Lộng Triều
Quyển 3 - Chương 4: Anh hùng vừa gặp đã quen
- Tình hình thế nào rồi?
- Anh, hôm nay rất tốt, giá tăng lên 11,8 rồi.
Trường Xuyên hưng phấn nói.
Lịch sử không thay đổi, cuộc chiến cổ phiếu đã bắt đầu. Mình sẽ có thay đổi gì? Triệu Quốc Đống không cho rằng hơn triệu tiền của mình sẽ thay đổi được lịch sử. So sánh với mấy trăm triệu tài chính lưu động thì một triệu đó chẳng đáng gì.
- Tiếp tục quan sát.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói.
- Anh, bao giờ thì đến đây?
Trường Xuyên nói:
- Anh không lại đây thì em và Đức Sơn đúng là không tự tin.
- Hai thằng cứ làm theo ý anh là được, không việc gì phải lo lắng. Anh sẽ đến nhưng không phải bây giờ.
Triệu Quốc Đống nói:
- Hai thằng đăng ký tài khoản rồi chứ.
- Vâng, công ty chứng khoán Hải Thông, cách phục vụ cũng được.
- Hai thằng đàng hoàng ở đó cho anh, có gì biến hoá lập tức gọi cho anh. Anh trước khi đi sẽ gọi cho hai thằng.
Triệu Quốc Đống lúc này mới thấy không có điện thoại di động là rất bất tiện. Nhưng thân phận của hắn bây giờ không thích hợp dùng thứ đó. Có lẽ chờ đến sang năm khi lãnh đạo Công an huyện về cơ bản có đủ, khi đó cán bộ trung tầng mới bắt đầu lục tục trang bị.
- Thái ca, tình hình khảo sát ở Sơn Đông, Chiết Giang thế nào?
Triệu Quốc Đống lần đầu tới văn phòng của Thái Chánh Dương. Theo hắn thấy văn phòng của Phó thị trưởng cũng không tốt hơn văn phòng của Cù Vận Bạch.
- Bên Sơn Đông hình như mới bắt đầu có động tác nên rất ngạc nhiên vì đoàn khảo sát thành phố chúng ta tới, thậm chí có chút sợ hãi. Chẳng qua chúng ta cũng tỏ thái độ chỉ là tham khảo, tìm hiểu. Bây giờ mới giai đoạn thăm dò nên cũng tiện, cũng hiểu được một vài tình hình thực tế.
Thái Chánh Dương nói.
- Đúng, Quốc Đống, sao chú biết động tác ở thành phố Chư Thành Sơn Đông? Hình như ngay cả Sơn Đông cũng có thái độ quan sát. Anh cảm thấy bọn họ đang thử xem có phản ứng gì không?
- Ha ha, cải cách chính là ném đá dò đường. Đây chính là do Đặng lão nói mà. Là thứ mới nên không ai biết kết quả sẽ như thế nào, phải có người đi trước nếm thử. Người đi trước có thể bị nổ chết, nhưng khi vượt qua sẽ chiếm tiên cơ. Có lẽ chỉ một bước này bằng phấn đấu vài chục năm.
Triệu Quốc Đống không trả lời câu hỏi của Thái Chánh Dương mà nói sang chuyện khác.
- Đúng, nghe ý chú thì cách làm của thành phố Chư Thành đáng để thử?
Mắt Thái Chánh Dương sáng lên.
- Tình hình các nơi khác nhau, không thể ép cách làm nơi này vào nơi khác. Nhưng em cảm thấy nên chọn vài công ty có ảnh hưởng không lớn thử cũng được. Ít nhất cũng phù hợp lý thuyết ném đá dò đường. Sai thì sửa, đúng thì mở rộng.
Triệu Quốc Đống nghĩ mà muốn buồn cười. Cách làm của thành phố Chư Thành phải vài năm sau mới mở rộng, nhưng bất cứ kinh nghiệm nào đều có tính đặc thù vùng miền. Nhưng phải thừa nhận kinh nghiệm cải cách của thành phố Chư Thành có thể phổ biến cho hầu hết công ty vừa và nhỏ của Trung Quốc.
