Long tế
Chương 76: Cần tiền chứ không cần mạng sống
“Vớ vẩn! Bà không gài bẫy, sao tôi có thể bỏ một trăm triệu ra được?" Thẩm Quân Văn đổ hết tội lên đầu Tôn Quế Phương, anh ta không làm gì được Lâm Lan, chẳng lẽ còn không làm gì được Tôn Quế Phương sao? Tôn Quế Phương rất ấm ức, bà ta muốn nói là tự Thẩm Quân Văn ngu, không nhận ra Trương Đông Thần gài bẫy anh ta, nhưng câu này, bà ta dám nói sao? Không dám!
“Những cái khác ông đây không quan tâm, một trăm triệu kia, bà phải trả lại cho tôi, nếu không, quãng đời còn lại của bà và con bà cứ chờ trong tù đi." Thẩm Quân Văn cười khẩy nói.
Câu này như tiếng sét đáng ngang tai làm mặt mẹ con Tôn Quế Phương trắng bệch, vừa rồi còn mơ tưởng hão huyền cưới được con đại gia vừa giàu vừa đẹp, bước lên đỉnh cao của đời người, sao chớp mắt lại phải sống cả đời trong ngục tù thế này
“Cậu Thẩm, không phải cậu đã ngủ với con gái tôi rồi sao? Không phải cậu muốn quỵt nợ đấy chứ?" Lâm Lan không nhịn được nói một câu, một trăm triệu tuy có hơi nhiều nhưng cậu đã ngủ với Hạ Mộng Dao rồi, thì phải nhận.
Thẩm Quân Văn cứng họng, suýt chút nữa thì bị tức tới ngất. Anh ta không biết, Hạ Mộng Dao sao lại vớ phải bà mẹ cực phẩm như vậy, càng khó tưởng tượng hơn nữa là, Trần Phong đã nhịn Lâm Lan ba năm, sao anh có thể làm được chứ?
“Cô Lâm, cô đừng có nói linh tinh, cháu và cô Hạ không phát sinh bất cứ quan hệ gì, ăn cơm xong, cô Hạ về nhà luôn rồi!" Thẩm Quân Văn nghiến răng nói, nếu Lâm Lan thật sự tưởng anh ta và Hạ Mộng Dao phát sinh quan hệ, hơn nữa còn không kiêng nể gì tuyên truyền ra ngoài, vậy Trần Phong nghe xong, chắc chắn sẽ băm anh ta ra mất.
“Cái gì? Cậu chưa ngủ với con gái tôi?" Lâm Lan hét lên, Thẩm Quân Văn sao có thể chưa ngủ với Hạ Mộng Dao chứ, trước kia cậu ta không phải nhất định phải có được Hạ Mộng Dao sao?
Thẩm Quân Văn nhìn Lâm Lan chằm chằm, mặt tối sầm lại nói: “Cô Lâm, cháu nói lại một lần cuối, cháu và cô Hạ không phát sinh bất cứ quan hệ gì, sau này cô nói chuyện chú ý một chút, đừng làm cô Hạ mang tiếng."
Lâm Lan thoáng cái mặt mũi xám xịt, cảm giác giấc mộng nhà giàu của mình bị tan vỡ rồi. Thẩm Quân Văn chưa ngủ với Hạ Mộng Dao, cũng có nghĩa là nhà họ Thẩm và bà ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì.
“Cậu Thẩm, tại sao cậu lại không ngủ với Mộng Dao nữa, có phải nó không đồng ý không?", trong lòng Lâm Lan vẫn nuôi chút hi vọng cuối cùng, nếu Hạ Mộng Dao không đồng ý, bà ấy nhất định sẽ nghĩ cách để thuyết phục Hạ Mộng Dao, để Hạ Mộng Dao đồng ý.
Thẩm Quân Văn nghiến răng nói: “Cô Lâm, cô Hạ là vợ của anh Trần, cô ấy rất yêu anh Trần, cô ấy và anh Trần mới là một đôi trời sinh. Người như cháu, căn bản không hề xứng với cô Hạ, cô Lâm, sau này đừng gán ghép cháu với cô Hạ nữa, cháu không xứng!"
