Lộng Triều
Quyển 3 - Chương 30: Chất độc mãn tính
Xin phép Cù Vận Bạch, Triệu Quốc Đống chạy xe Santana rời đi. Hắn đã tới phòng ăn Tây của Giả Nhật Hoa Viên vài lần với Thái Chánh Dương.
Hắn không biết Thái Chánh Dương trước đó khi còn trong quân đội lại thích ăn cơm tây. Sau đó hắn mới biết Thái Chánh Dương từng làm ở Quân khu Bắc Kinh, là lính thông tin cho lãnh đạo. Mà trong nhà lãnh đạo có một đầu bếp rất giỏi nấu món tây. Thái Chánh Dương liền hay đến nhà lãnh đạo và thích ăn món tây từ đó.
Khi Triệu Quốc Đống tới trung tâm Hội chợ thương mại đón mấy cô gái thì khá chấn động vì vẻ đẹp của các cô. Hắn thiếu chút nữa không giẫm được vào phanh.
Đồng Úc cùng Kiều San mặc bộ đồ thể thao đầy trẻ trung. Bộ đồ nhân vật hoạt hình trên áo lộ rõ vẻ đẹp của các cô. Kiều San còn đeo khăn lụa màu đỏ, Đồng Úc buộc lơ trắng, cô đi đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu.
Mà Cổ Tiểu Âu cùng Lam Đại càng làm cho người ta thấy sáng mắt hơn.
Chiếc váy màu đen của Cổ Tiểu Âu càng tôn lên hơi thở đặc chưng của người dân tộc thiểu số, day kim tuyến lấp lánh trước ngực, một chiếc khăn màu xám đeo trên cổ. Chiếc mũi cao thẳng và đôi môi đầy đặn, thân hình cao gầy, mái tóc đen nhánh buông thõng, trông cô như người mẫu nước ngoài.
Lam Đại càng thích phong cách nổi trội, chiếc áo ngoài màu xám cao cổ, thêm vào đó là chiếc áo đỏ bên trong, dây lưng đeo ngang hông, hai tay nhét vào túi áo, ánh mắt và đôi môi càng làm cho bộ mặt thêm xinh đẹp, phối hợp với vẻ lạnh nhạt của cô thì càng thêm quyến rũ.
Khi Triệu Quốc Đống đề nghị ăn cơm tây thì mấy cô gái đều lộ ra vẻ tò mò. Tất nhiên bọn họ không tin người ở cấp bậc như Triệu Quốc Đống lại dám đề nghị ăn đồ tây.
Thực ra Triệu Quốc Đống ăn đồ tây cũng thấy bình thường. Chẳng qua sau khi ăn mấy lần hắn cũng biết được các bước, nhưng nếu muốn hắn lộ được vẻ quý tộc khi ăn thì đúng là khó có thể thành công.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thể chấp nhận mấy cô bé này kiêu ngạo trước mặt mình. Hắn cũng biết trong mắt bọn họ là cán bộ nông thôn. Các cô vừa đẹp, vừa là sinh viên đại học thì kiêu là bình thường. Nhưng Triệu Quốc Đống không quen.
Muốn làm các cô bớt kiêu đi thì ăn đồ tây là cách đơn giản nhất. Dù sao thời buổi này đi ăn đồ tây ở Giả Nhật Hoa Viên không phải các công ty nước ngoài tới thì cũng là người của Đại sứ quán. Ngay cả lãnh đạo chính quyền cũng không thích thứ đồ này, ít nhất ở tỉnh An Nguyên là như vậy.
Chiêu này của Triệu Quốc Đống đã có hiệu quả, ánh mắt của mấy cô bé nhìn tới đã thay đổi nhiều.
Chỉ riêng việc Triệu Quốc Đống đưa mấy cô gái này tới Giả Nhật Hoa Viên ăn cơm tây cũng phải có khí phách, tốn không ít. Ở khách sạn ngoại giao năm sao chỉ phục vụ chính cho du khách người nước ngoài thì một bữa ăn trưa với đồ tây sẽ không rẻ.
Mấy cô bé tranh cãi nên ăn gì, cuối cùng quyết định ăn đồ ăn Trung Quốc. Dù sao các cô cũng không phải con nhà quý tộc gì. Dù là có điều kiện gia đình tốt thì cũng mới là các cô bé hơn 18 tuổi, nếu có thể trọn vẹn dùng cơm theo tiêu chuẩn thì đã làm khó các cô.
