Long Thành
Chương 1: Long thành
Dịch: kimsonvnus
Anna đã nói với hắn rằng hắn không thể trở thành sát thủ, vì vậy hắn phải tìm cách bỏ trốn.
Khi hắn hỏi nàng nguyên nhân vì sao? Anna nói:’’ Ngươi quá nhát gan, quá mềm lòng."
Năm thứ hai Anna bị giết, chết ở trên tay một tên đầu trọc. Nửa tháng sau, hắn đã giết tên đầu trọc đó.
Mọi người xung quanh đều đã chết, chỉ có hắn là còn sống.
Long Thành ngồi trên bả vai quang giáp nhìn thi thể đầy đất, ngón tay cầm một điếu thuốc dở, hắn tìm được nó từ trên một người chết. Hắn không hút, cũng không tìm được lửa, bắt chước cách người lớn đưa điếu thuốc lá đưa lên môi. Cả tay và bờ môi hắn đều đang run rẩy kịch liệt, phải đưa mấy lần mới ngậm vào.
Hắn cảm thấy có chút sợ hãi. Hắn nhớ kỹ lời Anna từng nói rằng hắn phải bỏ trốn.
Bầu trời u ám, trong gió còn mang theo mùi tanh tưởi. Tý tách, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi vào gương mặt hắn, trời mưa rồi? Hắn bỗng nhiên cảm thấy không bình thường nên dùng tay lau một cái, ngón tay hắn bị nhuộm đỏ.
Khi hắn ngẩng đầu, từng giọt máu đỏ tươi trên trời rơi như mưa trút xuống.
Màn mưa màu đỏ tươi, thanh âm ầm ầm đang không ngừng vọng đến, như một bóng ma to lớn di chuyển chậm rãi.
Một bộ quang giáp hư hỏng hình người màu đen đang xuyên qua màn mưa đỏ tươi, từ vai trái đến phần eo đã bị xé rách, lộ ra khoang điều khiển bên trong. Khoang điều khiển cũng chỉ còn lại một nửa khiến nó bị lộ ra bên ngoài. Một gã đàn ông sắc mặt tái nhợt đang ngồi với mái tóc ướt đẫm dán trên mặt, từng dòng máu tươi uốn lượn chảy xuống, hắn nhìn về phía Long Thành nở nụ cười.
Đồng tử Long Thành co rút, đó là giáo quan!
Máu tươi trên mặt đất tràn qua mắt cá chân của quang giáp tựa như một biển máu
Long Thành không chút do dự chui vào khoang điều khiển, nhanh như tia chớp đeo lên đầu quang não khống chế, đóng cửa khoang điều khiển, khởi động quang giáp.
Mới vừa rồi hắn rõ ràng đã giết chết giáo quan...
Trong miệng hắn còn cắn nửa điếu thuốc lá, bờ môi bỗng nhiên không còn run rẩy, mặc dù sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt nhưng vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, bàn tay vô cùng vững vàng.
Hắn đã có thể giết được một lần, vậy liền có thể giết lần thứ hai.
"Số 1, ngươi là đệ tử tốt nhất ta đã từng dạy, là sát thủ tốt nhất, Sư sĩ giết chóc tốt nhất."
Rầm rập, mặt đất đang chấn động.
Từng cái quang giáp tàn tạ xuyên qua màn mưa đỏ tươi, những chiếc quang giáp Long Thành rất quen thuộc.
Hắn chợt cảm thấy có chút lạnh lẽo, do nhiệt độ giảm xuống hay sao?
Cái quang giáp màu lam kia là của gã mặt sẹo, mặt sẹo khi đánh nhau rất hung ác, gã còn thích uống rượu, Long Thành chờ đến khi hắn uống say bất tỉnh nhân sự liền vặn gãy cổ của gã.
Quang giáp cầm cái thuẫn kia là Joan, gã bị chấn thương phía sau. Ở trại huấn luyện gã cũng đảm nhiệm chức giáo quan nhưng tính khí vô cùng nóng nảy, nơi gã bị thương là vị trí xương cổ đốt thứ ba, vì vậy không thể quay đầu linh hoạt dẫn tới việc thao tác quang giáp cũng chịu ảnh hưởng. Khi trước Long Thành điều khiển quang giáp đánh lén từ phía sau lưng, “nhất kích tất sát" không để cho gã phát ra cảnh báo.
"Số 1, ngươi nghĩ rằng giết sạch tất cả mọi người ở trại huấn luyện thì có thể trốn đi hay sao?"
Rầm rập, một lượng lớn quang giáp đang chậm rãi đến gần, tiếng mưa rơi rất lớn khiến cho thanh âm giáo quan quanh quẩn không ngớt.
