Lộng Triều
Quyển 6 - Chương 57-58
Khi Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy đến Hỉ Lai Đăng, Triệu Quốc Đống và Hoàng Thiết Thần đã sớm chờ ở cửa. Hai người Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy thấy vậy thì có chút cảm động, dù sao bọn họ cũng là quan chức, làm thế là hiếm có.
Phó giám đốc Liên – Sở nông nghiệp, Phó giám đốc Trương – Sở Khoa học công nghệ tỉnh, Phó giám đốc Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh – Lôi Hướng Đông, hai vị Viện trưởng, Bí thư của Học viện Nông nghiệp An Nguyên đều tới. Hai người Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy không ngờ lãnh đạo tỉnh cũng tham gia.
Sau một phen giới thiệu, hai người Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy liều hiểu rõ ý của phía Hoa Lâm trong bữa cơm này. Việc này có liên quan tới việc mở rộng quy mô Khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật nông nghiệp. Phía nam Hoa Lâm nhiều núi ít đất, thích hợp phát triển trồng cây lâm nghiệp, các loại hoa quả trên đồi núi. Nhưng khổ nỗi là vấn đề giao thông và tin tức, dân chúng trồng ra hoa quả nhưng không tìm được đường tiêu thụ.
Vì thế chỉ phát triển cây ăn quả cũng cần phải có điều kiện phù hợp. Hơn nữa có không ít bài học tại các nơi trong ngành này. Cả khu vực cùng trồng khiến giá giảm mạnh cùng với việc bảo quản hoa quả làm nhiều nơi sợ hãi khi trồng cây ăn quả đại trà. Mà muốn giải quyết vấn đề này chẳng những cần chú ý tới con đường tiêu thụ, cũng cần cải tiến kỹ thục, cần có kỹ thuật ủng hộ. Bây giờ có Học viện Nông nghiệp giúp về khoa học kỹ thuật, đây chính là điều khiến địa phương có thể tính tới việc phát triển ngành này.
Khi Triệu Quốc Đống giới thiệu Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy với lãnh đạo Sở nông nghiệp, sở Khoa học công nghệ cùng Lôi Hướng Đông, hắn nói Tập đoàn Trần Thị Quảng Đông đang muốn chọn địa điểm phát triển công ty chế biến nước hoa quả, cũng không nói rõ Tập đoàn Trần Thị đã xác định ở Khu Khai Phát hoặc là Hoa Lâm. Điều này làm hai người Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy yên tâm hơn. Triệu Quốc Đống này cũng biết làm người, không ép người quá đáng.
Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy thấy còn hai vị trí để trống thì đoán là hai nhân vật quan trọng, vì thế bọn họ có chút tò mò. Bữa ăn này chẳng lẽ còn có nhân vật quan trọng nào tham gia nữa sao?
Chẳng qua khi Phó chủ tịch tỉnh Cam Bình và Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh – Vương Phủ Mỹ đã giải thích tất cả.
Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy không ngờ Hoa Lâm còn có thể mời được lãnh đạo tỉnh tới tham gia, đây chính là tạo xu thế cho Hoa Lâm. Tập đoàn Trần Thị có quy mô vừa phải ở Quảng Đông, nhưng không dễ mời Phó chủ tịch tỉnh tới như vậy.
Trong bữa ăn, Cam Bình tỏ vẻ rất hứng thú với Khu thí nghiệm Hoa Lâm, cũng đặt nhiều kỳ vọng vào đây. Khi nghe nói Tập đoàn Trần Thị muốn đầu tư xây dựng nhà máy chế biến nước hoa quả ở Ninh Lăng, Cam Bình còn khen ngợi ánh mắt của Trần Tượng Sơn, lựa chọn đầu tư vào tỉnh An Nguyên là rất sáng suốt. Yêu cầu bên Hoa Lâm phải toàn lực ủng hộ Tập đoàn Trần Thị phát triển ở Hoa Lâm, cũng yêu cầu Tập đoàn Trần Thị thành lập công ty sinh thái về chế biến nước hoa quả ở Hoa Lâm
Trong bữa ăn Triệu Quốc Đống cũng không nói rõ, chỉ cười cười ra vẻ đồng ý, tỏ vẻ nhất định toàn lực ủng hộ Tập đoàn Trần Thị phát triển ở Hoa Lâm, xin mời Chủ tịch Cam yên tâm, cũng mời chủ tịch Cam sau này đến thăm Khu thí nghiệm Hoa Lâm.
Cả bữa ăn mọi người khá vui vẻ, ngoài Trần Tượng Sơn có chút tâm sự ra thì mọi người đều hòa hợp.
- Hai vị giám đốc, tôi không nói nhiều, hai vị đều là những nhà kinh doanh có năng lực, lựa chọn nơi nào đầu tư không cần chúng tôi vung tay múa chân. Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm chúng tôi nhiệt tình chào đón các công ty từ ngoài đến đầu tư. Ví dụ như Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp tới đầu tư là đủ thấy sức hấp dẫn của Hoa Lâm chúng tôi.
Triệu Quốc Đống đưa hai người Trần Tượng Sơn ra ngoài cửa rồi nhiệt tình nói
- Hoa Lâm chúng tôi có tài nguyên cây ăn quả phong phú, nhất là do khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật giúp đỡ. Ngoài đào Mi Hầu và dưa lê ra, khu vực Mã Thủ còn có chanh, qua đó đẩy mạnh ngành trồng hoa quả của Hoa Lâm công tác. Nếu Tập đoàn Trần Thị chọn Hoa Lâm tôi tin rằng Tập đoàn Trần Thị sẽ không những có lợi ích lớn, mà còn được dân chúng Hoa Lâm nhiệt tình ủng hộ.
- Đương nhiên Tập đoàn Trần Thị không chọn Hoa Lâm chúng tôi, chúng tôi chỉ biết mình không có điều kiện tốt như nơi khác, hoặc là có vài điểm không bằng nơi khác, cũng chào mừng các vị nói với chúng tôi, để chúng tôi kịp thời sửa chữa, tạo điều kiện tốt cho các công ty khác. Tục ngữ nói làm ăn không được còn tình cảm, dù không hợp tác được thì sau này còn có cơ hội mà. Chúng tôi cũng chào mừng các vị tiếp tục tới Hoa Lâm làm khách.
