Long Thần Tại Đô
Chương 63: Giao dịch
“Nhất thiết phải nói ở đây sao?"
Diệp Phàm nhìn bốn xung quanh, ông nói gà bà nói vịt.
Trong lòng Lộ Kiến Quân cằn nhắn đúng một tiếng, thái độ của Diệp Phàm đã thể hiện rõ vấn đề rồi.
“ Đến phòng làm việc của tôi."
Lộ Kiến Quân không thể chờ đợi thêm được nữa liền kéo Diệp Phàm đến phòng làm việc của mình.
Cứ nghĩ đến việc hằng năm đều có rất nhiều thanh niên tài giỏi ưu tú như vậy vì bị nội thương mà phải ngậm ngùi giải ngũ, thậm trí là mất đi cả tính mạng của mình, trái tim ông giống như có con dao cứa thành trăm mảnh vậy.
“Mau nói đi."
Đóng cửa phòng làm việc lại, Lộ Kiến Quân không thể đợi được nữa liền hỏi.
“Cái khó của nội thương không nằm ở việc phát hiện vết thương, mà là làm sao để chữa trị được nó." Diệp Phàm sắp xếp lại một chút mạch suy nghĩ, ngay sau đó liền nói tiếp: “Cách của tôi, các ông không ai có thể học được."
Sắc mặt Lộ Kiến Quân chốc lát trở nên u ám, không ai học được, cậu đến để tiêu khiển tôi sao?
“Đừng vội."
Một câu nói của Diệp Phàm đã chặn đứng Lộ Kiến Quân đang chuẩn bị nổi giận: “Mặc dù cách của tôi các ông không học được, nhưng không có nghĩa là cách khác các ông không học được, dù hiệu quả sẽ không tốt như tôi tự tay thực hiện, chí ít vẫn tốt hơn các ông bây giờ rất nhiều."
Thực ra sau khi nhận lời mời của Lộ Kiến Quân, Diệp Phàm luôn nghĩ rằng rốt cuộc mình nên truyền đạt gì, nghĩ đi nghĩ lại, các loại chiến thuật, kỹ thuật bí mật và phương pháp huấn luyện, quân đội Hoa Hạ lại không hề thiếu.
Trên thực tế luận đúng ra mà nói, những phương diện này bên quân đội phải giỏi hơn anh ấy rất nhiều.
Đừng nhìn vào sự phát triển miền não của anh ấy đã đạt 20%, có vẻ như không giống con người, trên thực tế, IQ của anh ấy vốn không thể so sánh được với IQ của quần thể.
Những phương diện này đã không cần anh ấy chỉ tay năm ngón, cũng chỉ có thể có cách khác.
Trung đoàn lính đánh thuê Thần Long tiếng tăm lấy lừng, một mặt là thành viên của Thần Long quả thực rất mạnh, một mặt khác chính là sự chỉ huy của anh, sau khi phát triển miền não kèm thêm trực giác, giống như một Bioradar, thời khắc mấu chốt vẫn có thể tránh bãi mìn, hơn nữa có thể tìm ra chỗ yếu trong tuyến chiến của kẻ địch, tự nhiên sẽ không đánh mà thắng.
Đặt những phương diện này sang một bên, còn có một điểm cũng cần được coi trọng.
Đó chính là trạng thái.
Trạng thái của thành viên trong đoàn.
Một đoàn thể, chỉ cần trạng thái của một người không đúng, e là sẽ đối mặt với thảm họa.
Hơn nữa ban đầu khi Trung đoàn lính đánh thuê Thần Long chấp hành nhiệm vụ, trạng thái của mỗi một người đều được đảm bảo duy trì 100%.
Như thể một cỗ máy, mỗi một linh kiện đều là mới tinh, tự nhiên sẽ không xuất hiện sự sai sót nào, khả năng hoàn thành nhiệm vụ cao hơn 70%.
Mà khi một đoàn đội chấp hành nhiệm vụ, sát thủ lớn nhất khiến cho đội viên xảy ra vấn đề, chính là nội thương.
Một đội viên đặc chiến ngày thường khỏe như rồng như hổ, nội thương tích tụ trong cơ thể anh ấy, bạn căn bản không thể biết được khi nào sẽ bộc phát, ngộ nhỡ trong lúc đang chấp hành nhiệm vụ nội thương bộc phát, hậu quả xảy đến không có gì hơn.
Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phàm chuẩn bị giao phương pháp trị nội thương của mình ra.
