Lộng Triều
Quyển 4 - Chương 9: Người trong cuộc nên không rõ ràng
Đồng Mạn hờn dỗi trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống. Sếp Khâu thường trêu cô với hắn là trời sinh một cặp, nhưng tên này như một con ốc sên bị dọa nên không dám thò đầu ra. Điều này làm Đồng Mạn không biết đối phương nghĩ gì.
Nghe bạn học nói hắn đã chia tay với Đường Cẩn, cũng không thấy hắn tìm bạn gái khác, Đồng Mạn bắt đầu thấy dao động trong lòng.
- Không có gì, chỉ là công việc có chút phiền phức.
Đồng Mạn lắc đầu nói.
- Tên Trương Đức Tài kia rất hẹp hòi, bạn làm cấp dưới của y nhất định sẽ bị thiệt thòi. Mình lúc ở Khu Khai Phát định điều bạn tới đó, nhưng sợ người ta nói lợi dụng việc công nên phải nhịn.
Triệu Quốc Đống nói.
Quả nhiên Đồng Mạn buồn bã nói:
- Hoàng Hóa Thành điều tới Đồn công an Tây Lĩnh, bây giờ đã làm phó trưởng đồn. Trong Đội cảnh sát hình sự chỉ còn một mình tôi, không có ai nói chuyện cả. Sếp Trương không có việc gì là mắng, tôi không muốn làm ở đó nữa.
- Hóa Thành làm phó trưởng đồn rồi sao? Tốt quá.
Nhưng nghe thấy Trương Đức Tài lại gây khó dễ cho Đồng Mạn, Triệu Quốc Đống có chút tức giận. Không cần phải nói, Trương Đức Tài thấy quan hệ của hắn và Đồng Mạn khá tốt nên nhằm vào cô. Theo lý Khâu Nguyên Phong cũng thấy quan hệ của hắn và Đồng Mạn, y là đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thì phải biết điều chứ. Nhưng bây giờ do Phùng Đông Hoa lên chức khiến Trương Đức Tài này cảm thấy không cần nể mặt Khâu Nguyên Phong.
Chỉ là chuyện này hắn bây giờ không tiện nhúng tay. Dù sao Trương Đức Tài là đội trưởng, Đồng Mạn trong đội, Trương Đức Tài tìm lý do phê bình là rất đơn giản. Triệu Quốc Đống thấy mắt Đồng Mạn đỏ ửng nên không đành lòng. Với tính cách của Đồng Mạn nếu không bị uất ức quá lớn thì cô đã không như vậy.
- Trương Đức Tài đây là cố ý nhằm vào bạn?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
- Mình không biết mình làm gì không đúng, tuần trước mình báo cáo số liệu thì y nổi giận nói không được y ký duyệt, có số liệu không thích hợp. Hôm qua mình xin y ký tên, y nói không có y ký thì không được thanh toán. Nhưng đó là do y đặt ra quy định cảnh sát báo trước, y ký sau cơ mà. Mình không biết nên làm như thế nào.
Mắt xx ngân ngấn nước, cô nghẹn ngào nói.
- Sếp Khâu không hỏi việc này sao?
Triệu Quốc Đống rất tức giận, Trương Đức Tài đúng là không ra gì, có tức thì nhằm vào hắn chứ. Hắn từ lúc ở Đồn công an Giang Miếu đến Đồn công an Khu Khai Phát đều đã không hòa thuận gì với Trương Đức Tài. Khâu Nguyên Phong cũng đã nhắc hắn, nhưng Triệu Quốc Đống tự nhận mình đủ kiên nhẫn nên bỏ qua. Không ngờ tên Trương Đức Tài này lại trút cơn giận lên người Đồng Mạn.
- Đây là công việc trong đội, mình báo cáo với sếp Khâu như thế nào được?
Đồng Mạn rất buồn mà nói:
- Huống hồi nghe nói sếp Khâu sẽ điều đi. Nếu sếp Khâu đi thì mình cũng dự định xin xuống Đồn công an. Dù là Đồn công an nông thôn cũng được.
