Long Thần Tại Đô
Chương 76: Thế ngoại đào viên
Bèn trả lời: “ Lời nói sau đây của tôi, mình anh biết là được, dù thế nào cũng xin đừng nói ra, nếu không thì không chỉ mình anh gặp nguy hiểm, sợ rằng còn ảnh hưởng rất lớn đến toàn xã hội!"
Diệp Phàm gật đầu, thể hiện đồng ý.
Bây giờ cô bé mới hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi tên là Đồ Doanh Doanh, mới về nước không lâu, trước đây vẫn ở trong quân đội, hai ngày trước được một chú quân nhân đưa ra ngoài mua đồ, nhưng sau khi đưa tôi ra ngoài, chú ấy bỗng dưng biết mất không thấy đâu, sau đó tôi bị một người đàn bà dùng khăn tay bịt miệng, rồi không biết cái gì nữa, khi tỉnh dậy, thì chỉ nhìn thấy một nam, và một nữ, người nữ đó hình như là một người Đảo Quốc"
Diệp Phàm lúc này lại hoàn toàn trở nên chăm chú, không giống kiểu bụng dạ để đâu đâu như lúc nãy nữa.
Anh không ngờ cô bé trước mắt lại là cô gái cần mình bảo vệ trong lời của Đường Kiến Thụy - Đồ Doanh Doanh!
Vốn cho rằng người có thể ở nước ngoài đạt được học lực cao như vậy phải là người đã có tuổi tác không nhỏ, nhưng Đồ Doanh Doanh trước mắt lại mới 13, 14 tuổi thôi!
“Bọn họ tại sao lại muốn bắt cô?" Diệp Phàm hỏi.
Nhớ Đường Kiến Thụy trước đây đã từng nói, Đồ Doanh Doanh hình như phát minh kỹ thuật nguồn năng lượng mới gì đó, cho nên cô bị thế lực lớn nhắm trúng, muốn bắt đi.
Đồ Doanh Doanh cười gượng nói: “Anh cảm thấy tôi giống như mấy tuổi?".
Diệp Phàm vô thức trả lời: “ Mười ba tuổi."
Đồ Doanh Doanh lắc đầu nói: “Thực ra năm nay tôi đã 24 tuổi rồi."
Ặc……
Diệp Phàm kinh ngạc.
Đồ Doanh Doanh tiếp tục nói: “Tôi vốn cho rằng bí mật này sẽ không có ai biết, nhưng không ngờ vẫn bị phát hiện."
“Không phải bởi vì cô phát minh kỹ thuật nguồn năng lượng mới à?" Diệp Phàm cảm thấy bản thân dường như mù tịt, không biết gì.
Đồ Doanh Doanh vô cùng kinh ngạc, “Sao anh biết? Chẳng qua chỉ là che mắt người ngoài mà thôi, nhưng anh biết rồi cũng tốt, tôi không có gánh nặng tâm lý gì nữa rồi."
Trong lòng cô nhẹ nhõm.
Có thể cứu mình ra từ trong tay hai người kia, chắc chắn không phải người thường.
“Cô nói tiếp đi."
“Có 1 lần khi tôi đi Thanh Hải du lịch, bị lạc đường, sau đó không hiểu sao lại đi vào một khu vực, nơi đó hoa thơm chim hót, không khí trong lành, mỗi lần hít thở giống như một lần thay da đổi thịt." Đồ Doanh Doanh nhớ lại, “ Cái này vẫn chưa phải là điều làm cho người ta kinh ngạc nhất, điều làm cho tôi chấn động nhất đó là, ở trong đó tôi gặp hai người, một nam một nữ, họ lại có thể bay! Đúng, không mượn bất cứ ngoại lực nào, cứ bay trên trời như vậy!"
Diệp Phàm nheo nheo mắt.
Một nam một nữ?
Chỉ nghe Đồ Doanh Doanh tiếp tục nói: “ Sau đó họ phát hiện ra tôi, hỏi tôi chuyện bên ngoài, rồi trước mắt tôi tối sầm, đợi đến khi tôi tỉnh dậy lần nữa, thì đã xuất hiện ở trên đường quốc lộ rồi. Cũng từ ngày đó trở đi, cơ thể và dung mạo của tôi giống như dừng lại ở mười ba, mười bốn tuổi, chẳng bao giờ thay đổi nữa."
