Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 63-66

Lam Đại có chút khẩn trương vì sự xuất hiện của Kiều San và Đồng Úc. Mặc dù cô giấu khá tốt nhưng Kiều San cố gắng quan sát vẫn nhận ra điểm này.

Lam Đại có cảm giác rằng Kiều San này chính là đối thủ lớn nhất trng đường đi tới của mình. Mặc dù cô còn không xác định đường đi tới của mình là gì, nhưng có một điều dám khẳng định là có liên quan tới Triệu Quốc Đống.

Cô hứng thú với Triệu Quốc Đống không chỉ vì chuyện “Bắt cóc" lần trước. Đương nhiên số tiền 150 ngàn mà Triệu Quốc Đống bỏ ra cùng với quan hệ rộng của hắn cũng là một nguyên nhân.

Lam Đại vẫn cho rằng mình là người ở tầm cao. Ngay cả cô cũng phải thừa nhận tính cách mình không hòa đồng được với tập thể. Dù là ở trong nhà, ngoài ông bố vẫn ủng hộ cô về tinh thần và vật chất ra, nhưng người khác cô đều tỏ vẻ lạnh nhạt. Ngay cả bọn họ cũng kinh ngạc vì cô có vẻ sống thiếu tình cảm với gia đình.

Bố cô từ bé đã dạy thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng. Mà ông bố cũng đã cung cấp đủ điều kiện tốt cho cô. Từ tập ba lê cho đến piano, từ tập hình thể hay là quan hệ xã hội, từ bé đã học tiếng anh đến tập viết chữ, mỗi một điểm ông bố đều chú tâm giúp cô.

Lam Đại vẫn nghĩ bố mình là người thành công nhất, có thể làm tổng giám đốc, hơn nữa luôn được người tôn trọng. Nhưng giấc mộng của cô đã tan biến khi ông bố vào tù.

Nỗi đau đó người bình thường sao có thể chịu nổi, hơn nữa cô còn phải giấu thật tốt như không có việc gì.

Cô khát vọng một lần nữa trở lại cuộc sống như vậy, còn huy hoàng hơn. Cô khát vọng thành người được bao người hâm mộ, mà tất cả muốn thông qua cố gắng của chính cô thì rất khó khăn.

Triệu Quốc Đống ngẫu nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, điều này làm cô thấy ánh rạng đông.

Từ khoản nợ hơn trăm ngàn đến những người bạn đủ màu sắc của Triệu Quốc Đống, Lam Đại nhạy cảm phát hiện nó như một viên kim cương nằm trong đống cát.

Lưu Triệu Quốc là ai, là Cục trưởng Cục công an thành phố An Đô, bây giờ là Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy. Lam Đại biết đây là nhân vật rất mạnh.

Cô nhớ năm đó khi bố mình bị bắt, một người quan hệ khá thân thiết vẫn giúp bố cô chạy án, vụ án rơi vào Viện kiểm sát và không có tin tức gì. Người kia nói nếu thông được quan hệ thì vụ án của bố cô sẽ đơn giản hơn, trả lại hết tiền thì cùng lắm bị xử án treo. Nhưng người kia không thông được quan hệ nên bố cô bị phán 10 năm tù giam. Người kia nói nếu thông qua được bên Đảng ủy Chính pháp thì sẽ dễ hơn.

Mà Lưu Triệu Quốc có vẻ như đứng cuối cùng trong mấy người này. Thái Chánh Dương hai năm trước là Phó thị trưởng Thành phố An Đô, bây giờ điều từ Sở Giao thông lên làm Phó bộ trưởng Bộ Thương mại, đã là nhân vật của Trung ương.

Liễu Đạo Nguyên kia còn sang tỉnh bên làm Thường vụ tỉnh ủy, mặc dù kinh tế tỉnh bên không bằng tỉnh An Nguyên nhưng dù sao cũng là Bí thư Thị ủy tỉnh thành.

Lam Đại một hai năm nay đã hiểu về chính trị nhiều hơn, càng lúc càng hiểu rõ thể chế của quan trường làm người ta phải sợ hãi. Một khi anh muốn lên cấp thì nó sẽ mở ra tương lai rộng lớn.

Mà Hùng Chính Lâm kia lại ở vị trí có thể phán xét quan chức toàn tỉnh. Lam Đại mặc dù không rõ Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy lớn như thế nào, nhưng từ việc Lưu Triệu Quốc rất tôn trọng Hùng Chính Lâm đã chứng minh sự hơn người của y.

Hơn một năm cẩn thận quan sát làm cho cô từ từ hiểu rõ hơn, so sánh với những người còn hy vọng tốt nghiệp ở lại An Đô, Lam Đại đã không còn thỏa mãn với Thành phố An Đô này nữa

Lam Đại tin mình dù không mở miệng, vợ của Lưu Triệu Quốc – Lục tỷ cũng sẽ bố trí cho cô. Nhưng tham vọng của Lam Đại càng lúc càng lớn.

Triệu Quốc Đống chính là nhân vật rất quan trọng thay đổi vận mệnh của cô.

Cô khi còn bé đã đi xem bói. Thầy bói nói cô sẽ gặp khó khăn, sau đó được quý nhân phù trợ. Thầy bói nói không thể tin hết, nhưng có thứ phải tin, rất nhiều người nói tin thì linh, không tin mất linh. Lam Đại vẫn nửa tin nửa ngờ, đến khi bố cô xảy ra chuyện, sau đó gặp chuyện bị bắt cóc, khi Lam Đại tuyệt vọng thì được Triệu Quốc Đống ra tay cứu.

Triệu Quốc Đống có phải quý nhân của đời mình không? Lam Đại cho rằng phải, cô càng lúc càng tò mò về Triệu Quốc Đống. Cô muốn hiểu rõ về Triệu Quốc Đống, nhưng lại thấy Triệu Quốc Đống ở trong làn sương mà và không thể nào hiểu rõ được. Từ một Trưởng đồn công an nhảy sang làm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, sang Sở Giao thông, cuối cùng đến làm Phó chủ tịch huyện ở tận Ninh Lăng. Cô không hiểu người này nghĩ như thế nào. Nhưng cô tin tương lai của Triệu Quốc Đống rất rộng.

