Long Tế Chí Tôn
Chương 84: Nguy hiểm đến gần
Năm năm trước, một người bạn của Toàn Uy đến đây làm khách, cảm thấy phòng khách ở tầng một quá trống trải bèn nói với Toàn Uy, sao không làm một cái hồ cá ở tầng một.
Vừa có thể ngắm, thứ hai có thể tăng thêm sinh khí.
Toàn Uy vừa nghe đã dặn dò người làm một cái hồ cá như vậy.
Trần Dương mỉm cười, nói: “Đúng rồi, chính hồ cá này đã phá hết bố cục của toàn bộ căn biệt thự. Vốn phong thủy đã được thiết kế tốt rồi lại bị hồ cá này phá hủy. Từ trường trong nhà bị rối loạn, đương nhiên linh khí sẽ mỏng đi. Hiệu quả chủ tịch Toàn tu luyện ở đây đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều lần."
Lời của Trần Dương không phải là bịa ra, khoảng thời gian này anh đang tốn công nghiên cứu “Bát Quái Phong Thủy Kham Dư", anh đã sớm nhớ hết bố cục trong quyển sách kia vào trong đầu.
“Vậy ý của người anh em chính là, chỉ cần tôi bỏ hồ cá này đi là được?" Hiện giờ trong mắt của Toàn Uy, Trần Dương là thần, không chỉ làm ra loại đan dược bình thường khiến người ta đột phá được bình cảnh mà còn có thể xem phong thủy nữa. Đây chính là người có năng lực đứng đầu.
Trần Dương gật đầu: “Không sai, sau khi bỏ hồ cá này đi, chủ tịch Toàn có thể thử vận may xem, xem có phải hiệu quả vận công tốt hơn nhiều so với trước đây không."
“Người đâu, nhanh tới đập cái hồ cá này đi cho tôi."
Nghe lời của Trần Dương, Toàn Uy vội vàng gọi người tháo nước trong hồ rồi đập hồ cá đi.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Toàn Uy vội vàng ngồi khoanh chân tĩnh tọa, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển.
Vừa vận chuyển chân khí, quả nhiên giống như lời Trần Dương nói, không chỉ tốc độ vận chuyển tăng nhanh hơn, mà linh khí còn đậm hơn rất nhiều, điều này khiến cho ông ta rất mừng rỡ.
“Tốt quá rồi, tôi còn tưởng là do tư chất của tôi có vấn đề, không ngờ, người anh em vừa đến đã tìm ra ngọn nguồn, anh đúng là phúc tinh của tôi mà."
Vào giờ phút này, Toàn Uy chỉ có một ý nghĩ, đó chính là kết bạn với Trần Dương. Đối với người như anh, dù thế nào cũng phải móc nối quan hệ.
Nói xong, Toàn Uy chạy lên phòng sách ở tầng hai, lấy một quyển sách quý đến.
“Người anh em Trần Dương này, anh giúp tôi một ân tình lớn như vậy, Toàn Uy tôi không có gì báo đáp, quyển sách quý này mấy năm trước tôi may mắn có được, chính là một quyển bí quyết về kiếm pháp. Để bày tỏ lòng cảm ơn của tôi, tôi tặng quyển sách quý này cho anh."
Sau khi đưa quyển sách quý cho Trần Dương, tiền chuyển cho anh cũng vào tài khoản.
Nhìn tin nhắn số dư, Trần Dương mỉm cười, cũng không từ chối mà nhận lấy quyển sách quý rồi nói với Toàn Uy: “Có thể kết bạn với chủ tịch Toàn, không uổng chuyến đi này. Thế nhưng tôi còn có việc, lần sau rảnh lại tới chỗ chủ tịch Toàn xin một chén trà uống vậy."
Sau khi ra khỏi biệt thự của Toàn Uy thì đã gần trưa.
Trần Dương lái xe thẳng tới trang viên của nhà họ Trần.
Sau khi dừng xe, anh rảo bước đi vào.
Hôm nay là ngày liên hoan gia tộc mỗi năm một lần của nhà họ Trần, trong biệt thự có rất nhiều người đang ngồi nói chuyện ồn ào.
