Long Việt Thần Hoàng
Chương 33: Ám sát Đại Vu!
Hải Tu thấy Lương Việt Hưng xuất chiến cũng vui vẻ, đồng thời mang ánh mắt chờ mong biểu hiện của hắn sẽ làm cách nào để rung động toàn trường. Hàm Trọng Dật thì nhíu mày, tâm thần cảm giác thấy không ổn nhưng lại không biết ở chỗ nào, cũng bỏ qua một bên với một tên không chút tu vi như Lương Việt Hưng.
Lương Việt Hưng vừa vặn lao tới, liền có một người bên Đại Quy vỡ quy thuẫn, một binh sĩ bên Lục Ngưu quân giơ cao chiến phủ chuẩn bị kết thúc sinh mạng của tên này, Lương Việt Hưng mượn nhờ lực ném đi của Tiểu Hổ, tay cầm đoản đao mới tinh, sáng loáng mà sắc bén lướt qua khe hẹp giữa giáp mũ với giáp thân.
Đoản đao hắn đổi được từ Nhuyễn Cốt Kiếm thu được từ Hỏa Bạo Lang đi một đường ngọt lịm như cắt đậu hũ, đem tên đầu trâu giáp tạo thành từ nguyên khí thổ hệ tổ hợp lại chém đờ người ra, sau cùng đầu hắn rơi xuống, thân thể đổ ầm xuống.
Thanh niên được Lương Việt Hưng cứu trở lại một mạng, vội vàng đứng dậy cảm ơn rối rít lập tức bị hắn gạt tay bỏ qua một bên. Hiện tại đang trên chiến trường nha, tên ngốc này còn có tâm trạng đi cảm ơn, không bằng xông tới chém giết địch nhân đi thôi.
Hiểu ra ý của Lương Việt Hưng, thanh niên này cầm hai thanh trường thương của những người đã ngã xuống, tiến vào trung tâm trận hình của đại quân, phối hợp với mọi người chọc vào mắt Lục Ngưu quân, khiến bọn chúng càng điên cuồng chém giết.
Lương Việt Hưng tiến vào giữa đại quân Lục Ngưu, tay liên tục huy động đao pháp cùng Du Long Bộ vô cùng thuần thục, chém mười thì hái được sáu, kết quả như vậy với một người không chút tu vi lẫn đeo thiết hoàn cùng thiết bài trên người quả thực vô cùng tốt. Hắn mà cởi bỏ xuống tốc độ chắc hắn cũng không dám chắc chịu nổi.
Tiểu Hổ cũng lao vào bên trong, với tu vi trên Hoàng Kim cảnh mà nói thì những binh lính này chỉ là tép riu, một trảo của nó là đập nát địa giáp của bọn hắn, thậm chí có tên không chịu nổi trực tiếp bay ra xa ngất đi.
Hàm Trọng Dật thấy vậy vô cùng phẫn nộ nhưng lại bất lực nhìn Hải Tu ngăn cản mình lao vào chiến trường. Bây giờ cũng chỉ hi vọng là hai người kia ám sát Đại Vu của Đại Quy bộ tộc thành công rồi nhanh chóng quay trở lại chiến trường giải quyết cục diện trước mắt.
…
Đám người Hàm Phù cùng Hàm Phượng được giao nhiệm vụ đi ám sát Đại Vu bộ tộc bây giờ đang vô cùng hỗn loạn, đi trong rừng cây cách Đại Quy bộ tộc khoảng vài trượng mà không hề thấy nơi ở của Đại Vu, trong mắt có chút thất vọng, bọn họ liên tục thấy tộc nhân Đại Quy bộ tộc cảnh giác cao độ canh gác mà không hề thấy Đại Vu xuất hiện.
Thường thì Đại Vu của các bộ tộc khác đều sẽ di chuyển qua lại trong bộ tộc để đi xử lý đôi việc hay tiêu sái dạo chơi. Ngay cả Đại Vu của Hải Ngưu bộ tộc cũng vậy mà Đại Vu Đại Quy bộ tộc lại không hề thấy mặt đâu. Trong đầu bọn họ có một cái suy nghĩ bất chính, ánh mắt Hàm Phù có chút ý dâm nổi lên.