“Cậu Thẩm, cậu nói linh tinh gì vậy, tôi thấy, cậu tốt gấp trăm nghìn lần đồ vô dụng kia, sao cậu có thể không xứng với Mộng Dao nhà tôi được, theo tôi thấy, cậu thừa sức xứng với Mộng Đao." Lâm Lan vẫn không từ bỏ, còn muốn tiếp tục khuyên giải.
Mặt Thẩm Quân Văn tối sầm lại, anh ta không biết nói thế nào mới được rồi. Suy nghĩ của loại người như Lâm Lan, căn bản không giống với người thường. Còn Tôn Quế Phương bên cạnh, sau khi nghe thấy hai chữ anh Trần sắc mặt đã thay đổi, Thẩm Quân Văn đã gọi Trần Phong là anh Trần, mà không phải là đồ vô dụng! Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ là sau đó Trần Phong không chỉ không bị Hàn Long đánh trò nằm bẹp dí, mà còn rất có khả năng là đã đánh cho Hàn Long nằm bẹp dí! Nếu không thì, với cái tính ngang ngạnh của Thẩm Quân Văn, chắc chắn sẽ không nói ra hai chữ anh Trần!
“Cô Lâm, đừng nói nữa, hôm nay cháu tới có một mục đích, đó là lấy lại một trăm triệu kia của cháu, cô nói luôn trả hay không đi." Thẩm Quân Văn cũng không muốn tranh luận với Lâm Lan nữa, nói thẳng mục đích của mình.
Mặt Lâm Lan biến sắc, thật sự phải trả lại Thẩm Quân Văn một trăm triệu vừa cầm, khác gì cầm dao cắt từng miếng thịt trên người bà ấy. Thấy Lâm Lan còn do dự, Tôn Quế Phương bỗng chốc không để đâu hết tức, đồ ngu này, đã tới lúc này rồi còn muốn một trăm triệu kia!
“Lâm Lan, mợ mau trả cậu Thẩm tiền đi!" Tôn Quế Phương lạnh lùng ra lệnh, vừa nãy Thẩm Quân Văn nói rồi, không trả được một trăm triệu, sẽ cho mẹ con bà ta ngồi tù, nhưng không nói cho Lâm Lan ngồi tù. “Chị dâu, tiền này…" Lâm Lan rất muốn nói, khoản tiền này bây giờ là của bà ấy.
Ai ngờ, Tôn Quế Phương bước lên trước mặt bà ấy, tát thẳng mặt bà ấy: “Có trả hay không?" “Em trả, em trả ngay!" Lâm Lan ôm mặt, tuy trong lòng không chịu, nhưng vẫn lấy thẻ ngân hàng trong túi áo ra đưa cho Thẩm Quân Văn. Thẩm Quân Văn cười khẩy một tiếng, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, loại mặt dày như Lâm Lan đây cần phải loại tiểu nhân như Tôn Quế Phương trị.
“Cô Lâm, cháu lấy tiền về nhé. Ngoài ra, trước kia cháu và cô Hạ trong sạch, cháu không hi vọng nghe được người khác khua môi múa mép." Thẩm Quân Văn lạnh nhạt nói, câu này của anh ta coi như cảnh cáo rồi, tin là Lâm Lan cũng không dám đi nói linh tinh bên ngoài.
“Vâng, cậu Thẩm." Mặt Lâm Lan trắng bệch, thều thào đáp, đời người lên voi xuống chó, cũng chỉ như vậy, mười phút trước, trong đầu bà ấy còn nghĩ, làm sao để khoe người khác, bà ấy là mẹ vợ Thẩm Quân Văn, kết quả mười phút sau, Thẩm Quân Văn lại làm thế này với bà ấy.
Không chỉ không trở thành mẹ vợ, mà một trăm triệu trong tay cũng bay rồi. Cầm được thẻ ngân hàng, Thẩm Quân Văn cũng không dám ở lại nhà họ Hạ lâu, đẩy cửa rời đi. “Chị dâu, bây giờ phải làm thế nào?" Lâm Lan không kìm được nhìn Tôn Quế Phương.
Tôn Quế Phương căm hận nhìn Lâm Lan một cái, nói: “Tới bây giờ mợ còn không biết, tại sao Thẩm Quân Văn lại không ngủ với con gái mợ sao?" Lâm Lan mù tịt lắc đầu.
