Long Thần Tại Đô
Chương 185: Ông chơi nổi không?
Trên người của Diệp Phàm, tỏa ra sát khí lạnh lùng.
“Giết!"
Không hề nói nhảm gì thêm, Diệp Phàm giành cơ hội ra tay trước, nhanh chóng lao về phía trước.
Tốc độ của anh rất nhanh, giống như một con báo đang phát điên.
Vèo!
Cơ thể Diệp Phàm lướt đi nhanh như gió, trong chớp mắt, đã tiến đến trước mặt một gã đàn ông, giơ nắm đấm tay phải lên, đập thẳng vào mặt tên đó.
Tên này vô cùng khiếp sợ, hắn là một sát thủ đứng đầu, thực lực cũng không kém, nhưng mà đối mặt với nắm đấm của Diệp Phàm đánh đến, mặc dù hắn đã phản ứng kịp lúc, nhưng mà hoàn toàn không kịp làm ra bất cứ động tác nào cả, cho dù là né tránh cũng không được.
Đùng!
Nắm đấm của Diệp Phàm, đập chính xác vào mặt của gã đàn ông kia, sức lực mạnh mẽ, lập tức làm cho sống mũi của hắn bị gãy vụn, gương mặt dài cũng bị lõm xuống.
“A..."
Tên đàn ông kia kêu rên thảm thiết, cơ thể bay ngược ra ngoài, mũi miệng cũng bị trào máu, để lại một chuỗi máu bắn tung tóe trên không trung.
Cuối cùng “bịch" một tiếng, gã đàn ông ngã xuống đất, kêu rên vài tiếng rồi người cứng đờ, mất đi sự sống.
Dùng một quyền giết chết một sát thủ đứng đầu, lực chiến đấu của Diệp Phàm làm cho Cung Vô Cấu đang ngồi trên xe trợn mắt há hốc mồm, cho dù lần trước lúc giải cứu Liễu Thanh Mi anh ta đã từng chứng kiến qua sự lợi hại của Diệp Phàm rồi, nhưng mà sau khi ở cùng với Diệp Phàm rồi, anh ta mới nhận thấy, Diệp Phàm còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.
Những sát thủ khác nhìn thấy một màn này, cũng ngẩn ra, mỗi người đều cảm thấy lòng bàn chân bốc lên hơi lạnh.
Nên biết rằng, thực lực của bọn họ cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu với tên đàn ông vừa mới bị Diệp Phàm giết chết.
“Thực lực của người này hơn xa những gì trong tình báo nói, phải làm sao đây hả?"
“Đến cũng đã đến rồi, còn có thể làm sao được nữa?"
“Mọi người đừng có hốt hoảng, chúng ta có nhiều người liên thủ với nhau như vậy, cho dù là một đội ngũ quân đội trăm người thì chúng ta cũng có thể tùy tiện diệt được, không lẽ còn không ngăn được một người ư?"
“Mặc kệ thực lực của anh ta mạnh đến cỡ nào, chúng ta phối hợp xông lên cùng nhau, tuyệt đối có thể đi ngang tất cả, cán chết bất cứ người nào."
...
Bên trong đám sát thủ, mặc dù có một số người sợ hãi, nhưng càng có nhiều người hứng phấn muốn thử hơn.
Bọn họ đều là người ác sống trên mũi đao, đã sớm nhìn rõ sống chết.
Rất nhanh, đám sát thủ này đã thống nhất ý kiến với nhau, tiến hành bao vây giết chết Diệp Phàm từ bốn phương tám hướng, bọn họ có người cầm dao găm trong tay, đột nhiên đâm chém, dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như nước mùa thu; còn có người cầm dao găm có hình dáng kì lạ, cho dù chỉ bị con dao này rạch nhẹ một chút, cũng sẽ không ngừng đổ máu, mất máu quá nhiều mà chết.
Đối mặt với việc vây giết của mấy chục tên sát thủ đứng đầu, mặt Diệp Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào, chân của anh quét ngang một cái, thi triển ra một môn thân pháp phi thường.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, trong lúc đang chạy nhảy vừa nhanh nhẹn vừa linh hoạt, tùy ý đã tránh được bao vây của mấy chục tên sát thủ đứng đầu rồi.
Giống như một con bướm bay trong vạn bụi hoa, nhưng lại không đụng phải một mảnh lá.
