Long Vương
Chương 17
Vĩ thanh
Xuân qua, hoa nở.
Tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim ríu rít gọi thu về.
Trong rừng rậm, khe suối uốn lượn theo sườn núi chảy róc rách, màu xanh lục trải dài trên dãy núi.
Hết thảy đều là hòa bình, là an lành. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng gầm kinh thiên động địa truyền đến.
“A ── “
Tiếng kêu thảm thiết kia dọa côn trùng cùng chim muông bay mất, rồi truyền đi khắp không trung.
Tiếng hét thảm thiết này là từ bên trong Long cung truyền tới.
Từ xa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Kiều Kiều vội vàng thúc giục trượng phu bước nhanh hơn: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, ngươi không nghe thấy âm thanh kia sao? Ngươi chậm quá !"
Bọn họ vội vã xuyên qua cánh cửa Long cung chạy vào đại viện.
Dọc theo con đường này, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, liên miên không dứt, khiến cho Kiều Kiều cùng Hồng Phi càng nghe da đầu càng tê dại, thậm chí không để ý lễ tiết, một cước đá văng cánh cửa tẩm điện của Long Vương.
“Đi ra ngoài!"
Một quyền vung lên, Hồng Phi kêu lên đau đớn, bay vèo ra ngoài.
Mặc dù mắt thấy trượng phu bị đánh, nhưng Kiều Kiều không thèm đếm xỉa tới. Nàng tránh thoát đòn công kích, nhanh chóng chạy vội tới bên giường, lo lắng hỏi.
“Phu nhân, người thế nào rồi?"
“Nước ối của ta… Nửa canh giờ trước đã vỡ rồi…"
Đậu Khấu mồ hôi lạnh đầm đìa, vừa trả lời, vừa nhìn xuống dưới giường, thấy trượng phu đang quỳ rạp xuống đất, đau đến nỗi ngay cả Lân, Giác (vẩy rồng, sừng rồng) cũng nhô ra.
“Lôi Đằng, Lôi Đằng, ngươi có khỏe không?"
“Không, không tốt…" Hắn suy yếu quỳ trên mặt đất, thân thể bị che khuất, một tay nắm chặt tay nàng, một tay không ngừng ấn xuống cái bụng đang đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn nàng, đôi môi trắng bệch hỏi: “Đến tột cùng… Đến tột cùng là còn bao nhiêu lâu nữa?"
“Ta… Ta… A, đau quá!" Nàng ôm cái bụng cao vút, cắn môi nhịn xuống cơn đau lần nữa lại dội lên.
Tiếng kêu đau của Đậu Khấu cũng không người nào nghe được, bởi vì nó hoàn toàn bị tiếng kêu thảm thiết của Lôi Đằng át đi, hắn đã đau đến nỗi không còn muốn sống nữa.
Lôi Đằng sắc mặt trắng bệch, đau đến cơ hồ té ngã trên mặt đất.
Gắng gượng vượt qua cơn đau sinh nở, sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, quát hỏi: “Kiều Kiều, rốt cuộc còn bao nhiêu lâu nữa hài tử mới ra?"
Kiều Kiều nghe vậy, vội vàng rửa sạch hai tay, bò lên giường, kiểm tra tình trạng của
Đậu Khấu: “Phu nhân đã vỡ ối rồi, rất nhanh thôi, sắp sinh rồi."
Bỗng dưng, một cơn đau khác lại ập tới ….
“Lôi Đằng!" Đậu Khấu đau đến phát khóc.
Hắn cũng muốn thét đến chói tai, nhưng nghe tiếng nàng kêu, hắn liền nắm chặt tay nàng, cố hết sức nhịn đau."Đừng sợ, ta ở chỗ này, ta ở chỗ này."
“Ta đau quá…" Nàng nắm chặc bàn tay to lớn của hắn,
“Ta biết rồi, ta biết rồi." Hắn còn đau hơn nàng gấp trăm lần nghìn lần."Thật xin lỗi, ta thật xin lỗi…"
“Ngươi mới không cần phải xin lỗi!" Đậu Khấu sinh khí, tức giận nói, nhưng tiếp theo trong nháy mắt, cơn đau lần nữa lại xuất hiện, nàng đau đến không nhịn được, há mồm cắn tay của hắn.
