Long Thái Tử Báo Ân
Chương 18
Lúc ăn cơm, Ngao Du không ngồi cùng bàn với Vương Bồi, anh ta vẫn cùng Đổng Thiến nói chuyện rôm rả, cười hề hề, dường như đã quên hoàn toàn chuyện lúc trước cất tiếng chê Đổng Thiến. Còn Đổng Thiến thì vô cùng hưng phấn, hé mắt nhìn anh ta chằm chằm, bộ dạng mê đắm, cả khuôn ngực đều áp sát lên cánh tay của Ngao Du.
“Thật là bộ ngực vĩ đại ha" Vương Bồi nhìn chằm chằm ngực của cô nàng mất nửa ngày, rồi lén nhìn xuống ngực mình so sánh, haiz thật là chán quá hà.
Lô Lâm cũng liếc mắt, phụng phịu, không đồng tình bảo: “Ngực quá bình thường, còn chưa đủ tầm"
Vương Bồi suýt nghẹn, nhịn không được nhìn chằm chằm vào ngực Lô Lâm khó hiểu hỏi: “Cô nàng kia còn chưa đủ tầm, chẳng nhẽ còn muốn to hơn nữa?"
Lô Lâm có vẻ không quen bị người khác chê mình, nhỏ giọng bảo: “Nhìn cô nàng kia đi, lớn nhất cũng chỉ là cỡ B. Cậu cứ bó chặt như thế thì trông giống hai cái chén thôi, mình dám đảm bảo so với cô nàng kia còn lớn hơn nhiều. Phụ nữ nếu không cởi hết quần áo, làm sao phân biệt được thật hay giả."
Ngay lúc này đã lớn vậy rồi, cho dù có cởi hết ra cũng chắc là của thật chứ!
Hai người cứ than ngắn, thở dài một lúc sau đó lại tiếp tục tán chuyện tiếp.
Còn Ngao Du kia thì vẫn nói trông rất cao hứng, càng uống rượu nhiều hơn, ánh mắt phát sáng long lanh, lúc anh ta hé mắt nhìn người thì không ai chịu nổi mị lực mê người của anh ta. Vương Bồi có cảm giác cả thân của Đổng Thiến mềm giống như sợi bún vậy.
Lão Ngô đã không uống thêm được rượu nữa, dựa cả người vào bàn, còn mặt Đổng Thiến hồng rực vẫn đưa cả người cọ sát vào Ngao Du, vừa uống vừa cười với đàn ông. Vương Bồi hai người ở bàn bên này chủ yếu là phụ nữ cả, uống còn có chút dè chừng, nhưng thấy cả người cứ ngoảnh hết về phía bên kia mà nhìn thì thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Vương Bồi có chút lo lắng không yên, có thể là do mưa gió bên ngoài dữ dội khiến tâm tình của người ta không tốt, cô uống trước mặt Lão Vương một chút rồi kêu đau đầu đi lên lầu.
Vừa bước vào thang máy thì có người tiến vào, dáng cao, thoảng mùi rượu. Vương Bồi ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp nụ cười của Chu Tích Quân đang nhìn, mỉm cười.
“Anh rút lui bằng cách gì vậy?" Vương Bồi hỏi anh, hơi cười. Hôm nay các cô đều cùng ngồi một chuyến xe cả ngày đường, quan hệ tự dưng thân thiết lên chút, lúc nói chuyện cũng không khách sáo giống như trước.
Chu Tích Quân cười khổ lắc lắc đầu, hai hàng lông mày nhăn cả lại, bộ dạng cũng không ngại “Tôi cứ nghĩ hoạ sỹ thường là người nhã nhặn, ai ngờ, lại uống rượu giỏi vậy. Tôi thấy mình kém quá, đành phải tự rút lui. Nếu không một lát nữa là chết chìm"
Vương Bồi nhịn không được cười to, còn giải thích thêm, “Linh cảm đều xuất phát từ rượu, giống Lý Bạch uống rượu làm thơ vậy. Say rồi thì có lúc lại có thể vẽ được những tác phẩm không thể ngờ được"
Chu Tích Quân không tin, còn hỏi lại cô, “Vậy…Cô cũng thế sao?"