- Bạn chỉ muốn xuống Đồn công an, chẳng lẽ không nghĩ tới là điều lên Cục Công an sao?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Khâu Nguyên Phong nhất định sẽ đi, có lẽ một hai tuần nữa Ban chính trị Cục công an thành phố sẽ xuống khảo sát. Lưu Triệu Quốc một hai tháng nay đang hoạt động, mấy hôm trước khi cùng ăn thì hắn đã nghe thấy việc này về cơ bản được xác định.
Xem ra mấy chuyện này muốn giấu cũng khó. Ngay cả Đồng Mạn cũng biết Khâu Nguyên Phong sẽ đi, khó trách đám Trương Đức Tài không nể mặt Khâu Nguyên Phong.
Đồng Mạn rất tự tôn, Triệu Quốc Đống không muốn cô hiểu lầm. Nhất là hắn cảm thấy cô có tình cảm với mình, điều này càng làm hắn thêm cẩn thận. Nhưng thấy Đồng Mạn buồn như vậy, hắn biết mình không thể không giúp.
- Điều lên thành phố?
Đồng Mạn ngẩn ra một chút, cô có chút không phản ứng:
- Điều đến đâu ở thành phố? Mình là con gái, lại không phải nhân tài gì, cũng không giỏi phá án thì sao có thể được điều lên thành phố?
- Bạn tốt nghiệp trường cảnh sát, năm ngoái không phải được Đội cảnh sát hình sự thành phố khen thưởng sao, sao không là nhân tài. Mình nói bạn được chính là được.
Triệu Quốc Đống nói.
Nếu đã quyết định giúp Đồng Mạn, Triệu Quốc Đống cũng không vòng vo:
- Bạn có muốn lên thành phố làm việc không?
- Quốc Đống, bạn sao thế? Dù người được bình chọn rồi lên thành phố cũng đâu có tới lượt mình cơ chứ?
Thấy Triệu Quốc Đống nói như vậy, Đồng Mạn có chút giật mình nhìn hắn. Cô cẩn thận quan sát thì thấy đối phương không giống đang nói dối, cũng không phải là ra vẻ này kia. Lúc này cô mới có chút khó hiểu nhìn hắn:
- Ai không muốn lên thành phố? Nhưng nó cần điều kiện mà. Năm ngoài pháp y của đội được điều tới phân cục Long Đàm đã mất bao công sức? Hơn nữa còn là do sếp Hà nhờ sếp Loan giúp, hơn nữa còn kéo dài vài tháng, mà chỉ được điều tới quận đó. Nếu vào thành phố dễ như vậy thì bao người muốn vào.
- Tôi hỏi bạn muốn đến Cục công an thành phố hay là phân cục trong thành phố? Cục công an thành phố thì nhàn hơn, phân cục lại có nhiều việc hơn.
- Quốc Đống, bạn nói gì thế? Bạn nói là muốn giúp điều mình lên thành phố?
Đồng Mạn không thể tin vào tai cô. Bố mẹ cô đều ở trên thành phố. Nhưng cô biết điều tới Giang Khẩu rồi muốn quay lại thành phố là rất khó khăn. Đầu năm nay bố mẹ cô còn tìm cách đưa cô về thành phố nhưng không được. Nếu Triệu Quốc Đống có bản lĩnh đó thì sao lại bị đầy xuống xã?
- Bạn nếu muốn thì mình đương nhiên nghĩ được biện pháp. Nhưng nếu bạn không muốn lại là chuyện khác.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.
- Vậy sao bạn không tự điều mình lên thành phố?
Đồng Mạn không tin nên hỏi lại một câu.
- Mình bây giờ không trong hệ thống công an nữa.
Triệu Quốc Đống uống ngụm nước rồi nói:
- Huống chi sao bạn biết mình sẽ không lên thành phố?
- Quốc Đống, bạn nói là bạn sẽ điều lên thành phố?
Tim Đồng Mạn đập loạn lên. Triệu Quốc Đống nếu thật sự lên thành phố, như vậy nếu cô còn ở Giang Khẩu thì không có cơ hội ở cạnh hắn. Thành phố và huyện khác nhau quá lớn, nhưng vừa nãy hắn nói có thể giúp mình lên Cục công an thành phố mà.
- Mình không nói mà, việc gì cũng có thể mà.
