Lộng Triều
Quyển 2 - Chương 25: Tụ hội (3)
- Lần này Tỉnh ủy điều chỉnh mạnh như vậy là muốn thay đổi toàn bộ bộ máy cán bộ lãnh đạo các thành phố, chuẩn bị cho việc phát triển kinh tế sau này. Một loạt cán bộ lão thành xuống, các cán bộ trẻ tuổi lên vị trí lãnh đạo. Cán bộ là quan trọng nhất trong sự phát triển, cán bộ một khu vực có tố chất cao hay thấp, tư tưởng xa hay không, tác phong kiên định hay không, có dám can đảm phá vỡ tư tưởng cũ mà thăm dò thứ mới không thì có tác dụng quyết định đến sự phát triển kinh tế của khu vực đó. Mấy năm nay Thành phố Kiến Dương phát triển nhanh như vậy là do có quan hệ lớn đối với Chủ tịch tỉnh Trương.
Chủ tịch tỉnh Trương mà Liễu Đạo Nguyên nói bây giờ đang là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan. Thành phố Kiến Dương có thể từ một thành phố bậc trung phát triển nhanh như vậy chủ yếu là do Trương Nghiễm Lan được điều từ Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Tỉnh ủy tới. Trương Nghiễm Lan đưa ra chủ trương nuôi cá khiến kinh tế các huyện Thành phố Kiến Dương phát triển mạnh. Thành phố Kiến Dương liền vượt qua hai thành phố Vinh Sơn cùng Lô Hóa, bắt đầu có dấu hiệu vượt qua Thành phố Miên Châu.
Mà lúc ấy Thị trưởng Mạnh Thừa Bình đã được thăng chức thành Bí thư Thị ủy sau khi Trương Nghiễm Lan rời đi. Bây giờ người này đã sang tỉnh bên làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo. Thành phố Kiến Dương cũng là điểm sáng có cán bộ ra ngoài công tác nhiều nhất
Lời của Liễu Đạo Nguyên đúng là làm người ta phải suy nghĩ. Trương Nghiễm Lan có quan hệ không tốt với Dương Tử Minh. Liễu Đạo Nguyên lại là người của Dương Tử Minh, như vậy xem ra có vẻ Dương Tử Minh và Trương Nghiễm Lan bắt đầu cải thiện quan hệ.
- Ha ha, lão Liễu nói như vậy đúng là có giọng của Bí thư rồi đó.
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi không nói ở chuyện này mà chuyển đề tài.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy lời này của lão Liễu có vẻ như của Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Hùng Chính Lâm cười nói.
- Cây đổ chim muông bay, đúng là tôi vừa về thì các ông lại đi, điềm báo này không tốt mấy.
Lưu Triệu Quốc có chút nuối tiếc mà nói. Liễu Đạo Nguyên rời đi làm cho y thiếu một người ở trên tỉnh, sau đây y nếu muốn tiến thêm bước nữa cũng khó khăn hơn. Dù Dương Tử Minh đồng ý giúp nhưng thực hiện phải có người giúp mới được.
- Cây nào đổ hả? Ví dụ của ông không đúng rồi. Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn. Huống hồ hai lão kia đều tiến lên mà.
Thái Chánh Dương cười mắng:
- Chúng ta phải cố gắng mới được.
- Cách mạng thành công, mấy ông anh vẫn cần cố gắng.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ, Tiểu Triệu, cậu không định đổi hoàn cảnh sao? Hệ thống công an là chuyên môn của cậu nhưng cũng nên nhảy ra ngoài mà. Như vậy cậu mới thấy trời đất bên ngoài càng rộng lớn hơn. Cậu nghĩ đến không? Nếu cậu cứ phát triển như thế này thì chỉ sợ đến 40 tuổi cậu cũng khó có thể bằng Triệu Quốc.
Thái Chánh Dương nói.
- Đã nghĩ đến nhưng em thấy mình nên làm ở cơ sở một thời gian, rèn luyện cũng tốt mà.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Có lẽ chờ khi nào mấy ông anh đứng vững thì em tìm tới xin việc thì sao?
