Long Việt Thần Hoàng
Chương 47: Công đức! (Hạ)
Hàm Trọng Dật trong đám người đang ngồi xổm lau mồ hôi cho con trai vừa mới vác xong một cục đá nặng hai tay chống gối thở dốc miệng vẫn mỉm cười, nghe thấy vậy lòng nghi hoặc nổi lên, không biết Lương Việt Hưng định làm gì.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới lúc Lương Việt Hưng rời đi mà không gây khó dễ cho hai cha con hắn liền an tâm đi đầu, cầm tay nhi tử của mình tới trước mặt đám người Việt Hưng.
Có người thứ nhất, ắt có người thứ hai… dần dần ngày càng có nhiều người tới trước mặt bọn họ. Lương Việt Hưng thấy mọi người đông như vậy, khoảng hơn trăm người lớn, trẻ con thì ít nhất là một, nhiều nhất là bốn đứa, nét mặt không khỏi có chút trầm xuống. Điều hắn sợ nhất là căn nhà đó không đủ cho gần bốn trăm đứa trẻ ở trong hai gian phòng cùng một đại sảnh.
Nhìn về đám người đằng sau đồng dạng, y như khuôn mặt của hắn, cả đám đều không nói lên lời, nhanh chóng quay lưng rời đi.
Lương Việt Hưng không biết nói gì, chỉ có thể trách bản thân không tìm hiểu kỹ, mới xây được một căn nhà chỉ đủ cho một trăm đứa trẻ cùng nhau vui chơi còn tưởng đã đủ, cuối cùng hắn đều là chọn ra đủ năm mươi nam, năm mươi nữ cùng phụ mẫu của bọn hắn rời đi.
Hàm Trọng Dật trong đám người được chọn, dắt theo con trai khó hiểu mà cùng dòng người rời đi nơi này. Vừa mới bước ra ngoài, cả đám đều phải lấy tay che mắt vì đôi mắt của bọn họ lâu rồi mới lại tiếp xúc với ánh sáng mặt trời như vậy.
Dẫn những người được chọn tới căn nhà gỗ mới làm, Lương Việt Hưng liền nói sơ qua: Đây là một căn nhà ta cùng những người trong Đại Quy bộ tộc xây dựng cho đám trẻ, từng người xếp hàng tới trước tấm bảng này đọc chút nội quy đi.
Hàm Trọng Dật nghe vậy liền dẫn theo con trai của mình tới trước đám người xếp hàng, từng người đọc xong nét mặt đều hiện lên vẻ vui mừng, liên tục hướng Lương Việt Hưng cảm tạ.
Đạt được những lời cảm tạ này, việc mà hắn làm cho bọn họ đúng theo ý của những bậc phụ mẫu đều muốn là con cái luôn hạnh phúc, an toàn, vui vẻ. Bản thân hắn liền có một cảm giác kỳ dị như thăng hoa, nhưng lập tức bị hắn gạt bỏ sang một bên, chỉ chuyên chú nhìn vào đám người trước mặt này từng người tới cảm tạ.
Tới Hàm Trọng Dật, hắn cùng nhi tử của mình đọc xong, nét mặt hắn thì vui vẻ, mà nhi tử của hắn lại có chút không vui. Nhìn thấy hắn không vui, Lương Việt Hưng cùng Hàm Trọng Dật cảm thấy khó hiểu hắn liền nói: Ta muốn giúp phụ thân! Muốn giúp ngài mau chóng hoàn thành công việc rồi rời đi nơi này! Thay vì phí thời gian vào thứ vô ích này chi bằng ta dùng một ngày đó giúp phụ thân giảm án còn được hơn!
Lời nói của hắn đả động không ít người, những bậc phụ huynh liền nhìn về phía hắn nhíu mày. Tiểu tử này nhìn về đám người, đặc biệt là Lương Việt Hưng càng thấy chán ghét, nhìn về những người đồng lứa khác đều có cảm giác ưu việt hơn bọn chúng ở trong mắt hiện ra.
Hàm Trọng Dật nhìn về nhi tử của mình, lại hướng Lương Việt Hưng xin thứ lỗi, vội vàng nói: Đại nhân! Mong ngài bỏ qua, hắn cũng là vì thương ta khổ cực mà thôi, hắn vẫn còn nhỏ, mong ngài đừng để ý.
