Long tế
Chương 191: Nên say một bữa
"Điều kiện?" Diệp Minh Mân lắc ly rượu trong tay, thích thú nhìn Hạ Mộng Dao một cái, nói: "Cô Hạ, nói điều kiện thì xa lạ quá."
"Vậy ý giám đốc Diệp là?" Hạ Mộng Dao nói với vẻ lạnh tanh.
"Rất đơn giản, một công trình, một ly rượu!" Diệp Minh Mân cười giơ một ngón tay lên.
"Cô Hạ, tôi tổng cộng mua bảy công trình từ Hạ Hạo." Diệp Minh Mân mỉm cười, nói: "Giờ tôi có thể tự ý trả bảy công trình kia cho cô Hạ, điều duy nhất cô Hạ phải làm là uống với tôi bảy ly rượu."
Bảy ly!
Sắc mặt Hạ Mộng Dao thay đổi, tửu lượng của cô ấy bình thường, chỉ ba ly thôi chưa đã chắc uống được chứ đừng nói là bảy ly.
Huống hồ, dù cô ấy có thể uống bảy ly rượu thật, nhưng lỡ Diệp Minh Mân nuốt lời thì sao?
"Cô Hạ, điều kiện của tôi không quá đáng chứ?" Diệp Minh Mân lắc ly rượu trong tay, cười trêu tức hỏi.
Hạ Mộng Dao cắn chặt đôi môi hồng, điều kiện này quá đáng không?
Đúng là không qua đáng!
Vì bảy công trình kia của Hạ Hạo là Diệp Minh Mân mua vào với giá hai mươi triệu, nếu Diệp Minh Mân bán lại cho người khác thì hoàn toàn có thể bán đến bốn mươi triệu, thậm chí năm mươi triệu!
Nhưng bây giờ chỉ cần cô ấy uống bảy ly rượu, Diệp Minh Mân có thể cho cô lấy lại bảy công trình với giá gốc hai mươi triệu, tương đương với việc bảy ly rượu của cô ấy có giá trị hai, ba mươi triệu, nên không hề quá đáng chút nào.
Nếu là Hạ Mộng Dao ngày trước, dù biết rõ khả năng Diệp Minh Mân nói dối cực cao, cô cũng sẽ liều mạng uống hết bảy ly rượu này, đặt cược vào tỉ lệ một phần vạn kia.
Nhưng cô ấy bây giờ có làm được không?
Hạ Mộng Dao không nhịn được mà nhìn ngoài phòng một cái, cô ấy hiểu rõ, giờ Trần Phong đang đứng ở chỗ gần phòng riêng, chỉ cần một câu nói của cô ấy, Trần Phong có thể vào giải quyết mọi rắc rối cho cô ấy.
Cô ấy không cần uống một giọt rượu đã có thể lấy lại bảy công trình kia.
Nhưng cô ấy... muốn làm thế thật sao?
Cô ấy thực sự muốn dựa dẫm vào Trần Phong mãi sao?
Hạ Mộng Dao hoang mang, không lâu trước, Trần Phong vẫn là đồ hèn nhát nức tiếng gần xa, lúc ấy, mong ước lớn nhất của cô là một ngày nào đó Trần Phong có thể trở nên ưu tú, cho cô một bờ vai rộng có thể dựa vào.
Nhưng khi Trần Phong trở nên xuất sắc, Hạ Mộng Dao lại nhận ra mình thế mà không muốn dựa dẫm Trần Phong đến thế nữa.
Đặc biệt là khi biết Trần Phong là con cháu nhà họ Trần, cảm giác ấy trong cô càng mãnh liệt hơn.
Cô càng muốn chứng minh bản thân mình, chứng minh mình không phải ngoài đẹp ra thì chẳng có gì khác ở trước mặt Trần Phong hơn.
Cô muốn khiến mình xứng với Trần Phong.
Nên lần này, cô mới đề nghị để cô đến nói chuyện với bọn Diệp Minh Mân.
Nói trắng ra, cô muốn thông qua cơ hội lần này để chứng minh bản thân.