- Ha ha, bên lão Liễu và lão Thái thì chú cứ để ý, nhưng chỗ tôi quá hẻo lánh, chú đến đó quá đáng tiếc.
Hùng Chính Lâm thật lòng nói.
Triệu Quốc Đống thực ra Triệu Quốc Đống cũng động tâm vì lời đề nghị của Thái Chánh Dương. Nhưng Triệu Quốc Đống nghĩ mình còn trẻ, rèn luyện ở cơ sở cũng tốt. Hơn nữa bây giờ hắn đang ở giai đoạn tích lũy, nếu bước vào một nơi khác thì mất nhiều tâm trí hơn.
Đã làm phải làm tốt, nếu không sẽ không làm. Bây giờ Đồn công an đã đi vào quỹ đạo, trong Đồn công an cũng khá đoàn kết. Có thể nói hắn bây giờ rất nhàn hạ để dành thời gian và tâm trí nghĩ về thị trường chứng khoán nửa năm tới.
- Ha ha, cảm ơn mấy ông anh giúp.
Triệu Quốc Đống cười cười cúi người cảm ơn.
Bữa ăn khá sôi nổi, đề tài cũng rất rộng. Chẳng qua rất nhanh nhắc đến việc Lưu Triệu Quốc kiếm được hơn 200 ngàn. Mặc dù mọi người có điều kiện kinh tế khá tốt nhưng cũng muốn kiếm tiền một cách hợp pháp. Lưu Triệu Quốc được như vậy đúng là làm người ta hâm mộ. Nhất là Hùng Chính Lâm không khỏi thở dài vì khi ấy mình không quyết tâm thử một phen.
- Hùng ca đừng như vậy, cơ hội lúc nào cũng có. Chợ cổ phiếu mặc dù đã không còn nhưng thị trường chứng khoán Thượng Hải cùng Thâm Quyến không phải vẫn còn ư? Vẫn có cơ hội.
Triệu Quốc Đống vừa gắp đồ ăn vừa nói.
- Tiểu Triệu, thị trường chứng khoán Thượng Hải cùng Thâm Quyến không thể so sánh với chợ cổ phiếu ở An Đô. Đó là thị trường chứng khoán do quốc gia quản lý, nhiều công ty niêm yết như vậy thì nếu muốn nắm được quy luật trong đó là không dễ.
Hùng Chính Lâm cũng nghiên cứu thị trường chứng khoán nên nói được như vậy.
- Tất nhiên rồi, nhưng không có nghĩa không có cơ hội.
Triệu Quốc Đống ra vẻ chuyên gia trong ngành. Nếu như không có sóng cổ phiếu ở miếu Ngưu Vương, Triệu Quốc Đống cũng không dám xác định giấc mơ của mình là thật hay không? Nhưng chợ cổ phiếu đó đã sụp theo suy đoán của hắn, như vậy thị trường chứng khoán Thượng Hải có phải cũng đúng như hắn mơ?
Triệu Quốc Đống đoán là có, chỉ cần không có chuyện lớn xảy ra thì cơ hội kia sẽ diễn ra đúng kỳ hạn. Mà hắn sẽ là người kiếm được chút lợi từ vấn đề này.
- Ồ, chú tự tin như vậy sao Tiểu Triệu?
Hùng Chính Lâm nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mong nhìn ra gì đó.
- Hùng ca, đừng nhìn em như vậy. Tin em thì anh theo em, không tin thì anh đứng ngoài xem.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua không có thuốc hối hận đâu, nguy hiểm và cơ hội ngang nhau.
- Tiểu Triệu, ý chú là năm nay thị trường chứng khoán Thượng Hải và Thâm Quyến còn có biến động lớn ư?
Hùng Chính Lâm trầm ngâm một chút rồi nói.
Chỉ bằng câu này thì Triệu Quốc Đống đã khẳng định Hùng Chính Lâm nghiên cứu sâu về thị trường chứng khoán. Chẳng qua thị trường chứng khoán Trung Quốc không có tính chất, các chuyên gia kinh tế đều há hốc mồm vì thị trường chứng khoán Trung Quốc. Có lẽ bọn họ chính là người làm loạn thị trường, đó chỉ là hiện tượng giả mà thôi.