Trần Thiện Thủy phát hiện chú hai trên đường về vẫn đang suy nghĩ. Y biết là do tác động của bữa ăn lần này. Dù là Khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật nông nghiệp Hoa Lâm chỉ là một vấn đề, nhưng có thể mời Phó chủ tịch tỉnh tới đã nói rõ nhiều vấn đề.
Trên tỉnh khá coi trọng Khu thí nghiệm này, xem ra các cơ quan chuyên môn trên tỉnh sẽ nhân rộng ở Hoa Lâm. Một khi chanh được trồng đại trà sẽ tăng loại sản phẩm của công ty.
- Chú ..
Trần Thiện Thủy vừa mở miệng nói, Trần Tượng Sơn đã cắt ngang:
- Cháu không cần nói, chú biết ý của cháu. Chủ tịch huyện Hoa Lâm này đúng là không đơn giản, điều kiện đưa ra đủ làm chú động tâm. Chỉ riêng Khu thí nghiệm có thể khiến ngành hoa quả Hoa Lâm phát triển đã là hiếm có, điều này nằm ngoài dự đoán của chú.
- Vậy ý của chú là….
Trần Thiện Thủy vui vẻ nói.
- Không nên dễ dàng có kết luận. Cho dù chúng ta có chọn Hoa Lâm thì cũng phải tranh thủ điều kiện có lợi. Phó giám đốc Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh xem ra có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống kia, xem ra Triệu Quốc Đống này có bản lĩnh không nhỏ, trên tỉnh mà y cũng có thể mời tới.
Trần Tượng Sơn lắc đầu nói:
- Hoa Lâm đã thể hiện thành ý nhưng nếu chúng tôi có điều kiện thì phải lợi dụng tốt, nhất định phải suy nghĩ hết nhân tố bất lợi và có lợi, tuyệt đối không được dùng tình cảm mà nói chuyện. Chúng ta là nhà kinh doanh, mục đích chính là kiếm tiền nhiều nhất.
Triệu Quốc Đống tiễn hai người Trần Tượng Sơn về thì khá yên tâm.
Trần Tượng Sơn là người thông minh, Trần Thiện Thủy có vẻ thực tế hơn nhưng chuyện này người có quyền quyết định chính là Trần Tượng Sơn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống tin rằng Trần Tượng Sơn hiểu rõ ý nghĩa bữa ăn này. Khu thí nghiệm không phải nhân tố quyết định, nhưng có thể mời lãnh đạo tỉnh tham gia, hơn nữa lãnh đạo tỉnh tỏ vẻ coi trọng xe thế phát triển ngành trồng hoa quả, nếu Trần Tượng Sơn không hiểu ý là quá ngu.
Lãnh đạo Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh xuất hiện làm Trần Tượng Sơn hiểu rõ ý trong đó. Ngành trồng cây ăn quả liên tục phát triển sẽ khiến ngành chế biến liên tục phát triển. Hai ngành thúc đẩy lẫn nhau. Mà ngành này không những khiến kinh tế địa phương phát triển, còn có thể khiến thu nhập các hộ nông dân tăng lên. Ở phương diện này sẽ khiến Ngân hàng chính sách nông nghiệp ủng hộ mạnh.
Mà ở điểm này trên tỉnh vẫn đang tìm điểm đột phá, làm như thế nào vừa phát triển kinh tế vừa tăng thu nhập của nông dân, đây là điều các nơi đang tìm kiếm. Triệu Quốc Đống hy vọng Hoa Lâm sẽ phát triển ở vấn đề này. Tập đoàn Trần Thị chỉ là mở đầu. Nếu muốn tạo thành một vòng tuần hoàn, cần thu hút nhiều công ty hơn nữa, đồng thời cũng làm các chủng loại hoa quả phong phú hơn nữa, làm cho khả năng chống mạo hiểm của ngành này tăng lên.
- Đông ca, Mỹ ca, lần này cảm ơn hai anh, thành công tôi sẽ mời khách.
Sau khi tiễn lãnh đạo Sở nông nghiệp, sở Khoa học công nghệ và Học viện Nông nghiệp thì chỉ còn ba người Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông và Vương Phủ Mỹ. Hoàng Thiết Thần biết điều rời đi.
- Quốc Đống, không đơn giản như vậy đâu. Tôi hiểu Tập đoàn Trần Thị này cũng có danh tiếng trong ngành chế biến thực phẩm ở Quảng Đông, sản phẩm chủ yếu là xuất khẩu, con đường tiêu thụ tốt, sắp tới cũng bắt đầu mở rộng quy mô đầu tư. Hoa Lâm nếu nắm bắt được cơ hội này là tốt. Chẳng qua Trần Tượng Sơn kia rất khôn khéo, chỉ sợ dù đầu tư vào Hoa Lâm thì cũng cần nhiều điều kiện, cậu phải chuẩn bị tư tưởng.
Lôi Hướng Đông lần này bị Triệu Quốc Đống kéo vào nhưng y cũng đồng ý với cách làm của Triệu Quốc Đống.
- Hướng Đông nói đúng, càng là công ty chọn lựa kỹ nói rõ bọn họ rất tự tin. Ngược lại nếu tùy tiện đầu tư, như vậy chính là đầu tư cẩu thả. Chúng ta sao có thể tin bọn họ có thể thành công.
Vương Phủ Mỹ nói.
- Ôi, tôi cũng biết nên chiêu có thể dùng ra đã dùng hết. Tôi không còn cách nào mà, không thể nào ép người ta tới chỗ tôi đầu tư mà? Vậy có khác gì là ăn cướp?
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ xua tay nói:
- Chỉ có thể cố hết sức không thẹn với lương tâm là được.
- Ha ha, Quốc Đống, cậu không phải nói đây là bạn do Tiểu Huy giới thiệu sao? Tại sao không bảo Tiểu Huy nói giúp một chút? Tôi nghĩ như vậy dễ hơn mà.
