Long Thái Tử Báo Ân

Chương 1

Lúc thức dậy Vương Bồi bỗng phát hiện thấy có chuyện không đúng.

Dưới lầu đang cãi nhau ầm ĩ, có rất nhiều người đang nói chuyện ồn ào.

Thậm chí cô còn nghe thấy bên tường bên kia có tiếng Lưu thẩm đánh mạt chược nữa.

Kỳ lạ hơn là phía sau cô không phải là sòng bài hay sao? Chẳng lẽ cô đến muộn quá nên không chiếm được chỗ nào rồi?

Mở to mắt nhìn thấy đồng hồ báo thức đầu giường vừa mới chỉ 8 giờ. Vương Bồi tuyệt vọng kêu lên một tiếng, tối hôm qua lúc cô đến vẽ ở hầm Lăng Thần khoảng 2 giờ, hai mắt vẫn còn buồn ngủ díp lại.

Ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường, bên tai vẫn vang lên những âm thanh ầm ĩ làm cho cô khó chịu vô cùng.

Vội vàng rời giường, chải đầu, đi dép vào, vừa ngáp vừa ra khỏi phòng. Còn chưa đến cửa thì đã nhìn thấy Thái Hậu đứng ở cửa: “Trong bộ dạng con nhìn giống quỷ chưa kìa, tóc thì rối bù, trông lôi tha lôi thôi, có nhanh lên đi rửa mặt chải đầu ngay không, có khách đến chơi nhà nếu mà chẳng may bị nhìn thấy có phải mất mặt không cơ chứ…"

Sao cả Thái Hậu cũng kỳ quái vậy không biết? Vương Bồi vừa ngáp vừa vô cùng khó hiểu. Bình thường thì Thái Hậu chẳng bao giờ để ý đến cô, kệ cho cô ngủ đến hai giờ chiều rời giường cũng không sao. Hơn nữa dì Luu đều là hàng xóm láng giềng, chả lẽ lại coi là khách hay sao?

Lúc Vương Bồi vào Toalét đánh răng, con gái thứ của dì Lưu liền bước vào. Vương Bồi đang nghĩ là cô ta đi toalét thì lại thấy cô ta đứng im trước gương. Lấy chiếc lược cào cào vài nhát lên đầu, soi soi xem xem một lúc rồi hỏi một câu: “Cậu có son môi không?"

Vương Bồi xúc miệng òng ọc nhổ đi rồi đáp: “Không có" Loại đồ trang điểm gì đó giống như đàn ông không thể tuỳ tiện cho mượn được. Nhưng em gái Lưu nhị này lại không hiểu gì cả.

Cô ta còn nói tiếp: “Son môi kia mà còn không có “

Không đợi Vương Bồi trả lời cô ta tự tay kéo ngăn kéo dưới bồn rửa tìm kiếm son môi chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Vương Bồi đã khó chịu đến cực điểm, cứ lau chiếc gương nhiều lần, lại nhìn gương khác soi xét, một lúc thì nhếch miệng lên, một lát thì lại vuốt vuốt tóc, có vẻ hài lòng đôi chút rồi không quay đầu tiến thẳng ra cửa.Vương Bồi đen sì nhìn theo bóng cô ta rời đi, chờ đến lúc cô ta đã đi ra hẳn bên ngoài phòng khách mới nhớ đến một chuyện lớn tiếng nói với cô ta: “Lưu nhị muội, ngày hôm qua không phải mày giúp chị tìm thuốc chữa chứng táo bón hay sao? Tối lên mạng chị tìm không được"

“Chị nói bậy bạ gì thế? Ai táo bón, có chị táo bón thì có! Cả nhà chị đều táo bón hết!" Lưu nhị muội thở hổn hển trừng mắt nhìn cô một cái, dậm chân bình bịch, thờ phì phì phi ra cửa.

Vậy là kỳ quái rồi nha, tối qua cô còn cố ý gọi điện thoại nói chuyện này rồi mà, làm sao mà sáng nay lại thay đổi rồi. Nói đến táo bón cũng không phải chuyện nhỏ, muốn thông mà không thông được, mọi vấn đề đều ở chỗ này cả…

Vương Bồi còn cố nói vài câu với Lưu nhị muội nhưng cô ta lại giống như muốn chạy trốn ôn thần vậy chạy vội xuống lầu, chỉ còn lại một chuỗi tiếng chân vang vọng.