“Tôi hiểu rồi." Diệp Phàm lẩm bẩm: “Những người kia muốn bắt cô, sau đó từ lời nói của cô tìm ra cổng đi vào khu vực thần kỳ đó."
Đồ Doanh Doanh hết sức kinh ngạc.
Sự thật đúng là như vậy.
“Có thể nói cho tôi biết nơi ấy là ở đâu không?" Diệp Phàm mặt nghiêm túc nhìn Đồ Doanh Doanh hỏi.
Đồ Doanh Doanh ngớ người.
Bí mật này cô giấu kín trong lòng 10 năm rồi.
Ban đầu ở khu vực thần bí đó, cô đã hứa với 2 người kia, tuyệt đối không thể tiết lộ dù chỉ một chút về địa điểm và cách đi vào nơi đó.
“ Nói cho tôi, điều này có liên quan đến thân thế của tôi." Giọng Diệp Phàm âm trầm.
Lúc nhỏ không hiểu, nhưng sau khi trưởng thành, biết thân thế chính mình có vấn đề, mình không thể coi như không biết gì được.
Huống hồ bí mật mất tích của Lão gia e rằng cũng có liên quan với điều này!
“Có liên quan đến thân thế của anh?" Đồ Doanh Doanh thừ người, trùng hợp vậy sao?
Cô nhìn kỹ Diệp Phàm.
“ Ôi, thật sự rất giống!" Ánh mắt Đồ Doanh Doanh sáng rực.
“Giống?" Diệp Phàm không hiểu.
Đồ Doanh Doanh giải thích: “ Một nam một nữ ở chỗ mà tôi nói đó, người đàn ông trong đó và anh nhìn rất giống nhau."
……
Ba ngày sau.
Thanh Hải.
Một chỗ hẻo lánh của khu rừng rậm.
Diệp Phàm và Đồ Doanh Doanh đã đến đây.
“Đi vào bên trong nữa cần lội xuống 1 con sông, sau đó băng qua hang động, cuối cùng vòng qua 1 hẻm núi, là có thể đến nơi." Đồ Doanh Doanh nói với Diệp Phàm.
“Cô không đi à?" Diệp Phàm kỳ lạ hỏi.
“ Tôi đã hứa với họ, không nói với người ngoài chỗ này, lần này thất hứa rồi, tuy là cảm thấy anh và họ có liên quan, nhưng dù sao cũng chưa xác định, cho nên tôi ngại gặp bọn họ." Đồ Doanh Doanh không biết phải làm sao và nói.
“Vậy một mình cô tốt nhất trở về trong xe, hoặc tìm một chỗ an toàn gần đây trốn đi nhé." Diệp Phàm nói.
Đối phương đưa mình đến, anh rất cảm kích.
Nói xong, Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, bước nhanh đi lên phía trước.
Theo lời của Đồ Doanh Doanh, trước mặt đúng là gặp một con sông, thế nên anh trực tiếp nhảy xuống.
Cứ lặn xuống gần 10m mét, cuối cùng cũng phát hiện một cửa động cực lớn.
Cuối cùng anh ấy cũng đã biết Đồ Doanh Doanh làm sao tìm đến đây rồi.
Sợ là đối phương vô tình đi lạc đến nơi này, nhưng không cẩn thận rơi vào dòng sông, cho nên mới trùng hợp như thế, tìm được cửa động.
Từ cửa động đi vào.
Bơi chưa được vài phút, phía trước xuất hiện 1 vệt ánh sáng.
Sau khi Diệp Phàm thuận theo ánh sáng xông ra khỏi dòng nước, thì phát hiện mình đi vào một nơi có cái hang động khác.
Đây là một vực núi lớn.
Hai bờ nối liền nhau.
Chính giữa có một khe rất nhỏ, vừa đủ cho một người đi qua.
Diệp Phàm đi thẳng vào.
Khi anh vừa băng qua hẻm núi, trước mắt lập tức rộng mở sáng sủa.
“Nơi đây là……" Diệp Phàm cứ trân trân nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đúng như Đồ Doanh Doanh nói, nơi đây như là thế ngoại đào nguyên, tất cả đều thật đẹp đẽ.
Ở trong thế ngoại đào nguyên này, còn có mấy túp lều cỏ tranh.
Diệp Phàm liền đi thẳng vào túp lều cỏ tranh, bên trong căn phòng chỉ có một vài đồ dùng sinh hoạt đơn giản, trên đó có lớp bụi dày cộm, xem ra đã rất lâu rồi không có người ở!
Diệp Phàm gật đầu, thể hiện đồng ý.
Bây giờ cô bé mới hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi tên là Đồ Doanh Doanh, mới về nước không lâu, trước đây vẫn ở trong quân đội, hai ngày trước được một chú quân nhân đưa ra ngoài mua đồ, nhưng sau khi đưa tôi ra ngoài, chú ấy bỗng dưng biết mất không thấy đâu, sau đó tôi bị một người đàn bà dùng khăn tay bịt miệng, rồi không biết cái gì nữa, khi tỉnh dậy, thì chỉ nhìn thấy một nam, và một nữ, người nữ đó hình như là một người Đảo Quốc"
Diệp Phàm lúc này lại hoàn toàn trở nên chăm chú, không giống kiểu bụng dạ để đâu đâu như lúc nãy nữa.
Anh không ngờ cô bé trước mắt lại là cô gái cần mình bảo vệ trong lời của Đường Kiến Thụy - Đồ Doanh Doanh!
Vốn cho rằng người có thể ở nước ngoài đạt được học lực cao như vậy phải là người đã có tuổi tác không nhỏ, nhưng Đồ Doanh Doanh trước mắt lại mới 13, 14 tuổi thôi!
“Bọn họ tại sao lại muốn bắt cô?" Diệp Phàm hỏi.
Nhớ Đường Kiến Thụy trước đây đã từng nói, Đồ Doanh Doanh hình như phát minh kỹ thuật nguồn năng lượng mới gì đó, cho nên cô bị thế lực lớn nhắm trúng, muốn bắt đi.
Đồ Doanh Doanh cười gượng nói: “Anh cảm thấy tôi giống như mấy tuổi?".
Diệp Phàm vô thức trả lời: “ Mười ba tuổi."
Đồ Doanh Doanh lắc đầu nói: “Thực ra năm nay tôi đã 24 tuổi rồi."
Ặc……
Diệp Phàm kinh ngạc.
Đồ Doanh Doanh tiếp tục nói: “Tôi vốn cho rằng bí mật này sẽ không có ai biết, nhưng không ngờ vẫn bị phát hiện."
“Không phải bởi vì cô phát minh kỹ thuật nguồn năng lượng mới à?" Diệp Phàm cảm thấy bản thân dường như mù tịt, không biết gì.
Đồ Doanh Doanh vô cùng kinh ngạc, “Sao anh biết? Chẳng qua chỉ là che mắt người ngoài mà thôi, nhưng anh biết rồi cũng tốt, tôi không có gánh nặng tâm lý gì nữa rồi."
Trong lòng cô nhẹ nhõm.
Có thể cứu mình ra từ trong tay hai người kia, chắc chắn không phải người thường.
“Cô nói tiếp đi."
“Có 1 lần khi tôi đi Thanh Hải du lịch, bị lạc đường, sau đó không hiểu sao lại đi vào một khu vực, nơi đó hoa thơm chim hót, không khí trong lành, mỗi lần hít thở giống như một lần thay da đổi thịt." Đồ Doanh Doanh nhớ lại, “ Cái này vẫn chưa phải là điều làm cho người ta kinh ngạc nhất, điều làm cho tôi chấn động nhất đó là, ở trong đó tôi gặp hai người, một nam một nữ, họ lại có thể bay! Đúng, không mượn bất cứ ngoại lực nào, cứ bay trên trời như vậy!"
Diệp Phàm nheo nheo mắt.
Một nam một nữ?
Chỉ nghe Đồ Doanh Doanh tiếp tục nói: “ Sau đó họ phát hiện ra tôi, hỏi tôi chuyện bên ngoài, rồi trước mắt tôi tối sầm, đợi đến khi tôi tỉnh dậy lần nữa, thì đã xuất hiện ở trên đường quốc lộ rồi. Cũng từ ngày đó trở đi, cơ thể và dung mạo của tôi giống như dừng lại ở mười ba, mười bốn tuổi, chẳng bao giờ thay đổi nữa."
“Tôi hiểu rồi." Diệp Phàm lẩm bẩm: “Những người kia muốn bắt cô, sau đó từ lời nói của cô tìm ra cổng đi vào khu vực thần kỳ đó."
Đồ Doanh Doanh hết sức kinh ngạc.