Lôi Đằng không rút tay về, để cho nàng hung hăng cắn tay mình. Sắc mặt hắn đã trắng nhợt đến không thể trắng hơn được nữa. Khi cơn đau của nàng qua đi, trên tay hắn đã có một vết răng thật sâu.
Nhìn vết cắn cơ hồ muốn chảy máu, Đậu Khấu thở hổn hển nói: “Thật xin lỗi, ngươi có đau không?"
“Không đau." Hắn cắn răng nói, sắc mặt trắng bệch.
Không đau mới là lạ, hắn nhất định là rất đau.
Nàng biết, hắn không muốn thừa nhận đau đớn, so với nàng hắn nhất định là đau đớn càng kịch liệt hơn.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, Đậu Khấu nghẹn ngào đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt hắn, chân thành nói: “Ta yêu ngươi."
“Ta cũng yêu nàng." Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, không chút do dự nói.
Còn chưa kịp cảm động, bất chợt một cơn đau vô cùng dữ dội lại ập đến.
Lần này Lôi Đằng cũng không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngã huỵch trên mặt đất.
Đậu Khấu sợ hết hồn, vừa đau đớn vừa không quên gọi hắn: “Lôi… A, đau quá, đau quá…"
“Phu nhân, cố gắng lên, dùng thêm chút sức, sắp ra rồi !" Kiều Kiều quỳ gối cuối giường, không ngừng khích lệ .
Đậu Khấu nghe tiếng, cố nén đau, cố gắng dùng sức, lại dùng sức. Đúng lúc nàng tưởng rằng mình có thể chết đi, thì rốt cục hài tử đã được sinh ra, có mặt trên thế giới này.
“Ra rồi! Ra rồi!" Kiều Kiều hưng phấn đón lấy hài tử của Long Vương, nhanh nhẹn cắt cuống rốn.
Vì ngày này, nàng trước đó đã luyện tập rất nhiều lần rồi.
Hài tử vừa ra đời đã cất tiếng khóc vang dội đến tận trời. Nàng rửa sạch vết máu trên người hài tử rồi đem vải lụa bọc lấy, lúc này mới ôm đến bên cạnh Đậu Khấu.
“Phu nhân nhìn xem, đứa nhỏ này rất anh tuấn, tiếng khóc vang dội, sau này nhất định sẽ không tầm thường đâu!"
Đậu Khấu nằm ở trên giường, suy yếu thở hổn hển, nhìn hài tử một lát, lại nghĩ tới trượng phu, liền vội vàng hỏi: “Lôi Đằng đâu, hắn có khỏe không?"
Kiều Kiều cúi đầu nhìn, mới phát hiện Long Vương bách chiến bách thắng, từng là nỗi đau đầu của tiên nhân, từng khiến mọi yêu ma phải sùng bái sợ hãi, luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng giờ lại đã sớm té xỉu.
“Yên tâm, không có chuyện gì, không có chuyện gì, Đại vương chẳng qua là đã bất tỉnh. Lần trước thuộc hạ sinh Xích Lam, Hồng Phi cũng như vậy."
“Thật sao?" Đậu Khấu trừng mắt nhìn.
“Nam nhân dù dũng cảm thế nào, bản thân mình máu chảy thành sông cũng không sao, nhưng lại không cách nào chịu nổi nữ nhân mà mình yêu mến mất một giọt máu ── oa, Đại vương."
Lôi Đằng chẳng biết tỉnh từ lúc nào, chính trực nhìn chằm chằm Kiều Kiều: “Ta không có té xỉu."
Kiều Kiều rũ xuống mắt.
“Vâng." Nam nhân chính là lúc nào cũng thích cậy mạnh.
Tầm mắt Lôi Đằng nhìn về phía giường.
“Nha đầu, nàng có khỏe không?"