Giả Nhật Hoa Viên được đánh giá có đầu bếp và món ăn ngon nhất tỉnh, hơn nữa đồ ăn Hoài Dương cũng có tiếng.
Mấy cô bé cuối cùng đã chọn món Hoài Dương, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Sau đó hắn mới biết Kiều San là người bên Túc Châu – An Huy, ở ngay cạnh Hoài Dương. Mà mấy cô gái khác thì cũng thích ăn.
Trong bữa ăn, Triệu Quốc Đống không biết ăn bao nhiêu. Những món được gọi đều là đặc sản của Hoài Dương như tôm áp chảo, canh cua … Trong bữa ăn Triệu Quốc Đống nói chuyện khá vui vẻ, nói về truyền thuyết các món ăn của Hoài Dương làm bữa cơm thêm phần không khí.
Lúc này ngoài các khách sạn ngoại giao và siêu thị lớn ra thì gần như không có chỗ nào chấp nhận thẻ. Nhưng khi Triệu Quốc Đống tiện tay lấy thẻ tín dụng ra thanh toán đã khiến mấy cô gái phải đánh giá lại hắn.
Thẻ tín dụng thời đại này đối với người bình thường chính là thứ mới. Mặc dù bắt đầu từ những năm 90 thì ngân hàng cũng bắt đầu phát hành thẻ tín dụng thanh toán quốc tế, nhưng thói quen chi tiêu của người Trung Quốc đã ảnh hưởng nhiều tới sự phát triển của thứ này.
Triệu Quốc Đống không phải người theo trào lưu, nhưng trong mơ hắn thấy thẻ tín dụng không khác gì tiền mặt. Bãi cát thu vào càng lúc càng tăng khiến hắn đi làm mấy thẻ tín dụng của các ngân hàng lớn. Có nhiều thẻ cũng tiện hơn.
Triệu Quốc Đống chú ý thấy ánh mắt tò mò của các cô gái, hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói lòng hiếu kỳ là mồi câu tốt nhất, cũng là chất độc mãn tính. Ấn tượng lần đầu không quá quan trọng, quan trọng nhất là anh có thể thành công khiến đối tượng tò mò không? Nếu như thành công thì anh đã thành công hơn phân nửa, còn lại chẳng qua chỉ là sáng tạo cơ hội mà thôi.
Các cô gái mặc dù cố giữ sự rụt rè nhưng Cổ Tiểu Âu do quen với Triệu Quốc Đống nên không ngại nhiều như vậy.
- Quốc Đống ca, anh làm gì mà có nhiều thẻ tín dụng như vậy?
- Sao không thể làm gì? Có thể tiện cho cuộc sống của mình thì không ngại nhiều mà.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ rồi nói:
- Sắp một rưỡi rồi, Tiểu Âu hay là lên quá café uống một chén rồi anh đưa mấy em về?
- Nếu Quốc Đống ca mời thì bọn em không từ chối.
Cổ Tiểu Âu cười cười như hồ ly:
- Có phải không mấy bạn.
- Vậy đi thôi, ở đây đi xuống là được, không cần dùng thang máy.
Triệu Quốc Đống quen thuộc dẫn các cô đi tới quán café.
- Quốc Đống ca, anh còn không nói em biết anh làm nhiều thẻ tín dụng như vậy làm gì?
Cổ Tiểu Âu không bỏ qua cho Triệu Quốc Đống.
- Ở Châu Âu, Mỹ thì thẻ tín dụng rất phổ biến, thậm chí còn phổ biến hơn tiền mặt, hầu hết chi tiêu đều dùng thẻ tín dụng. Trung Quốc bây giờ bắt đầu dùng nhưng tỷ lệ không cao. Anh cũng là làm mẫu cho ngành tài chính Trung Quốc mà.
Triệu Quốc Đống ra vẻ lo cho thiên hạ, hơn nữa còn tỏ vẻ nghiêm túc khiến mấy cô đều che miệng cười hì hì. Thời này còn thiếu các cách nói chuyện hài hước như vậy. Các cô gái so sánh đám nam sinh ngây ngô trong trường với Triệu Quốc Đống thì thấy quá kém. Hình ảnh của Triệu Quốc Đống trong mắt các cô đã cao lên nhiều.
- Không ngờ Triệu ca còn thấy được việc ở Châu Âu đó.
