Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 220: Nam dương đích quyền sư môn (Thượng)
Các Hoa thương đích xác rất có tiền, hơn nữa còn có các đại phú hào nội thì có thể thấy được tầm cỡ của yến hội tối hôm nay.
Tứ đại gia tộc phú thương người Hoa tại Jakarta, Tiễn gia, Tôn gia, Ngô gia, Trịnh gia, mỗi nhà trong tay nắm tài sản cả trăm triệu đôla. So với tập Trần thị của Trần Ngả Dương Singapore, cũng không thua kém gì.
Nam dương, từ xưa tới nay là nơi giàu có, nơi này điều kiện khí hậu phi thường tốt, sản vật phong phú, dân bản xứ cơ hồ không cần lao động cũng có thể có ăn. Cho nên dân bản xứ rất lười biếng.
Mà người Hoa xa quê hương từ xưa sau khi tới vùng đất trù phú này, cần mẫn lao động, dùng trí tuệ cùng mồ hôi của mình, phát triển ra một vùng đất trời rộng lớn, điều này khiến cho dân bản xứ ghen tị, nghĩ rằng người Hoa cướp đi không gian sinh tồn của họ. Bởi vậy mà bùng nổ xung đột chủng tộc giết hại đẫm máu, mỗi một lần giết hại, đều là nhằm vào lượng tài phú của các Hoa thương. Điều này khiến cho những người dân bản xứ này như bị nghiện vậy. Cho đến nay, cứ cách mấy chục năm, lại bùng nổ giết hại cướp đoạt với quy mô lớn.
Một tòa trang viên diện tích rất lớn, có sắc thái kiến trúc Âu Châu thời Trung cổ điển hình, trong bãi đỗ xe bên cạnh hồ nước đậu đầy các loại nhãn hiệu xe sa hoa như Ferrari, Porsche, thậm chí còn có cả Rolls-Royce, Bugatti Veyron.
Vương Siêu cùng Đường Tử Trần lái xe đi qua cửa lớn, do bảo an tinh tráng to cao canh giữ. Sau khi đến bãi đỗ xe, Vương Siêu cũng không khỏi vì những chiếc xe hào hoa này mà trong nội tâm sinh ra cảm giác xa xỉ hoang phí.
"Hôm nay chủ trì buổi tiệc này là Chủ tịch Tổng hội hoa thương tại Indonesia Tiễn gia, Tiễn gia là hoa thương lớn nhất Indonesia cũng là thuyền vương lớn nhất Indonesia. Người này, rất không đơn giản, là thành viên của tổ chức người Hoa Trúc Võng Long Đường lớn nhất Nam Dương năm đó, sau đó Long đường tan rã, hắn vẫn bình yên không việc gì, gia tộc Tiễn gia của hắn lại trở thành hoa thương đệ nhất Indonesia. Long Đường trang viên này, chính là hắn tu kiến, tổng diện tích lớn bằng ba cái sân bóng, có sân bay dành cho trực thăng. Tại quốc nội đất quý hơn vàng, đại phú hào gì cũng không thể có được trang viên lớn như vậy".
Đường Tử Trần cũng xuống xe, cười nói giới thiệu cho Vương Siêu về trang viên, cùng lịch sử của chủ nhân trang viên.
Vương Siêu gật gật đầu, hắn đánh giá trang viên rất lớn này, bên ngoài bãi đỗ xe, là một con đường bằng đá cẩm thạch, bên cạnh là hoa viên được xây dựng rất chỉnh tề.
Bên trong hoa viên, hoa tươi nỏ rộ.
Trừ cái đó ra, thì bên cạnh là một cái hồ lớn có những pho tượng tinh xảo đang phun nước.
Vương Siêu thậm chí còn thấy, trong hoa viên còn có nuôi khổng tước.
Hiện tại đã là ban đêm, đèn đường khắp nơi đã chiếu cả trang viên sáng rực, giống như là một tòa thành không có bóng đêm vậy.
Rất nhiều bảo an, nhân viên tiếp đãi cùng nhân viên vệ sinh…, đều ăn mặc chỉnh tề.
Ở giữa hoa viên, lại có một con đường trải thảm đó thật lớn, đủ cho mấy chục người đi, nối thẳng đến khu vực trung ương.
