Lộng Triều
Quyển 5 - Chương 39: Sụp đổ
Thiên Vũ lắc đầu, hít sâu một hơi rồi từ từ đi sang bên kia.
Tiêu Mẫu Đan có chút lo lắng nhìn theo Tiêu Thiên Vũ nhưng bị Triệu Quốc Đống xua tay chặn lại.
- Để cậu ta đi đi, mặc dù tôi không thích tình cảm của bọn họ, nhưng để cậu ta được an ủi một lát cũng được, tránh cho canh cánh trong lòng.
Tiêu Mẫu Đan nghe ra vẻ châm chọc trong lời của Triệu Quốc Đống nên có chút xấu hổ nói:
- Chủ tịch Triệu, Thiên Vũ chưa có kinh nghiệm ở việc này cho nên không thể bỏ được.
- Hừ, có phải mỗi người đều cần kinh nghiệm mới đối mặt được sự thật không?
Triệu Quốc Đống khẽ lắc đầu:
- Em cô có lẽ phải bị thiệt thòi thì mới có thể hiểu được điều này.
Triệu Quốc Đống vẫy vẫy bảo nhân viên phục vụ lấy thêm rượu. Hắn rót cho Tiêu Mẫu Đan rồi nói:
- Đừng lo, đối phương rất bình tĩnh, hơn nữa cũng không coi em cô vào đâu, bọn họ sẽ không làm gì đâu.
Ngoài dự kiến của Triệu Quốc Đống là Tiêu Thiên Vũ rất nhanh kéo được cô gái kia về. Tiêu Thiên Vũ này đúng là giỏi, nhanh như vậy đã thuyết phục được cô gái? Chẳng lẽ cô gái tin dễ như vậy? Hay là thật lòng thích Tiêu Thiên Vũ.
Nhưng thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tiêu Thiên Vũ, Triệu Quốc Đống biết mình đoán không đúng.
- Nghe Thiên Vũ nói anh muốn tìm em?
Cô gái rất bình tĩnh và kinh ngạc làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đã xem thường cô ta.
- Mẫu Đan, cô và Thiên Vũ sang chỗ khác ngồi, tôi muốn cùng cô Lục Nhị này nói chuyện.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Tiêu Mẫu Đan còn định nói gì nhưng đã bị Tiêu Thiên Vũ kéo đi.
- Cô là bạn học của Thiên Vũ, đều là sinh viên hướng nghiệp?
Triệu Quốc Đống cười cười làm Lục Nhị có chút tò mò. Người đàn ông này nhìn qua chỉ hơn cô vài tuổi nhưng lại có một khí chất khác đám sinh viên, rất khó hình dung. Ừ, có lẽ là sự trầm ổn, chín chắn và cảm giác khống chế mọi thứ.
- Vâng, em nghe Thiên Vũ nói Triệu ca đến từ tỉnh thành?
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận trên người cô gái có một khí chất khá ưu nhã, thêm khuôn mặt quyến rũ nên trông khá hấp dẫn.
- Ừ, tôi công tác ở Sở Giao thông, bây giờ được phái xuống Huyện Hoa Lâm công tác ba năm.
Triệu Quốc Đống nói.
- Triệu ca có gì cần nói với em không?
Lục Nhị càng lúc càng tò mò với người đàn ông trước mặt. Đối phương dù từ hành động, lời nói đều tỏ thái độ tự nhiên, dễ gần, nhưng lại làm người ta khó có thể chống cự.
- Ừ, Thiên Vũ là em của bạn tôi, xin thứ tôi nói thẳng. Tôi muốn hỏi giữa cô và Thiên Vũ có thật là yêu nhau không? Hay chỉ là giữa hai bên có chút tình cảm, chưa đến mức yêu nhau?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
Cô gái vô thức nhìn Tiêu Thiên Vũ ngồi ở phía xa xa và buồn bã nói:
- Em không phủ nhận giữa em và Thiên Vũ đã từng có chút tình cảm, nếu nói đó là tình yêu, em chỉ có thể nói ngọn lửa tình yêu của bọn em không có đủ không khí và nhiên liệu để đốt, không thể duy trì trong xã hội thực tế này.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Cô gái này rất tỉnh táo, bình tĩnh, thông minh hơn Tiêu Thiên Vũ ngu ngốc kia nhiều.