Khi Trần Dương tiến vào, toàn bộ phòng khách yên lặng một cách kỳ dị.
Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Trần Dương lạnh lùng đứng ở cửa, sắc mặt lạnh tanh.
“Nghiệp chướng, thế mà còn dám trở về, đúng là coi trời bằng vung!"
Vừa thấy Trần Dương, người trong đại sảnh bắt đầu mắng chửi.
Sau đó, trong phòng khách bắt đầu ầm ĩ lên giống như lửa rơi vào chảo dầu, bùng cháy trong nháy mắt.
“Mau cút đi, thứ cặn bã của nhà họ Trần!"
“Mau cút đi, nhà họ Trần chúng tao không chào đón mày!"
Các câu nói ác độc mắng Trần Dương không cần tiền nên cứ thế tuôn ra.
Lúc này, Lương Khiết buông đôi đũa trong tay xuống, bước trên đôi giày cao gót đi đến: “Trần Dương, tên không bằng cầm thú này, ngay cả em dâu mình cũng không tha, anh mau cút đi, nhà họ Trần chúng tôi không chào đón anh!"
Trần Dương vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh như trước, chẳng qua ánh mắt lại càng lạnh nhạt hơn, anh nhìn Lương Khiết rồi lại nhìn hết mọi người một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi muốn biết, tại sao bố mẹ tôi lại ngất xỉu, là ai đưa đi bệnh viện!"
“Tên súc sinh như anh còn có mặt mũi hỏi chuyện này à?" Lương Khiết bày ra dáng vẻ tức giận bất bình, quát lớn, nói: “Còn không phải là vì có thằng con trai tốt là anh làm ra hành vi súc sinh như thế kia à? Chúng tôi có thể đưa bọn họ tới bệnh viện là đã không có lỗi với anh rồi."
Trong nháy mắt, hai mắt Trần Dương đỏ ngầu: “Các người làm bố mẹ tôi tức thành ra như thế, ném người đến bệnh viện rồi mặc kệ à? Đó là bố mẹ tôi, các người có việc cứ gì nhằm vào tôi, nếu Trần Dương tôi đây mà nhíu mày thì tôi sẽ không phải là đàn ông."
Lương Khiết cười xì một tiếng: “Anh mà là đàn ông à? Ngay cả em dâu mình cũng không tha mà còn mặt mũi ở đây kêu gào à? Uổng công Tiểu Lỗi kính trọng anh, coi anh như là anh ruột, anh đối xử với cậu ấy như thế à?"
“Được, các người đều nói là tôi cưỡng hiếp Mục Tư Tư, vậy các người lấy chứng cứ ra đây!"
“Chứng cứ?"
Nhất thời Lương Khiết nở nụ cười lạnh.
Lúc này, Trần Toàn cũng lạnh mặt đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh Lương Khiết, trách mắng: “Trần Dương, anh đừng có giả vờ nữa, lúc đó ở chỗ Tư Tư bị hại chúng tôi đã phát hiện cái gương bát quái kia! Anh vẫn nên sớm thừa nhận đi."
Trần Toàn vừa dứt lời thì mọi người của nhà họ Trần càng kích động hơn: “Đừng giả vờ nữa, lúc đó trong hôn lễ của Trần Lỗi, chính mày đã nói, Lý Lâm ngất xỉu bởi vì cái gương bát quái kia."
“Đúng đó, toàn bộ nhà họ Trần chỉ có mày mới biết làm thế nào để dùng cái gương bát quái kia, không phải mày làm Tư Tư hôn mê thì còn có thể là ai?"
“Trần Dương, mày đừng có giả bộ làm người ta thấy thật ghê tởm nữa!"
Cái gì?
Gương bát quái?
Trần Dương chợt tỉnh ngộ, xem ra có người dùng điểm này để vu oan cho mình đây.
Anh cười khẩy, chợt nhìn Trần Lỗi mặt xanh mét đang đứng ở trong đám người: “Tiểu Lỗi, có phải cậu cũng cho rằng chuyện này là anh làm?"