Lam Đại rất tự tin vào mình, dù là khuôn mặt, dáng người hay tố chất, Lam Đại đều kiêu ngạo. Về phần học tập càng không cần phải nói, Anh ngữ mặc dù là chuyên nghiệp nhưng tiếng Nhật của cô cũng không kém gì tiếng Anh.

Lam Đại vẫn hy vọng mình có thể làm Triệu Quốc Đống chú ý, cô không muốn chủ động tán hắn, mà hy vọng dùng biện pháp từ tốn mà thành công. Có lần cô nghĩ mình làm được, nhưng theo thời gian trôi qua cô thấy khả năng này càng lúc càng giảm đi. Chẳng qua bên cạnh Triệu Quốc Đống không xuất hiện ai đủ để uy hiếp nên cô cũng thấy an ủi hơn.

Cổ Tiểu Âu dù đẹp hơn nữa thì cô cũng tin đây không thể là uy hiếp với cô. Trong mắt cô Cổ Tiểu Âu là kẻ ngu ngốc, không tâm kế. Chẳng qua Kiều San lại làm cô thấy nguy hiểm.

Kiều San tất nhiên cũng khá tò mò về mấy người này. Ngay cả Lam Đại cũng không thể không thừa nhận về bề ngoài Kiều San không thua gì mình, mà về khả năng hòa đồng còn hơn cô, thậm chí Đồng Úc cũng hơn cô. Cô chỉ có chỗ dựa duy nhất là có tình cảm với Lục tỷ từ trước.

Lam Đại cố gắng che dấu cảm giác trong lòng mình. Lúc này dù có phản cảm với Kiều San hơn nữa thì cô cũng phải giấu.

Triệu Quốc Đống nhìn ba cô gái có vẻ khá hòa thuận giống như đang xem kịch. Dù là Kiều San hay Lam Đại đều biểu diễn cũng không quá tốt, khá cứng nhắc. Trước mặt mấy người Thái Chánh Dương thì bọn họ diễn rất ngây thơ.

Tâm tư của Lam Đại thì mấy người bọn họ loáng thoáng biết. Dù sao nhiều lần liên hoan, Lam Đại đều tham gia, theo lý thuyết không hợp tình hợp lý. Chỉ là vợ Lưu Triệu Quốc rất nhiệt tình, thêm Triệu Quốc Đống không phản đối nên cứ như vậy mà đến. Không ngờ hôm nay có thêm hai cô gái khiến cho không khí trở nên nóng bỏng hơn.

Thái Chánh Dương đã nhắc Triệu Quốc Đống suy nghĩ vấn đề kết hôn. Mặc dù vấn đề hôn nhân không phải nhân tố quyết định sự phát triển của cán bộ, nhưng Triệu Quốc Đống còn trẻ, nếu còn chưa lấy vợ tức là chưa chín chắn.

Chỉ là Triệu Quốc Đống chưa thấy ai thực sự để làm hắn rung động. Mặc dù có Cù Vận Bạch nhưng bản thân cô lại có tính độc lập cao, Triệu Quốc Đống hy vọng mình có thể gặp một cô gái mà mình có thể hết lòng yêu thích.

Mà mấy cô gái trước mặt này không thuộc loại đó. Nói về vẻ ngoài và điều kiện bên trong thì các cô đều là sự lựa chọn tốt nhất. Các cô tốt cả về thân hình và trình độ học vấn.

Triệu Quốc Đống chưa từng cẩn thận quan sát ba cô như vậy. Lam Đại kiêu kỳ, Kiều San vui vẻ, Đồng Úc trông làm người ta thương cảm, bất cứ một người đàn ông nào không thể không nhìn. Triệu Quốc Đống là đàn ông bình thường nên không thể không nhìn. Vẻ thù địch của Lam Đại và Kiều San có lẽ hai cô không thấy, nhưng người ngoài thấy rõ. Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, mình ở trong rừng hoa mà không biết hưởng phúc.

Thêm hai cô gái xinh đẹp tham gia khiến không khí trở nên sống động hơn.
Kiều San vui vẻ và Đồng Úc ngượng ngùng rất nhanh tham gia quần thể này. Gần như không ai yêu cầu nhưng các cô đã tự nhiên ở lại, giúp mọi người dọn đồ ăn, dọn chén bát, đun nóng đồ ăn.

- Quốc Đống, chú suy nghĩ thế nào?
Thái Chánh Dương nhân lúc hai người Hùng Chính Lâm và nói chuyện nên hỏi Triệu Quốc Đống.

- Suy nghĩ gì cơ anh?
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không hiểu.

Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống rồi trầm giọng nói:
- Chú không còn nhở nữa, cũng gần 26 rồi, có phải nên nghĩ tới việc kết hôn không? Nếu không bên dưới sao đồn đoán chú có quan hệ với Mc, phóng viên gì đó của đài truyền hình?

- Thái ca, có phải hơi sớm không? Chẳng lẽ trong chính trị nhất định phải kết hôn mới được sao?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.

- Anh không phải nói chú lập tức cần kết hôn, nhưng ít nhất chú phải cho bên ngoài một tin hiệu rõ ràng là chú có bạn gái hoặc gia đình ổn định, nếu không sớm muộn cũng có người lấy lý do này làm khó chú. Chẳng lẽ chú cứ mãi như vậy sao? Cơ sở của Đảng là quần chúng, mà quan điểm của dân chúng quyết định lý luận của Đảng, các loại khác không thể đạt thành công.
Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Đừng nghĩ chú phá vỡ quy tắc một lần là có lần tiếp theo. Anh nói với chú, lần đó là ngoại lệ, nếu không chú đã xong rồi.

- Hừ, sau chuyện đó chú phải coi đó là bài học, đàng hoàng ở Hoa Lâm hai năm cho anh. Bây giờ anh và lão Liễu đã rời khỏi tỉnh An Nguyên. Có một số việc lão Hùng có lòng mà không thể làm. Vùi đầu phát triển là tốt, nhưng làm như thế nào để hòa hợp quan hệ với cấp trên và bộ máy cũng là thứ để thử thách năng lực của chú.

Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ lời Thái Chánh Dương nói. Phát triển kinh tế là nhiệm vụ quan trọng nhất, nhưng vừa phát triển kinh tế vừa xử lý tốt quan hệ với cấp trên, cấp dưới cũng là điều quan trọng. Nhất là khi liên quan tới lợi ích, cũng là thử thách trình độ của lãnh đạo.

Chuyện cản đường của dân chúng mặc dù đã dẹp yên nhưng dư âm còn đó. Lãnh đạo Thị xã ít nhiều có cái nhìn với hắn như lỗ mãng, cẩu thả, xúc động, tuổi không chín chắn.

Thấy Triệu Quốc Đống im lặng suy nghĩ, Thái Chánh Dương chuyển đề tài mà nói:

- Quốc Đống, quyết tâm làm việc, vàng ở đâu đều sáng. Dù là lãnh đạo nào cũng không thể không nhìn cấp dưới có thể làm y thêm thành tích. Chỉ cần chú nắm vững chừng mực, anh tin với trí tuệ, tài nguyên và năng lực nắm bắt cơ hội của chú, Hoa Lâm hoàn toàn có thể thay đổi hoàn toàn trong tay chú.

Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Bây giờ phát triển ở nội địa kém hơn khu vực đuyên hải, Lãnh đạo quốc gia cũng chú ý tới việc này. Ninh Pháp làm chủ tịch tỉnh cũng lộ rõ Trung ương muốn đẩy mạnh cải cách ở tỉnh An Nguyên. Có thể nói tỉnh An Nguyên có thể sẽ thành thí điểm cải cách ở nội địa. Anh nghĩ trong Đại hội lần thứ 15 vào năm sau sẽ xác định rõ điểm này.

Triệu Quốc Đống biết Thái Chánh Dương có lẽ còn lời cần nói nên hắn im lặng lắng nghe.

- Một hai năm qua việc tranh luận về kinh tế mặc dù không công khai nhưng giới chính trị và khoa học vẫn tranh cãi nhiều. Kinh tế tư nhân phát triển mạnh đã khiến nó là lực lượng không thể bỏ qua. Điều này chạm tới nhiều người, rốt cuộc nên đối xử như thế nào với kinh tế tư nhân, có nên đặt giới hạn hay không đang được tranh cãi gay gắt. Nhất là ở quyết định cấp quốc gia, mấy vấn đề này có lẽ phải đến Đại hội mới rõ ràng.

Thái Chánh Dương đến Bộ Thương mại mặc dù mới hơn hai tháng nhưng tiếp xúc người, việc và tài liệu rất lớn, cấp tỉnh không thể nào so sánh nổi. Y cũng cảm thấy áp lực lớn, cũng cần phải học tập thêm nhiều. Triệu Quốc Đống mang tới nhiều kinh ngạc cho y, cho nên suy nghĩ mãi y liền muốn nói mấy điều này ra trao đổi với Triệu Quốc Đống.

- Phương hướng chung đang khá mơ hồ, hình thức ở Tô Nam có bất lợi không còn gì là bí mật. Trên thực tế việc kinh doanh của các nhà máy xã, thị trấn là xu thế chung, làm như thế nào giải quyết tốt việc này là điều rất cấp bách.

- Thái ca, anh có phải có suy nghĩ gì không?
Ánh mắt Thái Chánh Dương khá lợi hại, lại nhạy cảm, đây là chính trị gia trời sinh. Mặc dù đến Bộ Thương mại có hơn hai tháng nhưng nhìn nhận vấn đề đã ở tầm cao hơn hẳn.

- Ừ, anh vẫn đang suy nghĩ nếu quốc gia tiến hành thí điểm cải cách các công ty vừa và nhỏ có thành quả, tại sao không thể toàn diện diễn ra ở các nhà máy xã, thị trấn? Lúc này đầu tư bên ngoài vào Trung Quốc càng lúc càng tăng, chính quyền các cấp đều chào đón, gần như nửa mua, nửa tặng nhiều công ty, nhà máy cho bọn họ. Điều này khác hẳn thái độ chèn ép công ty tư nhân của chính quyền địa phương, không biết có phải là do sùng ngoại hay không?

Triệu Quốc Đống im lặng không nói gì. Trong ấn tượng của hắn sự nhiệt tình của Trung Quốc đối với nước ngoài đến mười năm đầu thế kỷ 21 mới dần cải thiện. Chính sách ưu đãi dành cho Công ty liên doanh và công ty tư nhân là điểm đặc biệt trong một thời gian của phát triển kinh tế của Trung Quốc.

- Cá nhân anh cho rằng hoàn toàn có thể cải cách nhà máy cấp xã, thị trấn, nhưng trước đó còn cần nhiều công việc phải làm. Ví dụ như về chế độ tài chính, kiểm toán, hệ thống rõ ràng, phải chia ra từng giai đoạn và ngành sản xuất mà cải cách, cũng có thể lựa chọn tiến hành thí điểm ở từng nơi, có hiệu quả rồi toàn diện mở rộng. Phương thức cải cách có thể tiến hành thăm dò.

- Thái ca, suy nghĩ của anh là tốt, nhưng vị trí của anh bây giờ quyết định từng quan điểm anh đưa ra sẽ gặp vô số ý kiến phản đối, điều này khác với việc thí điểm ở riêng An Đô, nếu xảy ra chuyện còn có Bí thư Ninh và chủ tịch Tô gánh giúp anh.
Triệu Quốc Đống biết Thái Chánh Dương sợ rằng suy nghĩ gì đó nên phải nhắc nhở. Người cải cách của Trung Quốc thường phải trả giá đắt. Không biết Thái Chánh Dương đã chuẩn bị tư tưởng chưa?

- Qua cơn mưa trời lại sáng.
Thái Chánh Dương thản nhiên nói.

