Lộng Triều
Quyển 5 - Chương 55: Cơ hội
Hốt Luân nuốt táo là một thành ngữ khá nổi tiếng trong văn hóa Trung Quốc. Có người nói nó xuất phát từ đời Nguyên trong quyển Trạm Uyên tĩnh ngữ, có người nói nó xuất phát từ Viên Ngộ thiền sư đời Tống trong Bích Nham lục. Chẳng qua Triệu Quốc Đống đã sớm đã coi nơi này là Bích nham.
Viên Ngộ thiền sư là một vị danh nhân phật tông nổi tiếng, mà thành ngữ Hốt Luân nuốt táo đương nhiên cũng có từ thời đó. Mà rừng tóa sau lưng ngôi chùa đổ nát cũng đã kiểm chứng cho suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, có lẽ đây là nơi Viên Ngộ thiền sư đã ngồi tĩnh tu.
Hiếm khó nhất chính là rừng táo của núi Hốt Luân. Mặc dù chỉ là rừng táo bình thường nhưng có thành ngữ kia khiến giá của nó tăng lên nhiều. Nếu như có thể tuyên truyền, vận chuyển thì khu rừng này sẽ là nơi để cho khách du lịch tới thưởng thức hương vị Hốt Luân nuốt táo.
Ngoài thành ngữ đó ra thì điều làm hai anh em họ Đào chú ý nhất chính là suối nước nóng và suối lạnh phân bố khắp dãy núi.
Núi Hốt Luân có địa thế tương đối bằng phẳng, hoàn toàn có thể làm một trụ sở du lịch. Suối nước nóng phong phú đúng là nơi trời sinh để dưỡng sức khỏe, mà những suối lạnh lại là nơi tốt để rèn luyện tâm tính. Nơi này chỉ cần có thể thêm chim muông tới hót, cùng với các con đường rải đá đi trong rừng thì đúng là nơi tuyệt đẹp để thu hút du khách.
hai anh em họ Đào cũng không giỏi che giấu vẻ mặt của mình, Triệu Quốc Đống có thể từ vẻ vui mừng trong mắt của đối phương mà biết bọn họ thích nơi này hơn Kỳ Lân quan.
Dù sao Kỳ Lân Quan chỉ là một trụ sở tôn giáo, có lẽ hấp dẫn được các thiện nam tín nữ, nhưng người tiêu tiền trong số bọn họ không cao. Trừ khi Kỳ Lân Quan có thể có danh tiếng như Nga Mi Báo Quốc tự hay là Bạch Vân quan Bắc Kinh.
Nhưng núi Hốt Luân thì khác, có suối nước nóng, nước lạnh, có thành ngữ Hốt Luân nuốt táo, còn có Hồ Bích Thủy, Điểu Minh giản và các con đường rải đá, các nơi đều có lịch sử lâu đời, thêm phong cảnh tuyệt đẹp của nó, hoàn toàn có thể tạo thành thắng cảnh du lịch nổi tiếng, hơn nữa cũng hoàn toàn có thể xây dựng khu nghỉ dưỡng khổng lồ ở đây.
Đương nhiên muốn thực hiện ý tưởng này thì không có tài chính sung túc là không thể. Hơn nữa thời gian đầu đừng mong lãi nhiều Sau khi hệ thống giao thông được giải quyết thì tài chính sẽ là lực cản lớn nhất.
Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch lại khá nhàn nhã.
Núi Hốt Luân nếu như muốn đi xem hết thì phải mất vài ba ngày, càng đi vào trong núi thì đường càng khó đi, cảnh sắc cũng rất yên tĩnh, Điểu Minh giản rất sâu, chim có thể bay trong đó, người ở đây trở nên rất nhỏ bé. Mấy người Hạ Bách Linh đều vui vẻ, gần như mỗi chỗ danh thắng nổi tiếng đều tới. Điều này làm Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu há hốc mồm. Khách Chiết Giang không ngừng hỏi, hai người bọn họ đúng là không chống đỡ được. Rất nhiều truyền thuyết dân gian bọn họ chỉ nghe thấy mà không hiểu ý nghĩa.
- Chủ tịch Triệu, mấy người Chiết Giang hỏi chi tiết quá, việc gì cũng phải hỏi tận gốc vấn đề. Làm tôi và Bí thư Vương nhiều lúc không biết nên trả lời như thế nào.
