự vội vàng, Tần Mậu Giao vugn tay ngang ra để ngăn cản, thân thể lại nhảy lùi ra sau.
Nhưng tâm linh một khi đã loạn, hắn đã mất đi tiên cơ, rốt cuộc đã làm cho Vương Siêu tìm được một cơ hội, lập tức đánh mạnh vào cánh tay của hắn.
Ngay lúc này, Vương Siêu ám kình bộc phát!
Tần Mậu Giao cánh tay nhất thời đau đớn, tựa như vạn châm bắn vào, nhức nhối vô cùng.
Sự kích thích mãnh liệt khiến cho hắn không thể tiếp tục bế khí, lỗ chân lông toàn thân mở ra, khẽ xuất mồ hôi, thể lực bắt đầu thất thoát.
Vương Siêu tự nhiên sẽ không cho đối phương có cơ hội né tránh, hai tay phân ra, xông tới chiếm trung tuyến, một kích Hổ chưởng ám kình bổ vào ngực hắn.
Ọc! Rắc rắc rắc rắc! Những thanh âm trầm muộn từ miệng Tần Mậu Giao phát ra, nương theo xương lòng ngực vỡ vụn, nội tạng bị nghiền nát, phát ra âm thanh của tử vong.
Vương Siêu sau một kích trúng đích, lui về phía sau hai bước, nhìn thấy Tần Mậu Giao sắc mặt đỏ lên, cước bộ như tên say rượu ngã trái ngã phải, cánh tay muốn đưa lên nhưng lại không có khí lực.
Thân thể xoay tròn hai vòng, thịch, người thanh niên cao thủ này đã ngã lăn ra trên nền xi măng, máu từng ngụm từng ngụm từ trong miệng phun ra.
Hai tròng mắt của hắn mở thật to nhìn trừng trừng vào Vương Siêu, kịch liệt giãy dụa một lúc, muốn cố gắng đem tính mạng trở lại, chỉ tiếc cũng là phí công.
Giãy dụa một lúc, khí lực của hắn cũng tiêu hao hết, đồng tử cũng đã mất đi ánh sáng.
Hắn đã chết.
"Ám kình hổ hình!" Trần Bân ở dưới đài thấy rất rõ, nhưng hai người giao thủ quá nhanh, sấm gió một hồi nhanh chóng trôi qua, đả pháp của Vương Siêu thật sự là mãnh liệt hiếm thấy, ngay cả Thái Cực đại sư Trần Ngả Dương ca ca nàng có ở đây, cũng khó mà xông lên đài cứu người được.
"Sao lại có thể như vậy!"
Toàn trường một mảng vắng lặng chết chóc, Trần Bân đã bóp nát tách trà Vương Lão Cát trong tay.
Nước trà màu nâu tung tóe đầy trên người nàng, nhưng nàng vẫn không phát giác ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Siêu đang thu quyền ở trên lôi đài.
Tách trà Vương Lão Cát bị Trần Bân bóp nát, trong sân đấu yên tĩnh phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tiếng vang này như là tiếng sét đánh phá tan sự im lặng chết chóc, các người xem đều phản ứng lại, phát ra tiếng ồn ào thật lớn.
Có ngạc nhiên, có gào thét vì hưng phấn, có vì kích thích mà toàn thân run rẩy, còn có rất nhiều người vì thua bạc hết tiền, mà liên tục ảo não.
"Đổ quyền lần này, tập đoàn Đại Hưng chiến thắng, người phụ trách mời ra hâu đài nhận tiền, mà những người thắc bạc, cũng mời về phía hậu đài lĩnh tiền" Qua hồi lâu, người tổ chức mới hồi phục tinh thần, rất có chuyên nghiệp tuyên bố kết quả trận đổ quyền này.
Lỗ Thành Văn kia sớm đã trợn mắt há hốc mồm, đến khi người tổ chức tuyên bố kết quả, mới phục hồi tinh thần lại, thấp giọng phân phó nói: "Nhanh, nhanh, nhanh, đem tiểu tử kia xuống, nhanh chóng rời khỏi nơi này".
Tác giả :
Mộng Nhập Thần Cơ