"Không quá đáng." Hạ Mộng Dao hít sâu một hơi rồi nói, nếu đã quyết định, vậy cô cũng sẽ không do dự nữa, từ hôm nay trở đi, cô sẽ không việc gì cũng dựa dẫm vào Trần Phong, sẽ không gặp chút rắc rối cỏn con là muốn dựa vào Trần Phong nữa.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn!
Cô không muốn mình trở thành điểm yếu của Trần Phong!
Cô càng không mong mình trở thành người nội trợ hiền thảo của Trần Phong!
Có thể giúp được Trần Phong khi Trần Phong gặp phiền phức, chứ không phải là đứng ở một chỗ bó tay không làm được gì!
"Nếu không quá đáng, vậy cô Hạ uống bảy ly rượu này đi." Diệp Minh Mân cười tủm tỉm rót bảy ly vang đỏ, đẩy từng ly một đến trước mặt Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao không nhìn bảy ly vang đỏ trước mặt, mà chuyển mắt sang Diệp Minh Mân, lạnh lùng hỏi: "Nếu tôi uống rồi, giám đốc Diệp nuốt lời thì phải làm sao?"
"Nuốt lời?" Diệp Minh Mân nheo mắt, nói: "Cô Hạ, Diệp Minh Mân tôi nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy! Loại việc như nuốt lời này, tôi chưa bao giờ làm."
"Nếu làm thì thế nào?" Ánh mắt Hạ Mộng Dao lạnh như băng, có vẻ hơi hung hăng.
"Nếu làm thì tùy cô Hạ xử lý!" Diệp Minh Mân hừ một tiếng rồi nói, giọng điệu Hạ Mộng Dao đã hơi có vẻ uy hiếp anh ta rồi, nhưng cô ta có quyền gì mà uy hiếp mình chứ?
Cô ta lấy đâu ra tự tin?
"Được, mong anh nhớ kĩ lời mình nói lúc này!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Diệp Minh Mân một cái, sau đó nâng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
A Hào ở phía sau mấp máy môi, định ngăn cản Hạ Mộng Dao, nhưng Trần Phong không nói gì nên anh ta lại không dám.
Bên ngoài phòng, Trần Phong bất giác thở dài.
Vì có camera nên mọi cử chỉ của mấy người trong phòng đều trong tầm mắt của anh, kể cả hành động, vẻ mặt của Hạ Mộng Dao.
Trần Phong sao có thể không hiểu, Hạ Mộng Dao muốn chứng minh bản thân trước mặt anh.
Trần Phong cũng biết rõ, Hạ Mộng Dao có suy nghĩ thế này là vì áp lực không gì sánh nổi mà nhà họ Trần phía sau anh mang đến cho cô ấy.
Mấy hôm nay, Hạ Mộng Dao luôn sống rất mệt mỏi.
Sự mệt mỏi của cô ấy phần lớn đến từ nhà họ Trần.
"Cậu Trần, có cần tôi bây giờ đi vào ngăn cản không?" Cố Đông Thâm hỏi, hắn không hiểu giờ Trần Phong đang nghĩ gì, hắn có thể thấy rõ, Trần Phong rất yêu Hạ Mộng Dao, theo lí mà nói, Trần Phong sẽ không để Hạ Mộng Dao uống nhiều rượu như vậy, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của Trần Phong lại cứ như cố ý để Hạ Mộng Dao uống rượu.
Trần Phong lắc đầu, nói: "Không cần, để cô ấy uống đi, cô ấy cũng nên say một bữa."
"Say một bữa?" Cố Đông Thâm càng ngạc nhiên hơn, không hiểu lời của Trần Phong có ý gì.
Lúc này, trong phòng, trước mặt Hạ Mộng Dao đã có thêm bốn ly rượu rỗng.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao cũng trở nên ửng hồng, thêm phần quyến rũ.
"Cô Hạ, uống giỏi lắm!"
"Cô Hạ thực sự là nữ trung hào kiệt!"
Vương Hải Sơn và Khang Hải Ba ở một bên nịnh hót, sự dâm dục trong mắt không hề che giấu, tối nay Diệp Minh Mân ăn thịt, bọn họ cũng có thể uống ngụm canh.