Khu vực trung ương là đại sảnh lập lòe lưu ly, bên cạnh là một tòa lầu huy hoàng ánh kim bích, như là trong giấc mộng vậy.
Bên trái đại sảnh là hku sân bay, có đậu mấy chiếc trực thăng.
"Đây là một trang viên tư nhân! Mấy nhân viên bảo an, phục vụ, vệ sinh này, phí duy trì hàng năm cũng phải tốn không ít tiền" Vương Siêu nói.
"Chỉ là phí duy trì, mỗi nhân viên một năm đã là 500 đến 800 đôla" Đường Tử Trần gật nhẹ đầu, "Đệ xem nhân viên phục vụ, vệ sinh, đại đa số đều là người Indonesia. Mỗi ngày đều thấy cảnh tượng như vậy, làm sao mà không ghen tị trong lòng cho được, bọn họ khẳng định trong lòng muốn lại bạo động một lần nữa".
"Vì cái gì mà không thuê người Hoa?" Vương Siêu quả nhiên phát hiện, nhân viên đa phần đều là người bản xứ.
"Không có nhiều người Hoa như vậy để thuê. Chỉ nói riêng một trang viên này, cũng cần phải có tới hai ba trăm người làm việc".
"Ồ, Mrs. Đường, cô đã đến. Chúng tôi đợi cô đã lâu" Khi Vương Siêu cùng Đường Tử Trần vừa mới xuống xe, một đám người đã từ xa đến chào đón.
Cầm đầu là một người trung niên mặc tây phục, đem kính màu lam, tinh thần thoái mái, thần thái bay bổng.
Người trung niên này, hiển nhiên là người Hoa, nhưng tiếng Trung lại khá cứng nhắc, trong khi nói chuyện, thỉnh thoảng lại xem vào vài câu tiếng Anh. Khi phân phó người bên cạnh, thì thuần túy dùng tiếng Anh.
Người trung niên hiển nhiên là ra tiếp đón Đường Tử Trần, sau đó lại thấy bên cạnh Đường Tử Trần có Vương Siêu, chỉ hơi chú ý liếc nhìn.
"Lệnh tôn thân thể vẫn khỏe chứ" Đường Tử Trần hỏi.
"Cha tôi vẫn khỏe, mời…" Người trung niên mời Đường Tử Trần cùng Vương Siêu tiến vào buổi tiệc, "Lần này cha nghe được cô trở lại Indonesia, đã đặc biệt mời cô, muốn nhân cơ hội này, cùng các thủ lãnh thương hội khác hội đàm với cô một lần".
Đối với người trung niên này, Vương Siêu thật ra cảm thấy rất bình thường, bởi vì Indonesia bị thực dân lâu năm, có nhiều người Hoa đã không chỉ nói tiếng Trung, mà nói lưu loát tiếng nước ngoài cũng là bình thường.
"Đây là con thứ hai của Tiễn gia, Tiễn Đại Hào. Đừng thấy hắn nói chuyện nhỏ nhẹ mà coi thường, thủ đoạn của hắn rất độc ác, trong thương giới Indonesia có ngoại hiệu là Nhuyễn đao tử, giết người không thấy máu.
Lái xe cho Vương Siêu cùng Đường Tử Trần vẫn là Tạ Lỵ, hiện tại đi phía sau Vương Siêu cùng Đường Tử Trần chừng bốn năm bước. Tạ Lỵ thừa lúc Tiễn Đại Hào ở phía trước dẫn đường, đã nhỏ giọng giới thiệu với Vương Siêu một chút về Nhuyễn đao tử này.
Tiến vào đại sảnh, quả nhiên là một buổi tiệc hào hoa, cùng với các buổi xã giao xa hoa cũng không có gì khác biệt, các nam nữ ăn mặc xa hoa tụ thành một đám trao đổi với nhau.
Đương nhiên cả buổi tiệc, được mọi người chú ý nhất tự nhiên mấy người phóng viên khiêng cameras, trong tay cầm microphone, trên microphone có logo của CCTV.
Phóng viên đều là nam nữ trẻ tuổi, rất có khí chất, rất đẹp.
