Long Thái Tử Báo Ân
Chương 38
“Xin chào__" Trọng Hằng nhìn cô gật gật đầu, hỏi khách sáo: “Đã ăn cơm chưa?" Chỉ là lời nói quá ư bình thường nhưng từ miệng anh nói ra, Vương Bồi lại cảm giác có chút không được tự nhiên. Thực sự giống như anh ta nguyên bản không phải là người nhân gian, lúc nói lại toàn những lời của người nhân gian, nhìn thấy có chút không phù hợp lắm. Vương Bồi sững sờ một lúc rồi mới kịp phản ứng gật đầu nhanh chóng xác nhận. Cô gái xinh đẹp nhìn anh ta một cái, rồi lại liếc nhìn Vương Bồi một cái, trông rất ngạc nhiên. “Bạn gái của tôi, Tuệ Tuệ" Trọng Hằng giới thiệu, lúc nói rất tự nhiên ôm lấy vai Liễu Tuệ Tuệ, đặt cằm trên đầu cô nàng, đôi mắt bỗng dưng trở nên ôn hoà lạ thường, “Đây….là bạn…..Ngao Du.." Lúc giới thiệu đến Vương Bồi, Trọng Hằng hình như chần chờ đôi chút, dùng từ “bạn", nhưng vẻ mặt của anh ta cực kỳ mờ ám, anh ta còn lén nhìn Tuệ Tuệ nhiu nhíu mày, tưởng là Vương Bồi không nhìn thấy gì. “A…" Tuệ Tuệ hình như chợt hiểu, “Cô là Vương Bồi Bồi" “Vương Bồi" Vương Bồi nghiêm mặt nói nhỏ sửa cho đúng, “Tôi tên Vương Bồi" Thôi rồi, lại nhịn không được hỏi tiếp: “Ngao Du đâu?" Tuệ Tuệ lập tức lấy tay che miệng cười khúc khích, ra sức gật đầu, “Đang uống rượu trong phòng khách đó, tôi đi gọi anh ấy nhé" Nói xong không đợi Vương Bồi đồng ý đã quay vào phòng gọi to: “Ngao Du, Vương Bồi Bồi tìm anh kìa" Đợi mãi một lúc lâu vẫn không thấy anh ta đi ra, Trọng Hằng và Tuệ Tuệ đều cười, Tuệ Tuệ cần ân cần bảo: “Cô cũng vào đây đi, càng nhiều người mới vui, trong nhà cũng vừa mới mở rượu nho nữa" Thật là ngượng ha, cô và Ngao Du vừa mới cãi lộn với nhau còn chưa xong đi, lát nữa anh ta mà nhìn thấy bản mặt của cô ý à, không chừng lại còn cười nhạo nữa ấy chứ, nói là cô thích anh ta. Nhưng mà, lúc trước rời đi, Ngao Du hình như rất tức giận mà. Trong đầu cô đang đấu tranh tư tưởng, nhưng miệng lại nhanh nhảu trả lời: “Tôi sẽ tới ngay đây" Trước kia hàng xóm của Vương Bồi là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, mới lấy nhau không lâu thì đã cãi nhau suốt ngày, thỉnh thoảng còn choảng nhau đến kinh khủng, cô vợ xinh xắn lanh lợi suốt ngày cùm kẹp ông chồng giống trên TV chẳng được bao lâu thì họ ly hôn. Vì sao Ngao Du lại muốn ở cạnh phòng cô chứ, có rất nhiều khu nhà sao anh ta không chọn, có nhiều phòng đẹp anh ta không chọn, lại cứ chuyển tới ở đây là vì sao chứ? Vương Bồi cứ tự hỏi mình liên tục, người ta muốn ở đâu là chuyện của người ta, liên quan gì mình, biết đâu chính anh ta thích ở Viện Thái Dương Mùa Xuân này thì sao, thích ở trên tầng 10 thì sao, thích căn phòng này quá thì sao… Đến cả cô cũng không thuyết phục được bản thân mình nữa – tên nhóc Ngao Du này, lúc này, anh ta đến rồi ư? Cô gõ cửa, rất nhanh đã nghe tiếng chân bước tới gần, cửa mở, Tuệ Tuệ tủm tỉm cười bảo: ‘Vào mau đi" Cô nàng nói cả khuôn mặt hớn hở: “Ngao Du đang trong toilet" Mấy người này tuy trông không giống nhau lắm, nhưng rõ ràng làm người ta liên tưởng tới cùng một loại người. Nói thẳng thừng ra, chính là cùng một loại khí chất. Hơn nữa lúc họ cười cả khuôn mặt đều rạng rỡ như trăng rằm, lại vô cùng xinh đẹp đến không ngờ – Tuệ Tuệ này, tuy