Lôi Hướng Đông cười nói.
- Tôi không muốn chuyện kinh doanh có tình cảm xen vào. Nếu như người khác không muốn mà cố ép cũng vô nghĩa.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.
Triệu Quốc Đống cũng không nói rõ. Kiều Huy cũng không nói rõ người bạn bên duyên hải, dẫn mối có thể, đầu tư nhà máy thì phải dựa vào nhiều lý do. Nếu có vấn đề tình cảm xen vào thì sau này sẽ phản tác dụng hơn nữa.
Lôi Hướng Đông có vẻ cũng hiểu ý của Triệu Quốc Đống. Y cũng đồng ý với ý này của Triệu Quốc Đống.
Hai tháng trôi qua khá nhanh. Sau khi Phó bí thư Tỉnh ủy Dương Thiên Minh đến phát biểu kết thúc khóa học, Triệu Quốc Đống mới thấy hành trình đến An Đô trong hai tháng của mình đã xong.
Thu hoạch được gì? Triệu Quốc Đống khá hoang mang. So sánh với các học viên khác có lẽ sẽ xúc động vì mở rộng tầm nhìn, Triệu Quốc Đống cảm thấy thu hoạch của hắn chính là quen thuộc hơn với nhiều đồng nghiệp hơn. Nhất là hai người Lưu Như Hoài cùng Đường Toàn Định sau hai tháng đã có quan hệ khá hòa hợp.
- Hoài ca, có bố trí gì không, không nên về Khuê Dương gấp chứ? Gọi thêm Định ca, tối nay tôi làm chủ, uống một trận.
Triệu Quốc Đống một bên dọn đồ, một bên cười nói.
- Được, Quốc Đống, chẳng qua tối nay chúng ta đừng ăn mấy thứ đồ biển như hai lần trước. Học ở đây hai tháng mà bụng to lên. Về phải điều chỉnh thói quen sinh hoạt, nếu không tiếp tục như vậy thì quần áo ở nhà cũng không mặc được mất.
Lưu Như Hoài cười ha hả nói:
- Cậu là địa chủ rồi, hôm nay mời bọn tôi đi ăn đồ tây chứ?
- Đồ tây?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Hoài ca, anh mà có gan thì tôi mang đi ngay. Phỉ Thúy bảo, nghe nói ở đó có các cô gái nga, ăn và nghe ca hát, cảm nhận không khí nước Nga.
- Cô gái Nga? Đã xâm nhập vào nước ta rồi sao?
- Ha ha, xâm lấn như vậy thì phải chào đón chứ? Tôi thấy Phỉ Thúy bảo phải treo biểu nhiệt liệt chào mừng các cô gái Nga đến tỉnh An Nguyên sinh sống. Sao, Hoài ca, nếu có gan thì tôi giúp anh và Định ca đặt hai cô?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Các cô này đều trắng nõn, da hơi thô một chút nhưng lại rất trắng, có cảm giác khác hẳn.
- Quốc Đống, cậu còn trẻ nên mới thích mấy cái này hả? Là lão điều chỉnh nên tôi phải nhắc cậu như vậy rất nguy hiểm biết không?
Lưu Như Hoài mặc dù tuổi không nhỏ nhưng tính cách khá trẻ trung, nói chuyện hài hước. Triệu Quốc Đống và y nói chuyện khá hòa hợp.
- Được rồi, Hoài ca đừng ra vẻ nữa, không chừng đang ngầm chảy nước miếng đó. Tôi để anh đến nhảy múa, cảm nhận phong cách Nga thôi, cũng không để anh phạm vào sai lầm kia mà. Chứ còn như Hoài ca đây thì chỉ vài lần chắc bị cô gái Nga hút thành xác khô, tôi về làm thế nào ăn nói với chị dâu?
Triệu Quốc Đống nói một câu làm Lưu Như Hoài há hốc mồm mà mắng:
- Cậu chuyên môn hại Hoài ca này.
Hai người đang nói chuyện, Đường Toàn Định từ bên kia đi tới và nói:
- Lão Lưu, Quốc Đống, hai người đứng đây làm gì? Đi chụp ảnh lưu niệm với giáo viên thôi.
- Ha ha, Định ca, thôi đi, giáo viên của trường đã sớm chạy hết rồi, còn toàn ông đâu đâu. Chúng ta đỡ sang đó cho mệt.
Triệu Quốc Đống thấy Đường Toàn Định có vẻ vui mừng nên nói:
- Định ca, có phải chuyện đã xác thực không?
- Ừ, Tập đoàn Hoa Điện vẫn đàm phán với huyện tôi, cũng tới khảo sát và luận chứng. Đây là cơ hội ngàn năm có một của Nguyên Hưng chúng tôi. Vừa nãy tôi liên lạc với Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh một chút, nghe nói coi như đã xác định. Nếu như có thể xác định được hạng mục này thì việc thu hút đầu tư của Nguyên Hưng nhất định sẽ đứng đầu cả Vĩnh Lương, tôi là Chủ tịch huyện coi như thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Quốc Đống nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Tập đoàn Hoa Điện cũng như Tập đoàn Đông Năng, đều là công ty con trực thuộc Tổng công ty Điện lực quốc gia. Theo đầu tư điện lực càng lúc càng nóng, hai công ty này cũng nhìn về phía tây, nhất là tỉnh An Nguyên có tốc độ phát triển kinh tế nhanh nhất khu vực.
Tỉnh An Nguyên có tài nguyên nước phong phú nhưng lại tập trung ở khu vực xa xôi. Ví dụ như ở Vĩnh Lương cũng không có sông lớn gì. Tập đoàn Hoa Điện đây là muốn lợi dụng tài nguyên than đá của Vĩnh Lương mà làm nhiệt điện.
Đây vốn là việc tốt nhưng Triệu Quốc Đống nghĩ đến Nhà máy điện Hoa Dương bây giờ vẫn tranh cãi, mãi gần đây mới xác định xong.