Toàn bộ nhà họ Trần chỉ có Trần Lỗi giống như anh em ruột của mình, ai Trần Dương cũng có thể không để bụng, chỉ có Trần Lỗi anh không thể không để ý.
Anh tin Trần Lỗi nhất định sẽ không giống như những người khác, bởi vì một cái gương bát quái mà đổ tội cho mình.
Thế nhưng câu trả lời của Trần Lỗi đã trực tiếp khiến cho trái tim Trần Dương chìm xuống đáy vực.
“Anh cả, em rất muốn tự nói với mình rằng, tất cả những điều này không liên quan gì tới anh. Thế nhưng em càng muốn biết, rốt cuộc cái gương bát quái này là sao?" Sắc mặt Trần Lỗi xanh mét, thân thể hơi run rẩy, giống như đang kiềm chế điều gì. Cuối cùng cậu ta không thể kiềm chế nổi nữa mà gầm lên: “Tại sao anh lại làm như thế với em? Em và Tư Tư đã yêu nhau nhiều năm, cuối cùng mới kết hôn. Là anh, là một tay anh đã phá hoại giấc mơ đẹp của cô ấy…"
“Đồ súc sinh, mau cút ra ngoài đi, mau cút đi!"
“Cút ra ngoài đi, đồ cặn bã!"
Đám người nhà họ Trần kích động ném thức ăn trên bàn ra cửa.
“Trần Dương, cút ra khỏi nhà họ Trần đi, nơi này không hoan nghênh mày!"
“Một nhà ba người các người đều là thứ rác rưởi, mãi mãi đừng có quay lại nhà họ Trần nữa, mau cút đi!"
Cơm, lá rau, nước canh đổ lên người Trần Dương, một cái bát sứ bay về phía anh, đúng lúc nện trúng thái dương của anh, nhất thời, máu chảy ròng ròng.
Trần Dương cảm thấy trái tim của mình như bị dao cắt, đau đến mức không thể thở được.
“Các người giỏi lắm, thật sự quá giỏi!" Trần Dương nhìn xung quanh, nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của bọn họ, siết chặt nắm đấm: “Là Trần Dương tôi mù nên lúc trước mới tin lời nói ma quỷ của các người, lấy năm tỷ ra giúp các người. Bắt đầu từ bây giờ, Trần Dương tôi đây, không còn dây mơ rễ má gì với nhà họ Trần nữa. Coi như tôi lấy năm tỷ ra mua lại Huyễn Ngu."
Nói xong những lời này, Trần Dương không hề lưu luyến, chẳng chút do dự rời khỏi nơi này.
“Mẹ nó, thằng súc sinh này còn phân rõ giới hạn với chúng ta à?"
“Đúng là buồn cười chết người, thứ cặn bã gia tộc này, tốt nhất nên chết đi!"
“Mày nghe kỹ đây, nếu như sau này còn dùng thân phận con cháu nhà họ Trần ở bên ngoài để lừa bịp, bị chúng tao phát hiện thì nhất định sẽ không tha cho mày đâu!"
“Ha ha, thân phận con cháu nhà họ Trần sao?"
Trần Dương cười khẩy, bọn họ thật sự cho rằng anh thích à?
Anh cũng không đau lòng vì lại bị đuổi ra khỏi gia tộc, điều khiến anh thật sự không chấp nhận được chính là Trần Lỗi, người giống như anh em ruột của anh lại không tin anh.
Thời tiết tháng sáu giống như mặt của trẻ con, nói trở mặt đã trở mặt được ngay.
Cơn mưa to như trút nước nện lên người Trần Dương, anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn trời, ngay cả ông trời cũng đang cười nhạo mình sao?
Trần Dương đi rồi, anh mang theo một trái tim đau thương đi rồi.
Sau khi Trần Dương rời đi không bao lâu, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi dừng ở cổng trang viên nhà họ Trần.
Sau đó, mấy người trẻ tuổi mặc âu phục màu đen bước xuống xe, khuôn mặt của người đàn ông đi đầu tối sầm, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia ác ý.
Nếu Trần Dương ở đây tuyệt đối sẽ giật nảy mình, người đàn ông kia không phải ai khác, chính là đường chủ của Nhật Nguyệt thần giáo thành phố Tây Xuyên, Ân Trường Không!
