Long Tế Chí Tôn
Chương 41: Giám định đồ Quý
Lúc này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh đều há hốc mồm.
Người… người này có nhiều tiền quá.
Tuy miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này có quý giá, nhưng cũng không thể đến năm triệu được.
Trong khoảnh khắc Khâu Đức vỗ đùi, Phương Chính Giang nhìn Từ Tiểu Nhu, dáng vẻ rất đắc ý!
Giống như đang nói, xem đi, báo giá cho cô ba triệu mà cô còn do dự, bây giờ tôi báo giá năm triệu, người ta không thèm nghĩ ngợi đã xác định luôn rồi, cô cứ chờ mà hối hận đi.
Quả nhiên, Từ Tiểu Nhu nhìn thấy Phượng Hoàng Huyết Ngọc bị người khác định mua thì thấy nóng ruột.
Cô đi về phía trước, nói: “Phương tiên sinh, miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này anh đã đồng ý bán cho tôi trước rồi, làm ăn phải có trước, có sau chứ?"
Buôn bán đồ cổ kỵ nhất là nóng ruột, hiện giờ Từ Tiểu Nhu lại chủ động mở lời, có thể thấy cô thật sự muốn miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này.
“Ba triệu thì ba triệu." Từ Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nói: “Dựa theo báo giá của anh, ba triệu, miếng ngọc này tôi lấy."
Nhìn tình hình trước mắt, Trần Dương không nhịn được cười ra tiếng.
Cái cô Từ Tiểu Nhu này đúng là quan tâm quá nên bị loạn.
Cái cậu Phương Chính Giang này và Khâu Đức rõ ràng là cùng một giuộc, thế mà cũng không nhìn ra. Người thì cầm ngọc cổ rồi xây dựng nên một câu chuyện, người thì nâng giá bán lên, trong giới đồ cổ còn thiếu những vở kịch như vậy hay sao?
Rất khó có thể tượng tượng rằng một Từ Tiểu Nhu lớn lên trong một thế gia về đồ cổ, vậy mà ngay cả một âm mưu đơn giản như vậy cũng không nhìn ra. Điều này làm anh không dám tin.
“Người đẹp này, người trả giá cao thì được, cô không thể không biết chứ?" Khâu Đức thản nhiên nói: “Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này giá năm triệu, tôi lấy, ba triệu kia của cô, hay là cô tự giữ lại đi."
Từ Tiểu Nhu không tiếp lời mà quay sang nhìn Phương Chính Giang: “Phương tiên sinh, dù sao anh cũng bàn với tôi trước, về tình về lý thì miếng ngọc này anh đã đồng ý bán cho tôi. Tuy rằng tôi ra giá thấp, thế nhưng làm người thì quan trọng vẫn phải giữ chữ tín, anh thấy thế nào?"
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh cũng lần lượt lên tiếng giúp đỡ: “Từ tiểu thư nói không sai, làm gì cũng phải có luật lệ, buôn bán cũng phải có người tới trước người tới sau chứ."
“Đúng đó, làm người phải có chữ tín!"
Nghe thấy lời của mọi người, lúc đó Phương Chính Giang hơi dao động, sau khi trầm ngâm một lát thì chắp tay với Khâu Đức: “Xin lỗi ông anh, tuy anh đồng ý bỏ năm triệu để mua miếng ngọc cổ này, thế nhưng bọn họ nói có lý. Từ nhỏ mẹ của tôi đã dạy tôi, muốn tôi làm một người có chữ tín. Thế nên miếng ngọc này tôi bán cho cô chủ nhỏ Từ Tiểu Nhu."
Nói xong hắn quay sang nói với Từ Tiểu Nhu: “Cứ dựa theo lúc trước nói, ba triệu đi, miếng ngọc này tôi bán cho cô."
“Aiz, không ngờ anh lại có chữ tín như vậy, nhiều hơn hai triệu mà anh cũng không cần." Khâu Đức xúc động nói: “Nếu miếng ngọc này mà đấu giá ở nước ngoài cũng có thể được chục triệu, người đẹp à, lần này cô hời to rồi."