Ai cũng không thể xác định thị trường chứng khoán ngày mai sẽ như thế nào? Ngoài Triệu Quốc Đống là người mơ thấy trước, nhưng điều kiện quyết định là không có việc gì quá lớn thay đổi lịch sử.
- Bí mật, phật nói không thể nói. Hùng ca nếu có hứng thú thì lúc đó em nói với anh.
Triệu Quốc Đống ra vẻ thần bí mà nói.
- Lão Liễu, lão Thái, các ông có tin lời Tiểu Triệu nói không?
Hùng Chính Lâm nhìn hai người kia.
Liễu Đạo Nguyên chỉ lo gắp đồ ăn, Thái Chánh Dương cười cười không nói làm Hùng Chính Lâm rất buồn bực. Nhưng lúc này Lưu Triệu Quốc lại nói:
- Lấy số tiền mình có thể chấp nhận ra chơi thì được mà, chẳng qua đừng học cách đánh tất tay như tôi.
Hùng Chính Lâm giật mình, thì ra mấy tên này cũng sớm muốn thử, chỉ có mình không tin lắm nên mới hỏi như vậy.
- Tiểu Triệu, quan hệ giữa chú và Chu Tinh Văn là như thế nào?
Ăn cơm xong, Lưu Triệu Quốc hỏi.
- Phó Trưởng phòng Chu? Cũng được ạ, sao vậy anh?
Triệu Quốc Đống lập tức chú ý.
- Loan Chinh Viễn sẽ đi, Chu Tinh Văn có thể lên.
Lưu Triệu Quốc thản nhiên nói:
- Cũng được là được rồi.
- Vậy còn Ngưu Tử Kiến?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Chu Tinh Văn mặc dù cũng đánh giá cao hắn, nhưng rõ ràng hắn lên chức nhà do làm việc, thậm chí làm việc còn phản đối Chu Tinh Văn kịch liệt. Mặc dù chuyện cuối cùng đã được xác định nhưng Chu Tinh Văn có ý kiến hay không khó có thể xác định.
- Huyện ủy có bố trí khác. Đậu Trung Khải có thể đợi một thời gian nữa sẽ lên.
Lưu Triệu Quốc nói. Đậu Trung Khải đây là đi thông với Tạ Kỳ Tường, Huyện ủy Giang Khẩu cũng không phản đối.
- Vậy còn Phó Trưởng phòng Hà?
Triệu Quốc Đống cảm thấy có chút không ổn.
- Hà Phượng Tường ư? Y thiếu kinh nghiệm, mặc dù Loan Chinh Viễn đề cử y với Huyện ủy nhưng không được chấp nhận.
Lưu Triệu Quốc nói.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Xem ra bộ máy Công an huyện Giang Khẩu sẽ thay đổi mạnh. Bảo sao đầu năm Loan Chinh Viễn lại điều chỉnh nhân sự mạnh như vậy. Chẳng qua sau khi Chu Tinh Văn nhận chức có thể đồng ý với Loan Chinh Viễn hay không thì khó mà nói. Cũng giống Loan Chinh Viễn, Chu Tinh Văn là người rất mạnh.
Từ An Đô về, Triệu Quốc Đống có chút không vui. Một hoàn cảnh khá ổn định và thuận lợi rất có thể bị Công an huyện liên lụy. Nhưng từ giọng của Lưu Triệu Quốc thì hắn mơ hồ hiểu vài điều đó là Cục trưởng Cục công an thành phố bây giờ đang không ngừng dọn đường cho người của mình. Mà Lưu Triệu Quốc chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn.
Vấn đề nằm ở chỗ Chu Tinh Văn lên chức sẽ ảnh hưởng gì tới hắn không?
Triệu Quốc Đống tự nhận công tác trong hai tháng qua của hắn khá hiệu quả. Trang bị của Đồn công an được cải thiện, quan hệ tốt với các xã, thị trấn xung quanh, số vụ án cũng giảm so với cùng kỳ năm trước.
Quan hệ với bên Đảng ủy Khu cũng khá tốt, Phó bí thư phụ trách công tác là Cao Dương có vẻ sắp thành bạn tốt của hắn. Mà Bí thư Khương cũng hài lòng với việc xử lý vụ của Kính Hải. Nhưng Triệu Quốc Đống không biết thay đổi sẽ như thế nào nếu Loan Chinh Viễn được điều đi.
Chủ tịch tỉnh Trương mà Liễu Đạo Nguyên nói bây giờ đang là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực Trương Nghiễm Lan. Thành phố Kiến Dương có thể từ một thành phố bậc trung phát triển nhanh như vậy chủ yếu là do Trương Nghiễm Lan được điều từ Phó chủ nhiệm Ủy ban kinh tế Tỉnh ủy tới. Trương Nghiễm Lan đưa ra chủ trương nuôi cá khiến kinh tế các huyện Thành phố Kiến Dương phát triển mạnh. Thành phố Kiến Dương liền vượt qua hai thành phố Vinh Sơn cùng Lô Hóa, bắt đầu có dấu hiệu vượt qua Thành phố Miên Châu.
Mà lúc ấy Thị trưởng Mạnh Thừa Bình đã được thăng chức thành Bí thư Thị ủy sau khi Trương Nghiễm Lan rời đi. Bây giờ người này đã sang tỉnh bên làm Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo. Thành phố Kiến Dương cũng là điểm sáng có cán bộ ra ngoài công tác nhiều nhất
Lời của Liễu Đạo Nguyên đúng là làm người ta phải suy nghĩ. Trương Nghiễm Lan có quan hệ không tốt với Dương Tử Minh. Liễu Đạo Nguyên lại là người của Dương Tử Minh, như vậy xem ra có vẻ Dương Tử Minh và Trương Nghiễm Lan bắt đầu cải thiện quan hệ.
- Ha ha, lão Liễu nói như vậy đúng là có giọng của Bí thư rồi đó.
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi không nói ở chuyện này mà chuyển đề tài.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy lời này của lão Liễu có vẻ như của Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Hùng Chính Lâm cười nói.
- Cây đổ chim muông bay, đúng là tôi vừa về thì các ông lại đi, điềm báo này không tốt mấy.
Lưu Triệu Quốc có chút nuối tiếc mà nói. Liễu Đạo Nguyên rời đi làm cho y thiếu một người ở trên tỉnh, sau đây y nếu muốn tiến thêm bước nữa cũng khó khăn hơn. Dù Dương Tử Minh đồng ý giúp nhưng thực hiện phải có người giúp mới được.
- Cây nào đổ hả? Ví dụ của ông không đúng rồi. Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn. Huống hồ hai lão kia đều tiến lên mà.
Thái Chánh Dương cười mắng:
- Chúng ta phải cố gắng mới được.
- Cách mạng thành công, mấy ông anh vẫn cần cố gắng.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Hừ, Tiểu Triệu, cậu không định đổi hoàn cảnh sao? Hệ thống công an là chuyên môn của cậu nhưng cũng nên nhảy ra ngoài mà. Như vậy cậu mới thấy trời đất bên ngoài càng rộng lớn hơn. Cậu nghĩ đến không? Nếu cậu cứ phát triển như thế này thì chỉ sợ đến 40 tuổi cậu cũng khó có thể bằng Triệu Quốc.
Thái Chánh Dương nói.
- Đã nghĩ đến nhưng em thấy mình nên làm ở cơ sở một thời gian, rèn luyện cũng tốt mà.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Có lẽ chờ khi nào mấy ông anh đứng vững thì em tìm tới xin việc thì sao?
- Ha ha, bên lão Liễu và lão Thái thì chú cứ để ý, nhưng chỗ tôi quá hẻo lánh, chú đến đó quá đáng tiếc.
Hùng Chính Lâm thật lòng nói.
Triệu Quốc Đống thực ra Triệu Quốc Đống cũng động tâm vì lời đề nghị của Thái Chánh Dương. Nhưng Triệu Quốc Đống nghĩ mình còn trẻ, rèn luyện ở cơ sở cũng tốt. Hơn nữa bây giờ hắn đang ở giai đoạn tích lũy, nếu bước vào một nơi khác thì mất nhiều tâm trí hơn.