- Nhưng đây là cơn mưa rào rất lớn.

- Vậy chú thấy anh nên làm như thế nào?
Thái Chánh Dương nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống mà hỏi.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Em đề nghị anh nên dùng phương pháp hòa hoãn một chút. Ví dụ như anh có thể phát biểu quan điểm mang tính thăm dò của mình trên tạp chí nào đó, cũng có thể ghi chú đây là ý kiến cá nhân của anh, không phải của quan chức. Như vậy vừa thể hiện ý kiến cũng mình, làm cho Lãnh đạo quốc gia có thể thấy ý kiến và ý đồ của anh, tỏ rõ tư tưởng cải cách của anh. Em cảm thấy Trung Quốc nhất định cần cải cách, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mà đi sớm luôn tốt hơn là muộn. Ngoài ra anh có thể bàn với Chủ tịch Ninh, chọn thí điểm ở Miên Châu hoặc là Kiến Dương, như vậy sẽ có hiệu quả rõ ràng hơn

Thái Chánh Dương gật đầu. Đề nghị này của Triệu Quốc Đống mặc dù về bản chất không né tránh vấn đề nhưng có thể tỏ rõ tính độc lập của cá nhân y, ít nhất có thể thành lập một không khí trao đổi, tránh được sự phản kích quá mạnh.

Về thí điểm ở tỉnh An Nguyên, y đã trao đổi với Ninh Pháp. Thái độ của Ninh Pháp là rõ ràng muốn thí điểm ở mấy nhà máy xã, thị trấn tại An Đô, Kiến Dương, cố gắng lấy hiệu quả. Đương nhiên Thái Chánh Dương cũng mơ hồ biết Ninh Pháp muốn thành cây cờ trong việc cải cách khu vực Trung tây trước Đại hội. Hoặc là muốn tỏ khí phách và thành tích của y cho Trung ương thấy.

- Quốc Đống, xem ra chú nghĩ cẩn thận hơn anh. Ở điểm này anh đúng là hơi lý tưởng hóa một chút.

Thái Chánh Dương thở dài một tiếng. Chỉ trong hai tháng đã làm y cảm nhận sự khác biệt của cấp Trung ương. Trung ương cũng có tranh cãi nhưng chủ yếu là do lý luận, hoặc nói sâu một chút đó là đại diện quần thể lợi ích của bọn họ.

Quan điểm của Trung ương không thể không lan tới địa phương. Anh đứng ở độ cao nhất định có thể thấy bản đồ chính trị càng nhiều.

Hùng Chính Lâm và Liễu Đạo Nguyên cũng chú ý thấy hai người Thái Chánh Dương, Triệu Quốc Đống đang trao đổi gì đó.

Liễu Đạo Nguyên có chút nuối tiếc. Triệu Quốc Đống có lẽ là ngôi sao sáng sau này, nếu bây giờ hoạt động tốt thì không chừng mười năm sau sẽ đến một vị trí rất cao.

Liễu Đạo Nguyên có chút hâm mộ. Thái Chánh Dương đã ra tay trước, chẳng qua y không phải không có cơ hội.

Từ tính cách và ánh mắt của Triệu Quốc Đống có thể thấy đây không phải đơn thuần đi theo ai đó. Triệu Quốc Đống có quan điểm chính trị của riêng mình. Nhất là ở vấn đề phát triển kinh tế thì có quan điểm độc đáo. Bây giờ còn rất khó có thể biết quan điểm của Triệu Quốc Đống là đúng hay sai, dù sao hiện nay mấy quan điểm lớn của Trung ương vẫn chưa rõ ràng, có điểm giống, lại có điểm mâu thuẫn.

Thái Chánh Dương không thể nghi ngờ là người của Ninh Pháp, quan điểm của bọn họ bây giờ có vẻ đúng nhưng vẫn gặp công kích rất mạnh.

Quan điểm chính trị không thể nghi ngờ là có thể ngưng tụ các người cùng quan điểm lại với nhau. Liễu Đạo Nguyên biết đứng ở độ cao như bọn họ thì lợi ích đơn giản không thể dễ dàng kéo bọn họ lại với nhau. Liễu Đạo Nguyên chú ý một quan diểm đó là cùng quan điểm thì mới đi được cùng nhau.

- Chánh Lâm, ông thấy sao về Triệu Quốc Đống?
Liễu Đạo Nguyên đột nhiên nói.

Hùng Chính Lâm ngẩn ra rồi nói:
- Sao, ông yêu tài à?

- Bất cứ quần thể nào cũng cần có người mới tiến vào, sự nghiệp Xã hội chủ nghĩa càng cần như vậy. Mặc dù mục tiêu của chúng ta là nhất trí nhưng không có nghĩa quan điểm và đường đi nhất trí. Ai cũng hy vọng mình được nhân vật xuất sắc ủng hộ mà.

- Ha ha, tôi thấy Triệu Quốc Đống có cái nhìn độc lập với sự vật của mình. Người khác muốn mạnh mẽ hoặc hy vọng cậu ta thay đổi suy nghĩ là phí công. Cùng với như vậy không bằng để cậu ta nhanh chóng trưởng thành, đợi cậu ta thành cây đại thụ sẽ thấy bản chất mà.
Hùng Chính Lâm cười nói

Liễu Đạo Nguyên nhìn Hùng Chính Lâm rồi không nói gì nữa.

Hùng Chính Lâm đi con đường nào thì Liễu Đạo Nguyên mơ hồ biết được. Bên Ủy ban kỷ luật là ngành đặc biệt, mặc dù bọn họ có quyền lực riêng với bên chính quyền nhưng đó chỉ là tương đối mà thôi.

Mọi người có con đường đi của riêng mình, không ai có cách nào can thiệp vào tự do của người khác. Làm bạn chỉ có thể chúc đi đường tốt mà thôi. Giống như y cũng có con đường và lý tưởng riêng, Liễu Đạo Nguyên vẫn cho rằng như vậy. Y tin dù là Thái Chánh Dương hay Hùng Chính Lâm cũng cho rằng như vậy, đây mới là bạn thật sự. Không nên vì ý kiến khác nhau mà trở mặt thành thù. Mặc dù ý kiến khác nhau nhưng tại sao không ngồi xuống trao đổi?