Thấy mình thật sự thuyết phục được Phương Chính Giang, trong lòng Từ Tiểu Nhu thấy vui vẻ, vội vàng nói với Dương Quân ở bên cạnh: “Mau, chuyển tiền cho Phương tiên sinh."
Dương Quân gật đầu, đi tới hỏi thăm số tài khoản ngân hàng của Phương Chính Giang.
Đúng vào lúc này, Trần Dương ở bên cạnh yên lặng quan sát không nhịn được bèn cười ra tiếng: “Ha ha, chuyện này thú vị quá."
Khâu Đức và Phương Chính Giang một người hát một người phụ họa, diễn màn kịch quá thú vị.
“Anh cười cái gì?" Thấy Trần Dương cười, trong lòng Phương Chính Giang thấy không thoải mái, hắn luôn cảm thấy tên này đang cười nhạo mình.
Từ Tiểu Nhu cũng không nhịn được nhìn về phía Trần Dương, cô không hiểu, đang yên đang lành sao anh lại cười.
“Thật ngại quá, thấy mọi người tranh nhau đồ giả mà tranh thành dáng vẻ như thế này, nhất thời tôi không nhịn được…" Trần Dương mỉm cười rồi lắc đầu, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, gửi tin nhắn trước đó đã soạn xong cho đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự của thành phố Tây Xuyên, Vu Lan.
Lần trước, sau khi Ngụy Minh Đông bị bắt, Vu Lan bảo Trần Dương tới Cục cảnh sát để làm biên bản, nhưng lúc đó anh chưa đi, thế nên hai người đã để lại cách liên lạc cho nhau.
Không thể không nói, diễn xuất của hai người này đúng là tốt, hơn nữa phối hợp vô cùng hợp lý. Không chỉ lừa được mấy ông chủ của mấy tiệm đồ cổ mà ngay Từ Tiểu Nhu cũng rơi vào bẫy hai người bọn họ.
Điều đáng tiếc chính là, lần này hai người bọn họ đã đụng phải mình. Nếu như đã nhìn rõ âm mưu của hai người thì anh sẽ không thể trơ mắt ngồi nhìn Từ Tiểu Nhu bị lừa vào tròng.
Cái gì?
Vậy mà tên này lại nói miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này là giả!
Đầu óc của anh ta không có vấn đề gì chứ? Mấy ông chủ ở đây không phải là người có kinh nghiệm mấy chục năm trong giới giám định đồ cổ mấy chục sao, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra miếng ngọc này là đồ thật, thế mà tên này cứ một mực nói miếng ngọc này là ngọc giả.
Đây không phải đang đánh vào mặt mũi bọn họ hay sao?
Phương Chính Giang phản ứng lại trước, hắn cười khẩy một tiếng, nói: “Nói vớ vẩn, miếng ngọc này là đồ quý gia truyền của nhà họ Phương chúng tôi, đã truyền qua rất nhiều thế hệ, anh có tư cách gì nói nó là đồ giả?"
Lúc này, những người khác cũng phản ứng lại. Một ông chủ tiệm đồ cổ quan sát Trần Dương cẩn thận rồi ngạc nhiên nói: “Ấy, đây không phải là người ở rể của nhà họ Tô sao?"
“Người ở rể nhà họ Tô?"
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ vừa nghe ông ta nói như vậy đều lần lượt nhận ra Trần Dương.
“Thật sự đúng là người ở rể nhà họ Tô!"
“Nghe nói tên nhóc này ở rể hai năm, toàn bộ đều dựa vào vợ nuôi."
Mấy người mỗi người một câu châm biếm, ông chủ Liễu ở tiệm ngay bên cạnh suy nghĩ, nhìn Trần Dương rồi nói: “Con rể nhà họ Tô này, cậu dựa vào cái gì mà nói miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này là đồ giả? Chẳng lẽ cậu còn biết giám định đồ quý giá hay sao?"
Lời này vừa thốt ra, những người khác cười ầm lên.
Người nào của thành phố Tây Xuyên lại không biết cái tên ở rể không biết gì của nhà họ Tô, chỉ hết ăn rồi lại nằm, Trần Dương mà biết giám định đồ quý sao? Đúng là chuyện cười!
“Tôi thấy, chỉ sợ là ở nhà làm việc nhà chán quá nên đi ra ngoài tìm chuyện vui thôi."