Sao hôm nay ai cũng kỳ quái vậy ta?

Chờ đến lúc Vương Bồi làm xong mọi chuyện, rửa mặt, sửa sang tóc tai, như mộng du đi xuống tầng, tiến vào sân thì mới hiểu rõ nguyên nhân.

Dưới tàng cây hương phỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi, mặc áo sơ mi lụa màu đen, cúc ngực mở lộ ra bộ ngực, xương quai xanh trắng nõn hơn cả nữ nhân nữa ấy chứ.

Da dẻ của anh ta rất trắng, mờ mờ ảo ảo như sương, trông lung linh như dưới ánh đèn, bộ dáng thì….vô cùng đẹp mắt, theo kinh nghiệm của Vương Bồi thì cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào đẹp hơn so với hắn. Không thể lấy ngôn ngữ tầm thường để miêu tả cái xinh đẹp đó được, cái gọi là hồn xiêu phách lạc, nghiêng nước, nghiêng thành đều có vẻ như rất mờ nhạt, so sánh với anh ta thì chỉ có hơn mà thôi, Vương Bồi cảm thấy tối qua nhìn bức vẽ mỹ nữ cung đồ thì xấu vô cùng không để vào mắt được. Nhưng diện mạo xinh đẹp thế này thoạt nhìn cũng không có nữ tính.

Có thể là ánh mắt quá sắc bén, hoặc là lông mày quá rậm rạp hay là cả người toát ra một vẻ quý khí làm cho người ta không dám tiến đến gần.

Khó trách đến cả Thái Hậu cũng không chịu nổi. Tuy nói rằng ông Vương lúc trẻ cũng răng trắng, môi hồng, thanh niên anh tuấn thanh tú, nhưng nếu so với người đàn ông này thì quả là một trời một vực.

“Ở đâu đến vậy?" Vương Bồi thấy chính mình cũng chịu không nổi nữa chạy vội vào bếp mở cửa sổ ra nhìn rồi hỏi Thái Hậu. “Mẹ để cho một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc vào nhà không sợ giáo sư Vương sao"

Thái Hậu tức quá liếc cô một cái mắng: “Nói lung tung gì thế?" Còn chưa nói xong thì trên mặt đã không nhịn nổi phì cười, khoé miệng nhếch lên thần bí nói: “Ba con thì phải mất nửa tháng cũng chưa chắc đã về ngay. Ông dẫn theo một đám mỹ nữ đi du ngoạn rất vui ha. Mẹ chẳng qua là nhìn quen lắm rồi. Hơn nữa chẳng phải còn con ở trong nhà này hay sao?"

Nghỉ hè giáo sư Vương dẫn theo một đoàn học sinh đi Tây Tạng có thể đến tận tháng 9 mới trở về, trước khi đi cũng muốn kéo theo Thái Hậu nhưng bà lại không thích. Tây Tạng là Thái Hậu và Vương giáo sư nhất kiến chung tình, là nơi tự định đoạt chung thân đại sự, bản thân mẹ Vương Bồi vốn rất thích đã thu xếp hành lý cùng với giáo sư Vương trải qua năm tháng thanh xuân.

“Địa phương quỷ quái kia, lần trước mẹ mất nửa cái mạng rồi, không bao giờ đi nữa" Thái Hậu nhắc tới Tây Tạng thì vẻ mặt lại khiếp sợ một lúc lâu, sau đó nhìn phía Vương Bồi oán giận thời tiết nơi đó, mất hứng nói với Vương ba ba: “Hơn nữa, một đám tiểu quỷ kia, chẳng lẽ lại cho mẹ làm bảo mẫu hay sao?"

Đây mới là trọng điểm cuối cùng – Giáo sư Vương hiểu rất rõ vấn đề này thế nên mới ủ rũ thu xếp hành lý cô độc ra đi, trước khi đi lại cam đoan lần nữa: “Lần sau chúng ta cùng đi, chỉ có hai chúng ta mà thôi"

Giáo sư vừa đi, hai phụ nữ trong nhà bắt đầu muốn làm gì thì làm, chơi mạt chược thâu đêm, ngủ lười thấy rõ, giờ lại bỗng có một tiểu mỹ nhân tiến đến. Vương Bồi cảm thấy nàng phải gọi điện thoại cho lão cha để tỏ thành ý của mình mới được.