Lưu Triệu Quốc cũng có chút hâm mộ Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên. Một hai năm qua thoạt nhìn mọi người đều tiến bộ, nhưng y biết khoảng cách của mình và mấy người kia càng lúc càng xa. Thái Chánh Dương lên chức là do trước đây tạo trụ cột tốt. Bộ Thương mại là vị trí quá quan trọng, là cơ quan nắm giữ chính về chính sách kinh tế của quốc gia, ở đó rèn luyện một hai năm có thể nói sẽ nắm giữ tài nguyên đủ để kiêu hãnh cả đời. Lưu Triệu Quốc không khỏi thầm than về những điều mà Thái Chánh Dương đã đạt được. Lúc đầu khi y mới về An Đô thì trong đám người mơ hồ có Liễu Đạo Nguyên đứng đầu. Nhưng chỉ sau vài năm Thái Chánh Dương đã thành cấp Phó bộ trưởng, hơn nữa xem ra một hai năm sau có thể lên làm cấp Bộ trưởng.

Liễu Đạo Nguyên phát triển khá vững vàng. Từ chức Phó trưởng ban thường trực – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xuống địa phương làm Bí thư Thị ủy tuy khá mạo hiểm, nhưng y đã thành công biến từ cán bộ bên tổ chức cán bộ sang thành phụ trách một nơi, đạt được trụ cột có thể lên chức, qua đó mới nhảy đến vị trí cấp phó Bộ mà nhiều cán bộ cấp sở cả đời không thể tiến lên. Hơn nữa xu thế của y thì có thể sau đại hội năm sau sẽ được đề bạt nữa.

Hùng Chính Lâm đi con đường khác, y không quá tham vọng phát triển theo chiều rộng mà muốn theo hệ thống Ủy ban kỷ luật đi tới cùng.

Lưu Triệu Quốc không hiểu Hùng Chính Lâm nghĩ như thế nào, nhưng Lưu Triệu Quốc biết Ủy ban kỷ luật Trung ương có vẻ rất ưu ái tên béo này. Gần đây Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đã hai lần gọi Hùng Chính Lâm vào Bắc Kinh. Một lần lấy lý do là thông báo về chương trình công tác, một lần là bồi dưỡng cán bộ lãnh đạo. Qua đó có thể thấy lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Trung ương coi trọng Hùng Chính Lâm như thế nào.

- Quốc Đống, lần tập huấn này của chú thế nào?
Ăn xong mọi người ngồi dưới bóng cây hóng mát. Hùng Chính Lâm và Thái Chánh Dương ở bên đánh cờ, Liễu Đạo Nguyên cùng đi dạo quanh hồ với Triệu Quốc Đống.

- Cũng được, có lẽ khác với các đợt tập huấn trước đây. Chủ tịch Ninh xem ra khá hy vọng cán bộ cơ sở như bọn em hiểu về kinh tế, coi như không hiểu cũng phải có quy hoạch hợp lý, cho nên nội dung tập huấn chủ yếu là mở rộng tầm mắt và đầu óc là chính. Các giáo sư đến từ các nơi hầu hết là phân tích những điều mà nước ta gặp mấy năm qua, tham khảo chính sách mà Trung ương đưa ra trong mấy năm qua, kết hợp tình hình tỉnh An Nguyên, làm như thế nào để định vị được mình. Mà giáo viên trường Đảng chủ yếu nói về công tác cụ thể ở cơ sở, ví dụ như chấp hành, cách tạo đoàn kết. Khảo sát thực địa cũng không đến khu du lịch mà đến khu công nghiệp Bích Trì, Khu Khai Phát của hai huyện có kinh tế phát triển của Miên Châu, Kiến Dương.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

- Ồ, xem ra Ninh Pháp rất coi trọng tập huấn cán bộ huyện. Ở điểm này y có lẽ đoán nếu muốn thay đổi bộ mặt một nơi thì cán bộ cấp huyện phải thay đổi quan niệm, phải cho cán bộ hiểu được nhiệm vụ và mục tiêu của mình.
Liễu Đạo Nguyên gật đầu nói:
- Xem ra Triệu Quốc Đống cũng có ý tưởng mới về việc tập huấn để phát triển nhanh hơn.
- Sao thế, anh định tham khảo sao?
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Núi đi nhiều sẽ thành đường, ngay cả chú cũng thấy có thu hoạch thì phương thức tập huấn này đáng để nhân rộng.
Liễu Đạo Nguyên cười nói:
- Tốc độ phát triển của tỉnh Kiềm Nam không bằng An Đô, ở phương diện này càng cần tăng cường học tập.

- Ha ha, Liễu ca đánh giá em cao quá rồi. Em vì thấy quá ít nên mới được đưa tới đây tập huấn mà.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ nói.

- Được rồi, chú đừng giả vờ trước mặt anh. Kiến thức ít với người khác còn có thể, với chú thì không ổn. Chẳng qua chú phải rèn luyện tốt ở cơ sở, học cách lầm như thế nào để triển khai công việc ở cơ sở, làm thế nào được đồng nghiệp ủng hộ, làm thế nào được người ủng hộ, làm thế nào tập trung lực lượng giải quyết mâu thuẫn, làm như thế nào dùng quan điểm biện chứng giải quyết mâu thuẫn.
Liễu Đạo Nguyên cười nói.

- Quốc Đống, chú có năng lực, ánh mắt và quan điểm hơn xa cán bộ bình thường. Nhưng chú phải nhớ một nơi muốn phát triển không thể chỉ dựa vào một người là thay đổi được. Chú phải tập hợp một đám người có suy nghĩ và cùng quan điểm với chú, muốn giúp chú.
Liễu Đạo Nguyên nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Đây là để chú tạo cơ sở gây dựng sự nghiệp, đồng thời cũng là đồng minh không thể thiếu của chú. Nếu không chú sẽ phải dồn tâm trí giải quyết mấy việc đâu đâu, không thể đạt được gì.

