Lộng Triều
Quyển 3 - Chương 27: Phát huy
- Bí thư Lô, ngài có thể xác định việc liên doanh giữa tập đoàn Daewoo và Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên thành công hay không?
Một nhà đầu tư Chiết Giang không nhịn được nói:
- Chúng tôi đều là người thực tế. Nếu liên doanh thành công, đầu tư xây dựng nhà máy sẽ dễ. Không thành công thì chúng tôi chỉ có thể đợi. Với hiệu quả kinh doanh của Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên bây giờ thì không thể khiến chúng tôi hứng thú.
- Tôi tin có thể thành công, nếu không Trung ương và tỉnh An Nguyên sẽ không chọn Hội chợ thương mại mà đàm phán phải không? Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên mặc dù có quy mô và hiệu quả kinh doanh không như ý nhưng lại có đầy đủ trụ sở và thiết bị, một khi liên doanh thì chỉ cần tập đoàn Daewoo dồn thiết bị, kỹ thuật, nhân viên quản lý tới là Công ty liên doanh trong thời gian ngắn sẽ vận hành được.
- Nhưng các vị nếu muốn xây dựng nhà máy và sản xuất sản phẩm hợp tiêu chuẩn thì sợ không nhanh như vậy. Cho nên tôi muốn nhắc các vị nên tính toán trước, đầu tiên nên nghĩ làm như thế nào xây dựng nhà máy của mình nhanh nhất, mà không phải nhận được tin rõ ràng mới luống cuống tay chân chuẩn bị.
- Ha ha, Bí thư Lô, anh là lãnh đạo giỏi thúc đẩy nhất mà tôi từng gặp. Chẳng qua anh nói có lý. Chỉ là chúng tôi muốn hỏi một câu, khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu các anh có gì khác so với khu Khai Phát các quận, huyện xung quanh?
Một nhà đầu tư hơi lớn tuổi hỏi.
- Đương nhiên là có và rất rõ ràng.
Lô Vệ Hồng nhìn sang Cù Vận Bạch.
- Bí thư Lô, các vị lãnh đạo, vị này là giám đốc công ty thiết bị Phượng Hoàng – Chu Quốc Bình. Công ty Phượng Hoàng khá có tiếng tăm ở bên phía chúng tôi, có ba chi nhánh, một ở Giang Tô, chủ yếu sản xuất các đồ dùng nội thất trong xe.
Đỗ Tử Hoa giới thiệu.
- Anh Chu, vấn đề anh vừa hỏi rất hay. Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi có ưu thế gì đặc biệt ư? Tôi nghĩ sẽ do tôi giải thích câu hỏi này của mọi người.
Cù Vận Bạch đứng dậy cười nói.
- Các vị đều biết trụ sở của Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên ở Quận Bích Trì, như vậy Công ty liên doanh cũng sẽ đóng tại Quận Bích Trì. Mà Quận Bích Trì cách khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi chưa đầy 10km, có Quốc lộ An Lam kết nối, giao thông thuận tiện. Nhưng giá đất của khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi rẻ hơn bên Quận Bích Trì ít nhất 30%. Các vị muốn đầu tư xây dựng nhà máy thì nhất định sẽ nghĩ tới giá thành.
- Thứ hai, trong địa phận Giang Khẩu có trạm phát điện, ở thời kỳ mùa khô và lũ thì vẫn có thể cam đoan đủ điện hoạt động. Nhất là khi giá điện tăng cũng sẽ có ưu thế.
- Thứ ba, Huyện ủy, Ủy ban rất coi trọng, đưa ra một loạt chính sách có lợi về thuế, phục vụ, tin rằng các công ty đã đến xây dựng nhà máy ở khu Khai Phát là biết. Anh Đỗ đây là ví dụ tốt nhất.
- Chỉ như vậy thôi sao? Nếu từng đó thì tôi nghĩ các khu Khai Phát cũng có.
Chu Quốc Bình nói như vậy khiến không khí trở nên kém đi.