"Trở về đi số 1, ngươi thuộc về nơi này."
Long Thành mím chặt môi sắc mặt hắn tái nhợt nhưng không dao động chút nào.
Nếu chưa chết vậy lại giết thêm một lần!
Đột nhiên, trước ngực đau nhức dữ dội, hắn cúi đầu xuống nhìn thấy một bàn tay xuyên qua trước ngực còn nắm chặt một quả tim ướt đẫm máu tươi. Quả tim mạnh mẽ thỉnh thoảng lại nảy lên cùng với thanh âm giáo quan thì thầm bên tai hắn.
"Số 1, ngươi thuộc về nơi này và ngươi không cần nó."
Đùng, bàn tay đang nắm quả tim chợt bóp mạnh làm nó nổ tung, máu tươi bắn ra xung quanh.
Trong cơn đau nhức kịch liệt như mất đi thứ vô cùng quan trọng, Long Thành đau đớn không thể thở nổi cùng cảm giác ngột ngạt bao phủ lấy hắn.
Long Thành mở mắt liền mạnh mẽ ngồi bật dậy, hắn thở hổn hển trong khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt qua cửa sổ mạn tàu nhưng Long Thành vẫn có thể nhìn rõ ràng cả gian phòng.
Là một cơn ác mộng.
Hắn ngồi nhìn tinh không mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Hắn không rõ những người khác vì sao lại phàn nàn việc viện mồ côi tỏ ra keo kiệt khi đã được miễn phí vé khoang giá rẻ. Long Thành bỗng cảm thấy vui vẻ khi nghĩ đến 100 đồng của bản thân còn nguyên vẹn. Thời điểm năm mới đến viện mồ côi sẽ cho mỗi đứa trẻ 50 đồng tiền mừng tuổi, hắn sống trong viện đã trải qua hai năm mới và để dành được 100 đồng. Nếu phàn nàn phòng quá nhỏ không có nhà vệ sinh chẳng phải trong hành lang có nhà vệ sinh công cộng cũng rất sạch sẽ hay sao. Giường ngủ thật thoải mái nếu so với trại huấn huyện mặt giường cứng rắn như tấm gỗ, ngoài ra tại trại huấn luyện còn phải thường xuyên ngủ dã ngoại, nếu gặp trời mưa liền thảm rồi. Còn phàn nàn tường cách âm kém, tạp âm lớn thì Long Thành cảm thấy càng là lời nói vô căn cứ, tiếng động cơ phi thuyền so với tiếng côn trùng và động vật cảm giác an toàn hơn nhiều.
Gian phòng của hắn thậm chí còn có cửa sổ.
Gian phòng này vốn là của đầu to, khi hắn nói với đầu to muốn ở gian phòng có cửa sổ, sắc mặt đầu to tái xanh mắt trợn trừng, vì vậy Long Thành có gian phòng này.
Đầu to khổ người và đầu đều rất lớn, vì vậy gã bị mọi người gọi là đầu to.
Long Thành không thích gã.
Không phải bởi vì đầu to thích bắt nạt người khác hay đầu gã có vấn đề mà bởi vì đầu hắn trọc.
Điều đó khiến Long Thành nhớ tới Anna, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng đôi khi hắn vẫn nhớ tới nàng.
Năm trước, hắn thành công trốn khỏi trại huấn luyện khi mới mười hai tuổi. Trải qua ba tháng chạy trốn và ẩn nấp, sau đó "vô tình" bị một cô nhi viện phát hiện nhận nuôi và Long Thành có tên của mình bây giờ. Cô nhi viện hàng năm cũng nhận nuôi rất nhiều cô nhi vì vậy để thuận tiện, họ sử dụng một phần mềm tạo tên với mỗi lần ngẫu nhiên tạo ra 3 cái tên khác nhau và cuối cùng viện trưởng sẽ quyết định chọn một cái
Viện trưởng nói về phi tướng tại Long Thành(*), bà hy vọng hắn lớn lên có thể trở thành một vị anh hùng.
(*)Bổ sung ngoài lề cho bạn đọc: trích từ cố sự phi tướng Lý Quảng tại Long Thành đời Hán ngăn cản người Hung Nô, người Hung Nô gọi Lý Quảng là phi tướng
Xuất Tái Kỳ 1 - Thơ Đường của Vương Xương Linh
Tần thời minh nguyệt Hán thời quan,
Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn.
Đãn sử Long Thành phi tướng tại,
Bất giao Hồ mã độ Âm san.
Long Thành không muốn làm anh hùng, hắn không dám nói với viện trưởng mình không phải là người tốt vì đã từng giết người.
Long Thành thích cô nhi viện, mặc dù phải làm việc hàng ngày còn các a di tính tình cũng không tốt nhưng họ cho hắn cơm ăn mà không cần giết người.