- Kiên trì nguyên tắc là rất quan trọng, đây là tác phong cơ bản, cũng là điểm để ngưng tụ một đám người. Nhưng ở vấn đề nguyên tắc thì chú phải làm sao cố gắng tránh mâu thuẫn, hoặc phân hóa đối thủ là điều rất quan trọng. Nó sẽ thử thách năng lực khống chế của chú. Chưa có công việc nào sẽ thuận lợi hoàn toàn, cũng không bao giờ có việc chỉ có hai mặt ủng hộ hoặc phản đối. Trong phản đối sẽ có ủng hộ và ngược lại, phải xem chú làm như thế nào lợi dụng nó.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút và thấy mình còn quá trẻ. Mặc dù ở Hoa Lâm hắn đã thành công lôi kéo một đám người, nhưng dù sao hắn còn không thể có lực lượng chống lại đám người ở Hoa Lâm lâu dài. Dù thành công được Huyện ủy biểu quyết ủng hộ, nhưng công tác bên dưới còn cần vô số người ủng hộ hoặc đồng ý quan điểm của hắn đi phổ biến. Mà ở điểm này có vẻ hắn đã bỏ qua.

- Liễu ca, những lời nhắc nhở này làm em hiểu ra nhiều điều.
Triệu Quốc Đống không biết nói gì ngoài câu này.

- Ừ, con người không phải là thánh, ai cũng sẽ mắc sai lầm. Nhưng nếu cùng phạm sai lầm như trước đúng là không còn gì để nói.
Liễu Đạo Nguyên rất hài lòng với thái độ nhận sai cẩu Triệu Quốc Đống:
- Cán bộ cấp huyện chính là có thể rèn luyện toàn diện. Chú có thể đến Hoa Lâm rèn luyện sẽ có lợi cho sự phát triển sau này của chú. Anh mặc dù rời khỏi tỉnh An Nguyên nhưng có việc gì có thể gọi cho anh. Bây giờ thông tin phát triển, gọi thêm vài cuộc điện thoại cũng không làm chú mệt chết đâu.

Liễu Đạo Nguyên nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút cảm động. Bây giờ Liễu Đạo Nguyên đã là Thường vụ tỉnh ủy Kiềm Nam, Bí thư Thị ủy thành phố Kiềm Dương, từ một ngày ngàn việc dùng với y là không quá. Đối phương nói với mình như vậy chính là coi trọng hắn. Mấy năm nay Liễu Đạo Nguyên cũng đã giúp Triệu Quốc Đống nhiều, điều này càng làm Triệu Quốc Đống thêm cảm động.

- Cảm ơn mấy năm qua Liễu ca đã quan tâm tới em. Em sẽ thường xuyên liên lạc với Liễu ca. Liễu ca rảnh rỗi cũng nên về một chút, em muốn hỏi nhiều việc.
Triệu Quốc Đống chân thành nói.

- Ừ, rảnh chú cũng có thể tới Kiềm Dương. Kiềm Dương có phong cảnh đẹp, khí hậu tốt hơn An Đô. Anh muốn điều Mai tỷ của chú tới đó nhưng cô ấy không muốn.
Liễu Đạo Nguyên thở dài một tiếng.

Vợ Liễu Đạo Nguyên họ Mai, làm kế toán Công ty khí thiên nhiên Thành phố An Đô, công việc nhàn, thu nhập cao nên không muốn tới Kiềm Dương. Hơn nữa Kiềm Dương cách An Đô không xa, đi xe riêng chỉ mất 12 tiếng, nếu đường cao tốc An Kiềm thông suốt thì chỉ mất sáu tiếng, máy bay chỉ gần tiếng nên Liễu Đạo Nguyên mới đồng ý.

- Liễu ca, Mai tỷ không muốn đi cũng tốt. Anh ở Kiềm Dương cũng không rõ bao năm mà. Anh nếu về tỉnh An Nguyên hoặc đi tỉnh khác thì sao? Mai tỷ lại phải quen thuộc hoàn cảnh mới.

Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Liễu Đạo Nguyên hơi động tâm. Đại hội lần thứ 15 sẽ diễn ra vào năm sau, đây là việc lớn đối với Trung Quốc, đương nhiên sẽ có nhiều thay đổi về nhân sự. Y có thể ở Kiềm Dương hoặc tỉnh Kiềm Nam hay không cũng không rõ

Ăn trưa xong, mấy người ngoài đánh cờ vua còn chơi bài. Triệu Quốc Đống cùng ba cô gái chơi tú lơi khơ. Điều này càng làm Triệu Quốc Đống cảm nhận “sâu sắc" lời dạy bảo của Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên.

“Tiến lên" là cách đánh tú lơ khơ phổ biến nhất trên thế giới. Mấy người ngồi trên những tờ báo, ánh mắt trời thi thoảng xuyên qua hàng cây cộng với tiếng chim hót, tiếng gió nhè nhẹ thổi qua đúng là một nơi thích hợp để giải trí.

Triệu Quốc Đống đánh “tiến lên" mặc dù không quả giỏi nhưng đối phó ba cô gái thì có thừa. Chẳng qua ba cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nhau tỏa ra mùi hướng nhàn nhạt, sáu chiếc chân thon dài lộ ra làm Triệu Quốc Đống làm gì còn tâm trạng đánh bài.

Triệu Quốc Đống mất tập trung nhanh chóng được ba cô gái túm lấy. Đòn trừng phạt quệt râu khiến Triệu Quốc Đống thành ông già nhiều râu, trông Triệu Quốc Đống khá tức cười khiến ba cô gái nhảy dựng lên hoan hô.

Bị ba cô gái làm như vậy, Triệu Quốc Đống đúng là chấn động trong lòng. Thái Chánh Dương không phải đối thủ của Hùng Chính Lâm, Lưu Triệu Quốc bị đánh cho ngã ngựa liền ngồi sang bên câu cá. Không mấy khi có thời gian rảnh như vậy, mọi người đều ngồi một chỗ mà chơi.

