Lộng Triều
Quyển 5 - Chương 34: Bức cung
Triệu Quốc Đống biết nếu như Ngưu Đức Phát bị động tới thì sẽ mang tới sức ảnh hưởng rất lớn, dính vào lãnh đạo, có thể khiến cục diện Hoa Lâm biến đổi, gây ảnh hưởng tới việc làm con đường từ Tân Bình tới huyện thành, thậm chí Lãnh đạo thị ủy cũng sẽ có ý kiến.
Mùi bia dần trở nên nhạt hơn, ngoài Tân Tồn Hoán còn có thể giữ bình tĩnh ra, còn đâu La Đại Hải và Vạn Triêu Dương đều không yên lòng với biểu hiện của Triệu Quốc Đống.
Gió sông thổi tới làm Triệu Quốc Đống cảm thấy tỉnh táo. Triệu Quốc Đống biết lúc này gọi điện cho Thái Chánh Dương là không thích hợp, nhưng hắn thật sự không tìm được người thích hợp mà trao đổi. Hắn tính đi tính lại thì chỉ có Thái Chánh Dương mới là người từng làm lãnh đạo huyện, nhất là làm Bí thư huyện ủy một thời gian khá lâu, nên hiểu được suy nghĩ của Bí thư huyện ủy.
Nghe xong Triệu Quốc Đống nói, Thái Chánh Dương cười phá lên.
- Chú coi như đã trưởng thành hơn chút, ít nhất có thể biết tổng hợp lợi và hại. Bí thư huyện ủy là người lãnh đạo cao nhất như anh nói chỉ là lẽ thường mà thôi, bây giờ nghe chú nói thì Huyện Hoa Lâm có chút phức tạp. Bí thư huyện ủy và Phó bí thư Huyện ủy kết hợp. Chủ tịch huyện và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lại cùng một đường, thoạt nhìn bên phía Bí thư huyện ủy chiếm ưu thế. Nhưng Bí thư huyện ủy lại có thể được điều đi, Thị xã Ninh Lăng sẽ lên cấp, bây giờ nhất định cần phải giữ hoàn cảnh ổn định. Điểm này chú đoán đúng, Lãnh đạo thị ủy tuyệt đối không muốn thấy một cơn gió lốc, dù là Viện kiểm sát Thị ủy phá án cũng phải lo lắng.
- Vậy em nên làm như thế nào?
Cục diện rất phức tạp làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy choáng váng.
- nguyên tắc được xác định nhưng có thể dùng thủ đoạn linh hoạt.
Thái Chánh Dương chỉ dẫn Triệu Quốc Đống từng chút một:
- Vị Chủ tịch huyện và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mà chú nói chỉ sợ cũng muốn chú là phát pháo đi đầu, cho chú trực diện giao tranh với bên phía Bí thư huyện ủy. Bởi vì chú nắm quyền quyết định khoản tài chính của Sở Giao thông, cho nên vào lúc này dù là hệ nào cũng phải nhường chú một chút. Chẳng qua điều này cũng không có nghĩa chú sẽ thuận lợi trong mọi việc.
Triệu Quốc Đống lặng yên nghe Thái Chánh Dương nói.
- Rất đơn giản, chú chỉ cần tỏ thái độ cho Bí thư huyện ủy, chú không muốn thành công cụ lợi dụng của người khác. Nhưng bây giờ vị trí Trưởng phòng giao thông không thích hợp. Nếu như y không xuống sẽ mang tới hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi tin rằng vị Bí thư huyện ủy đó sẽ hiểu rõ tình hình và làm ra lựa chọn sáng suốt.
- Vậy có thích hợp không anh?
Triệu Quốc Đống nói xong lại thấy mình hơi ngây thơ mà nói:
- Chẳng may Trâu Trì Trường rời đi, La Đại Hải lên làm Bí thư thì em sẽ như thế nào?
- Hừ, không cần lo lắng, mọi người tôn trọng đầu tiên là thực lực, về phần tình cảm và sở thích là yếu tố sau. Huống chi sau này chú muốn dựa người khác thì có nhiều cơ hội mà, y rất nhanh sẽ quên điểm này.