“Chàng trai, mấy ông chủ ở đây đều là chuyên gia có mười mấy năm kinh nghiệm trong giới buôn bán đồ cổ, cậu ấy à, đừng có lên tiếng lại phải mất mặt."
Nghe lời mỉa mải của mấy ông chủ tiệm, tâm trạng của Từ Tiểu Nhu cũng hơi phức tạp. Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này, cho dù là tính chất hay là công nghệ điêu khắc, đều hoàn toàn phù hợp.
Đặc biệt là trong tài liệu đã ghi, Phượng Hoàng Huyết Ngọc, dưới ánh sáng mạnh sẽ lộ ra huyết dịch ở trong ngọc, nhìn giống như ngọc tủy. Điểm đặc thù này cũng thích hợp, tại sao anh lại nói là đồ giả?
Cô vốn cho rằng, người ngoài nói Trần Dương là đồ vô dụng không biết gì, hết ăn lại nằm chỉ là tin đồn, là do mọi người ghen ghét người ta đến ở rể nhà họ Tô.
Bây giờ xem ra, đây rõ ràng là sự thật, chẳng trách ai nấy của nhà họ Tô đều ghét bỏ anh đến thế. Hóa ra không phải không có lý do.
Phương Chính Giang và Khâu Đức đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy trong mắt nhau ý giễu cợt.
Còn tưởng tên này có lai lịch gì, không ngờ chỉ là một thằng ở rể bị người ta sửa lưng mà thôi.
Suýt nữa đã dọa chết bọn họ.
Khâu Đức nhíu mày, Phương Chính Giang lập tức ngầm hiểu, hắn tiến lên phía trước một bước, giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức giận hung hăng chỉ vào mũi Trần Dương, nói: “Mấy ông chủ ở đây đều là bậc thầy chuyên gia cao cấp về giám định đồ quý, còn có cô chủ nhỏ của Trân Bảo Các, càng là kiểu mẫu trong nghề. Bọn họ đều nói là đồ thật, chỉ có anh nói là đồ giả. Nếu hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh, tố cáo anh ác ý bịa đặt để hãm hại tôi!"
Đây đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà!
Trần Dương không nhịn được lại bật cười lần nữa.
Anh chàng này mà không đi đóng phim thì đúng là tiếc quá.
Anh đưa tay ra, cầm hộp ngọc lên, giơ cao về phía ánh sáng mạnh ở bên ngoài: “Phượng Hoàng Huyết Ngọc sở dĩ gọi là Phượng Hoàng Huyết Ngọc bởi vì màu đỏ của ngọc tủy bên trong miếng ngọc sẽ biến thành màu đỏ tươi, nhìn giống như một ngọn lửa đang bùng cháy vậy, thế nên mới được gọi tên như thế."
“Mà điều kiện hình thành của Phượng Hoàng Huyết Ngọc tự nhiên vô cùng hà khắc, không giống với loại huyết ngọc ngâm trong máu người, Phượng Hoàng Huyết Ngọc chính là ngọc hình thành trong tự nhiên, thế nên mới cực kỳ quý giá. Mọi người nhìn xem, miếng ngọc này đặt ở nơi có ánh sáng mạnh chiếu vào, ngọc tủy có biến thành màu đỏ tươi giống như lửa bùng cháy không?"
“Đây là ngọc, không sai, nhưng là loại ngọc bình thường, là loại ngọc mới làm thành đồ cổ. Hơn nữa tính chất của ngọc cũng không ra sao, nhìn kỹ có thể thấy có tạp chất loang lổ ở bên trong. Chẳng qua là tác dụng của ngọc tủy bên trong thế nên nhìn mới thấy lấp lánh."
“Miếng ngọc như thế này, nhiều lắm chỉ có giá mấy nghìn." Nói xong Trần Dương tiện tay bỏ ngọc vào trong hộp: “Ba triệu, sao hai người không đi ăn cướp đi?"
Giọng của Trần Dương không lớn, thế nhưng người khác nghe không sót một chữ.
Ngay lập tức, ai nấy đều há hốc mồm.
Người… người này có nhiều tiền quá.
Tuy miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này có quý giá, nhưng cũng không thể đến năm triệu được.