Vừa có thể ngắm, thứ hai có thể tăng thêm sinh khí.
Toàn Uy vừa nghe đã dặn dò người làm một cái hồ cá như vậy.
Trần Dương mỉm cười, nói: “Đúng rồi, chính hồ cá này đã phá hết bố cục của toàn bộ căn biệt thự. Vốn phong thủy đã được thiết kế tốt rồi lại bị hồ cá này phá hủy. Từ trường trong nhà bị rối loạn, đương nhiên linh khí sẽ mỏng đi. Hiệu quả chủ tịch Toàn tu luyện ở đây đương nhiên sẽ giảm đi rất nhiều lần."
Lời của Trần Dương không phải là bịa ra, khoảng thời gian này anh đang tốn công nghiên cứu “Bát Quái Phong Thủy Kham Dư", anh đã sớm nhớ hết bố cục trong quyển sách kia vào trong đầu.
“Vậy ý của người anh em chính là, chỉ cần tôi bỏ hồ cá này đi là được?" Hiện giờ trong mắt của Toàn Uy, Trần Dương là thần, không chỉ làm ra loại đan dược bình thường khiến người ta đột phá được bình cảnh mà còn có thể xem phong thủy nữa. Đây chính là người có năng lực đứng đầu.
Trần Dương gật đầu: “Không sai, sau khi bỏ hồ cá này đi, chủ tịch Toàn có thể thử vận may xem, xem có phải hiệu quả vận công tốt hơn nhiều so với trước đây không."
“Người đâu, nhanh tới đập cái hồ cá này đi cho tôi."
Nghe lời của Trần Dương, Toàn Uy vội vàng gọi người tháo nước trong hồ rồi đập hồ cá đi.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Toàn Uy vội vàng ngồi khoanh chân tĩnh tọa, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển.
Vừa vận chuyển chân khí, quả nhiên giống như lời Trần Dương nói, không chỉ tốc độ vận chuyển tăng nhanh hơn, mà linh khí còn đậm hơn rất nhiều, điều này khiến cho ông ta rất mừng rỡ.
“Tốt quá rồi, tôi còn tưởng là do tư chất của tôi có vấn đề, không ngờ, người anh em vừa đến đã tìm ra ngọn nguồn, anh đúng là phúc tinh của tôi mà."
Vào giờ phút này, Toàn Uy chỉ có một ý nghĩ, đó chính là kết bạn với Trần Dương. Đối với người như anh, dù thế nào cũng phải móc nối quan hệ.
Nói xong, Toàn Uy chạy lên phòng sách ở tầng hai, lấy một quyển sách quý đến.
“Người anh em Trần Dương này, anh giúp tôi một ân tình lớn như vậy, Toàn Uy tôi không có gì báo đáp, quyển sách quý này mấy năm trước tôi may mắn có được, chính là một quyển bí quyết về kiếm pháp. Để bày tỏ lòng cảm ơn của tôi, tôi tặng quyển sách quý này cho anh."
Sau khi đưa quyển sách quý cho Trần Dương, tiền chuyển cho anh cũng vào tài khoản.
Nhìn tin nhắn số dư, Trần Dương mỉm cười, cũng không từ chối mà nhận lấy quyển sách quý rồi nói với Toàn Uy: “Có thể kết bạn với chủ tịch Toàn, không uổng chuyến đi này. Thế nhưng tôi còn có việc, lần sau rảnh lại tới chỗ chủ tịch Toàn xin một chén trà uống vậy."
Sau khi ra khỏi biệt thự của Toàn Uy thì đã gần trưa.
Trần Dương lái xe thẳng tới trang viên của nhà họ Trần.
Sau khi dừng xe, anh rảo bước đi vào.
Hôm nay là ngày liên hoan gia tộc mỗi năm một lần của nhà họ Trần, trong biệt thự có rất nhiều người đang ngồi nói chuyện ồn ào.
Khi Trần Dương tiến vào, toàn bộ phòng khách yên lặng một cách kỳ dị.
Tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.