Ngay khi cái ý dâm đó vừa nổi lên, bất ngờ bọn hắn phát hiện túp lều rách nát im lìm một chỗ trong góc được che giấu rất kĩ mà bọn họ đi qua mấy lần mà không hề biết.
Như phát hiện ra một bí mật động trời, cả đám lén lún cẩn thận ẩn thân tới gần túp lều. Vừa mới bao vây xong, chưa kịp ra hiệu thì cả đám đều biến mất vô tung, không biết rời đi đâu.
…
Bên trong một khu vực hắc ám, khoảng hơn hai mươi điểm sáng xuất hiện tại nơi đây, mỗi điểm sáng đều có màu sắc giống nhau, tới gần thì có thể suy đoán ra một phần nào đó về đám người Hàm Phù, Hàm Phượng kỳ dị biến mất.
Một loại trọng áp vô hình xuất hiện, đám quang điểm đó đang cao bỗng bị đè xuống thấp, liên tục bị trọng áp khí tràng đè lên thân thể, cả đám đều phát ra âm thanh thảm thiết, thậm chí là cảnh vật chỉ là một màu hắc ám trong mắt bọn họ khiến bọn họ không cách nào thừa nhận nổi loại tra tấn tinh thần lẫn thể xác này.
Qua một hồi lâu, quang điểm chẳng còn xuất hiện cũng chẳng còn bất kì âm thanh nào vang lên, một tiếng vù nhẹ thoáng qua.
Đám người Hàm Phù, Hàm Phượng bao vây trước túp lều của Đại Vu biến mất giờ xuất hiện nằm sấp trên mặt đất ngất đi.
Qua nửa ngày sau, cả đám mới tỉnh lại, may mắn là các tộc nhân trong Đại Quy bộ tộc đều bận rộn cho chiến tranh nên không ai để ý tới nơi này. Hàm Phù, Hàm Phượng cùng mười người khác tỉnh lại vẫn còn thấy hoảng sợ bởi cái trọng áp lẫn khu vực đen tối đó khiến bọn họ như rơi tự do không hề có điểm dừng. Từng cái đều tỏa ra mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, vội vàng rời đi, miệng không dám hé một lời, ánh mắt vẫn còn rung động lẫn sợ hãi.
Một đường đi không nói, chớp mắt bọn họ tới gần phía chiến trường giằng co giữa Hải Tu cùng Hàm Trọng Dật.
Hàm Trọng Dật thấy bọn họ quay trở lại thần sắc vui mừng nhưng lập tức nhíu mày vì sắc mặt bọn họ không hề tốt. Ngay cả Hải Tu cũng không hề biết Hàm Phượng hai người này từ lúc nào đã tiến vào bên trong Mê Hải Đại Lâm, sắc mặt cũng đại biến nhưng nhìn thấy bọn họ có vẻ không được thuận lợi như ý muốn cũng ân tâm hơn, nhìn về Hàm Trọng Dật mỉm cười.
Hàm Trọng Dật như bị khiêu khích, hét lớn với đám người phía dưới: Hàm Phù, Hàm Phượng! Các ngươi mau chóng trở về cứu vớt cục diện nếu không muốn bị đem ra xử!
Hàm Phù hai người nghe được Hàm Trọng Dật quát lớn, cả đám sốc lại tinh thần, nhìn về phía chiến trường vẫn còn đang giằng co giữa đôi bên nhưng sinh mệnh tộc nhân Hải Ngưu bộ tộc thì không ngừng biến mất.
Tiền căn hậu quả cũng đều do Lương Việt Hưng cùng Tiểu Hổ làm ra. Đám người nhất thời phẫn nộ, toàn thân bộc phát tu vi với khí thế kinh người, phi nhanh tới Việt Hưng cùng thú sủng.
Tiểu Hổ cùng Việt Hưng cảm nhận được áp bức cùng sát khí ập thẳng vào mình, vội vàng tránh đi, ẩn nấp phía sau Tiểu Hổ. Bản năng hộ chủ của Tiểu Hổ vào giờ phút này cũng được bộc phát ra. Toàn thân cũng tràn ra khí thế không hề kém hai người Hàm Phù.
Hàm Phù thấy vậy, hắn nở nụ cười lạnh trông rất tự tin, như nắm chắc chiến thắng trong tay. Hàm Phượng cũng không khác gì ca ca của nàng là mấy, trong lòng nàng tự tin với hai người bọn họ phối hợp lại dù là Hàm Trọng Dật cũng phải bị dây dưa một lúc lâu.
Tự tin nổi lên kéo theo kiêu ngạo cũng hiện lên, hai người đều có chút khinh thường Hỏa Hổ, không thèm động vào khế yêu. Hỏa Hổ thấy vậy cùng gào thét mãnh liệt lao tới, yêu khí hung lệ lan tràn, nhiệt độ nơi này tăng cao.
Vừa mới chạm mặt, Hàm Phượng cùng Hàm Phù đồng thời ra tay, nhất kích toàn lực đánh tới. Hỏa Hổ khinh bỉ không né tránh, tùy ý để chưởng ấn của bọn họ đánh tới ấn kí chữ ‘Vương’ trên trán.
Dường như tin chắc là Hỏa Hổ sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đầu của nó lại không hề hấn gì. Ấn kí chữ ‘Vương’ lóe lên, một đạo trường hồng khó mà nhìn thấy được bằng mắt thường từ chính ấn kí đó phát ra.
Hàm Phù huynh muội sợ hãi né tránh, bọn họ đều cảm nhận được sự khủng bố của đạo trường hồng đó, chỉ một tia đó thôi cũng đủ để bọn hắn cảm thấy tê dại da đầu, mặt trắng bệnh không còn một giọt máu, vừa giận vừa sợ tới cùng cực.
Đạo trường hồng uy lực gấp đôi so với chưởng ấn mà Hàm Phù hai người đánh ra, bọn hắn biết mình đã bị Hỏa Hổ lừa, liền liều mạng lấy phù chú ra bóp nát. Một tầng phòng hộ dày đặc hiện lên thỉnh thoảng có chút động tĩnh uyển chuyển biến ảo như một màng nước.
Trường hồng phản lại nhất kích toàn lực của hai người bắn vào thủy tráo, liền đem nó phá tan, hai người gắng gượng lắm mới lui lại phía sau gần năm mươi trượng, trên đường đi còn bắn tan không ít Lục Ngưu quân của Hải Ngưu bộ tộc.
Vui vẻ nhìn đám người Hàm Phù trước mặt bị lừa, ngay cả Hàm Trọng Dật mặt mày cũng tím tái, hắn không ngờ trên thế giới này lại có một con yêu thú chơi đểu, vô sỉ như vậy. Chấp hai người bọn họ phát động khế yêu, Hỏa Hổ chẳng thèm quan tâm, trực tiếp ngáp một cái như vô cùng nhàm chán không chút đặc sắc.
Hàm Phù hai người trong lúc hóa thân nhìn thấy thì đáy lòng cùng phẫn nộ vô cùng bị một con yêu thú khinh thường như vậy là một điều vô cùng sỉ nhục với bọn họ.
Lương Việt Hưng thấy vậy mà thừa cơ cởi bỏ thiết hoàn, thiết bài, tay cầm đao liên tục di động nhanh tới mức chỉ lưu lại tàn ảnh, nơi nào xuất hiện tàn ảnh của hắn, thì đại đa số Lục Ngưu quân tại đó đều ngã xuống.
Cảm thấy bản thân còn chém chưa đủ chính xác, mà quân số của bên ta mới chỉ kéo giãn khoảng cách với bên kia vì trong lúc Tiểu Hổ bắn ra đạo trường hồng làm rung động không ít tộc nhân Đại Quy bộ tộc, nhờ đó mà Lục Ngưu quân có cơ hội đồ sát hàng loạt.
Thở dài một hơi, hắn đang định phát động Du Long Bộ tiếp tục một đường hái mạng thì từ phía vị trí Hải Ngưu quân đóng bắn tới một cột trụ nước, thủy trụ như vô cùng vô tận xông tới bên này tạo thành một cái bể hình trụ to lớn, mà có một dẫn lực kỳ dị kéo cả đám lên giữa đó.
Lương Việt Hưng vừa vặn lao tới, liền có một người bên Đại Quy vỡ quy thuẫn, một binh sĩ bên Lục Ngưu quân giơ cao chiến phủ chuẩn bị kết thúc sinh mạng của tên này, Lương Việt Hưng mượn nhờ lực ném đi của Tiểu Hổ, tay cầm đoản đao mới tinh, sáng loáng mà sắc bén lướt qua khe hẹp giữa giáp mũ với giáp thân.
Đoản đao hắn đổi được từ Nhuyễn Cốt Kiếm thu được từ Hỏa Bạo Lang đi một đường ngọt lịm như cắt đậu hũ, đem tên đầu trâu giáp tạo thành từ nguyên khí thổ hệ tổ hợp lại chém đờ người ra, sau cùng đầu hắn rơi xuống, thân thể đổ ầm xuống.
Thanh niên được Lương Việt Hưng cứu trở lại một mạng, vội vàng đứng dậy cảm ơn rối rít lập tức bị hắn gạt tay bỏ qua một bên. Hiện tại đang trên chiến trường nha, tên ngốc này còn có tâm trạng đi cảm ơn, không bằng xông tới chém giết địch nhân đi thôi.
Hiểu ra ý của Lương Việt Hưng, thanh niên này cầm hai thanh trường thương của những người đã ngã xuống, tiến vào trung tâm trận hình của đại quân, phối hợp với mọi người chọc vào mắt Lục Ngưu quân, khiến bọn chúng càng điên cuồng chém giết.
Lương Việt Hưng tiến vào giữa đại quân Lục Ngưu, tay liên tục huy động đao pháp cùng Du Long Bộ vô cùng thuần thục, chém mười thì hái được sáu, kết quả như vậy với một người không chút tu vi lẫn đeo thiết hoàn cùng thiết bài trên người quả thực vô cùng tốt. Hắn mà cởi bỏ xuống tốc độ chắc hắn cũng không dám chắc chịu nổi.
Tiểu Hổ cũng lao vào bên trong, với tu vi trên Hoàng Kim cảnh mà nói thì những binh lính này chỉ là tép riu, một trảo của nó là đập nát địa giáp của bọn hắn, thậm chí có tên không chịu nổi trực tiếp bay ra xa ngất đi.
Hàm Trọng Dật thấy vậy vô cùng phẫn nộ nhưng lại bất lực nhìn Hải Tu ngăn cản mình lao vào chiến trường. Bây giờ cũng chỉ hi vọng là hai người kia ám sát Đại Vu của Đại Quy bộ tộc thành công rồi nhanh chóng quay trở lại chiến trường giải quyết cục diện trước mắt.
…
Đám người Hàm Phù cùng Hàm Phượng được giao nhiệm vụ đi ám sát Đại Vu bộ tộc bây giờ đang vô cùng hỗn loạn, đi trong rừng cây cách Đại Quy bộ tộc khoảng vài trượng mà không hề thấy nơi ở của Đại Vu, trong mắt có chút thất vọng, bọn họ liên tục thấy tộc nhân Đại Quy bộ tộc cảnh giác cao độ canh gác mà không hề thấy Đại Vu xuất hiện.
Thường thì Đại Vu của các bộ tộc khác đều sẽ di chuyển qua lại trong bộ tộc để đi xử lý đôi việc hay tiêu sái dạo chơi. Ngay cả Đại Vu của Hải Ngưu bộ tộc cũng vậy mà Đại Vu Đại Quy bộ tộc lại không hề thấy mặt đâu. Trong đầu bọn họ có một cái suy nghĩ bất chính, ánh mắt Hàm Phù có chút ý dâm nổi lên.
Ngay khi cái ý dâm đó vừa nổi lên, bất ngờ bọn hắn phát hiện túp lều rách nát im lìm một chỗ trong góc được che giấu rất kĩ mà bọn họ đi qua mấy lần mà không hề biết.
Như phát hiện ra một bí mật động trời, cả đám lén lún cẩn thận ẩn thân tới gần túp lều. Vừa mới bao vây xong, chưa kịp ra hiệu thì cả đám đều biến mất vô tung, không biết rời đi đâu.
…
Bên trong một khu vực hắc ám, khoảng hơn hai mươi điểm sáng xuất hiện tại nơi đây, mỗi điểm sáng đều có màu sắc giống nhau, tới gần thì có thể suy đoán ra một phần nào đó về đám người Hàm Phù, Hàm Phượng kỳ dị biến mất.
Một loại trọng áp vô hình xuất hiện, đám quang điểm đó đang cao bỗng bị đè xuống thấp, liên tục bị trọng áp khí tràng đè lên thân thể, cả đám đều phát ra âm thanh thảm thiết, thậm chí là cảnh vật chỉ là một màu hắc ám trong mắt bọn họ khiến bọn họ không cách nào thừa nhận nổi loại tra tấn tinh thần lẫn thể xác này.
Qua một hồi lâu, quang điểm chẳng còn xuất hiện cũng chẳng còn bất kì âm thanh nào vang lên, một tiếng vù nhẹ thoáng qua.
Đám người Hàm Phù, Hàm Phượng bao vây trước túp lều của Đại Vu biến mất giờ xuất hiện nằm sấp trên mặt đất ngất đi.
Qua nửa ngày sau, cả đám mới tỉnh lại, may mắn là các tộc nhân trong Đại Quy bộ tộc đều bận rộn cho chiến tranh nên không ai để ý tới nơi này. Hàm Phù, Hàm Phượng cùng mười người khác tỉnh lại vẫn còn thấy hoảng sợ bởi cái trọng áp lẫn khu vực đen tối đó khiến bọn họ như rơi tự do không hề có điểm dừng. Từng cái đều tỏa ra mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, vội vàng rời đi, miệng không dám hé một lời, ánh mắt vẫn còn rung động lẫn sợ hãi.
Một đường đi không nói, chớp mắt bọn họ tới gần phía chiến trường giằng co giữa Hải Tu cùng Hàm Trọng Dật.
Hàm Trọng Dật thấy bọn họ quay trở lại thần sắc vui mừng nhưng lập tức nhíu mày vì sắc mặt bọn họ không hề tốt. Ngay cả Hải Tu cũng không hề biết Hàm Phượng hai người này từ lúc nào đã tiến vào bên trong Mê Hải Đại Lâm, sắc mặt cũng đại biến nhưng nhìn thấy bọn họ có vẻ không được thuận lợi như ý muốn cũng ân tâm hơn, nhìn về Hàm Trọng Dật mỉm cười.
Hàm Trọng Dật như bị khiêu khích, hét lớn với đám người phía dưới: Hàm Phù, Hàm Phượng! Các ngươi mau chóng trở về cứu vớt cục diện nếu không muốn bị đem ra xử!
Hàm Phù hai người nghe được Hàm Trọng Dật quát lớn, cả đám sốc lại tinh thần, nhìn về phía chiến trường vẫn còn đang giằng co giữa đôi bên nhưng sinh mệnh tộc nhân Hải Ngưu bộ tộc thì không ngừng biến mất.
Tiền căn hậu quả cũng đều do Lương Việt Hưng cùng Tiểu Hổ làm ra. Đám người nhất thời phẫn nộ, toàn thân bộc phát tu vi với khí thế kinh người, phi nhanh tới Việt Hưng cùng thú sủng.
Tiểu Hổ cùng Việt Hưng cảm nhận được áp bức cùng sát khí ập thẳng vào mình, vội vàng tránh đi, ẩn nấp phía sau Tiểu Hổ. Bản năng hộ chủ của Tiểu Hổ vào giờ phút này cũng được bộc phát ra. Toàn thân cũng tràn ra khí thế không hề kém hai người Hàm Phù.
Hàm Phù thấy vậy, hắn nở nụ cười lạnh trông rất tự tin, như nắm chắc chiến thắng trong tay. Hàm Phượng cũng không khác gì ca ca của nàng là mấy, trong lòng nàng tự tin với hai người bọn họ phối hợp lại dù là Hàm Trọng Dật cũng phải bị dây dưa một lúc lâu.
Tự tin nổi lên kéo theo kiêu ngạo cũng hiện lên, hai người đều có chút khinh thường Hỏa Hổ, không thèm động vào khế yêu. Hỏa Hổ thấy vậy cùng gào thét mãnh liệt lao tới, yêu khí hung lệ lan tràn, nhiệt độ nơi này tăng cao.
Vừa mới chạm mặt, Hàm Phượng cùng Hàm Phù đồng thời ra tay, nhất kích toàn lực đánh tới. Hỏa Hổ khinh bỉ không né tránh, tùy ý để chưởng ấn của bọn họ đánh tới ấn kí chữ ‘Vương’ trên trán.
Dường như tin chắc là Hỏa Hổ sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đầu của nó lại không hề hấn gì. Ấn kí chữ ‘Vương’ lóe lên, một đạo trường hồng khó mà nhìn thấy được bằng mắt thường từ chính ấn kí đó phát ra.
Hàm Phù huynh muội sợ hãi né tránh, bọn họ đều cảm nhận được sự khủng bố của đạo trường hồng đó, chỉ một tia đó thôi cũng đủ để bọn hắn cảm thấy tê dại da đầu, mặt trắng bệnh không còn một giọt máu, vừa giận vừa sợ tới cùng cực.
Đạo trường hồng uy lực gấp đôi so với chưởng ấn mà Hàm Phù hai người đánh ra, bọn hắn biết mình đã bị Hỏa Hổ lừa, liền liều mạng lấy phù chú ra bóp nát. Một tầng phòng hộ dày đặc hiện lên thỉnh thoảng có chút động tĩnh uyển chuyển biến ảo như một màng nước.
Trường hồng phản lại nhất kích toàn lực của hai người bắn vào thủy tráo, liền đem nó phá tan, hai người gắng gượng lắm mới lui lại phía sau gần năm mươi trượng, trên đường đi còn bắn tan không ít Lục Ngưu quân của Hải Ngưu bộ tộc.
Vui vẻ nhìn đám người Hàm Phù trước mặt bị lừa, ngay cả Hàm Trọng Dật mặt mày cũng tím tái, hắn không ngờ trên thế giới này lại có một con yêu thú chơi đểu, vô sỉ như vậy. Chấp hai người bọn họ phát động khế yêu, Hỏa Hổ chẳng thèm quan tâm, trực tiếp ngáp một cái như vô cùng nhàm chán không chút đặc sắc.
Hàm Phù hai người trong lúc hóa thân nhìn thấy thì đáy lòng cùng phẫn nộ vô cùng bị một con yêu thú khinh thường như vậy là một điều vô cùng sỉ nhục với bọn họ.
Lương Việt Hưng thấy vậy mà thừa cơ cởi bỏ thiết hoàn, thiết bài, tay cầm đao liên tục di động nhanh tới mức chỉ lưu lại tàn ảnh, nơi nào xuất hiện tàn ảnh của hắn, thì đại đa số Lục Ngưu quân tại đó đều ngã xuống.
Cảm thấy bản thân còn chém chưa đủ chính xác, mà quân số của bên ta mới chỉ kéo giãn khoảng cách với bên kia vì trong lúc Tiểu Hổ bắn ra đạo trường hồng làm rung động không ít tộc nhân Đại Quy bộ tộc, nhờ đó mà Lục Ngưu quân có cơ hội đồ sát hàng loạt.
Thở dài một hơi, hắn đang định phát động Du Long Bộ tiếp tục một đường hái mạng thì từ phía vị trí Hải Ngưu quân đóng bắn tới một cột trụ nước, thủy trụ như vô cùng vô tận xông tới bên này tạo thành một cái bể hình trụ to lớn, mà có một dẫn lực kỳ dị kéo cả đám lên giữa đó.
Tác giả :
Ngã Bản Bất Thường