Long Thần Tại Đô
Chương 65: Trùng hợp
Khuôn mặt Thường Nguyệt Nga tràn đầy độc ác, ác ý nồng đậm dường như muốn chảy ra, nếu cho bà ta cơ hội, bà ta nhất định không do dự mà ra tay với Diệp Phàm.
“Đủ rồi!"
Diệp Thiên Nhân đột nhiên quát 1 tiếng, Thường Nguyệt Nga run lẩy bẩy, không dám tin nhìn về phía Diệp Thiên Nhân, sau đó cúi thấp đầu dưới đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên Nhân.
Diệp Phàm khẽ nheo mắt, từ khi anh ấy bắt đầu có ký ức, Diệp Thiên Nhân chưa bao giờ uy phong như thế, nói ông ta là con chó giữ nhà của Thường Nguyệt Nga cũng đã xúc phạm loài chó rồi, sao tự dung lại hùng hổ như thế?
“ Diệp Phàm, tao biết yêu cầu của bọn tao rất quá đáng, nhưng nếu mày đồng ý, tao có thể nói cho mày 1 tin tức". Vừa mới quát Thường Nguyệt Nga, đôi mắt Diệp Thiên Nhân không chút tình cảm nhìn vào người Diệp Phàm: “Năm đó, người đưa mày vào trại huấn luyện Siberia, không phải là tao, cũng không phải chủ ý của nhà họ Thường".
Hử?
Diệp Phàm nhướn mày, ánh mắt sắc bén.
“Tao đảm bảo lời tao nói là thật, thực ra với bản lĩnh hiện tại của mày, chỉ cần điều tra 1 chút là biết, ý định lúc đầu của bọn tao chỉ là không muốn mày xuất hiện trước mặt làm chướng mắt thôi, vẫn chưa tới mức muốn mày chết". Diệp Thiên Nhân nhàn nhạt nói.
Nói thật.
Diệp Phàm phút chốc đã chắc chắn.
Cảm giác có thể lừa người, nhưng trực giác chưa bao giờ.
Nếu lúc đầu người đưa mình vào trại huấn luyện Siberia không phải là bọn họ, thế rốt cuộc là ai muốn mình phải chết? Hay là…… nghĩ đến quyền pháp không tên, Diệp Phàm lờ mờ có chút nghi ngờ, chỉ là không có bất cứ chứng cứ nào cả.
“Tao đảm bảo tin tức này là thật, Lão gia không biết tao đã nghe lén điện thoại. " Diệp Thiên Nhân nói them để tăng sự tin cậy cho lời nói của mình.
Diệp Phàm cau mày.
Diệp Thiên Nhân yên tĩnh nhìn Diệp Phàm, hắn ta biết Diệp Phàm dao động rồi, giờ chỉ đợi thu hoạch là được.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp của Diệp Thiên Nhân không kéo dài được lâu, Diệp Phàm nhìn hắn ta từ từ lắc đầu.
“ Điều này có liên quan đến thân thế của mày đấy! " Diệp Thiên Nhân nóng vội nói.
Diệp Phàm cười nhạt, “Tin tức mà tôi muốn biết tôi sẽ tự mình tìm kiếm, phiền ông vất vả rồi, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây. "
Nói trước nói sau, hai người này là muốn đi ăn cướp.
Không sai, anh ấy đúng là không vừa mắt với cổ phần công ty Khuynh Thành, nhưng anh ấy cũng sẽ không làm ra chuyện bán đứng Khuynh Thành.
Bọn họ coi như tìm sai người rồi.
“Diệp Phàm!" Diệp Thiên Nhân đột nhiên cao giọng: “ Đừng trách tao không nhắc mày, tình hình của mày bây giờ rất nguy hiểm!".
Diệp Phàm cười nhạt nói: “Vậy thật cảm ơn ông rồi. ".
Nói xong, Diệp Phàm quay người đi, để lại 2 người Diệp Thiên Nhân với sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đi thôi, đã đến lúc đi gặp người nhà bà rồi, thằng nhóc đó đã đủ lông đủ cánh, 2 chúng ta không thể đối phó được nữa rồi." Diệp Thiên Nhân nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Phàm, thở gằn với vẻ mặt ác độc nói.
Thường Nguyệt Nga vốn dáng vẻ kiêu ngạo nghe xong gật đầu.
Diệp Phàm nếu xem 1 màn này, e rằng sẽ hiểu rõ, tình hình của nhà họ Diệp, có lẽ không đơn giản như những gì anh nhìn thấy.