Bây giờ Tập đoàn Hoa Điện lại muốn xây dựng nhà máy Nhiệt điện khổng lồ ở Vĩnh Lương. Vĩnh Lương có diện tích không lớn, là khu có mật độ dân cư đông đúc. Huyện Nguyên Hưng ở phía đông Thành phố An Đô, xây dựng nhà máy nhiệt điện ở đây sẽ giảm được áp lực về điện càng lúc càng tăng của An Đô. Nhưng huyện Nguyên Hưng có địa thế thấp phẳng, dân chúng đạt đến trên một triệu, nhà máy nhiệt điện xây dựng xong nhất định sẽ có ô nhiễm.
- Lão Đường, chuyện đáng mừng, đáng ăn mừng. Tối nay Quốc Đống mời chúng ta đi ăn đồ tây, coi như chúc mừng anh.
Lưu Như Hoài có chút hâm mộ mà nói. Hạng mục lớn như vậy chỉ sợ tất cả các huyện trong toàn tỉnh An Nguyên đều nhìn chằm chằm vào. Nhưng Vĩnh Lương có vị trí tốt, ngay sát An Đô, đây là điều Ninh Lăng không thể so sánh.
- Ừ, đúng là đáng ăn mừng.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Định ca, tối nay không say không về. Chúng ta cùng học một thời gian, sau này đến Nguyên Hưng thì phải giúp đỡ đó.
Phỉ Thúy Bảo rất trang nhã làm ba người khá vui vẻ. Các cô gái Nga nhiệt tình và nóng bỏng càng làm ba người uống nhiều hơn. Trong phòng hát, Triệu Quốc Đống, Lưu Như Hoài và Đường Toàn Định đều thỏa sức mà uống. Chẳng qua Đường Toàn Định sau khi ra ngoài đi vào lại có vẻ mặt khá khó coi.
- Định ca, sao lại có vẻ khó coi như vậy?
Triệu Quốc Đống liền nhạy cảm phát hiện ra.
Đường Toàn Định không nói gì chỉ buồn bực ngồi hút thuốc lá.
- Có phải hạng mục nhà máy nhiệt điện xảy ra chuyện?
Triệu Quốc Đống khá nhạy cảm nên nghĩ ngay tới nhà máy nhiệt điện.
- Không phải, hạng mục không có vấn đề gì, là Định ca này có vấn đề.
Đường Toàn Định có vẻ như già đi vài tuổi:
- Hội nghị Thường vụ thị ủy vừa kết thúc. Do yêu cầu công việc nên điều tôi đi làm Chủ nhiệm Ủy ban Nông Lâm Thị xã.
Đường Toàn Định mới 45, theo lý thuyết đang tuổi trung niên, Ủy ban Nông lâm là cơ quan nghèo, lên đó chỉ để ngồi cho có. Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than không biết lại có tranh đấu gì đây.
- Định ca, đời người có nhiều lúc không như ý mà, đừng quá để ý.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không tìm được gì thích hợp an ủi đối phương. Đường Toàn Định là người có tính cách được, ăn nói tốt, sảng khoái.
- Ừ, ha ha, tôi cũng không nghĩ thoáng được như cậu. Tôi đã 45, lần ngã này không biết còn có thể bò lên được không?
Đường Toàn Định rót cho mình một chén rồi uống cạn.
- Bí thư huyện ủy vẫn đối đầu với tôi. Y là từ trên Thị xã phái xuống, cũng giống như cậu, tương lai rộng mở. Y muốn mau mở cục diện nhưng cơ sở rất phức tạp, đâu có đơn giản. Ví dụ như Thị xã muốn đẩy mạnh cải thiện hệ thống thủy lợi nông thôn nhưng huyện không đủ kinh phí, chỉ có thể nghĩ biện pháp từ nông dân, điều này cần tốn thời gian. Nhưng y lại yêu cầu các xã, thị trấn phải gom góp đủ tài chính thực hiện. Tôi đề nghị y căn cứ điều kiện mà chia thành từng giai đoạn, nhưng y lại coi là ảnh hưởng tới quyết tâm công tác. Mấy lần như vậy liền, đều là mấy việc nhỏ tôi không để ý vậy mà lại thành thế này.
Đường Toàn Định lúc này đã bình tĩnh hơn, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút bội phục. Không biết hắn nếu được Thị ủy thông báo như vậy thì có thể bình tĩnh như Đường Toàn Định không?
Đường Toàn Định cũng không phải kẻ kém cỏi, Triệu Quốc Đống không tin chuyện chỉ đơn giản như đối phương nói. Nếu quả thật là như vậy thì Bí thư huyện ủy hoặc Lãnh đạo thị ủy ở Vĩnh Lương đều quá kém. Rất nhiều chuyện và vấn đề chỉ cần một mồi lửa dẫn dắt mà thôi.
Hắn là người ngoài cuộc, có quan hệ với Đường Toàn Định trong trường đảng, không thể tìm hiểu quá sâu, chỉ có thể an ủi vài câu.
- Định ca, thuyết biện chứng không phải nói sự vật phát triển theo hình xoáy ốc sao? Tạm thời lùi bước là để đi tiếp được tốt hơn. Sau đây anh từ Thị xã xuống sẽ là Bí thư huyện ủy.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi thấy nhà máy nhiệt điện cũng là chuyện khó khăn đó. Nhà máy nhiệt điện thu hồi đất cùng với việc bảo vệ môi trường sẽ làm huyện anh sẽ mất ổn định trong thời gian dài. Anh cứ xem đi, không chừng khi chính thức đầu tư sẽ làm người trong huyện không thể ngủ ngon. Nhà máy điện Hoa Dương chính là ví dụ rõ ràng nhất. Mấy năm rồi mà tỉnh mới coi như miễn cưỡng thỏa thuận được với tập đoàn Đông năng. Tôi thấy Vĩnh Lương sợ là không có can đảm yêu cầu tập đoàn Hoa Điện nhường ở vấn đề này.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Đường Toàn Định liền cười cười mà không nói. Triệu Quốc Đống cũng đang nghĩ không biết Thị xã sẽ bố trí mình như thế nào?