- Cô cần không khí và nhiên liệu gì? Tôi thử xem mình có thể cung cấp giúp Tiêu Thiên Vũ không?
Lục Nhị có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống, giống như hoang mang vì lời Triệu Quốc Đống nói. Nhưng nhìn ánh mắt của Triệu Quốc Đống, cô lại có chút do dự, mấp máy môi không biết trả lời như thế nào.
- Lục Nhị, cô không cần phải che giấu hoặc xấu hổ. Tiêu Thiên Vũ sẽ không biết chuyện chúng ta nói. Tôi tin cô có thể nhìn ra, cô bây giờ bảo cậu ta nhảy từ tầng hai xuống, cậu ta cũng sẽ nhảy.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cậu ta yêu cô, mà cô cũng có chút tình cảm với cậu ta, tôi chỉ muốn mình nỗ lực để hai người có kết quả tốt. Mà tất cả cậu ta sẽ không biết.
Thấy cô gái nhíu mày, Triệu Quốc Đống nói thêm:
- Tôi cũng không yêu cầu kết quả gì, tình cảm là thứ nói rõ nhất, không ai có thể đảm bảo tình cảm không thay đổi. Cung cấp một chút không khí và nhiên liệu không có nghĩa khiến ngọn lửa tình yêu cháy mãi không thôi. Hoặc là nói bây giờ bốc cháy nhưng chỉ cần một cơn gió lớn là nó sẽ tắt mà, phải không?
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Lục Nhị cười hì hì nói:
- Triệu ca, không ngờ anh lại nói triết lý như vậy. Nhà em ở Phong Đình, bố là giáo viên, Phong Đình là nơi như thế nào thì anh cũng biết, em không muốn về đó. Nhưng anh cũng biết em và Thiên Vũ đều là sinh viên hướng nghiệp, phải về. Em không muốn về đó, càng không muốn tới Hoa Lâm nghèo khó. Em nghĩ anh khác những người khác, có thể hiểu được khó xử trong lòng em.
- Tôi hiểu, cô muốn ở lại Ninh Lăng? Nếu có thể thì tôi sẽ điều được cả cô và Thiên Vũ đến An Đô.
Thấy Lục Nhị có vẻ không tin, Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Tôi biết cô cũng không tùy tiện tin người, cô xem như vậy có được không? Tôi chỉ hy vọng cô tiếp tục giữ việc qua lại với Thiên Vũ, về phần người khác cô cứ gặp, đó là tự do của cô. Tôi tin cô là cô gái thông minh nên hiểu lời tôi nói.
Cô gái đỏ mặt rồi gật đầu nói:
- Cảm ơn Triệu ca đã nhắc nhở. Dù sau này em và Thiên Vũ tiến đến đâu thì em cũng cảm ơn Triệu ca đã làm vì bọn em.
- Được rồi, tôi hy vọng thấy kết quả đáng mừng.
Triệu Quốc Đống đứng dậy đưa tay ra:
- Có cơ hội có thể gặp mặt nói chuyện.
Trong mắt cô gái hiện ra một tia vui vẻ. Cô gật đầu rồi xoay người rời đi.
Thấy cô gái đã đi, Tiêu Thiên Vũ và Tiêu Mẫu Đan vội vàng về. Tiêu Thiên Vũ nói:
- Triệu ca, sao rồi?
- Cô bé rất thông minh, tôi nói thì có lẽ cô ta nghe được một phần nhưng chưa chắc đã tin hết. Chẳng qua tôi nói chắc cô ta cũng động tâm, cô ta không chính thức từ chối cậu. Về phần sau này cô ta làm gì thì còn phải dựa vào cậu. Tôi cho cô ta một hy vọng, cũng là cho cậu một cơ hội.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Tiêu Thiên Vũ không nghe ra có gì không đúng, chỉ cần Lục Nhị có thể cho y một cơ hội, Tiêu Thiên Vũ tin mình đánh bại được hai thằng kia. Y lo nhất là mình không thể cùng công khai cạnh tranh với đối thủ. Mà bây giờ Triệu Quốc Đống cho y bậc thang rồi cơ mà.
- Vậy em bây giờ …
Tiêu Thiên Vũ có chút buồn bực vì không biết mình nên làm gì.
Triệu Quốc Đống thầm than đầu óc của Lục Nhị và Tiêu Thiên Vũ ở cấp độ khác nhau. Hơn nữa Lục Nhị suy nghĩ chín chắn hơn tuổi nhiều. Đừng nói là Tiêu Thiên Vũ, theo Triệu Quốc Đống thấy thì dù là Bảo Xuân Hành và Trần Phong kia cũng đều là do cô đùa giỡn.
Nhưng mình có thể làm gì? Mọi người có lựa chọn khác nhau mà. Giống như lúc trước hắn chấp nhận bỏ Đường Cẩn, mà Tiêu Thiên Vũ lại lựa chọn tiếp tục. Là cố chấp hay ngu xuẩn thì bây giờ vẫn không thể kết luận.
- Đây là một ngàn, coi như chị cậu vay tôi, tôi thấy cậu bây giờ cũng khá cần. Hôm nay là sinh nhật Lục Nhị kia, cậu phải thể hiện một chút. Con gái đều thích quà và lời ngon ngọt, tự cậu tính.
Triệu Quốc Đống đưa tiền cho Tiêu Thiên Vũ. Ngay cả hắn cũng không biết mình làm như vậy là giúp hay là hại Tiêu Thiên Vũ.
Chẳng qua hắn nghĩ đánh bại Bảo Xuân Hành và Trần Phong kia và đạt thắng lợi thì dù dùng lực lượng gì cũng nên cho Tiêu Thiên Vũ đi thử. Triệu Quốc Đống rất hy vọng thấy kết quả cuối cùng.
Thấy Tiêu Thiên Vũ vui vẻ đi sang chỗ khác, Tiêu Mẫu Đan cảm thấy rất buồn bực và khó hiểu. Chỉ trong một buổi chiều mà cô đã phát hiện em trai mình đã thay đổi thành người khác. Tình yêu có lẽ đã thay đổi tất cả, tự trọng, tự tin đều vứt ra sau.
Tiêu Mẫu Đan có chút lo lắng nhìn theo Tiêu Thiên Vũ nhưng bị Triệu Quốc Đống xua tay chặn lại.
- Để cậu ta đi đi, mặc dù tôi không thích tình cảm của bọn họ, nhưng để cậu ta được an ủi một lát cũng được, tránh cho canh cánh trong lòng.
Tiêu Mẫu Đan nghe ra vẻ châm chọc trong lời của Triệu Quốc Đống nên có chút xấu hổ nói:
- Chủ tịch Triệu, Thiên Vũ chưa có kinh nghiệm ở việc này cho nên không thể bỏ được.
- Hừ, có phải mỗi người đều cần kinh nghiệm mới đối mặt được sự thật không?
Triệu Quốc Đống khẽ lắc đầu:
- Em cô có lẽ phải bị thiệt thòi thì mới có thể hiểu được điều này.
Triệu Quốc Đống vẫy vẫy bảo nhân viên phục vụ lấy thêm rượu. Hắn rót cho Tiêu Mẫu Đan rồi nói:
- Đừng lo, đối phương rất bình tĩnh, hơn nữa cũng không coi em cô vào đâu, bọn họ sẽ không làm gì đâu.
Ngoài dự kiến của Triệu Quốc Đống là Tiêu Thiên Vũ rất nhanh kéo được cô gái kia về. Tiêu Thiên Vũ này đúng là giỏi, nhanh như vậy đã thuyết phục được cô gái? Chẳng lẽ cô gái tin dễ như vậy? Hay là thật lòng thích Tiêu Thiên Vũ.
Nhưng thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tiêu Thiên Vũ, Triệu Quốc Đống biết mình đoán không đúng.
- Nghe Thiên Vũ nói anh muốn tìm em?
Cô gái rất bình tĩnh và kinh ngạc làm Triệu Quốc Đống cảm thấy mình đã xem thường cô ta.