Hạ Mộng Dao là người đẹp nhất thành phố Thương Châu đó, là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu bao đàn ông đâu, có thể cưỡi người đẹp thế này dưới háng để giày vò, bọn họ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
"Cô Hạ, đừng uống nữa." Thấy Hạ Mộng Dao run tay nâng ly rượu thứ năm lên, A Hào không nhịn được khuyên một câu, Hạ Mộng Dao rõ ràng đã say rồi, dù thế nào cũng không uống hết nổi ba ly còn lại.
"Không, tôi muốn uống." Hạ Mộng Dao hơi bướng bỉnh, lắc lắc lư lư nâng ly rượu trong tay lên.
A Hào muốn ngăn cản, nhưng Diệp Minh Mân lại đứng bật dậy, chắn trước mặt A Hào.
"Ranh con, đừng có lo chuyện bao đồng!" Diệp Minh Mân nói với giọng hung ác, lúc này đúng là thời khắc quan trọng, anh ta đương nhiên không thể để A Hào làm hỏng chuyện tốt của anh ta.
"Diệp Minh Mân, cô Hạ là gì của cậu Trần, trong lòng anh chắc biết rõ, tôi khuyên anh đừng có tự làm hại mình!" A Hào lạnh lùng nhìn Diệp Minh Mân một cái.
"Cậu Trần?" Diệp Minh Mân cười khinh thường, mỉa mai: "Cậu Trần mà mày nói là ông chồng vô dụng của Mộng Dao hả?"
A Hào bặm môi không nói gì.
"Lại còn cậu Trần! Đồ ngu, trong mắt mày có phải con chó con mèo gì cũng có thể được gọi là "cậu chủ" không?" Khang Hải Ba cũng không nhịn được chế nhạo một câu, trong mắt ông ta, người có thể được gọi là cậu chủ, chỉ có mấy người con nhà siêu giàu của thành phố Thương Châu, còn Trần Phong, chẳng qua chỉ là một thằng vô dụng đi ở rể mà thôi, loại vô dụng như thế có tư cách gì mà được người ta gọi là cậu Trần, không sợ người ta cười rụng răng à?
"Vậy ý giám đốc Diệp là?" Hạ Mộng Dao nói với vẻ lạnh tanh.
"Rất đơn giản, một công trình, một ly rượu!" Diệp Minh Mân cười giơ một ngón tay lên.
"Cô Hạ, tôi tổng cộng mua bảy công trình từ Hạ Hạo." Diệp Minh Mân mỉm cười, nói: "Giờ tôi có thể tự ý trả bảy công trình kia cho cô Hạ, điều duy nhất cô Hạ phải làm là uống với tôi bảy ly rượu."
Bảy ly!
Sắc mặt Hạ Mộng Dao thay đổi, tửu lượng của cô ấy bình thường, chỉ ba ly thôi chưa đã chắc uống được chứ đừng nói là bảy ly.
Huống hồ, dù cô ấy có thể uống bảy ly rượu thật, nhưng lỡ Diệp Minh Mân nuốt lời thì sao?
"Cô Hạ, điều kiện của tôi không quá đáng chứ?" Diệp Minh Mân lắc ly rượu trong tay, cười trêu tức hỏi.
Hạ Mộng Dao cắn chặt đôi môi hồng, điều kiện này quá đáng không?
Đúng là không qua đáng!
Vì bảy công trình kia của Hạ Hạo là Diệp Minh Mân mua vào với giá hai mươi triệu, nếu Diệp Minh Mân bán lại cho người khác thì hoàn toàn có thể bán đến bốn mươi triệu, thậm chí năm mươi triệu!
Nhưng bây giờ chỉ cần cô ấy uống bảy ly rượu, Diệp Minh Mân có thể cho cô lấy lại bảy công trình với giá gốc hai mươi triệu, tương đương với việc bảy ly rượu của cô ấy có giá trị hai, ba mươi triệu, nên không hề quá đáng chút nào.
Nếu là Hạ Mộng Dao ngày trước, dù biết rõ khả năng Diệp Minh Mân nói dối cực cao, cô cũng sẽ liều mạng uống hết bảy ly rượu này, đặt cược vào tỉ lệ một phần vạn kia.