- Quốc Đống, quan điểm của chú rất giống cái nhìn của Bí thư Ninh. Tôi đã báo cáo với Bí thư Ninh về cải cách các công ty vừa và nhỏ của thành phố Chư Thành. Bí thư Ninh chủ trương lựa chọn các công ty nhỏ, hiệu quả kinh doanh không cao mà thí điểm, xem có thể tăng sức sống các công ty này không?
Tâm trạng Thái Chánh Dương khá tốt, ít nhất việc y tiến hành học tập ở thành phố Chư Thành được Bí thư Thị ủy Ninh Pháp tán đồng. Mà bây giờ Bí thư Ninh Pháp còn tìm y nghe báo cáo tình hình. Điều này có nghĩa Ninh Pháp có hứng thú với kinh nghiệm của thành phố Chư Thành, đây là cơ hội hiếm có đối với y.
- Thái ca, anh hùng gặp nhau là quen về chủ kiến, lời này rất thích hợp với anh và Bí thư Ninh.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vậy còn bên Chiết Giang thì sao anh?
- Anh coi như mở rộng tầm mắt. Bước tiến của Chiết Giang nằm ngoài tưởng tượng của anh. Chỉ riêng mấy khu vực mà đoàn đi thăm thì công ty tư nhân phát triển đã đánh mạnh vào tư tưởng mọi người. Chẳng qua đi như vậy có nhầm hay không thì bây giờ khó có thể nói. Lần này các Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch huyện đi theo đoàn đã tranh cãi kịch liệt, không ai có thể thuyết phục ai. Nhưng không thể không thừa nhận chính sách thông thoáng của Chiết Giang đã thúc đẩy kinh tế tư nhân phát triển. Mà kinh tế tư nhân bây giờ đã thành điểm tăng trưởng cho cả nền kinh tế Chiết Giang.
- Tranh chấp kịch liệt về vấn đề gì?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò.
- Đó là việc kinh tế tư nhân chính là một bộ phận bổ sung trong hệ thống kinh tế Xã hội chủ nghĩa, có thể không hạn chế cho nó phát triển hay không?
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đây là điểm rất quan trọng, không chú ý là sẽ tạo ra cơn sóng, không ai dám dễ dàng tỏ thái độ.
- Bí thư Ninh thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống biết quan điểm của Bí thư sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của một khu vực trong một giai đoạn. Mà tác dụng này càng lộ rõ khi Bí thư đó mạnh mẽ.
- Bí thư Ninh không tỏ thái độ rõ ràng. Tỉnh An Nguyên chúng ta không thể so sánh với Chiết Giang. Các tỉnh trong nội địa không thể so sánh với các tỉnh duyên hải.
Thái Chánh Dương cũng rất khó đoán suy nghĩ của Ninh Pháp. Ninh Pháp tỏ thái độ có thể thử cách làm của thành phố Chư Thành, nhưng vấn đề kinh tế tư nhân lại không tỏ thái độ làm Thái Chánh Dương rất buồn bực.
- Không tỏ thái độ rõ ràng. Đây có phải là tỏ thái độ không?
Triệu Quốc Đống cười cười đầy giảo hoạt khiến Thái Chánh Dương bừng tỉnh.
- Quốc Đống, đầu chú nhanh nhạy thật đó, sao thoáng cái đã nghĩ ra rồi.
- Ha ha, Thái ca, người trong cuộc thì mơ hồ. Bí thư Ninh từ Chiết Giang tới thì sao có thể không hiểu tình hình ở đây, tại sao không tỏ thái độ? Tình hình thực tế của tỉnh An Nguyên khác, nhưng có một vài suy nghĩ có thể xác định đó là Bí thư Ninh muốn đẩy mạnh kinh tế An Đô lên. Nhưng cách làm cụ thể thì có nhiều cách. Ví dụ như nói làm nhiều hoặc là chỉ làm không nói, như vậy có phải vẫn có đường để lui không?
Triệu Quốc Đống lưu lại nửa câu, Thái Chánh Dương rất thông minh nên không cần nói quá rõ ràng.
Thái Chánh Dương không khỏi cười khổ một tiếng. Triệu Quốc Đống này có cái đầu đúng là quá nhanh nhạy, mấy câu ngắn ngọn đã đoán được ý lãnh đạo.
Mình phụ trách công nghiệp, Bí thư Ninh không tỏ thái độ rõ ràng, điều này có nghĩa mình phải đứng ra làm. Sai lầm mình phải chịu trách nhiệm, thành công thì mọi người đều vui nhưng mình không thể không làm.