Quế Toàn Hữu nói.
- ctit, ngài nói mấy người Chiết Giang thật sự muốn khai thác nơi này, bọn họ muốn khai thác suối nước nóng sao?
Vương Nhị Khải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhưng tôi thấy bọn họ cũng rất hứng thú với truyền thuyết trong xã, triều đại gì, danh nhân gì đều muốn hỏi rõ ràng, đâu có giống khai thác suối nước nóng?
Triệu Quốc Đống gật đầu, Vương Nhị Khải này đúng là biết suy nghĩ, có thể nhìn ra người Chiết Giang không chỉ nhằm vào suối nước nóng.
- Lão Vương, lão Quế, nhà kinh doanh Chiết Giang rất khôn khéo, bọn họ tuyệt đối không chỉ vì mấy suối nước nóng mà gióng trống khua chiêng tới đây khai thác. Các anh nghĩ xem làm đường và các phương tiện trụ cột như điện nước cần bao nhiêu? Chỉ vài suối nước nóng thì bao giờ mới có thể thu hồi vốn.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lão Vương, lão Quế, phải nhìn xa một chút. Tôi còn phải lừa bọn họ, để bọn họ làm một hạng mục rất lớn ở chỗ chúng ta. Một khi bọn họ thấy có khả năng thì nhất định sẽ làm tớ cùng.
- Nói như vậy ngài có chút nắm chắc ở việc này?
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút lời của Triệu Quốc Đống.
- Làm hết sức mà, phải thử mới biết được.
Triệu Quốc Đống không trực tiếp trả lời:
- Hạng mục này mà thành công thì sẽ liên quan tới xã anh và thị trấn Mã Thủ. Phía sau núi thông với đâu?
- Hình như là xã Lương Sơn, ừ, còn có xã Đẵng Khê.
Vương Nhị Khải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đều là xã miền núi, từ bên kia căn bản không thể tiến vào.
Triệu Quốc Đống tính toán một chút, nếu như xung quanh đều là núi, nếu như thật sự làm một khách du lịch thì dễ làm hơn vì ít phải di dời dân chúng.
- Ở đây có nhiều dân cư không?
- Không nhiều mấy. Bên xã tôi, Mã Thủ thì có khoảng 10 hộ. Lương Sơn và Đãng Khê càng ít hơn. Có ai muốn làm nhà ở sâu trong núi thế này? Có điều kiện thì sớm chuyển đi rồi.
Vương Nhị Khải nói.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Người ít mới là phong cảnh tự nhiên, như vậy mới hấp dẫn được khách du lịch.
- Quốc Đống, lão Đào và lão Hạ mời cậu xuống ngồi một chút.
Chu Quốc Bình gọi với lên.
- Đến đây.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Xem ra có trò hay.
Không ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống, đám người Hạ Bách Linh, họ Phong và anh em họ Đào rất thích phong cảnh núi Hốt Luân, Kỳ Lân Quan. Nhưng cả khu vực dài mười mấy Km, dù là lúc đầu không tính tới khai thác phía sau núi Hốt Luân thì nếu muốn làm một khách du lịch, anh em họ Đào tính qua ít nhất đầu tư 60 triệu. Hạ Bách Linh và Phong Việt Nhân cũng có ý nhưng hạng mục lớn như vậy làm bọn họ có chút lo lắng. Hơn nữa dù hai người này chấp nhận đầu tư thì vẫn còn thiếu vốn.
Triệu Quốc Đống trao đổi qua với mấy người này, nói rõ huyện sẽ toàn lực thu hút đầu tư từ ngoài vào, hơn nữa sẽ ủng hộ vấn đề giải phóng mặt bằng. Nhưng thủ tục cụ thể cần lãnh đạo của huyện bàn rồi mới có thể quyết định. Điều này làm anh em họ Đào và hai người Hạ Bách Linh có chút thất vọng. Nhưng Triệu Quốc Đống lại tỏ vẻ hắn sẽ giúp liên lạc một nhà đầu tư chấp nhận góp cổ phần vào hạng mục này. Điều này lại làm bốn người vui mừng.
Ba ngày qua làm đám người Hạ Bách Linh rất hài lòng, nhất là khi Triệu Quốc Đống tiết lộ nhà đầu tư kia có thể chính là công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng, anh em họ Đào và hai người Hạ Bách Linh càng vui vẻ hơn. Dù sao có thể hợp tác với một công ty có thực lực tài chính mạnh như vậy thì sẽ giảm rất nhiều phiền phức.