“Tôi…" Vương Bồi ngập ngừng, “Tôi không thích uống rượu lắm" Cô thấy thứ đó rất khó uống, vừa khổ, vừa chát lại như đốt cháy họng vậy, linh cảm không thấy đâu, chỉ thấy rất đau đầu, “Tôi…Linh cảm phát ra từ nguồn khác"
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh xinh đẹp của Ngao Du, ánh mắt sáng ngời, làn da trắng như tuyết, chiếc miệng mê người. Lần trước cô còn lấy anh ta làm mẫu vẽ cung nữ đến cả Thái Hậu còn tán thưởng nữa là.
Chẳng nhẽ – anh ta là linh cảm của cô sao?
Vương Bồi nhịn không được run rẩy.
Chu Tích Quân đưa cô đến cửa phòng thì sau đó khách sáo cáo từ. Anh thực đúng là người nho nhã, lễ độ lại ôn nhu, lúc nào cũng biết chăm sóc phụ nữ cẩn thận. Lấy anh so với Ngao Du ngây thơ thì đúng là một trời một vực! Trong lòng Vương Bồi rất cảm phục.
Sau khi tắm gội xong thì cô mở laptop ra, lên mạng vào diễn đàn chát với mọi người một lúc, một lát sau thấy Lô Lâm người đầy mùi rượu trở về. Đến cả tắm cũng không chịu đổ lên giường ngủ, bị Vương Bồi ép kéo vào toalét, khoảng 2 phút sau đã mặc áo khoác đi ra, rồi ngã luôn lên giường bất tỉnh.
Vương Bồi ngủ không được, tiếng mưa rơi đập vào cánh cửa sổ kêu tí tách càng làm cho lòng cô thêm phiền loạn. Thời tiết mùa hè có chút không đẹp lắm vì lúc nào cũng thấy mưa, lại còn thỉnh thoảng mưa rất to và dữ dội nữa.
Cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, thấy bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có gió xen lẫn tiếng mưa, có chút ánh đèn mờ mờ chiếu trên quảng trường nhỏ. Phía xa xa là một khoảng núi tối sẫm, lúc ban ngày cả đám ẩn hiện dưới làn mưa bụi nhìn xa tít tắp không thấy cuối, cảm giác có một vẻ đau thương, ủ dột vô cùng.
Vì vậy cô liền tìm trong hòm ra dụng cụ vẽ tranh, dựng giá vẽ, từ từ hoạ trên giấy những nét vẽ đầu tiên hiện lên trong đầu. Hơi nước mênh mông, núi non mờ ảo, gần đó có chút hoa và lá rụng trên mặt đất, còn có thêm những vũng nước….
Sáng sau đến tận 8 giờ cô mới dậy, Lô Lâm thì vẫn còn ngáy trên giường, gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Vương Bồi vội đi thay quần áo rồi xuống dưới lầu đến nhà bếp ăn sáng thì mới phát hiện mọi người chưa ai tới.
Bên ngoài trời vẫn mưa phùn, hơi nước bốc lên, bầu trời xám xịt.
Lão Trương mắt nhắm mắt mở như người mộng du đi xuống lầu, thấy Vương Bồi còn như là không thấy. Vương Bồi chạy nhanh đến hỏi: “Lúc nào thì lên đường vậy?"
Lão Trương ngáp vặt vài cái, suy nghĩ chút mới mơ màng trả lời: “Tối qua ai cũng uống nhiều, bây giờ vẫn còn ngủ chưa dậy được, chắc là sáng nay chưa thể đi được"
Vương Bồi cũng đã đoán là như vậy nên gật gật đầu trở lên lầu. Lúc lên lại gặp Chu Tích Quân. Hôm nay buổi trưa anh nhìn thấy cô là người duy nhất tỉnh táo, hăng hái. Tuy là mặc quần áo cộc nhưng tinh thần thì sáng sủa, trên trán có chút mồ hôi hình như là vừa đi vận động về.
Hình như bị hút vào Vương Bồi không hiểu sao tâm tình tốt hơn, hưng phấn chào anh.
“Sáng nay có phải vẫn nghỉ lại khách sạn không?" Chu Tích Quân hỏi, nhún nhún vai: “Mọi người ai cũng uống nhiều, đều say cả rồi"
“Ngao Du đâu rồi? Anh ấy thế nào?" Vương Bồi không hiểu sao lại tự dưng đi hỏi về anh ta, à, nói về lý anh ta là người mà cô đem theo cùng, hỏi cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Đêm qua anh ta không biết có phải đi cùng Đổng Thiến kia không nhỉ? Thực ra, trong lòng cô muốn hỏi rõ chuyện đó nhưng nếu mà hỏi vậy liệu có thô thiển quá không?