Đây rõ ràng là tổ sản xuất chương trình của CCTV tại hải ngoại.
Hiện tại, đối tượng phỏng vấn của mấy phóng viên này rõ ràng những người có ánh mắt sắc bén, khí chất trầm tĩnh, vẻ mặt thần thái dị thường ngưng trọng, trong số những người này, có trung niên, có lão niên, còn có một ít người trẻ tuổi, ước chừng mười người, đang ngồi ở phía trên.
Vương Siêu lập tức nhìn ra, những người này đều là người luyện quyền pháp cao thâm!
"Mấy người này cơ hồ là tất cả những quyền sư người Hoa nổi tiếng tại Indonesia" Tạ Lỵ nói với Vương Siêu.
"Ừm" Vương Siêu gật đầu, ánh mắt của hắn chuyển qua nhân vật rõ ràng là thủ lĩnh cũng các nam nữ phóng viên trẻ tuổi này.
Tổ trưởng tổ sản xuất chương trình ở hải ngoại là một cô gái, mặc đồ công sở màu đen, tóc nhẹ nhàng mềm mại như sóng nước, khuôn mặt xinh đẹp không thể chê được, khí chất tao nhã thuần khiết.
Đúng là Chu Giai.
Đối với các quyền sư cao thủ tại Indonesia, Vương Siêu cũng không quen ai, cũng chưa từng tiếp xúc qua, hắn mặc dù ở Đông Nam Á danh khí rất cao, cũng có thể xem là nhân vật số một, nhưng rốt cuộc cũng chỉ tiếp xúc qua giới võ thuật tại Hongkong, Đài Loan, Nhật Bản, Hàn Quốc, đối với Nam Dương, giới tại Indonesia, Malaysia…, thì vẫn không quen biết ai. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Nam Dương một dãi, cơ hồ toàn bộ đều luyện công phu Vịnh Xuân, Bạch Hạc, Trường Quyền… Công phu chân chính có thể nhập hóa cũng rất ít. Chẳng qua hiện tại là thời đại thông tin bùng nổ, cái gì quyền pháp kỹ pháp đều khó mà không tiết lộ ra được, hơn nữa khu vực Nam Dương vốn loạn lạc, quyền sư có áp lực sinh tồn, cũng có thể trong chiến đấu mà rèn luyện kỹ xảo của bản thân. So với quốc nội thì cũng sẽ không thiếu cao thủ".
Vương Siêu từ những quyền sư bị phỏng vấn, rõ ràng cảm giác được mấy người này tinh khí nội liễm, vẻ mặt hòa nhã, cơ thể cũng mềm mại, trong nội tại ẩn chứa cương kình có lực, sức bùng nổ kinh người.
Về phương diện võ thuật, trình độ chỉnh thể của các quyền sư quốc ngoại so với quốc nội thì cao hơn mấy bậc, đây là điều phải công nhận.
Thứ nhất là, hoàn cảnh quốc nội thanh bình. Mà quyền sư quốc ngoại phải có công phu chân chính thì mới có được chỗ đứng của mình.
Thứ hai, năm đó Quốc Dân Đảng tại các địa phương mở ra Quốc thuật quán, cường quốc cường chủng, cơ hồ các cao thủ đều tham gia, kháng Nhật cứu vong, trong bộ đội cao thủ huấn luyện binh lính chỉ cần có chút danh khí, trên người cũng đã có chức vụ huấn luyện viên quân đội.
Cho nên sau khi giải phóng, sau mấy lần thanh toán, mấy cao thủ này tự nhiên chết thì chết, trốn thì trốn ra quốc ngoại.
"Mời cô đi qua bên này, cha đang cùng ba chủ tịch khác đang đợi ở trong phòng khách. Thủ hạ của cô hãy ở lại phòng khách, đợi lát nữa sẽ có người đến phỏng vấn" Tiễn Đại Hào nói với Đường Tử Trần rất cung kính.
"Được" Đường Tử Trần liếc nhìn Vương Siêu, rồi gật đầu đi vào.