Mấy người phụ nữ kia liền ngồi dưới tán cây chơi mạt chược, đây là trò chơi tốt nhất dành cho các chị.

Kiều San quỳ lên đánh bài, chiếc cổ áo lộ ra, chiếc áo lót màu đen bằng tơ tằm đập vào mắt Triệu Quốc Đống, mặc dù chỉ là lướt qua cũng làm cho Triệu Quốc Đống không khỏi than thở. Đồng Úc ngồi khoanh chân đánh bài lộ rõ đôi chân thon dài cân xứng, những làn gân lộ rõ dưới làn da. Ống quần màu trắng hơi rộng thi thoảng lộ ra quần lót màu đỏ bên trong.

Về phần Lam Đại có thể nói là có cơ thể đẹp nhất so với hai cô kia. Con gái Đông bắc cao gầy, làn da trắng và khuôn mặt kiêu kỳ, Triệu Quốc Đống muốn không bị hấp dẫn cũng không được. Đây là lần đầu Triệu Quốc Đống tiếp xúc gần gũi với Lam Đại như vậy, chân vô tình chạm phải cô, mũi lại ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc cẩu cô càng làm Triệu Quốc Đống thêm xúc động.

Ngồi chơi với phụ nữ xinh đẹp khiến thời gian trôi qua rất nhanh, lời này Triệu Quốc Đống cảm thấy đúng là chuẩn. Kiều San dẻo miệng, nói chuyện khôi hài. Lam Đại mặc dù không nhiều lời nhưng câu nào cũng có trọng lượng. Đồng Úc cũng chu đôi môi anh đào lên lộ rõ vẻ quyến rũ của cô.

Tối bố trí tại nhà hàng Trương Ký khá nổi tiếng của Giang Khẩu. Quán này nổi tiếng với các loài cá tươi đánh từ dòng Ninh Giang lên, mặc dù như vậy ăn được ít nhưng lại cảm nhận rất ngon.

……………

Lúc ăn, Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi cho Chu Tinh Văn.

Lưu Triệu Quốc sau khi thành Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Cục Công an An Đô liền nắm giữ quyền lực rất lớn. Tính cách của y khác với Tạ Kỳ Tường, sức khống chế với các Công an huyện bên dưới tăng mạnh. Ngoài nộ thành cùng tám phân cục xung quanh, Cục công an thành phố cũng dần thu hồi quyền lực của các Trưởng phòng và Chính ủy Công an huyện.

Khâu Nguyên Phong đến Phân cục Thanh Giang làm chính ủy một năm rưỡi liền được điều đến phân cục Bích Trì làm phân Cục trưởng. Mặc dù điều từ nội thành ra bên ngoài, nhưng cũng là lên chức. Nhưng nếu muốn lên làm Thường vụ quận ủy Bích Trì kiêm trưởng phòng công an, hoặc là tiến vào bộ máy chính quyền Quận Bích Trì thì chưa đủ tư cách.

Chu Tinh Văn không biết qua con đường nào mà hiểu Triệu Quốc Đống có quan hệ với Lưu Triệu Quốc. Tết đã hẹn Triệu Quốc Đống, Khâu Nguyên Phong, gọi cả Lưu Thắng An, Uông Dũng Tuyền cùng Khúc Quân lên. Sau khi ăn xong, Chu Tinh Văn ngồi nói chuyện với Triệu Quốc Đống đã vô tình nói Bao Thái Bình đến tuổi, năm nay có thể lui. Y cũng dự định tranh vị trí Bí thư đảng ủy. Y đây là hy vọng Triệu Quốc Đống nó tốt mình vài câu với Lưu Triệu Quốc. Mặc dù Lưu Triệu Quốc lúc ấy cũng không phải Thường vụ thị ủy, nhưng lời đồn y thành Thường vụ thị ủy đã có từ lâu. Chu Tinh Văn mặc dù không đặt hết hy vọng lên thành phố nhưng có nhiều người nói chuyện vẫn tốt hơn

Chu Tinh Văn gần như bỏ lại tất cả khách trong nhà mà vội vàng thay quần áo đến ngay.

Lưu Triệu Quốc đã không còn là Lưu Triệu Quốc nửa năm tước. Bây giờ Lưu Triệu Quốc đã là thường vụ, hơn nữa chỉ mấy tháng đã tỏ vẻ tác phong làm việc của y khác với Tạ Kỳ Tường. Ngay cả lãnh đạo huyện cũng ám chỉ nếu như y muốn thay thế Bao Thái Bình thì phải xem thái độ của Lưu Triệu Quốc.

Mặc dù trên danh nghĩa nếu muốn làm thường vụ huyện ủy mới có tư cách làm Bí thư đảng ủy Chính pháp, nhưng Bao Thái Bình lui xuống, chức thường vụ và Bí thư đảng ủy để trống. Có thể nói Chu Tinh Văn có thể làm Bí thư đảng ủy tương đương có thể thành thường vụ huyện ủy.

Chu Tinh Văn đối xử khá tốt với Triệu Quốc Đống, cho nên ở tình huống này Triệu Quốc Đống nếu không giúp đối phương thì hắn không hài lòng với chính mình. Về phần Chu Tinh Văn có thể lên được hay không phải do bản lĩnh của chính y.

Chu Tinh Văn chạy đến quán thì mọi người đã bắt đầu vào bàn. Ngoài Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc ra, Chu Tinh Văn đầu tiên nhận ra Hùng Chính Lâm có khuôn mặt rất đặc biệt. Chu Tinh Văn cân nhắc những người này xem ra đều là mấy người nhà tụ tập như Triệu Quốc Đống nói. Không biết Triệu Quốc Đống này làm như thế nào có thể quan hệ tốt với bọn họ như vậy.

- Sếp Chu, lại đây.

Thấy Chu Tinh Văn xuất hiện, Triệu Quốc Đống vội vàng mời y ngồi. Dù sao một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Chu Tinh Văn coi như nửa người thầy của hắn, hắn khi còn ở đội cảnh sát hình sự thì Chu Tinh Văn phụ trách đội, sau đó Chu Tinh Văn cố gắng đề cử hắn đến Ban quản lý Khu Khai Phát, ít nhất làm hắn tiết kiệm hai ba năm trong chính trị.

