Lộng Triều
Quyển 1 - Chương 4: Được gọi
Một lần nữa nằm xuống giường, Triệu Quốc Đống mãi không thể ngủ mà không ngừng suy nghĩ miên man.
Xem ra tình cảm giữa mình và Đường Cẩn đã có vấn đề. Thực tế ba tháng trước Triệu Quốc Đống đã hiểu được điều này.
Phân cục nội thành và Đồn công an ở huyện chênh lệch quá lớn, dù tình cảm hai người tốt đến đâu thì cũng sẽ mất dần theo khoảng cách về không gian và thời gian. Hắn dù cố gắng bù đắp nhưng cũng đâu có tác dụng gì mấy.
Vốn nghĩ mình và cô ấy sau khi tốt nghiệp sẽ cùng bên nhau, vậy mà hai bên lại chia ly. Hắn cũng đã chuẩn bị về tư tưởng nhưng thấy một tên thanh niên khác không ngừng tán tỉnh Đường Cẩn, Đường Cẩn cũng cười tươi vui mừng, hắn thấy trái tim mình như bị dao cắt.
Đường Cẩn là bạn học cùng trường với Triệu Quốc Đống, là một trong những cô gái đẹp nhất khóa. Triệu Quốc Đống ngay khi vào trường đã bị cô hấp dẫn.
Đường Cẩn có dáng người xinh xắn, da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc ngắn kết hợp với bộ đồ cảnh sát khiến Triệu Quốc Đống không hề do dự đã quyết tâm phải tán được cô.
Triệu Quốc Đống biết điều kiện của hắn không tốt. Hắn xuất thân gia đình công nhân bình thường, nói về chỗ dựa thì họ hàng trong nhà hầu hết đều ở quê hoặc dân bình thường trong thành phố, nói về tài năng thì hắn có thể đỗ vào trường cảnh sát đã là vượt quá mong đợi. Mặc dù cũng đẹp trai, cao lớn nhưng thời buổi này có ai để ý đến cái đó?
Huống hồ người như hắn trong trường cảnh sát đầy ra đó, nhưng Triệu Quốc Đống lại dựa vào mặt dày mà đánh bại nhiều đối thủ và thành bạn trai của Đường Cẩn. Điều này làm không ít người trong trường khó chịu, cho rằng hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Chẳng qua cuộc sống ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh. Khi tốt nghiệp phân công công việc khiến Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn cảm thấy rõ sự chênh lệch. Huyện Giang Khẩu cách Quận An Đô – quận chính của thành phố hơn 40km, mà Đường Cẩn lại được phân về phòng Quản lý hộ tịch phân cục Thiên An của quận khiến cho khoảng cách 40km khiến tình cảm hai người xa không ít.
Mặc dù Triệu Quốc Đống cứ rảnh là đến thăm Đường Cẩn, Đường Cẩn rảnh cũng sẽ đến nhưng bên Đội cảnh sát hình sự vốn nhiều việc, Đường Cẩn đến mà không gặp được hắn. Hơn nữa thông tin liên lạc khó khăn nên dù là Đường Cẩn hay Triệu Quốc Đống đều hiểu tình cảm của hai người sớm muộn sẽ có vấn đề. Chẳng qua chuyện này cả hai đều không thể thay đổi.
Triệu Quốc Đống gối đầu lên tay và nhìn trần nhà loang lổ, hắn rất buồn bực.
Đường Cẩn rất xinh và dễ gần thì đi đến đâu cũng không thiếu người theo đuổi. Phân cục Thiên An phụ trách chính là khu vực trung tâm quận, điều kiện kinh tế rất tốt, so sánh với Phòng công an huyện Giang Khẩu thì tốt hơn nhiều. Nhất định có không ít nam thanh niên theo đuổi Đường Cẩn. Mặc dù bây giờ Đường Cẩn có thể vẫn yêu hắn, nhưng lâu thì sao?
Biện pháp duy nhất đó là Triệu Quốc Đống đến công tác ở Công an thành phố hoặc là phân cục ở quận, nhưng việc này có thể dễ thực hiện sao? Nghĩ đến việc hắn không thể đứng được trong Đội cảnh sát hình sự Huyện Giang Khẩu, phải đến Giang Miếu, Triệu Quốc Đống đúng là đau đầu.
