Lộng Triều
Quyển 5 - Chương 21: Dã tâm
Xe lặng lẽ tiến vào cửa, bảo vệ vội vàng chạy ra chặn xe:
- Tìm ai?
- Tôi tìm Bồi ca.
Triệu Quốc Đống ngồi ở ghế lái mà đánh giá căn nhà ba tầng mới xây.
- Bồi ca nào?
Bảo vệ là một người đàn ông khoảng 50, mặt mày cảnh giác.
- Dương Thiên Bồi.
- Giám đốc Dương ra ngoài chưa về.
Bảo vệ nói:
- Cậu có thể gọi cho giám đốc.
- Tôi đã gọi rồi, Bồi ca rất nhanh sẽ về. Bồi ca bảo tôi tới văn phòng ngồi một chút.
Triệu Quốc Đống nói.
Bảo vệ có chút nghi ngờ nhìn Triệu Quốc Đống, xác định chưa gặp người này liền gọi lên lầu:
- Chị Từ, có người tìm giám đốc Dương, nói là giám đốc Dương bảo lên văn phòng đợi.
Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trên tầng hai làm Triệu Quốc Đống run lên. Hắn thò đầu ra và vẫy vẫy tay.
Từ Xuân Nhạn vui mừng, tim đập loạn lên. Cô cố nhịn cơn tức giận mà nói:
- Bác Lý, để cậu ta vào đi. Cậu ta là bạn của giám đốc Dương, tôi nhận ra.
Bảo vệ lúc này mới gật đầu nói:
- vào đi.
Triệu Quốc Đống lần đầu tới nơi này. Đây vốn là khu nhà của Công ty xây dựng số 1 Giang Khẩu, bây giờ đã được sửa sang lại hoàn toàn. Tầng một là phòng Tài liệu, phòng thiết bị, phòng hạng mục, phòng xây dựng. Tầng hai là văn phòng và phòng của giám đốc.
Từ Xuân Nhạn mặc một bộ véc màu tro, bên trong là chiếc áo trắng, trên ngực có một đóa hoa trông cô càng thêm quyến rũ. Mặt vẫn trắng nõn, quyến rũ, nhất là má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Từ Xuân Nhạn từ trước đến giờ mặc đồ đều đẹp, cô trang điểm nhạt càng thích hợp hơn cả. Triệu Quốc Đống không nói gì mà chỉ cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới rồi đi vào văn phòng.
Một cô gái ở văn phòng đang chuẩn bị rót trà cho Triệu Quốc Đống nhưng Từ Xuân Nhạn đã ngăn lại:
- Không cần, mở văn phòng giám đốc Dương ra, đây là bạn của giám đốc. Em làm đi, để chị rót trà.
Vào văn phòng của giám đốc, Triệu Quốc Đống nhìn quanh rồi nói:
- Ôi, văn phòng của Bồi ca sao tiết kiệm thế, ít nhất cũng phải có một bàn lớn, một ghế lớn mới đúng. Đây chắc là đồ cũ phải không?
- Giám đốc Dương nói Công ty Thiên Phu đang khó khăn, tiền đều phải dùng ở chỗ thích hợp.
Từ Xuân Nhạn nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nói:
- Nhạn tỷ, mấy hôm không gặp mà mới cầm tiền của Công ty Thiên Phu đã nói chuyện giúp Công ty Thiên Phu rồi sao?
Từ Xuân Nhạn không nhịn được cười nói:
- Tôi bây giờ là nhân viên của Công ty Thiên Phu, tất nhiên phải nói vì công ty mà.
- Ừ, Công ty Thiên Phu phải nên tăng lương cho nhân viên chăm chỉ như chị.
Triệu Quốc Đống nói:
- Lát tôi sẽ đề nghị với Bồi ca.
Từ Xuân Nhạn có chút lo lắng tên này sẽ làm ra việc đó. Cô mặc dù không rõ quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và giám đốc Dương Thiên Bồi. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể trực tiếp nói với Dương Thiên Bồi về đưa cô vào Công ty Thiên Phu, mà cô còn làm Chánh văn phòng thì nói rõ quan hệ mật thiết.
Cũng may đây là công ty tư nhân nên có thể quyết định tất cả, không ai nói gì.