“Vẫn đang ngủ" Chu Tích Quân giả vờ không nghe thấy hàm ý cô hỏi, “Tối qua anh ấy uống hết hai chai, uống xong thì gục. Nhưng tửu lượng cũng không tệ lắm, không khóc không náo loạn, cứ yên lặng ngủ, tuyệt đối không làm phiền ai cả"
Hay thật! Tên ngốc này tửu lượng cũng lớn quá chứ, uống cũng không chết được. Vương Bồi ai oán rủa thầm, nét mặt vẫn tỏ vẻ khách sáo, “Vậy làm phiền anh chiếu cố anh ấy giùm"
Chu Tích Quân nhìn cô, mỉm cười gật đầu. Một lúc sau thang máy dừng, Vương Bồi định bước chân a ngoài thì Chu Tích Quân bỗng mở miệng bảo: “Cô…Nếu không cô thử đi xem anh ấy xem, hình như anh ấy có vẻ không vui lắm"
Không phải là uống rượu sao, sao mà lại mất hứng được? Hừ, chắc chắn là uống nhiều quá hỏng mất óc rồi, không thấy khó chịu mới lạ.
Tuy trong lòng Vương Bồi mắng thầm anh ta vậy nhưng hai chân thì lại rụt lại lẳng lặng quay về thang máy đi lên lầu. Chu Tích Quân cười cười.
Cửa mở, đón tiếp là một mùi rượu bốc tới. Vương Bồi bỗng cảm thấy ngượng, mặc dù Ngao Du không khóc, không náo loạn cũng không say khướt nhưng ở trong hoàn cảnh đó mà ngủ thì không phải dễ gì. Vì vậy, Vương Bồi vẫn cảm thấy có lỗi chút với Chu Tích Quân, chú nhóc không hiểu chuyện này vẫn là do cô đem tới.
Cô đi đến bên giường Ngao Du ngồi xuống.
Trong phòng rèm cửa đã kéo che nên hơi tối. Gương mặt Ngao Du bị chìm trong bóng tối, chỉ hiện lên hình dáng thôi. Chu Tích Quân đi tới cửa sổ mở ra, ánh sáng chiếu thẳng vào, mí mắt Ngao Du động dậy rồi từ từ lặng lẽ mở ra.
“Vương Bồi Bồi" anh ta há mồm, nói giọng yếu ớt. Giọng có chút khàn, lại trầm thấp, nghe làm cho người ta có chút thương cảm. Cả đêm anh ta say, mặt mũi trắng bệch, môi khô héo, còn tróc một ít ra, thoạt nhìn trông bộ dạng có chút đáng thương.
Ngao Du vốn không phải người như thế, bình thường lúc nào trông cũng sáng sủa, bộ dạng nhanh nhẹn, hay nheo mắt cười, lại vừa ngốc nghếch mơ màng, thỉnh thoảng thì lại chạy tới trêu chọc cô bị cô mắng, mà cho dù bị mắng thì da mặt cũng rất dầy, chẳng bao giờ tỏ thái độ gì cả.
“Tôi khó chịu quá" Anh ta nhỏ giọng làm nũng, trong ánh mắt còn có chút hơi đầy nước chớp chớp, nhìn rất giống chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ. Lòng Vương Bồi trùng xuống, cô tự dưng mất hứng, không thể phát hoả lên với anh ta được. Cô kệ anh ta và Đổng Thiến vậy. Anh ta vốn chỉ là một tên ngốc nghếch, không hiểu chuyện, quá ngốc, cô tức với anh ta làm gì, cần gì phải làm ầm lên với anh ta.
“Tôi đi nấu cho anh chút cháo, à, được rồi, trước tiên anh cứ đi tắm rửa đi, nhìn trông khó coi chết lên được vậy" Vương Bồi nhỏ giọng bảo anh ta một câu, sau đó thì đứng dậy. Ngao Du đưa tay ra túm lấy cánh tay cô, đôi mắt nhìn cô mong ngóng, nhỏ giọng cầu xin: “Cô đừng đi mà, nói chuyện với tôi một lát đi"
Lúc nói anh ta lại nhìn chằm chằm vào Chu Tích Quân, mắt chớp chớp, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ thì rõ cả.