Kiều San khiêu khích.
- Ừ, vậy khó nói được. Năm trước anh sang Mỹ, Tây Âu và Nhật Bản du lịch, phát hiện ở đó về cơ bản đều dùng thẻ tín dụng thanh toán. Dù là siêu thị lớn hay chợ nhỏ đều dùng, rất tiện, không cần mang nhiều tiền mặt, cũng an toàn hơn nhiều.
Triệu Quốc Đống thấy cô bé Kiều San này cố ý nhằm vào mình thì cười thầm trong lòng. Đây là cô bé tự tìm tới cửa, về bản lĩnh nói dối ai bằng mình.
- Ồ, anh đi du lịch lúc nào thế?
Cổ Tiểu Âu quả nhiên muốn làm Triệu Quốc Đống cứng họng, chẳng qua Triệu Quốc Đống sớm có chuẩn bị:
- Khi tốt nghiệp anh đã đi Nhật Bản, mấy người bạn bên Mỹ cũng đợi anh. Anh ở Nhật Bản ba hôm, sau đó cùng đám bạn sang Mỹ một tuần, sau đó đến mấy nước như Anh, Pháp, ý, cuối cùng là đi Ai Cập. Cuối cùng bọn họ về Mỹ, anh bay về Hongkong.
Triệu Quốc Đống nói dối mà mặt không đỏ. Hắn đã đi qua mấy nước này trong mơ. Khi Triệu Vân Hải giàu có thì người nhà liền đi du lịch. Chẳng qua những năm 90 thì Trung Quốc chưa phát triển du lịch nước ngoài, ngoài việc đi làm ăn, công tác thì gần như không mấy ai ra nước ngoài.
Đương nhiên mấy thứ này các cô bé không biết. Các cô nhìn Triệu Quốc Đống với vẻ khá đặc biệt và tò mò.
Thời này sinh viên rất thích ra nước ngoài. Mà theo những bộ phim được phát trên TV như “Người Bắc Kinh ở New York" được công chiếu khiến tư tưởng ra nước ngoài của Trung Quốc càng tăng mạnh. Chẳng qua nếu muốn ra nước ngoài thì phải có chi phí cao, còn phải có người nước ngoài bảo đảm về kinh tế. Điều này đã ngăn cản bao ước mơ của sinh viên.
Hắn không biết Thái Chánh Dương trước đó khi còn trong quân đội lại thích ăn cơm tây. Sau đó hắn mới biết Thái Chánh Dương từng làm ở Quân khu Bắc Kinh, là lính thông tin cho lãnh đạo. Mà trong nhà lãnh đạo có một đầu bếp rất giỏi nấu món tây. Thái Chánh Dương liền hay đến nhà lãnh đạo và thích ăn món tây từ đó.
Khi Triệu Quốc Đống tới trung tâm Hội chợ thương mại đón mấy cô gái thì khá chấn động vì vẻ đẹp của các cô. Hắn thiếu chút nữa không giẫm được vào phanh.
Đồng Úc cùng Kiều San mặc bộ đồ thể thao đầy trẻ trung. Bộ đồ nhân vật hoạt hình trên áo lộ rõ vẻ đẹp của các cô. Kiều San còn đeo khăn lụa màu đỏ, Đồng Úc buộc lơ trắng, cô đi đôi giày thể thao không rõ nhãn hiệu.
Mà Cổ Tiểu Âu cùng Lam Đại càng làm cho người ta thấy sáng mắt hơn.
Chiếc váy màu đen của Cổ Tiểu Âu càng tôn lên hơi thở đặc chưng của người dân tộc thiểu số, day kim tuyến lấp lánh trước ngực, một chiếc khăn màu xám đeo trên cổ. Chiếc mũi cao thẳng và đôi môi đầy đặn, thân hình cao gầy, mái tóc đen nhánh buông thõng, trông cô như người mẫu nước ngoài.
Lam Đại càng thích phong cách nổi trội, chiếc áo ngoài màu xám cao cổ, thêm vào đó là chiếc áo đỏ bên trong, dây lưng đeo ngang hông, hai tay nhét vào túi áo, ánh mắt và đôi môi càng làm cho bộ mặt thêm xinh đẹp, phối hợp với vẻ lạnh nhạt của cô thì càng thêm quyến rũ.