Long Thành nghĩ rằng cuộc sống này sẽ luôn tốt đẹp như vậy.
Nhưng nửa tháng trước viện trưởng nói với Long Thành rằng hắn sẽ phải rời cô nhi viện, trong viện nhận được thư xin nuôi từ một lão thái thái
Long Thành cũng nói với viện trưởng rằng hắn không muốn đi đâu chỉ mong muốn được lưu lại cô nhi viện.
Viện trưởng nói cho hắn biết việc này là theo pháp luật quy định nếu cô nhi viện vi phạm sẽ bị phạt tiền thậm chí thu hồi giấy phép hoạt động.
Long Thành không muốn cô nhi viện bị phạt tiền thậm chí thu hồi giấy phép hoạt động vì thế hắn đồng ý.
Hắn sẽ được đưa đến một địa phương có tên là Nguyệt Tinh
Long Thành ngồi trước cửa sổ mạn tàu ngắm nhìn bên ngoài khẽ thở dài. Nếu như có Anna ở đây thật là tốt! Đầu óc nàng thông minh nhất định sẽ không như mình chẳng biết xử lý việc này thế nào.
Mỗi lần Phi thuyền dừng lại đều có một đám cô nhi rời thuyền sau đó sẽ được đưa đến các gia đình nhận nuôi. Nhìn từng gương mặt quen thuộc càng ngày càng ít khiến Long Thành càng ngày càng lặng lẽ, trầm mặc.
Đầu to là người rời thuyền thứ hai đếm ngược, vành mắt của hắn đỏ bừng khi xách hành lý tạm biệt Long Thành. Long Thành không nói gì chỉ tiến lên ôm đầu to một cái, vỗ vỗ phía sau lưng gã. Đầu to cũng nhịn không được nước mắt tràn mi, dưới sự thúc giục của viện trưởng hắn liền xách theo hành lý rời thuyền, vừa đi một tay lau nước mắt vừa quay đầu lại vẫy tay.
Cách cửa sổ thủy tinh thật dày, Long Thành yên lặng mà nhìn hình ảnh đầu to dần đi xa, đầu to thân thể cường tráng trong biển người như thủy triều lại tỏ ra nhỏ bé như thế!
Cùng sống chung hai năm nhưng Long Thành và bọn họ cũng không trở thành bạn bè.
Có lẽ về sau mọi người cũng không còn cơ hội gặp lại.
Vũ Trụ rất lớn còn bọn họ lại rất nhỏ.
Khi hình ảnh đầu to biến mất trong biển người như thủy triều, Long Thành cảm thấy trong nội tâm có chút hiu quạnh liền yên lặng trở về phòng.
Liên tục phi hành hai mươi hai ngày đồng hành cùng Long Thành, viện trưởng nhìn qua rất mệt mỏi bà cười hỏi:"Đã chuẩn bị cho cuộc sống mới hay chưa?
Long Thành nói:"Không có".
Viện trưởng nhìn hắn liền nói:"Trông ngươi bình tĩnh như vậy ta còn nghĩ là ngươi không khẩn trương"
Long Thành không có lên tiếng.
Viện trưởng an ủi hắn nói:"Chậm rãi rồi sẽ thích ứng."
Long Thành chỉ “ừ" một tiếng.
Thời điểm rời thuyền, viện trưởng một mực nói liên miên lải nhải dặn dò Long Thành đang cúi đầu:" Về nhà mới nhất định phải nghe lời, chân tay cần nhanh nhẹn một chút, nhu thuận hiểu chuyện một chút, không được tranh luận, phải giữ sạch sẽ, nếu như bị ngược đãi thì gửi thư cho bọn hắn vân... vân."
Mặc dù viện trưởng không cho hắn tiếp tục ở cô nhi viện, bình thường cũng sẽ mắng bọn hắn thế nhưng bà là người tốt.
Long Thành nói:"Cảm ơn viện trưởng".
Viện trưởng có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động liền xoa đầu hắn.
Hít thở không khí đầy mùi thực vật phân huỷ bên trong phi thuyền vận chuyển hàng hóa rỉ sét loang lổ, Long Thành vẫn ngồi im không nhúc nhích hắn cảm thấy hiện tại chính mình có phần giống như Nê Bồ Tát trong miếu. Hắn không giỏi khi tiếp xúc với người xa lạ, vì vậy ngoại trừ trầm mặc hắn không biết mình nên làm cái gì.
Ngồi đối diện là một vị lão thái thái vẻ mặt đầy nếp nhăn với mái tóc trắng như tuyết đang nhìn hắn mỉm cười.
Long Thành cảm thấy có chút khẩn trương.