Trong khoảnh khắc Khâu Đức vỗ đùi, Phương Chính Giang nhìn Từ Tiểu Nhu, dáng vẻ rất đắc ý!
Giống như đang nói, xem đi, báo giá cho cô ba triệu mà cô còn do dự, bây giờ tôi báo giá năm triệu, người ta không thèm nghĩ ngợi đã xác định luôn rồi, cô cứ chờ mà hối hận đi.
Quả nhiên, Từ Tiểu Nhu nhìn thấy Phượng Hoàng Huyết Ngọc bị người khác định mua thì thấy nóng ruột.
Cô đi về phía trước, nói: “Phương tiên sinh, miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này anh đã đồng ý bán cho tôi trước rồi, làm ăn phải có trước, có sau chứ?"
Buôn bán đồ cổ kỵ nhất là nóng ruột, hiện giờ Từ Tiểu Nhu lại chủ động mở lời, có thể thấy cô thật sự muốn miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này.
“Ba triệu thì ba triệu." Từ Tiểu Nhu hít sâu một hơi, nói: “Dựa theo báo giá của anh, ba triệu, miếng ngọc này tôi lấy."
Nhìn tình hình trước mắt, Trần Dương không nhịn được cười ra tiếng.
Cái cô Từ Tiểu Nhu này đúng là quan tâm quá nên bị loạn.
Cái cậu Phương Chính Giang này và Khâu Đức rõ ràng là cùng một giuộc, thế mà cũng không nhìn ra. Người thì cầm ngọc cổ rồi xây dựng nên một câu chuyện, người thì nâng giá bán lên, trong giới đồ cổ còn thiếu những vở kịch như vậy hay sao?
Rất khó có thể tượng tượng rằng một Từ Tiểu Nhu lớn lên trong một thế gia về đồ cổ, vậy mà ngay cả một âm mưu đơn giản như vậy cũng không nhìn ra. Điều này làm anh không dám tin.
“Người đẹp này, người trả giá cao thì được, cô không thể không biết chứ?" Khâu Đức thản nhiên nói: “Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này giá năm triệu, tôi lấy, ba triệu kia của cô, hay là cô tự giữ lại đi."
Từ Tiểu Nhu không tiếp lời mà quay sang nhìn Phương Chính Giang: “Phương tiên sinh, dù sao anh cũng bàn với tôi trước, về tình về lý thì miếng ngọc này anh đã đồng ý bán cho tôi. Tuy rằng tôi ra giá thấp, thế nhưng làm người thì quan trọng vẫn phải giữ chữ tín, anh thấy thế nào?"
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh cũng lần lượt lên tiếng giúp đỡ: “Từ tiểu thư nói không sai, làm gì cũng phải có luật lệ, buôn bán cũng phải có người tới trước người tới sau chứ."
“Đúng đó, làm người phải có chữ tín!"
Nghe thấy lời của mọi người, lúc đó Phương Chính Giang hơi dao động, sau khi trầm ngâm một lát thì chắp tay với Khâu Đức: “Xin lỗi ông anh, tuy anh đồng ý bỏ năm triệu để mua miếng ngọc cổ này, thế nhưng bọn họ nói có lý. Từ nhỏ mẹ của tôi đã dạy tôi, muốn tôi làm một người có chữ tín. Thế nên miếng ngọc này tôi bán cho cô chủ nhỏ Từ Tiểu Nhu."
Nói xong hắn quay sang nói với Từ Tiểu Nhu: “Cứ dựa theo lúc trước nói, ba triệu đi, miếng ngọc này tôi bán cho cô."
“Aiz, không ngờ anh lại có chữ tín như vậy, nhiều hơn hai triệu mà anh cũng không cần." Khâu Đức xúc động nói: “Nếu miếng ngọc này mà đấu giá ở nước ngoài cũng có thể được chục triệu, người đẹp à, lần này cô hời to rồi."
Thấy mình thật sự thuyết phục được Phương Chính Giang, trong lòng Từ Tiểu Nhu thấy vui vẻ, vội vàng nói với Dương Quân ở bên cạnh: “Mau, chuyển tiền cho Phương tiên sinh."