Thấy Từ Xuân Nhạn có chút lo lắng, Triệu Quốc Đống không nhịn được cười nói;
- Được rồi Nhạn tỷ, tôi đâu đến mức nhàm chán như vậy. Đúng rồi, chị tới đây từ bao giờ?
Từ Xuân Nhạn đã gọi điện cho Triệu Quốc Đống để làm rõ chuyện tối hôm đó.
Từ Thu Hạm là chị em ruột của cô, bề ngoài gần như giống nhau, ngoài má lúm đồng tiền sâu hay nông ra là hơi khác chút. Từ Xuân Nhạn hơi đầy đặn hơn chút, Từ Thu Hạm hơi gầy hơn chút. Nhưng lúc đó là tối nên lừa được Triệu Quốc Đống, bảo sao Triệu Quốc Đống lại thấy Từ Xuân Nhạn có chút không đúng.
- Sau tết không lâu là tôi tới đây. Giám đốc Dương đã giúp nhiều, cho tôi làm ở văn phòng. Nói thật tôi không biết gì, ở Phòng bảo vệ chỉ ghi lịch mà thôi, sang đây chỉ làm công tác tiếp đón khách, đúng là xấu hổ khi nhận lương.
Từ Xuân Nhạn cười nói.
- Nhạn tỷ, không nên đánh giá thấp mình như vậy. Công việc của văn phòng chính là tiếp đãi mà. Tôi thấy người ở văn phòng huyện cũng không bằng chị, không phải suốt ngày ngồi đó uống nước, đọc báo sao, tiếp đón dân chúng tới sao? Bọn họ còn có thể làm gì chứ?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Hay là Nhạn tỷ dành thời gian học máy tính, về sau sẽ có tác dụng, nhất là mấy thứ như tính toán, đánh máy sẽ có lợi.
- Cậu nói máy tính có khó học không?
- Cũng không có gì khó cả, ta học từ dễ đến khó là được, hơn nữa thứ này nói trắng ra chỉ là quen là làm được. Chỉ cần chị muốn học thì rất dễ.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đến lúc đó tôi sẽ bảo Bồi ca mua một máy tính để ở văn phòng, như vậy văn phòng cũng dễ áp dụng máy móc vào hơn.
- Ồ, tôi quên không rót trà cho chị.
Thấy Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào mình, Từ Xuân Nhạn run lên vội vàng lấy lý do quay người.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng và nhìn Từ Xuân Nhạn đi ra ngoài. Bộ đồ công sở này chắc đã làm Từ Xuân Nhạn mất không ít tiền. Mặc dù không phải đồ hàng hiệu nhưng có lẽ cũng chỉ nhân viên thành công mới có thể mua được.
Bờ mông đẫy đà bước đi càng làm người ta si mê, đáng tiếc đó là chiếc quần lót lớn hằn ở quần lại hơi xấu.
- Cậu nhìn gì thế?
Từ Xuân Nhạn bưng cốc trà lên, cô không chịu được ánh mắt của Triệu Quốc Đống nên oán trách:
- Nhìn như kẻ trộm. Cậu cũng là Phó chủ tịch huyện rồi mà không chú ý hình tượng của mình sao.
- Không phải, Nhạn tỷ, em chỉ có chút nuối tiếc.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.
- Nuối tiếc gì?
Từ Xuân Nhạn có chút lo lắng nói.
- Nhìn chị xem.
Triệu Quốc Đống chỉ vào mông cô mà nói:
- Hình ảnh của phụ nữ thường được tạo thành từ chi tiết nhỏ nhặt nhất. Nhạn tỷ có cặp mông đẹp như vậy, em đề nghị chị chú ý chọn đồ lót hơn nữa.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mặt Từ Xuân Nhạn đỏ bừng lên. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống nói rất chân thành, cô có chút động tâm:
- Cậu có vẻ rất hiểu cái này nhỉ?
- Không phải, chỉ là không muốn hình tượng hoàn mỹ của Nhạn tỷ bị phá vì mấy chi tiết nhỏ này.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ.
Từ Xuân Nhạn đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang liền vội vàng nghiêm mặt đi ra.