Phó giám đốc Liên – Sở nông nghiệp, Phó giám đốc Trương – Sở Khoa học công nghệ tỉnh, Phó giám đốc Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh – Lôi Hướng Đông, hai vị Viện trưởng, Bí thư của Học viện Nông nghiệp An Nguyên đều tới. Hai người Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy không ngờ lãnh đạo tỉnh cũng tham gia.
Sau một phen giới thiệu, hai người Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy liều hiểu rõ ý của phía Hoa Lâm trong bữa cơm này. Việc này có liên quan tới việc mở rộng quy mô Khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật nông nghiệp. Phía nam Hoa Lâm nhiều núi ít đất, thích hợp phát triển trồng cây lâm nghiệp, các loại hoa quả trên đồi núi. Nhưng khổ nỗi là vấn đề giao thông và tin tức, dân chúng trồng ra hoa quả nhưng không tìm được đường tiêu thụ.
Vì thế chỉ phát triển cây ăn quả cũng cần phải có điều kiện phù hợp. Hơn nữa có không ít bài học tại các nơi trong ngành này. Cả khu vực cùng trồng khiến giá giảm mạnh cùng với việc bảo quản hoa quả làm nhiều nơi sợ hãi khi trồng cây ăn quả đại trà. Mà muốn giải quyết vấn đề này chẳng những cần chú ý tới con đường tiêu thụ, cũng cần cải tiến kỹ thục, cần có kỹ thuật ủng hộ. Bây giờ có Học viện Nông nghiệp giúp về khoa học kỹ thuật, đây chính là điều khiến địa phương có thể tính tới việc phát triển ngành này.
Khi Triệu Quốc Đống giới thiệu Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy với lãnh đạo Sở nông nghiệp, sở Khoa học công nghệ cùng Lôi Hướng Đông, hắn nói Tập đoàn Trần Thị Quảng Đông đang muốn chọn địa điểm phát triển công ty chế biến nước hoa quả, cũng không nói rõ Tập đoàn Trần Thị đã xác định ở Khu Khai Phát hoặc là Hoa Lâm. Điều này làm hai người Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy yên tâm hơn. Triệu Quốc Đống này cũng biết làm người, không ép người quá đáng.
Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy thấy còn hai vị trí để trống thì đoán là hai nhân vật quan trọng, vì thế bọn họ có chút tò mò. Bữa ăn này chẳng lẽ còn có nhân vật quan trọng nào tham gia nữa sao?
Chẳng qua khi Phó chủ tịch tỉnh Cam Bình và Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh – Vương Phủ Mỹ đã giải thích tất cả.
Trần Tượng Sơn cùng Trần Thiện Thủy không ngờ Hoa Lâm còn có thể mời được lãnh đạo tỉnh tới tham gia, đây chính là tạo xu thế cho Hoa Lâm. Tập đoàn Trần Thị có quy mô vừa phải ở Quảng Đông, nhưng không dễ mời Phó chủ tịch tỉnh tới như vậy.
Trong bữa ăn, Cam Bình tỏ vẻ rất hứng thú với Khu thí nghiệm Hoa Lâm, cũng đặt nhiều kỳ vọng vào đây. Khi nghe nói Tập đoàn Trần Thị muốn đầu tư xây dựng nhà máy chế biến nước hoa quả ở Ninh Lăng, Cam Bình còn khen ngợi ánh mắt của Trần Tượng Sơn, lựa chọn đầu tư vào tỉnh An Nguyên là rất sáng suốt. Yêu cầu bên Hoa Lâm phải toàn lực ủng hộ Tập đoàn Trần Thị phát triển ở Hoa Lâm, cũng yêu cầu Tập đoàn Trần Thị thành lập công ty sinh thái về chế biến nước hoa quả ở Hoa Lâm
Trong bữa ăn Triệu Quốc Đống cũng không nói rõ, chỉ cười cười ra vẻ đồng ý, tỏ vẻ nhất định toàn lực ủng hộ Tập đoàn Trần Thị phát triển ở Hoa Lâm, xin mời Chủ tịch Cam yên tâm, cũng mời chủ tịch Cam sau này đến thăm Khu thí nghiệm Hoa Lâm.
Cả bữa ăn mọi người khá vui vẻ, ngoài Trần Tượng Sơn có chút tâm sự ra thì mọi người đều hòa hợp.
- Hai vị giám đốc, tôi không nói nhiều, hai vị đều là những nhà kinh doanh có năng lực, lựa chọn nơi nào đầu tư không cần chúng tôi vung tay múa chân. Huyện ủy, Ủy ban huyện Hoa Lâm chúng tôi nhiệt tình chào đón các công ty từ ngoài đến đầu tư. Ví dụ như Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp tới đầu tư là đủ thấy sức hấp dẫn của Hoa Lâm chúng tôi.
Triệu Quốc Đống đưa hai người Trần Tượng Sơn ra ngoài cửa rồi nhiệt tình nói
- Hoa Lâm chúng tôi có tài nguyên cây ăn quả phong phú, nhất là do khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật giúp đỡ. Ngoài đào Mi Hầu và dưa lê ra, khu vực Mã Thủ còn có chanh, qua đó đẩy mạnh ngành trồng hoa quả của Hoa Lâm công tác. Nếu Tập đoàn Trần Thị chọn Hoa Lâm tôi tin rằng Tập đoàn Trần Thị sẽ không những có lợi ích lớn, mà còn được dân chúng Hoa Lâm nhiệt tình ủng hộ.
- Đương nhiên Tập đoàn Trần Thị không chọn Hoa Lâm chúng tôi, chúng tôi chỉ biết mình không có điều kiện tốt như nơi khác, hoặc là có vài điểm không bằng nơi khác, cũng chào mừng các vị nói với chúng tôi, để chúng tôi kịp thời sửa chữa, tạo điều kiện tốt cho các công ty khác. Tục ngữ nói làm ăn không được còn tình cảm, dù không hợp tác được thì sau này còn có cơ hội mà. Chúng tôi cũng chào mừng các vị tiếp tục tới Hoa Lâm làm khách.