"Chu Giai cũng đến? Chẳng qua ta hiện tại cũng không thích hợp gặp mặt cô ta" Vương Siêu sờ sờ mặt mình, lớp mặt nạ ở trên đã biến khuôn mặt của hắn thành tròn tròn, khác hẳn với khuôn mặt gốc. Chẳng qua trực giác nữ nhân, mẫn cảm đến đáng sợ, Vương Siêu lại không nghĩ đến, mặt đối mặt, Chu Giai nhận không ra mình.
Trong khi Vương Siêu trong lòng đang tính toán, đột nhiên bốp một tiếng! Một tiếng tát tai vang lên.
Vương Siêu lập tức quay đầu lại, liền thấy trong vòng người ở đại sảnh, chỗ những người trẻ tuổi đang trao đổi phát sinh xao động.
Thì ra là một cô gái, đột nhiên phất tay đánh một nam nhân một bạt bai, nam nhân kia lại bị một tát này đánh ngã xuống đất, toàn thân co giật.
Cô gái này, lại là Hoắc Linh Nhi!
Vương Siêu chẳng những thấy Hoắc Linh Nhi, còn thấy Đàm Văn Đông ở phía sau cô ta.
"Chỉ bằng hai ba ngón Vịnh Xuân Quyền mèo quào của ngươi? Cũng dám động tay động chân với ta sao? Sư phụ của ngươi dạy ngươi thế nào vậy?" Hoắc Linh Nhi sau khi đánh ngã nam nhân này, nói lên thanh âm rất lớn.
Ngay khi Hoắc Linh Nhi vừa nói dứt lời, một trung niên quyền sư đang trả lời phỏng vấn đột nhiên mặt biến sắc hết sức khó coi, gạt mọi người đi tới, nâng nam tử mới bị đánh ngã dậy mà nhìn, nhãn thần dị thường sắc bén.
"Hổ trảo phiến phong? Đem người đánh thành kẻ điếc! Thật là thủ đoạn độc ác. Ngươi chính là thiên kim của Hoắc gia Hongkong sao. Nghe nói sư phụ của ngươi là Quán trưởng Lao sơn nội gia quán Vương Siêu, được xưng là Đông Á đệ nhất quyền thuật tông sư, ta muốn xem, Vương Siêu này, dạy cho ngươi được thứ gì".
Tứ đại gia tộc phú thương người Hoa tại Jakarta, Tiễn gia, Tôn gia, Ngô gia, Trịnh gia, mỗi nhà trong tay nắm tài sản cả trăm triệu đôla. So với tập Trần thị của Trần Ngả Dương Singapore, cũng không thua kém gì.
Nam dương, từ xưa tới nay là nơi giàu có, nơi này điều kiện khí hậu phi thường tốt, sản vật phong phú, dân bản xứ cơ hồ không cần lao động cũng có thể có ăn. Cho nên dân bản xứ rất lười biếng.
Mà người Hoa xa quê hương từ xưa sau khi tới vùng đất trù phú này, cần mẫn lao động, dùng trí tuệ cùng mồ hôi của mình, phát triển ra một vùng đất trời rộng lớn, điều này khiến cho dân bản xứ ghen tị, nghĩ rằng người Hoa cướp đi không gian sinh tồn của họ. Bởi vậy mà bùng nổ xung đột chủng tộc giết hại đẫm máu, mỗi một lần giết hại, đều là nhằm vào lượng tài phú của các Hoa thương. Điều này khiến cho những người dân bản xứ này như bị nghiện vậy. Cho đến nay, cứ cách mấy chục năm, lại bùng nổ giết hại cướp đoạt với quy mô lớn.
Một tòa trang viên diện tích rất lớn, có sắc thái kiến trúc Âu Châu thời Trung cổ điển hình, trong bãi đỗ xe bên cạnh hồ nước đậu đầy các loại nhãn hiệu xe sa hoa như Ferrari, Porsche, thậm chí còn có cả Rolls-Royce, Bugatti Veyron.
Vương Siêu cùng Đường Tử Trần lái xe đi qua cửa lớn, do bảo an tinh tráng to cao canh giữ. Sau khi đến bãi đỗ xe, Vương Siêu cũng không khỏi vì những chiếc xe hào hoa này mà trong nội tâm sinh ra cảm giác xa xỉ hoang phí.
