Lộng Triều
Quyển 4 - Chương 6: Gặp gỡ
- Hừ, ông cho rằng tôi quan hệ đều là công ty nhà nước sao. Tôi cũng thích nhận tiền mặt hơn.
Phòng Tử Toàn chép chép miệng mà nói:
- Trong cặp có 200 ngàn. Tôi phải ngồi trong công ty bọn họ ba ngày, một trăm vạn gạch. Mai còn có một công ty nữa, hai trăm vạn gạch. Nếu không trả tiền thì tôi ngừng cung cấp. Bây giờ có khi là anh muốn có gạch, hơn nữa phải trả tiền ngay. Nếu không muốn duy trì quan hệ cũ thì tôi đã cắt đứt hàng của y.
- Ừ, xem ra ông cũng biết nắm quyền chủ động trong tay mình rồi. Nhưng các khách lớn thì phải duy trì quan hệ, một khi thị trường không ổn thì ông lại phải nhờ người ta.
Triệu Quốc Đống nhắc.
- Ha ha, tôi biết, làm ngành này không ai có thể rõ ràng cả. Năm nay bán được, sang năm thành thị trường người khác, không có mấy khách lớn sao được? Tôi đồng ý để bọn họ nợ lâu cũng là duy trì quan hệ.
Phòng Tử Toàn có chút đắc ý nói:
- Hơn nữa quan hệ cá nhân cũng phải làm tốt. Tôi không ngu đâu.
- Xem ra ông định làm lâu dài ở Nhà máy gạch sao?
- Ông có ý gì? Chẳng lẽ ông còn bảo tôi về nhà máy làm sao? Ông không biết nhà máy sắp đóng cửa ư?
Phòng Tử Toàn có chút khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống:
- Khổng Nguyệt không nói với ông ư?
- Nói gì với tôi?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.
- Nhà máy bảo cô ấy tự bỏ tiền đi học, hoặc là chờ nhà máy có tiền rồi bù lại. Tôi còn nghĩ Khổng Nguyệt không đi nhưng không ngờ cô ấy vẫn đi. Cô ấy không nói với ông sao?
Phòng Tử Toàn trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ừ, chưa nói. Cô ấy không nói với tôi việc này. Thời gian vừa rồi nhiều việc nên tôi không về.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Không về, cô ấy cũng không lên sao? Xem cái kia của ông là gì?
Phòng Tử Toàn cười hì hì nói.
Triệu Quốc Đống nhìn lại thấy ban công có quần lót nữ. Hai hôm trước Khổng Nguyệt đến Trùng Khánh và ở đây hai hôm. Cô tắm xong liền giật và treo ở đó, quên không mang đi.
- Ông đó, nhìn gì mà nhìn. Không phải của Khổng Nguyệt thì sao?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Phòng Tử Toàn.
- Ừ, nói cũng đúng. Khổng Nguyệt đi học ở Trùng Khánh, ông một mình ở huyện không chừng sẽ có phụ nữ chủ động tới. Với phẩm chất của ông mà chịu được sự hấp dẫn sao. Bạn gái cũ có tới tìm không?
Phòng Tử Toàn hừ một tiếng.
Phòng Tử Toàn loáng thoáng biết chuyện của Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn. Triệu Quốc Đống có chút buồn cười:
- Tối qua còn ngủ ở đây, sáng nay vừa đi. Sao, ông muốn xen vào việc riêng của tôi ư? Tôi thấy ông lo cho mình đi, mặt đầy mụn, hơn 20 rồi mà không có phụ nữ là khổ đó. Chẳng qua đừng làm việc kia, lần đầu của ông phải cho người ông thích đó.
- Cút.
Phòng Tử Toàn tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, Quốc Đống, ông thích đả kích tôi phải không? Ông ngày sau sẽ tìm cô gái có điều kiện tốt, hơn của ông.
- Ừ, tốt hơn cô gái của tôi? Vậy tôi nghĩ xem, nữ sinh đại học hay nghiên cứu sinh? Hay là diễn viên hoặc ca sĩ?
Triệu Quốc Đống cười phá lên:
- Nếu ông dự định làm Nhà máy gạch cả đời vậy cứ mơ đi. Thời này người có tiền càng lúc càng nhiều. Ông tới duyên hải xem đi, tới Thâm Quyến mới biết người có tiền nhiều như thế nào. Đến Bắc Kinh ông mới biết quan chức có tiền ra sao.
- Quốc Đống, xin ông đó, cổ vũ tôi chút được không?
Phòng Tử Toàn buồn bực nằm xuống ghế.
- Ha ha, tôi chỉ nhắc ông thực tế chút thôi mà. Chẳng qua ở Giang Khẩu thì ông cũng coi như thuộc tầng lớp giàu có. Ông có dự định nào khác không?
- Ừ, cũng có. Bây giờ Nhà máy gạch đã đạt lượng sản xuất tối đa, nếu muốn tăng lên thì phải xây dựng mới nhưng cần thời gian, hơn nữa lại lo giá giảm nên tôi chưa thể quyết định.
Phòng Tử Toàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngoài ra nguyên liệu dùng cho Nhà máy gạch đến từ Huyện Bình Xuyên, mỏ than nhỏ không ít, có cái hiệu quả kinh doanh thấp, có cái xảy ra sự cố an toàn nên phải bán. Tôi cũng hơi động tâm nhưng đầu tư ban đầu quá lớn, hơn nữa giá than cũng dễ bị thị trường ảnh hưởng.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Xem ra Phòng Tử Toàn không thỏa mãn với tình hình bây giờ, ít nhất cũng biết mở rộng sản xuất và tiến sang ngành liên quan, đây là việc tốt.
- Nhà máy gạch muốn làm lớn là không dễ, dù sao bị vấn đề vận chuyển ảnh hưởng nhiều. Có thể làm đến bây giờ là được. Kinh doanh mỏ than là ngành tài nguyên, kinh doanh tốt sẽ không lỗ. Nhưng dễ bị hoàn cảnh kinh tế ảnh hưởng, thứ hai có nhiều nhân tố không xác định được. Nếu xảy ra sự cố an toàn thì sẽ sụp đổ ngay.
Triệu Quốc Đống cũng không phủ định ý của Phòng Tử Toàn, chỉ nhắc mà thôi.
- Ừ, tôi cũng nghĩ đến cái này. Mỏ than bên Bình Xuyên thường xuyên xảy ra chuyện. Các mỏ lớn còn được, mỏ nhỏ không may chết vài người cũng chỉ có thể đóng cửa. Ngành này yêu cầu phương tiện an toàn khá cao, nguy hiểm hơn Nhà máy gạch nhiều.
Phòng Tử Toàn nói:
- Chẳng qua lợi nhuận từ than rất cao.
- Ông tự suy nghĩ đi, nếu không ông đi khách sạn trước, có điểm thích hợp rồi nói tiếp.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm Phòng Tử Toàn.
- Quốc Đống, tôi đã đi xem vài mỏ, có một mỏ giá phù hợp mà cũng ổn.
Phòng Tử Toàn có chút xấu hổ xoa xoa tay.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng rồi nói:
- Tôi biết ông không tự tiện đến đây mà. Tình hình thế nào?
- Bên Cốc Để, Huyện Bình Xuyên, mỏ than này do ba người hợp lại khai thác. Tháng trước xảy ra chuyện, chết hai công nhân, Phòng An toàn lao động Bình Xuyên tiến hành xử phạt rồi cho ngừng sản xuất. Mấy tên chủ không chịu mà ý kiến. Có hai tên không muốn làm nữa, tên còn lại mặc dù muốn làm nhưng không có nhiều tiền mua lại cổ phần của hai người kia.
Phòng Tử Toàn hưng phấn ngồi lên như con sói thấy mồi:
- Mỏ than này tôi đã thấy hiểu rõ, tình hình cũng được, chỉ là xảy ra chuyện mà thôi, bỏ chút tiền là được. Ngoài ra tôi cũng quen một cổ đông nên có thể mua được.
- Vậy mua lại cổ phần của hai tên này mất bao tiền?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sau này ai phụ trách kinh doanh?
- Mỏ than có quy mô không nhỏ, mua lại mất tầm 1,4 triệu. Kinh doanh sợ rằng phải do bạn tôi phụ trách.
Phòng Tử Toàn có chút khẩn trương, y không biết Triệu Quốc Đống có đồng ý hay không?
- Ông yên tâm không?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Ừ, tôi định bảo chị tôi tới phụ trách tài chính mỏ than.
Phòng Tử Toàn hiểu rõ nếu không có người đáng tin cậy phụ trách tài chính thì tiền sẽ bay thành nước.
- Đừng, chỉ phụ trách tài chính là không ổn. Nếu muốn làm thì ông phải học cách quản lý mỏ than. Chúng ta nắm cổ phần chính thì phải khống chế mỏ than trong tay. Đương nhiên ban đầu có thể do đối phương kinh doanh, sau này phải xem tình hình.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Bên nhà máy thì Trường Khánh không phải làm tốt sao, ông bảo nó học ông vậy. Anh rể ông cũng có thể tới nhà máy giúp mà.
- Ông đồng ý?
Phòng Tử Toàn vui vẻ nói.
- Tôi có thể không đồng ý sao? Ông đã đi khảo sát rồi cơ mà. Còn thiếu bao tiền?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng.
- Không thiếu nhiều mấy. Nhà máy gạch đã đi vào ổn định, hơn nữa nửa năm ngoái giá gạch không ngừng tăng, năm nay chúng ta lãi không ít. Tôi đã tính một chút, tôi cố gắng thu lại các khoản nợ, Nhà máy gạch ít nhất bỏ được 500 ngàn. Nếu giá bên kia hạ xuống 1,2 triệu thì còn thiếu 700 ngàn.
- 700 ngàn, ừ ông nghĩ tôi là nhà máy in tiền sao?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. May là mấy tháng nay Nước suối Thương Lãng kinh doanh tốt, nếu không từng đó đúng là đè chết hắn.
- Ha ha, tôi biết ông có biện pháp mà, ông quen biết với ngân hàng con gì.
Phòng Tử Toàn cười hì hì nói.
- Bỏ đi, ngân hàng bây giờ làm ngặt lắm, không dễ vay. Nếu không ông nghĩ bạn ông không tự vay sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Được rồi, ông làm rõ tình hình bên kia là được. Vẫn câu nói đó, tôi không quan tâm, ông tự quản lý, đừng xảy ra chuyện là được.
- Quốc Đống, nói thật đi, ông làm nhà nước làm gì? Một năm được mấy ngàn, không bằng lãi mười ngày ở Nhà máy gạch.
Phòng Tử Toàn nói:
- Mỏ than làm tốt một năm lãi một, hai triệu là không vấn đề gì. Sao ông phải vất vả làm như vậy? Ông bán mạng làm rồi bị đày xuống nông thôn. Ông ở được Lĩnh Đông sao? Ở hai năm nữa thì tôi nghĩ đầu ông ngu đi đó.
- Cút, Lĩnh Đông không phải chỗ người ở sao?
Triệu Quốc Đống tức giận mắng:
- Trong túi ông có chút tiền là không biết mình họ gì sao?
- Ha ha, người đi lên chỗ cao mà, nước chảy chỗ trũng. Quốc Đống, tôi mặc dù không biết chính trị, nhưng năm qua cũng tiếp xúc một chút mà. Đều hết ăn lại uống, sau đó nhận tiền vào túi. Cái mẹ gì Công thương, Thuế, Đất, bảo vệ môi trường, An toàn lao động… một đám không có bản lĩnh chỉ dựa vào quyền trong tay mà đòi tiền người ta.
Triệu Quốc Đống cckmt. Xem ra Phòng Tử Toàn này bị đám quan chức chính quyền gây khó dễ không ít.
- Có lẽ một thời gian nữa tôi không còn ở Giang Khẩu.
- Ồ? Ông điều đi đâu?
Phòng Tử Toàn có chút giật mình nói.
- Không rõ.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Xem đã, những điều con người gặp là rất khó nói rõ.
Phòng Tử Toàn chép chép miệng mà nói:
- Trong cặp có 200 ngàn. Tôi phải ngồi trong công ty bọn họ ba ngày, một trăm vạn gạch. Mai còn có một công ty nữa, hai trăm vạn gạch. Nếu không trả tiền thì tôi ngừng cung cấp. Bây giờ có khi là anh muốn có gạch, hơn nữa phải trả tiền ngay. Nếu không muốn duy trì quan hệ cũ thì tôi đã cắt đứt hàng của y.
- Ừ, xem ra ông cũng biết nắm quyền chủ động trong tay mình rồi. Nhưng các khách lớn thì phải duy trì quan hệ, một khi thị trường không ổn thì ông lại phải nhờ người ta.
Triệu Quốc Đống nhắc.
- Ha ha, tôi biết, làm ngành này không ai có thể rõ ràng cả. Năm nay bán được, sang năm thành thị trường người khác, không có mấy khách lớn sao được? Tôi đồng ý để bọn họ nợ lâu cũng là duy trì quan hệ.
Phòng Tử Toàn có chút đắc ý nói:
- Hơn nữa quan hệ cá nhân cũng phải làm tốt. Tôi không ngu đâu.
- Xem ra ông định làm lâu dài ở Nhà máy gạch sao?
- Ông có ý gì? Chẳng lẽ ông còn bảo tôi về nhà máy làm sao? Ông không biết nhà máy sắp đóng cửa ư?
Phòng Tử Toàn có chút khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống:
- Khổng Nguyệt không nói với ông ư?
- Nói gì với tôi?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu.
- Nhà máy bảo cô ấy tự bỏ tiền đi học, hoặc là chờ nhà máy có tiền rồi bù lại. Tôi còn nghĩ Khổng Nguyệt không đi nhưng không ngờ cô ấy vẫn đi. Cô ấy không nói với ông sao?
Phòng Tử Toàn trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ừ, chưa nói. Cô ấy không nói với tôi việc này. Thời gian vừa rồi nhiều việc nên tôi không về.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Không về, cô ấy cũng không lên sao? Xem cái kia của ông là gì?
Phòng Tử Toàn cười hì hì nói.
Triệu Quốc Đống nhìn lại thấy ban công có quần lót nữ. Hai hôm trước Khổng Nguyệt đến Trùng Khánh và ở đây hai hôm. Cô tắm xong liền giật và treo ở đó, quên không mang đi.
- Ông đó, nhìn gì mà nhìn. Không phải của Khổng Nguyệt thì sao?
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Phòng Tử Toàn.
- Ừ, nói cũng đúng. Khổng Nguyệt đi học ở Trùng Khánh, ông một mình ở huyện không chừng sẽ có phụ nữ chủ động tới. Với phẩm chất của ông mà chịu được sự hấp dẫn sao. Bạn gái cũ có tới tìm không?
Phòng Tử Toàn hừ một tiếng.
Phòng Tử Toàn loáng thoáng biết chuyện của Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn. Triệu Quốc Đống có chút buồn cười:
- Tối qua còn ngủ ở đây, sáng nay vừa đi. Sao, ông muốn xen vào việc riêng của tôi ư? Tôi thấy ông lo cho mình đi, mặt đầy mụn, hơn 20 rồi mà không có phụ nữ là khổ đó. Chẳng qua đừng làm việc kia, lần đầu của ông phải cho người ông thích đó.
- Cút.
Phòng Tử Toàn tức giận nói:
- Mẹ nó chứ, Quốc Đống, ông thích đả kích tôi phải không? Ông ngày sau sẽ tìm cô gái có điều kiện tốt, hơn của ông.
- Ừ, tốt hơn cô gái của tôi? Vậy tôi nghĩ xem, nữ sinh đại học hay nghiên cứu sinh? Hay là diễn viên hoặc ca sĩ?
Triệu Quốc Đống cười phá lên:
- Nếu ông dự định làm Nhà máy gạch cả đời vậy cứ mơ đi. Thời này người có tiền càng lúc càng nhiều. Ông tới duyên hải xem đi, tới Thâm Quyến mới biết người có tiền nhiều như thế nào. Đến Bắc Kinh ông mới biết quan chức có tiền ra sao.
- Quốc Đống, xin ông đó, cổ vũ tôi chút được không?
Phòng Tử Toàn buồn bực nằm xuống ghế.
- Ha ha, tôi chỉ nhắc ông thực tế chút thôi mà. Chẳng qua ở Giang Khẩu thì ông cũng coi như thuộc tầng lớp giàu có. Ông có dự định nào khác không?
- Ừ, cũng có. Bây giờ Nhà máy gạch đã đạt lượng sản xuất tối đa, nếu muốn tăng lên thì phải xây dựng mới nhưng cần thời gian, hơn nữa lại lo giá giảm nên tôi chưa thể quyết định.
Phòng Tử Toàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ngoài ra nguyên liệu dùng cho Nhà máy gạch đến từ Huyện Bình Xuyên, mỏ than nhỏ không ít, có cái hiệu quả kinh doanh thấp, có cái xảy ra sự cố an toàn nên phải bán. Tôi cũng hơi động tâm nhưng đầu tư ban đầu quá lớn, hơn nữa giá than cũng dễ bị thị trường ảnh hưởng.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Xem ra Phòng Tử Toàn không thỏa mãn với tình hình bây giờ, ít nhất cũng biết mở rộng sản xuất và tiến sang ngành liên quan, đây là việc tốt.
- Nhà máy gạch muốn làm lớn là không dễ, dù sao bị vấn đề vận chuyển ảnh hưởng nhiều. Có thể làm đến bây giờ là được. Kinh doanh mỏ than là ngành tài nguyên, kinh doanh tốt sẽ không lỗ. Nhưng dễ bị hoàn cảnh kinh tế ảnh hưởng, thứ hai có nhiều nhân tố không xác định được. Nếu xảy ra sự cố an toàn thì sẽ sụp đổ ngay.
Triệu Quốc Đống cũng không phủ định ý của Phòng Tử Toàn, chỉ nhắc mà thôi.
- Ừ, tôi cũng nghĩ đến cái này. Mỏ than bên Bình Xuyên thường xuyên xảy ra chuyện. Các mỏ lớn còn được, mỏ nhỏ không may chết vài người cũng chỉ có thể đóng cửa. Ngành này yêu cầu phương tiện an toàn khá cao, nguy hiểm hơn Nhà máy gạch nhiều.
Phòng Tử Toàn nói:
- Chẳng qua lợi nhuận từ than rất cao.
- Ông tự suy nghĩ đi, nếu không ông đi khách sạn trước, có điểm thích hợp rồi nói tiếp.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm Phòng Tử Toàn.
- Quốc Đống, tôi đã đi xem vài mỏ, có một mỏ giá phù hợp mà cũng ổn.
Phòng Tử Toàn có chút xấu hổ xoa xoa tay.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng rồi nói:
- Tôi biết ông không tự tiện đến đây mà. Tình hình thế nào?
- Bên Cốc Để, Huyện Bình Xuyên, mỏ than này do ba người hợp lại khai thác. Tháng trước xảy ra chuyện, chết hai công nhân, Phòng An toàn lao động Bình Xuyên tiến hành xử phạt rồi cho ngừng sản xuất. Mấy tên chủ không chịu mà ý kiến. Có hai tên không muốn làm nữa, tên còn lại mặc dù muốn làm nhưng không có nhiều tiền mua lại cổ phần của hai người kia.
Phòng Tử Toàn hưng phấn ngồi lên như con sói thấy mồi:
- Mỏ than này tôi đã thấy hiểu rõ, tình hình cũng được, chỉ là xảy ra chuyện mà thôi, bỏ chút tiền là được. Ngoài ra tôi cũng quen một cổ đông nên có thể mua được.
- Vậy mua lại cổ phần của hai tên này mất bao tiền?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sau này ai phụ trách kinh doanh?
- Mỏ than có quy mô không nhỏ, mua lại mất tầm 1,4 triệu. Kinh doanh sợ rằng phải do bạn tôi phụ trách.
Phòng Tử Toàn có chút khẩn trương, y không biết Triệu Quốc Đống có đồng ý hay không?
- Ông yên tâm không?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Ừ, tôi định bảo chị tôi tới phụ trách tài chính mỏ than.
Phòng Tử Toàn hiểu rõ nếu không có người đáng tin cậy phụ trách tài chính thì tiền sẽ bay thành nước.
- Đừng, chỉ phụ trách tài chính là không ổn. Nếu muốn làm thì ông phải học cách quản lý mỏ than. Chúng ta nắm cổ phần chính thì phải khống chế mỏ than trong tay. Đương nhiên ban đầu có thể do đối phương kinh doanh, sau này phải xem tình hình.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Bên nhà máy thì Trường Khánh không phải làm tốt sao, ông bảo nó học ông vậy. Anh rể ông cũng có thể tới nhà máy giúp mà.
- Ông đồng ý?
Phòng Tử Toàn vui vẻ nói.
- Tôi có thể không đồng ý sao? Ông đã đi khảo sát rồi cơ mà. Còn thiếu bao tiền?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng.
- Không thiếu nhiều mấy. Nhà máy gạch đã đi vào ổn định, hơn nữa nửa năm ngoái giá gạch không ngừng tăng, năm nay chúng ta lãi không ít. Tôi đã tính một chút, tôi cố gắng thu lại các khoản nợ, Nhà máy gạch ít nhất bỏ được 500 ngàn. Nếu giá bên kia hạ xuống 1,2 triệu thì còn thiếu 700 ngàn.
- 700 ngàn, ừ ông nghĩ tôi là nhà máy in tiền sao?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. May là mấy tháng nay Nước suối Thương Lãng kinh doanh tốt, nếu không từng đó đúng là đè chết hắn.
- Ha ha, tôi biết ông có biện pháp mà, ông quen biết với ngân hàng con gì.
Phòng Tử Toàn cười hì hì nói.
- Bỏ đi, ngân hàng bây giờ làm ngặt lắm, không dễ vay. Nếu không ông nghĩ bạn ông không tự vay sao?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Được rồi, ông làm rõ tình hình bên kia là được. Vẫn câu nói đó, tôi không quan tâm, ông tự quản lý, đừng xảy ra chuyện là được.
- Quốc Đống, nói thật đi, ông làm nhà nước làm gì? Một năm được mấy ngàn, không bằng lãi mười ngày ở Nhà máy gạch.
Phòng Tử Toàn nói:
- Mỏ than làm tốt một năm lãi một, hai triệu là không vấn đề gì. Sao ông phải vất vả làm như vậy? Ông bán mạng làm rồi bị đày xuống nông thôn. Ông ở được Lĩnh Đông sao? Ở hai năm nữa thì tôi nghĩ đầu ông ngu đi đó.
- Cút, Lĩnh Đông không phải chỗ người ở sao?
Triệu Quốc Đống tức giận mắng:
- Trong túi ông có chút tiền là không biết mình họ gì sao?
- Ha ha, người đi lên chỗ cao mà, nước chảy chỗ trũng. Quốc Đống, tôi mặc dù không biết chính trị, nhưng năm qua cũng tiếp xúc một chút mà. Đều hết ăn lại uống, sau đó nhận tiền vào túi. Cái mẹ gì Công thương, Thuế, Đất, bảo vệ môi trường, An toàn lao động… một đám không có bản lĩnh chỉ dựa vào quyền trong tay mà đòi tiền người ta.
Triệu Quốc Đống cckmt. Xem ra Phòng Tử Toàn này bị đám quan chức chính quyền gây khó dễ không ít.
- Có lẽ một thời gian nữa tôi không còn ở Giang Khẩu.
- Ồ? Ông điều đi đâu?
Phòng Tử Toàn có chút giật mình nói.
- Không rõ.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Xem đã, những điều con người gặp là rất khó nói rõ.
Tác giả :
Thụy Căn