Tôn Quế Phương tức tới nghiến răng: “Đồ ngu nhà mợ! Là vì Trần Phong!" Lần này Tôn Quế Phương không dám tiếp tục mắng Trần Phong là đồ vô dụng nữa, Trần Phong đến cả Thẩm Quân Văn cũng thu phục được, huống gì bà ta. “Đồ vô dụng kia?" Lâm Lan mặt đầy vẻ không thể tin được.
“Lâm Lan, mợ thật sự ngu tới không có thuốc chữa nữa rồi." Tôn Quế Phương lắc đầu nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, Trần Phong căn bản không phải là đồ vô dụng gì, ngược lại, trong tay nó nắm giữ thế lực khó mà tưởng tượng được, Thẩm Quân Văn mà mợ nhắm trúng, còn không xứng xách dép cho nó!"
“Sao có thể thế được? Chị dâu, chị có phải hồ đồ rồi không? Cái đồ vô dụng kia, nếu thật sự nó có bản lĩnh như vậy, tại sao lại ở nhà em làm chó ba năm được." Lâm Lan vẫn không dám tin, nếu Trần Phong thật sự có thế lực lớn như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện bị tất cả người nhà họ Hạ chế giễu ba năm như vậy.
Tôn Quế Phương cười khẩy một tiếng nói: “Tin hay không tùy mợ! Con trai, chúng ta đi." Tôn Quế Phương nhìn Lâm Đại Quân một cái rồi nói, bà ta không dám ở nhà họ Hạ lâu, nếu Trần Phong thật sự như bà ta nghĩ, thì hiện giờ hành động này của bà ta rõ ràng là phạm Thái Tuế rồi, Trần Phong nhất định sẽ không tha cho bà ta.
Còn về việc lấy Vương Mạnh Long ra uy hiếp Lâm Lan, Tôn Quế Phương cũng bỏ luôn suy nghĩ này, trước khi điều tra rõ gia cảnh của Trần Phong, bà ta làm vậy khác gì tìm cái chết.
“Mẹ, năm trăm nghìn kia vẫn chưa lấy được." Lâm Đại Quân có hơi không cam tâm nói, tuy một trăm triệu không còn nữa, nhưng trong tay Hạ Mộng Dao vẫn còn một triệu.", “Năm trăm nghìn cái gì, mau đi thôi." Tôn Quế Phương trừng mắt nhìn Lâm Đại Quân, bà ta phát hiện, con trai mình chả khác gì Lâm Lan, chỉ thích tiền, đến mạng cũng không cần nữa.
“Những cái khác ông đây không quan tâm, một trăm triệu kia, bà phải trả lại cho tôi, nếu không, quãng đời còn lại của bà và con bà cứ chờ trong tù đi." Thẩm Quân Văn cười khẩy nói.
Câu này như tiếng sét đáng ngang tai làm mặt mẹ con Tôn Quế Phương trắng bệch, vừa rồi còn mơ tưởng hão huyền cưới được con đại gia vừa giàu vừa đẹp, bước lên đỉnh cao của đời người, sao chớp mắt lại phải sống cả đời trong ngục tù thế này
“Cậu Thẩm, không phải cậu đã ngủ với con gái tôi rồi sao? Không phải cậu muốn quỵt nợ đấy chứ?" Lâm Lan không nhịn được nói một câu, một trăm triệu tuy có hơi nhiều nhưng cậu đã ngủ với Hạ Mộng Dao rồi, thì phải nhận.
Thẩm Quân Văn cứng họng, suýt chút nữa thì bị tức tới ngất. Anh ta không biết, Hạ Mộng Dao sao lại vớ phải bà mẹ cực phẩm như vậy, càng khó tưởng tượng hơn nữa là, Trần Phong đã nhịn Lâm Lan ba năm, sao anh có thể làm được chứ?
“Cô Lâm, cô đừng có nói linh tinh, cháu và cô Hạ không phát sinh bất cứ quan hệ gì, ăn cơm xong, cô Hạ về nhà luôn rồi!" Thẩm Quân Văn nghiến răng nói, nếu Lâm Lan thật sự tưởng anh ta và Hạ Mộng Dao phát sinh quan hệ, hơn nữa còn không kiêng nể gì tuyên truyền ra ngoài, vậy Trần Phong nghe xong, chắc chắn sẽ băm anh ta ra mất.