Thái Chánh Dương nói:
- Chẳng qua anh phải nhắc chú, công tác cơ sở đúng là rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là chú phải lôi kéo một nhóm người vây quanh mình, dù chú dùng cách nào chỉ có đạt được một nhóm người chấp nhận và ủng hộ thì ý tưởng của chú mới có thể thuận lợi thi hành. Anh chỉ đây không phải là lãnh đạo.
Thái Chánh Dương nói rất hàm súc nhưng Triệu Quốc Đống có thể hiểu được.
Lôi kéo cũng được, kết đảng cũng được, phái hệ cũng được, nghe qua thì hơi khó nghe, nhưng chỉ cần anh vì một mục đích đi tới vậy là hòa hợp nhau mà. Nhưng nếu như anh vì lợi ích bản thân mà lập tập đoàn thì đó lại có nghĩa là chủ nghĩa đỉnh núi.
Khi Triệu Quốc Đống tiến vào văn phòng Trâu Trì Trường, Trâu Trì Trường đang suy nghĩ.
Y dù như thế nào cũng không ngờ Triệu Quốc Đống lại kích động như vậy, điều này không quan trọng, y cũng có thể nghe ra đối phương không muốn thực sự đâm thủng trời.
Xem ra vấn đề là trong hai cuộc họp ở Ninh Lăng, chẳng qua truy cứu đã không còn quan trọng. Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết nguy cơ.
Trâu Trì Trường mệt mỏi vuốt đầu. Ngưu Đức Phát ngu xuẩn này không có việc gì lại gây chuyện cho mình. Một Phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm mà mày cũng muốn chống đối. Hay rồi, bây giờ trong tay người ta cầm vài triệu làm đường, bên nào nặng nhẹ là thấy ngay. Trâu Trì Trường không cần điểm này, mình sắp đi, thành tích hay không cũng không quan trọng đối với y. Nhưng vài lúc này bên kia có thể mượn cơ hội mà.
Mình không thể không đối phó, không chú ý mà chuyện này lộ ra, đối thủ vận dụng thì mình kiểu gì chẳng liên quan.
- Lão Phương, anh tới văn phòng tôi một chút.
Phương Trì Quốc mặt không chút thay đổi tiến vào văn phòng Trâu Trì Trường, y có thể nhìn ra đối phương gặp phiền phức gì đó.
- Có chuyện gì thế Bí thư Trâu?
- Anh đi nói chuyện với Ngưu Đức Phát, điều chỉnh vị trí của y.
Trâu Trì Trường suy nghĩ một chút rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
- Hả?
Phương Trì Quốc hơi tái mặt nói:
- Tại sao?
- Hừ, tại sao ư? Chính y làm việc gì thì y hiểu rõ mà. Vạn Triêu Dương đang điều tra về y, nếu bên kia không phải lo lắng lúc này gây chuyện sẽ có vấn đề thì chỉ sợ Vạn Triêu Dương đã ra tay.
Trâu Trì Trường nhấn mạnh một chút. Vạn Triêu Dương vẫn luôn tìm nhược điểm của Ngưu Đức Phát thì y hiểu rõ. Nhưng căn cứ y biết thì Vạn Triêu Dương cũng không có mấy thứ có giá trì. Dù sao thủ đoạn của Ủy ban kỷ luật không thể bằng bên Viện kiểm sát được. Mặc dù Vạn Triêu Dương có nắm được nhược điểm của Ngưu Đức Phát cũng không có quá nhiều lo lắng. Dù sao y và Ngưu Đức Phát cũng không có quan hệ lợi ích trực tiếp gì. Chẳng qua Trâu Trì Trường chỉ là không muốn vào lúc này Vạn Triêu Dương làm loạn ảnh hưởng tới bước tiến của mình.
Theo y biết Phương Trì Quốc cũng không thể không tức. Ngưu Đức Phát có quan hệ quá rộng, làm loạn như vậy thì sẽ có nhiều người có vấn đề.
- nghiêm trọng như vậy sao?
Phương Trì Quốc giật mình nói. Vạn Triêu Dương rất gian xảo, một khi ra tay sẽ không cho người ta cơ hội phản kháng.
- Ừ, đây là tôi đoán. Vạn Triêu Dương ở trước mặt tôi vẫn có thể giấu giếm.
Trâu Trì Trường hừ một tiếng:
- Vừa nãy Triệu Quốc Đống tới nói đề nghị cách chức Ngưu Đức Phát.