Sự thật đúng là như vậy.
“Có thể nói cho tôi biết nơi ấy là ở đâu không?" Diệp Phàm mặt nghiêm túc nhìn Đồ Doanh Doanh hỏi.
Đồ Doanh Doanh ngớ người.
Bí mật này cô giấu kín trong lòng 10 năm rồi.
Ban đầu ở khu vực thần bí đó, cô đã hứa với 2 người kia, tuyệt đối không thể tiết lộ dù chỉ một chút về địa điểm và cách đi vào nơi đó.
“ Nói cho tôi, điều này có liên quan đến thân thế của tôi." Giọng Diệp Phàm âm trầm.
Lúc nhỏ không hiểu, nhưng sau khi trưởng thành, biết thân thế chính mình có vấn đề, mình không thể coi như không biết gì được.
Huống hồ bí mật mất tích của Lão gia e rằng cũng có liên quan với điều này!
“Có liên quan đến thân thế của anh?" Đồ Doanh Doanh thừ người, trùng hợp vậy sao?
Cô nhìn kỹ Diệp Phàm.
“ Ôi, thật sự rất giống!" Ánh mắt Đồ Doanh Doanh sáng rực.
“Giống?" Diệp Phàm không hiểu.
Đồ Doanh Doanh giải thích: “ Một nam một nữ ở chỗ mà tôi nói đó, người đàn ông trong đó và anh nhìn rất giống nhau."
……
Ba ngày sau.
Thanh Hải.
Một chỗ hẻo lánh của khu rừng rậm.
Diệp Phàm và Đồ Doanh Doanh đã đến đây.
“Đi vào bên trong nữa cần lội xuống 1 con sông, sau đó băng qua hang động, cuối cùng vòng qua 1 hẻm núi, là có thể đến nơi." Đồ Doanh Doanh nói với Diệp Phàm.
“Cô không đi à?" Diệp Phàm kỳ lạ hỏi.
“ Tôi đã hứa với họ, không nói với người ngoài chỗ này, lần này thất hứa rồi, tuy là cảm thấy anh và họ có liên quan, nhưng dù sao cũng chưa xác định, cho nên tôi ngại gặp bọn họ." Đồ Doanh Doanh không biết phải làm sao và nói.
“Vậy một mình cô tốt nhất trở về trong xe, hoặc tìm một chỗ an toàn gần đây trốn đi nhé." Diệp Phàm nói.
Đối phương đưa mình đến, anh rất cảm kích.
Nói xong, Diệp Phàm hít một hơi thật sâu, bước nhanh đi lên phía trước.
Theo lời của Đồ Doanh Doanh, trước mặt đúng là gặp một con sông, thế nên anh trực tiếp nhảy xuống.
Cứ lặn xuống gần 10m mét, cuối cùng cũng phát hiện một cửa động cực lớn.
Cuối cùng anh ấy cũng đã biết Đồ Doanh Doanh làm sao tìm đến đây rồi.
Sợ là đối phương vô tình đi lạc đến nơi này, nhưng không cẩn thận rơi vào dòng sông, cho nên mới trùng hợp như thế, tìm được cửa động.
Từ cửa động đi vào.
Bơi chưa được vài phút, phía trước xuất hiện 1 vệt ánh sáng.
Sau khi Diệp Phàm thuận theo ánh sáng xông ra khỏi dòng nước, thì phát hiện mình đi vào một nơi có cái hang động khác.
Đây là một vực núi lớn.
Hai bờ nối liền nhau.
Chính giữa có một khe rất nhỏ, vừa đủ cho một người đi qua.
Diệp Phàm đi thẳng vào.
Khi anh vừa băng qua hẻm núi, trước mắt lập tức rộng mở sáng sủa.
“Nơi đây là……" Diệp Phàm cứ trân trân nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đúng như Đồ Doanh Doanh nói, nơi đây như là thế ngoại đào nguyên, tất cả đều thật đẹp đẽ.
Ở trong thế ngoại đào nguyên này, còn có mấy túp lều cỏ tranh.
Diệp Phàm liền đi thẳng vào túp lều cỏ tranh, bên trong căn phòng chỉ có một vài đồ dùng sinh hoạt đơn giản, trên đó có lớp bụi dày cộm, xem ra đã rất lâu rồi không có người ở!
Tác giả :
Tuyết Bay Tháng Tám