Dương Thiên Bồi đầu đầy mồ hôi đi vào, thấy Triệu Quốc Đống đang nhàn nhã ngồi đó mà uống nước, Từ Xuân Nhạn lúc nãy đi ra lại có vẻ bực bội nên cười nói:
- Quốc Đống, có phải là lại trêu chọc tiểu Từ không?
- Đâu có, em chỉ là nhắc Nhạn tỷ chú ý tăng hình tượng. Về sau trụ sở của Công ty Thiên Phu sẽ chuyển lên An Đô, như vậy càng cần chú ý hình ảnh của công ty. Nhất là bảo vệ nhìn em như kẻ trộm, đúng là cách làm việc của công ty nhà nước. Nếu em là khách thì không phải có ấn tượng không tốt sao?
Từ Xuân Nhạn ra ngoài nghiến răng nghiến lợi, người này đúng là biết tùy cơ ứng biến. Nhưng ngoài mặt cô không biểu hiện gì mà mang trà vào cho Dương Thiên Bồi.
- Được rồi, Tiểu Từ đừng khách khí, tôi tự làm, cô đi làm việc đi.
Dương Thiên Bồi xua tay nói.
Từ Xuân Nhạn biết Dương Thiên Bồi có việc quan trọng cần nói với Triệu Quốc Đống. Chỉ là cô không rõ sao Dương Thiên Bồi lại có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống như vậy? Cô đến công ty báo danh thì không phải phỏng vấn gì cả, hơn nữa thoáng cái điều tới làm Chánh văn phòng.
Thấy Từ Xuân Nhạn biết ý đóng cửa lại, Dương Thiên Bồi cười cười thần bí mà nói:
- Quốc Đống, chú không phải thấy Tiểu Từ đẹp hơn Cổ Tiểu Âu đó chứ? Nói thật Tiểu Từ đúng là được, nhưng dù sao đã lấy một đời chồng, không hợp với chú. Tiểu Âu mặc dù ngang bướng nhưng lại khác. Anh thấy.
- Được rồi Bồi ca, hôm nay em tới không phải nghe anh giới thiệu phụ nữ. Em đi giày gì thoải mái thì em hiểu mà.
Triệu Quốc Đống vội vàng ngăn Dương Thiên Bồi nói.
- Vậy đi thử hai giày có phải là hợp hơn với chú không?
Dương Thiên Bồi nói làm Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa phun nước ra:
- Bồi ca, anh muốn hại người đó à, vậy mà cũng có thể nói? Em lúc nào thử cả hai đôi giày?
- Bỏ đi, anh sớm biết chú đào hoa, sớm muộn cũng chết trên bụng gái. Chúng ta quen nhau có vài năm mà anh đã thấy vài cô gái rồi. Tiểu Khổng, Tiểu Âu, còn có Tiểu Từ. Đúng, ngay cả Chủ nhiệm Cù Khu Khai Phát kia theo anh thấy cũng có quan hệ đặc biệt với chú. Anh thấy chú có vẻ thích phụ nữ lớn tuổi hơn. Người ta chân giẫm hai thuyền thì chết đuối. Chú thì hay rồi, chân giẫm bốn thuyền mà vẫn không sao.
- Bồi ca, anh không được nói bậy, danh tiếng của em không xấu như anh nghĩ đâu. Em và Nhạn tỷ là bạn bè bình thường, giúp một chút thôi. Càng không có quan hệ gì với Tiểu Âu.
- Được rồi, chuyện của chú thì anh không hỏi. Chú ý sức khỏe của mình thì hơn.
Dương Thiên Bồi nói.
Triệu Quốc Đống không còn gì để nói. Khổng Nguyệt từ đợt tết đến giờ liền cấm tiệt hắn, vậy mà Dương Thiên Bồi lại nghĩ hắn tay ôm tay ấp mấy cô gái.
- Bồi ca, bên Cục công an thành phố thế nào rồi?
- Vẫn thuận lợi, chỉ ngoài tài chính.
Dương Thiên Bồi buồn bực nói:
- Thái độ của Cục công an thành phố rất rõ ràng, đầu tiên bỏ hết ra làm, năm nay bọn họ trả 20%, nửa năm sau trả 30%, nửa năm sau nữa trả 20%. Còn 30% thì sẽ trả trước ngày 30 tháng 6 năm sau nữa.