Lão thái thái nói:"Long Thành à cháu không cần sợ hãi."
Long Thành không trả lời, hắn không sợ vì khi hắn sợ hãi tay chân sẽ lạnh ngắt, hắn khẩn trương bởi vì lão thái thái đánh không lại hắn.
Lão thái thái cười nói:"Về sau phải gọi là bà."
Long Thành do dự một chút, nói:"bà."
Lão thái thái cười rất vui vẻ miệng không ngớt nói:"bé ngoan."
Long Thành không trả lời hắn không biết mình nên đối mặt tình huống như này như thế nào.
Người đàn ông lái phi thuyền là cháu trai của lão thái thái, tên là Căn Thúc, bền ngoài trông rất cường tráng so với đầu to còn cường tráng hơn. Ông mặc đồ lao động vải kaki màu xanh quân đội miệng ngậm thuốc nhếch lên nhìn Long Thành cười lộ ra đầy răng vàng.
Long Thành cảm thấy nụ cười của ông không được ưa nhìn cho lắm.
Ngoài cửa sổ xe, các toà cao ốc kim loại như rừng đang hướng mũi nhọn của mình lên bầu trời cùng với đủ các loại phi hành khí đông đúc như thuỷ triều cuốn.
Nhìn thấy ánh mắt của Long Thành, lão thái thái liền nói"chúng ta ở nông thôn."
Long Thành trong lòng thở phào một cái vì hắn không thích thành thị.
Sau khi trốn khỏi trại huấn luyện, hắn từng chạy trốn qua rất nhiều thành thị. Mọi người ở đó ánh mắt nhìn hắn rất cảnh giác, dường như trông hắn có vẻ khác người, hắn suy nghĩ không biết họ đã từng ở trại huấn luyện hay chưa. Tại các thành thị đèn rất sáng thế nhưng lại lạnh như băng, người rất nhiều nhưng lại rất lạnh lẽo, ngay cả ánh sáng phun ra từ động cơ quang giáp cũng là lạnh như băng vậy.
Thành thị nguy nga bị ném lại xa xa phía sau, phi hành qua từng dãy núi liên miên, trước mắt Long Thành là mặt đất đủ màu sắc.
Mắt Long Thành trừng to:"thật đẹp."
Nhìn thấy sự kinh ngạc của Long Thành lão thái thái cởi mở nở nụ cười. Bà nói với Long Thành:"Màu đỏ là vườn cây ớt cà chua, màu xanh lá là rau xanh, màu xám là vườn dược liệu, màu tím lam là rau cải."
Long Thành hỏi:"Tại sao rau cải tím không phải màu tím mà lại có màu xanh?"
Lão thái thái vừa cười nói"Bởi vì quả nó có màu xanh."(*)
(*) Đoạn màu sắc lung tung này chắc lão Tưởng nhầm, vì Long Thành đang hỏi cải tím sao lại có màu xanh, màu xanh là quả
Căn Thúc cười nghiêng ngả làm Long Thành cảm thấy có chút kỳ quái, việc này có cái gì đáng buồn cười? Hơn nữa làm phi hành xa lượn qua lượn lại, nếu ở trại huấn luyện chắc chắn bị giáo quan cho ăn roi còn phạt ba ngày không cho ăn cơm.
Phi hành xa đáp xuống một nông trường với mười hai ngôi nhà thấp bằng gỗ được sơn mới. Nghe tiếng đáp xuống của phi hành xa, từ trong nhà không ngừng có người đi ra hướng về phía phi hành xa vẫy tay.
Long Thành còn nhìn thấy rất nhiều cục sắt tạo hình kỳ quái, có cái trông như một bộ phận quang giáp, có cái gắn thêm gàu xúc, có cái lại gắn rất nhiều vòng bánh răng đang dính bùn đất, bề ngoài so với linh kiện quang giáp bình thường thì thô to hơn rất nhiều, điểm này có vẻ giống Căn Thúc. Có vẻ chúng được tân trang và sơn lại thậm chí còn mang thêm vòng hoa buộc vải đỏ nhìn qua có chút buồn cười, giống như Căn Thúc được trang điểm xinh đẹp đứng ở lối vào nông trường.
Chính giữa cục sắt đầu tiên được viết một chữ “Nhiệt" lớn màu đỏ khiến Long Thành có chút kỳ quái máy móc tại sao bị “nóng"?
Chính giữa cục sắt thứ hai cũng được viết một chữ lớn màu đỏ "Liệt", Long Thành nhìn từng lần lượt từng cục sắt. Chữ viết trên đó rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như phi hành xa của Căn Thúc.
“Nhiệt liệt chào đón Long Thành về nhà".