Hoàng Nguyên Thịnh có ấn tượng không tốt với mình, mà Kiều Ba cũng đề phòng mình. Mình lên chức Phó thị trưởng làm y không vui, có lẽ do mình phụ trách công nghiệp, giao thông nên đã cắt đường phát tài của nhiều người.
- Quốc Đống, đây là muốn anh đi vào bãi mìm ư?
- Thái ca, em không thấy như vậy, cùng lắm chỉ là pháo tép mà thôi, cùng lắm nhảy nhảy vài cái. Nhưng nó không đến mức xảy ra án mạng, đây là cơ hội hiếm có. Nghe nói Bí thư Ninh là người Thượng Hải, lại từ Chiết Giang điều tới nên sẽ rất chú ý mấy việc này.
Thái Chánh Dương nghĩ nếu không như vậy thì mình đâu dễ bị cuốn vào dòng nước xoáy, ít nhất là bây giờ khi dòng nước chưa rõ ràng.
Hoàng Nguyên Thịnh không hài lòng vì mình tới duyên hài, mình đề nghị lần này đến duyên hải do văn phòng Ủy ban nhân dân tổ chức các công ty lớn đi thăm quân nhưng không được hưởng ứng. Đây là thái độ rõ ràng.
Trong các Phó thị trưởng chính quyền thành phố thì có một người có thể tiến vào thường vụ. Thái Chánh Dương và Phó thị trưởng – Duẫn Triệu Cơ phụ trách đất đai, xây dựng, thương mại, Quản lý đô thị, bảo vệ môi trường là có cơ hội nhất. Mà Duẫn Triệu Cơ lại ủng hộ Hoàng Nguyên Thịnh rất đắc lực khi tên này làm Phó bí thư Thị ủy. Bây giờ y cũng là người có thể thành Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng nhất.
Ai làm Thường vụ thị ủy cũng không phải do Ninh Pháp nói là được, càng không phải do Hoàng Nguyên Thịnh quyết định, đây là do Thường vụ tỉnh ủy quyết định. Nhưng so sánh với Hoàng Nguyên Thịnh, Ninh Pháp là Phó bí thư Tỉnh ủy. Ai tiến vào thường vụ thì y có quyền lên tiếng rất lớn, đây mới là điều Thái Chánh Dương chú ý nhất. Đương nhiên sau khi phát triển kinh tế Chiết Giang phát triển mạnh, Thái Chánh Dương cũng thấy xúc động.
- Ừ, dù là bãi mìn thì anh cũng phải thử một phen. Anh dự định thí điểm ở vài huyện. Chúng ta phải thí điểm rồi mới có thể có kết luận.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
- Đầu dễ sau khó, có thể chọn một chút ví dụ như mấy công ty quy mô nhỏ mà hiệu quả kinh doanh không cao. Nếu như có hiệu quả thì nhân rộng. Các công ty nhỏ dễ thấy được hiệu quả, sau đó đẩy lên các công ty vừa, như vậy tránh ảnh hưởng quá lớn, tạo thành phản ứng không tốt.
- Ý của anh cũng là như vậy. Chọn một hai công ty ở các huyện bình thường làm thí điểm. Nhất là ở mấy huyện mà lãnh đạo có hứng thú với việc này. Anh thấy Bí thư Lô và Phó chủ tịch huyện Lương phụ trách công nghiệp ở Giang Khẩu cũng có hứng thú. Anh dự định tới Giang Khẩu xem bọn họ có ý gì không?
Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Anh nghe nói chú bây giờ đã đến khu Khai Phát, lão Liễu cũng đã mở miệng mời chú, chú lại không biết điều. Bây giờ chức Phó Trưởng phòng mà chú đã phải nhờ lão Liễu giúp, không sợ bị người cười sao?
- Ha ha, Thái ca, em không đi là có nguyên nhân. Liễu ca để ý tới em, nếu em đi mà biểu hiện không tốt thì có phải làm mình mất mặt không, cũng là làm Liễu ca mất mặt. Liễu ca mới tới, em làm không tốt thì người ở đó sẽ coi thường Liễu ca. Cho nên em dự định rèn luyện ở Giang Khẩu mà.