“Ta khá tốt rồi." Đậu Khấu khẽ mỉm cười.
“Rất tốt." Hắn gật đầu, sau đó xoay người."Ta đi ra ngoài trước." Hắn thậm chí không nhìn đến hài tử một cái, liền đi ra khỏi cửa.
Chẳng qua là Lôi Đằng vừa mới bước khỏi, trong phòng Đậu Khấu cùng Kiều Kiều lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào của Hồng Phi.
“Đại vương, Đại vương! Ngươi có khỏe không?"
“Mau đi xem một chút." Đậu Khấu cuống quít nói.
Kiều Kiều chạy ra ngoài, dừng bước trước cửa, cố nén cười, quay đầu lại nói: “Phu nhân, Đại vương vừa té xỉu."
Ai, nam nhân đúng là chết vì sĩ diện!
“Mau đưa hắn vào đi!" Đậu Khấu phân phó.
Động tác của Hồng Phi và Kiều Kiều cực nhanh, chỉ một lát đã đưa Lôi Đằng lên giường, còn ở lại trong phòng thu thập sạch sẽ, lúc này mới cáo lui rời đi, để lại một nhà Long Vương ba người ở chung.
Trên giường, Đậu Khấu tựa sát người vào trượng phu, trên khóe miệng mỉm cười hạnh phúc.
Có tình yêu của Lôi Đằng, cuộc sống của nàng thật là viên mãn. Mà hài tử khả ái của bọn họ lại càng làm niềm hạnh phúc ấy tăng thêm.
Mặc dù sanh con đau đớn như vậy. Nhưng nàng tin Lôi Đằng nhất định sẽ yêu hài tử vô cùng.
Ngoài cửa sổ, gió xuân nhè nhẹ thổi.
Nàng vừa suy tư, vừa nhắm nghiền hai mắt, dựa vào nam nhân yêu mến, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Hạnh phúc, bao quanh nàng cùng hắn thật chặt.
Bọn họ có tình yêu của nhau, cho đến vĩnh viễn.
Xuân qua, hoa nở.
Tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim ríu rít gọi thu về.
Trong rừng rậm, khe suối uốn lượn theo sườn núi chảy róc rách, màu xanh lục trải dài trên dãy núi.
Hết thảy đều là hòa bình, là an lành. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng gầm kinh thiên động địa truyền đến.
“A ── “
Tiếng kêu thảm thiết kia dọa côn trùng cùng chim muông bay mất, rồi truyền đi khắp không trung.
Tiếng hét thảm thiết này là từ bên trong Long cung truyền tới.
Từ xa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Kiều Kiều vội vàng thúc giục trượng phu bước nhanh hơn: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, ngươi không nghe thấy âm thanh kia sao? Ngươi chậm quá !"
Bọn họ vội vã xuyên qua cánh cửa Long cung chạy vào đại viện.
Dọc theo con đường này, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết, liên miên không dứt, khiến cho Kiều Kiều cùng Hồng Phi càng nghe da đầu càng tê dại, thậm chí không để ý lễ tiết, một cước đá văng cánh cửa tẩm điện của Long Vương.
“Đi ra ngoài!"
Một quyền vung lên, Hồng Phi kêu lên đau đớn, bay vèo ra ngoài.
Mặc dù mắt thấy trượng phu bị đánh, nhưng Kiều Kiều không thèm đếm xỉa tới. Nàng tránh thoát đòn công kích, nhanh chóng chạy vội tới bên giường, lo lắng hỏi.
“Phu nhân, người thế nào rồi?"
“Nước ối của ta… Nửa canh giờ trước đã vỡ rồi…"
Đậu Khấu mồ hôi lạnh đầm đìa, vừa trả lời, vừa nhìn xuống dưới giường, thấy trượng phu đang quỳ rạp xuống đất, đau đến nỗi ngay cả Lân, Giác (vẩy rồng, sừng rồng) cũng nhô ra.
“Lôi Đằng, Lôi Đằng, ngươi có khỏe không?"