Trần Thiện Thủy phát hiện chú hai trên đường về vẫn đang suy nghĩ. Y biết là do tác động của bữa ăn lần này. Dù là Khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật nông nghiệp Hoa Lâm chỉ là một vấn đề, nhưng có thể mời Phó chủ tịch tỉnh tới đã nói rõ nhiều vấn đề.
Trên tỉnh khá coi trọng Khu thí nghiệm này, xem ra các cơ quan chuyên môn trên tỉnh sẽ nhân rộng ở Hoa Lâm. Một khi chanh được trồng đại trà sẽ tăng loại sản phẩm của công ty.
- Chú ..
Trần Thiện Thủy vừa mở miệng nói, Trần Tượng Sơn đã cắt ngang:
- Cháu không cần nói, chú biết ý của cháu. Chủ tịch huyện Hoa Lâm này đúng là không đơn giản, điều kiện đưa ra đủ làm chú động tâm. Chỉ riêng Khu thí nghiệm có thể khiến ngành hoa quả Hoa Lâm phát triển đã là hiếm có, điều này nằm ngoài dự đoán của chú.
- Vậy ý của chú là….
Trần Thiện Thủy vui vẻ nói.
- Không nên dễ dàng có kết luận. Cho dù chúng ta có chọn Hoa Lâm thì cũng phải tranh thủ điều kiện có lợi. Phó giám đốc Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh xem ra có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống kia, xem ra Triệu Quốc Đống này có bản lĩnh không nhỏ, trên tỉnh mà y cũng có thể mời tới.
Trần Tượng Sơn lắc đầu nói:
- Hoa Lâm đã thể hiện thành ý nhưng nếu chúng tôi có điều kiện thì phải lợi dụng tốt, nhất định phải suy nghĩ hết nhân tố bất lợi và có lợi, tuyệt đối không được dùng tình cảm mà nói chuyện. Chúng ta là nhà kinh doanh, mục đích chính là kiếm tiền nhiều nhất.
Triệu Quốc Đống tiễn hai người Trần Tượng Sơn về thì khá yên tâm.
Trần Tượng Sơn là người thông minh, Trần Thiện Thủy có vẻ thực tế hơn nhưng chuyện này người có quyền quyết định chính là Trần Tượng Sơn.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống tin rằng Trần Tượng Sơn hiểu rõ ý nghĩa bữa ăn này. Khu thí nghiệm không phải nhân tố quyết định, nhưng có thể mời lãnh đạo tỉnh tham gia, hơn nữa lãnh đạo tỉnh tỏ vẻ coi trọng xe thế phát triển ngành trồng hoa quả, nếu Trần Tượng Sơn không hiểu ý là quá ngu.
Lãnh đạo Ngân hàng chính sách nông nghiệp tỉnh xuất hiện làm Trần Tượng Sơn hiểu rõ ý trong đó. Ngành trồng cây ăn quả liên tục phát triển sẽ khiến ngành chế biến liên tục phát triển. Hai ngành thúc đẩy lẫn nhau. Mà ngành này không những khiến kinh tế địa phương phát triển, còn có thể khiến thu nhập các hộ nông dân tăng lên. Ở phương diện này sẽ khiến Ngân hàng chính sách nông nghiệp ủng hộ mạnh.
Mà ở điểm này trên tỉnh vẫn đang tìm điểm đột phá, làm như thế nào vừa phát triển kinh tế vừa tăng thu nhập của nông dân, đây là điều các nơi đang tìm kiếm. Triệu Quốc Đống hy vọng Hoa Lâm sẽ phát triển ở vấn đề này. Tập đoàn Trần Thị chỉ là mở đầu. Nếu muốn tạo thành một vòng tuần hoàn, cần thu hút nhiều công ty hơn nữa, đồng thời cũng làm các chủng loại hoa quả phong phú hơn nữa, làm cho khả năng chống mạo hiểm của ngành này tăng lên.
- Đông ca, Mỹ ca, lần này cảm ơn hai anh, thành công tôi sẽ mời khách.
Sau khi tiễn lãnh đạo Sở nông nghiệp, sở Khoa học công nghệ và Học viện Nông nghiệp thì chỉ còn ba người Triệu Quốc Đống, Lôi Hướng Đông và Vương Phủ Mỹ. Hoàng Thiết Thần biết điều rời đi.
- Quốc Đống, không đơn giản như vậy đâu. Tôi hiểu Tập đoàn Trần Thị này cũng có danh tiếng trong ngành chế biến thực phẩm ở Quảng Đông, sản phẩm chủ yếu là xuất khẩu, con đường tiêu thụ tốt, sắp tới cũng bắt đầu mở rộng quy mô đầu tư. Hoa Lâm nếu nắm bắt được cơ hội này là tốt. Chẳng qua Trần Tượng Sơn kia rất khôn khéo, chỉ sợ dù đầu tư vào Hoa Lâm thì cũng cần nhiều điều kiện, cậu phải chuẩn bị tư tưởng.
Lôi Hướng Đông lần này bị Triệu Quốc Đống kéo vào nhưng y cũng đồng ý với cách làm của Triệu Quốc Đống.
- Hướng Đông nói đúng, càng là công ty chọn lựa kỹ nói rõ bọn họ rất tự tin. Ngược lại nếu tùy tiện đầu tư, như vậy chính là đầu tư cẩu thả. Chúng ta sao có thể tin bọn họ có thể thành công.
Vương Phủ Mỹ nói.
- Ôi, tôi cũng biết nên chiêu có thể dùng ra đã dùng hết. Tôi không còn cách nào mà, không thể nào ép người ta tới chỗ tôi đầu tư mà? Vậy có khác gì là ăn cướp?
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ xua tay nói:
- Chỉ có thể cố hết sức không thẹn với lương tâm là được.
- Ha ha, Quốc Đống, cậu không phải nói đây là bạn do Tiểu Huy giới thiệu sao? Tại sao không bảo Tiểu Huy nói giúp một chút? Tôi nghĩ như vậy dễ hơn mà.
Lôi Hướng Đông cười nói.