Long Thành cảm thấy chân tay luống cuống
Anna đã nói với hắn rằng hắn không thể trở thành sát thủ, vì vậy hắn phải tìm cách bỏ trốn.
Khi hắn hỏi nàng nguyên nhân vì sao? Anna nói:’’ Ngươi quá nhát gan, quá mềm lòng."
Năm thứ hai Anna bị giết, chết ở trên tay một tên đầu trọc. Nửa tháng sau, hắn đã giết tên đầu trọc đó.
Mọi người xung quanh đều đã chết, chỉ có hắn là còn sống.
Long Thành ngồi trên bả vai quang giáp nhìn thi thể đầy đất, ngón tay cầm một điếu thuốc dở, hắn tìm được nó từ trên một người chết. Hắn không hút, cũng không tìm được lửa, bắt chước cách người lớn đưa điếu thuốc lá đưa lên môi. Cả tay và bờ môi hắn đều đang run rẩy kịch liệt, phải đưa mấy lần mới ngậm vào.
Hắn cảm thấy có chút sợ hãi. Hắn nhớ kỹ lời Anna từng nói rằng hắn phải bỏ trốn.
Bầu trời u ám, trong gió còn mang theo mùi tanh tưởi. Tý tách, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi vào gương mặt hắn, trời mưa rồi? Hắn bỗng nhiên cảm thấy không bình thường nên dùng tay lau một cái, ngón tay hắn bị nhuộm đỏ.
Khi hắn ngẩng đầu, từng giọt máu đỏ tươi trên trời rơi như mưa trút xuống.
Màn mưa màu đỏ tươi, thanh âm ầm ầm đang không ngừng vọng đến, như một bóng ma to lớn di chuyển chậm rãi.
Một bộ quang giáp hư hỏng hình người màu đen đang xuyên qua màn mưa đỏ tươi, từ vai trái đến phần eo đã bị xé rách, lộ ra khoang điều khiển bên trong. Khoang điều khiển cũng chỉ còn lại một nửa khiến nó bị lộ ra bên ngoài. Một gã đàn ông sắc mặt tái nhợt đang ngồi với mái tóc ướt đẫm dán trên mặt, từng dòng máu tươi uốn lượn chảy xuống, hắn nhìn về phía Long Thành nở nụ cười.
Đồng tử Long Thành co rút, đó là giáo quan!
Máu tươi trên mặt đất tràn qua mắt cá chân của quang giáp tựa như một biển máu
Long Thành không chút do dự chui vào khoang điều khiển, nhanh như tia chớp đeo lên đầu quang não khống chế, đóng cửa khoang điều khiển, khởi động quang giáp.
Mới vừa rồi hắn rõ ràng đã giết chết giáo quan...
Trong miệng hắn còn cắn nửa điếu thuốc lá, bờ môi bỗng nhiên không còn run rẩy, mặc dù sắc mặt hắn vẫn còn tái nhợt nhưng vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, bàn tay vô cùng vững vàng.
Hắn đã có thể giết được một lần, vậy liền có thể giết lần thứ hai.
"Số 1, ngươi là đệ tử tốt nhất ta đã từng dạy, là sát thủ tốt nhất, Sư sĩ giết chóc tốt nhất."
Rầm rập, mặt đất đang chấn động.
Từng cái quang giáp tàn tạ xuyên qua màn mưa đỏ tươi, những chiếc quang giáp Long Thành rất quen thuộc.
Hắn chợt cảm thấy có chút lạnh lẽo, do nhiệt độ giảm xuống hay sao?
Cái quang giáp màu lam kia là của gã mặt sẹo, mặt sẹo khi đánh nhau rất hung ác, gã còn thích uống rượu, Long Thành chờ đến khi hắn uống say bất tỉnh nhân sự liền vặn gãy cổ của gã.
Quang giáp cầm cái thuẫn kia là Joan, gã bị chấn thương phía sau. Ở trại huấn luyện gã cũng đảm nhiệm chức giáo quan nhưng tính khí vô cùng nóng nảy, nơi gã bị thương là vị trí xương cổ đốt thứ ba, vì vậy không thể quay đầu linh hoạt dẫn tới việc thao tác quang giáp cũng chịu ảnh hưởng. Khi trước Long Thành điều khiển quang giáp đánh lén từ phía sau lưng, “nhất kích tất sát" không để cho gã phát ra cảnh báo.
"Số 1, ngươi nghĩ rằng giết sạch tất cả mọi người ở trại huấn luyện thì có thể trốn đi hay sao?"
Rầm rập, một lượng lớn quang giáp đang chậm rãi đến gần, tiếng mưa rơi rất lớn khiến cho thanh âm giáo quan quanh quẩn không ngớt.
"Trở về đi số 1, ngươi thuộc về nơi này."