“Cái gì? Cậu chưa ngủ với con gái tôi?" Lâm Lan hét lên, Thẩm Quân Văn sao có thể chưa ngủ với Hạ Mộng Dao chứ, trước kia cậu ta không phải nhất định phải có được Hạ Mộng Dao sao?
Thẩm Quân Văn nhìn Lâm Lan chằm chằm, mặt tối sầm lại nói: “Cô Lâm, cháu nói lại một lần cuối, cháu và cô Hạ không phát sinh bất cứ quan hệ gì, sau này cô nói chuyện chú ý một chút, đừng làm cô Hạ mang tiếng."
Lâm Lan thoáng cái mặt mũi xám xịt, cảm giác giấc mộng nhà giàu của mình bị tan vỡ rồi. Thẩm Quân Văn chưa ngủ với Hạ Mộng Dao, cũng có nghĩa là nhà họ Thẩm và bà ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì.
“Cậu Thẩm, tại sao cậu lại không ngủ với Mộng Dao nữa, có phải nó không đồng ý không?", trong lòng Lâm Lan vẫn nuôi chút hi vọng cuối cùng, nếu Hạ Mộng Dao không đồng ý, bà ấy nhất định sẽ nghĩ cách để thuyết phục Hạ Mộng Dao, để Hạ Mộng Dao đồng ý.
Thẩm Quân Văn nghiến răng nói: “Cô Lâm, cô Hạ là vợ của anh Trần, cô ấy rất yêu anh Trần, cô ấy và anh Trần mới là một đôi trời sinh. Người như cháu, căn bản không hề xứng với cô Hạ, cô Lâm, sau này đừng gán ghép cháu với cô Hạ nữa, cháu không xứng!"
“Cậu Thẩm, cậu nói linh tinh gì vậy, tôi thấy, cậu tốt gấp trăm nghìn lần đồ vô dụng kia, sao cậu có thể không xứng với Mộng Dao nhà tôi được, theo tôi thấy, cậu thừa sức xứng với Mộng Đao." Lâm Lan vẫn không từ bỏ, còn muốn tiếp tục khuyên giải.
Mặt Thẩm Quân Văn tối sầm lại, anh ta không biết nói thế nào mới được rồi. Suy nghĩ của loại người như Lâm Lan, căn bản không giống với người thường. Còn Tôn Quế Phương bên cạnh, sau khi nghe thấy hai chữ anh Trần sắc mặt đã thay đổi, Thẩm Quân Văn đã gọi Trần Phong là anh Trần, mà không phải là đồ vô dụng! Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ là sau đó Trần Phong không chỉ không bị Hàn Long đánh trò nằm bẹp dí, mà còn rất có khả năng là đã đánh cho Hàn Long nằm bẹp dí! Nếu không thì, với cái tính ngang ngạnh của Thẩm Quân Văn, chắc chắn sẽ không nói ra hai chữ anh Trần!
“Cô Lâm, đừng nói nữa, hôm nay cháu tới có một mục đích, đó là lấy lại một trăm triệu kia của cháu, cô nói luôn trả hay không đi." Thẩm Quân Văn cũng không muốn tranh luận với Lâm Lan nữa, nói thẳng mục đích của mình.
Mặt Lâm Lan biến sắc, thật sự phải trả lại Thẩm Quân Văn một trăm triệu vừa cầm, khác gì cầm dao cắt từng miếng thịt trên người bà ấy. Thấy Lâm Lan còn do dự, Tôn Quế Phương bỗng chốc không để đâu hết tức, đồ ngu này, đã tới lúc này rồi còn muốn một trăm triệu kia!
“Lâm Lan, mợ mau trả cậu Thẩm tiền đi!" Tôn Quế Phương lạnh lùng ra lệnh, vừa nãy Thẩm Quân Văn nói rồi, không trả được một trăm triệu, sẽ cho mẹ con bà ta ngồi tù, nhưng không nói cho Lâm Lan ngồi tù. “Chị dâu, tiền này…" Lâm Lan rất muốn nói, khoản tiền này bây giờ là của bà ấy.
Ai ngờ, Tôn Quế Phương bước lên trước mặt bà ấy, tát thẳng mặt bà ấy: “Có trả hay không?" “Em trả, em trả ngay!" Lâm Lan ôm mặt, tuy trong lòng không chịu, nhưng vẫn lấy thẻ ngân hàng trong túi áo ra đưa cho Thẩm Quân Văn. Thẩm Quân Văn cười khẩy một tiếng, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn, loại mặt dày như Lâm Lan đây cần phải loại tiểu nhân như Tôn Quế Phương trị.