Khi Triệu Quốc Đống đề nghị ăn cơm tây thì mấy cô gái đều lộ ra vẻ tò mò. Tất nhiên bọn họ không tin người ở cấp bậc như Triệu Quốc Đống lại dám đề nghị ăn đồ tây.
Thực ra Triệu Quốc Đống ăn đồ tây cũng thấy bình thường. Chẳng qua sau khi ăn mấy lần hắn cũng biết được các bước, nhưng nếu muốn hắn lộ được vẻ quý tộc khi ăn thì đúng là khó có thể thành công.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thể chấp nhận mấy cô bé này kiêu ngạo trước mặt mình. Hắn cũng biết trong mắt bọn họ là cán bộ nông thôn. Các cô vừa đẹp, vừa là sinh viên đại học thì kiêu là bình thường. Nhưng Triệu Quốc Đống không quen.
Muốn làm các cô bớt kiêu đi thì ăn đồ tây là cách đơn giản nhất. Dù sao thời buổi này đi ăn đồ tây ở Giả Nhật Hoa Viên không phải các công ty nước ngoài tới thì cũng là người của Đại sứ quán. Ngay cả lãnh đạo chính quyền cũng không thích thứ đồ này, ít nhất ở tỉnh An Nguyên là như vậy.
Chiêu này của Triệu Quốc Đống đã có hiệu quả, ánh mắt của mấy cô bé nhìn tới đã thay đổi nhiều.
Chỉ riêng việc Triệu Quốc Đống đưa mấy cô gái này tới Giả Nhật Hoa Viên ăn cơm tây cũng phải có khí phách, tốn không ít. Ở khách sạn ngoại giao năm sao chỉ phục vụ chính cho du khách người nước ngoài thì một bữa ăn trưa với đồ tây sẽ không rẻ.
Mấy cô bé tranh cãi nên ăn gì, cuối cùng quyết định ăn đồ ăn Trung Quốc. Dù sao các cô cũng không phải con nhà quý tộc gì. Dù là có điều kiện gia đình tốt thì cũng mới là các cô bé hơn 18 tuổi, nếu có thể trọn vẹn dùng cơm theo tiêu chuẩn thì đã làm khó các cô.
Giả Nhật Hoa Viên được đánh giá có đầu bếp và món ăn ngon nhất tỉnh, hơn nữa đồ ăn Hoài Dương cũng có tiếng.
Mấy cô bé cuối cùng đã chọn món Hoài Dương, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Sau đó hắn mới biết Kiều San là người bên Túc Châu – An Huy, ở ngay cạnh Hoài Dương. Mà mấy cô gái khác thì cũng thích ăn.
Trong bữa ăn, Triệu Quốc Đống không biết ăn bao nhiêu. Những món được gọi đều là đặc sản của Hoài Dương như tôm áp chảo, canh cua … Trong bữa ăn Triệu Quốc Đống nói chuyện khá vui vẻ, nói về truyền thuyết các món ăn của Hoài Dương làm bữa cơm thêm phần không khí.
Lúc này ngoài các khách sạn ngoại giao và siêu thị lớn ra thì gần như không có chỗ nào chấp nhận thẻ. Nhưng khi Triệu Quốc Đống tiện tay lấy thẻ tín dụng ra thanh toán đã khiến mấy cô gái phải đánh giá lại hắn.
Thẻ tín dụng thời đại này đối với người bình thường chính là thứ mới. Mặc dù bắt đầu từ những năm 90 thì ngân hàng cũng bắt đầu phát hành thẻ tín dụng thanh toán quốc tế, nhưng thói quen chi tiêu của người Trung Quốc đã ảnh hưởng nhiều tới sự phát triển của thứ này.
Triệu Quốc Đống không phải người theo trào lưu, nhưng trong mơ hắn thấy thẻ tín dụng không khác gì tiền mặt. Bãi cát thu vào càng lúc càng tăng khiến hắn đi làm mấy thẻ tín dụng của các ngân hàng lớn. Có nhiều thẻ cũng tiện hơn.
Triệu Quốc Đống chú ý thấy ánh mắt tò mò của các cô gái, hắn đột nhiên nhớ tới một câu nói lòng hiếu kỳ là mồi câu tốt nhất, cũng là chất độc mãn tính. Ấn tượng lần đầu không quá quan trọng, quan trọng nhất là anh có thể thành công khiến đối tượng tò mò không? Nếu như thành công thì anh đã thành công hơn phân nửa, còn lại chẳng qua chỉ là sáng tạo cơ hội mà thôi.