"Hôm nay chủ trì buổi tiệc này là Chủ tịch Tổng hội hoa thương tại Indonesia Tiễn gia, Tiễn gia là hoa thương lớn nhất Indonesia cũng là thuyền vương lớn nhất Indonesia. Người này, rất không đơn giản, là thành viên của tổ chức người Hoa Trúc Võng Long Đường lớn nhất Nam Dương năm đó, sau đó Long đường tan rã, hắn vẫn bình yên không việc gì, gia tộc Tiễn gia của hắn lại trở thành hoa thương đệ nhất Indonesia. Long Đường trang viên này, chính là hắn tu kiến, tổng diện tích lớn bằng ba cái sân bóng, có sân bay dành cho trực thăng. Tại quốc nội đất quý hơn vàng, đại phú hào gì cũng không thể có được trang viên lớn như vậy".
Đường Tử Trần cũng xuống xe, cười nói giới thiệu cho Vương Siêu về trang viên, cùng lịch sử của chủ nhân trang viên.
Vương Siêu gật gật đầu, hắn đánh giá trang viên rất lớn này, bên ngoài bãi đỗ xe, là một con đường bằng đá cẩm thạch, bên cạnh là hoa viên được xây dựng rất chỉnh tề.
Bên trong hoa viên, hoa tươi nỏ rộ.
Trừ cái đó ra, thì bên cạnh là một cái hồ lớn có những pho tượng tinh xảo đang phun nước.
Vương Siêu thậm chí còn thấy, trong hoa viên còn có nuôi khổng tước.
Hiện tại đã là ban đêm, đèn đường khắp nơi đã chiếu cả trang viên sáng rực, giống như là một tòa thành không có bóng đêm vậy.
Rất nhiều bảo an, nhân viên tiếp đãi cùng nhân viên vệ sinh…, đều ăn mặc chỉnh tề.
Ở giữa hoa viên, lại có một con đường trải thảm đó thật lớn, đủ cho mấy chục người đi, nối thẳng đến khu vực trung ương.
Khu vực trung ương là đại sảnh lập lòe lưu ly, bên cạnh là một tòa lầu huy hoàng ánh kim bích, như là trong giấc mộng vậy.
Bên trái đại sảnh là hku sân bay, có đậu mấy chiếc trực thăng.
"Đây là một trang viên tư nhân! Mấy nhân viên bảo an, phục vụ, vệ sinh này, phí duy trì hàng năm cũng phải tốn không ít tiền" Vương Siêu nói.
"Chỉ là phí duy trì, mỗi nhân viên một năm đã là 500 đến 800 đôla" Đường Tử Trần gật nhẹ đầu, "Đệ xem nhân viên phục vụ, vệ sinh, đại đa số đều là người Indonesia. Mỗi ngày đều thấy cảnh tượng như vậy, làm sao mà không ghen tị trong lòng cho được, bọn họ khẳng định trong lòng muốn lại bạo động một lần nữa".
"Vì cái gì mà không thuê người Hoa?" Vương Siêu quả nhiên phát hiện, nhân viên đa phần đều là người bản xứ.
"Không có nhiều người Hoa như vậy để thuê. Chỉ nói riêng một trang viên này, cũng cần phải có tới hai ba trăm người làm việc".
"Ồ, Mrs. Đường, cô đã đến. Chúng tôi đợi cô đã lâu" Khi Vương Siêu cùng Đường Tử Trần vừa mới xuống xe, một đám người đã từ xa đến chào đón.
Cầm đầu là một người trung niên mặc tây phục, đem kính màu lam, tinh thần thoái mái, thần thái bay bổng.
Người trung niên này, hiển nhiên là người Hoa, nhưng tiếng Trung lại khá cứng nhắc, trong khi nói chuyện, thỉnh thoảng lại xem vào vài câu tiếng Anh. Khi phân phó người bên cạnh, thì thuần túy dùng tiếng Anh.
Người trung niên hiển nhiên là ra tiếp đón Đường Tử Trần, sau đó lại thấy bên cạnh Đường Tử Trần có Vương Siêu, chỉ hơi chú ý liếc nhìn.
"Lệnh tôn thân thể vẫn khỏe chứ" Đường Tử Trần hỏi.