Triệu Quốc Đống đảo đảo mắt rồi nói:
- Mình hỏi lại bạn muốn lên Cục công an thành phố hay phân cục?
- Chẳng lẽ có thể lựa chọn sao?
Đồng Mạn thấy mình như nằm mơ. Cô không biết hôm nay Triệu Quốc Đống là sao. Nhưng cô thấy Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nên cũng nghĩ không phải đối phương trêu mình.
- Ôi, xem ra bạn không tin, chẳng lẽ lời mình nói không đáng tin như vậy sao? Mình quyết định giúp bạn vậy. Bạn nên về Cục công an thành phố đi, ở đó ngay cạnh quảng trường và siêu thị, bạn không phải thích nhất đi dạo và đi siêu thị sao?
Triệu Quốc Đống ra vẻ như mình là Cục trưởng Cục công an thành phố vậy. Đồng Mạn bị mấy câu này của Triệu Quốc Đống mà nở nụ cười. Lúc này cô tin Triệu Quốc Đống đang trêu mình, đâu có việc tốt như vậy với cô. Cục công an thành phố dễ tiến vào vậy sao? Cô đến Giang Khẩu hai ba năm còn không nghe nói có người điều từ Giang Khẩu lên Cục công an thành phố, dù là phân cục nội thành cũng không có bao nhiêu.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn giải thích, chuyện này dù là ai cũng không tin. Hắn bị đầy tới Lĩnh Đông, vậy mà muốn giúp người khác thì có phải nằm mơ giữa ban ngày không?
Ba hôm sau Ban chính trị Cục công an thành phố gửi công văn tới phòng Nhân sự Công an huyện Giang Khẩu. Điều này làm cho cả Công an huyện Giang Khẩu chấn động. Thời buổi này lên được nội thành khó khăn như thế nào thì ai cũng biết. Vậy mà Đồng Mạn biểu hiện rất bình thường lại được điều lên Cục công an thành phố.
Nhưng khi chỉ đạo viên Đội cảnh sát hình sự Tiêu Tắc Cường đầy nghi ngờ đến chỗ Đồng Mạn, Đồng Mạn đang rất bực vì Hoàng Hóa Thành cứ quấn lấy mình.
Tên này sau khi lên làm phó trưởng đồn Tây Lĩnh lại có tâm tư với Đồng Mạn. Nhất là trong thời gian này y cứ rảnh rỗi lại lên chỗ Đồng Mạn ngồi nửa tiếng không đi.
Y thi thoảng nói chuyện về Đồn công an Tây Lĩnh được chính quyền tin như thế nào, nói mình phá án ra sao, không ngừng khoe khoang bản thân. Còn thi thoảng nhắc tới việc Triệu Quốc Đống bị đầy tới Lĩnh Đông. Đồng Mạn nghe mà rất khó chịu.
- Sếp Tiêu.
- Tiểu Hoàng cũng ở đây à.
Tiêu Tắc Cường cười cười nhìn Đồng Mạn mà nói:
- Đồng Mạn, được đó, vậy mà được điều đi. Cô đúng là giỏi.
- Sếp Tiêu nói gì thế?
Đồng Mạn có chút khó hiểu, Hoàng Hóa Thành cũng không hiểu.
- Đồng Mạn, cô còn giấu tôi à? Chánh văn phòng Ban chính trị Cục công an thành phố đang ngồi ở phòng Sếp Đậu, lệnh điều động cô đã tới. Trưởng phòng Liêu đang đại biểu phòng Nhân sự Công an huyện nói về việc này. Đồng Mạn, được điều lên Cục công an thành phố mà không lộ chút tiếng gió nào, sợ mọi người không thả cô đi sao?
Tiêu Tắc Cường nhìn Đồng Mạn mà cười nói.
- Hả?
Đồng Mạn kêu lên một tiếng:
- Sếp Khâu, sếp nói gì?
- Nói gì? Chẳng lẽ cô không biết sao?
Tiêu Tắc Cường có chút khó hiểu. Nhìn Đồng Mạn có vẻ như không biết, nhưng lệnh điều động là thật mà. Chẳng lẽ ngay cả Đồng Mạn cũng không biết.
- Là Ban chính trị công an thành phố điều cô đi, bây giờ đang nói chuyện với Công an huyện, vui quá nên quên sao.