Thấy Triệu Quốc Đống gọi mình, Chu Tinh Văn cũng biết ý cười ha hả gật đầu ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống. Liễu Đạo Nguyên thì y không nhận ra, Thái Chánh Dương làm Phó thị trưởng Thành phố An Đô không lâu, cũng không phụ trách mảng này, Chu Tinh Văn không có ấn tượng. Nhưng từ biểu hiện Chu Tinh Văn có thể cảm nhận chỉ sợ có địa vị cao hơn Bí thư Lưu. Chu Tinh Văn không biết nên gọi như thế nào.

- Sếp Chu, mấy nhà Lưu ca đến Hồ Thanh Ngõa chơi một chút, sau đó ăn tối liền tới đây ăn cá. Tôi nghĩ đây là địa bàn của sếp, tới mà không nói thì đúng là về sau bị sếp mắng. Cho nên tôi cũng cả gan mời sếp Chu tới.

Triệu Quốc Đống cười cười rót cho Chu Tinh Văn chén rượu rồi nói:
- Sếp Chu, hôm nay chúng ta uống rượu Bích Ngọc Nhũ này, người một nhà chỉ cần không khí là được. Tôi giới thiệu với anh một chút, Hùng ca chắc sếp Chu đã nhận ra, lần trước chúng ta đã gặp ở nhà hàng Gia Hòa. Đây là Liễu ca, Thái ca, còn đây là người nhà bọn họ.

Chu Tinh Văn cũng biết ở tình hình này mình có thể ngồi đây còn tốt hơn tới văn phòng Bí thư Lưu báo cáo vài lần nhiều. Y rất cảm kích Triệu Quốc Đống. Xem Triệu Quốc Đống xem, đã vượt đến mức mình phấn đấu cả đời không thể tới. Tuy nói hơi xa nhưng cũng là Chủ tịch huyện, xem mình vẫn còn chạy vì chức phó huyện.

Lưu Triệu Quốc có chút nhíu mày khi Triệu Quốc Đống mời thêm người. Đây vốn là buổi mấy nhà tụ tập thêm một người đương nhiên không chỉ là thêm một người. Hai cô gái còn đỡ vì không trong quan trường nên không sao, nhưng Chu Tinh Văn này lại khác.

Chu Tinh Văn cũng biết ý nên mời một vòng rồi xin về. Y biết có những lúc lãnh đạo không muốn anh tới, anh tới mời vài chén là tốt lắm rồi.

Triệu Quốc Đống đưa Chu Tinh Văn ra ngoài quán. Chu Tinh Văn không khỏi thầm than:
- Quốc Đống, cậu vào đi, cậu có lòng như vậy, Chu ca xin ghi nhớ.

- Cái này, sếp Chu đừng nói như vậy. Tôi nếu không có anh giúp thì sao có bây giờ?
Triệu Quốc Đống vội vàng lắc đầu nói:
- Hôm nay Lưu ca gặp mấy đồng đội về, tôi làm chủ mời bọn họ. Chu ca, nghe nói Bí thư Bao sẽ lui?

- Ừ, đến làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân huyện.
Chu Tinh Văn gật đầu hút thuốc và nói:
- Có nhiều lời đồn đãi. Có người nói lão Cường bên Tòa án lên, có người nói Viện kiểm sát thành phố phái xuống, chẳng qua không ai nói tới lão Chu này.

- Sao lại không có? Có chuyện gì sao?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình.

- Ồi, Quốc Đống, năm trước Công an huyện xảy ra chuyện. Vương Quý Nhân uống say lái xe đâm chết người. Y bị xử tù, nhưng Công an huyện cũng không tránh được trách nhiệm. Tôi là Trưởng phòng nên bị đổ lên đầu.
Chu Tinh Văn thở dài một tiếng mà nói.

- Cái này chắc không ảnh hưởng lớn mà?
Triệu Quốc Đống nhíu mày, chuyện này chủ yếu do cấp trên mà thôi. Nếu cấp trên không có ý gì thì tốt nhất.
- Huyện ủy không đồng ý sao?

- Ha ha, Quốc Đống, cậu đã làm Chủ tịch huyện nên hiểu rõ quan trường mà. Bây giờ Bí thư và Chủ tịch đấu nhau, tôi ở giữa nên bị hai bên xa lánh. Chủ tịch Phùng còn được, nhưng Bí thư Tiết thì khói nói.

Quan trường nếu như anh nói “khó mà nói" như vậy tức là anh không được lãnh đạo để vào mắt, còn anh nói “cũng được" tức là lãnh đạo chú ý tới anh.

- Chu ca, Bí thư huyện ủy nếu không hài lòng anh thì có chút phiền phức. Dù là Lưu ca có ý muốn giúp anh thì chỉ sợ khó qua cửa Huyện ủy, trừ khi anh có thể chờ được đến khi Tiết Minh Dương rời đi.

- Quốc Đống, Chu ca đã 46, còn chờ đến bao giờ nữa? Tiết Minh Dương mới đến Giang Khẩu hơn năm, ai biết bao giờ y đi.

- Đúng là có chút phiền phức?
Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy việc không dễ làm.
- Cậu hỏi Bí thư Lưu xem có thể điều chỉnh Chu ca không?
Chu Tinh Văn có chút hy vọng mà nói.

- Chu ca muốn rời khỏi Giang Khẩu?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.

- Một lời khó hết.
Chu Tinh Văn lắc đầu nói.

- Được, tôi hỏi giúp Chu ca.
Triệu Quốc Đống cũng biết Chu Tinh Văn sợ gặp phiền phức gì đó. Bí thư huyện ủy không hài lòng thì anh làm Trưởng phòng nhất định khó khăn. Anh muốn được đề bạt mà không qua cửa Ban Tổ chức cán bộ là không được
Tác giả : Thụy Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại