Long Uyên
Chương 2: Long Minh: Nhị
Long Minh: nhị
“Phanh" chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, giống như núi lở khiến Thanh Long Cung bị động đất..
Bạch Hiểu yên lặng quỳ phía trước điện, chịu đựng sự tức giận của Thanh Long Vương.
Chỉ vì lúc chạng vạng tối, trong chớp mắt, tỷ tỷ Bạch Mạc tập kích địa lao Đông Cung cứu Ly Vị rồi hai người cùng nhau bỏ trốn. Mà mới hôm qua, tỷ tỷ còn đáp ứng thành thân cùng Thanh Long Vương.
“Các ngươi là một lũ phế vật!" Lâu Uyên lửa giận ngập trời, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, quân vương hỉ nộ vô thường, chỉ sợ hôm nay còn muốn đem người chôn cùng."Bắt người về đây! Chết phải thấy xác, sống phải thấy người. Nếu ai cãi lời, giết!" Lâu Uyên bỗng nhiên dùng thanh âm gần như bình tĩnh rõ ràng, lời nói ẩn chứa sự tàn nhẫn “Cho dù là thi thể, cũng phải mang về cho ta..." Lâu Uyên chậm rãi ngồi xuống tọa ỷ, thủ hạ bên cạnh bị chấn động.
“Vâng"!!!" Đông Cung Bạch hoảng sợ kêu lên.
Trong điện, mọi người đã đi khỏi, chỉ còn lại Bạch Hiểu đang quỳ, làn da y lộ ra nét sáng sủa vào ban ngày nhưng trông có vẻ tái nhợt vô cùng, lông mi giống như cây quạt nhỏ xòe ra, tựa như tiếp theo sẽ hiện ra hình bóng ấy. Y đang quỳ nhưng cũng không sợ hãi, tựa như tỷ tỷ của y! Lửa giận trong lòng Lâu Uyên còn chưa hết, vẫn đang nổi lên cuộn cuộn, đôi mắt lam đen đột nhiên mở to, cả người phát ra hơi thở tàn nhẫn làm cho người ta run rẩy.
“Ngươi…." Ngón tay Lâu Uyên chỉ người đang quỳ dưới chân.
“Thần tự nguyện để điện hạ xử phạt nhưng thỉnh điện hạ đừng thương tổn phụ mẫu thần, thần nguyện thay tỷ tỷ chuộc tội." Bạch Hiểu không kiêu ngạo không siểm nịnh, im lặng đáp.
Lâu Uyên nâng khuôn mặt Bạch Hiểu lên, ánh sáng trong mắt hiện lên vẻ thâm thúy, cuối cùng chỉ có thân ảnh chính mình. Bản thân Bạch Hiểu lúc này gần như điên cuồng vô liêm sỉ. Nhưng lại nghe thấy lời nói băng lãnh khiến tâm tê liệt phế.
“Ngươi mà cũng xứng sao". Vừa buông ra, Bạch Hiểu liền bị lực đạo mang theo lửa giận quăng ngã về phía trụ cửa. Lưng bị lửa thiêu vô cùng đau đớn. Nhưng mà loại đau đớn này đã là cái gì đâu, “Ngươi mà cũng xứng sao". Cho dù thân phận là thị vệ, Bạch Hiểu vẫn ôm một tia hy vọng nhưng ngay cả lời nói, quân vương một chút cũng không lưu lại tôn nghiêm cho y.... Sống vì cái gì.... Giống như người bình thường ngồi dậy, ngốc lăng nhìn quân vương phẩy tay áo bỏ đi.."Không được khóc." Bạch Hiểu cắn cắn môi dưới. Huyết sắc lan tràn nhiễm đỏ tâm ai đó.
Tối nay vẫn còn nhiệm vụ, Bạch Hiểu mang theo vết thương trên lưng nhưng lại chẳng có chút cảm giác nào, giống như linh hồn phiêu du canh giữ ở trước lầu các quân vương.
Giữa đêm khuya, thân ảnh lắc lư làm tim người ta đập nhanh kia, đi đến chỗ y, Bạch Hiểu bước đến muốn dìu đỡ quân vương liền ngửi được mùi rượu xông vào mũi. Bạch Hiểu nhíu mày, ngay cả tâm trống rỗng đều ẩn ẩn đau, một đời quân vương lại vì tình say rượu. Lâu Uyên phất cánh tay, bổ nhào về phía Bạch Hiểu, y đỡ lấy Lâu Uyên mang vào trong phòng.
“Bạch Mạc." Lâu Uyên thì thầm mơ hồ không rõ.
Bạch Hiểu lấy nước qua đút vào miệng Lâu Uyên, hắn giống như hài tử lẩm bẩm, tránh qua một bên, nhiều lần đút không được, Bạch Hiểu nhìn nam nhân mà y đã yêu suốt hai năm liền quyết định đem nước, uống vào trong miệng mình sau đó nâng cổ Lâu Uyên dậy rồi đút vào miệng hắn. Chỉ cần một lần cũng được, muốn ở bên an ủi hắn, muốn xoa đi đau đớn của hắn.Cho dù không xứng, Bạch Hiểu thống khổ, nhắm mắt lại.
Lâu Uyên nhận lấy nguồn nước đưa vào, mang theo hơi thở mềm mại nhẹ nhàng khoan khoái, mơ thấy Bạch Mạc trong mộng giống như bươm bướm rực rỡ bay lên. Là môi sao? Lâu Uyên mở đôi mắt mơ hồ ra, nhìn người trước mắt một bộ quần áo màu trắng. Mái tóc dài màu bạc giống với hình bóng ấy, dung mạo mỹ lệ, lông mi hai mắt nhắm nghiền khiến quân vương không thể nào khống chế."Bạch Mạc " Quân vương nghe được một tiếng “Uhm" giống như câu trả lời cho mình. Dục hỏa ùn ùn kéo đến càng lúc càng tăng. Vừa vặn bao phủ tất cả, đem người đặt ở dưới thân, không ngừng mút lấy đôi môi ngọt lành, đầu lưỡi bên trong giống như mời gọi quấn lấy nhau. Lâu Uyên vội vàng qua loa tháo y phục cùng thắt lưng nhưng đã có một đôi tay hơi lạnh lẽo bao phủ lên, chỉ dẫn hắn mở nó ra…
“Phanh" chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, giống như núi lở khiến Thanh Long Cung bị động đất..
Bạch Hiểu yên lặng quỳ phía trước điện, chịu đựng sự tức giận của Thanh Long Vương.
Chỉ vì lúc chạng vạng tối, trong chớp mắt, tỷ tỷ Bạch Mạc tập kích địa lao Đông Cung cứu Ly Vị rồi hai người cùng nhau bỏ trốn. Mà mới hôm qua, tỷ tỷ còn đáp ứng thành thân cùng Thanh Long Vương.
“Các ngươi là một lũ phế vật!" Lâu Uyên lửa giận ngập trời, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, quân vương hỉ nộ vô thường, chỉ sợ hôm nay còn muốn đem người chôn cùng."Bắt người về đây! Chết phải thấy xác, sống phải thấy người. Nếu ai cãi lời, giết!" Lâu Uyên bỗng nhiên dùng thanh âm gần như bình tĩnh rõ ràng, lời nói ẩn chứa sự tàn nhẫn “Cho dù là thi thể, cũng phải mang về cho ta..." Lâu Uyên chậm rãi ngồi xuống tọa ỷ, thủ hạ bên cạnh bị chấn động.
“Vâng"!!!" Đông Cung Bạch hoảng sợ kêu lên.
Trong điện, mọi người đã đi khỏi, chỉ còn lại Bạch Hiểu đang quỳ, làn da y lộ ra nét sáng sủa vào ban ngày nhưng trông có vẻ tái nhợt vô cùng, lông mi giống như cây quạt nhỏ xòe ra, tựa như tiếp theo sẽ hiện ra hình bóng ấy. Y đang quỳ nhưng cũng không sợ hãi, tựa như tỷ tỷ của y! Lửa giận trong lòng Lâu Uyên còn chưa hết, vẫn đang nổi lên cuộn cuộn, đôi mắt lam đen đột nhiên mở to, cả người phát ra hơi thở tàn nhẫn làm cho người ta run rẩy.
“Ngươi…." Ngón tay Lâu Uyên chỉ người đang quỳ dưới chân.
“Thần tự nguyện để điện hạ xử phạt nhưng thỉnh điện hạ đừng thương tổn phụ mẫu thần, thần nguyện thay tỷ tỷ chuộc tội." Bạch Hiểu không kiêu ngạo không siểm nịnh, im lặng đáp.
Lâu Uyên nâng khuôn mặt Bạch Hiểu lên, ánh sáng trong mắt hiện lên vẻ thâm thúy, cuối cùng chỉ có thân ảnh chính mình. Bản thân Bạch Hiểu lúc này gần như điên cuồng vô liêm sỉ. Nhưng lại nghe thấy lời nói băng lãnh khiến tâm tê liệt phế.
“Ngươi mà cũng xứng sao". Vừa buông ra, Bạch Hiểu liền bị lực đạo mang theo lửa giận quăng ngã về phía trụ cửa. Lưng bị lửa thiêu vô cùng đau đớn. Nhưng mà loại đau đớn này đã là cái gì đâu, “Ngươi mà cũng xứng sao". Cho dù thân phận là thị vệ, Bạch Hiểu vẫn ôm một tia hy vọng nhưng ngay cả lời nói, quân vương một chút cũng không lưu lại tôn nghiêm cho y.... Sống vì cái gì.... Giống như người bình thường ngồi dậy, ngốc lăng nhìn quân vương phẩy tay áo bỏ đi.."Không được khóc." Bạch Hiểu cắn cắn môi dưới. Huyết sắc lan tràn nhiễm đỏ tâm ai đó.
Tối nay vẫn còn nhiệm vụ, Bạch Hiểu mang theo vết thương trên lưng nhưng lại chẳng có chút cảm giác nào, giống như linh hồn phiêu du canh giữ ở trước lầu các quân vương.
Giữa đêm khuya, thân ảnh lắc lư làm tim người ta đập nhanh kia, đi đến chỗ y, Bạch Hiểu bước đến muốn dìu đỡ quân vương liền ngửi được mùi rượu xông vào mũi. Bạch Hiểu nhíu mày, ngay cả tâm trống rỗng đều ẩn ẩn đau, một đời quân vương lại vì tình say rượu. Lâu Uyên phất cánh tay, bổ nhào về phía Bạch Hiểu, y đỡ lấy Lâu Uyên mang vào trong phòng.
“Bạch Mạc." Lâu Uyên thì thầm mơ hồ không rõ.
Bạch Hiểu lấy nước qua đút vào miệng Lâu Uyên, hắn giống như hài tử lẩm bẩm, tránh qua một bên, nhiều lần đút không được, Bạch Hiểu nhìn nam nhân mà y đã yêu suốt hai năm liền quyết định đem nước, uống vào trong miệng mình sau đó nâng cổ Lâu Uyên dậy rồi đút vào miệng hắn. Chỉ cần một lần cũng được, muốn ở bên an ủi hắn, muốn xoa đi đau đớn của hắn.Cho dù không xứng, Bạch Hiểu thống khổ, nhắm mắt lại.
Lâu Uyên nhận lấy nguồn nước đưa vào, mang theo hơi thở mềm mại nhẹ nhàng khoan khoái, mơ thấy Bạch Mạc trong mộng giống như bươm bướm rực rỡ bay lên. Là môi sao? Lâu Uyên mở đôi mắt mơ hồ ra, nhìn người trước mắt một bộ quần áo màu trắng. Mái tóc dài màu bạc giống với hình bóng ấy, dung mạo mỹ lệ, lông mi hai mắt nhắm nghiền khiến quân vương không thể nào khống chế."Bạch Mạc " Quân vương nghe được một tiếng “Uhm" giống như câu trả lời cho mình. Dục hỏa ùn ùn kéo đến càng lúc càng tăng. Vừa vặn bao phủ tất cả, đem người đặt ở dưới thân, không ngừng mút lấy đôi môi ngọt lành, đầu lưỡi bên trong giống như mời gọi quấn lấy nhau. Lâu Uyên vội vàng qua loa tháo y phục cùng thắt lưng nhưng đã có một đôi tay hơi lạnh lẽo bao phủ lên, chỉ dẫn hắn mở nó ra…
Tác giả :
Cá Mè Hoa Ưu Thương