Chu Tích Quân là người vừa thông minh lại biết chăm sóc người, lập tức liền hiểu đứng dậy bảo: “Tôi đi xuống làm chút gì đó cho anh ăn" Nói xong, nháy mắt với Vương Bồi, nhẹ nhàng đi ra cửa, còn Vương Bồi thì cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Ngao Du cố nói chuyện với Vương Bồi, giọng lộn xộn, nào là anh ta uống rất nhiều rượu, nào là ai oán bảo khó chịu, lại thỉnh thoảng nhìn cô mong ngóng xem xét, rồi lại mếu máo ấm ức bảo: “Cô không thích tôi đúng không…"
Bộ dạng của anh ta lúc này trông có vẻ rất đáng thương, ánh mắt ngập nước, hình như sắp khóc. Tâm tư Vương Bồi lại run rẩy, cũng không còn cách nào chỉ khẽ cắn môi, nhỏ giọng bảo anh ta: “Tôi sao lại không thích anh được. Anh rất ngoan ngoãn, tôi rất thích anh"
“Nhưng mà…cô lại đánh tôi.." Anh ta lên án hành động phạm tội của cô, bộ dạng trông rất thương tâm, cô đơn.
Vương Bồi thấy ngượng ngùng dịch ra chút, nhỏ giọng giải thích: “Chuyện kia….tự dưng anh cứ tiến sát tôi như thế, ..tôi…là theo phản xạ có điều kiện, nhưng không phải cố ý nhằm vào anh đâu…"
Nói xong lại có chút lo lắng, ánh mắt lại mở to, nhìn anh ta nghiêm túc: “Sau này anh đừng có làm bậy, đối với con gái đừng có động chân động tay. May là gặp tôi, nếu mà là người khác thì không chừng anh còn bị một đạp vào gốc rễ của anh là thiệt mạng ngay"
Ngao Du lại giọng ấm ức: “Tôi…tôi đâu có động chân động tay gì đâu, tôi thấy vết sưng trên cổ cô, định bôi thuốc cho cô thôi mà" Nói xong, cả khuôn mặt trắng bệch của anh ta lại đỏ rực, còn ra vẻ nghiêm túc thực sự: “Tôi chỉ là muốn….liếm một cái vào vết sưng của cô….thì nó sẽ khỏi thôi mà…"
Vương Bồi lại vung tay lên tát một nhát…..
“Thật là bộ ngực vĩ đại ha" Vương Bồi nhìn chằm chằm ngực của cô nàng mất nửa ngày, rồi lén nhìn xuống ngực mình so sánh, haiz thật là chán quá hà.
Lô Lâm cũng liếc mắt, phụng phịu, không đồng tình bảo: “Ngực quá bình thường, còn chưa đủ tầm"
Vương Bồi suýt nghẹn, nhịn không được nhìn chằm chằm vào ngực Lô Lâm khó hiểu hỏi: “Cô nàng kia còn chưa đủ tầm, chẳng nhẽ còn muốn to hơn nữa?"
Lô Lâm có vẻ không quen bị người khác chê mình, nhỏ giọng bảo: “Nhìn cô nàng kia đi, lớn nhất cũng chỉ là cỡ B. Cậu cứ bó chặt như thế thì trông giống hai cái chén thôi, mình dám đảm bảo so với cô nàng kia còn lớn hơn nhiều. Phụ nữ nếu không cởi hết quần áo, làm sao phân biệt được thật hay giả."
Ngay lúc này đã lớn vậy rồi, cho dù có cởi hết ra cũng chắc là của thật chứ!
Hai người cứ than ngắn, thở dài một lúc sau đó lại tiếp tục tán chuyện tiếp.
Còn Ngao Du kia thì vẫn nói trông rất cao hứng, càng uống rượu nhiều hơn, ánh mắt phát sáng long lanh, lúc anh ta hé mắt nhìn người thì không ai chịu nổi mị lực mê người của anh ta. Vương Bồi có cảm giác cả thân của Đổng Thiến mềm giống như sợi bún vậy.