- Đương nhiên không chỉ có như vậy.
Triệu Quốc Đống nói:
- Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi còn có thể cung cấp hoàn cảnh an ninh trật tự tốt cho các nhà đầu tư, từ giải tỏa đến san nền, từ xây dựng đến sản xuất. Tin rằng các nhà đầu tư khi xây dựng nhà máy đều nghĩ đến vấn đề này. Chúng tôi cũng có thể hứa với các nhà đầu tư tuyệt đối đảm bảo lợi ích hợp pháp của các vị không bị xâm phạm, nhất là không bị những kẻ muốn tăng giá vượt quá quy định. Điểm này tôi tin anh Đỗ Tử Hoa hiểu rõ.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm không ít nhà đầu tư chấn động. Đầu tư ở bên ngoài thì vấn đề lớn nhất chính là đám lưu manh của địa phương. Nhất là đám cán bộ cơ sở cấu kết với lưu manh làm các công ty rất đau đầu. Bọn họ đều đã gặp việc này, vậy mà thanh niên này lại nói tự tin như vậy.
Mọi người nhìn Đỗ Tử Hoa, tất nhiên muốn xem đối phương nói gì.
- Các vị không cần bảo anh Đỗ trả lời ngay, trước mặt chúng ta có lẽ anh Đỗ không tiện nói? Tôi nghĩ các vị tự mình xuống tìm hiểu là biết hoàn cảnh đầu tư của khu Khai Phát Giang Khẩu tốt hay không. Nếu các vị không tin có thể lặng lẽ tới tìm hiểu. Người khác nói không tính, làm như vậy sẽ phản ánh đủ được tình hình khu Khai Phát. Ở điểm này Huyện ủy, Ủy ban Huyện Giang Khẩu tuyệt đối nói được làm được.
Triệu Quốc Đống nói như vậy khiến các vị lãnh đạo huyện đều hài lòng. Hoàn cảnh đầu tư chính là một điểm sáng khiến người ta chú ý, điểm này đưa ra khiến khu Khai Phát Giang Khẩu lộ rõ ưu thế.
Sau khi xử lý thôn Đại Liễu và thôn Đại Thánh khiến khu Khai Phát có tình hình an ninh trật tự rất tốt. Ngay cả các nhân viên công tác trong Ban quản lý khu Khai Phát cũng không quá quen. Ngày xưa hàng tuần đều có một hai nhóm người tới vây cửa Ban quản lý, mà bây giờ một hai tháng không có ai tới. Đương nhiên cách làm này cũng có quan hệ lớn tới việc Huyện ủy, Ủy ban tìm nhiều công sức giải quyết các yêu cầu hợp lý của dân chúng.
Bữa này ăn uống khá vui vẻ, người Chiết Giang không giỏi uống nên Triệu Quốc Đống cũng không cần uống nhiều.
Ba vị lãnh đạo huyện ngồi xe rời đi, Triệu Quốc Đống không rõ lời nói của mình hôm nay sẽ thay đổi cuộc sống của mình như thế nào.
- Lão Mao, lão Lương, xem ra lần này chúng ta điều chỉnh bộ máy khu Khai Phát là chính xác. Bặc Viễn giỏi về việc xây dựng, làm việc chắc chắn. Mà Triệu Quốc Đống càng không đơn giản, tôi cảm thấy tiếp tục để cậu ta làm ở Công an huyện là quá đáng tiếc. Bành Hiểu Phương không phải bị bệnh không, nghe nói không nhẹ. Tôi đã phái văn phòng Huyện ủy và Ban Tổ chức cán bộ đi thăm, xem ra trong lúc nhất thời không thể khỏi lại được.
Lô Vệ Hồng cười lạnh một tiếng:
- Đi đường cần sức ngựa mạnh, tôi thấy Triệu Quốc Đống hoàn toàn có thể phụ trách công tác của Bành Hiểu Phương.
- Bí thư Lô, ý của ngài là muốn Triệu Quốc Đống rời khỏi thân phận cảnh sát mà thay thế công việc của Bành Hiểu Phương?
Lương Kiến Hoằng mặc dù hài lòng với Triệu Quốc Đống, nhưng y nghĩ Triệu Quốc Đống bởi vì có thân phận cảnh sát nên mới có uy lực lớn như vậy. Một khi rời khỏi cơ quan công an chỉ sợ tình hình an ninh trật tự của khu Khai Phát sẽ lại quay lại trước. Hơn nữa Bành Hiểu Phương là người Quách Chiêm Xuân đề cử. Mấy lần ăn cơm Quách Chiêm Xuân đã gọi Bành Hiểu Phương tới.
- Tôi đồng ý với Bí thư Lô, rời khỏi Công an huyện có lẽ không cần, vẫn giữ thân phận cảnh sát nhưng có thể gánh vác công tác thu hút đầu tư. Tôi thấy Triệu Quốc Đống này rất có năng lực, ứng phó giỏi. Nếu hôm nay không phải Triệu Quốc Đống nói một câu thì đám nhà đầu tư Chiết Giang kia có lẽ không hứng thú với khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta. Cán bộ còn trẻ như vậy phải tăng trọng trách để rèn luyện. Lão Lương cũng dễ hơn.
Mao Đạo Lâm nói.
- Ừ, như vậy là tốt nhất, bên Đồn công an có Uông Dũng Tuyền phụ trách thì có lẽ không vấn đề gì.
Lương Kiến Hoằng thấy hai lãnh đạo đã tỏ thái độ đành phải hùa theo. Trong lòng y thầm oán Bành Hiểu Phương, chỉ một lần mà làm lãnh đạo không hài lòng. Chỉ cần Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm còn ở Giang Khẩu, chỉ sợ Bành Hiểu Phương không thể quay người.
Chuyện này Quách Chiêm Xuân chỉ có thể tự trách mà thôi. Cả Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm đều tức với việc Bành Hiểu Phương bỏ trận chiến, dù là Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng phải nghe theo.
Một nhà đầu tư Chiết Giang không nhịn được nói:
- Chúng tôi đều là người thực tế. Nếu liên doanh thành công, đầu tư xây dựng nhà máy sẽ dễ. Không thành công thì chúng tôi chỉ có thể đợi. Với hiệu quả kinh doanh của Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên bây giờ thì không thể khiến chúng tôi hứng thú.
- Tôi tin có thể thành công, nếu không Trung ương và tỉnh An Nguyên sẽ không chọn Hội chợ thương mại mà đàm phán phải không? Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên mặc dù có quy mô và hiệu quả kinh doanh không như ý nhưng lại có đầy đủ trụ sở và thiết bị, một khi liên doanh thì chỉ cần tập đoàn Daewoo dồn thiết bị, kỹ thuật, nhân viên quản lý tới là Công ty liên doanh trong thời gian ngắn sẽ vận hành được.
- Nhưng các vị nếu muốn xây dựng nhà máy và sản xuất sản phẩm hợp tiêu chuẩn thì sợ không nhanh như vậy. Cho nên tôi muốn nhắc các vị nên tính toán trước, đầu tiên nên nghĩ làm như thế nào xây dựng nhà máy của mình nhanh nhất, mà không phải nhận được tin rõ ràng mới luống cuống tay chân chuẩn bị.
- Ha ha, Bí thư Lô, anh là lãnh đạo giỏi thúc đẩy nhất mà tôi từng gặp. Chẳng qua anh nói có lý. Chỉ là chúng tôi muốn hỏi một câu, khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu các anh có gì khác so với khu Khai Phát các quận, huyện xung quanh?
Một nhà đầu tư hơi lớn tuổi hỏi.
- Đương nhiên là có và rất rõ ràng.
Lô Vệ Hồng nhìn sang Cù Vận Bạch.