Trần Dương lạnh lùng đứng ở cửa, sắc mặt lạnh tanh.
“Nghiệp chướng, thế mà còn dám trở về, đúng là coi trời bằng vung!"
Vừa thấy Trần Dương, người trong đại sảnh bắt đầu mắng chửi.
Sau đó, trong phòng khách bắt đầu ầm ĩ lên giống như lửa rơi vào chảo dầu, bùng cháy trong nháy mắt.
“Mau cút đi, thứ cặn bã của nhà họ Trần!"
“Mau cút đi, nhà họ Trần chúng tao không chào đón mày!"
Các câu nói ác độc mắng Trần Dương không cần tiền nên cứ thế tuôn ra.
Lúc này, Lương Khiết buông đôi đũa trong tay xuống, bước trên đôi giày cao gót đi đến: “Trần Dương, tên không bằng cầm thú này, ngay cả em dâu mình cũng không tha, anh mau cút đi, nhà họ Trần chúng tôi không chào đón anh!"
Trần Dương vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh như trước, chẳng qua ánh mắt lại càng lạnh nhạt hơn, anh nhìn Lương Khiết rồi lại nhìn hết mọi người một lượt, lạnh lùng nói: “Tôi muốn biết, tại sao bố mẹ tôi lại ngất xỉu, là ai đưa đi bệnh viện!"
“Tên súc sinh như anh còn có mặt mũi hỏi chuyện này à?" Lương Khiết bày ra dáng vẻ tức giận bất bình, quát lớn, nói: “Còn không phải là vì có thằng con trai tốt là anh làm ra hành vi súc sinh như thế kia à? Chúng tôi có thể đưa bọn họ tới bệnh viện là đã không có lỗi với anh rồi."
Trong nháy mắt, hai mắt Trần Dương đỏ ngầu: “Các người làm bố mẹ tôi tức thành ra như thế, ném người đến bệnh viện rồi mặc kệ à? Đó là bố mẹ tôi, các người có việc cứ gì nhằm vào tôi, nếu Trần Dương tôi đây mà nhíu mày thì tôi sẽ không phải là đàn ông."
Lương Khiết cười xì một tiếng: “Anh mà là đàn ông à? Ngay cả em dâu mình cũng không tha mà còn mặt mũi ở đây kêu gào à? Uổng công Tiểu Lỗi kính trọng anh, coi anh như là anh ruột, anh đối xử với cậu ấy như thế à?"
“Được, các người đều nói là tôi cưỡng hiếp Mục Tư Tư, vậy các người lấy chứng cứ ra đây!"
“Chứng cứ?"
Nhất thời Lương Khiết nở nụ cười lạnh.
Lúc này, Trần Toàn cũng lạnh mặt đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh Lương Khiết, trách mắng: “Trần Dương, anh đừng có giả vờ nữa, lúc đó ở chỗ Tư Tư bị hại chúng tôi đã phát hiện cái gương bát quái kia! Anh vẫn nên sớm thừa nhận đi."
Trần Toàn vừa dứt lời thì mọi người của nhà họ Trần càng kích động hơn: “Đừng giả vờ nữa, lúc đó trong hôn lễ của Trần Lỗi, chính mày đã nói, Lý Lâm ngất xỉu bởi vì cái gương bát quái kia."
“Đúng đó, toàn bộ nhà họ Trần chỉ có mày mới biết làm thế nào để dùng cái gương bát quái kia, không phải mày làm Tư Tư hôn mê thì còn có thể là ai?"
“Trần Dương, mày đừng có giả bộ làm người ta thấy thật ghê tởm nữa!"
Cái gì?
Gương bát quái?
Trần Dương chợt tỉnh ngộ, xem ra có người dùng điểm này để vu oan cho mình đây.
Anh cười khẩy, chợt nhìn Trần Lỗi mặt xanh mét đang đứng ở trong đám người: “Tiểu Lỗi, có phải cậu cũng cho rằng chuyện này là anh làm?"
Toàn bộ nhà họ Trần chỉ có Trần Lỗi giống như anh em ruột của mình, ai Trần Dương cũng có thể không để bụng, chỉ có Trần Lỗi anh không thể không để ý.
Anh tin Trần Lỗi nhất định sẽ không giống như những người khác, bởi vì một cái gương bát quái mà đổ tội cho mình.
Thế nhưng câu trả lời của Trần Lỗi đã trực tiếp khiến cho trái tim Trần Dương chìm xuống đáy vực.
“Anh cả, em rất muốn tự nói với mình rằng, tất cả những điều này không liên quan gì tới anh. Thế nhưng em càng muốn biết, rốt cuộc cái gương bát quái này là sao?" Sắc mặt Trần Lỗi xanh mét, thân thể hơi run rẩy, giống như đang kiềm chế điều gì. Cuối cùng cậu ta không thể kiềm chế nổi nữa mà gầm lên: “Tại sao anh lại làm như thế với em? Em và Tư Tư đã yêu nhau nhiều năm, cuối cùng mới kết hôn. Là anh, là một tay anh đã phá hoại giấc mơ đẹp của cô ấy…"
“Đồ súc sinh, mau cút ra ngoài đi, mau cút đi!"
“Cút ra ngoài đi, đồ cặn bã!"
Đám người nhà họ Trần kích động ném thức ăn trên bàn ra cửa.
“Trần Dương, cút ra khỏi nhà họ Trần đi, nơi này không hoan nghênh mày!"
“Một nhà ba người các người đều là thứ rác rưởi, mãi mãi đừng có quay lại nhà họ Trần nữa, mau cút đi!"
Cơm, lá rau, nước canh đổ lên người Trần Dương, một cái bát sứ bay về phía anh, đúng lúc nện trúng thái dương của anh, nhất thời, máu chảy ròng ròng.
Trần Dương cảm thấy trái tim của mình như bị dao cắt, đau đến mức không thể thở được.
“Các người giỏi lắm, thật sự quá giỏi!" Trần Dương nhìn xung quanh, nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của bọn họ, siết chặt nắm đấm: “Là Trần Dương tôi mù nên lúc trước mới tin lời nói ma quỷ của các người, lấy năm tỷ ra giúp các người. Bắt đầu từ bây giờ, Trần Dương tôi đây, không còn dây mơ rễ má gì với nhà họ Trần nữa. Coi như tôi lấy năm tỷ ra mua lại Huyễn Ngu."
Nói xong những lời này, Trần Dương không hề lưu luyến, chẳng chút do dự rời khỏi nơi này.
“Mẹ nó, thằng súc sinh này còn phân rõ giới hạn với chúng ta à?"
“Đúng là buồn cười chết người, thứ cặn bã gia tộc này, tốt nhất nên chết đi!"
“Mày nghe kỹ đây, nếu như sau này còn dùng thân phận con cháu nhà họ Trần ở bên ngoài để lừa bịp, bị chúng tao phát hiện thì nhất định sẽ không tha cho mày đâu!"
“Ha ha, thân phận con cháu nhà họ Trần sao?"
Trần Dương cười khẩy, bọn họ thật sự cho rằng anh thích à?
Anh cũng không đau lòng vì lại bị đuổi ra khỏi gia tộc, điều khiến anh thật sự không chấp nhận được chính là Trần Lỗi, người giống như anh em ruột của anh lại không tin anh.
Thời tiết tháng sáu giống như mặt của trẻ con, nói trở mặt đã trở mặt được ngay.
Cơn mưa to như trút nước nện lên người Trần Dương, anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn trời, ngay cả ông trời cũng đang cười nhạo mình sao?
Trần Dương đi rồi, anh mang theo một trái tim đau thương đi rồi.
Sau khi Trần Dương rời đi không bao lâu, một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi dừng ở cổng trang viên nhà họ Trần.
Sau đó, mấy người trẻ tuổi mặc âu phục màu đen bước xuống xe, khuôn mặt của người đàn ông đi đầu tối sầm, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia ác ý.
Nếu Trần Dương ở đây tuyệt đối sẽ giật nảy mình, người đàn ông kia không phải ai khác, chính là đường chủ của Nhật Nguyệt thần giáo thành phố Tây Xuyên, Ân Trường Không!
Tác giả :
Cố Tiểu Tam