Lão Ngô đã không uống thêm được rượu nữa, dựa cả người vào bàn, còn mặt Đổng Thiến hồng rực vẫn đưa cả người cọ sát vào Ngao Du, vừa uống vừa cười với đàn ông. Vương Bồi hai người ở bàn bên này chủ yếu là phụ nữ cả, uống còn có chút dè chừng, nhưng thấy cả người cứ ngoảnh hết về phía bên kia mà nhìn thì thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Vương Bồi có chút lo lắng không yên, có thể là do mưa gió bên ngoài dữ dội khiến tâm tình của người ta không tốt, cô uống trước mặt Lão Vương một chút rồi kêu đau đầu đi lên lầu.
Vừa bước vào thang máy thì có người tiến vào, dáng cao, thoảng mùi rượu. Vương Bồi ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp nụ cười của Chu Tích Quân đang nhìn, mỉm cười.
“Anh rút lui bằng cách gì vậy?" Vương Bồi hỏi anh, hơi cười. Hôm nay các cô đều cùng ngồi một chuyến xe cả ngày đường, quan hệ tự dưng thân thiết lên chút, lúc nói chuyện cũng không khách sáo giống như trước.
Chu Tích Quân cười khổ lắc lắc đầu, hai hàng lông mày nhăn cả lại, bộ dạng cũng không ngại “Tôi cứ nghĩ hoạ sỹ thường là người nhã nhặn, ai ngờ, lại uống rượu giỏi vậy. Tôi thấy mình kém quá, đành phải tự rút lui. Nếu không một lát nữa là chết chìm"
Vương Bồi nhịn không được cười to, còn giải thích thêm, “Linh cảm đều xuất phát từ rượu, giống Lý Bạch uống rượu làm thơ vậy. Say rồi thì có lúc lại có thể vẽ được những tác phẩm không thể ngờ được"
Chu Tích Quân không tin, còn hỏi lại cô, “Vậy…Cô cũng thế sao?"
“Tôi…" Vương Bồi ngập ngừng, “Tôi không thích uống rượu lắm" Cô thấy thứ đó rất khó uống, vừa khổ, vừa chát lại như đốt cháy họng vậy, linh cảm không thấy đâu, chỉ thấy rất đau đầu, “Tôi…Linh cảm phát ra từ nguồn khác"
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh xinh đẹp của Ngao Du, ánh mắt sáng ngời, làn da trắng như tuyết, chiếc miệng mê người. Lần trước cô còn lấy anh ta làm mẫu vẽ cung nữ đến cả Thái Hậu còn tán thưởng nữa là.
Chẳng nhẽ – anh ta là linh cảm của cô sao?
Vương Bồi nhịn không được run rẩy.
Chu Tích Quân đưa cô đến cửa phòng thì sau đó khách sáo cáo từ. Anh thực đúng là người nho nhã, lễ độ lại ôn nhu, lúc nào cũng biết chăm sóc phụ nữ cẩn thận. Lấy anh so với Ngao Du ngây thơ thì đúng là một trời một vực! Trong lòng Vương Bồi rất cảm phục.
Sau khi tắm gội xong thì cô mở laptop ra, lên mạng vào diễn đàn chát với mọi người một lúc, một lát sau thấy Lô Lâm người đầy mùi rượu trở về. Đến cả tắm cũng không chịu đổ lên giường ngủ, bị Vương Bồi ép kéo vào toalét, khoảng 2 phút sau đã mặc áo khoác đi ra, rồi ngã luôn lên giường bất tỉnh.
Vương Bồi ngủ không được, tiếng mưa rơi đập vào cánh cửa sổ kêu tí tách càng làm cho lòng cô thêm phiền loạn. Thời tiết mùa hè có chút không đẹp lắm vì lúc nào cũng thấy mưa, lại còn thỉnh thoảng mưa rất to và dữ dội nữa.
Cô đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra, thấy bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có gió xen lẫn tiếng mưa, có chút ánh đèn mờ mờ chiếu trên quảng trường nhỏ. Phía xa xa là một khoảng núi tối sẫm, lúc ban ngày cả đám ẩn hiện dưới làn mưa bụi nhìn xa tít tắp không thấy cuối, cảm giác có một vẻ đau thương, ủ dột vô cùng.
Vì vậy cô liền tìm trong hòm ra dụng cụ vẽ tranh, dựng giá vẽ, từ từ hoạ trên giấy những nét vẽ đầu tiên hiện lên trong đầu. Hơi nước mênh mông, núi non mờ ảo, gần đó có chút hoa và lá rụng trên mặt đất, còn có thêm những vũng nước….