- Tài chính có vấn đề gì không?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói. Theo yêu cầu thì tháng năm sẽ khởi công, trước tháng 10 phải nghiệm thu, thời gian gấp không nói, chủ yếu sẽ khiến tài chính lưu động của Công ty Thiên Phu khó khăn.
- Nói không vấn đề là giả, chẳng qua anh đã trao đổi với ngân hàng xây dựng huyện, bọn họ thấy chúng ta ký hợp đồng lớn như vậy nên khá ủng hộ. Nhưng bọn họ cho vay có hạn, không thể thỏa mãn hết. Quỹ tín dụng cũng chỉ có thể cho vay một chút nhưng không đủ. Năm nay Công ty Thiên Phu còn có vài công trình, cho nên có lẽ phải thông qua con đường khác.
Dương Thiên Bồi vốn định nhận mấy công trình của Cục công an thành phố rồi không nhận nữa. Nhưng Triệu Quốc Đống yêu cầu y phải nắm chắc cơ hội mà nhận thêm công trình khác. Y không biết sao Triệu Quốc Đống lại vội vàng giục nhận công trình gấp như vậy, hỏi Triệu Quốc Đống thì không trả lời.
Dương Thiên Bồi thấy Triệu Quốc Đống kiên quyết như vậy đành phải nhận mấy công trình trong Khu Khai Phát. Có mấy công trình bị Cục công an thành phố ảnh hưởng nên tìm tới cửa. Toàn bộ đều là xây dựng khu nhà tập thể các cơ quan cấp thành phố, trong đó còn có hai khu nhà của Sở Giao thông.
Đương nhiên mấy công trình này đều yêu cầu Công ty Thiên Phu bỏ tiền trước. Nhưng Dương Thiên Bồi thấy bọn họ trả tiền không lâu bằng Cục công an thành phố nên cắn răng nhận vài cái. Nói cách khác năm nay công ty đã nhận đủ việc.
- Ừ, em vẫn có ý đó, cố gắng nhận công trình, bảo đảm chất lượng và thời hạn. Về vấn đề tài chính thì sẽ có biện pháp.
Triệu Quốc Đống đã tính trước. Nếu không vay được đâu thì vay tạm bên Nước suối Thương Lãng.
- Tìm ai?
- Tôi tìm Bồi ca.
Triệu Quốc Đống ngồi ở ghế lái mà đánh giá căn nhà ba tầng mới xây.
- Bồi ca nào?
Bảo vệ là một người đàn ông khoảng 50, mặt mày cảnh giác.
- Dương Thiên Bồi.
- Giám đốc Dương ra ngoài chưa về.
Bảo vệ nói:
- Cậu có thể gọi cho giám đốc.
- Tôi đã gọi rồi, Bồi ca rất nhanh sẽ về. Bồi ca bảo tôi tới văn phòng ngồi một chút.
Triệu Quốc Đống nói.
Bảo vệ có chút nghi ngờ nhìn Triệu Quốc Đống, xác định chưa gặp người này liền gọi lên lầu:
- Chị Từ, có người tìm giám đốc Dương, nói là giám đốc Dương bảo lên văn phòng đợi.
Một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trên tầng hai làm Triệu Quốc Đống run lên. Hắn thò đầu ra và vẫy vẫy tay.
Từ Xuân Nhạn vui mừng, tim đập loạn lên. Cô cố nhịn cơn tức giận mà nói:
- Bác Lý, để cậu ta vào đi. Cậu ta là bạn của giám đốc Dương, tôi nhận ra.
Bảo vệ lúc này mới gật đầu nói:
- vào đi.
Triệu Quốc Đống lần đầu tới nơi này. Đây vốn là khu nhà của Công ty xây dựng số 1 Giang Khẩu, bây giờ đã được sửa sang lại hoàn toàn. Tầng một là phòng Tài liệu, phòng thiết bị, phòng hạng mục, phòng xây dựng. Tầng hai là văn phòng và phòng của giám đốc.
Từ Xuân Nhạn mặc một bộ véc màu tro, bên trong là chiếc áo trắng, trên ngực có một đóa hoa trông cô càng thêm quyến rũ. Mặt vẫn trắng nõn, quyến rũ, nhất là má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Từ Xuân Nhạn từ trước đến giờ mặc đồ đều đẹp, cô trang điểm nhạt càng thích hợp hơn cả. Triệu Quốc Đống không nói gì mà chỉ cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới rồi đi vào văn phòng.