Đã làm phải làm tốt, nếu không sẽ không làm. Bây giờ Đồn công an đã đi vào quỹ đạo, trong Đồn công an cũng khá đoàn kết. Có thể nói hắn bây giờ rất nhàn hạ để dành thời gian và tâm trí nghĩ về thị trường chứng khoán nửa năm tới.
- Ha ha, cảm ơn mấy ông anh giúp.
Triệu Quốc Đống cười cười cúi người cảm ơn.
Bữa ăn khá sôi nổi, đề tài cũng rất rộng. Chẳng qua rất nhanh nhắc đến việc Lưu Triệu Quốc kiếm được hơn 200 ngàn. Mặc dù mọi người có điều kiện kinh tế khá tốt nhưng cũng muốn kiếm tiền một cách hợp pháp. Lưu Triệu Quốc được như vậy đúng là làm người ta hâm mộ. Nhất là Hùng Chính Lâm không khỏi thở dài vì khi ấy mình không quyết tâm thử một phen.
- Hùng ca đừng như vậy, cơ hội lúc nào cũng có. Chợ cổ phiếu mặc dù đã không còn nhưng thị trường chứng khoán Thượng Hải cùng Thâm Quyến không phải vẫn còn ư? Vẫn có cơ hội.
Triệu Quốc Đống vừa gắp đồ ăn vừa nói.
- Tiểu Triệu, thị trường chứng khoán Thượng Hải cùng Thâm Quyến không thể so sánh với chợ cổ phiếu ở An Đô. Đó là thị trường chứng khoán do quốc gia quản lý, nhiều công ty niêm yết như vậy thì nếu muốn nắm được quy luật trong đó là không dễ.
Hùng Chính Lâm cũng nghiên cứu thị trường chứng khoán nên nói được như vậy.
- Tất nhiên rồi, nhưng không có nghĩa không có cơ hội.
Triệu Quốc Đống ra vẻ chuyên gia trong ngành. Nếu như không có sóng cổ phiếu ở miếu Ngưu Vương, Triệu Quốc Đống cũng không dám xác định giấc mơ của mình là thật hay không? Nhưng chợ cổ phiếu đó đã sụp theo suy đoán của hắn, như vậy thị trường chứng khoán Thượng Hải có phải cũng đúng như hắn mơ?
Triệu Quốc Đống đoán là có, chỉ cần không có chuyện lớn xảy ra thì cơ hội kia sẽ diễn ra đúng kỳ hạn. Mà hắn sẽ là người kiếm được chút lợi từ vấn đề này.
- Ồ, chú tự tin như vậy sao Tiểu Triệu?
Hùng Chính Lâm nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mong nhìn ra gì đó.
- Hùng ca, đừng nhìn em như vậy. Tin em thì anh theo em, không tin thì anh đứng ngoài xem.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua không có thuốc hối hận đâu, nguy hiểm và cơ hội ngang nhau.
- Tiểu Triệu, ý chú là năm nay thị trường chứng khoán Thượng Hải và Thâm Quyến còn có biến động lớn ư?
Hùng Chính Lâm trầm ngâm một chút rồi nói.
Chỉ bằng câu này thì Triệu Quốc Đống đã khẳng định Hùng Chính Lâm nghiên cứu sâu về thị trường chứng khoán. Chẳng qua thị trường chứng khoán Trung Quốc không có tính chất, các chuyên gia kinh tế đều há hốc mồm vì thị trường chứng khoán Trung Quốc. Có lẽ bọn họ chính là người làm loạn thị trường, đó chỉ là hiện tượng giả mà thôi.
Ai cũng không thể xác định thị trường chứng khoán ngày mai sẽ như thế nào? Ngoài Triệu Quốc Đống là người mơ thấy trước, nhưng điều kiện quyết định là không có việc gì quá lớn thay đổi lịch sử.
- Bí mật, phật nói không thể nói. Hùng ca nếu có hứng thú thì lúc đó em nói với anh.
