Long tế
Chương 18: Khiêu khích Hạ Vân Thịnh
Toàn bộ thành viên nhà họ Hạ đang đứng quanh cũng lòng đầy căm phẫn. Ở nhà họ Hạ, Hạ Vân Thịnh chính là thần, chưa một ai dám khiêu khích uy nghiêm của Hạ Vân Thịnh. Nhưng hôm nay, chỉ một thằng ở rể cỏn con lại dám gọi thẳng tên Hạ Vân Thịnh, lại còn khiêu khích ông ấy, khiến thành viên nhà họ Hạ không thể nào nhẫn nhịn!
Đến Hạ Mộng Dao cũng có vẻ lo lắng ra mặt, cảm thấy lời Trần Phong nói hơi quá đáng. Nếu truyền đến tai của Hạ Vân Thịnh thì chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng tha cho anh, có thể đuổi anh ra khỏi nhà họ Hạ nữa.
Trần Phong lạnh lùng nhìn quanh tất cả thành viên nhà họ Hạ một lượt, trong mắt họ, Hạ Vân Thịnh luôn ở vị trí cao nhất. Nhưng trong mắt Trần Phong thì Hạ Vân Thịnh chỉ là một lão già ngu si cố chấp, không biết phân biệt phải trái.
Khiến Trần Phong anh sợ hãi? Hạ Vân Thịnh còn chưa có tư cách đó!
Thấy tất cả người nhà họ Hạ đều giận mình đến đỏ bừng mặt nhưng không một ai dám bước lên làm gì mình, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của mình, bọn họ còn lùi lại hai bước theo bản năng, thì Trần Phong bất giác bật cười.
Anh lắc đầu, cười một cách rất khinh bỉ: "Đúng là một đám rác rưởi!"
Một đám rác rưởi mềm nắn rắn buông!
Từ trước đến nay, sở trường của bọn họ chính là vênh váo hống hách trước kẻ yếu, và khom lưng uốn gối trước kẻ mạnh.
Trước đây anh tránh thu hút sự chú ý của nhà họ Trần nên mới cố tình giả vờ nhu nhược, lúc đó bất kì ai trong cái nhà họ Hạ này cũng đều dám tùy tiện bỡn cợt, bắt nạt anh.
Nhẫn nhịn ba năm, khi anh thức tỉnh, để lộ ra bộ mặt hung tàn của mình, cho dù anh có chỉ thẳng mặt mắng bọn họ là đồ rác rưởi thì bọn họ cũng không dám hé răng nửa lời.
Loại người thế này thật đáng thương.
Trần Phong bỗng chán nản, ức hiếp đám người thế này chẳng thú vị gì cả.
"Mộng Dao, chúng ta về nhà thôi." Trần Phong nhìn Hạ Mộng Dao rồi cười khẽ nói.
Hạ Mộng Dao hơi lo lắng nhìn Trần Phong một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Mãi cho đến khi hai người đi khỏi khu vực của công ty thì tất cả những thành viên nhà họ Hạ mới đồng loạt thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vẻ mặt Hạ Hạo tràn đầy oán hận, nếu trước đây người anh ta hận nhất là Hạ Mộng Dao thì bây giờ người anh ta hận nhất chính là Trần Phong!
Anh ta có thể bị Hạ Mộng Dao làm mất mặt nhưng anh ta không thể chấp nhận việc bị tên vô dụng như Trần Phong làm bẽ mặt được!
"Trần Phong..." Trên đường về, Hạ Mộng Dao muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô ấy không hiểu vì sao Trần Phong lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ thế này, thậm chí còn dám khiêu khích cả Hạ Vân Thịnh.
"Mộng Dao, em tin anh không?" Đột nhiên Trần Phong hỏi.
Hạ Mộng Dao ngây người, hôm qua, Trần Phong đã hỏi cô ấy câu này qua tin nhắn Wechat, cô đã chọn tin.
Sau đó cô ấy đã đàm phán thành công dự án núi Ngọc Tuyền.