Đồng Mạn há hốc mồm, Hoàng Hóa Thành lại như bị đánh mạnh vào ngực thiếu chút nữa không thở được.
Nghe bạn học nói hắn đã chia tay với Đường Cẩn, cũng không thấy hắn tìm bạn gái khác, Đồng Mạn bắt đầu thấy dao động trong lòng.
- Không có gì, chỉ là công việc có chút phiền phức.
Đồng Mạn lắc đầu nói.
- Tên Trương Đức Tài kia rất hẹp hòi, bạn làm cấp dưới của y nhất định sẽ bị thiệt thòi. Mình lúc ở Khu Khai Phát định điều bạn tới đó, nhưng sợ người ta nói lợi dụng việc công nên phải nhịn.
Triệu Quốc Đống nói.
Quả nhiên Đồng Mạn buồn bã nói:
- Hoàng Hóa Thành điều tới Đồn công an Tây Lĩnh, bây giờ đã làm phó trưởng đồn. Trong Đội cảnh sát hình sự chỉ còn một mình tôi, không có ai nói chuyện cả. Sếp Trương không có việc gì là mắng, tôi không muốn làm ở đó nữa.
- Hóa Thành làm phó trưởng đồn rồi sao? Tốt quá.
Nhưng nghe thấy Trương Đức Tài lại gây khó dễ cho Đồng Mạn, Triệu Quốc Đống có chút tức giận. Không cần phải nói, Trương Đức Tài thấy quan hệ của hắn và Đồng Mạn khá tốt nên nhằm vào cô. Theo lý Khâu Nguyên Phong cũng thấy quan hệ của hắn và Đồng Mạn, y là đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thì phải biết điều chứ. Nhưng bây giờ do Phùng Đông Hoa lên chức khiến Trương Đức Tài này cảm thấy không cần nể mặt Khâu Nguyên Phong.
Chỉ là chuyện này hắn bây giờ không tiện nhúng tay. Dù sao Trương Đức Tài là đội trưởng, Đồng Mạn trong đội, Trương Đức Tài tìm lý do phê bình là rất đơn giản. Triệu Quốc Đống thấy mắt Đồng Mạn đỏ ửng nên không đành lòng. Với tính cách của Đồng Mạn nếu không bị uất ức quá lớn thì cô đã không như vậy.
- Trương Đức Tài đây là cố ý nhằm vào bạn?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.
- Mình không biết mình làm gì không đúng, tuần trước mình báo cáo số liệu thì y nổi giận nói không được y ký duyệt, có số liệu không thích hợp. Hôm qua mình xin y ký tên, y nói không có y ký thì không được thanh toán. Nhưng đó là do y đặt ra quy định cảnh sát báo trước, y ký sau cơ mà. Mình không biết nên làm như thế nào.
Mắt xx ngân ngấn nước, cô nghẹn ngào nói.
- Sếp Khâu không hỏi việc này sao?
Triệu Quốc Đống rất tức giận, Trương Đức Tài đúng là không ra gì, có tức thì nhằm vào hắn chứ. Hắn từ lúc ở Đồn công an Giang Miếu đến Đồn công an Khu Khai Phát đều đã không hòa thuận gì với Trương Đức Tài. Khâu Nguyên Phong cũng đã nhắc hắn, nhưng Triệu Quốc Đống tự nhận mình đủ kiên nhẫn nên bỏ qua. Không ngờ tên Trương Đức Tài này lại trút cơn giận lên người Đồng Mạn.
- Đây là công việc trong đội, mình báo cáo với sếp Khâu như thế nào được?
Đồng Mạn rất buồn mà nói:
- Huống hồi nghe nói sếp Khâu sẽ điều đi. Nếu sếp Khâu đi thì mình cũng dự định xin xuống Đồn công an. Dù là Đồn công an nông thôn cũng được.
- Bạn chỉ muốn xuống Đồn công an, chẳng lẽ không nghĩ tới là điều lên Cục Công an sao?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Khâu Nguyên Phong nhất định sẽ đi, có lẽ một hai tuần nữa Ban chính trị Cục công an thành phố sẽ xuống khảo sát. Lưu Triệu Quốc một hai tháng nay đang hoạt động, mấy hôm trước khi cùng ăn thì hắn đã nghe thấy việc này về cơ bản được xác định.