- Mẫu Đan, cô và Thiên Vũ sang chỗ khác ngồi, tôi muốn cùng cô Lục Nhị này nói chuyện.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Tiêu Mẫu Đan còn định nói gì nhưng đã bị Tiêu Thiên Vũ kéo đi.
- Cô là bạn học của Thiên Vũ, đều là sinh viên hướng nghiệp?
Triệu Quốc Đống cười cười làm Lục Nhị có chút tò mò. Người đàn ông này nhìn qua chỉ hơn cô vài tuổi nhưng lại có một khí chất khác đám sinh viên, rất khó hình dung. Ừ, có lẽ là sự trầm ổn, chín chắn và cảm giác khống chế mọi thứ.
- Vâng, em nghe Thiên Vũ nói Triệu ca đến từ tỉnh thành?
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận trên người cô gái có một khí chất khá ưu nhã, thêm khuôn mặt quyến rũ nên trông khá hấp dẫn.
- Ừ, tôi công tác ở Sở Giao thông, bây giờ được phái xuống Huyện Hoa Lâm công tác ba năm.
Triệu Quốc Đống nói.
- Triệu ca có gì cần nói với em không?
Lục Nhị càng lúc càng tò mò với người đàn ông trước mặt. Đối phương dù từ hành động, lời nói đều tỏ thái độ tự nhiên, dễ gần, nhưng lại làm người ta khó có thể chống cự.
- Ừ, Thiên Vũ là em của bạn tôi, xin thứ tôi nói thẳng. Tôi muốn hỏi giữa cô và Thiên Vũ có thật là yêu nhau không? Hay chỉ là giữa hai bên có chút tình cảm, chưa đến mức yêu nhau?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
Cô gái vô thức nhìn Tiêu Thiên Vũ ngồi ở phía xa xa và buồn bã nói:
- Em không phủ nhận giữa em và Thiên Vũ đã từng có chút tình cảm, nếu nói đó là tình yêu, em chỉ có thể nói ngọn lửa tình yêu của bọn em không có đủ không khí và nhiên liệu để đốt, không thể duy trì trong xã hội thực tế này.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Cô gái này rất tỉnh táo, bình tĩnh, thông minh hơn Tiêu Thiên Vũ ngu ngốc kia nhiều.
- Cô cần không khí và nhiên liệu gì? Tôi thử xem mình có thể cung cấp giúp Tiêu Thiên Vũ không?
Lục Nhị có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống, giống như hoang mang vì lời Triệu Quốc Đống nói. Nhưng nhìn ánh mắt của Triệu Quốc Đống, cô lại có chút do dự, mấp máy môi không biết trả lời như thế nào.
- Lục Nhị, cô không cần phải che giấu hoặc xấu hổ. Tiêu Thiên Vũ sẽ không biết chuyện chúng ta nói. Tôi tin cô có thể nhìn ra, cô bây giờ bảo cậu ta nhảy từ tầng hai xuống, cậu ta cũng sẽ nhảy.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cậu ta yêu cô, mà cô cũng có chút tình cảm với cậu ta, tôi chỉ muốn mình nỗ lực để hai người có kết quả tốt. Mà tất cả cậu ta sẽ không biết.
Thấy cô gái nhíu mày, Triệu Quốc Đống nói thêm:
- Tôi cũng không yêu cầu kết quả gì, tình cảm là thứ nói rõ nhất, không ai có thể đảm bảo tình cảm không thay đổi. Cung cấp một chút không khí và nhiên liệu không có nghĩa khiến ngọn lửa tình yêu cháy mãi không thôi. Hoặc là nói bây giờ bốc cháy nhưng chỉ cần một cơn gió lớn là nó sẽ tắt mà, phải không?
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Lục Nhị cười hì hì nói:
- Triệu ca, không ngờ anh lại nói triết lý như vậy. Nhà em ở Phong Đình, bố là giáo viên, Phong Đình là nơi như thế nào thì anh cũng biết, em không muốn về đó. Nhưng anh cũng biết em và Thiên Vũ đều là sinh viên hướng nghiệp, phải về. Em không muốn về đó, càng không muốn tới Hoa Lâm nghèo khó. Em nghĩ anh khác những người khác, có thể hiểu được khó xử trong lòng em.