“Cô Lâm, cháu lấy tiền về nhé. Ngoài ra, trước kia cháu và cô Hạ trong sạch, cháu không hi vọng nghe được người khác khua môi múa mép." Thẩm Quân Văn lạnh nhạt nói, câu này của anh ta coi như cảnh cáo rồi, tin là Lâm Lan cũng không dám đi nói linh tinh bên ngoài.
“Vâng, cậu Thẩm." Mặt Lâm Lan trắng bệch, thều thào đáp, đời người lên voi xuống chó, cũng chỉ như vậy, mười phút trước, trong đầu bà ấy còn nghĩ, làm sao để khoe người khác, bà ấy là mẹ vợ Thẩm Quân Văn, kết quả mười phút sau, Thẩm Quân Văn lại làm thế này với bà ấy.
Không chỉ không trở thành mẹ vợ, mà một trăm triệu trong tay cũng bay rồi. Cầm được thẻ ngân hàng, Thẩm Quân Văn cũng không dám ở lại nhà họ Hạ lâu, đẩy cửa rời đi. “Chị dâu, bây giờ phải làm thế nào?" Lâm Lan không kìm được nhìn Tôn Quế Phương.
Tôn Quế Phương căm hận nhìn Lâm Lan một cái, nói: “Tới bây giờ mợ còn không biết, tại sao Thẩm Quân Văn lại không ngủ với con gái mợ sao?" Lâm Lan mù tịt lắc đầu.
Tôn Quế Phương tức tới nghiến răng: “Đồ ngu nhà mợ! Là vì Trần Phong!" Lần này Tôn Quế Phương không dám tiếp tục mắng Trần Phong là đồ vô dụng nữa, Trần Phong đến cả Thẩm Quân Văn cũng thu phục được, huống gì bà ta. “Đồ vô dụng kia?" Lâm Lan mặt đầy vẻ không thể tin được.
“Lâm Lan, mợ thật sự ngu tới không có thuốc chữa nữa rồi." Tôn Quế Phương lắc đầu nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, Trần Phong căn bản không phải là đồ vô dụng gì, ngược lại, trong tay nó nắm giữ thế lực khó mà tưởng tượng được, Thẩm Quân Văn mà mợ nhắm trúng, còn không xứng xách dép cho nó!"
“Sao có thể thế được? Chị dâu, chị có phải hồ đồ rồi không? Cái đồ vô dụng kia, nếu thật sự nó có bản lĩnh như vậy, tại sao lại ở nhà em làm chó ba năm được." Lâm Lan vẫn không dám tin, nếu Trần Phong thật sự có thế lực lớn như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện bị tất cả người nhà họ Hạ chế giễu ba năm như vậy.
Tôn Quế Phương cười khẩy một tiếng nói: “Tin hay không tùy mợ! Con trai, chúng ta đi." Tôn Quế Phương nhìn Lâm Đại Quân một cái rồi nói, bà ta không dám ở nhà họ Hạ lâu, nếu Trần Phong thật sự như bà ta nghĩ, thì hiện giờ hành động này của bà ta rõ ràng là phạm Thái Tuế rồi, Trần Phong nhất định sẽ không tha cho bà ta.
Còn về việc lấy Vương Mạnh Long ra uy hiếp Lâm Lan, Tôn Quế Phương cũng bỏ luôn suy nghĩ này, trước khi điều tra rõ gia cảnh của Trần Phong, bà ta làm vậy khác gì tìm cái chết.
“Mẹ, năm trăm nghìn kia vẫn chưa lấy được." Lâm Đại Quân có hơi không cam tâm nói, tuy một trăm triệu không còn nữa, nhưng trong tay Hạ Mộng Dao vẫn còn một triệu.", “Năm trăm nghìn cái gì, mau đi thôi." Tôn Quế Phương trừng mắt nhìn Lâm Đại Quân, bà ta phát hiện, con trai mình chả khác gì Lâm Lan, chỉ thích tiền, đến mạng cũng không cần nữa.
Tác giả :
Lưu Lai Phật Tổ