Mặc cho mấy chục tên sát thủ đứng đầu tấn công điên cuồng cỡ nào cũng không thể đánh anh bị thương dù chỉ một chút.
Đùng!
Diệp Phàm chấn động hổ khu, đánh ra một quyền pháp vô danh, lập tức, trên người của anh trào ra khí thế “phi nhân loại", sức lực kinh khủng trải rộng khắp người, dưới sự gia tăng của luồng lực “phi nhân loại" này, quần áo trên người anh cứng như thép, khi những con dao găm trong tay mấy tên sát thủ kia đâm trúng người anh, lập tức bị lực lượng “phi nhân loại" đánh văng ra ngoài, ngay cả quần áo của anh cũng không thể làm rách được, chứ khỏi bàn đến việc làm anh bị thương.
“Giết!"
Diệp Phàm gầm nhẹ, sắc mặt lạnh lùng vô tình, giống như tu la vừa mới chém giết dưới địa ngục, trên người tỏa ra sát khí làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Anh bước lên một bước, lập tức tiến đến trước mặt một tên sát thủ cầm dao găm, giơ tay phải ra, như vân long dò trảo, một tay đã bắt được cổ của tên sát thủ kia.
Sắc mặt của tên sát thủ này lập tức biến đổi, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng mà vẫn tạo ra được biện pháp đối phó tương ứng, quơ chủy thủ trong tay lên, vạch ra một quỹ đạo vô cùng khó lường, cắt vào cổ họng của Diệp Phàm.
Diệp Phàm giật mình trong lòng, ngửa đầu ra phía sau, tránh khỏi chủy thủ cắt vào cổ anh của tên sát thủ, cùng lúc đó, cánh tay đang túm cổ sát thủ của Diệp Phàm lập tức ra sức, rắc một cái đã làm cổ của tên sát thủ vỡ nát, tên sát thủ đó kêu rên một tiếng, chết ngay tại chỗ.
Đùng! Đùng! Đùng!
Diệp Phàm quá mạnh mẽ, đánh nhau qua lại giữa sự bao vây của mấy chục tên sát thủ, một quyền một cước, có được sự hỗ trợ thêm của sức mạnh siêu nhiên uy lực vô cùng to lớn, chỉ cần sát thủ bị anh đánh trúng, không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Không đến năm phút, Diệp Phàm đã dùng ưu thế áp đảo, giết chết hết toàn bộ mấy chục tên sát thủ bao vây anh, trên mặt đất cũng toàn là thi thể nằm ngổn ngang.
Lúc này, Cung Vô Cấu bước ra khỏi xe, nhìn thi thể mấy chục tên sát thủ nằm đầy đất, trong mắt của anh ta toàn là hoảng sợ và kinh hãi, nên biết, đây chính là mấy chục tên sát thủ đứng dầu, nếu như đổi thành anh ta, cho dù có được sự hỗ trợ thêm của lực lượng “phi nhân loại", cũng sẽ dữ nhiều lành ít, chứ đừng nói đến việc giết ngược lại mấy chục tên sát thủ đứng đầu.
“Diệp Phàm, mấy người này là do Tống Kiều phái đến sao?" Cung Vô Cấu nhìn lướt qua mấy chục tên sát thủ đứng đầu ở dưới đất, cau mày, lộ ra vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa lo lắng nói: “Phái một hơi mấy chục tên sát thủ đứng đầu ra, quả nhiên tên Tống Kiều kia không dễ chọc mà."
“Đi thôi, về Thiên Thượng lầu." Diệp Phàm nhíu mày nói với Cung Vô Cấu.
“Về Thiên Thượng lầu sao?" Cung Vô Cấu sửng sốt một chút, trên mặt đầy vẻ khó hiểu hỏi: “Tại sao phải đi về Thiên Thượng lầu chứ?"
“Thiên Thượng lầu đã từng cam kết, có thể khiến cho tôi về nhà an toàn, nhưng mà lúc nãy chúng ta bị vây giết, từ đầu đến cuối người của Thiên Thượng lầu cũng chưa từng xuất hiện, món nợ này, đương nhiên phải tính cho kĩ rồi." Diệp Phàm thuận miệng đáp.
“Ha ha!"
Diệp Phàm vừa mới dứt lời, lập tức nơi này vang lên một tiếng cười lạnh.