- Anh, hôm nay rất tốt, giá tăng lên 11,8 rồi.
Trường Xuyên hưng phấn nói.
Lịch sử không thay đổi, cuộc chiến cổ phiếu đã bắt đầu. Mình sẽ có thay đổi gì? Triệu Quốc Đống không cho rằng hơn triệu tiền của mình sẽ thay đổi được lịch sử. So sánh với mấy trăm triệu tài chính lưu động thì một triệu đó chẳng đáng gì.
- Tiếp tục quan sát.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi rồi nói.
- Anh, bao giờ thì đến đây?
Trường Xuyên nói:
- Anh không lại đây thì em và Đức Sơn đúng là không tự tin.
- Hai thằng cứ làm theo ý anh là được, không việc gì phải lo lắng. Anh sẽ đến nhưng không phải bây giờ.
Triệu Quốc Đống nói:
- Hai thằng đăng ký tài khoản rồi chứ.
- Vâng, công ty chứng khoán Hải Thông, cách phục vụ cũng được.
- Hai thằng đàng hoàng ở đó cho anh, có gì biến hoá lập tức gọi cho anh. Anh trước khi đi sẽ gọi cho hai thằng.
Triệu Quốc Đống lúc này mới thấy không có điện thoại di động là rất bất tiện. Nhưng thân phận của hắn bây giờ không thích hợp dùng thứ đó. Có lẽ chờ đến sang năm khi lãnh đạo Công an huyện về cơ bản có đủ, khi đó cán bộ trung tầng mới bắt đầu lục tục trang bị.
- Thái ca, tình hình khảo sát ở Sơn Đông, Chiết Giang thế nào?
Triệu Quốc Đống lần đầu tới văn phòng của Thái Chánh Dương. Theo hắn thấy văn phòng của Phó thị trưởng cũng không tốt hơn văn phòng của Cù Vận Bạch.
- Bên Sơn Đông hình như mới bắt đầu có động tác nên rất ngạc nhiên vì đoàn khảo sát thành phố chúng ta tới, thậm chí có chút sợ hãi. Chẳng qua chúng ta cũng tỏ thái độ chỉ là tham khảo, tìm hiểu. Bây giờ mới giai đoạn thăm dò nên cũng tiện, cũng hiểu được một vài tình hình thực tế.
Thái Chánh Dương nói.
- Đúng, Quốc Đống, sao chú biết động tác ở thành phố Chư Thành Sơn Đông? Hình như ngay cả Sơn Đông cũng có thái độ quan sát. Anh cảm thấy bọn họ đang thử xem có phản ứng gì không?
- Ha ha, cải cách chính là ném đá dò đường. Đây chính là do Đặng lão nói mà. Là thứ mới nên không ai biết kết quả sẽ như thế nào, phải có người đi trước nếm thử. Người đi trước có thể bị nổ chết, nhưng khi vượt qua sẽ chiếm tiên cơ. Có lẽ chỉ một bước này bằng phấn đấu vài chục năm.
Triệu Quốc Đống không trả lời câu hỏi của Thái Chánh Dương mà nói sang chuyện khác.
- Đúng, nghe ý chú thì cách làm của thành phố Chư Thành đáng để thử?
Mắt Thái Chánh Dương sáng lên.
- Tình hình các nơi khác nhau, không thể ép cách làm nơi này vào nơi khác. Nhưng em cảm thấy nên chọn vài công ty có ảnh hưởng không lớn thử cũng được. Ít nhất cũng phù hợp lý thuyết ném đá dò đường. Sai thì sửa, đúng thì mở rộng.
Triệu Quốc Đống nghĩ mà muốn buồn cười. Cách làm của thành phố Chư Thành phải vài năm sau mới mở rộng, nhưng bất cứ kinh nghiệm nào đều có tính đặc thù vùng miền. Nhưng phải thừa nhận kinh nghiệm cải cách của thành phố Chư Thành có thể phổ biến cho hầu hết công ty vừa và nhỏ của Trung Quốc.
- Quốc Đống, quan điểm của chú rất giống cái nhìn của Bí thư Ninh. Tôi đã báo cáo với Bí thư Ninh về cải cách các công ty vừa và nhỏ của thành phố Chư Thành. Bí thư Ninh chủ trương lựa chọn các công ty nhỏ, hiệu quả kinh doanh không cao mà thí điểm, xem có thể tăng sức sống các công ty này không?