không có nét xinh đẹp như Trọng Hằng, nhưng thoạt nhìn lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Vương Bồi thay dép đi vào trong nhà, nhìn cẩn thận trên trần lẫn quanh phòng. Cùng kiểu dáng với căn phòng của cô nhưng cách trang trí thì lại khác xa cực kỳ, tường trắng, rèm cửa sổ màu xanh, sofa và khăn trải bàn màu xanh, trông vừa sạch sẽ vừa thoải mái, hoàn toàn nhận không ra mấy ngày trước nơi đây còn bề bộn ồn ào. Sau sofa là mảng tường treo đầy ảnh, toàn là ảnh của Ngao Du, chụp ở mọi góc độ khác nhau, ảnh nào cũng rất đẹp đều làm cho con gái phát cuồng lên. Trên bàn có một chai rượi vang đã mở, còn bày một đĩa hoa quả và bánh ngọt trông rất ngon mắt, Tuệ Tuệ nhiệt tình tiếp đón cô, rót cho cô một chén. Ánh mắt Vương Bồi nhìn ngắm khắp nơi, cửa phòng toilet đóng kín, Ngao Du tránh ở trong. Rượu vang rất thơm, nhẹ nhàng, bánh ngọt lại ngon, Vương Bồi uống một chén rượu, ăn hai miếng bánh và dâu tây, mãi vẫn không thấy Ngao Du ra. Chịu anh ta đấy, thế mà cũng ngồi bên trong được! “…Hai người….vì sao lại cãi nhau thế?" Tuệ Tuệ tò mò hỏi: “Có phải Ngao Du lại mắng cô không? Tôi nghe A Hằng nói, tính tình anh ấy không tốt cho lắm, trước kia còn nuốt….à không, cho dù đối với con gái anh ấy cũng không khách sáo chút nào" Nói xong, cô nàng ép nhỏ giọng cúi đầu thì thầm: “Nhưng mà, trông anh ấy đúng là đẹp trai thật đó, có đúng không? Bộ dạng đẹp trai như thế, ai nhìn cũng thích" Trọng Hằng cũng rất tuấn tú đấy thôi! Vương Bồi lén nhìn Trọng Hằng, phát hiện thấy anh ta đang nheo nheo mắt nhìn phía hai cô, trông cực kỳ lợi hại, thái độ cực kỳ nghiêm túc. Vương Bồi lập tức trở nên thành thật không dám nói thêm gì nữa. Anh ta bưng tới đĩa hoa quả đưa cho Tuệ Tuệ, lại nhìn Vương Bồi bảo: “Tôi đi gọi Ngao Du ra nhé" Gọi…gọi ra.. Anh ta…thực ra tính tình anh ta còn tệ hơn so với Ngao Du nữa ấy chứ! Anh ta còn chưa kịp đi tới gần cửa toilet thì cửa kia đã tự khắc mở, Ngao Du phụng phịu bất mãn chép chép miệng đi ra, miệng còn lầm bầm: “…Tôi…bị táo bón…đi toilet chút…cũng không để yên cho người ta nữa.." Nói xong, lại chậm rãi đến bàn lấy dĩa xiên hoa quả ăn, còn không thèm liếc Vương Bồi, chứ đừng nói quay sang nhìn nhé. Vương Bồi lập tức cười phá ra. Cô điềm nhiên quay sang nói chuyện với Ngao Du, lúc đầu Ngao Du không thèm để ý tới cô, nhưng sau đó thì lại để ý lắm, anh ta còn đặc biệt nói hùng dũng rằng lúc mở tiệc ở nhà chính mình có rất nhiều bạn gái, trông cực kỳ vui vẻ. Chuyện này không phải tên ngốc nghếch kia đã trở lại rồi sao! Ngao đại gia ở ngay bên cạnh phòng Vương Bồi, vẫn cứ tiếp tục ăn cơm nhà Vương Bồi, thường xuyên gọi điện cho bà nội và Thái Hậu làm nũng, động tý thì chọc cho Vương Bồi giận, nhưng mà cô cũng cảm giác được hình như anh ta không giống trước kia lắm, còn không giống cái gì, Vương Bồi lại không thể nào nói rõ ràng cho được. Trung tuần tháng mười, Điền Tri Vịnh mở triển lãm đúng như dự định, địa điểm được chọn ở khu Nghệ thuật thôn Tam Bảo. Buổi khai trương triển lãm tranh ngày đó, ông nội Vương đã nhiều năm không xuất hiện lại có mặt, cả giáo sư Vương tham gia phỏng vấn ở Hàn Quốc cũng cố bay về tham dự, cổ động, dẫn tới rất