Dương Quân gật đầu, đi tới hỏi thăm số tài khoản ngân hàng của Phương Chính Giang.
Đúng vào lúc này, Trần Dương ở bên cạnh yên lặng quan sát không nhịn được bèn cười ra tiếng: “Ha ha, chuyện này thú vị quá."
Khâu Đức và Phương Chính Giang một người hát một người phụ họa, diễn màn kịch quá thú vị.
“Anh cười cái gì?" Thấy Trần Dương cười, trong lòng Phương Chính Giang thấy không thoải mái, hắn luôn cảm thấy tên này đang cười nhạo mình.
Từ Tiểu Nhu cũng không nhịn được nhìn về phía Trần Dương, cô không hiểu, đang yên đang lành sao anh lại cười.
“Thật ngại quá, thấy mọi người tranh nhau đồ giả mà tranh thành dáng vẻ như thế này, nhất thời tôi không nhịn được…" Trần Dương mỉm cười rồi lắc đầu, lấy điện thoại di động ở trong túi ra, gửi tin nhắn trước đó đã soạn xong cho đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự của thành phố Tây Xuyên, Vu Lan.
Lần trước, sau khi Ngụy Minh Đông bị bắt, Vu Lan bảo Trần Dương tới Cục cảnh sát để làm biên bản, nhưng lúc đó anh chưa đi, thế nên hai người đã để lại cách liên lạc cho nhau.
Không thể không nói, diễn xuất của hai người này đúng là tốt, hơn nữa phối hợp vô cùng hợp lý. Không chỉ lừa được mấy ông chủ của mấy tiệm đồ cổ mà ngay Từ Tiểu Nhu cũng rơi vào bẫy hai người bọn họ.
Điều đáng tiếc chính là, lần này hai người bọn họ đã đụng phải mình. Nếu như đã nhìn rõ âm mưu của hai người thì anh sẽ không thể trơ mắt ngồi nhìn Từ Tiểu Nhu bị lừa vào tròng.
Cái gì?
Vậy mà tên này lại nói miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này là giả!
Đầu óc của anh ta không có vấn đề gì chứ? Mấy ông chủ ở đây không phải là người có kinh nghiệm mấy chục năm trong giới giám định đồ cổ mấy chục sao, bọn họ vừa nhìn đã nhận ra miếng ngọc này là đồ thật, thế mà tên này cứ một mực nói miếng ngọc này là ngọc giả.
Đây không phải đang đánh vào mặt mũi bọn họ hay sao?
Phương Chính Giang phản ứng lại trước, hắn cười khẩy một tiếng, nói: “Nói vớ vẩn, miếng ngọc này là đồ quý gia truyền của nhà họ Phương chúng tôi, đã truyền qua rất nhiều thế hệ, anh có tư cách gì nói nó là đồ giả?"
Lúc này, những người khác cũng phản ứng lại. Một ông chủ tiệm đồ cổ quan sát Trần Dương cẩn thận rồi ngạc nhiên nói: “Ấy, đây không phải là người ở rể của nhà họ Tô sao?"
“Người ở rể nhà họ Tô?"
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ vừa nghe ông ta nói như vậy đều lần lượt nhận ra Trần Dương.
“Thật sự đúng là người ở rể nhà họ Tô!"
“Nghe nói tên nhóc này ở rể hai năm, toàn bộ đều dựa vào vợ nuôi."
Mấy người mỗi người một câu châm biếm, ông chủ Liễu ở tiệm ngay bên cạnh suy nghĩ, nhìn Trần Dương rồi nói: “Con rể nhà họ Tô này, cậu dựa vào cái gì mà nói miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này là đồ giả? Chẳng lẽ cậu còn biết giám định đồ quý giá hay sao?"
Lời này vừa thốt ra, những người khác cười ầm lên.
Người nào của thành phố Tây Xuyên lại không biết cái tên ở rể không biết gì của nhà họ Tô, chỉ hết ăn rồi lại nằm, Trần Dương mà biết giám định đồ quý sao? Đúng là chuyện cười!
“Tôi thấy, chỉ sợ là ở nhà làm việc nhà chán quá nên đi ra ngoài tìm chuyện vui thôi."
