Lộng Triều
Quyển 5 - Chương 70: Phong ba khi thị sát
La Đại Hải lớn tiếng nói:
- Ngô Quốc Quang, ông muốn chơi tôi hả? Lúc trước không thông báo gì cả, sao bây giờ đột nhiên nói Chủ tịch Trương muốn tới Hoa Lâm? Ông bảo chúng tôi nên làm gì?
- Lão La, đây đâu phải ý của chúng tôi.
Đầu bên kia là Cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố - Ngô Quốc Quang:
- Chúng tôi đã sớm xếp lịch để Chủ tịch Trương đến Tào Tập và Phong Đình. Ai ngờ Chủ tịch Trương đến Tào Tập liền không đến Phong Đình nữa. Ngài muốn xem một huyện có điều kiện khó khăn, hơn nữa nói muốn xem mấy huyện nghèo cấp quốc gia, anh nói tôi có thể làm gì? Hoa Lâm là do lãnh đạo xác định, chúng tôi có tư cách gì mà chỉ định Hoa Lâm?
La Đại Hải vội vàng nói:
- Ông giúp tôi nghĩ biện pháp xem có thể đổi sang Thương Hóa không? Giúp tôi một chút, lão Hải tôi nhớ ơn ông cả đời.
- Lão La, không phải tôi không giúp ông, nhưng ở tình hình này ông bảo tôi giúp ông như thế nào? Đây là lãnh đạo chỉ đích danh. Tôi cũng chỉ theo lệnh lãnh đạo mà gọi cho ông, ông chuẩn bị đi.
Ngô Quốc Quang cũng biết lần này La Đại Hải gặp khó khăn, nhưng cũng không thể trách La Đại Hải. Đổi sang huyện nào huyện đó gặp nạn, có huyện nào chuẩn bị tư tưởng đâu. Hơn nữa huyện nghèo cấp quốc gia như Hoa Lâm thì còn hy vọng bọn họ điều chỉnh cơ cấu nông nghiệp gì chứ?
Ngay cả quận Ninh Lăng cũng không có gì để mà giới thiệu, chỉ có trụ sở trồng thảo dược của Tào Tập còn xem được, mà trụ sở nuôi thủy sản của Phong Đình bây giờ có hiệu quả kinh doanh kém, bảo sao Chủ tịch Trương không hứng thú.
Chủ tịch Trương nếu không thấy Hoa Lâm mang ra gì thì không chừng sẽ rất tức giận, vậy ai chịu trách nhiệm? Lãnh đạo Thị xã không có tâm tư mà ăn cơm. Bọn họ bảo Ngô Quốc Quang lặng lẽ thông báo Hoa Lâm, nhưng chỉ có một hai tiếng thì chuẩn bị được gì? Chỉ sợ ngay cả tài liệu báo cáo cũng không thể viết ra được?
La Đại Hải mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Đêm qua y nằm mơ thấy mình ngồi trong kiệu nhưng lại ngã xuống. Hôm nay Ngô Quốc Quang lại gọi tới như vậy làm La Đại Hải chỉ muốn đập máy.
Sao bây giờ? Điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp? Điều chỉnh gì? Chính quyền làm gì? Có thành tích gì? Trâu Trì Trường đi ra ngoài một tuần nữa mới về, y đi thật đúng lúc.
La Đại Hải cắn răng rút điện thoại di động ra gọi:
- Thị trưởng Mạch, tôi là La Đại Hải, lão La đây. Ngài bây giờ nói chuyện có tiện không? Vâng, tôi muốn hỏi một chút. Nghe nói Chủ tịch Trương muốn tới Hoa Lâm chúng tôi? Sao lại đột nhiên lại tới Hoa Lâm chúng tôi? Hoa Lâm chúng tôi có gì hay để xem đâu, điều này Thị trưởng biết rõ mà… Đúng, đúng, không có gì để xem. Hơn nữa Bí thư Trâu không có ở đây, chọn Hoa Lâm chúng tôi sẽ không thích hợp. Thị trưởng, ngài xem có thể đổi sang Thương Hóa không?
La Đại Hải gần như là cầu xin đối phương, nhưng đối phương cũng nói với giọng bất lực làm La Đại Hải không còn hy vọng gì. Lãnh đạo Thị xã cũng không có ý định đổi chỗ khác, từ Tào Tập tới đây còn hai tiếng, nhưng đó sẽ là kiếp nạn của Hoa Lâm.
La Đại Hải tuyệt vọng bỏ máy xuống, bây giờ La Đại Hải lại rất tỉnh táo. Trâu Trì Trường không ở nhà, y chủ trì công việc, xảy ra chuyện thì y một mình gánh chịu. Bây giờ có người thế tội thì chính là Vi Biểu – phụ trách mảng nông nghiệp. Hơn nữa dù có đẩy Vi Biểu ra thì y cũng không thể thoát khỏi.
Cửa văn phòng được mở ra, có người tiến vào nói:
- Chủ tịch La, xảy ra chuyện gì thế?
La Đại Hải nói qua về tình hình, Vi Biểu cũng sa sầm mặt lại. Đột nhiên khảo sát như vậy làm Hoa Lâm không có chuẩn bị gì, tạo điển hình gì cho Chủ tịch Trương xem bây giờ? Vừa có tính đại biểu, vừa có tính phổ biến thì Hoa Lâm còn là huyện nghèo cấp quốc gia sao?
- Chủ tịch, chẳng lẽ Thị xã không thể đổi huyện khác sao?
Vi Biểu cắn răng nói.
- Có thể nghĩ thì đã nghĩ hết rồi, Thị xã cũng không có lựa chọn thích hợp, chỉ có thể đẩy chúng ta ra.
La Đại Hải thở dài một tiếng:
- Anh chuẩn bị một chút, dù không có gì xem thì cũng phải chuẩn bị tài liệu về sản xuất nông nghiệp trong hai năm qua của huyện ta, có hiệu quả như thế nào?
Vi Biểu cười khổ một tiếng mà nói:
- Chủ tịch La, anh cũng biết tôi làm mảng này chưa đầy nửa năm, tôi còn không biết cơ cấu sản xuất nông nghiệp của Hoa Lâm ta là gì, anh bảo tôi báo cáo thế nào? Không thể nói bậy mà.
- Lão Liêu lên Ninh Lăng chữa bệnh, bây giờ tìm cũng vô ích. Anh không thể tìm ra một chút điểm hiệu quả nào sao?
La Đại Hải lắc đầu nói:
- Bỏ đi, anh chuẩn bị tài liệu một chút, còn đâu chúng ta chờ.
Triệu Quốc Đống vào văn phòng mình thì thấy không ngừng có người chạy qua chạy lại ở hành lang. Hắn có chút tò mò, có mình Trâu Trì Trường rời đi thôi mà, sao phải làm nhiều việc như vậy?
- Có chuyện gì mà bận như vậy?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò hỏi lão Phạm – Phó chánh văn phòng.
- Không biết Thị xã bị bệnh gì mà đột nhiên nói muốn kiểm tra công tác nông nghiệp của Hoa Lâm chúng ta. Hơn nữa nói gần tiếng nữa sẽ tới, ngài nói đây có phải cố ý hại người không?
Lão Phạn thở hổn hển nói:
- Bây giờ yêu cầu nửa tiếng phải làm ra tài liệu báo cáo. Làm thì dễ nhưng lãnh đạo muốn xem xét thực tế thì sao?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình nói:
- Anh nói gần tiếng sau là có đoàn tới kiểm tra công tác nông nghiệp của huyện ta?
- Nghe nói do Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan tự mình dẫn đoàn. Chủ tịch La và chủ tịch Vi bảo tôi lập tức chuẩn bị để mong qua cửa.
Lão Phạm vội vàng lắc đầu nói:
- Điên rồi, điên rồi, lừa gạt được lãnh đạo sao chứ?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi ngồi im tại đó. Chuyện này không liên quan với hắn, hắn không phụ trách mảng nông nghiệp mà, không phải lãnh đạo chủ yếu, không cần quan tâm. Có lẽ lát nữa mình cũng không được gọi đi khảo sát cùng mà. Trâu Trì Trường không có ở đây, cũng chỉ có La Đại Hải phụ trách việc này. Không biết Thị xã sao lại tự nhiên chọn Hoa Lâm.
Xem ra huyện không có chút chuẩn bị nào, Triệu Quốc Đống có thể dám chắc lão Phạm đóng cửa viết văn bản không có tác dụng gì. Trương Nghiễm Lan không phải người thích nghe báo cáo, mà muốn xem thực tế. Anh viết báo cáo loạn mà không đúng thực tế chỉ ăn mắng mà thôi.
- Chủ tịch La, có phải tỉnh muốn đến Hoa Lâm kiểm tra công việc?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi thấy cũng nên tới.
- Ừ, vừa được cục Nông nghiệp thành phố thông báo. Chúng ta không chuẩn bị gì, đây có phải hại người không?
La Đại Hải đi quanh văn phòng rồi nói:
- Cơ cấu sản xuất nông nghiệp là đề tài lớn, đây là điểm yếu của Hoa Lâm chúng ta. Nhưng lại chỉ nhìn trúng Hoa Lâm ta, không biết Chủ tịch Trương nghĩ gì nữa.
- Là do Chủ tịch Trương chỉ đích danh hay Thị xã đề cử?
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, dù chọn cũng không nên chọn Hoa Lâm chứ?
- Ai biết được, huyện chỉ có hai nhà máy nông nghiệp đơn giản, chẳng lẽ chỉ xem cái này sao?
La Đại Hải nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Công ty Đại Hoa thì mới ký hợp đồng sơ bộ, nếu không được chỉ có thể tùy tiện lấy bọn họ ra.
- Chỉ sợ không được, phong cách của Chủ tịch Trương khác lãnh đạo khác, Chủ tịch Trương muốn xem thực tế. Nếu lừa gạt mà bị Chủ tịch Trương tra ra thì càng không xong.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Vậy có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ đưa Chủ tịch Trương đến mấy nhà máy kia thôi sao?
La Đại Hải cũng nghe nói qua về tác phong làm việc của vị Phó chủ tịch thường trực tỉnh này. Hơn nữa vừa nãy Mạch Gia Huy cũng bảo y đừng có lừa gạt. Cơ sở trồng dược liệu của Tào Tập vốn đáng xem nhưng do nói quá về quy mô bị Chủ tịch Trương điều tra ra nên đã chịu phê bình.
Nhìn thấy vể mặt của Triệu Quốc Đống lúc này, La Đại Hải như thấy gì đó nên nói:
- Quốc Đống, cậu có ý gì sao?
- Ngô Quốc Quang, ông muốn chơi tôi hả? Lúc trước không thông báo gì cả, sao bây giờ đột nhiên nói Chủ tịch Trương muốn tới Hoa Lâm? Ông bảo chúng tôi nên làm gì?
- Lão La, đây đâu phải ý của chúng tôi.
Đầu bên kia là Cục trưởng cục Nông nghiệp thành phố - Ngô Quốc Quang:
- Chúng tôi đã sớm xếp lịch để Chủ tịch Trương đến Tào Tập và Phong Đình. Ai ngờ Chủ tịch Trương đến Tào Tập liền không đến Phong Đình nữa. Ngài muốn xem một huyện có điều kiện khó khăn, hơn nữa nói muốn xem mấy huyện nghèo cấp quốc gia, anh nói tôi có thể làm gì? Hoa Lâm là do lãnh đạo xác định, chúng tôi có tư cách gì mà chỉ định Hoa Lâm?
La Đại Hải vội vàng nói:
- Ông giúp tôi nghĩ biện pháp xem có thể đổi sang Thương Hóa không? Giúp tôi một chút, lão Hải tôi nhớ ơn ông cả đời.
- Lão La, không phải tôi không giúp ông, nhưng ở tình hình này ông bảo tôi giúp ông như thế nào? Đây là lãnh đạo chỉ đích danh. Tôi cũng chỉ theo lệnh lãnh đạo mà gọi cho ông, ông chuẩn bị đi.
Ngô Quốc Quang cũng biết lần này La Đại Hải gặp khó khăn, nhưng cũng không thể trách La Đại Hải. Đổi sang huyện nào huyện đó gặp nạn, có huyện nào chuẩn bị tư tưởng đâu. Hơn nữa huyện nghèo cấp quốc gia như Hoa Lâm thì còn hy vọng bọn họ điều chỉnh cơ cấu nông nghiệp gì chứ?
Ngay cả quận Ninh Lăng cũng không có gì để mà giới thiệu, chỉ có trụ sở trồng thảo dược của Tào Tập còn xem được, mà trụ sở nuôi thủy sản của Phong Đình bây giờ có hiệu quả kinh doanh kém, bảo sao Chủ tịch Trương không hứng thú.
Chủ tịch Trương nếu không thấy Hoa Lâm mang ra gì thì không chừng sẽ rất tức giận, vậy ai chịu trách nhiệm? Lãnh đạo Thị xã không có tâm tư mà ăn cơm. Bọn họ bảo Ngô Quốc Quang lặng lẽ thông báo Hoa Lâm, nhưng chỉ có một hai tiếng thì chuẩn bị được gì? Chỉ sợ ngay cả tài liệu báo cáo cũng không thể viết ra được?
La Đại Hải mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Đêm qua y nằm mơ thấy mình ngồi trong kiệu nhưng lại ngã xuống. Hôm nay Ngô Quốc Quang lại gọi tới như vậy làm La Đại Hải chỉ muốn đập máy.
Sao bây giờ? Điều chỉnh cơ cấu sản xuất nông nghiệp? Điều chỉnh gì? Chính quyền làm gì? Có thành tích gì? Trâu Trì Trường đi ra ngoài một tuần nữa mới về, y đi thật đúng lúc.
La Đại Hải cắn răng rút điện thoại di động ra gọi:
- Thị trưởng Mạch, tôi là La Đại Hải, lão La đây. Ngài bây giờ nói chuyện có tiện không? Vâng, tôi muốn hỏi một chút. Nghe nói Chủ tịch Trương muốn tới Hoa Lâm chúng tôi? Sao lại đột nhiên lại tới Hoa Lâm chúng tôi? Hoa Lâm chúng tôi có gì hay để xem đâu, điều này Thị trưởng biết rõ mà… Đúng, đúng, không có gì để xem. Hơn nữa Bí thư Trâu không có ở đây, chọn Hoa Lâm chúng tôi sẽ không thích hợp. Thị trưởng, ngài xem có thể đổi sang Thương Hóa không?
La Đại Hải gần như là cầu xin đối phương, nhưng đối phương cũng nói với giọng bất lực làm La Đại Hải không còn hy vọng gì. Lãnh đạo Thị xã cũng không có ý định đổi chỗ khác, từ Tào Tập tới đây còn hai tiếng, nhưng đó sẽ là kiếp nạn của Hoa Lâm.
La Đại Hải tuyệt vọng bỏ máy xuống, bây giờ La Đại Hải lại rất tỉnh táo. Trâu Trì Trường không ở nhà, y chủ trì công việc, xảy ra chuyện thì y một mình gánh chịu. Bây giờ có người thế tội thì chính là Vi Biểu – phụ trách mảng nông nghiệp. Hơn nữa dù có đẩy Vi Biểu ra thì y cũng không thể thoát khỏi.
Cửa văn phòng được mở ra, có người tiến vào nói:
- Chủ tịch La, xảy ra chuyện gì thế?
La Đại Hải nói qua về tình hình, Vi Biểu cũng sa sầm mặt lại. Đột nhiên khảo sát như vậy làm Hoa Lâm không có chuẩn bị gì, tạo điển hình gì cho Chủ tịch Trương xem bây giờ? Vừa có tính đại biểu, vừa có tính phổ biến thì Hoa Lâm còn là huyện nghèo cấp quốc gia sao?
- Chủ tịch, chẳng lẽ Thị xã không thể đổi huyện khác sao?
Vi Biểu cắn răng nói.
- Có thể nghĩ thì đã nghĩ hết rồi, Thị xã cũng không có lựa chọn thích hợp, chỉ có thể đẩy chúng ta ra.
La Đại Hải thở dài một tiếng:
- Anh chuẩn bị một chút, dù không có gì xem thì cũng phải chuẩn bị tài liệu về sản xuất nông nghiệp trong hai năm qua của huyện ta, có hiệu quả như thế nào?
Vi Biểu cười khổ một tiếng mà nói:
- Chủ tịch La, anh cũng biết tôi làm mảng này chưa đầy nửa năm, tôi còn không biết cơ cấu sản xuất nông nghiệp của Hoa Lâm ta là gì, anh bảo tôi báo cáo thế nào? Không thể nói bậy mà.
- Lão Liêu lên Ninh Lăng chữa bệnh, bây giờ tìm cũng vô ích. Anh không thể tìm ra một chút điểm hiệu quả nào sao?
La Đại Hải lắc đầu nói:
- Bỏ đi, anh chuẩn bị tài liệu một chút, còn đâu chúng ta chờ.
Triệu Quốc Đống vào văn phòng mình thì thấy không ngừng có người chạy qua chạy lại ở hành lang. Hắn có chút tò mò, có mình Trâu Trì Trường rời đi thôi mà, sao phải làm nhiều việc như vậy?
- Có chuyện gì mà bận như vậy?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò hỏi lão Phạm – Phó chánh văn phòng.
- Không biết Thị xã bị bệnh gì mà đột nhiên nói muốn kiểm tra công tác nông nghiệp của Hoa Lâm chúng ta. Hơn nữa nói gần tiếng nữa sẽ tới, ngài nói đây có phải cố ý hại người không?
Lão Phạn thở hổn hển nói:
- Bây giờ yêu cầu nửa tiếng phải làm ra tài liệu báo cáo. Làm thì dễ nhưng lãnh đạo muốn xem xét thực tế thì sao?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình nói:
- Anh nói gần tiếng sau là có đoàn tới kiểm tra công tác nông nghiệp của huyện ta?
- Nghe nói do Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan tự mình dẫn đoàn. Chủ tịch La và chủ tịch Vi bảo tôi lập tức chuẩn bị để mong qua cửa.
Lão Phạm vội vàng lắc đầu nói:
- Điên rồi, điên rồi, lừa gạt được lãnh đạo sao chứ?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi ngồi im tại đó. Chuyện này không liên quan với hắn, hắn không phụ trách mảng nông nghiệp mà, không phải lãnh đạo chủ yếu, không cần quan tâm. Có lẽ lát nữa mình cũng không được gọi đi khảo sát cùng mà. Trâu Trì Trường không có ở đây, cũng chỉ có La Đại Hải phụ trách việc này. Không biết Thị xã sao lại tự nhiên chọn Hoa Lâm.
Xem ra huyện không có chút chuẩn bị nào, Triệu Quốc Đống có thể dám chắc lão Phạm đóng cửa viết văn bản không có tác dụng gì. Trương Nghiễm Lan không phải người thích nghe báo cáo, mà muốn xem thực tế. Anh viết báo cáo loạn mà không đúng thực tế chỉ ăn mắng mà thôi.
- Chủ tịch La, có phải tỉnh muốn đến Hoa Lâm kiểm tra công việc?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi thấy cũng nên tới.
- Ừ, vừa được cục Nông nghiệp thành phố thông báo. Chúng ta không chuẩn bị gì, đây có phải hại người không?
La Đại Hải đi quanh văn phòng rồi nói:
- Cơ cấu sản xuất nông nghiệp là đề tài lớn, đây là điểm yếu của Hoa Lâm chúng ta. Nhưng lại chỉ nhìn trúng Hoa Lâm ta, không biết Chủ tịch Trương nghĩ gì nữa.
- Là do Chủ tịch Trương chỉ đích danh hay Thị xã đề cử?
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, dù chọn cũng không nên chọn Hoa Lâm chứ?
- Ai biết được, huyện chỉ có hai nhà máy nông nghiệp đơn giản, chẳng lẽ chỉ xem cái này sao?
La Đại Hải nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Công ty Đại Hoa thì mới ký hợp đồng sơ bộ, nếu không được chỉ có thể tùy tiện lấy bọn họ ra.
- Chỉ sợ không được, phong cách của Chủ tịch Trương khác lãnh đạo khác, Chủ tịch Trương muốn xem thực tế. Nếu lừa gạt mà bị Chủ tịch Trương tra ra thì càng không xong.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Vậy có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ đưa Chủ tịch Trương đến mấy nhà máy kia thôi sao?
La Đại Hải cũng nghe nói qua về tác phong làm việc của vị Phó chủ tịch thường trực tỉnh này. Hơn nữa vừa nãy Mạch Gia Huy cũng bảo y đừng có lừa gạt. Cơ sở trồng dược liệu của Tào Tập vốn đáng xem nhưng do nói quá về quy mô bị Chủ tịch Trương điều tra ra nên đã chịu phê bình.
Nhìn thấy vể mặt của Triệu Quốc Đống lúc này, La Đại Hải như thấy gì đó nên nói:
- Quốc Đống, cậu có ý gì sao?
Tác giả :
Thụy Căn