Xem ra mấy chuyện này muốn giấu cũng khó. Ngay cả Đồng Mạn cũng biết Khâu Nguyên Phong sẽ đi, khó trách đám Trương Đức Tài không nể mặt Khâu Nguyên Phong.
Đồng Mạn rất tự tôn, Triệu Quốc Đống không muốn cô hiểu lầm. Nhất là hắn cảm thấy cô có tình cảm với mình, điều này càng làm hắn thêm cẩn thận. Nhưng thấy Đồng Mạn buồn như vậy, hắn biết mình không thể không giúp.
- Điều lên thành phố?
Đồng Mạn ngẩn ra một chút, cô có chút không phản ứng:
- Điều đến đâu ở thành phố? Mình là con gái, lại không phải nhân tài gì, cũng không giỏi phá án thì sao có thể được điều lên thành phố?
- Bạn tốt nghiệp trường cảnh sát, năm ngoái không phải được Đội cảnh sát hình sự thành phố khen thưởng sao, sao không là nhân tài. Mình nói bạn được chính là được.
Triệu Quốc Đống nói.
Nếu đã quyết định giúp Đồng Mạn, Triệu Quốc Đống cũng không vòng vo:
- Bạn có muốn lên thành phố làm việc không?
- Quốc Đống, bạn sao thế? Dù người được bình chọn rồi lên thành phố cũng đâu có tới lượt mình cơ chứ?
Thấy Triệu Quốc Đống nói như vậy, Đồng Mạn có chút giật mình nhìn hắn. Cô cẩn thận quan sát thì thấy đối phương không giống đang nói dối, cũng không phải là ra vẻ này kia. Lúc này cô mới có chút khó hiểu nhìn hắn:
- Ai không muốn lên thành phố? Nhưng nó cần điều kiện mà. Năm ngoài pháp y của đội được điều tới phân cục Long Đàm đã mất bao công sức? Hơn nữa còn là do sếp Hà nhờ sếp Loan giúp, hơn nữa còn kéo dài vài tháng, mà chỉ được điều tới quận đó. Nếu vào thành phố dễ như vậy thì bao người muốn vào.
- Tôi hỏi bạn muốn đến Cục công an thành phố hay là phân cục trong thành phố? Cục công an thành phố thì nhàn hơn, phân cục lại có nhiều việc hơn.
- Quốc Đống, bạn nói gì thế? Bạn nói là muốn giúp điều mình lên thành phố?
Đồng Mạn không thể tin vào tai cô. Bố mẹ cô đều ở trên thành phố. Nhưng cô biết điều tới Giang Khẩu rồi muốn quay lại thành phố là rất khó khăn. Đầu năm nay bố mẹ cô còn tìm cách đưa cô về thành phố nhưng không được. Nếu Triệu Quốc Đống có bản lĩnh đó thì sao lại bị đầy xuống xã?
- Bạn nếu muốn thì mình đương nhiên nghĩ được biện pháp. Nhưng nếu bạn không muốn lại là chuyện khác.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói.
- Vậy sao bạn không tự điều mình lên thành phố?
Đồng Mạn không tin nên hỏi lại một câu.
- Mình bây giờ không trong hệ thống công an nữa.
Triệu Quốc Đống uống ngụm nước rồi nói:
- Huống chi sao bạn biết mình sẽ không lên thành phố?
- Quốc Đống, bạn nói là bạn sẽ điều lên thành phố?
Tim Đồng Mạn đập loạn lên. Triệu Quốc Đống nếu thật sự lên thành phố, như vậy nếu cô còn ở Giang Khẩu thì không có cơ hội ở cạnh hắn. Thành phố và huyện khác nhau quá lớn, nhưng vừa nãy hắn nói có thể giúp mình lên Cục công an thành phố mà.
- Mình không nói mà, việc gì cũng có thể mà.
Triệu Quốc Đống đảo đảo mắt rồi nói:
- Mình hỏi lại bạn muốn lên Cục công an thành phố hay phân cục?
- Chẳng lẽ có thể lựa chọn sao?