- Triệu Quốc Đống? Hắn sao cũng có liên quan trong này? Hắn có phải là theo Vạn Triêu Dương không?
Phương Trì Quốc khinh thường nói.
- Không giống, huống chi đối phương nếu lợi dụng khoản tài chính Sở Giao thông cấp xuống mà nói chuyện, khiến cho dân chúng tức giận. Qua đó Vạn Triêu Dương và Viện kiểm sát nhân cơ hội gây khó dễ thì chỉ sợ thật sự có thể khiến Ngưu Đức Phát, thậm chí cả bộ máy Phòng Giao thông dính vào. Tôi không muốn có loạn vào lúc này. Lão Phương, tôi tin anh cũng không muốn như vậy.
Trâu Trì Trường nặng nề nói.
Mặt Phương Trì Quốc trở nên khó coi. Cấp trên có ý sau khi Trâu Trì Trường rời đi sẽ do La Đại Hải làm Bí thư huyện ủy hai năm, mình sẽ thuận lợi làm Chủ tịch huyện, hai năm sau thì mình sẽ làm Bí thư huyện ủy.
Nhưng nếu lúc này bộ máy Phòng Giao thông xảy ra chuyện, y là Phó bí thư phụ trách Đảng, Đàn thì nhất định có trách nhiệm. Như vậy biến đổi về nhân sự là khó nói. Nhất là bây giờ Thị xã còn tồn tại ẩn số nhất định, nếu xảy ra chuyện thì mình sẽ thành tấm bia ngắm của mọi người.
- Hừ hừ, thằng Triệu Quốc Đống lợi dụng lúc này để bức cung chúng ta sao?
Phương Trì Quốc tái mặt lại. Ngưu Đức Phát và y cũng không có lợi ích rõ ràng liên kết với nhau. Cách chức Ngưu Đức Phát cũng không vấn đề gì. Nhưng ai cũng biết y và Ngưu Đức Phát là đồng đội cũ, lại là đồng hương. Triệu Quốc Đống đến Hoa Lâm lâu như vậy thì sao không hiểu điểm này. Hôm nay làm như vậy rõ ràng là tát vào mặt y, y có thể nhịn được không?
- Lão Phương, không nên nghĩ phức tạp như vậy. Triệu Quốc Đống cũng không muốn làm cây súng chỉ trỏ linh tinh, cho nên mới chủ động tới báo cáo công việc với tôi, mong tôi ủng hộ công việc của y. Ngưu Đức Phát vốn không sạch sẽ, nếu con đường có vấn đề gì thì dù tôi đi, anh làm Chủ tịch huyện cũng không thoát được liên quan.
Trâu Trì Trường nói.
- Hơn nữa chuyện này vốn là do Ngưu Đức Phát ngu nên vậy. Phó chủ tịch huyện phụ trách trực tiếp thông báo anh đi khảo sát thực địa, anh không đi thì thôi, cũng không phái cấp phó đi cùng, không bỏ xe ra. Hắn có ý gì? Cảm thấy chỉ có tôi và anh nói chuyện thì mới nghe sao? Còn có kỷ luật tổ chức không? Như vậy thì Phó chủ tịch huyện phụ trách làm ăn gì? Cách chức hắn là đáng đời.
Trâu Trì Trường rất tức giận mà nói.
Phương Trì Quốc mặt mày rất khó coi. Y cũng cảm thấy Trâu Trì Trường đang tức giận. Không Bí thư nào muốn xảy ra chuyện như vậy, nhất là khi có thể đi lên.
- Bí thư Trâu, tôi đi nói với y, chẳng qua chỉ là điều đến vị trí nào?
Phương Trì Quốc cố nhịn cơn bực tức trong lòng mà nói. Triệu Quốc Đống, mày giỏi, chọn đứng cơ hội mà bức cung.
- Phòng Văn Hóa đi, lão Diêu cũng tới tuổi rồi mà.
Trâu Trì Trường lạnh lùng nói:
- Coi như sau này xảy ra chuyện thì chúng ta cũng có thể trả lời với cấp trên. Điều hắn đi chính là vì chuẩn bị cho việc triển khai công việc của Ủy ban kỷ luật.