Các cô gái mặc dù cố giữ sự rụt rè nhưng Cổ Tiểu Âu do quen với Triệu Quốc Đống nên không ngại nhiều như vậy.
- Quốc Đống ca, anh làm gì mà có nhiều thẻ tín dụng như vậy?
- Sao không thể làm gì? Có thể tiện cho cuộc sống của mình thì không ngại nhiều mà.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ rồi nói:
- Sắp một rưỡi rồi, Tiểu Âu hay là lên quá café uống một chén rồi anh đưa mấy em về?
- Nếu Quốc Đống ca mời thì bọn em không từ chối.
Cổ Tiểu Âu cười cười như hồ ly:
- Có phải không mấy bạn.
- Vậy đi thôi, ở đây đi xuống là được, không cần dùng thang máy.
Triệu Quốc Đống quen thuộc dẫn các cô đi tới quán café.
- Quốc Đống ca, anh còn không nói em biết anh làm nhiều thẻ tín dụng như vậy làm gì?
Cổ Tiểu Âu không bỏ qua cho Triệu Quốc Đống.
- Ở Châu Âu, Mỹ thì thẻ tín dụng rất phổ biến, thậm chí còn phổ biến hơn tiền mặt, hầu hết chi tiêu đều dùng thẻ tín dụng. Trung Quốc bây giờ bắt đầu dùng nhưng tỷ lệ không cao. Anh cũng là làm mẫu cho ngành tài chính Trung Quốc mà.
Triệu Quốc Đống ra vẻ lo cho thiên hạ, hơn nữa còn tỏ vẻ nghiêm túc khiến mấy cô đều che miệng cười hì hì. Thời này còn thiếu các cách nói chuyện hài hước như vậy. Các cô gái so sánh đám nam sinh ngây ngô trong trường với Triệu Quốc Đống thì thấy quá kém. Hình ảnh của Triệu Quốc Đống trong mắt các cô đã cao lên nhiều.
- Không ngờ Triệu ca còn thấy được việc ở Châu Âu đó.
Kiều San khiêu khích.
- Ừ, vậy khó nói được. Năm trước anh sang Mỹ, Tây Âu và Nhật Bản du lịch, phát hiện ở đó về cơ bản đều dùng thẻ tín dụng thanh toán. Dù là siêu thị lớn hay chợ nhỏ đều dùng, rất tiện, không cần mang nhiều tiền mặt, cũng an toàn hơn nhiều.
Triệu Quốc Đống thấy cô bé Kiều San này cố ý nhằm vào mình thì cười thầm trong lòng. Đây là cô bé tự tìm tới cửa, về bản lĩnh nói dối ai bằng mình.
- Ồ, anh đi du lịch lúc nào thế?
Cổ Tiểu Âu quả nhiên muốn làm Triệu Quốc Đống cứng họng, chẳng qua Triệu Quốc Đống sớm có chuẩn bị:
- Khi tốt nghiệp anh đã đi Nhật Bản, mấy người bạn bên Mỹ cũng đợi anh. Anh ở Nhật Bản ba hôm, sau đó cùng đám bạn sang Mỹ một tuần, sau đó đến mấy nước như Anh, Pháp, ý, cuối cùng là đi Ai Cập. Cuối cùng bọn họ về Mỹ, anh bay về Hongkong.
Triệu Quốc Đống nói dối mà mặt không đỏ. Hắn đã đi qua mấy nước này trong mơ. Khi Triệu Vân Hải giàu có thì người nhà liền đi du lịch. Chẳng qua những năm 90 thì Trung Quốc chưa phát triển du lịch nước ngoài, ngoài việc đi làm ăn, công tác thì gần như không mấy ai ra nước ngoài.
Đương nhiên mấy thứ này các cô bé không biết. Các cô nhìn Triệu Quốc Đống với vẻ khá đặc biệt và tò mò.
Thời này sinh viên rất thích ra nước ngoài. Mà theo những bộ phim được phát trên TV như “Người Bắc Kinh ở New York" được công chiếu khiến tư tưởng ra nước ngoài của Trung Quốc càng tăng mạnh. Chẳng qua nếu muốn ra nước ngoài thì phải có chi phí cao, còn phải có người nước ngoài bảo đảm về kinh tế. Điều này đã ngăn cản bao ước mơ của sinh viên.
Tác giả :
Thụy Căn