“Đúng rồi" Vương Bồi bỗng có chút không hiểu, nghi hoặc hỏi: “Tiểu mỹ nhân từ đâu đến vậy, mẹ làm thế nào mà đưa người ta đến đây thế?"

Mặt mày Thái Hậu lập tức hớn hở đắc ý nói: “Con xem mẹ đã hơn 10 ngày nay chưa ra ngoài rồi, sáng nay tự dưng lại nổi lên ý tưởng muốn đi mua mấy con cá sông, vừa mới đến gần chợ thì thấy hắn. Cậu bé rất chi là lễ phép, hỏi mẹ là trong nhà có phòng cho thuê không, muốn ở tạm đây một thời gian. Mẹ liền đưa cậu ta về đây. Con xem có phải có duyên phận gì không?"

Từ khi thị trấn nhỏ trở thành điểm du lịch thì khách du lịch tăng lên rất nhiều. Lúc mới bắt đầu còn náo nhiệt nhưng đến hiện giờ thì khắp nơi nơi đều nhìn thấy du khách đến nghỉ hoặc ngắm cảnh. Như tiểu mỹ nhân này muốn tìm một căn phòng nghỉ trong vòng 10 ngày cũng không có đâu.

Nhưng Vương Bồi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, chịu không nổi nhíu mày, chả nhẽ soái ca này tự động tìm đến đây sao? Tự dưng lại sinh ra hoài nghi, khó tin nên chịu không nổi tò mò hỏi: “Mẹ có nghĩ đến hắn là trộm không?" Kho hàng nhà cô có chứa rất nhiều tác phẩm của ông nội và Vương giáo sư, nếu có trộm tới cũng không phải là chuyện khó hiểu.

“Ây da, con cũng thật là" Thái Hậu lập tức bực mình, “Tuổi còn nhỏ vậy mà sao đa nghi nặng thế không biết. Người ta là tiểu du khách làm sao lại giống trộm được? Con nhìn bộ dạng của cậu ta xem, này quần áo, giầy dép, trên tay có có nhẫn nữa, kim cương thuộc loại màu sắc đế vương, cái mặt tỏ ra là người giàu có. Có người nhìn trúng nhà ta này nọ cái gì. Đúng là con mắt quá kém!"

Vương Bồi mở to mắt, chắc cô hoa mắt thôi cho nên vừa rồi lấy tay dụi dụi mắt nhưng vẫn liếc thấy chiếc nhẫn trên tay người đàn ông kia, tự dưng cảm thấy màu sắc thật đẹp, màu xanh lục, lại thấy đúng là vô cùng giá trị, nhưng đâu thấy có giàu có gì đâu?

Thôi quên đi, nếu Thái Hậu đã nói vậy chắc là đúng rồi. Kiến thức lão mẹ của cô cực rộng, ánh mắt cực sắc bén, quan trọng hơn là, nếu Vương Bồi nói thêm câu nữa, vớ vẩn Thái Hậu sẽ nổi bão lên ấy chứ.

“Sau đó, mẹ liền đưa anh ta tới đây sao?" Vương Bồi vẫn cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi hỏi: “Vậy anh ta sẽ nghỉ phòng nào đây?"

Tầng hai là khuê phòng và phòng vẽ tranh của cô, tầng một thì đã bị giáo sư Vương chiếm hết rồi, chắc không thể bố trí cho anh ta nghỉ ở phòng ông nội sau nhà đấy chứ?

Trên mặt Thái Hậu hiện ra nét lo âu, một lát nhìn Vương Bồi bảo: “Cho nghỉ bên cạnh phòng con không phải là được hay sao?"

Bên cạnh ……cạnh phòng cô. Nhưng mà lại dùng chung ban công nha, mùa hè này cô còn không đóng cửa cả ngày, lão mẹ chả nhẽ không lo lắng đến sự an toàn của cô hay sao?

Vương Bồi nhìn sắc mặt nhăn nhó của Thái Hậu thì thở dài: “Giáo sư Bành, rốt cục mẹ đã nhận của người ta bao nhiêu tiền thuê nhà rồi vậy?"