Đưa mọi người tới tận quốc lộ 915, Triệu Quốc Đống mới buồn bực về Hoa Lâm. Ba ngày triền miên trong bể dục làm Triệu Quốc Đống thấy thoải mái. So sánh với Đường Cẩn và Khổng Nguyệt thì Cù Vận Bạch chín hơn nhiều. Cô mặc dù trước đó cũng chưa từng có quan hệ với ai, nhưng sau khi nếm thử thì đã phóng khoáng hơn nhiều.
Đêm nào cũng quên cả trời đất, Cù Vận Bạch rất kiên quyết muốn theo đám người Chu Quốc Bình về An Đô, điều này làm Triệu Quốc Đống không biết sau này mình sống như thế nào.
Hắn dành thời gian cùng Tương Uẩn Hoa lên phố Quỳ Hoa – An Đô. Triệu Quốc Đống phát hiện quan hệ của mình và Tương Uẩn Hoa gần gần hơn không ít. Xem ra nghiên bút kia rất được Tương Uẩn Hoa thích. Vì thế sau khi tới phố Quỳ Hoa, Tương Uẩn Hoa dành nhiều thời gian chọn đồ sứ cổ, giống như hy vọng có thể tìm được hàng tốt như Triệu Quốc Đống.
Mặc dù phố Quỳ Hoa không thể bằng được Phan Gia Viên ở Bắc Kinh, nhưng đây coi như là nơi mà những tay chơi đồ cổ tỉnh An Nguyên tụ tập. Hàng hóa buôn từ các xã, huyện xung quanh được mang tới, có đủ mặt hàng từ đồ sứ, đồ đồng, thư họa.
Triệu Quốc Đống và Tương Uẩn Hoa đi mất hai ba tiếng ở con phố Quỳ Hoa chưa đầy 1km này. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không biết Tương Uẩn Hoa đã hơn 40 mà sao còn hăng hái như vậy.
Chiều hôm qua Triệu Quốc Đống nhận được điện của Tương Uẩn Hoa thì mới chạy khỏi Hoa Lâm. Sáng hôm nay lại cùng Tương Uẩn Hoa đi dạo trên phố. Mặc dù không mua mấy thứ nhưng sở thích của người chơi đồ cổ là xem xét, hỏi nguồn gốc…
Sau khi Triệu Quốc Đống giới thiệu vài cửa hàng ở con phố này, Tương Uẩn Hoa càng thêm hăng hái. Nếu không phải Triệu Quốc Đống nhắc đã 12h trưa thì Tương Uẩn Hoa còn muốn đi thêm lúc nữa.
Ăn trưa xong, Triệu Quốc Đống đưa Tương Uẩn Hoa về khách sạn An Đô. Tương Uẩn Hoa đến tham gia hội nghị công tác tổ chức toàn tỉnh. Y cùng Trưởng ban tổ chức cán bộ Mục Cương và phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Khang Chỉ Anh tới tham gia hội nghị.
- Quốc Đống, gần đây công tác của cậu làm rất được. Quốc lộ Tân Hoa, quốc lộ Bồng Hoa cùng khởi công. Đừng nói là ở Hoa Lâm mà còn tạo tiếng vang không nhỏ ở cả Thị xã.
Tương Uẩn Hoa nói.
Tương Uẩn Hoa mặc dù là thuận miệng nói ra nhưng Triệu Quốc Đống lại rất cẩn thận nói:
- Bí thư Tương, đây không phải công việc của mình tôi làm ra. Bí thư Trâu, Chủ tịch La và các đồng chí khác đã làm nhiều công việc. Tôi chẳng qua chỉ là làm trung gian dẫn mối với Sở Giao thông mà thôi.
- Trước mặt tôi còn khiêm tốn ư?
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Ai làm, ai có tác dụng chủ yếu thì chẳng lẽ còn giấu được người sao? Cậu nghĩ chúng tôi đều mắt mù, tai điếc sao. Tôi mặc dù không phụ trách kinh tế nhưng cũng biết chuyện này. Chẳng qua quốc lộ Bồng Hoa thì cậu nên nắm chắc thời gian, nếu không Lữ Tòng Vinh cùng Lý Đỉnh Nam đúng là thù cậu cả đời.
Viên Ngộ thiền sư là một vị danh nhân phật tông nổi tiếng, mà thành ngữ Hốt Luân nuốt táo đương nhiên cũng có từ thời đó. Mà rừng tóa sau lưng ngôi chùa đổ nát cũng đã kiểm chứng cho suy nghĩ của Triệu Quốc Đống, có lẽ đây là nơi Viên Ngộ thiền sư đã ngồi tĩnh tu.
Hiếm khó nhất chính là rừng táo của núi Hốt Luân. Mặc dù chỉ là rừng táo bình thường nhưng có thành ngữ kia khiến giá của nó tăng lên nhiều. Nếu như có thể tuyên truyền, vận chuyển thì khu rừng này sẽ là nơi để cho khách du lịch tới thưởng thức hương vị Hốt Luân nuốt táo.
Ngoài thành ngữ đó ra thì điều làm hai anh em họ Đào chú ý nhất chính là suối nước nóng và suối lạnh phân bố khắp dãy núi.
Núi Hốt Luân có địa thế tương đối bằng phẳng, hoàn toàn có thể làm một trụ sở du lịch. Suối nước nóng phong phú đúng là nơi trời sinh để dưỡng sức khỏe, mà những suối lạnh lại là nơi tốt để rèn luyện tâm tính. Nơi này chỉ cần có thể thêm chim muông tới hót, cùng với các con đường rải đá đi trong rừng thì đúng là nơi tuyệt đẹp để thu hút du khách.
hai anh em họ Đào cũng không giỏi che giấu vẻ mặt của mình, Triệu Quốc Đống có thể từ vẻ vui mừng trong mắt của đối phương mà biết bọn họ thích nơi này hơn Kỳ Lân quan.
Dù sao Kỳ Lân Quan chỉ là một trụ sở tôn giáo, có lẽ hấp dẫn được các thiện nam tín nữ, nhưng người tiêu tiền trong số bọn họ không cao. Trừ khi Kỳ Lân Quan có thể có danh tiếng như Nga Mi Báo Quốc tự hay là Bạch Vân quan Bắc Kinh.
Nhưng núi Hốt Luân thì khác, có suối nước nóng, nước lạnh, có thành ngữ Hốt Luân nuốt táo, còn có Hồ Bích Thủy, Điểu Minh giản và các con đường rải đá, các nơi đều có lịch sử lâu đời, thêm phong cảnh tuyệt đẹp của nó, hoàn toàn có thể tạo thành thắng cảnh du lịch nổi tiếng, hơn nữa cũng hoàn toàn có thể xây dựng khu nghỉ dưỡng khổng lồ ở đây.
Đương nhiên muốn thực hiện ý tưởng này thì không có tài chính sung túc là không thể. Hơn nữa thời gian đầu đừng mong lãi nhiều Sau khi hệ thống giao thông được giải quyết thì tài chính sẽ là lực cản lớn nhất.
Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch lại khá nhàn nhã.
Núi Hốt Luân nếu như muốn đi xem hết thì phải mất vài ba ngày, càng đi vào trong núi thì đường càng khó đi, cảnh sắc cũng rất yên tĩnh, Điểu Minh giản rất sâu, chim có thể bay trong đó, người ở đây trở nên rất nhỏ bé. Mấy người Hạ Bách Linh đều vui vẻ, gần như mỗi chỗ danh thắng nổi tiếng đều tới. Điều này làm Vương Nhị Khải và Quế Toàn Hữu há hốc mồm. Khách Chiết Giang không ngừng hỏi, hai người bọn họ đúng là không chống đỡ được. Rất nhiều truyền thuyết dân gian bọn họ chỉ nghe thấy mà không hiểu ý nghĩa.
- Chủ tịch Triệu, mấy người Chiết Giang hỏi chi tiết quá, việc gì cũng phải hỏi tận gốc vấn đề. Làm tôi và Bí thư Vương nhiều lúc không biết nên trả lời như thế nào.
Quế Toàn Hữu nói.
- ctit, ngài nói mấy người Chiết Giang thật sự muốn khai thác nơi này, bọn họ muốn khai thác suối nước nóng sao?