- Bí thư Lô, các vị lãnh đạo, vị này là giám đốc công ty thiết bị Phượng Hoàng – Chu Quốc Bình. Công ty Phượng Hoàng khá có tiếng tăm ở bên phía chúng tôi, có ba chi nhánh, một ở Giang Tô, chủ yếu sản xuất các đồ dùng nội thất trong xe.
Đỗ Tử Hoa giới thiệu.
- Anh Chu, vấn đề anh vừa hỏi rất hay. Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi có ưu thế gì đặc biệt ư? Tôi nghĩ sẽ do tôi giải thích câu hỏi này của mọi người.
Cù Vận Bạch đứng dậy cười nói.
- Các vị đều biết trụ sở của Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên ở Quận Bích Trì, như vậy Công ty liên doanh cũng sẽ đóng tại Quận Bích Trì. Mà Quận Bích Trì cách khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi chưa đầy 10km, có Quốc lộ An Lam kết nối, giao thông thuận tiện. Nhưng giá đất của khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi rẻ hơn bên Quận Bích Trì ít nhất 30%. Các vị muốn đầu tư xây dựng nhà máy thì nhất định sẽ nghĩ tới giá thành.
- Thứ hai, trong địa phận Giang Khẩu có trạm phát điện, ở thời kỳ mùa khô và lũ thì vẫn có thể cam đoan đủ điện hoạt động. Nhất là khi giá điện tăng cũng sẽ có ưu thế.
- Thứ ba, Huyện ủy, Ủy ban rất coi trọng, đưa ra một loạt chính sách có lợi về thuế, phục vụ, tin rằng các công ty đã đến xây dựng nhà máy ở khu Khai Phát là biết. Anh Đỗ đây là ví dụ tốt nhất.
- Chỉ như vậy thôi sao? Nếu từng đó thì tôi nghĩ các khu Khai Phát cũng có.
Chu Quốc Bình nói như vậy khiến không khí trở nên kém đi.
- Đương nhiên không chỉ có như vậy.
Triệu Quốc Đống nói:
- Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi còn có thể cung cấp hoàn cảnh an ninh trật tự tốt cho các nhà đầu tư, từ giải tỏa đến san nền, từ xây dựng đến sản xuất. Tin rằng các nhà đầu tư khi xây dựng nhà máy đều nghĩ đến vấn đề này. Chúng tôi cũng có thể hứa với các nhà đầu tư tuyệt đối đảm bảo lợi ích hợp pháp của các vị không bị xâm phạm, nhất là không bị những kẻ muốn tăng giá vượt quá quy định. Điểm này tôi tin anh Đỗ Tử Hoa hiểu rõ.
Triệu Quốc Đống nói như vậy làm không ít nhà đầu tư chấn động. Đầu tư ở bên ngoài thì vấn đề lớn nhất chính là đám lưu manh của địa phương. Nhất là đám cán bộ cơ sở cấu kết với lưu manh làm các công ty rất đau đầu. Bọn họ đều đã gặp việc này, vậy mà thanh niên này lại nói tự tin như vậy.
Mọi người nhìn Đỗ Tử Hoa, tất nhiên muốn xem đối phương nói gì.
- Các vị không cần bảo anh Đỗ trả lời ngay, trước mặt chúng ta có lẽ anh Đỗ không tiện nói? Tôi nghĩ các vị tự mình xuống tìm hiểu là biết hoàn cảnh đầu tư của khu Khai Phát Giang Khẩu tốt hay không. Nếu các vị không tin có thể lặng lẽ tới tìm hiểu. Người khác nói không tính, làm như vậy sẽ phản ánh đủ được tình hình khu Khai Phát. Ở điểm này Huyện ủy, Ủy ban Huyện Giang Khẩu tuyệt đối nói được làm được.
Triệu Quốc Đống nói như vậy khiến các vị lãnh đạo huyện đều hài lòng. Hoàn cảnh đầu tư chính là một điểm sáng khiến người ta chú ý, điểm này đưa ra khiến khu Khai Phát Giang Khẩu lộ rõ ưu thế.