Sáng sau đến tận 8 giờ cô mới dậy, Lô Lâm thì vẫn còn ngáy trên giường, gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Vương Bồi vội đi thay quần áo rồi xuống dưới lầu đến nhà bếp ăn sáng thì mới phát hiện mọi người chưa ai tới.
Bên ngoài trời vẫn mưa phùn, hơi nước bốc lên, bầu trời xám xịt.
Lão Trương mắt nhắm mắt mở như người mộng du đi xuống lầu, thấy Vương Bồi còn như là không thấy. Vương Bồi chạy nhanh đến hỏi: “Lúc nào thì lên đường vậy?"
Lão Trương ngáp vặt vài cái, suy nghĩ chút mới mơ màng trả lời: “Tối qua ai cũng uống nhiều, bây giờ vẫn còn ngủ chưa dậy được, chắc là sáng nay chưa thể đi được"
Vương Bồi cũng đã đoán là như vậy nên gật gật đầu trở lên lầu. Lúc lên lại gặp Chu Tích Quân. Hôm nay buổi trưa anh nhìn thấy cô là người duy nhất tỉnh táo, hăng hái. Tuy là mặc quần áo cộc nhưng tinh thần thì sáng sủa, trên trán có chút mồ hôi hình như là vừa đi vận động về.
Hình như bị hút vào Vương Bồi không hiểu sao tâm tình tốt hơn, hưng phấn chào anh.
“Sáng nay có phải vẫn nghỉ lại khách sạn không?" Chu Tích Quân hỏi, nhún nhún vai: “Mọi người ai cũng uống nhiều, đều say cả rồi"
“Ngao Du đâu rồi? Anh ấy thế nào?" Vương Bồi không hiểu sao lại tự dưng đi hỏi về anh ta, à, nói về lý anh ta là người mà cô đem theo cùng, hỏi cũng là chuyện cực kỳ bình thường. Đêm qua anh ta không biết có phải đi cùng Đổng Thiến kia không nhỉ? Thực ra, trong lòng cô muốn hỏi rõ chuyện đó nhưng nếu mà hỏi vậy liệu có thô thiển quá không?
“Vẫn đang ngủ" Chu Tích Quân giả vờ không nghe thấy hàm ý cô hỏi, “Tối qua anh ấy uống hết hai chai, uống xong thì gục. Nhưng tửu lượng cũng không tệ lắm, không khóc không náo loạn, cứ yên lặng ngủ, tuyệt đối không làm phiền ai cả"
Hay thật! Tên ngốc này tửu lượng cũng lớn quá chứ, uống cũng không chết được. Vương Bồi ai oán rủa thầm, nét mặt vẫn tỏ vẻ khách sáo, “Vậy làm phiền anh chiếu cố anh ấy giùm"
Chu Tích Quân nhìn cô, mỉm cười gật đầu. Một lúc sau thang máy dừng, Vương Bồi định bước chân a ngoài thì Chu Tích Quân bỗng mở miệng bảo: “Cô…Nếu không cô thử đi xem anh ấy xem, hình như anh ấy có vẻ không vui lắm"
Không phải là uống rượu sao, sao mà lại mất hứng được? Hừ, chắc chắn là uống nhiều quá hỏng mất óc rồi, không thấy khó chịu mới lạ.
Tuy trong lòng Vương Bồi mắng thầm anh ta vậy nhưng hai chân thì lại rụt lại lẳng lặng quay về thang máy đi lên lầu. Chu Tích Quân cười cười.
Cửa mở, đón tiếp là một mùi rượu bốc tới. Vương Bồi bỗng cảm thấy ngượng, mặc dù Ngao Du không khóc, không náo loạn cũng không say khướt nhưng ở trong hoàn cảnh đó mà ngủ thì không phải dễ gì. Vì vậy, Vương Bồi vẫn cảm thấy có lỗi chút với Chu Tích Quân, chú nhóc không hiểu chuyện này vẫn là do cô đem tới.
Cô đi đến bên giường Ngao Du ngồi xuống.
Trong phòng rèm cửa đã kéo che nên hơi tối. Gương mặt Ngao Du bị chìm trong bóng tối, chỉ hiện lên hình dáng thôi. Chu Tích Quân đi tới cửa sổ mở ra, ánh sáng chiếu thẳng vào, mí mắt Ngao Du động dậy rồi từ từ lặng lẽ mở ra.