Đồng Mạn thấy mình như nằm mơ. Cô không biết hôm nay Triệu Quốc Đống là sao. Nhưng cô thấy Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nên cũng nghĩ không phải đối phương trêu mình.
- Ôi, xem ra bạn không tin, chẳng lẽ lời mình nói không đáng tin như vậy sao? Mình quyết định giúp bạn vậy. Bạn nên về Cục công an thành phố đi, ở đó ngay cạnh quảng trường và siêu thị, bạn không phải thích nhất đi dạo và đi siêu thị sao?
Triệu Quốc Đống ra vẻ như mình là Cục trưởng Cục công an thành phố vậy. Đồng Mạn bị mấy câu này của Triệu Quốc Đống mà nở nụ cười. Lúc này cô tin Triệu Quốc Đống đang trêu mình, đâu có việc tốt như vậy với cô. Cục công an thành phố dễ tiến vào vậy sao? Cô đến Giang Khẩu hai ba năm còn không nghe nói có người điều từ Giang Khẩu lên Cục công an thành phố, dù là phân cục nội thành cũng không có bao nhiêu.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn giải thích, chuyện này dù là ai cũng không tin. Hắn bị đầy tới Lĩnh Đông, vậy mà muốn giúp người khác thì có phải nằm mơ giữa ban ngày không?
Ba hôm sau Ban chính trị Cục công an thành phố gửi công văn tới phòng Nhân sự Công an huyện Giang Khẩu. Điều này làm cho cả Công an huyện Giang Khẩu chấn động. Thời buổi này lên được nội thành khó khăn như thế nào thì ai cũng biết. Vậy mà Đồng Mạn biểu hiện rất bình thường lại được điều lên Cục công an thành phố.
Nhưng khi chỉ đạo viên Đội cảnh sát hình sự Tiêu Tắc Cường đầy nghi ngờ đến chỗ Đồng Mạn, Đồng Mạn đang rất bực vì Hoàng Hóa Thành cứ quấn lấy mình.
Tên này sau khi lên làm phó trưởng đồn Tây Lĩnh lại có tâm tư với Đồng Mạn. Nhất là trong thời gian này y cứ rảnh rỗi lại lên chỗ Đồng Mạn ngồi nửa tiếng không đi.
Y thi thoảng nói chuyện về Đồn công an Tây Lĩnh được chính quyền tin như thế nào, nói mình phá án ra sao, không ngừng khoe khoang bản thân. Còn thi thoảng nhắc tới việc Triệu Quốc Đống bị đầy tới Lĩnh Đông. Đồng Mạn nghe mà rất khó chịu.
- Sếp Tiêu.
- Tiểu Hoàng cũng ở đây à.
Tiêu Tắc Cường cười cười nhìn Đồng Mạn mà nói:
- Đồng Mạn, được đó, vậy mà được điều đi. Cô đúng là giỏi.
- Sếp Tiêu nói gì thế?
Đồng Mạn có chút khó hiểu, Hoàng Hóa Thành cũng không hiểu.
- Đồng Mạn, cô còn giấu tôi à? Chánh văn phòng Ban chính trị Cục công an thành phố đang ngồi ở phòng Sếp Đậu, lệnh điều động cô đã tới. Trưởng phòng Liêu đang đại biểu phòng Nhân sự Công an huyện nói về việc này. Đồng Mạn, được điều lên Cục công an thành phố mà không lộ chút tiếng gió nào, sợ mọi người không thả cô đi sao?
Tiêu Tắc Cường nhìn Đồng Mạn mà cười nói.
- Hả?
Đồng Mạn kêu lên một tiếng:
- Sếp Khâu, sếp nói gì?
- Nói gì? Chẳng lẽ cô không biết sao?
Tiêu Tắc Cường có chút khó hiểu. Nhìn Đồng Mạn có vẻ như không biết, nhưng lệnh điều động là thật mà. Chẳng lẽ ngay cả Đồng Mạn cũng không biết.
- Là Ban chính trị công an thành phố điều cô đi, bây giờ đang nói chuyện với Công an huyện, vui quá nên quên sao.
Đồng Mạn há hốc mồm, Hoàng Hóa Thành lại như bị đánh mạnh vào ngực thiếu chút nữa không thở được.
Tác giả :
Thụy Căn