“Không, không tốt…" Hắn suy yếu quỳ trên mặt đất, thân thể bị che khuất, một tay nắm chặt tay nàng, một tay không ngừng ấn xuống cái bụng đang đau đớn, mồ hôi chảy ròng ròng nhìn nàng, đôi môi trắng bệch hỏi: “Đến tột cùng… Đến tột cùng là còn bao nhiêu lâu nữa?"
“Ta… Ta… A, đau quá!" Nàng ôm cái bụng cao vút, cắn môi nhịn xuống cơn đau lần nữa lại dội lên.
Tiếng kêu đau của Đậu Khấu cũng không người nào nghe được, bởi vì nó hoàn toàn bị tiếng kêu thảm thiết của Lôi Đằng át đi, hắn đã đau đến nỗi không còn muốn sống nữa.
Lôi Đằng sắc mặt trắng bệch, đau đến cơ hồ té ngã trên mặt đất.
Gắng gượng vượt qua cơn đau sinh nở, sắc mặt hắn trắng bệch, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, quát hỏi: “Kiều Kiều, rốt cuộc còn bao nhiêu lâu nữa hài tử mới ra?"
Kiều Kiều nghe vậy, vội vàng rửa sạch hai tay, bò lên giường, kiểm tra tình trạng của
Đậu Khấu: “Phu nhân đã vỡ ối rồi, rất nhanh thôi, sắp sinh rồi."
Bỗng dưng, một cơn đau khác lại ập tới ….
“Lôi Đằng!" Đậu Khấu đau đến phát khóc.
Hắn cũng muốn thét đến chói tai, nhưng nghe tiếng nàng kêu, hắn liền nắm chặt tay nàng, cố hết sức nhịn đau."Đừng sợ, ta ở chỗ này, ta ở chỗ này."
“Ta đau quá…" Nàng nắm chặc bàn tay to lớn của hắn,
“Ta biết rồi, ta biết rồi." Hắn còn đau hơn nàng gấp trăm lần nghìn lần."Thật xin lỗi, ta thật xin lỗi…"
“Ngươi mới không cần phải xin lỗi!" Đậu Khấu sinh khí, tức giận nói, nhưng tiếp theo trong nháy mắt, cơn đau lần nữa lại xuất hiện, nàng đau đến không nhịn được, há mồm cắn tay của hắn.
Lôi Đằng không rút tay về, để cho nàng hung hăng cắn tay mình. Sắc mặt hắn đã trắng nhợt đến không thể trắng hơn được nữa. Khi cơn đau của nàng qua đi, trên tay hắn đã có một vết răng thật sâu.
Nhìn vết cắn cơ hồ muốn chảy máu, Đậu Khấu thở hổn hển nói: “Thật xin lỗi, ngươi có đau không?"
“Không đau." Hắn cắn răng nói, sắc mặt trắng bệch.
Không đau mới là lạ, hắn nhất định là rất đau.
Nàng biết, hắn không muốn thừa nhận đau đớn, so với nàng hắn nhất định là đau đớn càng kịch liệt hơn.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, Đậu Khấu nghẹn ngào đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt hắn, chân thành nói: “Ta yêu ngươi."
“Ta cũng yêu nàng." Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, không chút do dự nói.
Còn chưa kịp cảm động, bất chợt một cơn đau vô cùng dữ dội lại ập đến.
Lần này Lôi Đằng cũng không chịu nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngã huỵch trên mặt đất.
Đậu Khấu sợ hết hồn, vừa đau đớn vừa không quên gọi hắn: “Lôi… A, đau quá, đau quá…"
“Phu nhân, cố gắng lên, dùng thêm chút sức, sắp ra rồi !" Kiều Kiều quỳ gối cuối giường, không ngừng khích lệ .
Đậu Khấu nghe tiếng, cố nén đau, cố gắng dùng sức, lại dùng sức. Đúng lúc nàng tưởng rằng mình có thể chết đi, thì rốt cục hài tử đã được sinh ra, có mặt trên thế giới này.
“Ra rồi! Ra rồi!" Kiều Kiều hưng phấn đón lấy hài tử của Long Vương, nhanh nhẹn cắt cuống rốn.