Vương Nhị Khải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nhưng tôi thấy bọn họ cũng rất hứng thú với truyền thuyết trong xã, triều đại gì, danh nhân gì đều muốn hỏi rõ ràng, đâu có giống khai thác suối nước nóng?
Triệu Quốc Đống gật đầu, Vương Nhị Khải này đúng là biết suy nghĩ, có thể nhìn ra người Chiết Giang không chỉ nhằm vào suối nước nóng.
- Lão Vương, lão Quế, nhà kinh doanh Chiết Giang rất khôn khéo, bọn họ tuyệt đối không chỉ vì mấy suối nước nóng mà gióng trống khua chiêng tới đây khai thác. Các anh nghĩ xem làm đường và các phương tiện trụ cột như điện nước cần bao nhiêu? Chỉ vài suối nước nóng thì bao giờ mới có thể thu hồi vốn.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Lão Vương, lão Quế, phải nhìn xa một chút. Tôi còn phải lừa bọn họ, để bọn họ làm một hạng mục rất lớn ở chỗ chúng ta. Một khi bọn họ thấy có khả năng thì nhất định sẽ làm tớ cùng.
- Nói như vậy ngài có chút nắm chắc ở việc này?
Quế Toàn Hữu suy nghĩ một chút lời của Triệu Quốc Đống.
- Làm hết sức mà, phải thử mới biết được.
Triệu Quốc Đống không trực tiếp trả lời:
- Hạng mục này mà thành công thì sẽ liên quan tới xã anh và thị trấn Mã Thủ. Phía sau núi thông với đâu?
- Hình như là xã Lương Sơn, ừ, còn có xã Đẵng Khê.
Vương Nhị Khải suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đều là xã miền núi, từ bên kia căn bản không thể tiến vào.
Triệu Quốc Đống tính toán một chút, nếu như xung quanh đều là núi, nếu như thật sự làm một khách du lịch thì dễ làm hơn vì ít phải di dời dân chúng.
- Ở đây có nhiều dân cư không?
- Không nhiều mấy. Bên xã tôi, Mã Thủ thì có khoảng 10 hộ. Lương Sơn và Đãng Khê càng ít hơn. Có ai muốn làm nhà ở sâu trong núi thế này? Có điều kiện thì sớm chuyển đi rồi.
Vương Nhị Khải nói.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Người ít mới là phong cảnh tự nhiên, như vậy mới hấp dẫn được khách du lịch.
- Quốc Đống, lão Đào và lão Hạ mời cậu xuống ngồi một chút.
Chu Quốc Bình gọi với lên.
- Đến đây.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Xem ra có trò hay.
Không ngoài suy đoán của Triệu Quốc Đống, đám người Hạ Bách Linh, họ Phong và anh em họ Đào rất thích phong cảnh núi Hốt Luân, Kỳ Lân Quan. Nhưng cả khu vực dài mười mấy Km, dù là lúc đầu không tính tới khai thác phía sau núi Hốt Luân thì nếu muốn làm một khách du lịch, anh em họ Đào tính qua ít nhất đầu tư 60 triệu. Hạ Bách Linh và Phong Việt Nhân cũng có ý nhưng hạng mục lớn như vậy làm bọn họ có chút lo lắng. Hơn nữa dù hai người này chấp nhận đầu tư thì vẫn còn thiếu vốn.
Triệu Quốc Đống trao đổi qua với mấy người này, nói rõ huyện sẽ toàn lực thu hút đầu tư từ ngoài vào, hơn nữa sẽ ủng hộ vấn đề giải phóng mặt bằng. Nhưng thủ tục cụ thể cần lãnh đạo của huyện bàn rồi mới có thể quyết định. Điều này làm anh em họ Đào và hai người Hạ Bách Linh có chút thất vọng. Nhưng Triệu Quốc Đống lại tỏ vẻ hắn sẽ giúp liên lạc một nhà đầu tư chấp nhận góp cổ phần vào hạng mục này. Điều này lại làm bốn người vui mừng.
Ba ngày qua làm đám người Hạ Bách Linh rất hài lòng, nhất là khi Triệu Quốc Đống tiết lộ nhà đầu tư kia có thể chính là công ty kinh doanh Nước suối Thương Lãng, anh em họ Đào và hai người Hạ Bách Linh càng vui vẻ hơn. Dù sao có thể hợp tác với một công ty có thực lực tài chính mạnh như vậy thì sẽ giảm rất nhiều phiền phức.