"Cha tôi vẫn khỏe, mời…" Người trung niên mời Đường Tử Trần cùng Vương Siêu tiến vào buổi tiệc, "Lần này cha nghe được cô trở lại Indonesia, đã đặc biệt mời cô, muốn nhân cơ hội này, cùng các thủ lãnh thương hội khác hội đàm với cô một lần".
Đối với người trung niên này, Vương Siêu thật ra cảm thấy rất bình thường, bởi vì Indonesia bị thực dân lâu năm, có nhiều người Hoa đã không chỉ nói tiếng Trung, mà nói lưu loát tiếng nước ngoài cũng là bình thường.
"Đây là con thứ hai của Tiễn gia, Tiễn Đại Hào. Đừng thấy hắn nói chuyện nhỏ nhẹ mà coi thường, thủ đoạn của hắn rất độc ác, trong thương giới Indonesia có ngoại hiệu là Nhuyễn đao tử, giết người không thấy máu.
Lái xe cho Vương Siêu cùng Đường Tử Trần vẫn là Tạ Lỵ, hiện tại đi phía sau Vương Siêu cùng Đường Tử Trần chừng bốn năm bước. Tạ Lỵ thừa lúc Tiễn Đại Hào ở phía trước dẫn đường, đã nhỏ giọng giới thiệu với Vương Siêu một chút về Nhuyễn đao tử này.
Tiến vào đại sảnh, quả nhiên là một buổi tiệc hào hoa, cùng với các buổi xã giao xa hoa cũng không có gì khác biệt, các nam nữ ăn mặc xa hoa tụ thành một đám trao đổi với nhau.
Đương nhiên cả buổi tiệc, được mọi người chú ý nhất tự nhiên mấy người phóng viên khiêng cameras, trong tay cầm microphone, trên microphone có logo của CCTV.
Phóng viên đều là nam nữ trẻ tuổi, rất có khí chất, rất đẹp.
Đây rõ ràng là tổ sản xuất chương trình của CCTV tại hải ngoại.
Hiện tại, đối tượng phỏng vấn của mấy phóng viên này rõ ràng những người có ánh mắt sắc bén, khí chất trầm tĩnh, vẻ mặt thần thái dị thường ngưng trọng, trong số những người này, có trung niên, có lão niên, còn có một ít người trẻ tuổi, ước chừng mười người, đang ngồi ở phía trên.
Vương Siêu lập tức nhìn ra, những người này đều là người luyện quyền pháp cao thâm!
"Mấy người này cơ hồ là tất cả những quyền sư người Hoa nổi tiếng tại Indonesia" Tạ Lỵ nói với Vương Siêu.
"Ừm" Vương Siêu gật đầu, ánh mắt của hắn chuyển qua nhân vật rõ ràng là thủ lĩnh cũng các nam nữ phóng viên trẻ tuổi này.
Tổ trưởng tổ sản xuất chương trình ở hải ngoại là một cô gái, mặc đồ công sở màu đen, tóc nhẹ nhàng mềm mại như sóng nước, khuôn mặt xinh đẹp không thể chê được, khí chất tao nhã thuần khiết.
Đúng là Chu Giai.
Đối với các quyền sư cao thủ tại Indonesia, Vương Siêu cũng không quen ai, cũng chưa từng tiếp xúc qua, hắn mặc dù ở Đông Nam Á danh khí rất cao, cũng có thể xem là nhân vật số một, nhưng rốt cuộc cũng chỉ tiếp xúc qua giới võ thuật tại Hongkong, Đài Loan, Nhật Bản, Hàn Quốc, đối với Nam Dương, giới tại Indonesia, Malaysia…, thì vẫn không quen biết ai. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
"Nam Dương một dãi, cơ hồ toàn bộ đều luyện công phu Vịnh Xuân, Bạch Hạc, Trường Quyền… Công phu chân chính có thể nhập hóa cũng rất ít. Chẳng qua hiện tại là thời đại thông tin bùng nổ, cái gì quyền pháp kỹ pháp đều khó mà không tiết lộ ra được, hơn nữa khu vực Nam Dương vốn loạn lạc, quyền sư có áp lực sinh tồn, cũng có thể trong chiến đấu mà rèn luyện kỹ xảo của bản thân. So với quốc nội thì cũng sẽ không thiếu cao thủ".