Bên ngoài quán café, Diệp Phàm lên xe nhíu chặt mày.
Lúc đầu khi vừa vào trại huấn luyện Siberia, mỗi ngày đều như đi gần đến bờ vực cái chết, anh căn bản không có tâm tư điều tra rốt cuộc là chuyện như thế nào, sau đó quan hệ tốt với giáo quan, nghe nói có người muốn đưa mình vào trại huấn luyện đến chết, vô thức cho rằng là chuyện tốt của người nhà họ Thường làm ra, bây giờ nghĩ lại …… sự việc không đơn giản như thế.
Nhưng nếu không phải nhà họ Thường, vậy còn có ai động tay với mình, hơn nữa lại có năng lực lớn như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phàm mãi vẫn không tìm ra câu trả lời.
8 năm trước, anh chẳng qua cũng chỉ là 1 cậu ấm ở Giang Tô thôi, người nào lúc đó đã chủ ý hãm hại anh?
Đè nén nghi ngờ ở dưới đáy lòng, Diệp Phàm khởi động xe, chạy về hướng Văn phòng kinh doanh bất động sản Long Thành.
Khu dân cư Quang Minh đúng là không tồi, nhưng rất nhiều việc căn bản không thể triển khai, anh cần chuẩn bị cho mình 1 căn phòng an toàn.
10 phút sau, Diệp Phàm đến nơi.
Nữ nhân viên bán căn hộ rất nhiệt tình, anh vừa xuống xe là 1 đoàn oanh oanh yến yến vây quanh, tùy tiện chọn 1 người trong số đó, sau khi nói rõ yêu cầu của mình, xem nhà, thanh toán, làm xong 1 mạch luôn.
“Hoan nghênh lần sau lại đến".
Nữ nhân viên bán căn hộ cười đến nỗi không khép miệng lại được, căn hộ Duplex gần 300 mét vuông, bán với giá hơn 1500 vạn, chỉ 1 đơn hàng như vậy cô đã có gần 10 vạn tiền hoa hồng, ngang với nửa năm tiền lương của cô.
Còn về lén lút đưa giấy ghi số liên lạc của mình cho Diệp Phàm, cô không dám.
Đương nhiên nếu Diệp Phàm đưa ra 1 số yêu cầu hơi quá đáng, cô cũng sẽ vui vẻ đáp ứng, chỉ là Diệp Phàm không ngỏ lời, cô cũng không dám hỗn xược.
Lăn lộn trong xã hội này thời gian dài như vậy, cô hiểu rất rõ về vị trí của mình, có lẽ vẻ đẹp của cô có một số người thèm nhỏ dãi, nhưng những người thực sự giàu có căn bản không vừa mắt loại người như cô.
Diệp Phàm hiển nhiên là 1 người trong số những người thực sự giàu có đó.
Nhìn theo Diệp Phàm lên xe, nữ nhân viên bán căn hộ quay người định vào đại sảnh văn phòng, khoảnh khắc quay người, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, thay vào đó lại là hoảng sợ.
Rầm!
Tiếng va chạm cực lớn vang vọng trong không trung.
Trên chiếc Ferrari, Diệp Phàm hai tay đỡ chặt vô lăng, như thế đầu mới không đụng vào kính.
“Con mẹ nó, mày bị bệnh à!"
Vừa xuống xe, Diệp Phàm đã chửi thẳng, anh chưa bao giờ thấy người nào không có mắt như vậy, đường rộng như thế kia, đối phương lại cứ xông thẳng vào anh.
Đầu xe chiếc Ferrari mới mua đã trở thành đống đổ nát, nhìn qua cửa xe, còn có thể nhìn thấy sự hoảng sợ của người lái trong xe.
“Xuống xe. "
Diệp Phàm mặt lạnh gõ cửa xe của đối phương, tiếng gõ vừa dày vừa nặng chứng tỏ xe này được đặt làm, nhìn tình trạng thảm hại của chiếc Ferrari, lại nhìn xe của đối phương chỉ tróc chút sơn của thanh chắn bảo vệ, mặt Diệp Phàm tối sầm.
Người nào mà con mẹ nó bất cẩn như vậy, lại đưa xe chống đạn cho nữ tài xế lái, hóa ra mạng của họ là mạng, mạng của người khác không phải là mạng sao?