Đưa mọi người tới tận quốc lộ 915, Triệu Quốc Đống mới buồn bực về Hoa Lâm. Ba ngày triền miên trong bể dục làm Triệu Quốc Đống thấy thoải mái. So sánh với Đường Cẩn và Khổng Nguyệt thì Cù Vận Bạch chín hơn nhiều. Cô mặc dù trước đó cũng chưa từng có quan hệ với ai, nhưng sau khi nếm thử thì đã phóng khoáng hơn nhiều.
Đêm nào cũng quên cả trời đất, Cù Vận Bạch rất kiên quyết muốn theo đám người Chu Quốc Bình về An Đô, điều này làm Triệu Quốc Đống không biết sau này mình sống như thế nào.
Hắn dành thời gian cùng Tương Uẩn Hoa lên phố Quỳ Hoa – An Đô. Triệu Quốc Đống phát hiện quan hệ của mình và Tương Uẩn Hoa gần gần hơn không ít. Xem ra nghiên bút kia rất được Tương Uẩn Hoa thích. Vì thế sau khi tới phố Quỳ Hoa, Tương Uẩn Hoa dành nhiều thời gian chọn đồ sứ cổ, giống như hy vọng có thể tìm được hàng tốt như Triệu Quốc Đống.
Mặc dù phố Quỳ Hoa không thể bằng được Phan Gia Viên ở Bắc Kinh, nhưng đây coi như là nơi mà những tay chơi đồ cổ tỉnh An Nguyên tụ tập. Hàng hóa buôn từ các xã, huyện xung quanh được mang tới, có đủ mặt hàng từ đồ sứ, đồ đồng, thư họa.
Triệu Quốc Đống và Tương Uẩn Hoa đi mất hai ba tiếng ở con phố Quỳ Hoa chưa đầy 1km này. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không biết Tương Uẩn Hoa đã hơn 40 mà sao còn hăng hái như vậy.
Chiều hôm qua Triệu Quốc Đống nhận được điện của Tương Uẩn Hoa thì mới chạy khỏi Hoa Lâm. Sáng hôm nay lại cùng Tương Uẩn Hoa đi dạo trên phố. Mặc dù không mua mấy thứ nhưng sở thích của người chơi đồ cổ là xem xét, hỏi nguồn gốc…
Sau khi Triệu Quốc Đống giới thiệu vài cửa hàng ở con phố này, Tương Uẩn Hoa càng thêm hăng hái. Nếu không phải Triệu Quốc Đống nhắc đã 12h trưa thì Tương Uẩn Hoa còn muốn đi thêm lúc nữa.
Ăn trưa xong, Triệu Quốc Đống đưa Tương Uẩn Hoa về khách sạn An Đô. Tương Uẩn Hoa đến tham gia hội nghị công tác tổ chức toàn tỉnh. Y cùng Trưởng ban tổ chức cán bộ Mục Cương và phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Khang Chỉ Anh tới tham gia hội nghị.
- Quốc Đống, gần đây công tác của cậu làm rất được. Quốc lộ Tân Hoa, quốc lộ Bồng Hoa cùng khởi công. Đừng nói là ở Hoa Lâm mà còn tạo tiếng vang không nhỏ ở cả Thị xã.
Tương Uẩn Hoa nói.
Tương Uẩn Hoa mặc dù là thuận miệng nói ra nhưng Triệu Quốc Đống lại rất cẩn thận nói:
- Bí thư Tương, đây không phải công việc của mình tôi làm ra. Bí thư Trâu, Chủ tịch La và các đồng chí khác đã làm nhiều công việc. Tôi chẳng qua chỉ là làm trung gian dẫn mối với Sở Giao thông mà thôi.
- Trước mặt tôi còn khiêm tốn ư?
Tương Uẩn Hoa cười nói:
- Ai làm, ai có tác dụng chủ yếu thì chẳng lẽ còn giấu được người sao? Cậu nghĩ chúng tôi đều mắt mù, tai điếc sao. Tôi mặc dù không phụ trách kinh tế nhưng cũng biết chuyện này. Chẳng qua quốc lộ Bồng Hoa thì cậu nên nắm chắc thời gian, nếu không Lữ Tòng Vinh cùng Lý Đỉnh Nam đúng là thù cậu cả đời.
Tác giả :
Thụy Căn