Vì ngày này, nàng trước đó đã luyện tập rất nhiều lần rồi.
Hài tử vừa ra đời đã cất tiếng khóc vang dội đến tận trời. Nàng rửa sạch vết máu trên người hài tử rồi đem vải lụa bọc lấy, lúc này mới ôm đến bên cạnh Đậu Khấu.
“Phu nhân nhìn xem, đứa nhỏ này rất anh tuấn, tiếng khóc vang dội, sau này nhất định sẽ không tầm thường đâu!"
Đậu Khấu nằm ở trên giường, suy yếu thở hổn hển, nhìn hài tử một lát, lại nghĩ tới trượng phu, liền vội vàng hỏi: “Lôi Đằng đâu, hắn có khỏe không?"
Kiều Kiều cúi đầu nhìn, mới phát hiện Long Vương bách chiến bách thắng, từng là nỗi đau đầu của tiên nhân, từng khiến mọi yêu ma phải sùng bái sợ hãi, luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng giờ lại đã sớm té xỉu.
“Yên tâm, không có chuyện gì, không có chuyện gì, Đại vương chẳng qua là đã bất tỉnh. Lần trước thuộc hạ sinh Xích Lam, Hồng Phi cũng như vậy."
“Thật sao?" Đậu Khấu trừng mắt nhìn.
“Nam nhân dù dũng cảm thế nào, bản thân mình máu chảy thành sông cũng không sao, nhưng lại không cách nào chịu nổi nữ nhân mà mình yêu mến mất một giọt máu ── oa, Đại vương."
Lôi Đằng chẳng biết tỉnh từ lúc nào, chính trực nhìn chằm chằm Kiều Kiều: “Ta không có té xỉu."
Kiều Kiều rũ xuống mắt.
“Vâng." Nam nhân chính là lúc nào cũng thích cậy mạnh.
Tầm mắt Lôi Đằng nhìn về phía giường.
“Nha đầu, nàng có khỏe không?"
“Ta khá tốt rồi." Đậu Khấu khẽ mỉm cười.
“Rất tốt." Hắn gật đầu, sau đó xoay người."Ta đi ra ngoài trước." Hắn thậm chí không nhìn đến hài tử một cái, liền đi ra khỏi cửa.
Chẳng qua là Lôi Đằng vừa mới bước khỏi, trong phòng Đậu Khấu cùng Kiều Kiều lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào của Hồng Phi.
“Đại vương, Đại vương! Ngươi có khỏe không?"
“Mau đi xem một chút." Đậu Khấu cuống quít nói.
Kiều Kiều chạy ra ngoài, dừng bước trước cửa, cố nén cười, quay đầu lại nói: “Phu nhân, Đại vương vừa té xỉu."
Ai, nam nhân đúng là chết vì sĩ diện!
“Mau đưa hắn vào đi!" Đậu Khấu phân phó.
Động tác của Hồng Phi và Kiều Kiều cực nhanh, chỉ một lát đã đưa Lôi Đằng lên giường, còn ở lại trong phòng thu thập sạch sẽ, lúc này mới cáo lui rời đi, để lại một nhà Long Vương ba người ở chung.
Trên giường, Đậu Khấu tựa sát người vào trượng phu, trên khóe miệng mỉm cười hạnh phúc.
Có tình yêu của Lôi Đằng, cuộc sống của nàng thật là viên mãn. Mà hài tử khả ái của bọn họ lại càng làm niềm hạnh phúc ấy tăng thêm.
Mặc dù sanh con đau đớn như vậy. Nhưng nàng tin Lôi Đằng nhất định sẽ yêu hài tử vô cùng.
Ngoài cửa sổ, gió xuân nhè nhẹ thổi.
Nàng vừa suy tư, vừa nhắm nghiền hai mắt, dựa vào nam nhân yêu mến, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Hạnh phúc, bao quanh nàng cùng hắn thật chặt.
Bọn họ có tình yêu của nhau, cho đến vĩnh viễn.
Tác giả :
Điển Tâm