Nhưng cô ấy bây giờ có làm được không?
Hạ Mộng Dao không nhịn được mà nhìn ngoài phòng một cái, cô ấy hiểu rõ, giờ Trần Phong đang đứng ở chỗ gần phòng riêng, chỉ cần một câu nói của cô ấy, Trần Phong có thể vào giải quyết mọi rắc rối cho cô ấy.
Cô ấy không cần uống một giọt rượu đã có thể lấy lại bảy công trình kia.
Nhưng cô ấy... muốn làm thế thật sao?
Cô ấy thực sự muốn dựa dẫm vào Trần Phong mãi sao?
Hạ Mộng Dao hoang mang, không lâu trước, Trần Phong vẫn là đồ hèn nhát nức tiếng gần xa, lúc ấy, mong ước lớn nhất của cô là một ngày nào đó Trần Phong có thể trở nên ưu tú, cho cô một bờ vai rộng có thể dựa vào.
Nhưng khi Trần Phong trở nên xuất sắc, Hạ Mộng Dao lại nhận ra mình thế mà không muốn dựa dẫm Trần Phong đến thế nữa.
Đặc biệt là khi biết Trần Phong là con cháu nhà họ Trần, cảm giác ấy trong cô càng mãnh liệt hơn.
Cô càng muốn chứng minh bản thân mình, chứng minh mình không phải ngoài đẹp ra thì chẳng có gì khác ở trước mặt Trần Phong hơn.
Cô muốn khiến mình xứng với Trần Phong.
Nên lần này, cô mới đề nghị để cô đến nói chuyện với bọn Diệp Minh Mân.
Nói trắng ra, cô muốn thông qua cơ hội lần này để chứng minh bản thân.
"Không quá đáng." Hạ Mộng Dao hít sâu một hơi rồi nói, nếu đã quyết định, vậy cô cũng sẽ không do dự nữa, từ hôm nay trở đi, cô sẽ không việc gì cũng dựa dẫm vào Trần Phong, sẽ không gặp chút rắc rối cỏn con là muốn dựa vào Trần Phong nữa.
Cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn!
Cô không muốn mình trở thành điểm yếu của Trần Phong!
Cô càng không mong mình trở thành người nội trợ hiền thảo của Trần Phong!
Có thể giúp được Trần Phong khi Trần Phong gặp phiền phức, chứ không phải là đứng ở một chỗ bó tay không làm được gì!
"Nếu không quá đáng, vậy cô Hạ uống bảy ly rượu này đi." Diệp Minh Mân cười tủm tỉm rót bảy ly vang đỏ, đẩy từng ly một đến trước mặt Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao không nhìn bảy ly vang đỏ trước mặt, mà chuyển mắt sang Diệp Minh Mân, lạnh lùng hỏi: "Nếu tôi uống rồi, giám đốc Diệp nuốt lời thì phải làm sao?"
"Nuốt lời?" Diệp Minh Mân nheo mắt, nói: "Cô Hạ, Diệp Minh Mân tôi nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy! Loại việc như nuốt lời này, tôi chưa bao giờ làm."
"Nếu làm thì thế nào?" Ánh mắt Hạ Mộng Dao lạnh như băng, có vẻ hơi hung hăng.
"Nếu làm thì tùy cô Hạ xử lý!" Diệp Minh Mân hừ một tiếng rồi nói, giọng điệu Hạ Mộng Dao đã hơi có vẻ uy hiếp anh ta rồi, nhưng cô ta có quyền gì mà uy hiếp mình chứ?
Cô ta lấy đâu ra tự tin?
"Được, mong anh nhớ kĩ lời mình nói lúc này!" Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Diệp Minh Mân một cái, sau đó nâng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.
A Hào ở phía sau mấp máy môi, định ngăn cản Hạ Mộng Dao, nhưng Trần Phong không nói gì nên anh ta lại không dám.
Bên ngoài phòng, Trần Phong bất giác thở dài.