- Tôi không muốn chuyện kinh doanh có tình cảm xen vào. Nếu như người khác không muốn mà cố ép cũng vô nghĩa.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.
Triệu Quốc Đống cũng không nói rõ. Kiều Huy cũng không nói rõ người bạn bên duyên hải, dẫn mối có thể, đầu tư nhà máy thì phải dựa vào nhiều lý do. Nếu có vấn đề tình cảm xen vào thì sau này sẽ phản tác dụng hơn nữa.
Lôi Hướng Đông có vẻ cũng hiểu ý của Triệu Quốc Đống. Y cũng đồng ý với ý này của Triệu Quốc Đống.
Hai tháng trôi qua khá nhanh. Sau khi Phó bí thư Tỉnh ủy Dương Thiên Minh đến phát biểu kết thúc khóa học, Triệu Quốc Đống mới thấy hành trình đến An Đô trong hai tháng của mình đã xong.
Thu hoạch được gì? Triệu Quốc Đống khá hoang mang. So sánh với các học viên khác có lẽ sẽ xúc động vì mở rộng tầm nhìn, Triệu Quốc Đống cảm thấy thu hoạch của hắn chính là quen thuộc hơn với nhiều đồng nghiệp hơn. Nhất là hai người Lưu Như Hoài cùng Đường Toàn Định sau hai tháng đã có quan hệ khá hòa hợp.
- Hoài ca, có bố trí gì không, không nên về Khuê Dương gấp chứ? Gọi thêm Định ca, tối nay tôi làm chủ, uống một trận.
Triệu Quốc Đống một bên dọn đồ, một bên cười nói.
- Được, Quốc Đống, chẳng qua tối nay chúng ta đừng ăn mấy thứ đồ biển như hai lần trước. Học ở đây hai tháng mà bụng to lên. Về phải điều chỉnh thói quen sinh hoạt, nếu không tiếp tục như vậy thì quần áo ở nhà cũng không mặc được mất.
Lưu Như Hoài cười ha hả nói:
- Cậu là địa chủ rồi, hôm nay mời bọn tôi đi ăn đồ tây chứ?
- Đồ tây?
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói:
- Hoài ca, anh mà có gan thì tôi mang đi ngay. Phỉ Thúy bảo, nghe nói ở đó có các cô gái nga, ăn và nghe ca hát, cảm nhận không khí nước Nga.
- Cô gái Nga? Đã xâm nhập vào nước ta rồi sao?
- Ha ha, xâm lấn như vậy thì phải chào đón chứ? Tôi thấy Phỉ Thúy bảo phải treo biểu nhiệt liệt chào mừng các cô gái Nga đến tỉnh An Nguyên sinh sống. Sao, Hoài ca, nếu có gan thì tôi giúp anh và Định ca đặt hai cô?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Các cô này đều trắng nõn, da hơi thô một chút nhưng lại rất trắng, có cảm giác khác hẳn.
- Quốc Đống, cậu còn trẻ nên mới thích mấy cái này hả? Là lão điều chỉnh nên tôi phải nhắc cậu như vậy rất nguy hiểm biết không?
Lưu Như Hoài mặc dù tuổi không nhỏ nhưng tính cách khá trẻ trung, nói chuyện hài hước. Triệu Quốc Đống và y nói chuyện khá hòa hợp.
- Được rồi, Hoài ca đừng ra vẻ nữa, không chừng đang ngầm chảy nước miếng đó. Tôi để anh đến nhảy múa, cảm nhận phong cách Nga thôi, cũng không để anh phạm vào sai lầm kia mà. Chứ còn như Hoài ca đây thì chỉ vài lần chắc bị cô gái Nga hút thành xác khô, tôi về làm thế nào ăn nói với chị dâu?
Triệu Quốc Đống nói một câu làm Lưu Như Hoài há hốc mồm mà mắng:
- Cậu chuyên môn hại Hoài ca này.
Hai người đang nói chuyện, Đường Toàn Định từ bên kia đi tới và nói:
- Lão Lưu, Quốc Đống, hai người đứng đây làm gì? Đi chụp ảnh lưu niệm với giáo viên thôi.
- Ha ha, Định ca, thôi đi, giáo viên của trường đã sớm chạy hết rồi, còn toàn ông đâu đâu. Chúng ta đỡ sang đó cho mệt.
Triệu Quốc Đống thấy Đường Toàn Định có vẻ vui mừng nên nói:
- Định ca, có phải chuyện đã xác thực không?
- Ừ, Tập đoàn Hoa Điện vẫn đàm phán với huyện tôi, cũng tới khảo sát và luận chứng. Đây là cơ hội ngàn năm có một của Nguyên Hưng chúng tôi. Vừa nãy tôi liên lạc với Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh một chút, nghe nói coi như đã xác định. Nếu như có thể xác định được hạng mục này thì việc thu hút đầu tư của Nguyên Hưng nhất định sẽ đứng đầu cả Vĩnh Lương, tôi là Chủ tịch huyện coi như thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Quốc Đống nghe vậy không khỏi nhíu mày.
Tập đoàn Hoa Điện cũng như Tập đoàn Đông Năng, đều là công ty con trực thuộc Tổng công ty Điện lực quốc gia. Theo đầu tư điện lực càng lúc càng nóng, hai công ty này cũng nhìn về phía tây, nhất là tỉnh An Nguyên có tốc độ phát triển kinh tế nhanh nhất khu vực.
Tỉnh An Nguyên có tài nguyên nước phong phú nhưng lại tập trung ở khu vực xa xôi. Ví dụ như ở Vĩnh Lương cũng không có sông lớn gì. Tập đoàn Hoa Điện đây là muốn lợi dụng tài nguyên than đá của Vĩnh Lương mà làm nhiệt điện.
Đây vốn là việc tốt nhưng Triệu Quốc Đống nghĩ đến Nhà máy điện Hoa Dương bây giờ vẫn tranh cãi, mãi gần đây mới xác định xong.