Lương Việt Hưng thấy tiểu tử này có chút cốt khí mà Hàm Trọng Dật lại một mực che đi danh tự của tiểu tử này, liền không hỏi nữa, tùy ý khoát tay ý bảo muốn làm gì thì làm.
…
Qua đi một tuần nữa, việc mà Lương Việt Hưng làm ra dẫn tới không ít sự chú ý, ngay cả Hải Ngân Sơn cũng phải để mắt tới, thấy những đứa trẻ tù binh kia được nghỉ ngơi một ngày cũng cảm thấy không có gì là không ổn, ngược lại còn cao hứng chấp thuận việc này.
Chính nhờ đó mà ba căn nhà mới được dựng lên, từng đứa trẻ đều có được căn phòng của mình, may mắn là số lượng hai giới tính bằng nhau, nếu không di chuyển bất cứ thứ gì sang đều muốn khó.
Một ngày này, hắn đi tới thăm thú xung quanh. Nhìn lấy những đứa trẻ được mặc những chiếc áo mới vui đùa trước cửa hầm mỏ, những người cha mẹ của bọn họ thỉnh thoảng ra ngoài thấy bọn chúng chơi đùa thích thú, năng suất lao động cũng cao hơn trước không ít.
Hàm Nghiêm, con trai của Hàm Trọng Dật đứng trước cửa hang nhìn về lũ trẻ được chơi đùa, trong ánh mắt có chút ao ước nho nhỏ. Hàm Trọng Dật từ bên trong đi ra nhìn Hàm Nghiêm đứng trước cửa hang nhìn về phía đó như tên nhà nghèo ao ước đi học.
Đôi bàn tay thô ráp to lớn của hắn đặt lên hai vai của Hàm Nghiêm, nói: Hàm Nghiêm! Nếu muốn, con có thể gia nhập cùng bọn họ, dù sao thì nơi đó vẫn còn một chỗ trống cho con.
Nghe sự ân cần chỉ bảo của người cha, Hàm Nghiêm cảm thấy trong tâm can của mình bay lên một cỗ hiếu động, muốn bước một bước ra lại chùn bước lui lại, quay về phía Hàm Trọng Dật ôm hắn thật sâu, liền buông hắn chạy đi tới cái giếng mới đào.
Tắm rửa sạch sẽ, Hàm Nghiêm trở về với cái tính trẻ con không biết xấu hổ của hắn, trần truồng chạy lên phòng lấy một bộ quần áo còn mới tinh thường được người đem đi giặt, nhìn về chiếc giường chăn nhỏ có một nhân hình bằng bông nằm đó, hai hàng nước mắt hắn không tự chủ được mà rơi xuống. Đây chính là hình ảnh của mẫu thân hắn.
Chính Hàm Trọng Dật đã phác họa lại và nhờ Lương Việt Hưng đem đi may rồi để vào nơi mà Hàm Nghiêm sẽ ngủ tại đó.
Lau đi hàng nước mắt, Hàm Nghiêm lập tức thay đồ, vừa mới bước xuống đại sảnh, một đám người thi nhau chạy tới trước mặt hắn lôi kéo hắn đi ra ngoài chơi cùng bọn họ.
Hàm Trọng Dật thấy Hàm Nghiêm vừa mới vào được mọi người tiếp đón nồng nhiệt như vậy, trong lòng một người làm cha như hắn thề nhất định phải cố gắng bù đắp tình cảm thiếu sót của mẫu thân cho hắn.
Không tự chủ được bản thân, sống mũi hắn cay cay, mắt đỏ hồng, nước mắt nóng rơi trên má của hắn. Đây chính là giọt nước mắt hạnh phúc của người cha khi thấy con trai mình vui vẻ với bạn bè.
Nhìn Hàm Nghiêm tuy vừa mới vào mà như đã chơi quen thân với nhau từ lâu, hắn liền quay lưng gạt đi hai hàng nước mắt vẫy tay về hướng con trai của mình.
Hàm Nghiêm được đám bạn lôi kéo đi, ngoảnh đầu thấy cha mình hai mắt đỏ lên hướng mình vẫy tay như tiễn biệt hắn tới với thế giới mới. Hai mắt hắn cũng đỏ lên, nụ cười trên mặt hiện ra mỉm cười vui vẻ vẫy tay với cha hắn thật lâu rồi mới quay người rời đi chơi đùa.