Sau khi xử lý thôn Đại Liễu và thôn Đại Thánh khiến khu Khai Phát có tình hình an ninh trật tự rất tốt. Ngay cả các nhân viên công tác trong Ban quản lý khu Khai Phát cũng không quá quen. Ngày xưa hàng tuần đều có một hai nhóm người tới vây cửa Ban quản lý, mà bây giờ một hai tháng không có ai tới. Đương nhiên cách làm này cũng có quan hệ lớn tới việc Huyện ủy, Ủy ban tìm nhiều công sức giải quyết các yêu cầu hợp lý của dân chúng.
Bữa này ăn uống khá vui vẻ, người Chiết Giang không giỏi uống nên Triệu Quốc Đống cũng không cần uống nhiều.
Ba vị lãnh đạo huyện ngồi xe rời đi, Triệu Quốc Đống không rõ lời nói của mình hôm nay sẽ thay đổi cuộc sống của mình như thế nào.
- Lão Mao, lão Lương, xem ra lần này chúng ta điều chỉnh bộ máy khu Khai Phát là chính xác. Bặc Viễn giỏi về việc xây dựng, làm việc chắc chắn. Mà Triệu Quốc Đống càng không đơn giản, tôi cảm thấy tiếp tục để cậu ta làm ở Công an huyện là quá đáng tiếc. Bành Hiểu Phương không phải bị bệnh không, nghe nói không nhẹ. Tôi đã phái văn phòng Huyện ủy và Ban Tổ chức cán bộ đi thăm, xem ra trong lúc nhất thời không thể khỏi lại được.
Lô Vệ Hồng cười lạnh một tiếng:
- Đi đường cần sức ngựa mạnh, tôi thấy Triệu Quốc Đống hoàn toàn có thể phụ trách công tác của Bành Hiểu Phương.
- Bí thư Lô, ý của ngài là muốn Triệu Quốc Đống rời khỏi thân phận cảnh sát mà thay thế công việc của Bành Hiểu Phương?
Lương Kiến Hoằng mặc dù hài lòng với Triệu Quốc Đống, nhưng y nghĩ Triệu Quốc Đống bởi vì có thân phận cảnh sát nên mới có uy lực lớn như vậy. Một khi rời khỏi cơ quan công an chỉ sợ tình hình an ninh trật tự của khu Khai Phát sẽ lại quay lại trước. Hơn nữa Bành Hiểu Phương là người Quách Chiêm Xuân đề cử. Mấy lần ăn cơm Quách Chiêm Xuân đã gọi Bành Hiểu Phương tới.
- Tôi đồng ý với Bí thư Lô, rời khỏi Công an huyện có lẽ không cần, vẫn giữ thân phận cảnh sát nhưng có thể gánh vác công tác thu hút đầu tư. Tôi thấy Triệu Quốc Đống này rất có năng lực, ứng phó giỏi. Nếu hôm nay không phải Triệu Quốc Đống nói một câu thì đám nhà đầu tư Chiết Giang kia có lẽ không hứng thú với khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta. Cán bộ còn trẻ như vậy phải tăng trọng trách để rèn luyện. Lão Lương cũng dễ hơn.
Mao Đạo Lâm nói.
- Ừ, như vậy là tốt nhất, bên Đồn công an có Uông Dũng Tuyền phụ trách thì có lẽ không vấn đề gì.
Lương Kiến Hoằng thấy hai lãnh đạo đã tỏ thái độ đành phải hùa theo. Trong lòng y thầm oán Bành Hiểu Phương, chỉ một lần mà làm lãnh đạo không hài lòng. Chỉ cần Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm còn ở Giang Khẩu, chỉ sợ Bành Hiểu Phương không thể quay người.
Chuyện này Quách Chiêm Xuân chỉ có thể tự trách mà thôi. Cả Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm đều tức với việc Bành Hiểu Phương bỏ trận chiến, dù là Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng phải nghe theo.
Tác giả :
Thụy Căn