Long Thành mím chặt môi sắc mặt hắn tái nhợt nhưng không dao động chút nào.
Nếu chưa chết vậy lại giết thêm một lần!
Đột nhiên, trước ngực đau nhức dữ dội, hắn cúi đầu xuống nhìn thấy một bàn tay xuyên qua trước ngực còn nắm chặt một quả tim ướt đẫm máu tươi. Quả tim mạnh mẽ thỉnh thoảng lại nảy lên cùng với thanh âm giáo quan thì thầm bên tai hắn.
"Số 1, ngươi thuộc về nơi này và ngươi không cần nó."
Đùng, bàn tay đang nắm quả tim chợt bóp mạnh làm nó nổ tung, máu tươi bắn ra xung quanh.
Trong cơn đau nhức kịch liệt như mất đi thứ vô cùng quan trọng, Long Thành đau đớn không thể thở nổi cùng cảm giác ngột ngạt bao phủ lấy hắn.
Long Thành mở mắt liền mạnh mẽ ngồi bật dậy, hắn thở hổn hển trong khi toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt qua cửa sổ mạn tàu nhưng Long Thành vẫn có thể nhìn rõ ràng cả gian phòng.
Là một cơn ác mộng.
Hắn ngồi nhìn tinh không mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Hắn không rõ những người khác vì sao lại phàn nàn việc viện mồ côi tỏ ra keo kiệt khi đã được miễn phí vé khoang giá rẻ. Long Thành bỗng cảm thấy vui vẻ khi nghĩ đến 100 đồng của bản thân còn nguyên vẹn. Thời điểm năm mới đến viện mồ côi sẽ cho mỗi đứa trẻ 50 đồng tiền mừng tuổi, hắn sống trong viện đã trải qua hai năm mới và để dành được 100 đồng. Nếu phàn nàn phòng quá nhỏ không có nhà vệ sinh chẳng phải trong hành lang có nhà vệ sinh công cộng cũng rất sạch sẽ hay sao. Giường ngủ thật thoải mái nếu so với trại huấn huyện mặt giường cứng rắn như tấm gỗ, ngoài ra tại trại huấn luyện còn phải thường xuyên ngủ dã ngoại, nếu gặp trời mưa liền thảm rồi. Còn phàn nàn tường cách âm kém, tạp âm lớn thì Long Thành cảm thấy càng là lời nói vô căn cứ, tiếng động cơ phi thuyền so với tiếng côn trùng và động vật cảm giác an toàn hơn nhiều.
Gian phòng của hắn thậm chí còn có cửa sổ.
Gian phòng này vốn là của đầu to, khi hắn nói với đầu to muốn ở gian phòng có cửa sổ, sắc mặt đầu to tái xanh mắt trợn trừng, vì vậy Long Thành có gian phòng này.
Đầu to khổ người và đầu đều rất lớn, vì vậy gã bị mọi người gọi là đầu to.
Long Thành không thích gã.
Không phải bởi vì đầu to thích bắt nạt người khác hay đầu gã có vấn đề mà bởi vì đầu hắn trọc.
Điều đó khiến Long Thành nhớ tới Anna, mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng đôi khi hắn vẫn nhớ tới nàng.
Năm trước, hắn thành công trốn khỏi trại huấn luyện khi mới mười hai tuổi. Trải qua ba tháng chạy trốn và ẩn nấp, sau đó "vô tình" bị một cô nhi viện phát hiện nhận nuôi và Long Thành có tên của mình bây giờ. Cô nhi viện hàng năm cũng nhận nuôi rất nhiều cô nhi vì vậy để thuận tiện, họ sử dụng một phần mềm tạo tên với mỗi lần ngẫu nhiên tạo ra 3 cái tên khác nhau và cuối cùng viện trưởng sẽ quyết định chọn một cái
Viện trưởng nói về phi tướng tại Long Thành(*), bà hy vọng hắn lớn lên có thể trở thành một vị anh hùng.
(*)Bổ sung ngoài lề cho bạn đọc: trích từ cố sự phi tướng Lý Quảng tại Long Thành đời Hán ngăn cản người Hung Nô, người Hung Nô gọi Lý Quảng là phi tướng
Xuất Tái Kỳ 1 - Thơ Đường của Vương Xương Linh
Tần thời minh nguyệt Hán thời quan,
Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn.
Đãn sử Long Thành phi tướng tại,
Bất giao Hồ mã độ Âm san.
Long Thành không muốn làm anh hùng, hắn không dám nói với viện trưởng mình không phải là người tốt vì đã từng giết người.
Long Thành thích cô nhi viện, mặc dù phải làm việc hàng ngày còn các a di tính tình cũng không tốt nhưng họ cho hắn cơm ăn mà không cần giết người.