“Ai?" Cung Vô Cấu lập tức biến sắc mặt, nhìn về phía truyền ra tiếng cười lạnh.
Chỉ thấy, trong rừng cây bên trái của quốc lộ, ở trên đỉnh của một cây đại thụ che trời, dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng chắp tay, vô cùng thần kì giẫm lên trên tàng cây, người này giống như không có trọng lượng vậy, thậm chí tán cây còn chưa thô bằng cổ tay một người còn không hề cong xuống một chút nào.
Chỉ thấy bóng người mơ hồ kia tung người nhảy lên một cái, đã trực tiếp nhảy xuống khỏi cây đại thụ che trời kia, lại thêm vài động tác nhanh nhẹn đã đến trước mặt của Diệp Phàm và Cung Vô Cấu
Bóng người mơ hồ này, là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này mặc một bộ đồ vest màu đen được đặt may riêng, đôi mắt vừa thâm thúy vừa ác liệt, trên người tỏa ra một luồng uy nghiêm vô hình, làm cho người khác nhìn thấy mà sợ.
Cung Vô Cấu quan sát người đàn ông trung niên một lượt, trong mắt lộ ra sự kiêng dè rất sâu, bởi vì, anh ta cũng đã cảm nhận được sức mạnh siêu nhiên từ trên người của người đàn ông trung niên này, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều so với sức mạnh siêu nhiên trên người anh ta.
“Diệp Phàm, cậu không cần phải tới Thiên Thượng lầu làm gì, mặc dù Thiên Thượng lầu bảo đảm để cậu về đến nhà an toàn, nhưng Thiên Thượng lầu cũng chỉ đảm bảo không để cho những người tham gia hội đấu giá tối hôm nay làm gì cậu thôi, còn thù riêng của cậu, đương nhiên Thiên Thượng lầu sẽ không quản." Người đàn ông trung niên nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn người đàn ông trung niên này, nheo hai mắt lại, có ánh sáng lạnh lùng lóe lên, gằn từng chữ một: “Thiên Thượng lầu của mấy người là muốn chơi chữ với tôi sao? Ông có chắc là, mấy người chơi nổi không?"
“Giết!"
Không hề nói nhảm gì thêm, Diệp Phàm giành cơ hội ra tay trước, nhanh chóng lao về phía trước.
Tốc độ của anh rất nhanh, giống như một con báo đang phát điên.
Vèo!
Cơ thể Diệp Phàm lướt đi nhanh như gió, trong chớp mắt, đã tiến đến trước mặt một gã đàn ông, giơ nắm đấm tay phải lên, đập thẳng vào mặt tên đó.
Tên này vô cùng khiếp sợ, hắn là một sát thủ đứng đầu, thực lực cũng không kém, nhưng mà đối mặt với nắm đấm của Diệp Phàm đánh đến, mặc dù hắn đã phản ứng kịp lúc, nhưng mà hoàn toàn không kịp làm ra bất cứ động tác nào cả, cho dù là né tránh cũng không được.
Đùng!
Nắm đấm của Diệp Phàm, đập chính xác vào mặt của gã đàn ông kia, sức lực mạnh mẽ, lập tức làm cho sống mũi của hắn bị gãy vụn, gương mặt dài cũng bị lõm xuống.
“A..."
Tên đàn ông kia kêu rên thảm thiết, cơ thể bay ngược ra ngoài, mũi miệng cũng bị trào máu, để lại một chuỗi máu bắn tung tóe trên không trung.
Cuối cùng “bịch" một tiếng, gã đàn ông ngã xuống đất, kêu rên vài tiếng rồi người cứng đờ, mất đi sự sống.
Dùng một quyền giết chết một sát thủ đứng đầu, lực chiến đấu của Diệp Phàm làm cho Cung Vô Cấu đang ngồi trên xe trợn mắt há hốc mồm, cho dù lần trước lúc giải cứu Liễu Thanh Mi anh ta đã từng chứng kiến qua sự lợi hại của Diệp Phàm rồi, nhưng mà sau khi ở cùng với Diệp Phàm rồi, anh ta mới nhận thấy, Diệp Phàm còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.
Những sát thủ khác nhìn thấy một màn này, cũng ngẩn ra, mỗi người đều cảm thấy lòng bàn chân bốc lên hơi lạnh.