Tâm trạng Thái Chánh Dương khá tốt, ít nhất việc y tiến hành học tập ở thành phố Chư Thành được Bí thư Thị ủy Ninh Pháp tán đồng. Mà bây giờ Bí thư Ninh Pháp còn tìm y nghe báo cáo tình hình. Điều này có nghĩa Ninh Pháp có hứng thú với kinh nghiệm của thành phố Chư Thành, đây là cơ hội hiếm có đối với y.
- Thái ca, anh hùng gặp nhau là quen về chủ kiến, lời này rất thích hợp với anh và Bí thư Ninh.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vậy còn bên Chiết Giang thì sao anh?
- Anh coi như mở rộng tầm mắt. Bước tiến của Chiết Giang nằm ngoài tưởng tượng của anh. Chỉ riêng mấy khu vực mà đoàn đi thăm thì công ty tư nhân phát triển đã đánh mạnh vào tư tưởng mọi người. Chẳng qua đi như vậy có nhầm hay không thì bây giờ khó có thể nói. Lần này các Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch huyện đi theo đoàn đã tranh cãi kịch liệt, không ai có thể thuyết phục ai. Nhưng không thể không thừa nhận chính sách thông thoáng của Chiết Giang đã thúc đẩy kinh tế tư nhân phát triển. Mà kinh tế tư nhân bây giờ đã thành điểm tăng trưởng cho cả nền kinh tế Chiết Giang.
- Tranh chấp kịch liệt về vấn đề gì?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò.
- Đó là việc kinh tế tư nhân chính là một bộ phận bổ sung trong hệ thống kinh tế Xã hội chủ nghĩa, có thể không hạn chế cho nó phát triển hay không?
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đây là điểm rất quan trọng, không chú ý là sẽ tạo ra cơn sóng, không ai dám dễ dàng tỏ thái độ.
- Bí thư Ninh thấy thế nào?
Triệu Quốc Đống biết quan điểm của Bí thư sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của một khu vực trong một giai đoạn. Mà tác dụng này càng lộ rõ khi Bí thư đó mạnh mẽ.
- Bí thư Ninh không tỏ thái độ rõ ràng. Tỉnh An Nguyên chúng ta không thể so sánh với Chiết Giang. Các tỉnh trong nội địa không thể so sánh với các tỉnh duyên hải.
Thái Chánh Dương cũng rất khó đoán suy nghĩ của Ninh Pháp. Ninh Pháp tỏ thái độ có thể thử cách làm của thành phố Chư Thành, nhưng vấn đề kinh tế tư nhân lại không tỏ thái độ làm Thái Chánh Dương rất buồn bực.
- Không tỏ thái độ rõ ràng. Đây có phải là tỏ thái độ không?
Triệu Quốc Đống cười cười đầy giảo hoạt khiến Thái Chánh Dương bừng tỉnh.
- Quốc Đống, đầu chú nhanh nhạy thật đó, sao thoáng cái đã nghĩ ra rồi.
- Ha ha, Thái ca, người trong cuộc thì mơ hồ. Bí thư Ninh từ Chiết Giang tới thì sao có thể không hiểu tình hình ở đây, tại sao không tỏ thái độ? Tình hình thực tế của tỉnh An Nguyên khác, nhưng có một vài suy nghĩ có thể xác định đó là Bí thư Ninh muốn đẩy mạnh kinh tế An Đô lên. Nhưng cách làm cụ thể thì có nhiều cách. Ví dụ như nói làm nhiều hoặc là chỉ làm không nói, như vậy có phải vẫn có đường để lui không?
Triệu Quốc Đống lưu lại nửa câu, Thái Chánh Dương rất thông minh nên không cần nói quá rõ ràng.
Thái Chánh Dương không khỏi cười khổ một tiếng. Triệu Quốc Đống này có cái đầu đúng là quá nhanh nhạy, mấy câu ngắn ngọn đã đoán được ý lãnh đạo.
Mình phụ trách công nghiệp, Bí thư Ninh không tỏ thái độ rõ ràng, điều này có nghĩa mình phải đứng ra làm. Sai lầm mình phải chịu trách nhiệm, thành công thì mọi người đều vui nhưng mình không thể không làm.
Hoàng Nguyên Thịnh có ấn tượng không tốt với mình, mà Kiều Ba cũng đề phòng mình. Mình lên chức Phó thị trưởng làm y không vui, có lẽ do mình phụ trách công nghiệp, giao thông nên đã cắt đường phát tài của nhiều người.
- Quốc Đống, đây là muốn anh đi vào bãi mìm ư?
- Thái ca, em không thấy như vậy, cùng lắm chỉ là pháo tép mà thôi, cùng lắm nhảy nhảy vài cái. Nhưng nó không đến mức xảy ra án mạng, đây là cơ hội hiếm có. Nghe nói Bí thư Ninh là người Thượng Hải, lại từ Chiết Giang điều tới nên sẽ rất chú ý mấy việc này.
Thái Chánh Dương nghĩ nếu không như vậy thì mình đâu dễ bị cuốn vào dòng nước xoáy, ít nhất là bây giờ khi dòng nước chưa rõ ràng.
Hoàng Nguyên Thịnh không hài lòng vì mình tới duyên hài, mình đề nghị lần này đến duyên hải do văn phòng Ủy ban nhân dân tổ chức các công ty lớn đi thăm quân nhưng không được hưởng ứng. Đây là thái độ rõ ràng.
Trong các Phó thị trưởng chính quyền thành phố thì có một người có thể tiến vào thường vụ. Thái Chánh Dương và Phó thị trưởng – Duẫn Triệu Cơ phụ trách đất đai, xây dựng, thương mại, Quản lý đô thị, bảo vệ môi trường là có cơ hội nhất. Mà Duẫn Triệu Cơ lại ủng hộ Hoàng Nguyên Thịnh rất đắc lực khi tên này làm Phó bí thư Thị ủy. Bây giờ y cũng là người có thể thành Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng nhất.
Ai làm Thường vụ thị ủy cũng không phải do Ninh Pháp nói là được, càng không phải do Hoàng Nguyên Thịnh quyết định, đây là do Thường vụ tỉnh ủy quyết định. Nhưng so sánh với Hoàng Nguyên Thịnh, Ninh Pháp là Phó bí thư Tỉnh ủy. Ai tiến vào thường vụ thì y có quyền lên tiếng rất lớn, đây mới là điều Thái Chánh Dương chú ý nhất. Đương nhiên sau khi phát triển kinh tế Chiết Giang phát triển mạnh, Thái Chánh Dương cũng thấy xúc động.
- Ừ, dù là bãi mìn thì anh cũng phải thử một phen. Anh dự định thí điểm ở vài huyện. Chúng ta phải thí điểm rồi mới có thể có kết luận.
Thái Chánh Dương gật đầu nói.
- Đầu dễ sau khó, có thể chọn một chút ví dụ như mấy công ty quy mô nhỏ mà hiệu quả kinh doanh không cao. Nếu như có hiệu quả thì nhân rộng. Các công ty nhỏ dễ thấy được hiệu quả, sau đó đẩy lên các công ty vừa, như vậy tránh ảnh hưởng quá lớn, tạo thành phản ứng không tốt.
- Ý của anh cũng là như vậy. Chọn một hai công ty ở các huyện bình thường làm thí điểm. Nhất là ở mấy huyện mà lãnh đạo có hứng thú với việc này. Anh thấy Bí thư Lô và Phó chủ tịch huyện Lương phụ trách công nghiệp ở Giang Khẩu cũng có hứng thú. Anh dự định tới Giang Khẩu xem bọn họ có ý gì không?
Thái Chánh Dương nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Anh nghe nói chú bây giờ đã đến khu Khai Phát, lão Liễu cũng đã mở miệng mời chú, chú lại không biết điều. Bây giờ chức Phó Trưởng phòng mà chú đã phải nhờ lão Liễu giúp, không sợ bị người cười sao?
- Ha ha, Thái ca, em không đi là có nguyên nhân. Liễu ca để ý tới em, nếu em đi mà biểu hiện không tốt thì có phải làm mình mất mặt không, cũng là làm Liễu ca mất mặt. Liễu ca mới tới, em làm không tốt thì người ở đó sẽ coi thường Liễu ca. Cho nên em dự định rèn luyện ở Giang Khẩu mà.
Tác giả :
Thụy Căn