Long Thành nghĩ rằng cuộc sống này sẽ luôn tốt đẹp như vậy.
Nhưng nửa tháng trước viện trưởng nói với Long Thành rằng hắn sẽ phải rời cô nhi viện, trong viện nhận được thư xin nuôi từ một lão thái thái
Long Thành cũng nói với viện trưởng rằng hắn không muốn đi đâu chỉ mong muốn được lưu lại cô nhi viện.
Viện trưởng nói cho hắn biết việc này là theo pháp luật quy định nếu cô nhi viện vi phạm sẽ bị phạt tiền thậm chí thu hồi giấy phép hoạt động.
Long Thành không muốn cô nhi viện bị phạt tiền thậm chí thu hồi giấy phép hoạt động vì thế hắn đồng ý.
Hắn sẽ được đưa đến một địa phương có tên là Nguyệt Tinh
Long Thành ngồi trước cửa sổ mạn tàu ngắm nhìn bên ngoài khẽ thở dài. Nếu như có Anna ở đây thật là tốt! Đầu óc nàng thông minh nhất định sẽ không như mình chẳng biết xử lý việc này thế nào.
Mỗi lần Phi thuyền dừng lại đều có một đám cô nhi rời thuyền sau đó sẽ được đưa đến các gia đình nhận nuôi. Nhìn từng gương mặt quen thuộc càng ngày càng ít khiến Long Thành càng ngày càng lặng lẽ, trầm mặc.
Đầu to là người rời thuyền thứ hai đếm ngược, vành mắt của hắn đỏ bừng khi xách hành lý tạm biệt Long Thành. Long Thành không nói gì chỉ tiến lên ôm đầu to một cái, vỗ vỗ phía sau lưng gã. Đầu to cũng nhịn không được nước mắt tràn mi, dưới sự thúc giục của viện trưởng hắn liền xách theo hành lý rời thuyền, vừa đi một tay lau nước mắt vừa quay đầu lại vẫy tay.
Cách cửa sổ thủy tinh thật dày, Long Thành yên lặng mà nhìn hình ảnh đầu to dần đi xa, đầu to thân thể cường tráng trong biển người như thủy triều lại tỏ ra nhỏ bé như thế!
Cùng sống chung hai năm nhưng Long Thành và bọn họ cũng không trở thành bạn bè.
Có lẽ về sau mọi người cũng không còn cơ hội gặp lại.
Vũ Trụ rất lớn còn bọn họ lại rất nhỏ.
Khi hình ảnh đầu to biến mất trong biển người như thủy triều, Long Thành cảm thấy trong nội tâm có chút hiu quạnh liền yên lặng trở về phòng.
Liên tục phi hành hai mươi hai ngày đồng hành cùng Long Thành, viện trưởng nhìn qua rất mệt mỏi bà cười hỏi:"Đã chuẩn bị cho cuộc sống mới hay chưa?
Long Thành nói:"Không có".
Viện trưởng nhìn hắn liền nói:"Trông ngươi bình tĩnh như vậy ta còn nghĩ là ngươi không khẩn trương"
Long Thành không có lên tiếng.
Viện trưởng an ủi hắn nói:"Chậm rãi rồi sẽ thích ứng."
Long Thành chỉ “ừ" một tiếng.
Thời điểm rời thuyền, viện trưởng một mực nói liên miên lải nhải dặn dò Long Thành đang cúi đầu:" Về nhà mới nhất định phải nghe lời, chân tay cần nhanh nhẹn một chút, nhu thuận hiểu chuyện một chút, không được tranh luận, phải giữ sạch sẽ, nếu như bị ngược đãi thì gửi thư cho bọn hắn vân... vân."
Mặc dù viện trưởng không cho hắn tiếp tục ở cô nhi viện, bình thường cũng sẽ mắng bọn hắn thế nhưng bà là người tốt.
Long Thành nói:"Cảm ơn viện trưởng".
Viện trưởng có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động liền xoa đầu hắn.
Hít thở không khí đầy mùi thực vật phân huỷ bên trong phi thuyền vận chuyển hàng hóa rỉ sét loang lổ, Long Thành vẫn ngồi im không nhúc nhích hắn cảm thấy hiện tại chính mình có phần giống như Nê Bồ Tát trong miếu. Hắn không giỏi khi tiếp xúc với người xa lạ, vì vậy ngoại trừ trầm mặc hắn không biết mình nên làm cái gì.
Ngồi đối diện là một vị lão thái thái vẻ mặt đầy nếp nhăn với mái tóc trắng như tuyết đang nhìn hắn mỉm cười.
Long Thành cảm thấy có chút khẩn trương.
Lão thái thái nói:"Long Thành à cháu không cần sợ hãi."