Nên biết rằng, thực lực của bọn họ cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu với tên đàn ông vừa mới bị Diệp Phàm giết chết.
“Thực lực của người này hơn xa những gì trong tình báo nói, phải làm sao đây hả?"
“Đến cũng đã đến rồi, còn có thể làm sao được nữa?"
“Mọi người đừng có hốt hoảng, chúng ta có nhiều người liên thủ với nhau như vậy, cho dù là một đội ngũ quân đội trăm người thì chúng ta cũng có thể tùy tiện diệt được, không lẽ còn không ngăn được một người ư?"
“Mặc kệ thực lực của anh ta mạnh đến cỡ nào, chúng ta phối hợp xông lên cùng nhau, tuyệt đối có thể đi ngang tất cả, cán chết bất cứ người nào."
...
Bên trong đám sát thủ, mặc dù có một số người sợ hãi, nhưng càng có nhiều người hứng phấn muốn thử hơn.
Bọn họ đều là người ác sống trên mũi đao, đã sớm nhìn rõ sống chết.
Rất nhanh, đám sát thủ này đã thống nhất ý kiến với nhau, tiến hành bao vây giết chết Diệp Phàm từ bốn phương tám hướng, bọn họ có người cầm dao găm trong tay, đột nhiên đâm chém, dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như nước mùa thu; còn có người cầm dao găm có hình dáng kì lạ, cho dù chỉ bị con dao này rạch nhẹ một chút, cũng sẽ không ngừng đổ máu, mất máu quá nhiều mà chết.
Đối mặt với việc vây giết của mấy chục tên sát thủ đứng đầu, mặt Diệp Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào, chân của anh quét ngang một cái, thi triển ra một môn thân pháp phi thường.
Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, trong lúc đang chạy nhảy vừa nhanh nhẹn vừa linh hoạt, tùy ý đã tránh được bao vây của mấy chục tên sát thủ đứng đầu rồi.
Giống như một con bướm bay trong vạn bụi hoa, nhưng lại không đụng phải một mảnh lá.
Mặc cho mấy chục tên sát thủ đứng đầu tấn công điên cuồng cỡ nào cũng không thể đánh anh bị thương dù chỉ một chút.
Đùng!
Diệp Phàm chấn động hổ khu, đánh ra một quyền pháp vô danh, lập tức, trên người của anh trào ra khí thế “phi nhân loại", sức lực kinh khủng trải rộng khắp người, dưới sự gia tăng của luồng lực “phi nhân loại" này, quần áo trên người anh cứng như thép, khi những con dao găm trong tay mấy tên sát thủ kia đâm trúng người anh, lập tức bị lực lượng “phi nhân loại" đánh văng ra ngoài, ngay cả quần áo của anh cũng không thể làm rách được, chứ khỏi bàn đến việc làm anh bị thương.
“Giết!"
Diệp Phàm gầm nhẹ, sắc mặt lạnh lùng vô tình, giống như tu la vừa mới chém giết dưới địa ngục, trên người tỏa ra sát khí làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Anh bước lên một bước, lập tức tiến đến trước mặt một tên sát thủ cầm dao găm, giơ tay phải ra, như vân long dò trảo, một tay đã bắt được cổ của tên sát thủ kia.
Sắc mặt của tên sát thủ này lập tức biến đổi, trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng mà vẫn tạo ra được biện pháp đối phó tương ứng, quơ chủy thủ trong tay lên, vạch ra một quỹ đạo vô cùng khó lường, cắt vào cổ họng của Diệp Phàm.
Diệp Phàm giật mình trong lòng, ngửa đầu ra phía sau, tránh khỏi chủy thủ cắt vào cổ anh của tên sát thủ, cùng lúc đó, cánh tay đang túm cổ sát thủ của Diệp Phàm lập tức ra sức, rắc một cái đã làm cổ của tên sát thủ vỡ nát, tên sát thủ đó kêu rên một tiếng, chết ngay tại chỗ.
Đùng! Đùng! Đùng!