nhiều du khách cũng giới nghệ thuật đến xem đếm không hết, có rất nhiều hãng truyền thông cũng tới để đưa tin. Điền Tri Vịnh về nước trận đầu là mở triển lãm tranh, xem như là trận mở màn oanh liệt. Vương Bồi chỉ đến cuối tuần mới chạy vội qua xem triển lãm một lần, rồi lại vội vàng trở về. Cô thấy tác phẩm của tiểu thúc thúc chủ yếu là thiên về tình cảm, đối lập với rất nhiều cuộc triển lãm tranh khác, tuy cũng có nét đẹp nghệ thuật, cũng có nhiều ý nghĩa sâu sắc, nhưng mà lại không bằng vẻ lo lắng trong lòng của cô lúc này. Tất nhiên cô như vậy cũng chỉ có một nguyên nhân là Ngao Du. Anh ta mới chuyển đến ở không lâu tự dưng lại có ý tưởng muốn mở một nhà sách ở J thị, độc quyền về sách nghệ thuật và từ điển tra cứu. Vương Bồi đã dội thẳng nước lã lên trên đầu hắn, bảo là dù sao ở gần trường cũng có rất nhiều nhà sách tương tự, muốn trổ hết tài năng thực sự cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng lúc này Ngao Du cũng không giống như lúc bình thường kiên trì đến cùng, thậm chí anh ta còn lẳng lặng tự chọn lấy một khu nhà, ước chừng rộng khoảng hai ba trăm mét vuông, đợi tới lúc Vương Bồi biết thì cả tiền thuê nhà anh ta cũng đã trả xong rồi. “Vương Bồi Bồi à" vẻ mặt anh ta trông rất nghiêm túc: ‘Không phải cô từng nói tôi rất ngây thơ sao, cuối cùng tôi cũng tìm được chuyện phải làm để chứng minh rằng tôi cũng không phải là tay ăn chơi nhé" Ngao Du như thế vừa làm cho Vương Bồi thấy bực mình lại vừa làm cho cô cảm thấy chua xót, cô đương nhiên cũng rất hy vọng anh ta có thể cố gắng, nhưng mà khi anh ta phụng phịu lại nghiêm túc nói chuyện, Vương Bồi bỗng cảm thấy hình như cô đã bóp chết Ngao Du vậy, bóp chết một con người vừa đơn thuần, vừa hạnh phúc đơn giản như thế. Nếu có một ngày, Ngao Du bỗng trở thành một thương nhân thành công, ăn nói lúc nào cũng cẩn trọng, làm việc lúc nào cũng lão luyện khôn khéo thì thật là chuyện đáng sợ biết chừng nào. Vì thế, cô cũng chỉ cố ra sức giúp anh ta, liên hệ công ty trang trí nội thất, tìm con đường nhập hàng, giúp điều tra thị trường… Ngao Du cũng khó mà một mình đảm đương được, một đại thiếu gia luôn có cuộc sống an nhàn sung sướng của như anh ta, tự dưng ngày nào cũng phải tới công ti trang trí nội thất, xem bản thiết kế, mua tài liệu, giám sát tiến trình, rồi lại chạy theo nhà buôn để cò kè mặc cả, rồi lại thuê một đám người làm đứng phát tờ rơi bên đường…. Chỉ tới tối trở về nhà, anh ta mới lộ vẻ đơn thuần ngây thơ như trước, làm nũng nhìn Vương Bồi oán hận bảo: “Vương Bồi Bồi à, cả đời tôi chưa bao giờ vất vả như thế…" “Tên kia thật là vô liêm sỉ, dám làm vớ vẩn sau lưng tôi, thể nào tôi cũng nuốt chửng anh ta một ngụm mới được.." Đầu tháng mười một, nhà sách Ngao Du rốt cục cũng khai trương, đại gia trở thành ông chủ, cũng có chút hăng hái nhiệt tình, đôi mắt kia loé sáng ngời, bắn ra tia hào quang làm cho người ta thực sự không dám tới gần. Mỹ nam đúng là có lợi thế, anh ta vừa đứng ở trước cửa, nhà sách bỗng có sinh khí hẳn lên, trước cũng không nói chuyện buôn bán, chỉ cần nhìn thấy người người vào ra cũng thấy mừng rồi. Thực ra thì không phải hoàn toàn là nhà sách cả, J thị nhỏ, nơi này nếu chỉ giữ độc quyền về sách nghệ thuật và sách tra cứu thì không cần diện tích lớn thế, vì vậy Vương Bồi đã đề nghị anh ta cải tạo tầng lầu làm nơi trưng bày nghệ thuật, đặt cạnh cửa sổ vài chiếc bàn, ghế vừa để nghỉ ngơi vừa kiếm bán cà phê và trà. Thiết kế trọng điểm và trang trí đều do Vương Bồi tự làm, còn cố tham khảo được thêm ý kiến của Thái Hậu và giáo sư Vương ở Hàn Quốc, làm cho cả toà nhà thoạt nhìn tựa như tầng trưng bày tác phẩm nghệ thuật vậy. Nhà sách vừa đi vào quy củ, ông chủ Ngao Du cũng có vẻ thoải mái chút, toàn bộ thời gian anh ta đều ngồi trên lầu hai nghe nhạc uống trà, còn nếu không như thế thì lại gọi điện thoại quấy rầy Vương Bồi, lúc thì báo cáo thu chi hàng ngày, lúc thì lại tán gẫu chuyện khách trong quán.. Giữa tháng mười một, thời tiết bắt đầu thay đổi, thường thường sẽ mưa suốt ngày nhưng nhiệt độ thì không giảm. Vì vậy Vương Bồi cũng vẫn chỉ mặc quần bò, áo sơ mi đi làm, không nghĩ đến hôm nay vừa bước vào lớp học thì trời bên ngoài lại bắt đầu có thay đổi, lúc đầu là gió thét gào, rồi sau đó thì mưa như trút nước, sau đó nữa là nhiệt độ giảm dần, chỉ một lát sau Vương Bồi đã bắt đầu có chút lạnh chịu không nổi. Cũng vừa đúng lúc mấy ngày nay là ngày cô nghỉ lễ nên có lạnh chút cô cũng chịu không nổi, hiện giờ cả người bắt đầu run rẩy, tay chân cứng lạnh như đông đá. Trong thời điểm này lại đúng lúc giáo vụ trong trường thường đi kiểm tra chấm công giáo viên, Vương Bồi thực sự cũng không dám cho nghỉ học giữa chừng để về nhà, đành phải ra bài tập cho học sinh làm, còn mình thì trốn vào văn phòng. Trong văn phòng có một vài giáo viên phụ đạo, có cả người tên là Trần Cương lần trước náo loạn với cô nữa, Vương Bồi chịu không nổi bộ dạng hậm hực của ông ta, rót luôn một chén nước nóng rồi đi ra, khi quay người lại cô liền nhìn thấy trên cầu thang là Ngao Du. Chắc anh ta đã chạy đến nên trên người còn có chút ẩm ướt, do vận động nên mặt hơi hồng hồng, tóc bết dính chặt vào trán trông vô cùng chật vật ngốc nghếch đến buồn cười. Trong tay tên ngốc Ngao Du kia đang cầm một bộ áo da màu nâu nhạt, cứ thập thò ngó vào từng phòng học nhìn nhìn, một lát lại bước nhanh sang phòng học khác ngó nghiêng… Vương Bồi đang cầm chén cứ ngơ ngác một chỗ, cô tự dưng nói không nên lời, chân như mọc rễ vậy, căn bản là không bước nổi một bước. Ngao Du tìm hết cả tầng một cũng không nhìn thấy người đâu, tới lúc quay người lại thì vừa vặn chạm ngay vào ánh mắt Vương Bồi, cơn giận bắt đầu bùng lên: ‘Vương Bồi Bồi, cô mù rồi sao, nhìn thấy tôi cũng không gọi tôi tiếng nào, làm hại tôi tìm cô cả buổi" Lúc nói chuyện thì người đã “lọt tọt" chạy tới gần, tay run lên đem tấm áo da chùm lên cả người cô. “Anh…sao lại đến đây thế?" Vương Bồi cúi đầu, cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta nữa. Anh ta vừa thân thiết vừa lo lắng như thế, tất cả cảm xúc của anh ta đều như hiện lên trên mặt hết. Bên ngoài trời mưa tầm tã, tiếng mưa như át cả tiếng của cô, gió thổi vù vù, cây phù dung dưới lầu cứ đổ nghiêng ngả…. Ngao Du cười rõ tươi, mặt mày hớn hở, ánh mắt như trút được gánh nặng, “Tôi rất lo cho cô….Tôi thực sự lo cho cô, Vương Bồi Bồi à"
Tác giả :
Tú Cẩm