Trong xe Trương Duyệt Nhiên vừa mới từ trong hoảng hốt dần dần hoàn hồn, vô thức vỗ vỗ bộ ngực cao vút của mình, Trương Duyệt Nhiên thở phào 1 hơi.
Rầm.
Bất thình lình mở cửa xe, Trương Duyệt Nhiên nhìn Diệp Phàm rống: “Hét gì mà hét, xe tôi sẽ đền cho anh, để lại số điện thoại của anh, nhanh nhanh cút xéo!"
Vãi nồi.
Mặt Diệp Phàm đen khịt, không nói 1 lời, trực tiếp quăng Trương Duyệt Nhiên từ trên xe xuống.
“Đau, đau!"
Trương Duyệt Nhiên làm sao mà nghĩ tới Diệp Phàm lại trực tiếp động tay động chân, giống như 1 con chim nhỏ bị con sói Diệp Phàm quăng xuống xe, đau đến chảy nước mắt.
“Dừng tay. "
“Buông đại tiểu thư ra!"
Vào lúc này, đột nhiên có 2 tiếng thét lớn vang lên, sau đó Diệp Phạm nhìn thấy ở nơi cách đó không xa, có 2 người mặc áo đen bay tới.
“Các ngươi mau đuổi cái tên biến thái đáng chết này đi, biến thái đáng chết, anh bỏ tôi ra!"
Trương Duyệt Nhiên vừa nhìn thấy người mặc áo đen, đột nhiên tràn đầy sức lực, 1 bên hét, 1 bên không ngừng đấm đá Diệp Phàm.
“Đủ rồi."
Diệp Phàm cau mày, thả Trương Duyệt Nhiên ra, “Xin lỗi!"
“Xin lỗi cái đầu nhà anh."
Trương Duyệt Nhiên tức tối hét, nâng tay trái lên vừa nhìn, chỉ thấy chỗ mà Diệp Phàm đã cào, làn da trắng ngần trở nên bầm tím, cô rơm rớm nước mắt.
Lúc này 2 người áo đen đã đến gần, 1 người trong đó chắn trước mặt Trương Duyệt Nhiên, người còn lại thì cảnh giác đứng trước mặt Từ Kiệt, lạnh giọng nói: “Tiên sinh, chuyện tai nạn xe chúng ta có thể thương lượng giải quyết, cần bao nhiêu tiền, anh ra giá đi!"
“Đủ rồi!"
Diệp Thiên Nhân đột nhiên quát 1 tiếng, Thường Nguyệt Nga run lẩy bẩy, không dám tin nhìn về phía Diệp Thiên Nhân, sau đó cúi thấp đầu dưới đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên Nhân.
Diệp Phàm khẽ nheo mắt, từ khi anh ấy bắt đầu có ký ức, Diệp Thiên Nhân chưa bao giờ uy phong như thế, nói ông ta là con chó giữ nhà của Thường Nguyệt Nga cũng đã xúc phạm loài chó rồi, sao tự dung lại hùng hổ như thế?
“ Diệp Phàm, tao biết yêu cầu của bọn tao rất quá đáng, nhưng nếu mày đồng ý, tao có thể nói cho mày 1 tin tức". Vừa mới quát Thường Nguyệt Nga, đôi mắt Diệp Thiên Nhân không chút tình cảm nhìn vào người Diệp Phàm: “Năm đó, người đưa mày vào trại huấn luyện Siberia, không phải là tao, cũng không phải chủ ý của nhà họ Thường".
Hử?
Diệp Phàm nhướn mày, ánh mắt sắc bén.
“Tao đảm bảo lời tao nói là thật, thực ra với bản lĩnh hiện tại của mày, chỉ cần điều tra 1 chút là biết, ý định lúc đầu của bọn tao chỉ là không muốn mày xuất hiện trước mặt làm chướng mắt thôi, vẫn chưa tới mức muốn mày chết". Diệp Thiên Nhân nhàn nhạt nói.
Nói thật.
Diệp Phàm phút chốc đã chắc chắn.
Cảm giác có thể lừa người, nhưng trực giác chưa bao giờ.
Nếu lúc đầu người đưa mình vào trại huấn luyện Siberia không phải là bọn họ, thế rốt cuộc là ai muốn mình phải chết? Hay là…… nghĩ đến quyền pháp không tên, Diệp Phàm lờ mờ có chút nghi ngờ, chỉ là không có bất cứ chứng cứ nào cả.
“Tao đảm bảo tin tức này là thật, Lão gia không biết tao đã nghe lén điện thoại. " Diệp Thiên Nhân nói them để tăng sự tin cậy cho lời nói của mình.
Diệp Phàm cau mày.
Diệp Thiên Nhân yên tĩnh nhìn Diệp Phàm, hắn ta biết Diệp Phàm dao động rồi, giờ chỉ đợi thu hoạch là được.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp của Diệp Thiên Nhân không kéo dài được lâu, Diệp Phàm nhìn hắn ta từ từ lắc đầu.
“ Điều này có liên quan đến thân thế của mày đấy! " Diệp Thiên Nhân nóng vội nói.
Diệp Phàm cười nhạt, “Tin tức mà tôi muốn biết tôi sẽ tự mình tìm kiếm, phiền ông vất vả rồi, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây. "
Nói trước nói sau, hai người này là muốn đi ăn cướp.
Không sai, anh ấy đúng là không vừa mắt với cổ phần công ty Khuynh Thành, nhưng anh ấy cũng sẽ không làm ra chuyện bán đứng Khuynh Thành.
Bọn họ coi như tìm sai người rồi.
“Diệp Phàm!" Diệp Thiên Nhân đột nhiên cao giọng: “ Đừng trách tao không nhắc mày, tình hình của mày bây giờ rất nguy hiểm!".
Diệp Phàm cười nhạt nói: “Vậy thật cảm ơn ông rồi. ".
Nói xong, Diệp Phàm quay người đi, để lại 2 người Diệp Thiên Nhân với sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đi thôi, đã đến lúc đi gặp người nhà bà rồi, thằng nhóc đó đã đủ lông đủ cánh, 2 chúng ta không thể đối phó được nữa rồi." Diệp Thiên Nhân nhìn theo bóng lưng rời đi của Diệp Phàm, thở gằn với vẻ mặt ác độc nói.
Thường Nguyệt Nga vốn dáng vẻ kiêu ngạo nghe xong gật đầu.
Diệp Phàm nếu xem 1 màn này, e rằng sẽ hiểu rõ, tình hình của nhà họ Diệp, có lẽ không đơn giản như những gì anh nhìn thấy.
Bên ngoài quán café, Diệp Phàm lên xe nhíu chặt mày.
Lúc đầu khi vừa vào trại huấn luyện Siberia, mỗi ngày đều như đi gần đến bờ vực cái chết, anh căn bản không có tâm tư điều tra rốt cuộc là chuyện như thế nào, sau đó quan hệ tốt với giáo quan, nghe nói có người muốn đưa mình vào trại huấn luyện đến chết, vô thức cho rằng là chuyện tốt của người nhà họ Thường làm ra, bây giờ nghĩ lại …… sự việc không đơn giản như thế.
Nhưng nếu không phải nhà họ Thường, vậy còn có ai động tay với mình, hơn nữa lại có năng lực lớn như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phàm mãi vẫn không tìm ra câu trả lời.
8 năm trước, anh chẳng qua cũng chỉ là 1 cậu ấm ở Giang Tô thôi, người nào lúc đó đã chủ ý hãm hại anh?
Đè nén nghi ngờ ở dưới đáy lòng, Diệp Phàm khởi động xe, chạy về hướng Văn phòng kinh doanh bất động sản Long Thành.
Khu dân cư Quang Minh đúng là không tồi, nhưng rất nhiều việc căn bản không thể triển khai, anh cần chuẩn bị cho mình 1 căn phòng an toàn.
10 phút sau, Diệp Phàm đến nơi.
Nữ nhân viên bán căn hộ rất nhiệt tình, anh vừa xuống xe là 1 đoàn oanh oanh yến yến vây quanh, tùy tiện chọn 1 người trong số đó, sau khi nói rõ yêu cầu của mình, xem nhà, thanh toán, làm xong 1 mạch luôn.
“Hoan nghênh lần sau lại đến".
Nữ nhân viên bán căn hộ cười đến nỗi không khép miệng lại được, căn hộ Duplex gần 300 mét vuông, bán với giá hơn 1500 vạn, chỉ 1 đơn hàng như vậy cô đã có gần 10 vạn tiền hoa hồng, ngang với nửa năm tiền lương của cô.
Còn về lén lút đưa giấy ghi số liên lạc của mình cho Diệp Phàm, cô không dám.
Đương nhiên nếu Diệp Phàm đưa ra 1 số yêu cầu hơi quá đáng, cô cũng sẽ vui vẻ đáp ứng, chỉ là Diệp Phàm không ngỏ lời, cô cũng không dám hỗn xược.
Lăn lộn trong xã hội này thời gian dài như vậy, cô hiểu rất rõ về vị trí của mình, có lẽ vẻ đẹp của cô có một số người thèm nhỏ dãi, nhưng những người thực sự giàu có căn bản không vừa mắt loại người như cô.
Diệp Phàm hiển nhiên là 1 người trong số những người thực sự giàu có đó.
Nhìn theo Diệp Phàm lên xe, nữ nhân viên bán căn hộ quay người định vào đại sảnh văn phòng, khoảnh khắc quay người, nụ cười trên mặt bỗng biến mất, thay vào đó lại là hoảng sợ.
Rầm!
Tiếng va chạm cực lớn vang vọng trong không trung.
Trên chiếc Ferrari, Diệp Phàm hai tay đỡ chặt vô lăng, như thế đầu mới không đụng vào kính.
“Con mẹ nó, mày bị bệnh à!"
Vừa xuống xe, Diệp Phàm đã chửi thẳng, anh chưa bao giờ thấy người nào không có mắt như vậy, đường rộng như thế kia, đối phương lại cứ xông thẳng vào anh.
Đầu xe chiếc Ferrari mới mua đã trở thành đống đổ nát, nhìn qua cửa xe, còn có thể nhìn thấy sự hoảng sợ của người lái trong xe.
“Xuống xe. "
Diệp Phàm mặt lạnh gõ cửa xe của đối phương, tiếng gõ vừa dày vừa nặng chứng tỏ xe này được đặt làm, nhìn tình trạng thảm hại của chiếc Ferrari, lại nhìn xe của đối phương chỉ tróc chút sơn của thanh chắn bảo vệ, mặt Diệp Phàm tối sầm.
Người nào mà con mẹ nó bất cẩn như vậy, lại đưa xe chống đạn cho nữ tài xế lái, hóa ra mạng của họ là mạng, mạng của người khác không phải là mạng sao?
Trong xe Trương Duyệt Nhiên vừa mới từ trong hoảng hốt dần dần hoàn hồn, vô thức vỗ vỗ bộ ngực cao vút của mình, Trương Duyệt Nhiên thở phào 1 hơi.
Rầm.
Bất thình lình mở cửa xe, Trương Duyệt Nhiên nhìn Diệp Phàm rống: “Hét gì mà hét, xe tôi sẽ đền cho anh, để lại số điện thoại của anh, nhanh nhanh cút xéo!"
Vãi nồi.
Mặt Diệp Phàm đen khịt, không nói 1 lời, trực tiếp quăng Trương Duyệt Nhiên từ trên xe xuống.
“Đau, đau!"
Trương Duyệt Nhiên làm sao mà nghĩ tới Diệp Phàm lại trực tiếp động tay động chân, giống như 1 con chim nhỏ bị con sói Diệp Phàm quăng xuống xe, đau đến chảy nước mắt.
“Dừng tay. "
“Buông đại tiểu thư ra!"
Vào lúc này, đột nhiên có 2 tiếng thét lớn vang lên, sau đó Diệp Phạm nhìn thấy ở nơi cách đó không xa, có 2 người mặc áo đen bay tới.
“Các ngươi mau đuổi cái tên biến thái đáng chết này đi, biến thái đáng chết, anh bỏ tôi ra!"
Trương Duyệt Nhiên vừa nhìn thấy người mặc áo đen, đột nhiên tràn đầy sức lực, 1 bên hét, 1 bên không ngừng đấm đá Diệp Phàm.
“Đủ rồi."
Diệp Phàm cau mày, thả Trương Duyệt Nhiên ra, “Xin lỗi!"
“Xin lỗi cái đầu nhà anh."
Trương Duyệt Nhiên tức tối hét, nâng tay trái lên vừa nhìn, chỉ thấy chỗ mà Diệp Phàm đã cào, làn da trắng ngần trở nên bầm tím, cô rơm rớm nước mắt.
Lúc này 2 người áo đen đã đến gần, 1 người trong đó chắn trước mặt Trương Duyệt Nhiên, người còn lại thì cảnh giác đứng trước mặt Từ Kiệt, lạnh giọng nói: “Tiên sinh, chuyện tai nạn xe chúng ta có thể thương lượng giải quyết, cần bao nhiêu tiền, anh ra giá đi!"
Tác giả :
Tuyết Bay Tháng Tám