Một cô gái ở văn phòng đang chuẩn bị rót trà cho Triệu Quốc Đống nhưng Từ Xuân Nhạn đã ngăn lại:
- Không cần, mở văn phòng giám đốc Dương ra, đây là bạn của giám đốc. Em làm đi, để chị rót trà.
Vào văn phòng của giám đốc, Triệu Quốc Đống nhìn quanh rồi nói:
- Ôi, văn phòng của Bồi ca sao tiết kiệm thế, ít nhất cũng phải có một bàn lớn, một ghế lớn mới đúng. Đây chắc là đồ cũ phải không?
- Giám đốc Dương nói Công ty Thiên Phu đang khó khăn, tiền đều phải dùng ở chỗ thích hợp.
Từ Xuân Nhạn nói.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nói:
- Nhạn tỷ, mấy hôm không gặp mà mới cầm tiền của Công ty Thiên Phu đã nói chuyện giúp Công ty Thiên Phu rồi sao?
Từ Xuân Nhạn không nhịn được cười nói:
- Tôi bây giờ là nhân viên của Công ty Thiên Phu, tất nhiên phải nói vì công ty mà.
- Ừ, Công ty Thiên Phu phải nên tăng lương cho nhân viên chăm chỉ như chị.
Triệu Quốc Đống nói:
- Lát tôi sẽ đề nghị với Bồi ca.
Từ Xuân Nhạn có chút lo lắng tên này sẽ làm ra việc đó. Cô mặc dù không rõ quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và giám đốc Dương Thiên Bồi. Nhưng Triệu Quốc Đống có thể trực tiếp nói với Dương Thiên Bồi về đưa cô vào Công ty Thiên Phu, mà cô còn làm Chánh văn phòng thì nói rõ quan hệ mật thiết.
Cũng may đây là công ty tư nhân nên có thể quyết định tất cả, không ai nói gì.
Thấy Từ Xuân Nhạn có chút lo lắng, Triệu Quốc Đống không nhịn được cười nói;
- Được rồi Nhạn tỷ, tôi đâu đến mức nhàm chán như vậy. Đúng rồi, chị tới đây từ bao giờ?
Từ Xuân Nhạn đã gọi điện cho Triệu Quốc Đống để làm rõ chuyện tối hôm đó.
Từ Thu Hạm là chị em ruột của cô, bề ngoài gần như giống nhau, ngoài má lúm đồng tiền sâu hay nông ra là hơi khác chút. Từ Xuân Nhạn hơi đầy đặn hơn chút, Từ Thu Hạm hơi gầy hơn chút. Nhưng lúc đó là tối nên lừa được Triệu Quốc Đống, bảo sao Triệu Quốc Đống lại thấy Từ Xuân Nhạn có chút không đúng.
- Sau tết không lâu là tôi tới đây. Giám đốc Dương đã giúp nhiều, cho tôi làm ở văn phòng. Nói thật tôi không biết gì, ở Phòng bảo vệ chỉ ghi lịch mà thôi, sang đây chỉ làm công tác tiếp đón khách, đúng là xấu hổ khi nhận lương.
Từ Xuân Nhạn cười nói.
- Nhạn tỷ, không nên đánh giá thấp mình như vậy. Công việc của văn phòng chính là tiếp đãi mà. Tôi thấy người ở văn phòng huyện cũng không bằng chị, không phải suốt ngày ngồi đó uống nước, đọc báo sao, tiếp đón dân chúng tới sao? Bọn họ còn có thể làm gì chứ?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Hay là Nhạn tỷ dành thời gian học máy tính, về sau sẽ có tác dụng, nhất là mấy thứ như tính toán, đánh máy sẽ có lợi.
- Cậu nói máy tính có khó học không?
- Cũng không có gì khó cả, ta học từ dễ đến khó là được, hơn nữa thứ này nói trắng ra chỉ là quen là làm được. Chỉ cần chị muốn học thì rất dễ.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đến lúc đó tôi sẽ bảo Bồi ca mua một máy tính để ở văn phòng, như vậy văn phòng cũng dễ áp dụng máy móc vào hơn.