Quyền pháp vô danh tu luyện đến bây giờ, anh cơ bản có thể nhìn thấu bên trong, bên trong cơ thể mình rốt cuộc chỗ nào bị nội thương, anh ấy có thể dùng mắt thường nhìn rõ mồn một, một khoảng thời gian dài sau đó, anh đều thực nghiệm rốt cuộc loại thuốc nào sẽ hồi phục được nội thương, cuối cùng cũng luyện được một phương thuốc.
Anh ấy đặt tên là...... Đại Bổ Thang.
Về căn bản mà nói, nội thương không phải là thuộc chứng bệnh.
“Đại Bổ Thang?" Lộ Kiến Quân khinh bỉ liếc nhìn Diệp Phàm, không phải là khinh bỉ phương thuốc của Diệp Phàm, mà là khả năng đặt tên của Diệp Phàm.
Đến bây giờ thuốc trị vết sẹo vẫn không có một cái tên phù hợp, rõ ràng có thể trị nội thương, đối với bất kỳ ai mà nói đều là phương thuốc không gì đáng quý hơn, lại có thể có cái tên gọi Đại Bổ Thang tầm thường như vậy.
"Đại bổ thang có thể trữa trị 90% nội thương, chỉ cần kiên trì sử dụng, trước 40 tuổi, về cơ bản có thể tránh khỏi sự tổn thương của nội thương gây ra. Nhưng đối với một vài nội thương ngoan cố, hiệu quả trữa trị sẽ không được tốt cho lắm." Diệp Phàm giải thích, đến nỗi sự coi thường về khả nằng đặt tên của Lộ Kiến Quân đối với mình, anh ấy căn bản không để ý đến.
Nó giống như Hồng Nhan Kiếp, chỉ cần hiệu quả tốt, dù gọi là một lọ cao dầu bóng nhờn đều sẽ có người mua.
“ Cái Đại Bổ Thang này, cậu chuẩn bị......" Lộ Kiến Quân cũng không bận tâm đến cái tên đại bổ thang cùi bắp này nữa, ngược lại quan tâm xem rốt cuộc phải trả giá như thế nào mới có được phương thuốc.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, Sau đó, anh ấy lấy ra một mảnh giấy từ trong túi của mình và đưa nó cho Lộ Kiến Quân.
Lộ Kiến Quân mơ hồ nhìn qua, nhìn thấy trên tờ giấy nhàu nát trong tay viết phương thuốc Đại bổ thang, khóe miệng bắt đầu co rúm, trong lòng có câu chửi không biết có nên nói không.
Dù sao đi nữa cũng là phương thuốc có giá trị, cậu lại viết lên tờ giấy rách này, còn một mặt không để ý chuyển giao qua đây, nên nói tầm mắt tôi thấp, cậu đừng lấy phế phẩm đều đem làm bảo bối, hay là cậu có tấm lòng rộng lớn?
Liên tưởng đến cách tính tiên tiến lưu lại của Diệp Phàm trong sự kiện tấn công ở sân bay trước kia, Lộ Kiến Quân đột nhiên có chút thất vọng.
Sợ là những món đồ này thật sự không được Diệp Phàm để tâm đến.
Lộ Kiến Quân suy đoán quả không sai, Diệp Phàm thật sự không để tâm đến những món đồ này, trong thời gian 8 năm, anh ấy nghiên cứu ra rất nhiều loại, cho dù là Đại bổ thang hay là cách tính trước kia, ở chỗ anh ấy đều là những đồ đã được đào thải 4-5 năm rồi.
Có điều rất nhiều món đồ, đến bây giờ anh ấy vẫn không muốn đem ra.
Trang trọng thu lại phương thuốc, Lộ Kiến Quân hướng về Diệp Phàm nghiêm túc nói: “Cảm ơn, hiệu quả của phương thuốc một khi được chứng thực, phía quân đội tuyệt đối sẽ không để cho cậu chịu thiệt thòi!"
“ Tùy." Diệp Phàm không hề bận tâm và nói.
Anh ấy của ngày hôm nay, tiền bạc quyền thế gì, sớm đã không thể lay động được tâm thế của anh ấy.
Lộ Kiến Quân vô cùng thích thú vỗ vỗ vai Diệp Phàm, hạ giọng nói: “Hiệu quả của phương thuốc một khi được chứng thực, phía quân đội chúng tôi tuyệt đối sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng, một vài phương diện nào đó kiên quyết ủng hộ cậu cũng không phải là không thể, tiểu tử cậu đừng nói là mình không phiền phức.
Diệp Phàm nghe thấy nhíu mày lại, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nụ cười bí hiểm đó của Lộ Kiến Quân, trong lòng thấp thoáng có một vài manh mối.