“Chàng trai, mấy ông chủ ở đây đều là chuyên gia có mười mấy năm kinh nghiệm trong giới buôn bán đồ cổ, cậu ấy à, đừng có lên tiếng lại phải mất mặt."
Nghe lời mỉa mải của mấy ông chủ tiệm, tâm trạng của Từ Tiểu Nhu cũng hơi phức tạp. Miếng Phượng Hoàng Huyết Ngọc này, cho dù là tính chất hay là công nghệ điêu khắc, đều hoàn toàn phù hợp.
Đặc biệt là trong tài liệu đã ghi, Phượng Hoàng Huyết Ngọc, dưới ánh sáng mạnh sẽ lộ ra huyết dịch ở trong ngọc, nhìn giống như ngọc tủy. Điểm đặc thù này cũng thích hợp, tại sao anh lại nói là đồ giả?
Cô vốn cho rằng, người ngoài nói Trần Dương là đồ vô dụng không biết gì, hết ăn lại nằm chỉ là tin đồn, là do mọi người ghen ghét người ta đến ở rể nhà họ Tô.
Bây giờ xem ra, đây rõ ràng là sự thật, chẳng trách ai nấy của nhà họ Tô đều ghét bỏ anh đến thế. Hóa ra không phải không có lý do.
Phương Chính Giang và Khâu Đức đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy trong mắt nhau ý giễu cợt.
Còn tưởng tên này có lai lịch gì, không ngờ chỉ là một thằng ở rể bị người ta sửa lưng mà thôi.
Suýt nữa đã dọa chết bọn họ.
Khâu Đức nhíu mày, Phương Chính Giang lập tức ngầm hiểu, hắn tiến lên phía trước một bước, giống như con mèo bị giẫm đuôi, tức giận hung hăng chỉ vào mũi Trần Dương, nói: “Mấy ông chủ ở đây đều là bậc thầy chuyên gia cao cấp về giám định đồ quý, còn có cô chủ nhỏ của Trân Bảo Các, càng là kiểu mẫu trong nghề. Bọn họ đều nói là đồ thật, chỉ có anh nói là đồ giả. Nếu hôm nay anh không cho tôi một lời giải thích, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh, tố cáo anh ác ý bịa đặt để hãm hại tôi!"
Đây đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà!
Trần Dương không nhịn được lại bật cười lần nữa.
Anh chàng này mà không đi đóng phim thì đúng là tiếc quá.
Anh đưa tay ra, cầm hộp ngọc lên, giơ cao về phía ánh sáng mạnh ở bên ngoài: “Phượng Hoàng Huyết Ngọc sở dĩ gọi là Phượng Hoàng Huyết Ngọc bởi vì màu đỏ của ngọc tủy bên trong miếng ngọc sẽ biến thành màu đỏ tươi, nhìn giống như một ngọn lửa đang bùng cháy vậy, thế nên mới được gọi tên như thế."
“Mà điều kiện hình thành của Phượng Hoàng Huyết Ngọc tự nhiên vô cùng hà khắc, không giống với loại huyết ngọc ngâm trong máu người, Phượng Hoàng Huyết Ngọc chính là ngọc hình thành trong tự nhiên, thế nên mới cực kỳ quý giá. Mọi người nhìn xem, miếng ngọc này đặt ở nơi có ánh sáng mạnh chiếu vào, ngọc tủy có biến thành màu đỏ tươi giống như lửa bùng cháy không?"
“Đây là ngọc, không sai, nhưng là loại ngọc bình thường, là loại ngọc mới làm thành đồ cổ. Hơn nữa tính chất của ngọc cũng không ra sao, nhìn kỹ có thể thấy có tạp chất loang lổ ở bên trong. Chẳng qua là tác dụng của ngọc tủy bên trong thế nên nhìn mới thấy lấp lánh."
“Miếng ngọc như thế này, nhiều lắm chỉ có giá mấy nghìn." Nói xong Trần Dương tiện tay bỏ ngọc vào trong hộp: “Ba triệu, sao hai người không đi ăn cướp đi?"
Giọng của Trần Dương không lớn, thế nhưng người khác nghe không sót một chữ.
Ngay lập tức, ai nấy đều há hốc mồm.
Tác giả :
Cố Tiểu Tam