Phương Trì Quốc run lên, Trâu Trì Trường nói như vậy là có ý gì? Đây là để đối phó với cấp trên, hay muốn thu thập Ngưu Đức Phát?
Mùi bia dần trở nên nhạt hơn, ngoài Tân Tồn Hoán còn có thể giữ bình tĩnh ra, còn đâu La Đại Hải và Vạn Triêu Dương đều không yên lòng với biểu hiện của Triệu Quốc Đống.
Gió sông thổi tới làm Triệu Quốc Đống cảm thấy tỉnh táo. Triệu Quốc Đống biết lúc này gọi điện cho Thái Chánh Dương là không thích hợp, nhưng hắn thật sự không tìm được người thích hợp mà trao đổi. Hắn tính đi tính lại thì chỉ có Thái Chánh Dương mới là người từng làm lãnh đạo huyện, nhất là làm Bí thư huyện ủy một thời gian khá lâu, nên hiểu được suy nghĩ của Bí thư huyện ủy.
Nghe xong Triệu Quốc Đống nói, Thái Chánh Dương cười phá lên.
- Chú coi như đã trưởng thành hơn chút, ít nhất có thể biết tổng hợp lợi và hại. Bí thư huyện ủy là người lãnh đạo cao nhất như anh nói chỉ là lẽ thường mà thôi, bây giờ nghe chú nói thì Huyện Hoa Lâm có chút phức tạp. Bí thư huyện ủy và Phó bí thư Huyện ủy kết hợp. Chủ tịch huyện và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật lại cùng một đường, thoạt nhìn bên phía Bí thư huyện ủy chiếm ưu thế. Nhưng Bí thư huyện ủy lại có thể được điều đi, Thị xã Ninh Lăng sẽ lên cấp, bây giờ nhất định cần phải giữ hoàn cảnh ổn định. Điểm này chú đoán đúng, Lãnh đạo thị ủy tuyệt đối không muốn thấy một cơn gió lốc, dù là Viện kiểm sát Thị ủy phá án cũng phải lo lắng.
- Vậy em nên làm như thế nào?
Cục diện rất phức tạp làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy choáng váng.
- nguyên tắc được xác định nhưng có thể dùng thủ đoạn linh hoạt.
Thái Chánh Dương chỉ dẫn Triệu Quốc Đống từng chút một:
- Vị Chủ tịch huyện và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mà chú nói chỉ sợ cũng muốn chú là phát pháo đi đầu, cho chú trực diện giao tranh với bên phía Bí thư huyện ủy. Bởi vì chú nắm quyền quyết định khoản tài chính của Sở Giao thông, cho nên vào lúc này dù là hệ nào cũng phải nhường chú một chút. Chẳng qua điều này cũng không có nghĩa chú sẽ thuận lợi trong mọi việc.
Triệu Quốc Đống lặng yên nghe Thái Chánh Dương nói.
- Rất đơn giản, chú chỉ cần tỏ thái độ cho Bí thư huyện ủy, chú không muốn thành công cụ lợi dụng của người khác. Nhưng bây giờ vị trí Trưởng phòng giao thông không thích hợp. Nếu như y không xuống sẽ mang tới hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi tin rằng vị Bí thư huyện ủy đó sẽ hiểu rõ tình hình và làm ra lựa chọn sáng suốt.
- Vậy có thích hợp không anh?
Triệu Quốc Đống nói xong lại thấy mình hơi ngây thơ mà nói:
- Chẳng may Trâu Trì Trường rời đi, La Đại Hải lên làm Bí thư thì em sẽ như thế nào?
- Hừ, không cần lo lắng, mọi người tôn trọng đầu tiên là thực lực, về phần tình cảm và sở thích là yếu tố sau. Huống chi sau này chú muốn dựa người khác thì có nhiều cơ hội mà, y rất nhanh sẽ quên điểm này.
Thái Chánh Dương nói:
- Chẳng qua anh phải nhắc chú, công tác cơ sở đúng là rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là chú phải lôi kéo một nhóm người vây quanh mình, dù chú dùng cách nào chỉ có đạt được một nhóm người chấp nhận và ủng hộ thì ý tưởng của chú mới có thể thuận lợi thi hành. Anh chỉ đây không phải là lãnh đạo.