Hàm Trọng Dật xem như an tâm, vác theo cây cuốc trở vào trong hầm mỏ tiếp tục đào. Mà Lương Việt Hưng đứng bên ngoài nhìn thấy một tràng cảnh này, bất tri bất giác mặt hắn nóng lên hai hàng lệ không biết rơi xuống từ lúc nào. Hắn lập tức gạt đi, vui vẻ nhìn những đứa trẻ vui đùa như vậy hắn cũng cảm thấy vui lây, một loại cảm giác thăng hoa mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn.
‘Đây chính là cảm giác khi làm việc tốt hay sao?’
Tự hỏi chính mình như thế, hắn cảm thấy cái cảm giác này vô cùng tốt, tâm tình của hắn cũng theo đó mà đi lên, hiện tại hắn như muốn thoát khỏi nơi chật hẹp nhỏ bé tại ao tù nước đọng, tiến về tới biển lớn.
Tâm tình trên mặt hắn cũng trở nên bình tĩnh hơn, giờ chỉ còn ánh mắt hắn thể hiện qua nét vui sướng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh lạ thường.
Sở Hành Đoan ba người đang cùng nhau đánh cờ, như cảm nhận được như gì đó, khuôn mặt liền vui vẻ, mỉm cười, cao hứng tới mức suýt nữa thì muốn cười vang vọng cả bộ tộc.
…
Lương Việt Hưng sau khi làm được một chút gì đó cho những đứa trẻ tù binh, mang tâm tình cao hứng đi dạo, không tới bên những đứa trẻ nữa.
Thực trùng hợp, phương hướng hắn tới chính là phương hướng Hải Thiên Anh ẩn nấp quan sát hắn. Nàng này mê hắn tới mức phát cuồng a.
Không hề biết Hải Thiên Anh quan sát hắn, Lương Việt Hưng vẫn đi dạo. Mà Hải Thiên Anh thấy hắn đi tới liền vội vàng rời đi, không dám đối diện với hắn.
Lương Việt Hưng thấy động tĩnh phía trước, còn tưởng gian tế hay tù binh bỏ trốn, lập tức dùng Du Long bộ nhanh chóng đuổi theo sau.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới lúc Lương Việt Hưng rời đi mà không gây khó dễ cho hai cha con hắn liền an tâm đi đầu, cầm tay nhi tử của mình tới trước mặt đám người Việt Hưng.
Có người thứ nhất, ắt có người thứ hai… dần dần ngày càng có nhiều người tới trước mặt bọn họ. Lương Việt Hưng thấy mọi người đông như vậy, khoảng hơn trăm người lớn, trẻ con thì ít nhất là một, nhiều nhất là bốn đứa, nét mặt không khỏi có chút trầm xuống. Điều hắn sợ nhất là căn nhà đó không đủ cho gần bốn trăm đứa trẻ ở trong hai gian phòng cùng một đại sảnh.
Nhìn về đám người đằng sau đồng dạng, y như khuôn mặt của hắn, cả đám đều không nói lên lời, nhanh chóng quay lưng rời đi.
Lương Việt Hưng không biết nói gì, chỉ có thể trách bản thân không tìm hiểu kỹ, mới xây được một căn nhà chỉ đủ cho một trăm đứa trẻ cùng nhau vui chơi còn tưởng đã đủ, cuối cùng hắn đều là chọn ra đủ năm mươi nam, năm mươi nữ cùng phụ mẫu của bọn hắn rời đi.
Hàm Trọng Dật trong đám người được chọn, dắt theo con trai khó hiểu mà cùng dòng người rời đi nơi này. Vừa mới bước ra ngoài, cả đám đều phải lấy tay che mắt vì đôi mắt của bọn họ lâu rồi mới lại tiếp xúc với ánh sáng mặt trời như vậy.
Dẫn những người được chọn tới căn nhà gỗ mới làm, Lương Việt Hưng liền nói sơ qua: Đây là một căn nhà ta cùng những người trong Đại Quy bộ tộc xây dựng cho đám trẻ, từng người xếp hàng tới trước tấm bảng này đọc chút nội quy đi.