Vì có camera nên mọi cử chỉ của mấy người trong phòng đều trong tầm mắt của anh, kể cả hành động, vẻ mặt của Hạ Mộng Dao.
Trần Phong sao có thể không hiểu, Hạ Mộng Dao muốn chứng minh bản thân trước mặt anh.
Trần Phong cũng biết rõ, Hạ Mộng Dao có suy nghĩ thế này là vì áp lực không gì sánh nổi mà nhà họ Trần phía sau anh mang đến cho cô ấy.
Mấy hôm nay, Hạ Mộng Dao luôn sống rất mệt mỏi.
Sự mệt mỏi của cô ấy phần lớn đến từ nhà họ Trần.
"Cậu Trần, có cần tôi bây giờ đi vào ngăn cản không?" Cố Đông Thâm hỏi, hắn không hiểu giờ Trần Phong đang nghĩ gì, hắn có thể thấy rõ, Trần Phong rất yêu Hạ Mộng Dao, theo lí mà nói, Trần Phong sẽ không để Hạ Mộng Dao uống nhiều rượu như vậy, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của Trần Phong lại cứ như cố ý để Hạ Mộng Dao uống rượu.
Trần Phong lắc đầu, nói: "Không cần, để cô ấy uống đi, cô ấy cũng nên say một bữa."
"Say một bữa?" Cố Đông Thâm càng ngạc nhiên hơn, không hiểu lời của Trần Phong có ý gì.
Lúc này, trong phòng, trước mặt Hạ Mộng Dao đã có thêm bốn ly rượu rỗng.
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao cũng trở nên ửng hồng, thêm phần quyến rũ.
"Cô Hạ, uống giỏi lắm!"
"Cô Hạ thực sự là nữ trung hào kiệt!"
Vương Hải Sơn và Khang Hải Ba ở một bên nịnh hót, sự dâm dục trong mắt không hề che giấu, tối nay Diệp Minh Mân ăn thịt, bọn họ cũng có thể uống ngụm canh.
Hạ Mộng Dao là người đẹp nhất thành phố Thương Châu đó, là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu bao đàn ông đâu, có thể cưỡi người đẹp thế này dưới háng để giày vò, bọn họ nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
"Cô Hạ, đừng uống nữa." Thấy Hạ Mộng Dao run tay nâng ly rượu thứ năm lên, A Hào không nhịn được khuyên một câu, Hạ Mộng Dao rõ ràng đã say rồi, dù thế nào cũng không uống hết nổi ba ly còn lại.
"Không, tôi muốn uống." Hạ Mộng Dao hơi bướng bỉnh, lắc lắc lư lư nâng ly rượu trong tay lên.
A Hào muốn ngăn cản, nhưng Diệp Minh Mân lại đứng bật dậy, chắn trước mặt A Hào.
"Ranh con, đừng có lo chuyện bao đồng!" Diệp Minh Mân nói với giọng hung ác, lúc này đúng là thời khắc quan trọng, anh ta đương nhiên không thể để A Hào làm hỏng chuyện tốt của anh ta.
"Diệp Minh Mân, cô Hạ là gì của cậu Trần, trong lòng anh chắc biết rõ, tôi khuyên anh đừng có tự làm hại mình!" A Hào lạnh lùng nhìn Diệp Minh Mân một cái.
"Cậu Trần?" Diệp Minh Mân cười khinh thường, mỉa mai: "Cậu Trần mà mày nói là ông chồng vô dụng của Mộng Dao hả?"
A Hào bặm môi không nói gì.
"Lại còn cậu Trần! Đồ ngu, trong mắt mày có phải con chó con mèo gì cũng có thể được gọi là "cậu chủ" không?" Khang Hải Ba cũng không nhịn được chế nhạo một câu, trong mắt ông ta, người có thể được gọi là cậu chủ, chỉ có mấy người con nhà siêu giàu của thành phố Thương Châu, còn Trần Phong, chẳng qua chỉ là một thằng vô dụng đi ở rể mà thôi, loại vô dụng như thế có tư cách gì mà được người ta gọi là cậu Trần, không sợ người ta cười rụng răng à?
Tác giả :
Lưu Lai Phật Tổ