Thường ngày, thế lực của phía quân đội trong nước xem ra không có gì đáng ca ngợi, trên thực tế……
Bây giờ Lộ Kiến Quân nói như vậy, e là trong tương lai, bọn họ sẽ không do dự gì mà đứng về phía mình về.
“Thế thì cảm ơn nhé!" Diệp Phàm nghĩ về điều này, hướng về phía Lộ Kiến Quân chắp ta đa tạ.
Lộ Kiến Quân gật đầu đầy vui vẻ, có những lời nói không cần phải nói ra, truyền đạt được dụng ý là được rồi.
“Tiểu tử cậu nếu không còn việc gì, thì có thể về trước được rồi." Ngay sau đó Lộ Kiến Quân liền bắt đầu đuổi người.
Ông ấy lúc này không thể chờ đợi được nữa, muốn thử hiệu quả của phương thuốc Đại Bổ Thang, dĩ nhiên sẽ không để cho Diệp Phàm lãng phí thời gian của mình.
Ngón tay giữa của Diêp Phàm ra dấu hiệu hướng về phía Lộ Kiến Quân, trong lòng hiểu rất rõ là Lộ Kiến Quân ông ấy sốt ruột muốn làm gì, liền dời khỏi căn cứ huấn luyện.
Tin chắc rằng trước khi hiệu quả cụ thể của phương thuốc được xác nhận, thì Lộ Kiến Quân sẽ không tiếp tục làm phiền bản thân, còn trước khi thương lượng ổn thỏa việc huấn luyện đặc trủng binh, sau khi hiệu quả của phương thuốc được xác nhận, Lộ Kiến Quân sẽ hiểu rõ rằng nhiệm vụ ông ấy đã hoàn thành rồi.
Hiệu quả của Đại Bổ Thang có thể không vẻn vẹn chỉ là trữ trị nội thương, một số vốn có thể đạt được danh hiệu ông vua lưỡi dao, bởi vì những chiến sĩ cơ thể bị nội thương không thể tiếp tục huấn luyện được nữa, sau khi dùng Đại Bổ Thang, có thể đạt tới cảnh giới binh vươg đao kiếm.
Về sau, số binh vương đao kiếm và đơn binh tác chiến của phía quân đội Hoa Hạ sẽ xuất hiện ít nhất có 3 đơn vị số, sau này Hoa Hạ sẽ là vua.
Diệp Phàm nhìn bốn xung quanh, ông nói gà bà nói vịt.
Trong lòng Lộ Kiến Quân cằn nhắn đúng một tiếng, thái độ của Diệp Phàm đã thể hiện rõ vấn đề rồi.
“ Đến phòng làm việc của tôi."
Lộ Kiến Quân không thể chờ đợi thêm được nữa liền kéo Diệp Phàm đến phòng làm việc của mình.
Cứ nghĩ đến việc hằng năm đều có rất nhiều thanh niên tài giỏi ưu tú như vậy vì bị nội thương mà phải ngậm ngùi giải ngũ, thậm trí là mất đi cả tính mạng của mình, trái tim ông giống như có con dao cứa thành trăm mảnh vậy.
“Mau nói đi."
Đóng cửa phòng làm việc lại, Lộ Kiến Quân không thể đợi được nữa liền hỏi.
“Cái khó của nội thương không nằm ở việc phát hiện vết thương, mà là làm sao để chữa trị được nó." Diệp Phàm sắp xếp lại một chút mạch suy nghĩ, ngay sau đó liền nói tiếp: “Cách của tôi, các ông không ai có thể học được."
Sắc mặt Lộ Kiến Quân chốc lát trở nên u ám, không ai học được, cậu đến để tiêu khiển tôi sao?
“Đừng vội."
Một câu nói của Diệp Phàm đã chặn đứng Lộ Kiến Quân đang chuẩn bị nổi giận: “Mặc dù cách của tôi các ông không học được, nhưng không có nghĩa là cách khác các ông không học được, dù hiệu quả sẽ không tốt như tôi tự tay thực hiện, chí ít vẫn tốt hơn các ông bây giờ rất nhiều."
Thực ra sau khi nhận lời mời của Lộ Kiến Quân, Diệp Phàm luôn nghĩ rằng rốt cuộc mình nên truyền đạt gì, nghĩ đi nghĩ lại, các loại chiến thuật, kỹ thuật bí mật và phương pháp huấn luyện, quân đội Hoa Hạ lại không hề thiếu.
Trên thực tế luận đúng ra mà nói, những phương diện này bên quân đội phải giỏi hơn anh ấy rất nhiều.
Đừng nhìn vào sự phát triển miền não của anh ấy đã đạt 20%, có vẻ như không giống con người, trên thực tế, IQ của anh ấy vốn không thể so sánh được với IQ của quần thể.
Những phương diện này đã không cần anh ấy chỉ tay năm ngón, cũng chỉ có thể có cách khác.
Trung đoàn lính đánh thuê Thần Long tiếng tăm lấy lừng, một mặt là thành viên của Thần Long quả thực rất mạnh, một mặt khác chính là sự chỉ huy của anh, sau khi phát triển miền não kèm thêm trực giác, giống như một Bioradar, thời khắc mấu chốt vẫn có thể tránh bãi mìn, hơn nữa có thể tìm ra chỗ yếu trong tuyến chiến của kẻ địch, tự nhiên sẽ không đánh mà thắng.
Đặt những phương diện này sang một bên, còn có một điểm cũng cần được coi trọng.
Đó chính là trạng thái.
Trạng thái của thành viên trong đoàn.
Một đoàn thể, chỉ cần trạng thái của một người không đúng, e là sẽ đối mặt với thảm họa.
Hơn nữa ban đầu khi Trung đoàn lính đánh thuê Thần Long chấp hành nhiệm vụ, trạng thái của mỗi một người đều được đảm bảo duy trì 100%.
Như thể một cỗ máy, mỗi một linh kiện đều là mới tinh, tự nhiên sẽ không xuất hiện sự sai sót nào, khả năng hoàn thành nhiệm vụ cao hơn 70%.
Mà khi một đoàn đội chấp hành nhiệm vụ, sát thủ lớn nhất khiến cho đội viên xảy ra vấn đề, chính là nội thương.
Một đội viên đặc chiến ngày thường khỏe như rồng như hổ, nội thương tích tụ trong cơ thể anh ấy, bạn căn bản không thể biết được khi nào sẽ bộc phát, ngộ nhỡ trong lúc đang chấp hành nhiệm vụ nội thương bộc phát, hậu quả xảy đến không có gì hơn.
Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phàm chuẩn bị giao phương pháp trị nội thương của mình ra.
Quyền pháp vô danh tu luyện đến bây giờ, anh cơ bản có thể nhìn thấu bên trong, bên trong cơ thể mình rốt cuộc chỗ nào bị nội thương, anh ấy có thể dùng mắt thường nhìn rõ mồn một, một khoảng thời gian dài sau đó, anh đều thực nghiệm rốt cuộc loại thuốc nào sẽ hồi phục được nội thương, cuối cùng cũng luyện được một phương thuốc.
Anh ấy đặt tên là...... Đại Bổ Thang.
Về căn bản mà nói, nội thương không phải là thuộc chứng bệnh.
“Đại Bổ Thang?" Lộ Kiến Quân khinh bỉ liếc nhìn Diệp Phàm, không phải là khinh bỉ phương thuốc của Diệp Phàm, mà là khả năng đặt tên của Diệp Phàm.
Đến bây giờ thuốc trị vết sẹo vẫn không có một cái tên phù hợp, rõ ràng có thể trị nội thương, đối với bất kỳ ai mà nói đều là phương thuốc không gì đáng quý hơn, lại có thể có cái tên gọi Đại Bổ Thang tầm thường như vậy.
"Đại bổ thang có thể trữa trị 90% nội thương, chỉ cần kiên trì sử dụng, trước 40 tuổi, về cơ bản có thể tránh khỏi sự tổn thương của nội thương gây ra. Nhưng đối với một vài nội thương ngoan cố, hiệu quả trữa trị sẽ không được tốt cho lắm." Diệp Phàm giải thích, đến nỗi sự coi thường về khả nằng đặt tên của Lộ Kiến Quân đối với mình, anh ấy căn bản không để ý đến.
Nó giống như Hồng Nhan Kiếp, chỉ cần hiệu quả tốt, dù gọi là một lọ cao dầu bóng nhờn đều sẽ có người mua.
“ Cái Đại Bổ Thang này, cậu chuẩn bị......" Lộ Kiến Quân cũng không bận tâm đến cái tên đại bổ thang cùi bắp này nữa, ngược lại quan tâm xem rốt cuộc phải trả giá như thế nào mới có được phương thuốc.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, Sau đó, anh ấy lấy ra một mảnh giấy từ trong túi của mình và đưa nó cho Lộ Kiến Quân.
Lộ Kiến Quân mơ hồ nhìn qua, nhìn thấy trên tờ giấy nhàu nát trong tay viết phương thuốc Đại bổ thang, khóe miệng bắt đầu co rúm, trong lòng có câu chửi không biết có nên nói không.