“Vương Bồi Bồi" anh ta há mồm, nói giọng yếu ớt. Giọng có chút khàn, lại trầm thấp, nghe làm cho người ta có chút thương cảm. Cả đêm anh ta say, mặt mũi trắng bệch, môi khô héo, còn tróc một ít ra, thoạt nhìn trông bộ dạng có chút đáng thương.
Ngao Du vốn không phải người như thế, bình thường lúc nào trông cũng sáng sủa, bộ dạng nhanh nhẹn, hay nheo mắt cười, lại vừa ngốc nghếch mơ màng, thỉnh thoảng thì lại chạy tới trêu chọc cô bị cô mắng, mà cho dù bị mắng thì da mặt cũng rất dầy, chẳng bao giờ tỏ thái độ gì cả.
“Tôi khó chịu quá" Anh ta nhỏ giọng làm nũng, trong ánh mắt còn có chút hơi đầy nước chớp chớp, nhìn rất giống chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ. Lòng Vương Bồi trùng xuống, cô tự dưng mất hứng, không thể phát hoả lên với anh ta được. Cô kệ anh ta và Đổng Thiến vậy. Anh ta vốn chỉ là một tên ngốc nghếch, không hiểu chuyện, quá ngốc, cô tức với anh ta làm gì, cần gì phải làm ầm lên với anh ta.
“Tôi đi nấu cho anh chút cháo, à, được rồi, trước tiên anh cứ đi tắm rửa đi, nhìn trông khó coi chết lên được vậy" Vương Bồi nhỏ giọng bảo anh ta một câu, sau đó thì đứng dậy. Ngao Du đưa tay ra túm lấy cánh tay cô, đôi mắt nhìn cô mong ngóng, nhỏ giọng cầu xin: “Cô đừng đi mà, nói chuyện với tôi một lát đi"
Lúc nói anh ta lại nhìn chằm chằm vào Chu Tích Quân, mắt chớp chớp, mặc dù không nói gì nhưng ý tứ thì rõ cả.
Chu Tích Quân là người vừa thông minh lại biết chăm sóc người, lập tức liền hiểu đứng dậy bảo: “Tôi đi xuống làm chút gì đó cho anh ăn" Nói xong, nháy mắt với Vương Bồi, nhẹ nhàng đi ra cửa, còn Vương Bồi thì cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Ngao Du cố nói chuyện với Vương Bồi, giọng lộn xộn, nào là anh ta uống rất nhiều rượu, nào là ai oán bảo khó chịu, lại thỉnh thoảng nhìn cô mong ngóng xem xét, rồi lại mếu máo ấm ức bảo: “Cô không thích tôi đúng không…"
Bộ dạng của anh ta lúc này trông có vẻ rất đáng thương, ánh mắt ngập nước, hình như sắp khóc. Tâm tư Vương Bồi lại run rẩy, cũng không còn cách nào chỉ khẽ cắn môi, nhỏ giọng bảo anh ta: “Tôi sao lại không thích anh được. Anh rất ngoan ngoãn, tôi rất thích anh"
“Nhưng mà…cô lại đánh tôi.." Anh ta lên án hành động phạm tội của cô, bộ dạng trông rất thương tâm, cô đơn.
Vương Bồi thấy ngượng ngùng dịch ra chút, nhỏ giọng giải thích: “Chuyện kia….tự dưng anh cứ tiến sát tôi như thế, ..tôi…là theo phản xạ có điều kiện, nhưng không phải cố ý nhằm vào anh đâu…"
Nói xong lại có chút lo lắng, ánh mắt lại mở to, nhìn anh ta nghiêm túc: “Sau này anh đừng có làm bậy, đối với con gái đừng có động chân động tay. May là gặp tôi, nếu mà là người khác thì không chừng anh còn bị một đạp vào gốc rễ của anh là thiệt mạng ngay"
Ngao Du lại giọng ấm ức: “Tôi…tôi đâu có động chân động tay gì đâu, tôi thấy vết sưng trên cổ cô, định bôi thuốc cho cô thôi mà" Nói xong, cả khuôn mặt trắng bệch của anh ta lại đỏ rực, còn ra vẻ nghiêm túc thực sự: “Tôi chỉ là muốn….liếm một cái vào vết sưng của cô….thì nó sẽ khỏi thôi mà…"
Vương Bồi lại vung tay lên tát một nhát…..
Tác giả :
Tú Cẩm