Hôm nay, Trần Phong lại hỏi cô ấy một câu y hệt...
Hạ Mộng Dao cười rồi nói: "Tin."
Không có lý do gì cả, cũng không cần lý do.
Khóe miệng Trần Phong cong lên: "Anh sẽ khiến ông nội giao lại dự án núi Ngọc Tuyền cho em."
Hạ Mộng Dao kinh ngạc há to miệng, khiến ông nội giao lại dự án núi Ngọc Tuyền cho mình? Thật sự cô còn chẳng dám nghĩ, vì cô ấy rất hiểu tính cách của ông nội, là một ông già xem trọng sĩ diện hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Nếu ông đã quyết định giao dự án núi Ngọc Tuyền cho Hạ Hạo thì tuyệt đối sẽ không thay đổi nữa. Nếu mà giao dự án lại cho cô ấy thì chính là tự tát vào mặt mình.
Hơn nữa, giao lại dự án cho mình có nghĩa là ông nội phải cúi đầu trước mình.
Ông nội sẽ cúi đầu trước mình sao? Hạ Mộng Dao cảm thấy không đời nào, dù sao trước nay ông nội đều là một người cao ngạo, trong mắt ông con cháu mãi mãi là con cháu, bảo ông cúi đầu trước con cháu còn khó hơn giết ông nữa.
Nhưng Trần Phong nói chắc như đinh đóng cột thế này, lần đầu Hạ Mộng Dao thấy rối rắm thế này.
Một người là ông nội mình, có quyền uy tuyệt đối ở nhà họ Hạ. Còn một người là chồng mình, là đồ vô dụng trong mắt người nhà họ Hạ, mình nên tin ai đây?
Thật ra có điều Hạ Mộng Dao không biết, trước lúc Trần Phong bảo cô đi đàm phán dự án núi Ngọc Tuyền với Lâm Tông Vĩ, anh đã đoán trước được sau khi đàm phán được dự án này rồi, Hạ Vân Thịnh chắc chắn sẽ đá Hạ Mộng Dao khỏi dự án để đưa Hạ Hạo lên nắm quyền.
Hạ Vân Thịnh tưởng mình có quyền uy tuyệt đối ở nhà họ Hạ nên Hạ Mộng Dao sẽ không dám làm trái quyết định của mình.
Nhưng Hạ Vân Thịnh đã quên mất anh, một thằng ở rể như tàng hình trong nhà họ Hạ!
Anh, mới thực sự là người có thể quyết định sự tồn vong của nhà họ Hạ!
Kim Sắc Niên Hoa là một trong những câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở thành phố Thương Châu.
Bấy giờ, trong một phòng riêng sang trọng ở câu lạc bộ, Hạ Hạo ngồi trên ghế sofa, ánh mắt cực kì thâm độc.
Cửa phòng riêng được mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, trên má trái có một vết sẹo dữ tợn bước vào.
Sau lưng hắn, còn có hai cô gái xinh đẹp mặc sườn xám xẻ tà, để lộ ra cặp đùi thon dài đẹp đẽ.
"Anh Thâm."
Thấy người kia đi vào, Hạ Hạo vội vã đứng dậy, vẻ mặt cung kính.
"A Hạo à, tới chỗ tôi có chuyện gì thế." Cố Đông Thâm thoải mái ngồi xuống sofa, cô gái mặc sườn xám đứng bên cạnh lập tức lấy một điếu xì gà ra châm cho hắn.
"Anh Thâm, nói gì vậy chứ, không có chuyện gì thì không được đến tìm anh sao." Hạ Hạo tỏ vẻ nịnh bợ. Người tên Cố Đông Thâm trước mặt đây, thân phận ngoài sáng là ông chủ của Kim Sắc Niên Hoa, nhưng trong tối, Cố Đông Thâm là bảo kê của khu phía tây Thương Châu, ở khu vực phía tây, hầu như tất cả quán Karaoke và hộp đêm đều do Cố Đông Thâm quản lý.
Cố Đông Thâm lắc đầu rồi nhả một làn khói thuốc, cười nói: "Đừng có dùng trò này với ông đây, thằng nhóc cậu thở một cái là tôi đã biết cậu muốn gì rồi. Nói đi, lại gặp chuyện gì muốn nhờ ông đây giúp cậu dàn xếp à?"
"Anh Thâm, thật ra cũng không có gì." Hạ Hạo dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là, anh Thâm, trước đây anh có nói rằng anh rất thích cô em họ của tôi đúng không..."
"Em họ của cậu? Hạ Mộng Dao!" Mắt Cố Đông Thâm sáng rỡ, bỗng rất hứng thú.
"Là nó." Hạ Hạo gật đầu.
"Chẳng phải con nhỏ đó kết hôn ba năm rồi à?" Cố Đông Thâm nhíu mày: "Sao thế, cô ta chọc gì cậu à?" Cố Đông Thâm hờ hững hỏi.
"Cũng không chọc gì, chẳng là nhà họ Hạ chúng tôi có hợp tác một dự án với Công ty Đỉnh Phong, ông nội giao dự án đó cho tôi nhưng con nhỏ Hạ Mộng Dao đó cứ đòi chen một chân vào, nên tôi với nó xảy ra mâu thuẫn."
"Cậu muốn diệt cô ta à?" Cố Đông Thâm nhướng mày hỏi.
Hạ Hạo vội vã lắc đầu, cười mỉa: "Anh Thâm, anh đùa à, tôi diệt nó làm gì chứ."
Chuyện giết người, Hạ Hạo còn không dám nghĩ tới nữa.
"Dự án của Công ty Đỉnh Phong? Là núi Ngọc Tuyền ấy đúng không?" Cố Đông Thâm nheo mắt lại hỏi. Đương nhiên hắn biết chuyện nhà họ Trần và Thẩm Hồng Xương đầu tư năm chục tỉ để khai thác núi Ngọc Tuyền, hoặc có thể nói là người toàn Thương Châu đều biết chuyện này.
"Anh Thâm, anh đúng là mắt sáng như đuốc." Hạ Hạo nịnh nọt.
"Ba mươi phần trăm." Cố Đông Thâm thản nhiên nhả ra hai chữ.
Ba mươi phần trăm? Ba mươi phần trăm gì?
Đến Hạ Mộng Dao cũng có vẻ lo lắng ra mặt, cảm thấy lời Trần Phong nói hơi quá đáng. Nếu truyền đến tai của Hạ Vân Thịnh thì chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng tha cho anh, có thể đuổi anh ra khỏi nhà họ Hạ nữa.
Trần Phong lạnh lùng nhìn quanh tất cả thành viên nhà họ Hạ một lượt, trong mắt họ, Hạ Vân Thịnh luôn ở vị trí cao nhất. Nhưng trong mắt Trần Phong thì Hạ Vân Thịnh chỉ là một lão già ngu si cố chấp, không biết phân biệt phải trái.
Khiến Trần Phong anh sợ hãi? Hạ Vân Thịnh còn chưa có tư cách đó!
Thấy tất cả người nhà họ Hạ đều giận mình đến đỏ bừng mặt nhưng không một ai dám bước lên làm gì mình, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của mình, bọn họ còn lùi lại hai bước theo bản năng, thì Trần Phong bất giác bật cười.
Anh lắc đầu, cười một cách rất khinh bỉ: "Đúng là một đám rác rưởi!"
Một đám rác rưởi mềm nắn rắn buông!
Từ trước đến nay, sở trường của bọn họ chính là vênh váo hống hách trước kẻ yếu, và khom lưng uốn gối trước kẻ mạnh.
Trước đây anh tránh thu hút sự chú ý của nhà họ Trần nên mới cố tình giả vờ nhu nhược, lúc đó bất kì ai trong cái nhà họ Hạ này cũng đều dám tùy tiện bỡn cợt, bắt nạt anh.
Nhẫn nhịn ba năm, khi anh thức tỉnh, để lộ ra bộ mặt hung tàn của mình, cho dù anh có chỉ thẳng mặt mắng bọn họ là đồ rác rưởi thì bọn họ cũng không dám hé răng nửa lời.
Loại người thế này thật đáng thương.
Trần Phong bỗng chán nản, ức hiếp đám người thế này chẳng thú vị gì cả.
"Mộng Dao, chúng ta về nhà thôi." Trần Phong nhìn Hạ Mộng Dao rồi cười khẽ nói.
Hạ Mộng Dao hơi lo lắng nhìn Trần Phong một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Mãi cho đến khi hai người đi khỏi khu vực của công ty thì tất cả những thành viên nhà họ Hạ mới đồng loạt thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vẻ mặt Hạ Hạo tràn đầy oán hận, nếu trước đây người anh ta hận nhất là Hạ Mộng Dao thì bây giờ người anh ta hận nhất chính là Trần Phong!
Anh ta có thể bị Hạ Mộng Dao làm mất mặt nhưng anh ta không thể chấp nhận việc bị tên vô dụng như Trần Phong làm bẽ mặt được!
"Trần Phong..." Trên đường về, Hạ Mộng Dao muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô ấy không hiểu vì sao Trần Phong lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ thế này, thậm chí còn dám khiêu khích cả Hạ Vân Thịnh.
"Mộng Dao, em tin anh không?" Đột nhiên Trần Phong hỏi.
Hạ Mộng Dao ngây người, hôm qua, Trần Phong đã hỏi cô ấy câu này qua tin nhắn Wechat, cô đã chọn tin.
Sau đó cô ấy đã đàm phán thành công dự án núi Ngọc Tuyền.
Hôm nay, Trần Phong lại hỏi cô ấy một câu y hệt...
Hạ Mộng Dao cười rồi nói: "Tin."
Không có lý do gì cả, cũng không cần lý do.
Khóe miệng Trần Phong cong lên: "Anh sẽ khiến ông nội giao lại dự án núi Ngọc Tuyền cho em."
Hạ Mộng Dao kinh ngạc há to miệng, khiến ông nội giao lại dự án núi Ngọc Tuyền cho mình? Thật sự cô còn chẳng dám nghĩ, vì cô ấy rất hiểu tính cách của ông nội, là một ông già xem trọng sĩ diện hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Nếu ông đã quyết định giao dự án núi Ngọc Tuyền cho Hạ Hạo thì tuyệt đối sẽ không thay đổi nữa. Nếu mà giao dự án lại cho cô ấy thì chính là tự tát vào mặt mình.
Hơn nữa, giao lại dự án cho mình có nghĩa là ông nội phải cúi đầu trước mình.
Ông nội sẽ cúi đầu trước mình sao? Hạ Mộng Dao cảm thấy không đời nào, dù sao trước nay ông nội đều là một người cao ngạo, trong mắt ông con cháu mãi mãi là con cháu, bảo ông cúi đầu trước con cháu còn khó hơn giết ông nữa.
Nhưng Trần Phong nói chắc như đinh đóng cột thế này, lần đầu Hạ Mộng Dao thấy rối rắm thế này.
Một người là ông nội mình, có quyền uy tuyệt đối ở nhà họ Hạ. Còn một người là chồng mình, là đồ vô dụng trong mắt người nhà họ Hạ, mình nên tin ai đây?
Thật ra có điều Hạ Mộng Dao không biết, trước lúc Trần Phong bảo cô đi đàm phán dự án núi Ngọc Tuyền với Lâm Tông Vĩ, anh đã đoán trước được sau khi đàm phán được dự án này rồi, Hạ Vân Thịnh chắc chắn sẽ đá Hạ Mộng Dao khỏi dự án để đưa Hạ Hạo lên nắm quyền.
Hạ Vân Thịnh tưởng mình có quyền uy tuyệt đối ở nhà họ Hạ nên Hạ Mộng Dao sẽ không dám làm trái quyết định của mình.
Nhưng Hạ Vân Thịnh đã quên mất anh, một thằng ở rể như tàng hình trong nhà họ Hạ!
Anh, mới thực sự là người có thể quyết định sự tồn vong của nhà họ Hạ!
Kim Sắc Niên Hoa là một trong những câu lạc bộ giải trí lớn nhất ở thành phố Thương Châu.
Bấy giờ, trong một phòng riêng sang trọng ở câu lạc bộ, Hạ Hạo ngồi trên ghế sofa, ánh mắt cực kì thâm độc.
Cửa phòng riêng được mở ra, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, trên má trái có một vết sẹo dữ tợn bước vào.
Sau lưng hắn, còn có hai cô gái xinh đẹp mặc sườn xám xẻ tà, để lộ ra cặp đùi thon dài đẹp đẽ.
"Anh Thâm."
Thấy người kia đi vào, Hạ Hạo vội vã đứng dậy, vẻ mặt cung kính.
"A Hạo à, tới chỗ tôi có chuyện gì thế." Cố Đông Thâm thoải mái ngồi xuống sofa, cô gái mặc sườn xám đứng bên cạnh lập tức lấy một điếu xì gà ra châm cho hắn.
"Anh Thâm, nói gì vậy chứ, không có chuyện gì thì không được đến tìm anh sao." Hạ Hạo tỏ vẻ nịnh bợ. Người tên Cố Đông Thâm trước mặt đây, thân phận ngoài sáng là ông chủ của Kim Sắc Niên Hoa, nhưng trong tối, Cố Đông Thâm là bảo kê của khu phía tây Thương Châu, ở khu vực phía tây, hầu như tất cả quán Karaoke và hộp đêm đều do Cố Đông Thâm quản lý.
Cố Đông Thâm lắc đầu rồi nhả một làn khói thuốc, cười nói: "Đừng có dùng trò này với ông đây, thằng nhóc cậu thở một cái là tôi đã biết cậu muốn gì rồi. Nói đi, lại gặp chuyện gì muốn nhờ ông đây giúp cậu dàn xếp à?"
"Anh Thâm, thật ra cũng không có gì." Hạ Hạo dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Chỉ là, anh Thâm, trước đây anh có nói rằng anh rất thích cô em họ của tôi đúng không..."
"Em họ của cậu? Hạ Mộng Dao!" Mắt Cố Đông Thâm sáng rỡ, bỗng rất hứng thú.
"Là nó." Hạ Hạo gật đầu.
"Chẳng phải con nhỏ đó kết hôn ba năm rồi à?" Cố Đông Thâm nhíu mày: "Sao thế, cô ta chọc gì cậu à?" Cố Đông Thâm hờ hững hỏi.
"Cũng không chọc gì, chẳng là nhà họ Hạ chúng tôi có hợp tác một dự án với Công ty Đỉnh Phong, ông nội giao dự án đó cho tôi nhưng con nhỏ Hạ Mộng Dao đó cứ đòi chen một chân vào, nên tôi với nó xảy ra mâu thuẫn."
"Cậu muốn diệt cô ta à?" Cố Đông Thâm nhướng mày hỏi.
Hạ Hạo vội vã lắc đầu, cười mỉa: "Anh Thâm, anh đùa à, tôi diệt nó làm gì chứ."
Chuyện giết người, Hạ Hạo còn không dám nghĩ tới nữa.
"Dự án của Công ty Đỉnh Phong? Là núi Ngọc Tuyền ấy đúng không?" Cố Đông Thâm nheo mắt lại hỏi. Đương nhiên hắn biết chuyện nhà họ Trần và Thẩm Hồng Xương đầu tư năm chục tỉ để khai thác núi Ngọc Tuyền, hoặc có thể nói là người toàn Thương Châu đều biết chuyện này.
"Anh Thâm, anh đúng là mắt sáng như đuốc." Hạ Hạo nịnh nọt.
"Ba mươi phần trăm." Cố Đông Thâm thản nhiên nhả ra hai chữ.
Ba mươi phần trăm? Ba mươi phần trăm gì?
Tác giả :
Lưu Lai Phật Tổ