Lộng Triều
Quyển 6 - Chương 45-46
Hai người dừng xe rồi đi bộ một chút. Loáng thoáng có thể thấy công nhân đang bận rộn làm việc. Sau khi Mai Giang Minh Châu số một được bán hết, Dương Thiên Bồi hiểu được lợi nhuận cao từ bất động sản, y liền tăng đầu tư vào Địa ốc Thiên Phu.
Giám đốc công ty Địa ốc Thiên Phu là Hứa Minh Viễn – trước đó làm từ tập đoàn Hoa Mậu, một thanh niên có danh tiếng trong ngành bất động sản tỉnh An Nguyên.
Chẳng qua y ở tập đoàn Hoa Mậu không tốt mấy. Mặc dù biểu hiện xuất sắc ở biệt thự Hồ Vân Loa nhưng lại không nắm giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn. Lãnh đạo tập đoàn cho rằng y mơ mộng xa vời, không phù hợp tình hình thực tế của ngành bất động sản Trung Quốc hiện nay.
Được Triệu Quốc Đống đề cử, Dương Thiên Bồi liền mời Hứa Minh Viễn. Hứa Minh Viễn không hề do dự và tham gia Tập đoàn Thiên Phu, cũng thành giám đốc Địa ốc Thiên Phu.
Công ty Thiên Phu sau khi thành lập Địa ốc Thiên Phu đã chính thức đổi tên thành Tập đoàn Thiên Phu. Bên dưới có Công ty xây dựng Thiên Phu, công ty Địa ốc Thiên Phu, công ty cây xanh Thiên Phu. Dương Thiên Bồi là tổng giám đốc, Hứa Minh Viễn là giám đốc Địa ốc Thiên Phu kiêm giám đốc hạng mục Mai Giang Minh Châu
Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch đến gần công trường thì thấy một xe Santana2000 chạy tới. Thấy Triệu Quốc Đống, chiếc xe phanh két lại.
- Quốc Đống.
Hứa Minh Viễn thò đầu ra gọi.
- Ồ, Minh Viễn.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi nói:
- Sao anh lại ở đây?
- Ăn xong nên sang đây xem tiến độ công trình. Sao, đi dạo à?
Hứa Minh Viễn biết điều nên không hỏi Cù Vận Bạch đi bên cạnh Triệu Quốc Đống.
- Ừ, chúng tôi cũng vừa ăn xong nên thuận tiện tới xem Mai Giang Minh Châu như thế nào. Xem ra anh cũng không yên tâm.
- Không phải, Thiên Phu tự làm thì chất lượng công trình sao có vấn đề gì? Như vậy không phải tự đập vào chân mình sao?
Hứa Minh Viễn nhảy xuống xe rồi nói:
- Tôi lo cho tiến độ. Bây giờ hạng mục công trình số hai đã xác định, bên thiết kế cho thời gian rất chặt. Chúng ta nếu muốn bán Mai Giang Minh Châu số hai đúng kỳ hạn, như vậy phải biến Mai Giang Minh Châu số một phải đảm bảo đầy đủ về tiến độ, chất lượng. Anh ngay cả công trình số một không làm tốt, ai còn tin anh?
- Ừ, tôi cũng cho là như vậy, sao, đi xem hết chưa?
Triệu Quốc Đống nói.
- Huy ca đang ở bên kia, vừa ăn xong nên tôi sang đây. Đi, Quốc Đống, ngồi một chút chỗ chứ? Anh về lúc nào, tôi và Huy ca còn có không ít chuyện cần nói với anh.
- Ồ, tôi quên giới thiệu với anh. Đây là bạn tôi, Cù Vận Bạch. Ừ, Vận Bạch, đây là Hứa Minh Viễn mà em đã nói với chị, bây giờ là giám đốc Địa ốc Thiên Phu, Mai Giang Minh Châu là do anh ta làm ra.
Triệu Quốc Đống cười nói, cũng không giới thiệu sâu. Từ bạn có nhiều nghĩa, muốn hiểu thế nào thì hiểu.
- Ha ha, Quốc Đống, Mai Giang Minh Châu này sao tôi dám tham công, không phải do anh thì thì Địa ốc Thiên Phu sao dám làm khu biệt thự này.
Hứa Minh Viễn vội vàng xua tay nói:
- Anh mới là công thần của Mai Giang Minh Châu.
- Được rồi, anh bây giờ coi như là nổi tiếng trong giới bất động sản tỉnh An Nguyên mà, sao còn đi xe Santana này? Bồi ca keo kiệt thế sao?
Kiều Huy là người mê xe, rất chú ý xe hơi. Xe Santana2000 mặc dù mới nhưng ở cấp bậc của Hứa Minh Viễn thì hơi kém.
- Quốc Đống, anh đừng đứng đó mà ly gián. Bồi ca bây giờ còn ngồi xe cũ của Công ty Xây dựng số 9, Địa ốc Thiên Phu mới lập mấy ngày đã muốn Bồi ca đổi xe cho tôi sao?
Hứa Minh Viễn cười hì hì nói.
Hứa Minh Viễn là do Kiều Huy giới thiệu với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống rất thưởng thức ý tưởng thiết kế biệt thự Hồ Vân Loa, mà Kiều Huy cũng mua nhà ở đây. Hứa Minh Viễn qua đó mà biết Kiều Huy, hai người có cùng sở thích nên quan hệ khá mật thiết.
Kiều Huy về An Đô mà không có việc gì làm. Ngoài việc nghe lời Triệu Quốc Đống bắt đầu xây dựng trạm xăng, Triệu Quốc Đống còn đề nghị y mua lấy cổ phần của Công ty Thiên Phu trong tay nhân viên Công ty Xây dựng số 9. Kiều Huy liền bỏ ra vài triệu mua lấy cổ phần, lúc này mới dần hiểu chi tiết của Công ty Thiên Phu. Kiều Huy là cổ đông lớn thứ tư của Công ty Thiên Phu.
Hứa Minh Viễn ở tập đoàn cũ không được thoải mái, Kiều Huy sau khi biết Triệu Quốc Đống dự định để Công ty Thiên Phu tiến vào thị trường bất động sản liền đề cử Hứa Minh Viễn với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vừa gặp như đã quen từ lâu, cho nên Dương Thiên Bồi mới có thể đại biểu Công ty Thiên Phu mà mời Hứa Minh Viễn tham gia.
Hứa Minh Viễn cũng mơ hồ biết Triệu Quốc Đống có quyền lên tiếng ở tập đoàn.
- Ừ, đổi xe không phải quá đơn giản sao? Mai Giang Minh Châu bán ra thì một chiếc xe tôi nghĩ Bồi ca sẽ không keo kiệt, coi như thỏa mãn hư vinh của anh, để anh ra oai mà.
Triệu Quốc Đống trêu chọc.
- Đúng là Quốc Đống hiểu lòng tôi, tôi không có sở thích gì khác ngoài xe.
Hứa Minh Viễn cười nói:
- Đi thôi, ngồi một chỗ chứ. Trúc Lâm Nhã Viên coi như là sản nghiệp của Huy ca, cũng coi như là một cảnh quan trên đường Tân Giang.
Đại lộ Tân Giang có thể xây dựng một công trình ba tầng rộng như vậy thì nhất định phải có quan hệ. Trúc Lâm Nhã Viên là một nơi giải trí, uống café, trà, đánh bài, ăn cơm, uống rượu … Triệu Quốc Đống không rõ Kiều Huy sao lại mở cái này. Chẳng qua nghĩ tới Kiều Huy ở An Đô hơn mười năm, bây giờ mặc dù thu tay nhưng thỏ khôn có ba hang, làm thêm vài nghề cũng là bình thường.
Cù Vận Bạch không muốn đi mấy nhưng cũng muốn xem bạn của Triệu Quốc Đống như thế nào. Cho nên Triệu Quốc Đống bảo cô liền đồng ý tới Trúc Lâm Nhã Viên. Trúc Lâm Nhã Viên này chia làm hai khu vực, bên ngoài là nơi tập thể dục, vui chơi, gần bờ sông lại là nơi uống nước, uống rượu, hai bên mặc dù có đường thông nhau nhưng xe không thể tiến vào, chỉ có thể đi bộ.
Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch từ xe đi ra, Hứa Minh Viễn không khỏi than thở về chiếc xe
- Quốc Đống, tôi vẫn không hỏi anh xe này từ đâu ra. Biển tân Châu, anh không phải làm việc ở Ninh Lăng sao? Huyện ở Ninh Lăng chắc không dám dùng xe như vậy chứ?
- Mượn thôi, sao, đỏ mắt à, muốn mượn dùng thì lấy đi, tôi dùng xe của anh.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Thật ư?
Hứa Minh Viễn có chút tò mò nói.
- Ừ, dù sao tôi ở An Đô hai tháng, ít dùng xe, có xe của anh là đủ.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Desert Prince cũng không thể đi tới trường Đảng mà. Mà hắn đoán vấn đề dùng xe có lẽ sẽ bị tổ công tác nhìn tới, giao cho Hứa Minh Viễn đi cũng được.
- Ha ha, tốt quá, để tôi oai phong vài ngày. Đi thôi, Huy ca chắc không ngờ anh tới.
Hứa Minh Viễn không từ chối, y liền đưa chìa khóa cho Triệu Quốc Đống và đoạt lại chìa khóa của Triệu Quốc Đống.
Trúc Lâm Nhã Viên có vị trí đẹp, từ tầng hai có thể nhìn thấy dòng Mai Giang, tiếng piano làm người ta thoải mái.
Kiều Huy thấy Triệu Quốc Đống liền cười ha hả nói:
- Quốc Đống? Cậu sao lại gặp Minh Viễn thế?
- Ở ngay Mai Giang Minh Châu thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vị này là …
Thấy Cù Vận Bạch đi theo Triệu Quốc Đống, Kiều Huy có chút khó hiểu. Triệu Quốc Đống vẫn không nhắc gì tới việc cá nhân, đây là lần đầu Kiều Huy thấy Cù Vận Bạch, xem ra quan hệ của hai người này không bình thường.
- Cù Vận Bạch, bạn của tôi.
Triệu Quốc Đống giới thiệu. Cù Vận Bạch cũng cười cười, Kiều Huy biết điều không hỏi thêm.
- Nói một chút chuyện của cậu đi, nghe nói có vấn đề ở Ninh Lăng hả?
Kiều Huy quan tâm nói.
- Không nói cái này, tôi lên trường Đảng tỉnh học thôi.
- Tôi biết không chuyện gì làm khó được cậu. Chẳng qua Quốc Đống, tôi thấy cậu vào chính trị không hợp lý. Bây giờ là nền kinh tế thị trường, cái gì cũng nói hiệu quả kinh tế, làm quan làm gì? Còn không phải vì tiền sao? Ninh Lăng nghèo như vậy có gì chứ? Tuổi trẻ mà lãng phí ở đó sao? Không bằng về chúng ta cùng làm ăn, nếu muốn làm chuyện gì đó cho xã hội thì ngành chúng ta không phải dễ làm hơn sao?
Kiều Huy chờ Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch ngồi xuống liền gọi nhân viên mang café lên.
- Anh làm ngành này sao?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Ha ha, ngành gì chứ? Chẳng qua chỉ là muốn có thêm một nghề kiếm tiền mà thôi. Quốc Đống, cậu nói bây giờ về Quốc Đống làm có phải tốt hơn bao nhiêu không?
Kiều Huy hỏi lại một câu.
- Chúng ta không nói chuyện kinh doanh, thực hiện lý tưởng của mình tốt hơn mà. Mỗi người có lý tưởng riêng. Có người cho rằng kiếm tiền càng nhiều càng tốt, có người cho rằng nên tạo phúc cho xã hội, có người cho rằng mình làm việc của mình là được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Tôi biết cậu có tham vọng, nhưng tạo phúc cho xã hội hay kiếm tiền, thực hiện lý tưởng của mình cũng là như nhau. Cậu kiếm được nhiều tiền, sau đó cậu có thể làm việc của mình, có thể tạo phúc cho xã hội cũng cần trụ cột kinh tế mà? Cậu làm việc thiện, giúp địa phương phát triển cũng cần tiền ủng hộ. Hơn nữa có tiền khiến cuộc sống của mình tăng lên.
- Tôi lại thấy chúng ta hợp sức với nhau sẽ làm lớn hơn nữa. Cậu có ánh mắt, nhạy bén và năng lực, cũng có thể giúp mọi người nhanh chóng đạt được mục tiêu.
Triệu Quốc Đống im lặng, trong lúc nhất thời hắn không tìm được lời thích hợp nói ra suy nghĩ và chủ trương của mình. Kinh doanh và quan trường có vẻ rất khó hòa hợp. Cá và tay gấu, ai có thể chung cả đôi?
Kiều Huy nói đúng, bây giờ là kinh tế thị trường, thực hiện lý tưởng cũng cần có kinh tế. Dù hắn ở Hoa Lâm cũng không phải muốn phát triển kinh tế Hoa Lâm sao? Chẳng lẽ chỉ như vậy mới chính thức chứng minh bản thân?
Cù Vận Bạch ngồi bên mà lắng nghe mọi người nói chuyện với nhau.
Cô có thể nhìn ra Kiều Huy này không bình thường, lời nói sắc bén, ý chí kiên định, không bị Triệu Quốc Đống đả động, hơn nữa còn đưa ra quan điểm của mình. Chỉ là trên người có vẻ gì đó làm cô thấy y như con nhím trong bóng tối, luôn có thể làm người ta bị thương.
Cảm giác này khác hẳn Hứa Minh Viễn ngồi bên.
- Còn có gì nữa không?
Triệu Quốc Đống cười hì hì mà nhìn Kiều Huy.
- Không còn, tôi đang đợi cậu thuyết phục lại tôi. Tôi cũng có thể đoán ra cậu muốn nói gì. Không ngoài việc Trung Quốc là xã hội quan chức, cơ cấu hành chính nắm giữ tài nguyên là điều kinh doanh không thể so sánh… ngoài ra còn nhấn mạnh lực lượng cường đại của quan chức, bỏ qua nền kinh tế thị trường.
- Ồ, đúng thế, có thể nói lời này đúng là làm tôi thấy mới mẻ, mấy ngày không gặp mà đã hiểu biết nhiều như vậy.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ai nói với anh để bây giờ anh nói lại với tôi thế?
- Còn ai nữa, ngoài Hướng Đông thì còn là ai? Tôi đã bảo Hướng Đông đi khuyên cậu, y lại nói mấy từ này, tôi thiếu chút nữa đánh y một trận.
Kiều Huy cười phá lên nói:
- Mỗi người có lý tưởng của mình, không thể cưỡng cầu. Nói không chừng cậu ở trong chính trị sẽ có tiền đồ lớn hơn nữa, bên này nếu cậu chỉ cần bỏ thêm chút tâm tư thì tôi thấy chúng tôi đã đủ dùng.
Không khí trở nên dễ dàng hơn. Triệu Quốc Đống cũng cười. Cù Vận Bạch có thể cảm nhận được ba người này khá hòa hợp.
- Huy ca vậy muốn theo đuổi gì thế? Tôi không vào thương trường cũng không có nghĩa không hứng thú về kinh doanh. Tôi chỉ không đặt tâm trí chủ yếu vào đây mà thôi. Có Bồi ca, anh và Minh Viễn giúp tôi, tôi còn gì phải lo lắng gì?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Tập đoàn Thiên Phu bây giờ không phải phát triển rất tốt sao? Tôi tin Tập đoàn Thiên Phu có anh và Minh Viễn tham gia thì sẽ phát triển hơn nữa.
- Đừng chụp mũ ho tôi, tôi còn việc của mình. Đúng như cậu nói, Tập đoàn Thiên Phu có Bồi ca quan tâm, bất động sản có Minh Viễn lo. Tôi cứ yên tâm làm cổ đông nhận cổ tức là được rồi.
Kiều Huy lắc đầu nói:
- Không phải cậu giới thiệu tôi vào ngành trạm xăng sao? Bây giờ vừa mới bắt đầu, đang xây dựng một trạm xăng, mua hai nơi, tôi còn đang suy nghĩ có phải nên mua thêm vài chỗ không?
- Trạm xăng là ngành kiếm tiền lớn, có tiền thừa có thể đưa vào thử xem.
Triệu Quốc Đống nói:
- Càng về sau lợi nhuận của trạm xăng càng lớn, tài nguyên không thể tái sinh. Khi giá xăng dầu tăng lên, mọi người đều thắt chặt túi tiền, tiền lãi của trạm xăng càng lúc càng lớn.
- Cậu nói như vậy làm tôi khá động tâm.
Mắt Kiều Huy sáng lên, y khá tin vào đề nghị của Triệu Quốc Đống.
- Chỉ là bây giờ xe hơi sử dụng xăng không nhiều. Hơn nữa việc ô tô dùng xăng có lẽ còn cần thủ tục nhiều hơn nữa.
- Việc này còn có thể làm khó anh sao? Chủ yếu là đảm bảo an toàn và giám sát chất lượng là được. Nếu anh có cửa thì có thể bắt đầu vào bên taxi, theo thu nhập của dân chúng tăng lên, tỉ lệ xe riêng càng lúc càng tăng, giá xăng dầu cũng tăng. Đến khi đó kinh doanh trạm xăng sẽ như thế nào?
Triệu Quốc Đống cười nói, đây là những kiến thức cơ bản nhất sau này, nhưng nó lại là chỉ dẫn cho Kiều Huy.
Kiều Huy vui mừng như vậy làm cả Hứa Minh Viễn và Cù Vận Bạch có chút khó hiểu. Mỗi câu của Triệu Quốc Đống đều làm Kiều Huy thừa nhận, không hề lo lắng xem nó có chính xác hay không?
Kiều Huy là người như thế nào thì Hứa Minh Viễn biết rõ. Mặc dù hai ngành khác nhau nhưng Kiều Huy có sức ảnh hưởng như thế nào đối với các ngành tại An Đô này thì Hứa Minh Viễn hiểu rõ. Mặc dù bây giờ Kiều Huy đã chuyển trắng nhưng là nhân vật quen các cuộc đấu lớn, lại ở duyên hải vài năm, dù kinh nghiệm hay kiến thức thì người bình thường không thể so sánh, sao lại nghe ý kiến của Triệu Quốc Đống như vậy?
Cù Vận Bạch cũng không hiểu. Cô thấy Kiều Huy thật sự kính nể Triệu Quốc Đống, điều này không hề che giấu. Giữa hai người có vẻ có quan hệ người bình thường không thể có, điều này làm Cù Vận Bạch rất ngạc nhiên.
- Ha ha, Quốc Đống, vậy cậu nói tôi sang duyên hải làm trạm xăng có được không?
Kiều Huy nói như vậy làm Triệu Quốc Đống biết đối phương đã động tâm. Hắn cũng muốn dựa vào quan hệ của Kiều Huy ở An Nguyên mà giúp Tập đoàn Thiên Phu phát triển trong ngành bất động sản, nhất là việc lấy các khu đất. Mặc dù Tập đoàn Thiên Phu có quan hệ tốt với chính quyền thành phố, nhưng đó là trên cao, bên dưới lại khác. Điều này cần người có quan hệ xã hội rộng bù đắp.
- Làm trạm xăng cũng cần là ngành đốt tiền đó, đương nhiên sau này sẽ khác. Tài nguyên cuồn cuộn, nhất là khu vực kinh tế càng phát triển, giao thông càng phát triển thì ngành này càng phát đạt. Chỉ sợ anh cũng hiểu không có chính quyền địa phương ủng hộ thì khó làm. Hơn nữa đây chính là là việc làm ăn nghiêm chỉnh, không được dính mấy thứ khác không sẽ có vấn đề.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết Kiều Huy ở bên Quảng Đông Phúc Kiến vài năm nên cũng có sức ảnh hưởng bên Đông bắc. Hắn chỉ hy vọng đối phương hiểu, làm việc chính đáng thì cố gắng không dính mấy ngành kia.
- Ha ha, Quốc Đống, cậu yên tâm, tôi nếu hạ quyết tâm sẽ không dính vào ngành kia. Hơn nữa tôi vốn không định dùng nó mà. Nếu tôi thật sự muốn sang bên đó thì cũng sẽ kết hợp với công ty ở địa phương.
Kiều Huy gật đầu nói:
- Đúng như cậu nói, thời này ai chơi với lửa chẳng bị bỏng, không phải là anh bản lĩnh lớn, Đảng không làm gì được anh. Nếu Đảng nhìn trúng anh, anh chết cháy là sớm muộn mà thôi.
- Anh hiểu là tốt rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ừ, Quốc Đống, Minh Viễn bây giờ phụ trách Địa ốc Thiên Phu. Mai Giang Minh Châu nhiều người mua như vậy, công trình số hai chuẩn bị khởi công, cậu có đề xuất gì không?
Là cổ đông thứ tư của Tập đoàn Thiên Phu, Kiều Huy khá coi trọng công ty Địa ốc Thiên Phu. Nhất là thu hoạch của Mai Giang Minh Châu lớn như vậy, y đương nhiên hy vọng Triệu Quốc Đống chỉ điểm Hứa Minh Viễn một chút.
- Thị trường bất động sản lúc nào phát triển mạnh thì tôi đã sớm trao đổi với Bồi ca và Minh Viễn. Tập đoàn Thiên Phu bây giờ vẫn lấy xây dựng làm chính, bất động sản là phụ. Nhất là Tập đoàn Thiên Phu muốn phát triển hơn nữa thì bây giờ không thể mất ngành xây dựng. Về phương diện khác cũng cần toàn lực tiến vào ngành bất động sản. Bồi ca không phải đã sang Quý Châu sao? Có lẽ có không ít thu hoạch nếu không cũng không ở đó tận nửa tháng. Bên đó đang xây dựng đường cao tốc, tôi đoán một hai năm nữa bên tỉnh An Nguyên chúng ta cũng khởi động. Cao tốc An Kiềm, Tương An đều đang chuẩn bị lập hạng mục, phải xem Tập đoàn Thiên Phu có thể nắm giữ được khối này không.
- Bên bất động sản thì lại khác. Minh Viễn là chuyên gia trong ngành nên biết thị trường bất động sản sẽ phát triển hơn nữa. Ăn, mặc ngủ ở là bốn yếu tố. Ở chính là bên bất động sản, ăn mặc cũng liên quan đến bất động sản. Cho nên nếu muốn Địa ốc Thiên Phu phát triển mạnh hơn nữa thì cần không ngừng lấy đất, hơn nữa sớm dự bị đất. Lấy đất càng nhiều, vị trí càng tốt, giá càng thấp thì tương lai của Địa ốc Thiên Phu sau này càng tươi sáng, điều này cũng có nghĩa cổ tức của các cổ đông Tập đoàn Thiên Phu càng cao.
Kiều Huy và Hứa Minh Viễn đều vểnh tai mà nghe Triệu Quốc Đống chỉ điểm.
- Thành phố An Đô là thành phố trung tâm, là một nơi có vị trí tốt để phát triển. Nhưng Địa ốc Thiên Phu nếu muốn làm lớn trong ngành sản xuất này, như vậy chỉ riêng An Đô là không đủ. Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến xếp hạng một. Hàng Châu, Thiên Tân, Đại Liên, Thanh Đảo xếp thứ hai. An Đô, Thành Đô, Nam Kinh, Trùng Khánh, Vũ Hán chỉ xếp loại thành phố thứ ba. Cho nên muốn chiếm một vị trí nho nhỏ trong ngành bất động sản Trung Quốc thì phải nhanh chóng tiến vào thành phố cấp một, hai. Mà nơi đó không có tài chính cực mạnh là không đủ.
Triệu Quốc Đống nói làm Kiều Huy, Hứa Minh Viễn chấn động. Thành phố cấp một, hai, ba. An Đô lớn như vậy mới là loại ba ư? Tương lai như vậy làm người ta phải run lên. Nhưng câu sau của Triệu Quốc Đống làm mọi người bừng tỉnh. Địa ốc Thiên Phu bây giờ còn kém cả mấy tập đoàn chuyên nghiệp như Hoa Mậu. Thương trường không tiến sẽ lùi, không tiến lên sẽ suy sụp. Nhưng bây giờ Địa ốc Thiên Phu mới thành lại, cho nên muốn tỏa sáng, muốn tạo thương hiệu muốn lớn mạnh cũng không hề dễ dàng gì.
Giám đốc công ty Địa ốc Thiên Phu là Hứa Minh Viễn – trước đó làm từ tập đoàn Hoa Mậu, một thanh niên có danh tiếng trong ngành bất động sản tỉnh An Nguyên.
Chẳng qua y ở tập đoàn Hoa Mậu không tốt mấy. Mặc dù biểu hiện xuất sắc ở biệt thự Hồ Vân Loa nhưng lại không nắm giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn. Lãnh đạo tập đoàn cho rằng y mơ mộng xa vời, không phù hợp tình hình thực tế của ngành bất động sản Trung Quốc hiện nay.
Được Triệu Quốc Đống đề cử, Dương Thiên Bồi liền mời Hứa Minh Viễn. Hứa Minh Viễn không hề do dự và tham gia Tập đoàn Thiên Phu, cũng thành giám đốc Địa ốc Thiên Phu.
Công ty Thiên Phu sau khi thành lập Địa ốc Thiên Phu đã chính thức đổi tên thành Tập đoàn Thiên Phu. Bên dưới có Công ty xây dựng Thiên Phu, công ty Địa ốc Thiên Phu, công ty cây xanh Thiên Phu. Dương Thiên Bồi là tổng giám đốc, Hứa Minh Viễn là giám đốc Địa ốc Thiên Phu kiêm giám đốc hạng mục Mai Giang Minh Châu
Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch đến gần công trường thì thấy một xe Santana2000 chạy tới. Thấy Triệu Quốc Đống, chiếc xe phanh két lại.
- Quốc Đống.
Hứa Minh Viễn thò đầu ra gọi.
- Ồ, Minh Viễn.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi nói:
- Sao anh lại ở đây?
- Ăn xong nên sang đây xem tiến độ công trình. Sao, đi dạo à?
Hứa Minh Viễn biết điều nên không hỏi Cù Vận Bạch đi bên cạnh Triệu Quốc Đống.
- Ừ, chúng tôi cũng vừa ăn xong nên thuận tiện tới xem Mai Giang Minh Châu như thế nào. Xem ra anh cũng không yên tâm.
- Không phải, Thiên Phu tự làm thì chất lượng công trình sao có vấn đề gì? Như vậy không phải tự đập vào chân mình sao?
Hứa Minh Viễn nhảy xuống xe rồi nói:
- Tôi lo cho tiến độ. Bây giờ hạng mục công trình số hai đã xác định, bên thiết kế cho thời gian rất chặt. Chúng ta nếu muốn bán Mai Giang Minh Châu số hai đúng kỳ hạn, như vậy phải biến Mai Giang Minh Châu số một phải đảm bảo đầy đủ về tiến độ, chất lượng. Anh ngay cả công trình số một không làm tốt, ai còn tin anh?
- Ừ, tôi cũng cho là như vậy, sao, đi xem hết chưa?
Triệu Quốc Đống nói.
- Huy ca đang ở bên kia, vừa ăn xong nên tôi sang đây. Đi, Quốc Đống, ngồi một chút chỗ chứ? Anh về lúc nào, tôi và Huy ca còn có không ít chuyện cần nói với anh.
- Ồ, tôi quên giới thiệu với anh. Đây là bạn tôi, Cù Vận Bạch. Ừ, Vận Bạch, đây là Hứa Minh Viễn mà em đã nói với chị, bây giờ là giám đốc Địa ốc Thiên Phu, Mai Giang Minh Châu là do anh ta làm ra.
Triệu Quốc Đống cười nói, cũng không giới thiệu sâu. Từ bạn có nhiều nghĩa, muốn hiểu thế nào thì hiểu.
- Ha ha, Quốc Đống, Mai Giang Minh Châu này sao tôi dám tham công, không phải do anh thì thì Địa ốc Thiên Phu sao dám làm khu biệt thự này.
Hứa Minh Viễn vội vàng xua tay nói:
- Anh mới là công thần của Mai Giang Minh Châu.
- Được rồi, anh bây giờ coi như là nổi tiếng trong giới bất động sản tỉnh An Nguyên mà, sao còn đi xe Santana này? Bồi ca keo kiệt thế sao?
Kiều Huy là người mê xe, rất chú ý xe hơi. Xe Santana2000 mặc dù mới nhưng ở cấp bậc của Hứa Minh Viễn thì hơi kém.
- Quốc Đống, anh đừng đứng đó mà ly gián. Bồi ca bây giờ còn ngồi xe cũ của Công ty Xây dựng số 9, Địa ốc Thiên Phu mới lập mấy ngày đã muốn Bồi ca đổi xe cho tôi sao?
Hứa Minh Viễn cười hì hì nói.
Hứa Minh Viễn là do Kiều Huy giới thiệu với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống rất thưởng thức ý tưởng thiết kế biệt thự Hồ Vân Loa, mà Kiều Huy cũng mua nhà ở đây. Hứa Minh Viễn qua đó mà biết Kiều Huy, hai người có cùng sở thích nên quan hệ khá mật thiết.
Kiều Huy về An Đô mà không có việc gì làm. Ngoài việc nghe lời Triệu Quốc Đống bắt đầu xây dựng trạm xăng, Triệu Quốc Đống còn đề nghị y mua lấy cổ phần của Công ty Thiên Phu trong tay nhân viên Công ty Xây dựng số 9. Kiều Huy liền bỏ ra vài triệu mua lấy cổ phần, lúc này mới dần hiểu chi tiết của Công ty Thiên Phu. Kiều Huy là cổ đông lớn thứ tư của Công ty Thiên Phu.
Hứa Minh Viễn ở tập đoàn cũ không được thoải mái, Kiều Huy sau khi biết Triệu Quốc Đống dự định để Công ty Thiên Phu tiến vào thị trường bất động sản liền đề cử Hứa Minh Viễn với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vừa gặp như đã quen từ lâu, cho nên Dương Thiên Bồi mới có thể đại biểu Công ty Thiên Phu mà mời Hứa Minh Viễn tham gia.
Hứa Minh Viễn cũng mơ hồ biết Triệu Quốc Đống có quyền lên tiếng ở tập đoàn.
- Ừ, đổi xe không phải quá đơn giản sao? Mai Giang Minh Châu bán ra thì một chiếc xe tôi nghĩ Bồi ca sẽ không keo kiệt, coi như thỏa mãn hư vinh của anh, để anh ra oai mà.
Triệu Quốc Đống trêu chọc.
- Đúng là Quốc Đống hiểu lòng tôi, tôi không có sở thích gì khác ngoài xe.
Hứa Minh Viễn cười nói:
- Đi thôi, ngồi một chỗ chứ. Trúc Lâm Nhã Viên coi như là sản nghiệp của Huy ca, cũng coi như là một cảnh quan trên đường Tân Giang.
Đại lộ Tân Giang có thể xây dựng một công trình ba tầng rộng như vậy thì nhất định phải có quan hệ. Trúc Lâm Nhã Viên là một nơi giải trí, uống café, trà, đánh bài, ăn cơm, uống rượu … Triệu Quốc Đống không rõ Kiều Huy sao lại mở cái này. Chẳng qua nghĩ tới Kiều Huy ở An Đô hơn mười năm, bây giờ mặc dù thu tay nhưng thỏ khôn có ba hang, làm thêm vài nghề cũng là bình thường.
Cù Vận Bạch không muốn đi mấy nhưng cũng muốn xem bạn của Triệu Quốc Đống như thế nào. Cho nên Triệu Quốc Đống bảo cô liền đồng ý tới Trúc Lâm Nhã Viên. Trúc Lâm Nhã Viên này chia làm hai khu vực, bên ngoài là nơi tập thể dục, vui chơi, gần bờ sông lại là nơi uống nước, uống rượu, hai bên mặc dù có đường thông nhau nhưng xe không thể tiến vào, chỉ có thể đi bộ.
Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch từ xe đi ra, Hứa Minh Viễn không khỏi than thở về chiếc xe
- Quốc Đống, tôi vẫn không hỏi anh xe này từ đâu ra. Biển tân Châu, anh không phải làm việc ở Ninh Lăng sao? Huyện ở Ninh Lăng chắc không dám dùng xe như vậy chứ?
- Mượn thôi, sao, đỏ mắt à, muốn mượn dùng thì lấy đi, tôi dùng xe của anh.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Thật ư?
Hứa Minh Viễn có chút tò mò nói.
- Ừ, dù sao tôi ở An Đô hai tháng, ít dùng xe, có xe của anh là đủ.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Desert Prince cũng không thể đi tới trường Đảng mà. Mà hắn đoán vấn đề dùng xe có lẽ sẽ bị tổ công tác nhìn tới, giao cho Hứa Minh Viễn đi cũng được.
- Ha ha, tốt quá, để tôi oai phong vài ngày. Đi thôi, Huy ca chắc không ngờ anh tới.
Hứa Minh Viễn không từ chối, y liền đưa chìa khóa cho Triệu Quốc Đống và đoạt lại chìa khóa của Triệu Quốc Đống.
Trúc Lâm Nhã Viên có vị trí đẹp, từ tầng hai có thể nhìn thấy dòng Mai Giang, tiếng piano làm người ta thoải mái.
Kiều Huy thấy Triệu Quốc Đống liền cười ha hả nói:
- Quốc Đống? Cậu sao lại gặp Minh Viễn thế?
- Ở ngay Mai Giang Minh Châu thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vị này là …
Thấy Cù Vận Bạch đi theo Triệu Quốc Đống, Kiều Huy có chút khó hiểu. Triệu Quốc Đống vẫn không nhắc gì tới việc cá nhân, đây là lần đầu Kiều Huy thấy Cù Vận Bạch, xem ra quan hệ của hai người này không bình thường.
- Cù Vận Bạch, bạn của tôi.
Triệu Quốc Đống giới thiệu. Cù Vận Bạch cũng cười cười, Kiều Huy biết điều không hỏi thêm.
- Nói một chút chuyện của cậu đi, nghe nói có vấn đề ở Ninh Lăng hả?
Kiều Huy quan tâm nói.
- Không nói cái này, tôi lên trường Đảng tỉnh học thôi.
- Tôi biết không chuyện gì làm khó được cậu. Chẳng qua Quốc Đống, tôi thấy cậu vào chính trị không hợp lý. Bây giờ là nền kinh tế thị trường, cái gì cũng nói hiệu quả kinh tế, làm quan làm gì? Còn không phải vì tiền sao? Ninh Lăng nghèo như vậy có gì chứ? Tuổi trẻ mà lãng phí ở đó sao? Không bằng về chúng ta cùng làm ăn, nếu muốn làm chuyện gì đó cho xã hội thì ngành chúng ta không phải dễ làm hơn sao?
Kiều Huy chờ Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch ngồi xuống liền gọi nhân viên mang café lên.
- Anh làm ngành này sao?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Ha ha, ngành gì chứ? Chẳng qua chỉ là muốn có thêm một nghề kiếm tiền mà thôi. Quốc Đống, cậu nói bây giờ về Quốc Đống làm có phải tốt hơn bao nhiêu không?
Kiều Huy hỏi lại một câu.
- Chúng ta không nói chuyện kinh doanh, thực hiện lý tưởng của mình tốt hơn mà. Mỗi người có lý tưởng riêng. Có người cho rằng kiếm tiền càng nhiều càng tốt, có người cho rằng nên tạo phúc cho xã hội, có người cho rằng mình làm việc của mình là được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Tôi biết cậu có tham vọng, nhưng tạo phúc cho xã hội hay kiếm tiền, thực hiện lý tưởng của mình cũng là như nhau. Cậu kiếm được nhiều tiền, sau đó cậu có thể làm việc của mình, có thể tạo phúc cho xã hội cũng cần trụ cột kinh tế mà? Cậu làm việc thiện, giúp địa phương phát triển cũng cần tiền ủng hộ. Hơn nữa có tiền khiến cuộc sống của mình tăng lên.
- Tôi lại thấy chúng ta hợp sức với nhau sẽ làm lớn hơn nữa. Cậu có ánh mắt, nhạy bén và năng lực, cũng có thể giúp mọi người nhanh chóng đạt được mục tiêu.
Triệu Quốc Đống im lặng, trong lúc nhất thời hắn không tìm được lời thích hợp nói ra suy nghĩ và chủ trương của mình. Kinh doanh và quan trường có vẻ rất khó hòa hợp. Cá và tay gấu, ai có thể chung cả đôi?
Kiều Huy nói đúng, bây giờ là kinh tế thị trường, thực hiện lý tưởng cũng cần có kinh tế. Dù hắn ở Hoa Lâm cũng không phải muốn phát triển kinh tế Hoa Lâm sao? Chẳng lẽ chỉ như vậy mới chính thức chứng minh bản thân?
Cù Vận Bạch ngồi bên mà lắng nghe mọi người nói chuyện với nhau.
Cô có thể nhìn ra Kiều Huy này không bình thường, lời nói sắc bén, ý chí kiên định, không bị Triệu Quốc Đống đả động, hơn nữa còn đưa ra quan điểm của mình. Chỉ là trên người có vẻ gì đó làm cô thấy y như con nhím trong bóng tối, luôn có thể làm người ta bị thương.
Cảm giác này khác hẳn Hứa Minh Viễn ngồi bên.
- Còn có gì nữa không?
Triệu Quốc Đống cười hì hì mà nhìn Kiều Huy.
- Không còn, tôi đang đợi cậu thuyết phục lại tôi. Tôi cũng có thể đoán ra cậu muốn nói gì. Không ngoài việc Trung Quốc là xã hội quan chức, cơ cấu hành chính nắm giữ tài nguyên là điều kinh doanh không thể so sánh… ngoài ra còn nhấn mạnh lực lượng cường đại của quan chức, bỏ qua nền kinh tế thị trường.
- Ồ, đúng thế, có thể nói lời này đúng là làm tôi thấy mới mẻ, mấy ngày không gặp mà đã hiểu biết nhiều như vậy.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Ai nói với anh để bây giờ anh nói lại với tôi thế?
- Còn ai nữa, ngoài Hướng Đông thì còn là ai? Tôi đã bảo Hướng Đông đi khuyên cậu, y lại nói mấy từ này, tôi thiếu chút nữa đánh y một trận.
Kiều Huy cười phá lên nói:
- Mỗi người có lý tưởng của mình, không thể cưỡng cầu. Nói không chừng cậu ở trong chính trị sẽ có tiền đồ lớn hơn nữa, bên này nếu cậu chỉ cần bỏ thêm chút tâm tư thì tôi thấy chúng tôi đã đủ dùng.
Không khí trở nên dễ dàng hơn. Triệu Quốc Đống cũng cười. Cù Vận Bạch có thể cảm nhận được ba người này khá hòa hợp.
- Huy ca vậy muốn theo đuổi gì thế? Tôi không vào thương trường cũng không có nghĩa không hứng thú về kinh doanh. Tôi chỉ không đặt tâm trí chủ yếu vào đây mà thôi. Có Bồi ca, anh và Minh Viễn giúp tôi, tôi còn gì phải lo lắng gì?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Tập đoàn Thiên Phu bây giờ không phải phát triển rất tốt sao? Tôi tin Tập đoàn Thiên Phu có anh và Minh Viễn tham gia thì sẽ phát triển hơn nữa.
- Đừng chụp mũ ho tôi, tôi còn việc của mình. Đúng như cậu nói, Tập đoàn Thiên Phu có Bồi ca quan tâm, bất động sản có Minh Viễn lo. Tôi cứ yên tâm làm cổ đông nhận cổ tức là được rồi.
Kiều Huy lắc đầu nói:
- Không phải cậu giới thiệu tôi vào ngành trạm xăng sao? Bây giờ vừa mới bắt đầu, đang xây dựng một trạm xăng, mua hai nơi, tôi còn đang suy nghĩ có phải nên mua thêm vài chỗ không?
- Trạm xăng là ngành kiếm tiền lớn, có tiền thừa có thể đưa vào thử xem.
Triệu Quốc Đống nói:
- Càng về sau lợi nhuận của trạm xăng càng lớn, tài nguyên không thể tái sinh. Khi giá xăng dầu tăng lên, mọi người đều thắt chặt túi tiền, tiền lãi của trạm xăng càng lúc càng lớn.
- Cậu nói như vậy làm tôi khá động tâm.
Mắt Kiều Huy sáng lên, y khá tin vào đề nghị của Triệu Quốc Đống.
- Chỉ là bây giờ xe hơi sử dụng xăng không nhiều. Hơn nữa việc ô tô dùng xăng có lẽ còn cần thủ tục nhiều hơn nữa.
- Việc này còn có thể làm khó anh sao? Chủ yếu là đảm bảo an toàn và giám sát chất lượng là được. Nếu anh có cửa thì có thể bắt đầu vào bên taxi, theo thu nhập của dân chúng tăng lên, tỉ lệ xe riêng càng lúc càng tăng, giá xăng dầu cũng tăng. Đến khi đó kinh doanh trạm xăng sẽ như thế nào?
Triệu Quốc Đống cười nói, đây là những kiến thức cơ bản nhất sau này, nhưng nó lại là chỉ dẫn cho Kiều Huy.
Kiều Huy vui mừng như vậy làm cả Hứa Minh Viễn và Cù Vận Bạch có chút khó hiểu. Mỗi câu của Triệu Quốc Đống đều làm Kiều Huy thừa nhận, không hề lo lắng xem nó có chính xác hay không?
Kiều Huy là người như thế nào thì Hứa Minh Viễn biết rõ. Mặc dù hai ngành khác nhau nhưng Kiều Huy có sức ảnh hưởng như thế nào đối với các ngành tại An Đô này thì Hứa Minh Viễn hiểu rõ. Mặc dù bây giờ Kiều Huy đã chuyển trắng nhưng là nhân vật quen các cuộc đấu lớn, lại ở duyên hải vài năm, dù kinh nghiệm hay kiến thức thì người bình thường không thể so sánh, sao lại nghe ý kiến của Triệu Quốc Đống như vậy?
Cù Vận Bạch cũng không hiểu. Cô thấy Kiều Huy thật sự kính nể Triệu Quốc Đống, điều này không hề che giấu. Giữa hai người có vẻ có quan hệ người bình thường không thể có, điều này làm Cù Vận Bạch rất ngạc nhiên.
- Ha ha, Quốc Đống, vậy cậu nói tôi sang duyên hải làm trạm xăng có được không?
Kiều Huy nói như vậy làm Triệu Quốc Đống biết đối phương đã động tâm. Hắn cũng muốn dựa vào quan hệ của Kiều Huy ở An Nguyên mà giúp Tập đoàn Thiên Phu phát triển trong ngành bất động sản, nhất là việc lấy các khu đất. Mặc dù Tập đoàn Thiên Phu có quan hệ tốt với chính quyền thành phố, nhưng đó là trên cao, bên dưới lại khác. Điều này cần người có quan hệ xã hội rộng bù đắp.
- Làm trạm xăng cũng cần là ngành đốt tiền đó, đương nhiên sau này sẽ khác. Tài nguyên cuồn cuộn, nhất là khu vực kinh tế càng phát triển, giao thông càng phát triển thì ngành này càng phát đạt. Chỉ sợ anh cũng hiểu không có chính quyền địa phương ủng hộ thì khó làm. Hơn nữa đây chính là là việc làm ăn nghiêm chỉnh, không được dính mấy thứ khác không sẽ có vấn đề.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết Kiều Huy ở bên Quảng Đông Phúc Kiến vài năm nên cũng có sức ảnh hưởng bên Đông bắc. Hắn chỉ hy vọng đối phương hiểu, làm việc chính đáng thì cố gắng không dính mấy ngành kia.
- Ha ha, Quốc Đống, cậu yên tâm, tôi nếu hạ quyết tâm sẽ không dính vào ngành kia. Hơn nữa tôi vốn không định dùng nó mà. Nếu tôi thật sự muốn sang bên đó thì cũng sẽ kết hợp với công ty ở địa phương.
Kiều Huy gật đầu nói:
- Đúng như cậu nói, thời này ai chơi với lửa chẳng bị bỏng, không phải là anh bản lĩnh lớn, Đảng không làm gì được anh. Nếu Đảng nhìn trúng anh, anh chết cháy là sớm muộn mà thôi.
- Anh hiểu là tốt rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ừ, Quốc Đống, Minh Viễn bây giờ phụ trách Địa ốc Thiên Phu. Mai Giang Minh Châu nhiều người mua như vậy, công trình số hai chuẩn bị khởi công, cậu có đề xuất gì không?
Là cổ đông thứ tư của Tập đoàn Thiên Phu, Kiều Huy khá coi trọng công ty Địa ốc Thiên Phu. Nhất là thu hoạch của Mai Giang Minh Châu lớn như vậy, y đương nhiên hy vọng Triệu Quốc Đống chỉ điểm Hứa Minh Viễn một chút.
- Thị trường bất động sản lúc nào phát triển mạnh thì tôi đã sớm trao đổi với Bồi ca và Minh Viễn. Tập đoàn Thiên Phu bây giờ vẫn lấy xây dựng làm chính, bất động sản là phụ. Nhất là Tập đoàn Thiên Phu muốn phát triển hơn nữa thì bây giờ không thể mất ngành xây dựng. Về phương diện khác cũng cần toàn lực tiến vào ngành bất động sản. Bồi ca không phải đã sang Quý Châu sao? Có lẽ có không ít thu hoạch nếu không cũng không ở đó tận nửa tháng. Bên đó đang xây dựng đường cao tốc, tôi đoán một hai năm nữa bên tỉnh An Nguyên chúng ta cũng khởi động. Cao tốc An Kiềm, Tương An đều đang chuẩn bị lập hạng mục, phải xem Tập đoàn Thiên Phu có thể nắm giữ được khối này không.
- Bên bất động sản thì lại khác. Minh Viễn là chuyên gia trong ngành nên biết thị trường bất động sản sẽ phát triển hơn nữa. Ăn, mặc ngủ ở là bốn yếu tố. Ở chính là bên bất động sản, ăn mặc cũng liên quan đến bất động sản. Cho nên nếu muốn Địa ốc Thiên Phu phát triển mạnh hơn nữa thì cần không ngừng lấy đất, hơn nữa sớm dự bị đất. Lấy đất càng nhiều, vị trí càng tốt, giá càng thấp thì tương lai của Địa ốc Thiên Phu sau này càng tươi sáng, điều này cũng có nghĩa cổ tức của các cổ đông Tập đoàn Thiên Phu càng cao.
Kiều Huy và Hứa Minh Viễn đều vểnh tai mà nghe Triệu Quốc Đống chỉ điểm.
- Thành phố An Đô là thành phố trung tâm, là một nơi có vị trí tốt để phát triển. Nhưng Địa ốc Thiên Phu nếu muốn làm lớn trong ngành sản xuất này, như vậy chỉ riêng An Đô là không đủ. Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến xếp hạng một. Hàng Châu, Thiên Tân, Đại Liên, Thanh Đảo xếp thứ hai. An Đô, Thành Đô, Nam Kinh, Trùng Khánh, Vũ Hán chỉ xếp loại thành phố thứ ba. Cho nên muốn chiếm một vị trí nho nhỏ trong ngành bất động sản Trung Quốc thì phải nhanh chóng tiến vào thành phố cấp một, hai. Mà nơi đó không có tài chính cực mạnh là không đủ.
Triệu Quốc Đống nói làm Kiều Huy, Hứa Minh Viễn chấn động. Thành phố cấp một, hai, ba. An Đô lớn như vậy mới là loại ba ư? Tương lai như vậy làm người ta phải run lên. Nhưng câu sau của Triệu Quốc Đống làm mọi người bừng tỉnh. Địa ốc Thiên Phu bây giờ còn kém cả mấy tập đoàn chuyên nghiệp như Hoa Mậu. Thương trường không tiến sẽ lùi, không tiến lên sẽ suy sụp. Nhưng bây giờ Địa ốc Thiên Phu mới thành lại, cho nên muốn tỏa sáng, muốn tạo thương hiệu muốn lớn mạnh cũng không hề dễ dàng gì.
Tác giả :
Thụy Căn