Triệu Quốc Đống ra vẻ thần bí mà nói.
- Lão Liễu, lão Thái, các ông có tin lời Tiểu Triệu nói không?
Hùng Chính Lâm nhìn hai người kia.
Liễu Đạo Nguyên chỉ lo gắp đồ ăn, Thái Chánh Dương cười cười không nói làm Hùng Chính Lâm rất buồn bực. Nhưng lúc này Lưu Triệu Quốc lại nói:
- Lấy số tiền mình có thể chấp nhận ra chơi thì được mà, chẳng qua đừng học cách đánh tất tay như tôi.
Hùng Chính Lâm giật mình, thì ra mấy tên này cũng sớm muốn thử, chỉ có mình không tin lắm nên mới hỏi như vậy.
- Tiểu Triệu, quan hệ giữa chú và Chu Tinh Văn là như thế nào?
Ăn cơm xong, Lưu Triệu Quốc hỏi.
- Phó Trưởng phòng Chu? Cũng được ạ, sao vậy anh?
Triệu Quốc Đống lập tức chú ý.
- Loan Chinh Viễn sẽ đi, Chu Tinh Văn có thể lên.
Lưu Triệu Quốc thản nhiên nói:
- Cũng được là được rồi.
- Vậy còn Ngưu Tử Kiến?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Chu Tinh Văn mặc dù cũng đánh giá cao hắn, nhưng rõ ràng hắn lên chức nhà do làm việc, thậm chí làm việc còn phản đối Chu Tinh Văn kịch liệt. Mặc dù chuyện cuối cùng đã được xác định nhưng Chu Tinh Văn có ý kiến hay không khó có thể xác định.
- Huyện ủy có bố trí khác. Đậu Trung Khải có thể đợi một thời gian nữa sẽ lên.
Lưu Triệu Quốc nói. Đậu Trung Khải đây là đi thông với Tạ Kỳ Tường, Huyện ủy Giang Khẩu cũng không phản đối.
- Vậy còn Phó Trưởng phòng Hà?
Triệu Quốc Đống cảm thấy có chút không ổn.
- Hà Phượng Tường ư? Y thiếu kinh nghiệm, mặc dù Loan Chinh Viễn đề cử y với Huyện ủy nhưng không được chấp nhận.
Lưu Triệu Quốc nói.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi. Xem ra bộ máy Công an huyện Giang Khẩu sẽ thay đổi mạnh. Bảo sao đầu năm Loan Chinh Viễn lại điều chỉnh nhân sự mạnh như vậy. Chẳng qua sau khi Chu Tinh Văn nhận chức có thể đồng ý với Loan Chinh Viễn hay không thì khó mà nói. Cũng giống Loan Chinh Viễn, Chu Tinh Văn là người rất mạnh.
Từ An Đô về, Triệu Quốc Đống có chút không vui. Một hoàn cảnh khá ổn định và thuận lợi rất có thể bị Công an huyện liên lụy. Nhưng từ giọng của Lưu Triệu Quốc thì hắn mơ hồ hiểu vài điều đó là Cục trưởng Cục công an thành phố bây giờ đang không ngừng dọn đường cho người của mình. Mà Lưu Triệu Quốc chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn.
Vấn đề nằm ở chỗ Chu Tinh Văn lên chức sẽ ảnh hưởng gì tới hắn không?
Triệu Quốc Đống tự nhận công tác trong hai tháng qua của hắn khá hiệu quả. Trang bị của Đồn công an được cải thiện, quan hệ tốt với các xã, thị trấn xung quanh, số vụ án cũng giảm so với cùng kỳ năm trước.
Quan hệ với bên Đảng ủy Khu cũng khá tốt, Phó bí thư phụ trách công tác là Cao Dương có vẻ sắp thành bạn tốt của hắn. Mà Bí thư Khương cũng hài lòng với việc xử lý vụ của Kính Hải. Nhưng Triệu Quốc Đống không biết thay đổi sẽ như thế nào nếu Loan Chinh Viễn được điều đi.
Tác giả :
Thụy Căn