“Hây da con nếm thử canh bí đao xem thế nào?" Thái Hậu lập tức lảng tránh. Vương Bồi muốn khóc không ra nước mắt.

Mọi người xem đi, bộ dạng xinh đẹp thế đúng là chiếm ưu thế nha, đến cả bà già còn thích nữa là. Nhưng Thái Hậu nói đúng, người kia cái gì Du cũng đã trưởng thành rồi, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thì có thể hô to gọi nhỏ cho mình một đống mỹ nhân, sao gọi anh ta là trộm được.

“Vậy tên anh ta là gì gì bơi vậy?"

“Ngao Du"

“Phụt" Vương Bồi trong mồm phun luôn cả ngụm canh vào trên tạp dề của Thái Hậu, cố lắm mới không cười, xoa xoa miệng, mặt nghiêm trang nhìn mặt mẹ nói: “Xin chào, tên tôi là Hoả Hồ"

Nhà họ Vương vốn đã quen ăn điểm tâm dưới tàng cây hương phỉ, vì vậy Thái Hậu cùng Vương Bồi bưng khay nhỏ ra. Trong sân vẫn vô cùng náo nhiệt, trừ Lưu nhị muội của dì Lưu còn có một vài vị nữa một đám vây quanh Ngao Du, cười tủm tỉm nhìn có vẻ thân thiết.

Nhưng trông Ngao đại gia có vẻ mất hứng rồi.

Nói anh ta là Ngao đại gia cũng không ngoa, nhìn vị này trông xinh đẹp thế nhưng tính tình thì không được chút nào, bị mọi người vây quanh nhìn chằm chằm, trên mặt thì đen sì, im lặng đến phát chán. Thái độ thì cao ngạo, nhìn người trong mắt đều nheo nheo lại, lộ ra một vẻ khinh người quá đáng. Thật giống kiểu, giống kiểu tất cả mọi người đều phải quỳ gối xuống trước mặt anh ta vậy.

Đại gia phát hoả xem cũng không hiểu được là hắn đang tức giận bởi vì nhìn sắc mặt tiểu mỹ nhân tức giận trông vẫn vô cùng quyến rũ, dù sao thì cũng coi như không có gì cả. Sắc mặt Ngao đại gia càng ngày càng đen, thế nhưng hắn vẫn cố làm ra vẻ không có gì, đặc biệt là thái độ đối với dì Lưu và các vị lớn tuổi khác, nhìn hắn trông còn có vẻ rất khách khí nữa là.

“Cậu bé này tuy tính tính không hay mấy nhưng nhìn qua thì có chút được giáo dục.." Thái Hậu ghé bên tai Vương Bồi thì thầm, lúc nói còn cố cười cười, nhìn trông rất đắc ý, làm như Ngao đại gia chính là con mình vậy.

“Ô.." Ngao Du tò mò nhìn Vương Bồi chằm chằm, ánh mắt xinh đẹp phát ra ánh hào quang làm tất cả mọi người đều nín thở.

Lòng Vương Bồi cũng kinh hoàng đứng phắt dậy, đứng gần bọn họ, nhìn từ góc của cô thì thấy rõ khuôn mặt của anh ta, đường cong xinh đẹp, ánh mắt hồn xiêu phách lạc, còn có…có quần áo màu đen bó sát trong suốt như ẩn hiện làn da trắng như tuyết của anh ta…Thật đáng chết mà, cô thấy máu mũi mình sắp trào ra rồi.

“Đúng là cô rồi" Ngao Du tự dưng cười to, ánh mắt lấp lánh, lông mi dài cong cong lên, đen dày giống như lông bàn chải vậy. Trong chớp mắt, đang vừa rồi cao ngạo bỗng chốc biến mất, nhìn anh ta bây giờ vừa thân thiết lại vừa thật là đáng yêu, tựa như một hàng xóm láng giềng xinh đẹp kỳ cục vậy…..Ô ô, là đệ đệ.

“Xin chào, tôi là Vương Bồi" Vương Bồi lau mặt, trên tay nóng lên, bỗng kêu to" Oa.." máu mũi rơi đầy trên tay.
Tác giả : Tú Cẩm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại