Lộng Triều
Quyển 3 - Chương 54: Trên đường
Khi Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống mà không khỏi nhíu mày. Hắn không ngờ mình lại bị cuốn vào việc này.
Thiếu nợ trả tiền là rất bình thường. Vấn đề bố Lam Đại tham ô nên bị phạt 13 năm tù vì thế tiền vay nợ không trả được. Hơn nữa lại là vay nặng lãi, hơn nữa chủ nợ còn nhờ người xã hội đòi hộ.
Ở An Đô thì hắn có thể giải quyết được việc này, nhưng Cát Lâm thì khác. Lam Đại nhận nợ vào người có lẽ lo người nhà gặp phiền phức.
Chẳng qua cô cũng không ngờ đối phương đuổi tới tận An Đô, nghĩ trốn ở An Đô không về Cát Lâm là thoát nạn sao? Cô đúng là quá ngây thơ.
200 ngàn thì Triệu Quốc Đống có thể bỏ ra, nhưng trên người hắn không có nhiều tiền mặt như vậy. Tổng cộng các thẻ tín dụng lại mới hơn 100 ngàn, hơn nữa đột nhiên bỏ ra 200 ngàn thì đúng là không cam lòng. Hắn không biết trong này có vấn đề gì không?
Kiều Huy ngồi im đó, mặc dù không rõ tình hình nhưng y biết Triệu Quốc Đống gặp phiền phức. Chỉ là Triệu Quốc Đống không mở thì y cũng không tiện hỏi xen vào.
Thấy Triệu Quốc Đống nhíu mày, Kiều Huy ho khan một tiếng rồi nói:
- Quốc Đống, có phải có phiền phức không?
- Ừ, có chút phiền phức.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, đây là chuyện gì? Lam Đại chỉ ăn với mình hai bữa, lại là ăn tập thể. Đối phương vậy mà coi Lam Đại là người phụ nữ của mình, nghĩ rằng đây là những năm 30, 40 ở bến Thượng Hải sao?
- Việc gì vậy?
Kiều Huy trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi có thể giúp được không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, hắn vốn không muốn Kiều Huy dính vào nhưng bây giờ đúng là khó có thể giải quyết.
- Ừ, anh có biết Diệu ca không?
- Diệu ca?
Kiều Huy nói:
- Diệu ca An Đô?
- Có lẽ là vậy? Tôi nghĩ Thành phố An Đô không có hai Diệu ca.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Sao thế? Thằng này dám trêu anh?
- Không phải, giống như là bạn của tôi. Cô ấy ở Cát Lâm, nhà nợ tiền người ta, kết quả người nhà vào tù, khoản nợ rơi xuống người cô bé đó. Bây giờ người Cát Lâm đã sang đây, có thể là thông qua Diệu ca tìm bạn của tôi.
- Bao tiền?
Kiều Huy nghĩ một chút rồi nói.
- Có lẽ là vay 120 ngàn, bây giờ tính ra đã là hơn 200 ngàn, có lẽ đối phương biết tôi không lấy được nhiều tiền nên chỉ đòi 200.
Triệu Quốc Đống buồn bực nói:
- Bọn họ không nói gì cả, chỉ đòi tiền.
- Xa như vậy chạy tới đây đòi tiền, có lẽ là không làm hại bạn anh. Quốc Đống, anh không cần lo lắng, những người này không phải đám côn đồ. Yên tâm, tôi gọi điện đã.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Vậy cảm ơn anh.
- Cần gì phải khách khí như vậy chứ?
Kiều Huy rút điện thoại di động ra rồi gọi:
- Đại Phong, cậu ở đâu? Cậu gọi thằng Diệu, bỏ đi, cậu đến đó, dẫn thằng Diệu và thằng Cát Lâm và một cô bé lại cho tôi. Tôi tự xử lý, tôi ở rừng sồi.
Diệu ca nhận được điện của Đại Phong thì có chút khó hiểu. Đại Phong tới ư? Chẳng lẽ vì con bé kia? Đại Phong ca hình như không có sở thích này mà.
- Sao vậy Diệu ca?
Thằng Cát Lâm cũng thấy tình hình có biến.
- Mẹ nó chứ, có chút khó hiểu. Chuyện này có vẻ không đơn giản, Đại Phong ca sẽ tới, sợ là vì con bé này.
Diệu ca nói thẳng.
- Đại Phong ca tới đây vì nó?
Thằng đàn em của Diệu ca nói:
- Không phải chứ Diệu ca, Đại Phong ca sao lại quản mấy việc này.
- Tao sao biết được. Lát nữa Đại Phong ca tới thì mày hỏi đi.
Thằng đàn em vội vàng rụt cổ không dám nói gì.
- Đại Phong ca là ai?
Thằng Cát Lâm nhíu mày nói.
- Vốn là đại ca ở đây, chẳng qua hai năm nay không dính vào, có quan hệ với tôi khá tốt.
Diệu ca hút một hơi thuốc rồi nói:
- Chờ Đại Phong ca tới là biết.
Đại Phong ca đến làm Diệu ca rất buồn bực. Không ngờ đây là do Diệu ca đã lâu không lộ mặt ở An Đô bố trí. Diệu ca không dám nói gì, tên Cát Lâm thấy Đại Phong ca thì cũng biết không phải người bình thường, đành phải đi theo.
- Diệu ca.
- Tiểu Diệu đã hai ba năm không gặp, bụng cậu bắt đầu to rồi đó.
Kiều Huy trước mặt mấy người này rất oai phong. Y ngồi trên ghế rồi lạnh nhạt nói.
- Ha ha, Diệu ca, nhờ phúc của ngài nên hai năm nay thằng em vẫn khỏe, chỉ là ít tập nên bụng bắt đầu có mỡ.
Trước mặt Kiều Huy, Diệu ca chỉ có thể ngồi nửa mông. Đừng nhìn Kiều Huy như vậy, nhưng bảy tám năm trước là người đứng đầu An Đô đó.
- Xảy ra chuyện gì? Cô bé này là người của bạn tôi.
Kiều Huy nói thẳng.
- Huy ca, là như thế này…
Diệu ca chỉ có thể nói rõ tình hình. Kiều Huy nhìn tên Cát Lâm rồi nói:
- Cậu nói đi.
Tên Cát Lâm sau khi vào đến hồ Vân Loa đúng là mở rộng tầm mắt. Mặc dù y tự nhận đã đi nhiều nơi, gặp nhiều người nhưng ở mấy chỗ này đâu phải bọn họ có thể đặt chân vào.
Tên Cát Lâm bị khí thế của Kiều Huy ép nên chỉ có thể nói rõ câu chuyện. Chuyện cũng như Triệu Quốc Đống hiểu. Vay 120 ngàn rồi biến thành 280 ngàn, lãi mẹ đẻ lãi con, chỉ cần trả 200 ngàn là xong chuyện.
Kiều Huy nhìn Triệu Quốc Đống ngồi bên, điều này làm mọi người biết được người bên cạnh Kiều Huy mới là nguyên nhân chính.
- 200 ngàn là hơi nhiều, nợ của bố cô ta do cô ta gánh cũng là được rồi, sao?
Kiều Huy nhìn chằm chằm vào tên Cát Lâm.
- Huy ca, chuyện này tôi không làm chủ được. Ngài cũng biết tôi cũng theo lệnh mà tới.
Tên Cát Lâm mặc dù khách khí nhưng rất kiên quyết.
¬- Ừ, tôi không làm khó cậu. Trường Xuân, ồ, La Tam là người bên cậu hả?
Kiều Huy suy nghĩ một chút rồi nói.
- Huy ca biết Tam ca?
Tên Cát Lâm có chút kinh ngạc nói.
- Gọi điện cho y, có mấy năm không gọi rồi.
Kiều Huy nói.
Tên Cát Lâm vội vàng rút điện thoại di động ra gọi, Kiều Huy mắng hai câu với bên kia rồi trả máy. Một phút sau tên kia chỉ có thể gật đầu chấp nhận phương án.
- Được rồi Đại Phong dẫn bọn họ đi lầm. Ồ, đây là thẻ tín dụng, biết dùng như thế nào không? Không biết? Không biết thì đưa cho em bé ở ngân hàng là được, đây là mật khẩu.
Kiều Huy đưa thẻ tín dụng và mật khẩu mà Triệu Quốc Đống chuẩn bị trước đó cho Đại Phong.
- Nhớ là phải lấy lại giấy cho vay.
- Huy ca? Sao phải vì thằng họ Triệu mà nợ đám Cát Lâm một lần?
Đại Phong có chút khó hiểu nói.
- Vì sao? Một câu nói của hắn làm Huy ca này áo gấm về nhà, nếu không mày chỉ có thể tới Hải Khẩu xem Huy ca quét rác.
Kiều Huy nói.
Đại Phong có chút giật mình nói:
- Huy ca, anh có đùa em không?
- Hừ, mày thấy anh đang nói đùa sao?
Kiều Huy không nhịn được nói.
- Người này có bản lĩnh như vậy thì cần gì chúng ta giúp?
Đại Phong có chút khó hiểu.
- Mỗi người có sở trường riêng, ai hoàn hảo được?
Kiều Huy xua tay nói:
- Được rồi, nói mày cũng không rõ, đi làm đi.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Quốc Đống và Lam Đại. Triệu Quốc Đống gãi đầu rồi chỉ vào ghế mà nói:
- Ngồi đi, đứng làm gì? Bọn họ không làm gì em chứ?
- Không?
Chuyện vừa nãy làm Lam Đại rất sợ, cô thấy cả người mình nhũn ra muốn ngất, đứng cũng không vững.
Triệu Quốc Đống thấy thế vội vàng đi lên ôm lấy Lam Đại.
Lam Đại bị bắt nên không được ăn uống gì, mặt cô gầy đi. Mặc dù đối phương không làm gì nhưng cô, nhưng cô gặp áp lực lớn như vậy, bị mấy tên xấu nhìn chằm chằm, ngay cả đi Wc cũng sợ, bây giờ đã qua nên cô không chịu được nữa.
Kiều Huy vừa vào thì thấy Triệu Quốc Đống đang ôm Lam Đại. Y lắc đầu rồi chỉ vào Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, anh đúng là không hổ là kẻ bảo vệ người đẹp.
- Ôi, không có việc đó, cô ấy có lẽ quá khẩn trương nên chưa quen.
Triệu Quốc Đống xấu hổ ôm Lam Đại và không biết làm gì.
- Bên kia có căn phòng ngủ, hay là đêm nay hai người ở đây?
Kiều Huy trêu chọc:
- Qua đêm ở đây cũng được đó.
Thấy Triệu Quốc Đống đặt Lam Đại lên giường, sau đó cởi áo lông, giày và đắp chăn cho cô, Kiều Huy trêu chọc:
- Quốc Đống, nếu tôi là cô bé kia thì cũng động lòng. Anh làm như vậy đúng là chỉ có người yêu đối với bạn gái mình.
Triệu Quốc Đống đóng cửa ra ngoài rồi nói:
- Tiểu Huy, anh đừng có mà nói thế, ai bảo tôi nợ anh việc lần này.
- Được rồi, đừng giả vờ với tôi.
Kiều Huy xua tay nói:
- Tối nay ở đây đi, mai chúng ta cùng xuống núi.
- Bỏ đi, ở một lát tôi phải về, mai có lịch.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Nếu anh ngại ở đây không tiện với cô bé thì tôi không cản.
Kiều Huy cười cười mà nói:
- Mấy tên Đại Kiện hẹn tối nay uống vài chén, tâm sự một chút.
- Được, tôi ở lại là được chứ gì? Tôi mà đi thì tiếng xấu đã định rồi.
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ gật đầu nói.
Thiếu nợ trả tiền là rất bình thường. Vấn đề bố Lam Đại tham ô nên bị phạt 13 năm tù vì thế tiền vay nợ không trả được. Hơn nữa lại là vay nặng lãi, hơn nữa chủ nợ còn nhờ người xã hội đòi hộ.
Ở An Đô thì hắn có thể giải quyết được việc này, nhưng Cát Lâm thì khác. Lam Đại nhận nợ vào người có lẽ lo người nhà gặp phiền phức.
Chẳng qua cô cũng không ngờ đối phương đuổi tới tận An Đô, nghĩ trốn ở An Đô không về Cát Lâm là thoát nạn sao? Cô đúng là quá ngây thơ.
200 ngàn thì Triệu Quốc Đống có thể bỏ ra, nhưng trên người hắn không có nhiều tiền mặt như vậy. Tổng cộng các thẻ tín dụng lại mới hơn 100 ngàn, hơn nữa đột nhiên bỏ ra 200 ngàn thì đúng là không cam lòng. Hắn không biết trong này có vấn đề gì không?
Kiều Huy ngồi im đó, mặc dù không rõ tình hình nhưng y biết Triệu Quốc Đống gặp phiền phức. Chỉ là Triệu Quốc Đống không mở thì y cũng không tiện hỏi xen vào.
Thấy Triệu Quốc Đống nhíu mày, Kiều Huy ho khan một tiếng rồi nói:
- Quốc Đống, có phải có phiền phức không?
- Ừ, có chút phiền phức.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, đây là chuyện gì? Lam Đại chỉ ăn với mình hai bữa, lại là ăn tập thể. Đối phương vậy mà coi Lam Đại là người phụ nữ của mình, nghĩ rằng đây là những năm 30, 40 ở bến Thượng Hải sao?
- Việc gì vậy?
Kiều Huy trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi có thể giúp được không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, hắn vốn không muốn Kiều Huy dính vào nhưng bây giờ đúng là khó có thể giải quyết.
- Ừ, anh có biết Diệu ca không?
- Diệu ca?
Kiều Huy nói:
- Diệu ca An Đô?
- Có lẽ là vậy? Tôi nghĩ Thành phố An Đô không có hai Diệu ca.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Sao thế? Thằng này dám trêu anh?
- Không phải, giống như là bạn của tôi. Cô ấy ở Cát Lâm, nhà nợ tiền người ta, kết quả người nhà vào tù, khoản nợ rơi xuống người cô bé đó. Bây giờ người Cát Lâm đã sang đây, có thể là thông qua Diệu ca tìm bạn của tôi.
- Bao tiền?
Kiều Huy nghĩ một chút rồi nói.
- Có lẽ là vay 120 ngàn, bây giờ tính ra đã là hơn 200 ngàn, có lẽ đối phương biết tôi không lấy được nhiều tiền nên chỉ đòi 200.
Triệu Quốc Đống buồn bực nói:
- Bọn họ không nói gì cả, chỉ đòi tiền.
- Xa như vậy chạy tới đây đòi tiền, có lẽ là không làm hại bạn anh. Quốc Đống, anh không cần lo lắng, những người này không phải đám côn đồ. Yên tâm, tôi gọi điện đã.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Vậy cảm ơn anh.
- Cần gì phải khách khí như vậy chứ?
Kiều Huy rút điện thoại di động ra rồi gọi:
- Đại Phong, cậu ở đâu? Cậu gọi thằng Diệu, bỏ đi, cậu đến đó, dẫn thằng Diệu và thằng Cát Lâm và một cô bé lại cho tôi. Tôi tự xử lý, tôi ở rừng sồi.
Diệu ca nhận được điện của Đại Phong thì có chút khó hiểu. Đại Phong tới ư? Chẳng lẽ vì con bé kia? Đại Phong ca hình như không có sở thích này mà.
- Sao vậy Diệu ca?
Thằng Cát Lâm cũng thấy tình hình có biến.
- Mẹ nó chứ, có chút khó hiểu. Chuyện này có vẻ không đơn giản, Đại Phong ca sẽ tới, sợ là vì con bé này.
Diệu ca nói thẳng.
- Đại Phong ca tới đây vì nó?
Thằng đàn em của Diệu ca nói:
- Không phải chứ Diệu ca, Đại Phong ca sao lại quản mấy việc này.
- Tao sao biết được. Lát nữa Đại Phong ca tới thì mày hỏi đi.
Thằng đàn em vội vàng rụt cổ không dám nói gì.
- Đại Phong ca là ai?
Thằng Cát Lâm nhíu mày nói.
- Vốn là đại ca ở đây, chẳng qua hai năm nay không dính vào, có quan hệ với tôi khá tốt.
Diệu ca hút một hơi thuốc rồi nói:
- Chờ Đại Phong ca tới là biết.
Đại Phong ca đến làm Diệu ca rất buồn bực. Không ngờ đây là do Diệu ca đã lâu không lộ mặt ở An Đô bố trí. Diệu ca không dám nói gì, tên Cát Lâm thấy Đại Phong ca thì cũng biết không phải người bình thường, đành phải đi theo.
- Diệu ca.
- Tiểu Diệu đã hai ba năm không gặp, bụng cậu bắt đầu to rồi đó.
Kiều Huy trước mặt mấy người này rất oai phong. Y ngồi trên ghế rồi lạnh nhạt nói.
- Ha ha, Diệu ca, nhờ phúc của ngài nên hai năm nay thằng em vẫn khỏe, chỉ là ít tập nên bụng bắt đầu có mỡ.
Trước mặt Kiều Huy, Diệu ca chỉ có thể ngồi nửa mông. Đừng nhìn Kiều Huy như vậy, nhưng bảy tám năm trước là người đứng đầu An Đô đó.
- Xảy ra chuyện gì? Cô bé này là người của bạn tôi.
Kiều Huy nói thẳng.
- Huy ca, là như thế này…
Diệu ca chỉ có thể nói rõ tình hình. Kiều Huy nhìn tên Cát Lâm rồi nói:
- Cậu nói đi.
Tên Cát Lâm sau khi vào đến hồ Vân Loa đúng là mở rộng tầm mắt. Mặc dù y tự nhận đã đi nhiều nơi, gặp nhiều người nhưng ở mấy chỗ này đâu phải bọn họ có thể đặt chân vào.
Tên Cát Lâm bị khí thế của Kiều Huy ép nên chỉ có thể nói rõ câu chuyện. Chuyện cũng như Triệu Quốc Đống hiểu. Vay 120 ngàn rồi biến thành 280 ngàn, lãi mẹ đẻ lãi con, chỉ cần trả 200 ngàn là xong chuyện.
Kiều Huy nhìn Triệu Quốc Đống ngồi bên, điều này làm mọi người biết được người bên cạnh Kiều Huy mới là nguyên nhân chính.
- 200 ngàn là hơi nhiều, nợ của bố cô ta do cô ta gánh cũng là được rồi, sao?
Kiều Huy nhìn chằm chằm vào tên Cát Lâm.
- Huy ca, chuyện này tôi không làm chủ được. Ngài cũng biết tôi cũng theo lệnh mà tới.
Tên Cát Lâm mặc dù khách khí nhưng rất kiên quyết.
¬- Ừ, tôi không làm khó cậu. Trường Xuân, ồ, La Tam là người bên cậu hả?
Kiều Huy suy nghĩ một chút rồi nói.
- Huy ca biết Tam ca?
Tên Cát Lâm có chút kinh ngạc nói.
- Gọi điện cho y, có mấy năm không gọi rồi.
Kiều Huy nói.
Tên Cát Lâm vội vàng rút điện thoại di động ra gọi, Kiều Huy mắng hai câu với bên kia rồi trả máy. Một phút sau tên kia chỉ có thể gật đầu chấp nhận phương án.
- Được rồi Đại Phong dẫn bọn họ đi lầm. Ồ, đây là thẻ tín dụng, biết dùng như thế nào không? Không biết? Không biết thì đưa cho em bé ở ngân hàng là được, đây là mật khẩu.
Kiều Huy đưa thẻ tín dụng và mật khẩu mà Triệu Quốc Đống chuẩn bị trước đó cho Đại Phong.
- Nhớ là phải lấy lại giấy cho vay.
- Huy ca? Sao phải vì thằng họ Triệu mà nợ đám Cát Lâm một lần?
Đại Phong có chút khó hiểu nói.
- Vì sao? Một câu nói của hắn làm Huy ca này áo gấm về nhà, nếu không mày chỉ có thể tới Hải Khẩu xem Huy ca quét rác.
Kiều Huy nói.
Đại Phong có chút giật mình nói:
- Huy ca, anh có đùa em không?
- Hừ, mày thấy anh đang nói đùa sao?
Kiều Huy không nhịn được nói.
- Người này có bản lĩnh như vậy thì cần gì chúng ta giúp?
Đại Phong có chút khó hiểu.
- Mỗi người có sở trường riêng, ai hoàn hảo được?
Kiều Huy xua tay nói:
- Được rồi, nói mày cũng không rõ, đi làm đi.
Trong phòng chỉ còn lại Triệu Quốc Đống và Lam Đại. Triệu Quốc Đống gãi đầu rồi chỉ vào ghế mà nói:
- Ngồi đi, đứng làm gì? Bọn họ không làm gì em chứ?
- Không?
Chuyện vừa nãy làm Lam Đại rất sợ, cô thấy cả người mình nhũn ra muốn ngất, đứng cũng không vững.
Triệu Quốc Đống thấy thế vội vàng đi lên ôm lấy Lam Đại.
Lam Đại bị bắt nên không được ăn uống gì, mặt cô gầy đi. Mặc dù đối phương không làm gì nhưng cô, nhưng cô gặp áp lực lớn như vậy, bị mấy tên xấu nhìn chằm chằm, ngay cả đi Wc cũng sợ, bây giờ đã qua nên cô không chịu được nữa.
Kiều Huy vừa vào thì thấy Triệu Quốc Đống đang ôm Lam Đại. Y lắc đầu rồi chỉ vào Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, anh đúng là không hổ là kẻ bảo vệ người đẹp.
- Ôi, không có việc đó, cô ấy có lẽ quá khẩn trương nên chưa quen.
Triệu Quốc Đống xấu hổ ôm Lam Đại và không biết làm gì.
- Bên kia có căn phòng ngủ, hay là đêm nay hai người ở đây?
Kiều Huy trêu chọc:
- Qua đêm ở đây cũng được đó.
Thấy Triệu Quốc Đống đặt Lam Đại lên giường, sau đó cởi áo lông, giày và đắp chăn cho cô, Kiều Huy trêu chọc:
- Quốc Đống, nếu tôi là cô bé kia thì cũng động lòng. Anh làm như vậy đúng là chỉ có người yêu đối với bạn gái mình.
Triệu Quốc Đống đóng cửa ra ngoài rồi nói:
- Tiểu Huy, anh đừng có mà nói thế, ai bảo tôi nợ anh việc lần này.
- Được rồi, đừng giả vờ với tôi.
Kiều Huy xua tay nói:
- Tối nay ở đây đi, mai chúng ta cùng xuống núi.
- Bỏ đi, ở một lát tôi phải về, mai có lịch.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Nếu anh ngại ở đây không tiện với cô bé thì tôi không cản.
Kiều Huy cười cười mà nói:
- Mấy tên Đại Kiện hẹn tối nay uống vài chén, tâm sự một chút.
- Được, tôi ở lại là được chứ gì? Tôi mà đi thì tiếng xấu đã định rồi.
Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ gật đầu nói.
Tác giả :
Thụy Căn