Diệp Phàm quá mạnh mẽ, đánh nhau qua lại giữa sự bao vây của mấy chục tên sát thủ, một quyền một cước, có được sự hỗ trợ thêm của sức mạnh siêu nhiên uy lực vô cùng to lớn, chỉ cần sát thủ bị anh đánh trúng, không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Không đến năm phút, Diệp Phàm đã dùng ưu thế áp đảo, giết chết hết toàn bộ mấy chục tên sát thủ bao vây anh, trên mặt đất cũng toàn là thi thể nằm ngổn ngang.
Lúc này, Cung Vô Cấu bước ra khỏi xe, nhìn thi thể mấy chục tên sát thủ nằm đầy đất, trong mắt của anh ta toàn là hoảng sợ và kinh hãi, nên biết, đây chính là mấy chục tên sát thủ đứng dầu, nếu như đổi thành anh ta, cho dù có được sự hỗ trợ thêm của lực lượng “phi nhân loại", cũng sẽ dữ nhiều lành ít, chứ đừng nói đến việc giết ngược lại mấy chục tên sát thủ đứng đầu.
“Diệp Phàm, mấy người này là do Tống Kiều phái đến sao?" Cung Vô Cấu nhìn lướt qua mấy chục tên sát thủ đứng đầu ở dưới đất, cau mày, lộ ra vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa lo lắng nói: “Phái một hơi mấy chục tên sát thủ đứng đầu ra, quả nhiên tên Tống Kiều kia không dễ chọc mà."
“Đi thôi, về Thiên Thượng lầu." Diệp Phàm nhíu mày nói với Cung Vô Cấu.
“Về Thiên Thượng lầu sao?" Cung Vô Cấu sửng sốt một chút, trên mặt đầy vẻ khó hiểu hỏi: “Tại sao phải đi về Thiên Thượng lầu chứ?"
“Thiên Thượng lầu đã từng cam kết, có thể khiến cho tôi về nhà an toàn, nhưng mà lúc nãy chúng ta bị vây giết, từ đầu đến cuối người của Thiên Thượng lầu cũng chưa từng xuất hiện, món nợ này, đương nhiên phải tính cho kĩ rồi." Diệp Phàm thuận miệng đáp.
“Ha ha!"
Diệp Phàm vừa mới dứt lời, lập tức nơi này vang lên một tiếng cười lạnh.
“Ai?" Cung Vô Cấu lập tức biến sắc mặt, nhìn về phía truyền ra tiếng cười lạnh.
Chỉ thấy, trong rừng cây bên trái của quốc lộ, ở trên đỉnh của một cây đại thụ che trời, dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng người đang đứng chắp tay, vô cùng thần kì giẫm lên trên tàng cây, người này giống như không có trọng lượng vậy, thậm chí tán cây còn chưa thô bằng cổ tay một người còn không hề cong xuống một chút nào.
Chỉ thấy bóng người mơ hồ kia tung người nhảy lên một cái, đã trực tiếp nhảy xuống khỏi cây đại thụ che trời kia, lại thêm vài động tác nhanh nhẹn đã đến trước mặt của Diệp Phàm và Cung Vô Cấu
Bóng người mơ hồ này, là một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này mặc một bộ đồ vest màu đen được đặt may riêng, đôi mắt vừa thâm thúy vừa ác liệt, trên người tỏa ra một luồng uy nghiêm vô hình, làm cho người khác nhìn thấy mà sợ.
Cung Vô Cấu quan sát người đàn ông trung niên một lượt, trong mắt lộ ra sự kiêng dè rất sâu, bởi vì, anh ta cũng đã cảm nhận được sức mạnh siêu nhiên từ trên người của người đàn ông trung niên này, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều so với sức mạnh siêu nhiên trên người anh ta.
“Diệp Phàm, cậu không cần phải tới Thiên Thượng lầu làm gì, mặc dù Thiên Thượng lầu bảo đảm để cậu về đến nhà an toàn, nhưng Thiên Thượng lầu cũng chỉ đảm bảo không để cho những người tham gia hội đấu giá tối hôm nay làm gì cậu thôi, còn thù riêng của cậu, đương nhiên Thiên Thượng lầu sẽ không quản." Người đàn ông trung niên nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn người đàn ông trung niên này, nheo hai mắt lại, có ánh sáng lạnh lùng lóe lên, gằn từng chữ một: “Thiên Thượng lầu của mấy người là muốn chơi chữ với tôi sao? Ông có chắc là, mấy người chơi nổi không?"
Tác giả :
Tuyết Bay Tháng Tám