Long Thành không trả lời, hắn không sợ vì khi hắn sợ hãi tay chân sẽ lạnh ngắt, hắn khẩn trương bởi vì lão thái thái đánh không lại hắn.
Lão thái thái cười nói:"Về sau phải gọi là bà."
Long Thành do dự một chút, nói:"bà."
Lão thái thái cười rất vui vẻ miệng không ngớt nói:"bé ngoan."
Long Thành không trả lời hắn không biết mình nên đối mặt tình huống như này như thế nào.
Người đàn ông lái phi thuyền là cháu trai của lão thái thái, tên là Căn Thúc, bền ngoài trông rất cường tráng so với đầu to còn cường tráng hơn. Ông mặc đồ lao động vải kaki màu xanh quân đội miệng ngậm thuốc nhếch lên nhìn Long Thành cười lộ ra đầy răng vàng.
Long Thành cảm thấy nụ cười của ông không được ưa nhìn cho lắm.
Ngoài cửa sổ xe, các toà cao ốc kim loại như rừng đang hướng mũi nhọn của mình lên bầu trời cùng với đủ các loại phi hành khí đông đúc như thuỷ triều cuốn.
Nhìn thấy ánh mắt của Long Thành, lão thái thái liền nói"chúng ta ở nông thôn."
Long Thành trong lòng thở phào một cái vì hắn không thích thành thị.
Sau khi trốn khỏi trại huấn luyện, hắn từng chạy trốn qua rất nhiều thành thị. Mọi người ở đó ánh mắt nhìn hắn rất cảnh giác, dường như trông hắn có vẻ khác người, hắn suy nghĩ không biết họ đã từng ở trại huấn luyện hay chưa. Tại các thành thị đèn rất sáng thế nhưng lại lạnh như băng, người rất nhiều nhưng lại rất lạnh lẽo, ngay cả ánh sáng phun ra từ động cơ quang giáp cũng là lạnh như băng vậy.
Thành thị nguy nga bị ném lại xa xa phía sau, phi hành qua từng dãy núi liên miên, trước mắt Long Thành là mặt đất đủ màu sắc.
Mắt Long Thành trừng to:"thật đẹp."
Nhìn thấy sự kinh ngạc của Long Thành lão thái thái cởi mở nở nụ cười. Bà nói với Long Thành:"Màu đỏ là vườn cây ớt cà chua, màu xanh lá là rau xanh, màu xám là vườn dược liệu, màu tím lam là rau cải."
Long Thành hỏi:"Tại sao rau cải tím không phải màu tím mà lại có màu xanh?"
Lão thái thái vừa cười nói"Bởi vì quả nó có màu xanh."(*)
(*) Đoạn màu sắc lung tung này chắc lão Tưởng nhầm, vì Long Thành đang hỏi cải tím sao lại có màu xanh, màu xanh là quả
Căn Thúc cười nghiêng ngả làm Long Thành cảm thấy có chút kỳ quái, việc này có cái gì đáng buồn cười? Hơn nữa làm phi hành xa lượn qua lượn lại, nếu ở trại huấn luyện chắc chắn bị giáo quan cho ăn roi còn phạt ba ngày không cho ăn cơm.
Phi hành xa đáp xuống một nông trường với mười hai ngôi nhà thấp bằng gỗ được sơn mới. Nghe tiếng đáp xuống của phi hành xa, từ trong nhà không ngừng có người đi ra hướng về phía phi hành xa vẫy tay.
Long Thành còn nhìn thấy rất nhiều cục sắt tạo hình kỳ quái, có cái trông như một bộ phận quang giáp, có cái gắn thêm gàu xúc, có cái lại gắn rất nhiều vòng bánh răng đang dính bùn đất, bề ngoài so với linh kiện quang giáp bình thường thì thô to hơn rất nhiều, điểm này có vẻ giống Căn Thúc. Có vẻ chúng được tân trang và sơn lại thậm chí còn mang thêm vòng hoa buộc vải đỏ nhìn qua có chút buồn cười, giống như Căn Thúc được trang điểm xinh đẹp đứng ở lối vào nông trường.
Chính giữa cục sắt đầu tiên được viết một chữ “Nhiệt" lớn màu đỏ khiến Long Thành có chút kỳ quái máy móc tại sao bị “nóng"?
Chính giữa cục sắt thứ hai cũng được viết một chữ lớn màu đỏ "Liệt", Long Thành nhìn từng lần lượt từng cục sắt. Chữ viết trên đó rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa như phi hành xa của Căn Thúc.
“Nhiệt liệt chào đón Long Thành về nhà".
Long Thành cảm thấy chân tay luống cuống
Tác giả :
Phương Tưởng