- Ồ, tôi quên không rót trà cho chị.
Thấy Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào mình, Từ Xuân Nhạn run lên vội vàng lấy lý do quay người.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng và nhìn Từ Xuân Nhạn đi ra ngoài. Bộ đồ công sở này chắc đã làm Từ Xuân Nhạn mất không ít tiền. Mặc dù không phải đồ hàng hiệu nhưng có lẽ cũng chỉ nhân viên thành công mới có thể mua được.
Bờ mông đẫy đà bước đi càng làm người ta si mê, đáng tiếc đó là chiếc quần lót lớn hằn ở quần lại hơi xấu.
- Cậu nhìn gì thế?
Từ Xuân Nhạn bưng cốc trà lên, cô không chịu được ánh mắt của Triệu Quốc Đống nên oán trách:
- Nhìn như kẻ trộm. Cậu cũng là Phó chủ tịch huyện rồi mà không chú ý hình tượng của mình sao.
- Không phải, Nhạn tỷ, em chỉ có chút nuối tiếc.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.
- Nuối tiếc gì?
Từ Xuân Nhạn có chút lo lắng nói.
- Nhìn chị xem.
Triệu Quốc Đống chỉ vào mông cô mà nói:
- Hình ảnh của phụ nữ thường được tạo thành từ chi tiết nhỏ nhặt nhất. Nhạn tỷ có cặp mông đẹp như vậy, em đề nghị chị chú ý chọn đồ lót hơn nữa.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm mặt Từ Xuân Nhạn đỏ bừng lên. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống nói rất chân thành, cô có chút động tâm:
- Cậu có vẻ rất hiểu cái này nhỉ?
- Không phải, chỉ là không muốn hình tượng hoàn mỹ của Nhạn tỷ bị phá vì mấy chi tiết nhỏ này.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ.
Từ Xuân Nhạn đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang liền vội vàng nghiêm mặt đi ra.
Dương Thiên Bồi đầu đầy mồ hôi đi vào, thấy Triệu Quốc Đống đang nhàn nhã ngồi đó mà uống nước, Từ Xuân Nhạn lúc nãy đi ra lại có vẻ bực bội nên cười nói:
- Quốc Đống, có phải là lại trêu chọc tiểu Từ không?
- Đâu có, em chỉ là nhắc Nhạn tỷ chú ý tăng hình tượng. Về sau trụ sở của Công ty Thiên Phu sẽ chuyển lên An Đô, như vậy càng cần chú ý hình ảnh của công ty. Nhất là bảo vệ nhìn em như kẻ trộm, đúng là cách làm việc của công ty nhà nước. Nếu em là khách thì không phải có ấn tượng không tốt sao?
Từ Xuân Nhạn ra ngoài nghiến răng nghiến lợi, người này đúng là biết tùy cơ ứng biến. Nhưng ngoài mặt cô không biểu hiện gì mà mang trà vào cho Dương Thiên Bồi.
- Được rồi, Tiểu Từ đừng khách khí, tôi tự làm, cô đi làm việc đi.
Dương Thiên Bồi xua tay nói.
Từ Xuân Nhạn biết Dương Thiên Bồi có việc quan trọng cần nói với Triệu Quốc Đống. Chỉ là cô không rõ sao Dương Thiên Bồi lại có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống như vậy? Cô đến công ty báo danh thì không phải phỏng vấn gì cả, hơn nữa thoáng cái điều tới làm Chánh văn phòng.
Thấy Từ Xuân Nhạn biết ý đóng cửa lại, Dương Thiên Bồi cười cười thần bí mà nói:
- Quốc Đống, chú không phải thấy Tiểu Từ đẹp hơn Cổ Tiểu Âu đó chứ? Nói thật Tiểu Từ đúng là được, nhưng dù sao đã lấy một đời chồng, không hợp với chú. Tiểu Âu mặc dù ngang bướng nhưng lại khác. Anh thấy.
- Được rồi Bồi ca, hôm nay em tới không phải nghe anh giới thiệu phụ nữ. Em đi giày gì thoải mái thì em hiểu mà.
Triệu Quốc Đống vội vàng ngăn Dương Thiên Bồi nói.
- Vậy đi thử hai giày có phải là hợp hơn với chú không?