Hàm Trọng Dật nghe vậy liền dẫn theo con trai của mình tới trước đám người xếp hàng, từng người đọc xong nét mặt đều hiện lên vẻ vui mừng, liên tục hướng Lương Việt Hưng cảm tạ.
Đạt được những lời cảm tạ này, việc mà hắn làm cho bọn họ đúng theo ý của những bậc phụ mẫu đều muốn là con cái luôn hạnh phúc, an toàn, vui vẻ. Bản thân hắn liền có một cảm giác kỳ dị như thăng hoa, nhưng lập tức bị hắn gạt bỏ sang một bên, chỉ chuyên chú nhìn vào đám người trước mặt này từng người tới cảm tạ.
Tới Hàm Trọng Dật, hắn cùng nhi tử của mình đọc xong, nét mặt hắn thì vui vẻ, mà nhi tử của hắn lại có chút không vui. Nhìn thấy hắn không vui, Lương Việt Hưng cùng Hàm Trọng Dật cảm thấy khó hiểu hắn liền nói: Ta muốn giúp phụ thân! Muốn giúp ngài mau chóng hoàn thành công việc rồi rời đi nơi này! Thay vì phí thời gian vào thứ vô ích này chi bằng ta dùng một ngày đó giúp phụ thân giảm án còn được hơn!
Lời nói của hắn đả động không ít người, những bậc phụ huynh liền nhìn về phía hắn nhíu mày. Tiểu tử này nhìn về đám người, đặc biệt là Lương Việt Hưng càng thấy chán ghét, nhìn về những người đồng lứa khác đều có cảm giác ưu việt hơn bọn chúng ở trong mắt hiện ra.
Hàm Trọng Dật nhìn về nhi tử của mình, lại hướng Lương Việt Hưng xin thứ lỗi, vội vàng nói: Đại nhân! Mong ngài bỏ qua, hắn cũng là vì thương ta khổ cực mà thôi, hắn vẫn còn nhỏ, mong ngài đừng để ý.
Lương Việt Hưng thấy tiểu tử này có chút cốt khí mà Hàm Trọng Dật lại một mực che đi danh tự của tiểu tử này, liền không hỏi nữa, tùy ý khoát tay ý bảo muốn làm gì thì làm.
…
Qua đi một tuần nữa, việc mà Lương Việt Hưng làm ra dẫn tới không ít sự chú ý, ngay cả Hải Ngân Sơn cũng phải để mắt tới, thấy những đứa trẻ tù binh kia được nghỉ ngơi một ngày cũng cảm thấy không có gì là không ổn, ngược lại còn cao hứng chấp thuận việc này.
Chính nhờ đó mà ba căn nhà mới được dựng lên, từng đứa trẻ đều có được căn phòng của mình, may mắn là số lượng hai giới tính bằng nhau, nếu không di chuyển bất cứ thứ gì sang đều muốn khó.
Một ngày này, hắn đi tới thăm thú xung quanh. Nhìn lấy những đứa trẻ được mặc những chiếc áo mới vui đùa trước cửa hầm mỏ, những người cha mẹ của bọn họ thỉnh thoảng ra ngoài thấy bọn chúng chơi đùa thích thú, năng suất lao động cũng cao hơn trước không ít.
Hàm Nghiêm, con trai của Hàm Trọng Dật đứng trước cửa hang nhìn về lũ trẻ được chơi đùa, trong ánh mắt có chút ao ước nho nhỏ. Hàm Trọng Dật từ bên trong đi ra nhìn Hàm Nghiêm đứng trước cửa hang nhìn về phía đó như tên nhà nghèo ao ước đi học.
Đôi bàn tay thô ráp to lớn của hắn đặt lên hai vai của Hàm Nghiêm, nói: Hàm Nghiêm! Nếu muốn, con có thể gia nhập cùng bọn họ, dù sao thì nơi đó vẫn còn một chỗ trống cho con.
Nghe sự ân cần chỉ bảo của người cha, Hàm Nghiêm cảm thấy trong tâm can của mình bay lên một cỗ hiếu động, muốn bước một bước ra lại chùn bước lui lại, quay về phía Hàm Trọng Dật ôm hắn thật sâu, liền buông hắn chạy đi tới cái giếng mới đào.
Tắm rửa sạch sẽ, Hàm Nghiêm trở về với cái tính trẻ con không biết xấu hổ của hắn, trần truồng chạy lên phòng lấy một bộ quần áo còn mới tinh thường được người đem đi giặt, nhìn về chiếc giường chăn nhỏ có một nhân hình bằng bông nằm đó, hai hàng nước mắt hắn không tự chủ được mà rơi xuống. Đây chính là hình ảnh của mẫu thân hắn.
Chính Hàm Trọng Dật đã phác họa lại và nhờ Lương Việt Hưng đem đi may rồi để vào nơi mà Hàm Nghiêm sẽ ngủ tại đó.
Lau đi hàng nước mắt, Hàm Nghiêm lập tức thay đồ, vừa mới bước xuống đại sảnh, một đám người thi nhau chạy tới trước mặt hắn lôi kéo hắn đi ra ngoài chơi cùng bọn họ.
Hàm Trọng Dật thấy Hàm Nghiêm vừa mới vào được mọi người tiếp đón nồng nhiệt như vậy, trong lòng một người làm cha như hắn thề nhất định phải cố gắng bù đắp tình cảm thiếu sót của mẫu thân cho hắn.
Không tự chủ được bản thân, sống mũi hắn cay cay, mắt đỏ hồng, nước mắt nóng rơi trên má của hắn. Đây chính là giọt nước mắt hạnh phúc của người cha khi thấy con trai mình vui vẻ với bạn bè.
Nhìn Hàm Nghiêm tuy vừa mới vào mà như đã chơi quen thân với nhau từ lâu, hắn liền quay lưng gạt đi hai hàng nước mắt vẫy tay về hướng con trai của mình.
Hàm Nghiêm được đám bạn lôi kéo đi, ngoảnh đầu thấy cha mình hai mắt đỏ lên hướng mình vẫy tay như tiễn biệt hắn tới với thế giới mới. Hai mắt hắn cũng đỏ lên, nụ cười trên mặt hiện ra mỉm cười vui vẻ vẫy tay với cha hắn thật lâu rồi mới quay người rời đi chơi đùa.
Hàm Trọng Dật xem như an tâm, vác theo cây cuốc trở vào trong hầm mỏ tiếp tục đào. Mà Lương Việt Hưng đứng bên ngoài nhìn thấy một tràng cảnh này, bất tri bất giác mặt hắn nóng lên hai hàng lệ không biết rơi xuống từ lúc nào. Hắn lập tức gạt đi, vui vẻ nhìn những đứa trẻ vui đùa như vậy hắn cũng cảm thấy vui lây, một loại cảm giác thăng hoa mãnh liệt xuất hiện trong lòng hắn.
‘Đây chính là cảm giác khi làm việc tốt hay sao?’
Tự hỏi chính mình như thế, hắn cảm thấy cái cảm giác này vô cùng tốt, tâm tình của hắn cũng theo đó mà đi lên, hiện tại hắn như muốn thoát khỏi nơi chật hẹp nhỏ bé tại ao tù nước đọng, tiến về tới biển lớn.
Tâm tình trên mặt hắn cũng trở nên bình tĩnh hơn, giờ chỉ còn ánh mắt hắn thể hiện qua nét vui sướng, khuôn mặt vẫn bình tĩnh lạ thường.
Sở Hành Đoan ba người đang cùng nhau đánh cờ, như cảm nhận được như gì đó, khuôn mặt liền vui vẻ, mỉm cười, cao hứng tới mức suýt nữa thì muốn cười vang vọng cả bộ tộc.
…
Lương Việt Hưng sau khi làm được một chút gì đó cho những đứa trẻ tù binh, mang tâm tình cao hứng đi dạo, không tới bên những đứa trẻ nữa.
Thực trùng hợp, phương hướng hắn tới chính là phương hướng Hải Thiên Anh ẩn nấp quan sát hắn. Nàng này mê hắn tới mức phát cuồng a.
Không hề biết Hải Thiên Anh quan sát hắn, Lương Việt Hưng vẫn đi dạo. Mà Hải Thiên Anh thấy hắn đi tới liền vội vàng rời đi, không dám đối diện với hắn.
Lương Việt Hưng thấy động tĩnh phía trước, còn tưởng gian tế hay tù binh bỏ trốn, lập tức dùng Du Long bộ nhanh chóng đuổi theo sau.
Tác giả :
Ngã Bản Bất Thường