Dù sao đi nữa cũng là phương thuốc có giá trị, cậu lại viết lên tờ giấy rách này, còn một mặt không để ý chuyển giao qua đây, nên nói tầm mắt tôi thấp, cậu đừng lấy phế phẩm đều đem làm bảo bối, hay là cậu có tấm lòng rộng lớn?
Liên tưởng đến cách tính tiên tiến lưu lại của Diệp Phàm trong sự kiện tấn công ở sân bay trước kia, Lộ Kiến Quân đột nhiên có chút thất vọng.
Sợ là những món đồ này thật sự không được Diệp Phàm để tâm đến.
Lộ Kiến Quân suy đoán quả không sai, Diệp Phàm thật sự không để tâm đến những món đồ này, trong thời gian 8 năm, anh ấy nghiên cứu ra rất nhiều loại, cho dù là Đại bổ thang hay là cách tính trước kia, ở chỗ anh ấy đều là những đồ đã được đào thải 4-5 năm rồi.
Có điều rất nhiều món đồ, đến bây giờ anh ấy vẫn không muốn đem ra.
Trang trọng thu lại phương thuốc, Lộ Kiến Quân hướng về Diệp Phàm nghiêm túc nói: “Cảm ơn, hiệu quả của phương thuốc một khi được chứng thực, phía quân đội tuyệt đối sẽ không để cho cậu chịu thiệt thòi!"
“ Tùy." Diệp Phàm không hề bận tâm và nói.
Anh ấy của ngày hôm nay, tiền bạc quyền thế gì, sớm đã không thể lay động được tâm thế của anh ấy.
Lộ Kiến Quân vô cùng thích thú vỗ vỗ vai Diệp Phàm, hạ giọng nói: “Hiệu quả của phương thuốc một khi được chứng thực, phía quân đội chúng tôi tuyệt đối sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng, một vài phương diện nào đó kiên quyết ủng hộ cậu cũng không phải là không thể, tiểu tử cậu đừng nói là mình không phiền phức.
Diệp Phàm nghe thấy nhíu mày lại, đặc biệt là sau khi nhìn thấy nụ cười bí hiểm đó của Lộ Kiến Quân, trong lòng thấp thoáng có một vài manh mối.
Thường ngày, thế lực của phía quân đội trong nước xem ra không có gì đáng ca ngợi, trên thực tế……
Bây giờ Lộ Kiến Quân nói như vậy, e là trong tương lai, bọn họ sẽ không do dự gì mà đứng về phía mình về.
“Thế thì cảm ơn nhé!" Diệp Phàm nghĩ về điều này, hướng về phía Lộ Kiến Quân chắp ta đa tạ.
Lộ Kiến Quân gật đầu đầy vui vẻ, có những lời nói không cần phải nói ra, truyền đạt được dụng ý là được rồi.
“Tiểu tử cậu nếu không còn việc gì, thì có thể về trước được rồi." Ngay sau đó Lộ Kiến Quân liền bắt đầu đuổi người.
Ông ấy lúc này không thể chờ đợi được nữa, muốn thử hiệu quả của phương thuốc Đại Bổ Thang, dĩ nhiên sẽ không để cho Diệp Phàm lãng phí thời gian của mình.
Ngón tay giữa của Diêp Phàm ra dấu hiệu hướng về phía Lộ Kiến Quân, trong lòng hiểu rất rõ là Lộ Kiến Quân ông ấy sốt ruột muốn làm gì, liền dời khỏi căn cứ huấn luyện.
Tin chắc rằng trước khi hiệu quả cụ thể của phương thuốc được xác nhận, thì Lộ Kiến Quân sẽ không tiếp tục làm phiền bản thân, còn trước khi thương lượng ổn thỏa việc huấn luyện đặc trủng binh, sau khi hiệu quả của phương thuốc được xác nhận, Lộ Kiến Quân sẽ hiểu rõ rằng nhiệm vụ ông ấy đã hoàn thành rồi.
Hiệu quả của Đại Bổ Thang có thể không vẻn vẹn chỉ là trữ trị nội thương, một số vốn có thể đạt được danh hiệu ông vua lưỡi dao, bởi vì những chiến sĩ cơ thể bị nội thương không thể tiếp tục huấn luyện được nữa, sau khi dùng Đại Bổ Thang, có thể đạt tới cảnh giới binh vươg đao kiếm.
Về sau, số binh vương đao kiếm và đơn binh tác chiến của phía quân đội Hoa Hạ sẽ xuất hiện ít nhất có 3 đơn vị số, sau này Hoa Hạ sẽ là vua.
Tác giả :
Tuyết Bay Tháng Tám