Bây giờ Tập đoàn Hoa Điện lại muốn xây dựng nhà máy Nhiệt điện khổng lồ ở Vĩnh Lương. Vĩnh Lương có diện tích không lớn, là khu có mật độ dân cư đông đúc. Huyện Nguyên Hưng ở phía đông Thành phố An Đô, xây dựng nhà máy nhiệt điện ở đây sẽ giảm được áp lực về điện càng lúc càng tăng của An Đô. Nhưng huyện Nguyên Hưng có địa thế thấp phẳng, dân chúng đạt đến trên một triệu, nhà máy nhiệt điện xây dựng xong nhất định sẽ có ô nhiễm.
- Lão Đường, chuyện đáng mừng, đáng ăn mừng. Tối nay Quốc Đống mời chúng ta đi ăn đồ tây, coi như chúc mừng anh.
Lưu Như Hoài có chút hâm mộ mà nói. Hạng mục lớn như vậy chỉ sợ tất cả các huyện trong toàn tỉnh An Nguyên đều nhìn chằm chằm vào. Nhưng Vĩnh Lương có vị trí tốt, ngay sát An Đô, đây là điều Ninh Lăng không thể so sánh.
- Ừ, đúng là đáng ăn mừng.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Định ca, tối nay không say không về. Chúng ta cùng học một thời gian, sau này đến Nguyên Hưng thì phải giúp đỡ đó.
Phỉ Thúy Bảo rất trang nhã làm ba người khá vui vẻ. Các cô gái Nga nhiệt tình và nóng bỏng càng làm ba người uống nhiều hơn. Trong phòng hát, Triệu Quốc Đống, Lưu Như Hoài và Đường Toàn Định đều thỏa sức mà uống. Chẳng qua Đường Toàn Định sau khi ra ngoài đi vào lại có vẻ mặt khá khó coi.
- Định ca, sao lại có vẻ khó coi như vậy?
Triệu Quốc Đống liền nhạy cảm phát hiện ra.
Đường Toàn Định không nói gì chỉ buồn bực ngồi hút thuốc lá.
- Có phải hạng mục nhà máy nhiệt điện xảy ra chuyện?
Triệu Quốc Đống khá nhạy cảm nên nghĩ ngay tới nhà máy nhiệt điện.
- Không phải, hạng mục không có vấn đề gì, là Định ca này có vấn đề.
Đường Toàn Định có vẻ như già đi vài tuổi:
- Hội nghị Thường vụ thị ủy vừa kết thúc. Do yêu cầu công việc nên điều tôi đi làm Chủ nhiệm Ủy ban Nông Lâm Thị xã.
Đường Toàn Định mới 45, theo lý thuyết đang tuổi trung niên, Ủy ban Nông lâm là cơ quan nghèo, lên đó chỉ để ngồi cho có. Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than không biết lại có tranh đấu gì đây.
- Định ca, đời người có nhiều lúc không như ý mà, đừng quá để ý.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không tìm được gì thích hợp an ủi đối phương. Đường Toàn Định là người có tính cách được, ăn nói tốt, sảng khoái.
- Ừ, ha ha, tôi cũng không nghĩ thoáng được như cậu. Tôi đã 45, lần ngã này không biết còn có thể bò lên được không?
Đường Toàn Định rót cho mình một chén rồi uống cạn.
- Bí thư huyện ủy vẫn đối đầu với tôi. Y là từ trên Thị xã phái xuống, cũng giống như cậu, tương lai rộng mở. Y muốn mau mở cục diện nhưng cơ sở rất phức tạp, đâu có đơn giản. Ví dụ như Thị xã muốn đẩy mạnh cải thiện hệ thống thủy lợi nông thôn nhưng huyện không đủ kinh phí, chỉ có thể nghĩ biện pháp từ nông dân, điều này cần tốn thời gian. Nhưng y lại yêu cầu các xã, thị trấn phải gom góp đủ tài chính thực hiện. Tôi đề nghị y căn cứ điều kiện mà chia thành từng giai đoạn, nhưng y lại coi là ảnh hưởng tới quyết tâm công tác. Mấy lần như vậy liền, đều là mấy việc nhỏ tôi không để ý vậy mà lại thành thế này.
Đường Toàn Định lúc này đã bình tĩnh hơn, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút bội phục. Không biết hắn nếu được Thị ủy thông báo như vậy thì có thể bình tĩnh như Đường Toàn Định không?
Đường Toàn Định cũng không phải kẻ kém cỏi, Triệu Quốc Đống không tin chuyện chỉ đơn giản như đối phương nói. Nếu quả thật là như vậy thì Bí thư huyện ủy hoặc Lãnh đạo thị ủy ở Vĩnh Lương đều quá kém. Rất nhiều chuyện và vấn đề chỉ cần một mồi lửa dẫn dắt mà thôi.
Hắn là người ngoài cuộc, có quan hệ với Đường Toàn Định trong trường đảng, không thể tìm hiểu quá sâu, chỉ có thể an ủi vài câu.
- Định ca, thuyết biện chứng không phải nói sự vật phát triển theo hình xoáy ốc sao? Tạm thời lùi bước là để đi tiếp được tốt hơn. Sau đây anh từ Thị xã xuống sẽ là Bí thư huyện ủy.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi thấy nhà máy nhiệt điện cũng là chuyện khó khăn đó. Nhà máy nhiệt điện thu hồi đất cùng với việc bảo vệ môi trường sẽ làm huyện anh sẽ mất ổn định trong thời gian dài. Anh cứ xem đi, không chừng khi chính thức đầu tư sẽ làm người trong huyện không thể ngủ ngon. Nhà máy điện Hoa Dương chính là ví dụ rõ ràng nhất. Mấy năm rồi mà tỉnh mới coi như miễn cưỡng thỏa thuận được với tập đoàn Đông năng. Tôi thấy Vĩnh Lương sợ là không có can đảm yêu cầu tập đoàn Hoa Điện nhường ở vấn đề này.
Nghe Triệu Quốc Đống nói như vậy, Đường Toàn Định liền cười cười mà không nói. Triệu Quốc Đống cũng đang nghĩ không biết Thị xã sẽ bố trí mình như thế nào?
Tác giả :
Thụy Căn