- Tôi hiểu, cô muốn ở lại Ninh Lăng? Nếu có thể thì tôi sẽ điều được cả cô và Thiên Vũ đến An Đô.
Thấy Lục Nhị có vẻ không tin, Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Tôi biết cô cũng không tùy tiện tin người, cô xem như vậy có được không? Tôi chỉ hy vọng cô tiếp tục giữ việc qua lại với Thiên Vũ, về phần người khác cô cứ gặp, đó là tự do của cô. Tôi tin cô là cô gái thông minh nên hiểu lời tôi nói.
Cô gái đỏ mặt rồi gật đầu nói:
- Cảm ơn Triệu ca đã nhắc nhở. Dù sau này em và Thiên Vũ tiến đến đâu thì em cũng cảm ơn Triệu ca đã làm vì bọn em.
- Được rồi, tôi hy vọng thấy kết quả đáng mừng.
Triệu Quốc Đống đứng dậy đưa tay ra:
- Có cơ hội có thể gặp mặt nói chuyện.
Trong mắt cô gái hiện ra một tia vui vẻ. Cô gật đầu rồi xoay người rời đi.
Thấy cô gái đã đi, Tiêu Thiên Vũ và Tiêu Mẫu Đan vội vàng về. Tiêu Thiên Vũ nói:
- Triệu ca, sao rồi?
- Cô bé rất thông minh, tôi nói thì có lẽ cô ta nghe được một phần nhưng chưa chắc đã tin hết. Chẳng qua tôi nói chắc cô ta cũng động tâm, cô ta không chính thức từ chối cậu. Về phần sau này cô ta làm gì thì còn phải dựa vào cậu. Tôi cho cô ta một hy vọng, cũng là cho cậu một cơ hội.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm Tiêu Thiên Vũ không nghe ra có gì không đúng, chỉ cần Lục Nhị có thể cho y một cơ hội, Tiêu Thiên Vũ tin mình đánh bại được hai thằng kia. Y lo nhất là mình không thể cùng công khai cạnh tranh với đối thủ. Mà bây giờ Triệu Quốc Đống cho y bậc thang rồi cơ mà.
- Vậy em bây giờ …
Tiêu Thiên Vũ có chút buồn bực vì không biết mình nên làm gì.
Triệu Quốc Đống thầm than đầu óc của Lục Nhị và Tiêu Thiên Vũ ở cấp độ khác nhau. Hơn nữa Lục Nhị suy nghĩ chín chắn hơn tuổi nhiều. Đừng nói là Tiêu Thiên Vũ, theo Triệu Quốc Đống thấy thì dù là Bảo Xuân Hành và Trần Phong kia cũng đều là do cô đùa giỡn.
Nhưng mình có thể làm gì? Mọi người có lựa chọn khác nhau mà. Giống như lúc trước hắn chấp nhận bỏ Đường Cẩn, mà Tiêu Thiên Vũ lại lựa chọn tiếp tục. Là cố chấp hay ngu xuẩn thì bây giờ vẫn không thể kết luận.
- Đây là một ngàn, coi như chị cậu vay tôi, tôi thấy cậu bây giờ cũng khá cần. Hôm nay là sinh nhật Lục Nhị kia, cậu phải thể hiện một chút. Con gái đều thích quà và lời ngon ngọt, tự cậu tính.
Triệu Quốc Đống đưa tiền cho Tiêu Thiên Vũ. Ngay cả hắn cũng không biết mình làm như vậy là giúp hay là hại Tiêu Thiên Vũ.
Chẳng qua hắn nghĩ đánh bại Bảo Xuân Hành và Trần Phong kia và đạt thắng lợi thì dù dùng lực lượng gì cũng nên cho Tiêu Thiên Vũ đi thử. Triệu Quốc Đống rất hy vọng thấy kết quả cuối cùng.
Thấy Tiêu Thiên Vũ vui vẻ đi sang chỗ khác, Tiêu Mẫu Đan cảm thấy rất buồn bực và khó hiểu. Chỉ trong một buổi chiều mà cô đã phát hiện em trai mình đã thay đổi thành người khác. Tình yêu có lẽ đã thay đổi tất cả, tự trọng, tự tin đều vứt ra sau.
Tác giả :
Thụy Căn