Vương Siêu từ những quyền sư bị phỏng vấn, rõ ràng cảm giác được mấy người này tinh khí nội liễm, vẻ mặt hòa nhã, cơ thể cũng mềm mại, trong nội tại ẩn chứa cương kình có lực, sức bùng nổ kinh người.
Về phương diện võ thuật, trình độ chỉnh thể của các quyền sư quốc ngoại so với quốc nội thì cao hơn mấy bậc, đây là điều phải công nhận.
Thứ nhất là, hoàn cảnh quốc nội thanh bình. Mà quyền sư quốc ngoại phải có công phu chân chính thì mới có được chỗ đứng của mình.
Thứ hai, năm đó Quốc Dân Đảng tại các địa phương mở ra Quốc thuật quán, cường quốc cường chủng, cơ hồ các cao thủ đều tham gia, kháng Nhật cứu vong, trong bộ đội cao thủ huấn luyện binh lính chỉ cần có chút danh khí, trên người cũng đã có chức vụ huấn luyện viên quân đội.
Cho nên sau khi giải phóng, sau mấy lần thanh toán, mấy cao thủ này tự nhiên chết thì chết, trốn thì trốn ra quốc ngoại.
"Mời cô đi qua bên này, cha đang cùng ba chủ tịch khác đang đợi ở trong phòng khách. Thủ hạ của cô hãy ở lại phòng khách, đợi lát nữa sẽ có người đến phỏng vấn" Tiễn Đại Hào nói với Đường Tử Trần rất cung kính.
"Được" Đường Tử Trần liếc nhìn Vương Siêu, rồi gật đầu đi vào.
"Chu Giai cũng đến? Chẳng qua ta hiện tại cũng không thích hợp gặp mặt cô ta" Vương Siêu sờ sờ mặt mình, lớp mặt nạ ở trên đã biến khuôn mặt của hắn thành tròn tròn, khác hẳn với khuôn mặt gốc. Chẳng qua trực giác nữ nhân, mẫn cảm đến đáng sợ, Vương Siêu lại không nghĩ đến, mặt đối mặt, Chu Giai nhận không ra mình.
Trong khi Vương Siêu trong lòng đang tính toán, đột nhiên bốp một tiếng! Một tiếng tát tai vang lên.
Vương Siêu lập tức quay đầu lại, liền thấy trong vòng người ở đại sảnh, chỗ những người trẻ tuổi đang trao đổi phát sinh xao động.
Thì ra là một cô gái, đột nhiên phất tay đánh một nam nhân một bạt bai, nam nhân kia lại bị một tát này đánh ngã xuống đất, toàn thân co giật.
Cô gái này, lại là Hoắc Linh Nhi!
Vương Siêu chẳng những thấy Hoắc Linh Nhi, còn thấy Đàm Văn Đông ở phía sau cô ta.
"Chỉ bằng hai ba ngón Vịnh Xuân Quyền mèo quào của ngươi? Cũng dám động tay động chân với ta sao? Sư phụ của ngươi dạy ngươi thế nào vậy?" Hoắc Linh Nhi sau khi đánh ngã nam nhân này, nói lên thanh âm rất lớn.
Ngay khi Hoắc Linh Nhi vừa nói dứt lời, một trung niên quyền sư đang trả lời phỏng vấn đột nhiên mặt biến sắc hết sức khó coi, gạt mọi người đi tới, nâng nam tử mới bị đánh ngã dậy mà nhìn, nhãn thần dị thường sắc bén.
"Hổ trảo phiến phong? Đem người đánh thành kẻ điếc! Thật là thủ đoạn độc ác. Ngươi chính là thiên kim của Hoắc gia Hongkong sao. Nghe nói sư phụ của ngươi là Quán trưởng Lao sơn nội gia quán Vương Siêu, được xưng là Đông Á đệ nhất quyền thuật tông sư, ta muốn xem, Vương Siêu này, dạy cho ngươi được thứ gì".
Tác giả :
Mộng Nhập Thần Cơ