Thái Chánh Dương nói rất hàm súc nhưng Triệu Quốc Đống có thể hiểu được.
Lôi kéo cũng được, kết đảng cũng được, phái hệ cũng được, nghe qua thì hơi khó nghe, nhưng chỉ cần anh vì một mục đích đi tới vậy là hòa hợp nhau mà. Nhưng nếu như anh vì lợi ích bản thân mà lập tập đoàn thì đó lại có nghĩa là chủ nghĩa đỉnh núi.
Khi Triệu Quốc Đống tiến vào văn phòng Trâu Trì Trường, Trâu Trì Trường đang suy nghĩ.
Y dù như thế nào cũng không ngờ Triệu Quốc Đống lại kích động như vậy, điều này không quan trọng, y cũng có thể nghe ra đối phương không muốn thực sự đâm thủng trời.
Xem ra vấn đề là trong hai cuộc họp ở Ninh Lăng, chẳng qua truy cứu đã không còn quan trọng. Bây giờ quan trọng nhất là giải quyết nguy cơ.
Trâu Trì Trường mệt mỏi vuốt đầu. Ngưu Đức Phát ngu xuẩn này không có việc gì lại gây chuyện cho mình. Một Phó chủ tịch huyện kiêm nhiệm mà mày cũng muốn chống đối. Hay rồi, bây giờ trong tay người ta cầm vài triệu làm đường, bên nào nặng nhẹ là thấy ngay. Trâu Trì Trường không cần điểm này, mình sắp đi, thành tích hay không cũng không quan trọng đối với y. Nhưng vài lúc này bên kia có thể mượn cơ hội mà.
Mình không thể không đối phó, không chú ý mà chuyện này lộ ra, đối thủ vận dụng thì mình kiểu gì chẳng liên quan.
- Lão Phương, anh tới văn phòng tôi một chút.
Phương Trì Quốc mặt không chút thay đổi tiến vào văn phòng Trâu Trì Trường, y có thể nhìn ra đối phương gặp phiền phức gì đó.
- Có chuyện gì thế Bí thư Trâu?
- Anh đi nói chuyện với Ngưu Đức Phát, điều chỉnh vị trí của y.
Trâu Trì Trường suy nghĩ một chút rồi nghiến răng nghiến lợi nói.
- Hả?
Phương Trì Quốc hơi tái mặt nói:
- Tại sao?
- Hừ, tại sao ư? Chính y làm việc gì thì y hiểu rõ mà. Vạn Triêu Dương đang điều tra về y, nếu bên kia không phải lo lắng lúc này gây chuyện sẽ có vấn đề thì chỉ sợ Vạn Triêu Dương đã ra tay.
Trâu Trì Trường nhấn mạnh một chút. Vạn Triêu Dương vẫn luôn tìm nhược điểm của Ngưu Đức Phát thì y hiểu rõ. Nhưng căn cứ y biết thì Vạn Triêu Dương cũng không có mấy thứ có giá trì. Dù sao thủ đoạn của Ủy ban kỷ luật không thể bằng bên Viện kiểm sát được. Mặc dù Vạn Triêu Dương có nắm được nhược điểm của Ngưu Đức Phát cũng không có quá nhiều lo lắng. Dù sao y và Ngưu Đức Phát cũng không có quan hệ lợi ích trực tiếp gì. Chẳng qua Trâu Trì Trường chỉ là không muốn vào lúc này Vạn Triêu Dương làm loạn ảnh hưởng tới bước tiến của mình.
Theo y biết Phương Trì Quốc cũng không thể không tức. Ngưu Đức Phát có quan hệ quá rộng, làm loạn như vậy thì sẽ có nhiều người có vấn đề.
- nghiêm trọng như vậy sao?
Phương Trì Quốc giật mình nói. Vạn Triêu Dương rất gian xảo, một khi ra tay sẽ không cho người ta cơ hội phản kháng.
- Ừ, đây là tôi đoán. Vạn Triêu Dương ở trước mặt tôi vẫn có thể giấu giếm.
Trâu Trì Trường hừ một tiếng:
- Vừa nãy Triệu Quốc Đống tới nói đề nghị cách chức Ngưu Đức Phát.
- Triệu Quốc Đống? Hắn sao cũng có liên quan trong này? Hắn có phải là theo Vạn Triêu Dương không?