Dương Thiên Bồi nói làm Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa phun nước ra:
- Bồi ca, anh muốn hại người đó à, vậy mà cũng có thể nói? Em lúc nào thử cả hai đôi giày?
- Bỏ đi, anh sớm biết chú đào hoa, sớm muộn cũng chết trên bụng gái. Chúng ta quen nhau có vài năm mà anh đã thấy vài cô gái rồi. Tiểu Khổng, Tiểu Âu, còn có Tiểu Từ. Đúng, ngay cả Chủ nhiệm Cù Khu Khai Phát kia theo anh thấy cũng có quan hệ đặc biệt với chú. Anh thấy chú có vẻ thích phụ nữ lớn tuổi hơn. Người ta chân giẫm hai thuyền thì chết đuối. Chú thì hay rồi, chân giẫm bốn thuyền mà vẫn không sao.
- Bồi ca, anh không được nói bậy, danh tiếng của em không xấu như anh nghĩ đâu. Em và Nhạn tỷ là bạn bè bình thường, giúp một chút thôi. Càng không có quan hệ gì với Tiểu Âu.
- Được rồi, chuyện của chú thì anh không hỏi. Chú ý sức khỏe của mình thì hơn.
Dương Thiên Bồi nói.
Triệu Quốc Đống không còn gì để nói. Khổng Nguyệt từ đợt tết đến giờ liền cấm tiệt hắn, vậy mà Dương Thiên Bồi lại nghĩ hắn tay ôm tay ấp mấy cô gái.
- Bồi ca, bên Cục công an thành phố thế nào rồi?
- Vẫn thuận lợi, chỉ ngoài tài chính.
Dương Thiên Bồi buồn bực nói:
- Thái độ của Cục công an thành phố rất rõ ràng, đầu tiên bỏ hết ra làm, năm nay bọn họ trả 20%, nửa năm sau trả 30%, nửa năm sau nữa trả 20%. Còn 30% thì sẽ trả trước ngày 30 tháng 6 năm sau nữa.
- Tài chính có vấn đề gì không?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói. Theo yêu cầu thì tháng năm sẽ khởi công, trước tháng 10 phải nghiệm thu, thời gian gấp không nói, chủ yếu sẽ khiến tài chính lưu động của Công ty Thiên Phu khó khăn.
- Nói không vấn đề là giả, chẳng qua anh đã trao đổi với ngân hàng xây dựng huyện, bọn họ thấy chúng ta ký hợp đồng lớn như vậy nên khá ủng hộ. Nhưng bọn họ cho vay có hạn, không thể thỏa mãn hết. Quỹ tín dụng cũng chỉ có thể cho vay một chút nhưng không đủ. Năm nay Công ty Thiên Phu còn có vài công trình, cho nên có lẽ phải thông qua con đường khác.
Dương Thiên Bồi vốn định nhận mấy công trình của Cục công an thành phố rồi không nhận nữa. Nhưng Triệu Quốc Đống yêu cầu y phải nắm chắc cơ hội mà nhận thêm công trình khác. Y không biết sao Triệu Quốc Đống lại vội vàng giục nhận công trình gấp như vậy, hỏi Triệu Quốc Đống thì không trả lời.
Dương Thiên Bồi thấy Triệu Quốc Đống kiên quyết như vậy đành phải nhận mấy công trình trong Khu Khai Phát. Có mấy công trình bị Cục công an thành phố ảnh hưởng nên tìm tới cửa. Toàn bộ đều là xây dựng khu nhà tập thể các cơ quan cấp thành phố, trong đó còn có hai khu nhà của Sở Giao thông.
Đương nhiên mấy công trình này đều yêu cầu Công ty Thiên Phu bỏ tiền trước. Nhưng Dương Thiên Bồi thấy bọn họ trả tiền không lâu bằng Cục công an thành phố nên cắn răng nhận vài cái. Nói cách khác năm nay công ty đã nhận đủ việc.
- Ừ, em vẫn có ý đó, cố gắng nhận công trình, bảo đảm chất lượng và thời hạn. Về vấn đề tài chính thì sẽ có biện pháp.
Triệu Quốc Đống đã tính trước. Nếu không vay được đâu thì vay tạm bên Nước suối Thương Lãng.
Tác giả :
Thụy Căn