Khoảng cách với Đường Cẩn càng lúc càng xa, khoảng cách trái tim cũng càng lúc càng xa. Triệu Quốc Đống vốn rất tự tin vào mình, hắn biết biết nếu không nhanh thay đổi tình hình thì chỉ sợ Đường Cẩn sẽ thật sự dời xa hắn.
- Tiểu Triệu, đến văn phòng tôi một chút.
Triệu Quốc Đống chưa kịp xuống lầu thì nghe thấy Trưởng đồn Khâu Nguyên Phong gọi lên.
- Ngồi đi, Tiểu Triệu, cậu đến Giang Miếu thì tôi cũng biết. Đội trưởng Lưu là bạn thân của tôi, cậu lần này có thể giúp anh ta là rất tốt. Cậu cũng quen với Giang Miếu, nghe nói nhà cậu ở Nhà máy dệt đúng là quá tốt, gần nhà cũng tiện hơn mà. Cậu từ Đội cảnh sát hình sự đi ra thì phải cố gắng thể hiện, tôi coi trọng cậu.
Khâu Nguyên Phong khá béo nên ngồi trên ghế mà không hết được người. Khâu Nguyên Phong là người chưa đầy 40 tuổi nhưng trông khá ục ịch, chẳng qua điều này không ảnh hưởng đến trình độ của y, ít nhất là khả năng nói chuyện.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Chuyện hắn chịu trách nhiệm giúp cho Đội trưởng Lưu thì chỉ có hai người là hắn và đội trưởng Lưu biết, người trong Công an huyện nghĩ hắn xảy ra chuyện, sao Khâu Nguyên Phong lại biết? Chẳng lẽ Đội trưởng Lưu nói cho y? Y và Đội trưởng Lưu có quan hệ tốt như vậy sao? Chẳng qua đối phương không nói rõ thì Triệu Quốc Đống cũng không hỏi nhiều.
- Sếp Khâu yên tâm, ngài phân công ra sao thì tôi đảm bảo sẽ làm tốt công việc, điểm này sếp có thể yên tâm.
Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói.
- Tốt, vừa nãy trong hội nghị đã có phân công, cậu phụ trách hai xã Đại Quan Khẩu và Thổ Lăng. Bí thư Lưu đã lớn tuổi nên sức khỏe không như trước, vì thế phải giao việc này cho cậu.
Khâu Nguyên Phong uống miếng nước rồi nói tiếp:
- Tình hình an ninh trật tự của hai xã này hơn năm nay không tốt mấy. Đám nhân viên trị an của hai xã đều làm không tốt, Đảng ủy và chính quyền đều có ý kiến. Công tác không làm tốt khiến dân chúng cũng có ý kiến. Cậu phải mau chóng quen thuộc tình hình. Phải nhớ cậu một mình làm việc thì nhất định không thành công, nhất định phải dựa vào Đảng ủy, chính quyền địa phương, làm ra thành tích.
Triệu Quốc Đống vừa gật đầu vừa ghi vào sổ rồi nói:
- Rõ, chiều tôi sẽ đến Đại Quan Khẩu trước.
- Không cần gấp như vậy. Cậu vừa đến đồn nên hôm nay nghỉ một chút. Dù sao cũng là thứ sáu nên có thể về nhà một chuyến. Thứ hai chính thức đi làm. Cậu dẫn theo Hồ Minh Quý đến Đại Quan Khẩu. Hồ Minh Quý là người xã này nên quen thuộc tình hình, cậu cũng nên nhanh chóng làm quen với cán bộ Đảng ủy, chính quyền xã và các cán bộ thôn. Công tác sau này cũng cần bọn họ ủng hộ.
Khâu Nguyên Phong châm điếu thuốc mà Triệu Quốc Đống đưa cho, hít sâu một hơi. Một làn khói hình thành như muốn kéo xa khoảng cách của hai người.
- Tiểu Triệu, nếu đã đến công tác ở Đồn công an Giang Miếu thì phải vứt hết những vấn đề khác, làm tốt công việc. Giang Miếu trước đây là huyện thành của Giang Khẩu khi chưa giải phóng, là nơi có nhiều nhân tài. Bí thư Loan chính là người từ Đồn công an Giang Miếu đi ra.
Bí thư Loan mà Khâu Nguyên Phong nói chính là Loan Chinh Xa – Bí thư đảng ủy kiêm Trưởng phòng Công an huyện Giang Khẩu. Khâu Nguyên Phong cũng nghe nói Loan Chinh Xa trước đã công tác ở Đồn công an Giang Miếu, chẳng qua đây là chuyện quá lâu rồi. Loan Chinh Xa chẳng qua chỉ đến làm Bí thư của Đồn công an Giang Miếu nửa năm rồi điều đến làm Bí thư Đội cảnh sát hình sự. Sau đó lên làm Phó Trưởng phòng, cuối cùng làm Trưởng phòng Công an huyện, trước sau chưa đầy mười năm làm cảnh sát, cũng coi như là người duy nhất từ Đồn công an Giang Miếu lên làm được lãnh đạo phòng.
- Vâng, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của sếp.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn nói nhiều lời nịnh bợ. Lúc này nói gì cũng vô ích, hắn vừa đến, chưa đi được đâu cả. Tuy nói hắn sống ở đại bàn Thị trấn Giang Miếu nhiều năm nhưng Nhà máy dệt là nơi ít giao lưu với bên ngoài, rất ít giao lưu với các nơi khác. Nếu không phải Triệu Quốc Đống lúc học cấp hai thường xuyên hay đánh nhau với đám học sinh cấp ba Giang Miếu thì chỉ sợ không biết mấy người ở Giang Miếu.
- Được, cậu đi về đi. Tôi sẽ bảo người quét chỗ làm việc của cậu, sửa lại chút đồ. Cậu hôm nay có thể về nghỉ, nhớ 7h30 sáng thứ hai đến điểm danh, không được tới muộn.
Khâu Nguyên Phong xua tay ra hiệu Triệu Quốc Đống rời đi.
Xem ra tình cảm giữa mình và Đường Cẩn đã có vấn đề. Thực tế ba tháng trước Triệu Quốc Đống đã hiểu được điều này.
Phân cục nội thành và Đồn công an ở huyện chênh lệch quá lớn, dù tình cảm hai người tốt đến đâu thì cũng sẽ mất dần theo khoảng cách về không gian và thời gian. Hắn dù cố gắng bù đắp nhưng cũng đâu có tác dụng gì mấy.
Vốn nghĩ mình và cô ấy sau khi tốt nghiệp sẽ cùng bên nhau, vậy mà hai bên lại chia ly. Hắn cũng đã chuẩn bị về tư tưởng nhưng thấy một tên thanh niên khác không ngừng tán tỉnh Đường Cẩn, Đường Cẩn cũng cười tươi vui mừng, hắn thấy trái tim mình như bị dao cắt.
Đường Cẩn là bạn học cùng trường với Triệu Quốc Đống, là một trong những cô gái đẹp nhất khóa. Triệu Quốc Đống ngay khi vào trường đã bị cô hấp dẫn.
Đường Cẩn có dáng người xinh xắn, da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc ngắn kết hợp với bộ đồ cảnh sát khiến Triệu Quốc Đống không hề do dự đã quyết tâm phải tán được cô.
Triệu Quốc Đống biết điều kiện của hắn không tốt. Hắn xuất thân gia đình công nhân bình thường, nói về chỗ dựa thì họ hàng trong nhà hầu hết đều ở quê hoặc dân bình thường trong thành phố, nói về tài năng thì hắn có thể đỗ vào trường cảnh sát đã là vượt quá mong đợi. Mặc dù cũng đẹp trai, cao lớn nhưng thời buổi này có ai để ý đến cái đó?
Huống hồ người như hắn trong trường cảnh sát đầy ra đó, nhưng Triệu Quốc Đống lại dựa vào mặt dày mà đánh bại nhiều đối thủ và thành bạn trai của Đường Cẩn. Điều này làm không ít người trong trường khó chịu, cho rằng hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Chẳng qua cuộc sống ngọt ngào luôn trôi qua rất nhanh. Khi tốt nghiệp phân công công việc khiến Triệu Quốc Đống và Đường Cẩn cảm thấy rõ sự chênh lệch. Huyện Giang Khẩu cách Quận An Đô – quận chính của thành phố hơn 40km, mà Đường Cẩn lại được phân về phòng Quản lý hộ tịch phân cục Thiên An của quận khiến cho khoảng cách 40km khiến tình cảm hai người xa không ít.
Mặc dù Triệu Quốc Đống cứ rảnh là đến thăm Đường Cẩn, Đường Cẩn rảnh cũng sẽ đến nhưng bên Đội cảnh sát hình sự vốn nhiều việc, Đường Cẩn đến mà không gặp được hắn. Hơn nữa thông tin liên lạc khó khăn nên dù là Đường Cẩn hay Triệu Quốc Đống đều hiểu tình cảm của hai người sớm muộn sẽ có vấn đề. Chẳng qua chuyện này cả hai đều không thể thay đổi.
Triệu Quốc Đống gối đầu lên tay và nhìn trần nhà loang lổ, hắn rất buồn bực.
Đường Cẩn rất xinh và dễ gần thì đi đến đâu cũng không thiếu người theo đuổi. Phân cục Thiên An phụ trách chính là khu vực trung tâm quận, điều kiện kinh tế rất tốt, so sánh với Phòng công an huyện Giang Khẩu thì tốt hơn nhiều. Nhất định có không ít nam thanh niên theo đuổi Đường Cẩn. Mặc dù bây giờ Đường Cẩn có thể vẫn yêu hắn, nhưng lâu thì sao?
Biện pháp duy nhất đó là Triệu Quốc Đống đến công tác ở Công an thành phố hoặc là phân cục ở quận, nhưng việc này có thể dễ thực hiện sao? Nghĩ đến việc hắn không thể đứng được trong Đội cảnh sát hình sự Huyện Giang Khẩu, phải đến Giang Miếu, Triệu Quốc Đống đúng là đau đầu.
Khoảng cách với Đường Cẩn càng lúc càng xa, khoảng cách trái tim cũng càng lúc càng xa. Triệu Quốc Đống vốn rất tự tin vào mình, hắn biết biết nếu không nhanh thay đổi tình hình thì chỉ sợ Đường Cẩn sẽ thật sự dời xa hắn.
- Tiểu Triệu, đến văn phòng tôi một chút.
Triệu Quốc Đống chưa kịp xuống lầu thì nghe thấy Trưởng đồn Khâu Nguyên Phong gọi lên.
- Ngồi đi, Tiểu Triệu, cậu đến Giang Miếu thì tôi cũng biết. Đội trưởng Lưu là bạn thân của tôi, cậu lần này có thể giúp anh ta là rất tốt. Cậu cũng quen với Giang Miếu, nghe nói nhà cậu ở Nhà máy dệt đúng là quá tốt, gần nhà cũng tiện hơn mà. Cậu từ Đội cảnh sát hình sự đi ra thì phải cố gắng thể hiện, tôi coi trọng cậu.
Khâu Nguyên Phong khá béo nên ngồi trên ghế mà không hết được người. Khâu Nguyên Phong là người chưa đầy 40 tuổi nhưng trông khá ục ịch, chẳng qua điều này không ảnh hưởng đến trình độ của y, ít nhất là khả năng nói chuyện.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Chuyện hắn chịu trách nhiệm giúp cho Đội trưởng Lưu thì chỉ có hai người là hắn và đội trưởng Lưu biết, người trong Công an huyện nghĩ hắn xảy ra chuyện, sao Khâu Nguyên Phong lại biết? Chẳng lẽ Đội trưởng Lưu nói cho y? Y và Đội trưởng Lưu có quan hệ tốt như vậy sao? Chẳng qua đối phương không nói rõ thì Triệu Quốc Đống cũng không hỏi nhiều.
- Sếp Khâu yên tâm, ngài phân công ra sao thì tôi đảm bảo sẽ làm tốt công việc, điểm này sếp có thể yên tâm.
Triệu Quốc Đống lớn tiếng nói.
- Tốt, vừa nãy trong hội nghị đã có phân công, cậu phụ trách hai xã Đại Quan Khẩu và Thổ Lăng. Bí thư Lưu đã lớn tuổi nên sức khỏe không như trước, vì thế phải giao việc này cho cậu.
Khâu Nguyên Phong uống miếng nước rồi nói tiếp:
- Tình hình an ninh trật tự của hai xã này hơn năm nay không tốt mấy. Đám nhân viên trị an của hai xã đều làm không tốt, Đảng ủy và chính quyền đều có ý kiến. Công tác không làm tốt khiến dân chúng cũng có ý kiến. Cậu phải mau chóng quen thuộc tình hình. Phải nhớ cậu một mình làm việc thì nhất định không thành công, nhất định phải dựa vào Đảng ủy, chính quyền địa phương, làm ra thành tích.
Triệu Quốc Đống vừa gật đầu vừa ghi vào sổ rồi nói:
- Rõ, chiều tôi sẽ đến Đại Quan Khẩu trước.
- Không cần gấp như vậy. Cậu vừa đến đồn nên hôm nay nghỉ một chút. Dù sao cũng là thứ sáu nên có thể về nhà một chuyến. Thứ hai chính thức đi làm. Cậu dẫn theo Hồ Minh Quý đến Đại Quan Khẩu. Hồ Minh Quý là người xã này nên quen thuộc tình hình, cậu cũng nên nhanh chóng làm quen với cán bộ Đảng ủy, chính quyền xã và các cán bộ thôn. Công tác sau này cũng cần bọn họ ủng hộ.
Khâu Nguyên Phong châm điếu thuốc mà Triệu Quốc Đống đưa cho, hít sâu một hơi. Một làn khói hình thành như muốn kéo xa khoảng cách của hai người.
- Tiểu Triệu, nếu đã đến công tác ở Đồn công an Giang Miếu thì phải vứt hết những vấn đề khác, làm tốt công việc. Giang Miếu trước đây là huyện thành của Giang Khẩu khi chưa giải phóng, là nơi có nhiều nhân tài. Bí thư Loan chính là người từ Đồn công an Giang Miếu đi ra.
Bí thư Loan mà Khâu Nguyên Phong nói chính là Loan Chinh Xa – Bí thư đảng ủy kiêm Trưởng phòng Công an huyện Giang Khẩu. Khâu Nguyên Phong cũng nghe nói Loan Chinh Xa trước đã công tác ở Đồn công an Giang Miếu, chẳng qua đây là chuyện quá lâu rồi. Loan Chinh Xa chẳng qua chỉ đến làm Bí thư của Đồn công an Giang Miếu nửa năm rồi điều đến làm Bí thư Đội cảnh sát hình sự. Sau đó lên làm Phó Trưởng phòng, cuối cùng làm Trưởng phòng Công an huyện, trước sau chưa đầy mười năm làm cảnh sát, cũng coi như là người duy nhất từ Đồn công an Giang Miếu lên làm được lãnh đạo phòng.
- Vâng, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của sếp.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn nói nhiều lời nịnh bợ. Lúc này nói gì cũng vô ích, hắn vừa đến, chưa đi được đâu cả. Tuy nói hắn sống ở đại bàn Thị trấn Giang Miếu nhiều năm nhưng Nhà máy dệt là nơi ít giao lưu với bên ngoài, rất ít giao lưu với các nơi khác. Nếu không phải Triệu Quốc Đống lúc học cấp hai thường xuyên hay đánh nhau với đám học sinh cấp ba Giang Miếu thì chỉ sợ không biết mấy người ở Giang Miếu.
- Được, cậu đi về đi. Tôi sẽ bảo người quét chỗ làm việc của cậu, sửa lại chút đồ. Cậu hôm nay có thể về nghỉ, nhớ 7h30 sáng thứ hai đến điểm danh, không được tới muộn.
Khâu Nguyên Phong xua tay ra hiệu Triệu Quốc Đống rời đi.
Tác giả :
Thụy Căn