Phương Trì Quốc khinh thường nói.
- Không giống, huống chi đối phương nếu lợi dụng khoản tài chính Sở Giao thông cấp xuống mà nói chuyện, khiến cho dân chúng tức giận. Qua đó Vạn Triêu Dương và Viện kiểm sát nhân cơ hội gây khó dễ thì chỉ sợ thật sự có thể khiến Ngưu Đức Phát, thậm chí cả bộ máy Phòng Giao thông dính vào. Tôi không muốn có loạn vào lúc này. Lão Phương, tôi tin anh cũng không muốn như vậy.
Trâu Trì Trường nặng nề nói.
Mặt Phương Trì Quốc trở nên khó coi. Cấp trên có ý sau khi Trâu Trì Trường rời đi sẽ do La Đại Hải làm Bí thư huyện ủy hai năm, mình sẽ thuận lợi làm Chủ tịch huyện, hai năm sau thì mình sẽ làm Bí thư huyện ủy.
Nhưng nếu lúc này bộ máy Phòng Giao thông xảy ra chuyện, y là Phó bí thư phụ trách Đảng, Đàn thì nhất định có trách nhiệm. Như vậy biến đổi về nhân sự là khó nói. Nhất là bây giờ Thị xã còn tồn tại ẩn số nhất định, nếu xảy ra chuyện thì mình sẽ thành tấm bia ngắm của mọi người.
- Hừ hừ, thằng Triệu Quốc Đống lợi dụng lúc này để bức cung chúng ta sao?
Phương Trì Quốc tái mặt lại. Ngưu Đức Phát và y cũng không có lợi ích rõ ràng liên kết với nhau. Cách chức Ngưu Đức Phát cũng không vấn đề gì. Nhưng ai cũng biết y và Ngưu Đức Phát là đồng đội cũ, lại là đồng hương. Triệu Quốc Đống đến Hoa Lâm lâu như vậy thì sao không hiểu điểm này. Hôm nay làm như vậy rõ ràng là tát vào mặt y, y có thể nhịn được không?
- Lão Phương, không nên nghĩ phức tạp như vậy. Triệu Quốc Đống cũng không muốn làm cây súng chỉ trỏ linh tinh, cho nên mới chủ động tới báo cáo công việc với tôi, mong tôi ủng hộ công việc của y. Ngưu Đức Phát vốn không sạch sẽ, nếu con đường có vấn đề gì thì dù tôi đi, anh làm Chủ tịch huyện cũng không thoát được liên quan.
Trâu Trì Trường nói.
- Hơn nữa chuyện này vốn là do Ngưu Đức Phát ngu nên vậy. Phó chủ tịch huyện phụ trách trực tiếp thông báo anh đi khảo sát thực địa, anh không đi thì thôi, cũng không phái cấp phó đi cùng, không bỏ xe ra. Hắn có ý gì? Cảm thấy chỉ có tôi và anh nói chuyện thì mới nghe sao? Còn có kỷ luật tổ chức không? Như vậy thì Phó chủ tịch huyện phụ trách làm ăn gì? Cách chức hắn là đáng đời.
Trâu Trì Trường rất tức giận mà nói.
Phương Trì Quốc mặt mày rất khó coi. Y cũng cảm thấy Trâu Trì Trường đang tức giận. Không Bí thư nào muốn xảy ra chuyện như vậy, nhất là khi có thể đi lên.
- Bí thư Trâu, tôi đi nói với y, chẳng qua chỉ là điều đến vị trí nào?
Phương Trì Quốc cố nhịn cơn bực tức trong lòng mà nói. Triệu Quốc Đống, mày giỏi, chọn đứng cơ hội mà bức cung.
- Phòng Văn Hóa đi, lão Diêu cũng tới tuổi rồi mà.
Trâu Trì Trường lạnh lùng nói:
- Coi như sau này xảy ra chuyện thì chúng ta cũng có thể trả lời với cấp trên. Điều hắn đi chính là vì chuẩn bị cho việc triển khai công việc của Ủy ban kỷ luật.
Phương Trì Quốc run lên, Trâu Trì Trường nói như vậy là có ý gì? Đây là để đối phó với cấp trên, hay muốn thu thập Ngưu Đức Phát?
Tác giả :
Thụy Căn